Buổi tối hôm ấy, Diệp Chi lại tìm đến ngọn đồi quen thuộc. Trời đêm khoác lên mình vẻ đẹp huyền bí, những vì sao lấp lánh như từng viên ngọc quý rải rác trên nền trời thăm thẳm. Cô bước đi nhẹ nhàng, như một cơn gió thoảng qua, mong tìm lại khoảnh khắc yên bình mà mỗi đêm sao mang lại.
Lần này, trái với
dự đoán của cô, Hàn Phong đã đến trước. Anh đứng im lặng dưới bầu trời sao, mắt
nhìn xa xăm như đang đắm chìm trong những suy tư khó gọi tên. Cảnh tượng ấy
khiến Diệp Chi dừng bước, nhìn anh từ phía xa. Khoảnh khắc ấy, cô như thấy
trong anh một tâm hồn cô đơn, một trái tim chất chứa những bí mật sâu kín mà
anh không thể chia sẻ cùng ai.
Diệp Chi nhẹ nhàng
tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh anh. Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm
bầu trời đêm. Bên cạnh Hàn Phong, cô có cảm giác an toàn, dù anh luôn giữ một
khoảng cách khó đoán. Sự im lặng kéo dài giữa họ, nhưng thay vì tạo ra khoảng
cách, nó lại khiến hai người cảm thấy gần gũi hơn.
“Diệp Chi…” Giọng
nói trầm ấm của anh bỗng cất lên, phá tan màn im lặng. “Có bao giờ cô nghĩ
rằng, dù nhìn thấy hàng ngàn vì sao, nhưng mỗi người trong chúng ta chỉ có thể
giữ cho mình một ngôi sao duy nhất?”
Câu hỏi bất ngờ ấy
khiến Diệp Chi ngạc nhiên. Cô nhìn sang anh, thấy ánh mắt anh đang đăm chiêu,
đầy vẻ ưu tư. “Ý anh là sao?”
“Những vì sao trên
trời, cũng giống như những kỷ niệm, những con người mà chúng ta từng gặp gỡ
trong cuộc đời. Nhưng dù chúng ta có nhìn thấy bao nhiêu ngôi sao, cũng chỉ có
một vài ngôi sao thực sự chạm đến trái tim mình,” anh nói, giọng đầy nỗi niềm.
Diệp Chi nhìn vào
đôi mắt anh, bất giác cảm thấy một cảm giác chua xót, như thể cô có thể hiểu
được nỗi đau của anh, dù anh chưa bao giờ kể. Cô khẽ mỉm cười, đáp lời: “Nhưng
đôi khi, chúng ta chỉ cần một ngôi sao duy nhất, một ngôi sao có thể soi sáng
cả bầu trời của mình.”
Hàn Phong nhìn cô,
đôi mắt anh ánh lên chút ấm áp mà cô chưa từng thấy. Lần đầu tiên, Diệp Chi
nhận ra, sau vẻ lạnh lùng, trong anh là một tâm hồn đầy xúc cảm, chỉ là anh
luôn chọn cách giấu đi. Họ tiếp tục nói về những giấc mơ, những khát vọng, và
những tổn thương mà họ đã phải gánh chịu. Diệp Chi kể cho anh nghe về tuổi thơ
cô đơn của mình, về những mất mát mà cô từng trải qua và về nỗi sợ hãi không
thể chia sẻ cùng ai.
Những lời tâm sự
từ trái tim làm cho khoảng cách giữa họ dần được xóa nhòa. Mỗi câu chuyện của
cô, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt ngập tràn niềm tin vào tình yêu và cuộc sống khiến
Hàn Phong không thể rời mắt. Anh nhận ra, cô không chỉ là một cô gái mỏng manh
mà còn là một con người mạnh mẽ, đã vượt qua bao nỗi đau nhưng vẫn giữ được sự
dịu dàng và lòng nhân hậu.
Giữa bầu trời đầy
sao, Hàn Phong nhẹ nhàng đưa tay ra. Diệp Chi do dự trong khoảnh khắc nhưng rồi
cũng đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay anh. Bàn tay anh ấm áp và rắn
rỏi, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày. Trong khoảnh khắc ấy, họ trao cho nhau
một lời hứa thầm lặng, không cần thành lời nhưng như đã khắc sâu vào trái tim.
“Diệp Chi, liệu cô
có tin rằng chúng ta có thể thực sự tìm được ngôi sao của riêng mình không?”
Hàn Phong khẽ hỏi, đôi mắt anh long lanh dưới ánh sao.
Diệp Chi mỉm cười,
khẽ gật đầu. “Chỉ cần chúng ta không từ bỏ, dù là ngôi sao nào đi nữa, rồi một
ngày chúng ta cũng sẽ tìm thấy. Bầu trời bao la, nhưng đôi khi chỉ một ngôi sao
là đủ để soi sáng cả đời người.”
Lời nói của cô như
một làn gió mát thổi vào tâm hồn Hàn Phong, khiến anh bất giác thấy mình được
an ủi. Anh nhận ra rằng, có lẽ chính cô là ngôi sao duy nhất mà anh đã chờ đợi.
Trong đêm ấy, dưới ánh sao, anh khẽ hứa với lòng mình rằng sẽ bảo vệ cô, dù
phía trước có bao nhiêu thử thách và gian nan.
Chương hai khép
lại với lời hứa thầm lặng ấy, một lời hẹn ước đầy ý nghĩa nhưng cũng ẩn chứa
những thử thách. Diệp Chi và Hàn Phong đã bước vào trái tim nhau, dưới ánh sao,
nơi mà những khát vọng, những đau thương và tình yêu đan xen chặt chẽ.
0 Comments