Tháng mười hai, những đêm sao trời dần trở nên lạnh hơn, và Diệp Chi cảm nhận rõ ràng cái lạnh lẽo của mùa đông đang đến gần. Tuy nhiên, trái tim cô lại ấm áp lạ kỳ, ấm áp nhờ những buổi tối bên cạnh Hàn Phong. Dù anh luôn giữ một khoảng cách nhất định, nhưng mỗi lần họ gặp nhau, mỗi lần bàn tay anh chạm nhẹ vào tay cô, cô lại cảm thấy như mình đang được che chở, như thể có một ánh sáng vô hình bảo vệ cô.
Mặc dù vậy, Diệp
Chi bắt đầu nhận thấy một điều kỳ lạ. Hàn Phong, dù rất gần gũi với cô, nhưng
anh lại ít khi chia sẻ về quá khứ của mình. Anh luôn khéo léo lảng tránh mỗi
khi cô hỏi về gia đình hay những chuyện trong cuộc sống của anh. Những câu hỏi
ấy thường được anh trả lời một cách ngắn gọn, thậm chí có lúc anh còn tránh mặt
cô vài ngày. Điều này khiến Diệp Chi không khỏi cảm thấy băn khoăn, nhưng cô
cũng không muốn ép anh phải nói ra những điều mà anh không muốn chia sẻ.
Một buổi tối, khi
bầu trời đầy sao và làn gió lạnh thổi qua, Diệp Chi lại ngồi đợi anh trên ngọn
đồi quen thuộc. Mỗi lần ngồi đây, cô cảm thấy bình yên hơn rất nhiều, như thể
tất cả những lo toan, mệt mỏi trong cuộc sống đều bị cuốn trôi đi, chỉ còn lại
sự tĩnh lặng và ánh sáng từ những vì sao.
Lần này, Hàn Phong
đến trễ hơn mọi khi. Diệp Chi cảm thấy lòng mình có chút lo lắng, không phải vì
anh đến trễ mà là vì cảm giác bất an lạ lùng xuất hiện trong cô. Khi anh đến,
khuôn mặt anh hơi mệt mỏi, dường như có một nỗi lo lắng gì đó đang đè nặng
trong anh.
“Lại có chuyện gì
sao?” Diệp Chi khẽ hỏi, ánh mắt nhìn anh đầy quan tâm.
Hàn Phong khẽ mỉm
cười, nhưng trong nụ cười ấy lại có chút gì đó mơ hồ. “Không, chỉ là công việc
thôi.” Anh đáp, giọng nhẹ, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự mệt mỏi.
Diệp Chi không hỏi
thêm, chỉ im lặng nhìn anh, cảm giác như có một vầng mây mờ phủ lên ánh mắt của
anh. Cô nhận ra rằng dù họ đã gần gũi, nhưng vẫn còn một khoảng cách lớn mà anh
không cho phép cô bước vào.
Buổi tối hôm đó,
bầu không khí giữa họ trở nên nặng nề lạ thường. Họ ngồi cạnh nhau, nhưng mỗi
người đều chìm vào những suy nghĩ riêng, im lặng không nói. Diệp Chi cố gắng
hiểu được tâm trạng của anh, nhưng sự im lặng đó khiến cô không thể biết được
những gì đang xảy ra trong lòng Hàn Phong.
“Diệp Chi,” Hàn
Phong bỗng lên tiếng, làm cô giật mình. Anh quay sang nhìn cô, đôi mắt sáng lên
như muốn tìm kiếm một sự đồng cảm. “Có bao giờ cô cảm thấy mình không thể thoát
ra khỏi những gì đã qua không? Dù là quá khứ đã lùi xa, nhưng nó vẫn như một
cái bóng đeo bám, không thể rũ bỏ.”
Diệp Chi nhìn anh,
cảm nhận được nỗi đau trong giọng nói ấy, và cô biết, anh đang nói về chính
mình. Dù anh chưa bao giờ chia sẻ, nhưng cô cảm nhận được một sự mất mát sâu
thẳm trong trái tim anh. Những vết thương mà anh không bao giờ để ai thấy,
những đau đớn mà anh cất giấu dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng.
“Anh có thể kể cho
tôi nghe về quá khứ của mình, nếu anh muốn,” Diệp Chi nhẹ nhàng nói, không cần
ép buộc, chỉ là một lời mời gọi.
Hàn Phong lắc đầu,
đôi mắt anh chợt tối lại, như thể anh đang bị dày vò bởi một điều gì đó rất
sâu. “Có những thứ… tôi không thể chia sẻ. Tôi không muốn cô phải gánh vác
những nỗi đau của tôi.”
Diệp Chi không nói
gì thêm. Cô hiểu, đôi khi yêu thương không phải là bắt người ta phải mở lòng,
mà là chấp nhận họ với tất cả những vết thương mà họ mang trong người. Cô không
vội vàng, chỉ lặng lẽ ở bên anh, để anh cảm nhận rằng cô luôn sẵn sàng, dù có
chuyện gì xảy ra.
Đêm hôm đó, Hàn
Phong không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi bên cô, cùng ngắm bầu trời sao. Dù không
ai nói với ai lời yêu thương, nhưng Diệp Chi có thể cảm nhận được sự gần gũi
trong từng hơi thở của anh. Cô biết, trong lòng anh, cô đã trở thành một phần
không thể thiếu, giống như những vì sao đang soi sáng bầu trời đêm.
Khi đêm dần qua,
Hàn Phong đứng lên, ánh mắt anh trở nên sáng hơn, dường như đã tìm được một
chút gì đó trong trái tim mình. “Cảm ơn vì đã ở đây, Diệp Chi. Dù tôi không thể
nói hết tất cả, nhưng sự hiện diện của cô làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất
nhiều.”
Diệp Chi mỉm cười,
nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. “Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, dưới những vì sao
này.”
Hàn Phong không
nói gì, chỉ im lặng nắm chặt tay cô. Trong khoảnh khắc ấy, Diệp Chi biết rằng
dù quá khứ của anh có đen tối hay tăm tối thế nào, cô sẽ là ngọn lửa nhỏ, mãi
soi sáng và giúp anh tìm thấy lối đi. Dưới bầu trời đầy sao, họ đã hẹn ước sẽ
cùng nhau bước tiếp, cùng vượt qua những bóng tối trong quá khứ.
👉 "Ủng
hộ tác giả một Ly Cafe để mình có sức ‘cày’ thêm nhiều chương hot cho các bạn
nhé! Donate của các bạn là động lực lớn dành cho mình đấy J
👉 Số tài khoản: 8006215034915
👉 Ngân hàng: Agribank
▶ Kết nối với Mèo Ping Ping: email: meopingping@gmail.com
Qua Fan Page:https://www.facebook.com/profile.php?id=61568212627080
TÁC GIẢ: Mèo Ping Ping
(Mọi Người không sao chép dưới mọi hình thức - Nếu Muốn có thể liên hệ với mình
qua email: meopingping@gmail.com
thank you everybody)
Cập Nhập Chuyện Nhanh Nhất Tại Website Bên
Dưới!
Truy Cập Website: https://meopingping.blogspot.com/
0 Comments