Trời đêm dần buông xuống, không khí mùa đông lạnh giá bao phủ khắp con phố cũ của thành phố Tân Dương. Những cơn gió rét buốt rít lên từng hồi, xuyên qua từng khe cửa như muốn xé toạc mọi thứ. Vương Bình bước nhanh trên con đường lát đá, chiếc áo khoác dài đen phất phơ sau lưng. Anh vừa trở về sau một vụ điều tra mệt nhoài và chỉ mong về nhà để có một đêm nghỉ ngơi yên bình. Nhưng cuộc đời của một thám tử tư như anh, sự yên bình dường như là một thứ xa xỉ.
Vừa bước vào căn hộ nhỏ, Vương Bình lập tức cảm nhận được sự
khác lạ. Anh sống một mình, nhưng lúc này, trong không gian im lìm ấy, có một
thứ gì đó khiến anh cảm thấy bất an. Bản năng của một người từng trải qua vô số
vụ án nguy hiểm lập tức khiến anh cảnh giác. Anh bước chậm rãi về phía bàn làm
việc, nơi có ánh đèn le lói.
Trên mặt bàn là một phong thư màu nâu cũ kỹ, được dán kín
bằng một con dấu sáp đỏ hình chiếc nhẫn rồng uốn lượn. Mùi hương kỳ lạ tỏa ra
từ nó, vừa ngai ngái vừa phảng phất mùi tro tàn. Ai có thể lẻn vào nhà anh mà
không để lại dấu vết gì? Vương Bình khẽ nhíu mày, cẩn thận kiểm tra phong bì
nhưng không phát hiện dấu hiệu nào bất thường. Cuối cùng, anh xé lớp sáp, kéo
lá thư ra.
Nét chữ trên giấy phai màu hiện lên rõ ràng:
Vương Bình gấp lá thư lại, đôi mắt đăm chiêu nhìn về phía
trước. Một phần anh thấy tò mò trước những điều bí ẩn mà lá thư nhắc đến, nhưng
phần khác anh lại cảm nhận được một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Những vụ án liên
quan đến các hiện tượng huyền bí chưa bao giờ nằm trong danh sách yêu thích của
anh. Dù vậy, cảm giác bị thôi thúc không thể cưỡng lại đã thôi thúc anh nhận
lời.
Anh biết rõ tên tuổi của Đường Phong, một nhà tài
phiệt giàu có nhưng sống ẩn dật, biệt lập trong lâu đài cổ đã hơn mấy chục năm.
Những lời đồn đại về lâu đài Đường Phong từng là chủ đề của nhiều câu chuyện ly
kỳ, từ những vụ tự tử bí ẩn cho đến những tiếng thét vang lên vào đêm khuya.
Tuy nhiên, không ai dám đặt chân đến đó vì tin rằng nơi này bị ma ám.
Sáng sớm hôm sau, trời mù sương và u ám hơn thường lệ. Vương
Bình đứng bên cửa sổ, nhấm nháp một tách cà phê nóng hổi. Căn phòng của anh nằm
trên tầng ba, với tầm nhìn ra bến cảng cũ phủ đầy sương mù. Lòng anh lúc này
như mặt biển mùa đông, vừa bình lặng nhưng đầy sóng ngầm. Từ khi rời khỏi ngành
cảnh sát sau cái chết bí ẩn của người bạn thân, anh đã dấn thân vào con đường
thám tử tư. Công việc này giúp anh tránh xa khỏi những rắc rối và ký ức đau
đớn, nhưng bức thư từ Đường Phong có thể sẽ lôi kéo anh vào một vụ án đen tối
khác.
Vương Bình nhanh chóng thu xếp hành lý. Anh mang theo khẩu
súng lục cũ - người bạn đồng hành đáng tin cậy, cùng một cuốn sổ tay và vài vật
dụng cần thiết. Chuyến đi này, dù có vẻ như chỉ là một vụ điều tra đơn thuần,
nhưng trực giác của anh mách bảo rằng sẽ không đơn giản như thế.
Chiều hôm đó, trên chuyến xe buýt cũ kỹ,
Vương Bình nhìn ra cửa sổ, khung cảnh dần thay đổi từ những tòa nhà chọc trời
của thành phố đến những cánh đồng hoang vắng, rồi cuối cùng là khu rừng rậm rạp
u tối bao quanh con đường dẫn đến lâu đài. Bóng tối dần nuốt chửng mọi thứ khi
hoàng hôn buông xuống, khiến không gian trở nên ngột ngạt và rùng rợn.
Khi xe buýt dừng lại, chỉ còn anh là hành khách cuối cùng.
Tài xế - một ông lão tóc bạc phơ - liếc nhìn Vương Bình với ánh mắt cảnh báo,
giọng khàn khàn:
"Chàng trai, nếu còn kịp thì hãy quay lại. Lâu đài
Đường Phong là nơi không ai dám bén mảng đến, nhất là vào đêm trăng tròn."
Vương Bình chỉ khẽ gật đầu, rồi cầm túi hành lý bước xuống
xe. Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và hương lá mục. Trước mặt anh là
con đường mòn nhỏ, dẫn sâu vào khu rừng rậm. Phía xa, ẩn hiện sau màn sương mờ
là bóng dáng của lâu đài cổ, cao sừng sững như một con quái vật cổ xưa đang
chực chờ nuốt chửng kẻ xâm phạm.
Đêm nay, trăng đã bắt đầu nhô lên, và câu chuyện đầy rẫy
những bí ẩn đáng sợ chỉ vừa mới bắt đầu.
0 Comments