Giấc mơ bị lãng quên
Hải - một chàng trai 25 tuổi, tốt nghiệp đại học danh tiếng nhưng vẫn lận đận trong sự nghiệp. Suốt hai năm qua, cậu nhảy việc liên tục, làm từ nhân viên bán hàng, phục vụ quán cà phê đến nhân viên văn phòng. Nhưng công việc nào cũng không kéo dài quá ba tháng.
Mỗi ngày, Hải nhìn bạn bè khoe thành công trên mạng xã hội: người thì mua nhà, kẻ thì có công ty riêng, có người đi du lịch khắp nơi… Còn cậu, vẫn mắc kẹt với mức lương thấp và không biết mình thực sự muốn gì.
Nhưng thực tế phũ phàng, cậu chẳng tiến gần đến giấc mơ ấy chút nào. Hải thở dài, tự hỏi: "Mình có đang sống hay chỉ đang tồn tại?"
Cuộc gặp gỡ định mệnh
Hôm sau, trên đường đi làm, Hải vô tình gặp lại bác Hòa – chủ quán cà phê nơi cậu từng làm phục vụ. Bác Hòa đã ngoài 60 nhưng lúc nào cũng lạc quan, yêu đời.
-
"Lâu lắm không gặp cháu! Sao rồi, đã tìm thấy hướng đi chưa?"Hải cười gượng:
-
"Cháu vẫn loay hoay lắm bác ạ, cứ làm mãi mà chẳng thấy tương lai."
Bác Hòa nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:
-
"Cháu có nhớ lần đầu làm ở quán của bác không? Cháu từng nói muốn mở quán cà phê của riêng mình. Giờ sao rồi?"
Câu hỏi ấy khiến Hải lặng người. Cậu đã quên mất giấc mơ của chính mình, chỉ vì sợ thất bại.
Bác Hòa tiếp tục:
-
"Không có ai thành công ngay lần đầu tiên. Nhưng nếu cứ chần chừ, cháu sẽ mãi dậm chân tại chỗ. Nếu muốn làm điều gì, hãy bắt đầu ngay, dù nhỏ bé đến đâu."
Lời nói ấy như đánh thức Hải. Cậu nhận ra mình đã sống quá thụ động, để nỗi sợ kiểm soát cuộc đời.
Đứng dậy từ thất bại
Tối hôm đó, Hải quyết định hành động. Cậu bắt đầu tìm hiểu về kinh doanh, học hỏi kinh nghiệm từ những người đi trước. Không có nhiều vốn, cậu bán cà phê online, tự pha chế và giao tận nơi cho khách.
Ban đầu, đơn hàng chỉ lác đác vài người ủng hộ. Nhưng Hải không bỏ cuộc, cậu lắng nghe ý kiến khách hàng, cải thiện chất lượng. Ba tháng sau, số lượng đơn hàng tăng lên đáng kể, cậu thuê được một góc nhỏ trong quán cà phê để bán thử nghiệm.
Một năm sau, Hải chính thức mở quán cà phê đầu tiên của riêng mình. Ngày khai trương, bác Hòa đến, vỗ vai cậu cười hiền:
-
"Thấy chưa, chỉ cần bắt đầu, cháu sẽ tìm được con đường cho riêng mình."
Hải nhìn quán cà phê nhỏ nhưng tràn đầy nhiệt huyết của mình, mỉm cười. Cậu hiểu rằng:
Và từ hôm đó, Hải biết mình không chỉ đang tồn tại – mà thực sự đang sống. 🚀🔥























0 Comments