Mùa đông đã đến thật sự, mang theo không khí lạnh buốt len lỏi qua từng con phố, từng hàng cây, nhưng lòng Diệp Chi lại ấm áp hơn bao giờ hết. Từ sau đêm mà Hàn Phong lặng lẽ thổ lộ một phần nỗi lòng của mình, giữa họ dường như có một sự gắn kết mạnh mẽ hơn. Dù anh không thể kể hết quá khứ, nhưng Diệp Chi hiểu rằng anh đã bắt đầu tin tưởng cô, và với cô, điều đó đã là một bước tiến lớn.
Một ngày nọ, khi Diệp Chi vừa tan
làm và chuẩn bị về nhà thì một bức thư không rõ người gửi được chuyển đến bàn
cô. Lạ lùng và tò mò, cô mở phong thư, và bên trong là một tờ giấy viết tay với
dòng chữ rõ ràng, nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc:
"Diệp Chi, có lẽ em sẽ ngạc
nhiên khi nhận được lá thư này, nhưng những điều trong lòng, đôi khi thật khó
nói thành lời. Chỉ qua giấy mực, anh mới có đủ dũng khí để kể về bản thân, kể
về những điều mà anh đã cố giấu bao lâu nay."
Diệp Chi khẽ thở dài, cảm giác hồi
hộp và lo lắng trào dâng trong cô. Những câu chữ của Hàn Phong mộc mạc, nhưng
cô có thể cảm nhận được sự chân thành và dày công ẩn chứa trong từng dòng. Cô
không biết tại sao anh lại chọn cách này để tâm sự, nhưng cô không thể nào rời
mắt khỏi từng con chữ.
"Anh từng có một gia đình hạnh
phúc, một tuổi thơ ấm áp, nhưng tất cả đã tan vỡ chỉ sau một biến cố. Người anh
yêu thương nhất rời xa anh, để lại anh với nỗi đau không thể xóa nhòa. Từ đó,
anh tự khóa mình trong vỏ bọc lạnh lùng, tránh xa mọi người để không ai có thể
nhìn thấy nỗi đau trong lòng."
Diệp Chi dừng lại, đôi mắt cô chợt
nhòe đi khi tưởng tượng cảnh tượng mà anh đã phải trải qua. Cô có thể cảm nhận
được nỗi mất mát to lớn của anh, và cô đau lòng khi nghĩ đến những ngày tháng
anh phải sống với vết thương ấy mà không ai bên cạnh.
"Gặp em, anh như thấy một ánh
sáng nhỏ nhoi, dịu dàng và ấm áp, chiếu sáng tâm hồn anh. Dù anh không biết
rằng mình có xứng đáng với tình cảm đó không, nhưng anh thật sự biết ơn vì em
đã ở đây, cùng anh, khiến anh không còn cảm thấy cô đơn."
Diệp Chi khẽ đặt tay lên tờ thư, như
thể đang muốn chạm vào nỗi lòng của anh, muốn nói rằng cô sẽ mãi ở đây, không
rời xa anh.
Những ngày sau đó, Diệp Chi tiếp tục
nhận được những lá thư từ Hàn Phong, mỗi lá thư là một phần quá khứ mà anh dần
mở lòng chia sẻ với cô. Cô không hề biết rằng mỗi đêm khi cô đọc thư, ở một nơi
nào đó, Hàn Phong cũng đang hồi hộp, lo lắng về phản ứng của cô. Dù vậy, anh
biết rằng chỉ có cách này mới giúp anh bước ra khỏi quá khứ đau thương, để có
thể cùng cô tiến bước về tương lai.
Một ngày nọ, khi cô nhận được lá thư
cuối cùng, anh viết:
"Diệp Chi, cảm ơn em đã lắng
nghe anh, đã chấp nhận con người thật của anh. Dưới bầu trời sao, anh hứa rằng
sẽ không để nỗi đau của quá khứ làm gánh nặng cho hiện tại nữa. Chúng ta sẽ
cùng nhau, như những vì sao dẫn lối, bước đi về phía trước."
Diệp Chi cảm thấy lòng mình ngập
tràn hạnh phúc. Cô biết rằng anh đã quyết tâm buông bỏ quá khứ, và điều đó
không chỉ là lời hứa cho cô mà còn là lời hứa với chính anh.
Tối hôm đó, họ lại gặp nhau trên
ngọn đồi quen thuộc. Lần này, Hàn Phong không còn vẻ lạnh lùng, xa cách như
trước. Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, và lần đầu tiên, anh đặt một nụ hôn
nhẹ lên trán cô. Đó không phải là nụ hôn nồng cháy, mà là một sự cam kết, một
lời hứa đầy chân thành. Cả hai lặng lẽ nhìn lên bầu trời, cảm nhận từng hơi thở
hòa vào nhau dưới màn đêm đầy sao.
👉 "Ủng
hộ tác giả một Ly Cafe để mình có sức ‘cày’ thêm nhiều chương hot cho các bạn
nhé! Donate của các bạn là động lực lớn dành cho mình đấy J
👉 Số tài khoản: 8006215034915
👉 Ngân hàng: Agribank
▶ Kết nối với Mèo Ping Ping: email: meopingping@gmail.com
Qua Fan Page:https://www.facebook.com/profile.php?id=61568212627080
TÁC GIẢ: Mèo Ping Ping
(Mọi Người không sao chép dưới mọi hình thức - Nếu Muốn có thể liên hệ với mình
qua email: meopingping@gmail.com
thank you everybody)
Cập Nhập Chuyện Nhanh Nhất Tại Website Bên
Dưới!
Truy Cập Website: https://meopingping.blogspot.com/
0 Comments