Chương 1: Lời thì thầm của rừng sâu
Cánh rừng dày đặc kéo dài như một bức màn xanh thẫm, ngăn
cách thế giới bên ngoài và những bí mật sâu thẳm bên trong. Một con đường đất
nhỏ ngoằn ngoèo dẫn lối vào trung tâm của khu rừng, nơi nhóm bạn mười người vừa
đến dựng trại. Tiếng chim kêu lích rích hòa cùng tiếng lá xào xạc trong gió,
tạo nên một khung cảnh tưởng chừng bình yên nhưng ẩn chứa cảm giác bất an khó
tả.
Lăng Vũ Thanh bước xuống từ chiếc xe van cũ kỹ, đôi mắt đen
lạnh lùng lướt qua những tán cây cao ngút. Là người ít nói nhất trong nhóm,
nhưng cũng là người đáng tin cậy nhất, Lăng Vũ Thanh luôn mang đến cảm giác an
toàn cho những người xung quanh. Nhưng hôm nay, khi đôi giày của anh vừa chạm
đất, anh đã cảm nhận được một điều gì đó kỳ lạ. Một cảm giác như thể có ai đó
đang dõi theo.
"Thanh, giúp bọn tôi khiêng cái lều này lên chút!"
Tiếng của Lục Khải - anh chàng sôi nổi nhất nhóm, kéo Lăng Vũ Thanh ra khỏi
dòng suy nghĩ. Anh gật đầu, bước đến hỗ trợ.
Nhóm bạn mười người nhanh chóng chia việc: người dựng lều,
kẻ đi kiếm củi, người chuẩn bị thức ăn. Tiếng cười nói rộn rã làm bầu không khí
buổi chiều có phần bớt nặng nề. Nhưng trong lúc mọi người mải mê với công việc,
một người trong nhóm - Hạ Vy, cô gái có mái tóc dài đen nhánh - bất ngờ lên
tiếng:
"Các cậu có nghe thấy không? Hình như có tiếng
người..."
Hạ Vy lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ bất an. "Tôi chắc
chắn nghe thấy mà, tiếng thì thầm rất nhỏ... như gọi tên tôi."
Cả nhóm chỉ cười xòa, nghĩ rằng cô nàng quá nhạy cảm. Nhưng
Lăng Vũ Thanh thì không. Anh cảm thấy hơi lạnh bất thường len lỏi trong không
khí, dù ánh nắng chiều vẫn còn chiếu qua kẽ lá.
Đêm đến, ánh lửa trại bập bùng chiếu sáng khu vực xung
quanh. Nhóm bạn ngồi thành vòng tròn, kể cho nhau nghe những câu chuyện ma để
tăng phần kích thích. Đến lượt Trần Duy - chàng trai trầm tính nhưng sắc sảo -
anh kể một câu chuyện kỳ bí về một ác quỷ sống trong rừng, chuyên đội lốt người
để săn mồi.
"Ác quỷ sẽ chọn một nhóm người làm mục tiêu," Trần
Duy nói, giọng trầm và lạnh lẽo. "Nó sẽ giả làm một người bạn trong nhóm,
từ từ gieo rắc nỗi sợ hãi và chia rẽ tất cả. Khi mọi người mất cảnh giác nhất,
nó sẽ ra tay."
"Nghe ghê thật đấy!" Lục Khải cười, nhưng có chút
rùng mình.
Bầu không khí trở nên nặng nề. Đột nhiên, ngọn lửa trong
đống củi bùng lên dữ dội một cách bất thường, rồi tắt phụt, để lại cả nhóm chìm
trong bóng tối.
"Mất điện thoại rồi!" Một tiếng thét vang lên từ
Linh - cô gái nhỏ tuổi nhất nhóm.
Mọi người bật đèn pin kiểm tra, nhưng kỳ lạ thay, tất cả
điện thoại đều không hoạt động. Lăng Vũ Thanh nhíu mày, cảm giác bất an trong
lòng ngày càng lớn.
"Chúng ta nên quay về sớm hơn dự định," anh lạnh
lùng nói, phá tan sự im lặng.
"Đùa à? Chỉ vừa mới bắt đầu mà," Lục Khải phản
đối.
Nhưng đúng lúc đó, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ sâu trong
rừng. Tiếng cười khúc khích, nhỏ nhưng rõ ràng, vang vọng giữa không gian tĩnh
mịch. Mọi người đều đứng yên, tim đập mạnh.
Không ai cười.
Trong bóng tối, ánh đèn pin rọi qua từng gương mặt. Ai nấy
đều hiện rõ vẻ hoang mang, lo sợ. Và rồi, từ một góc rừng sâu, đôi mắt đỏ rực
lóe lên trong thoáng chốc.
"Đừng di chuyển," Lăng Vũ Thanh nói, giọng lạnh
như băng. Nhưng sâu trong tâm trí anh, một suy nghĩ kinh hoàng dần hiện rõ: Có
gì đó không ổn... Và nó đang ở đây, giữa chúng ta.
Chương 2: Bóng tối đeo bám
Sau khi tiếng cười khúc khích lạ lùng vang lên, bầu không
khí trong nhóm trở nên ngột ngạt. Không ai dám nói một lời, nhưng ánh mắt mọi
người đều dán chặt vào bóng tối xung quanh. Lăng Vũ Thanh siết chặt chiếc đèn
pin trong tay, ánh sáng từ nó chiếu thành một đường thẳng sắc bén giữa rừng
cây.
"Có lẽ chỉ là gió," Lục Khải lên tiếng, cố gắng
làm dịu không khí. Nhưng giọng anh nghe rõ sự run rẩy.
"Không phải gió," Hạ Vy thì thầm. "Tôi nghe
thấy rất rõ... như tiếng ai đó đang chơi đùa."
"Đủ rồi!" Trần Duy cắt ngang. "Chúng ta không
nên để nỗi sợ kiểm soát. Tốt nhất là mọi người trở về lều và nghỉ ngơi. Mai
trời sáng, chúng ta sẽ rời khỏi đây."
Cả nhóm miễn cưỡng đồng ý, từng người trở về lều riêng của
mình. Nhưng đêm đó, không ai thực sự ngủ được. Trong màn đêm, những âm thanh kỳ
lạ cứ vang lên: tiếng cành cây gãy, tiếng thở dài thoảng qua, và đôi lúc, cả
tiếng bước chân nặng nề, chậm rãi tiến gần rồi lại rời xa.
Lăng Vũ Thanh nằm im trong lều, đôi mắt mở to, nhìn chằm
chằm vào khoảng tối đen phía trên. Anh không phải kiểu người dễ dàng tin vào
những điều huyền bí, nhưng trực giác nói rằng có thứ gì đó đang hiện diện trong
khu rừng này. Và điều tồi tệ hơn, nó không chỉ dừng lại ở bên ngoài.
Khoảng giữa đêm, anh nghe thấy tiếng động nhẹ từ bên ngoài
lều. Một cái bóng nhỏ lướt qua khe cửa sổ bằng vải. Lặng lẽ, anh nắm lấy con
dao gấp bên cạnh, mở cửa lều thật chậm.
Ánh trăng yếu ớt soi sáng một phần khu cắm trại. Gió lạnh
lùa qua những tán cây, làm chúng rung rinh như những bàn tay vẫy gọi. Nhưng
không có ai ở đó. Chỉ có chiếc lều của Linh, nằm chếch bên trái, đang lay động
bất thường.
"Linh?" Lăng Vũ Thanh cất giọng, vừa đủ để không
đánh thức người khác.
Không có tiếng trả lời.
Anh tiến lại gần, từng bước cẩn thận. Khi anh vén cửa lều
của Linh lên, máu trong người như đông cứng lại. Bên trong trống rỗng. Linh đã
biến mất.
Tiếng hét của Lăng Vũ Thanh đánh thức cả nhóm. Mọi người vội
vã tụ tập lại, ánh đèn pin lia loạn xạ.
"Cậu chắc chắn không thấy Linh?" Trần Duy hỏi,
giọng trầm thấp.
"Chắc chắn. Tôi kiểm tra cả khu vực xung quanh, không
có dấu hiệu nào," Lăng Vũ Thanh đáp, gương mặt nghiêm trọng.
"Đừng đùa nữa, Linh!" Lục Khải gọi lớn, nhưng chỉ
có tiếng vọng của chính anh đáp lại.
Hạ Vy run rẩy nắm lấy tay Lăng Vũ Thanh. "Có khi nào...
có thứ gì đó đã đưa cô ấy đi không? Cậu cũng nghe tiếng bước chân đêm qua mà,
đúng không?"
Không ai trả lời. Lăng Vũ Thanh cảm nhận rõ ràng rằng nỗi sợ
hãi đang gặm nhấm từng người. Ánh mắt của mọi người bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau.
"Sao chúng ta biết được... có ai trong nhóm mình liên
quan không?" Một giọng nói vang lên. Là Phương, cô gái thường ngày vui vẻ
nhưng giờ đây ánh mắt lạnh lùng như dao.
"Làm sao mà liên quan được chứ?" Lục Khải phản
bác. "Chúng ta đã biết nhau cả chục năm!"
"Nhưng mấy câu chuyện ma kia, nếu là thật thì
sao?" Hạ Vy run run nói. "Nếu ác quỷ có thể giả làm người, thì...
thì..."
Không ai nói ra, nhưng ý nghĩ ấy treo lơ lửng trong không
khí: nếu ác quỷ thực sự ở đây, thì một trong số họ có thể không phải là con
người.
Họ chia nhau tìm kiếm Linh trong rừng. Cả nhóm bám sát nhau,
không ai dám tách ra dù chỉ một bước. Tiếng côn trùng kêu rả rích hòa cùng
tiếng lá xào xạc dưới chân làm mọi thứ càng trở nên căng thẳng.
Đột nhiên, Lăng Vũ Thanh dừng lại. Anh phát hiện một vệt máu
nhỏ loang trên lá cây.
"Mọi người, lại đây!" Anh gọi.
Cả nhóm tụ lại, ánh đèn pin rọi vào vệt máu dẫn sâu vào
rừng. Không ai nói một lời, nhưng tất cả đều hiểu rằng phải đi theo.
Lối đi hẹp dần, bóng cây đan vào nhau thành một chiếc vòm
đen sì. Lăng Vũ Thanh đi đầu, cảm giác ngột ngạt tăng lên từng phút.
Và rồi, họ nhìn thấy nó.
Một cái cây lớn với thân cây bị khắc đầy những ký hiệu kỳ
quái. Bên dưới, là chiếc ba lô của Linh, rách toạc, dính đầy máu.
"Mình nghĩ... chúng ta nên quay lại ngay," Hạ Vy
lắp bắp.
Nhưng trước khi ai kịp phản ứng, một tiếng cười ghê rợn vang
lên từ phía trên. Mọi người ngẩng đầu, và trong ánh đèn pin, họ nhìn thấy một
bóng người treo lơ lửng trên cành cây, ánh mắt đỏ rực đang nhìn xuống.
"Chạy!" Lăng Vũ Thanh hét lên, kéo mọi người khỏi
cơn bàng hoàng.
Tiếng chân chạy vang dội giữa khu rừng, nhưng ai cũng cảm
thấy như có một thứ gì đó đang đuổi theo. Một cơn gió lạnh thốc qua, mang theo
tiếng thì thầm đáng sợ:
"Đừng vội đi... cuộc chơi mới chỉ bắt đầu."
Chương 3: Mặt nạ bắt đầu rơi
Nhóm bạn thở hồng hộc khi đến được một khu đất trống giữa
rừng. Không ai nói gì, tất cả đều ngồi bệt xuống, cố gắng trấn tĩnh lại sau cơn
hoảng loạn. Ánh đèn pin mờ nhạt dần khi pin cạn kiệt, chỉ còn lại chút ánh sáng
yếu ớt để xua đi bóng tối.
Lăng Vũ Thanh đứng ở rìa nhóm, đôi mắt sắc lạnh quét qua
từng khuôn mặt. Họ đã mất Linh. Sự biến mất bí ẩn của cô và tiếng cười ghê rợn
kia không thể là ngẫu nhiên. Quan trọng hơn, lời đồn về ác quỷ đội lốt người
giờ đây không còn chỉ là một câu chuyện để giải trí nữa.
“Chúng ta không thể ở đây mãi,” Lăng Vũ Thanh nói, phá tan
sự im lặng. “Phải quay về khu cắm trại, thu dọn đồ và rời khỏi khu rừng này
trước khi trời sáng.”
“Không được!” Hạ Vy hét lên, giọng nghẹn lại. “Chúng ta đã
thấy cái bóng đó! Nếu quay lại, nó sẽ giết tất cả chúng ta!”
“Vậy cậu muốn làm gì?” Trần Duy hỏi, giọng trầm. “Ngồi đây
đợi nó tới sao? Không có thức ăn, nước uống, chúng ta sẽ không trụ được lâu.”
“Thế thì… thì…” Hạ Vy lắp bắp, đôi mắt đỏ hoe, nhìn quanh
như cầu cứu.
“Đủ rồi!” Lục Khải đứng bật dậy. “Mọi người đang mất bình
tĩnh! Chúng ta chỉ cần đi cùng nhau, không tách ra, sẽ không có chuyện gì xảy
ra.”
“Không đơn giản vậy đâu,” Phương lên tiếng, giọng sắc như
dao. “Chúng ta đang đối đầu với thứ không phải con người. Và đừng quên…” Cô
dừng lại, ánh mắt liếc nhìn từng người. “… nó có thể là một trong chúng ta.”
Cả nhóm lặng thinh. Lời nói của Phương như một ngọn lửa nhỏ
nhưng đủ sức đốt cháy nỗi hoài nghi đang âm ỉ trong lòng mỗi người.
“Đừng nói nhảm!” Lục Khải gằn giọng. “Chúng ta là bạn! Không
ai trong chúng ta là quỷ cả!”
“Cậu có chắc không?” Phương nhếch mép. “Cậu có chắc là cậu
biết tất cả mọi người ở đây đủ rõ không? Có thể ngay cả người mà cậu tin tưởng
nhất cũng đang đeo mặt nạ.”
“Đủ rồi.” Lăng Vũ Thanh lên tiếng, giọng lạnh như băng,
khiến cả nhóm im bặt. “Ngồi đây nghi ngờ nhau không giải quyết được gì. Nếu
thực sự có kẻ nào trong nhóm không phải người, thì nó sẽ lộ ra sớm thôi.”
“Cậu nói nghe dễ dàng nhỉ,” Phương phản bác. “Nhưng nếu
không phải chúng ta phát hiện ra nó mà là nó tấn công trước thì sao?”
Trần Duy đứng lên, vỗ vai Lăng Vũ Thanh. “Thanh nói đúng.
Chúng ta không có thời gian để tranh cãi. Tốt nhất là di chuyển ngay bây giờ.
Chúng ta sẽ cùng đi, nhưng phải hết sức cẩn thận.”
Nhóm bạn quay lại con đường cũ, lần mò trong bóng tối. Gió
lạnh lùa qua những cành cây, mang theo âm thanh thì thầm quái đản như tiếng hát
của những hồn ma. Hạ Vy bám chặt lấy cánh tay của Lăng Vũ Thanh, bàn tay cô run
rẩy.
“Thanh, cậu nghĩ ai… là nó?” Cô thì thầm, giọng đầy sợ hãi.
“Không ai cả. Và cũng là tất cả.” Lăng Vũ Thanh trả lời, ánh
mắt sắc bén nhìn vào khoảng tối phía trước.
Đi được một đoạn, họ bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên
từ phía sau. Ban đầu là một tiếng, sau đó là hai, ba tiếng… như có thứ gì đó
đang chạy theo họ.
“Dừng lại!” Lăng Vũ Thanh giơ tay, ra hiệu.
Mọi người quay lại, ánh đèn pin rọi vào con đường mòn. Không
có gì ngoài những tán cây và lá khô rải rác. Nhưng rồi, một bóng đen thấp
thoáng ở xa, nhanh chóng biến mất vào rừng sâu.
“Là Linh?” Hạ Vy thốt lên, định chạy tới.
“Đừng!” Lăng Vũ Thanh kéo cô lại. “Đừng để nó dụ cậu đi.”
Đúng lúc đó, Lục Khải giật đèn pin từ tay Trần Duy và chạy
lao về hướng bóng đen, bất chấp những tiếng hét gọi lại.
“Khải, quay lại!”
Nhưng anh ta không nghe. Tiếng bước chân của Lục Khải biến
mất trong bóng tối, để lại sự im lặng đến rợn người.
“Cậu ấy làm gì vậy chứ?!” Phương nghiến răng.
“Chúng ta không được chia rẽ!” Lăng Vũ Thanh nói, nhưng ánh
mắt anh vẫn dõi vào con đường Lục Khải vừa đi qua, lòng dấy lên nỗi bất an.
Một tiếng hét xé toạc màn đêm.
Đó là tiếng của Lục Khải.
Khi cả nhóm chạy đến, họ thấy Lục Khải đứng bất động giữa
một khoảng rừng trống. Ánh đèn pin rọi vào người anh, gương mặt trắng bệch, đôi
mắt mở to kinh hoàng.
“Khải, chuyện gì xảy ra?” Trần Duy hỏi, lay mạnh vai anh.
“C-có… có thứ gì đó…” Lục Khải lắp bắp, tay chỉ về phía
trước.
Nhưng khi mọi người nhìn theo, chỉ thấy một cái cây lớn, với
thân cây khắc đầy những ký hiệu kỳ dị giống như lần trước.
“Không có gì ở đây cả,” Trần Duy nói, giọng căng thẳng.
“Không! Nó ở đó! Tôi đã thấy! Một bóng người… mắt đỏ rực… nó
nhìn tôi!” Lục Khải hét lên, gần như phát điên.
“Chúng ta phải rời khỏi đây ngay,” Lăng Vũ Thanh nói, giọng
nghiêm trọng.
Nhưng khi quay lại, anh nhận ra một điều kinh hoàng. Trong
số mười người, giờ đây chỉ còn lại tám.
“Khoan đã…” Lăng Vũ Thanh nói, giọng chùng xuống. “Phương
đâu rồi?”
Chương 4: Ánh mắt trong bóng tối
Cả nhóm sững sờ khi nhận ra Phương đã biến mất. Mọi ánh đèn
pin nhanh chóng được bật lên, quét qua khu rừng rậm rạp nhưng chỉ thấy những
tán cây dày đặc như bức tường đen kịt.
"Phương đâu rồi?!" Hạ Vy hét lên, đôi mắt ướt
nhòe.
"Vừa nãy cô ấy còn ở đây," Trần Duy nghiến răng,
gương mặt căng thẳng.
"Chúng ta đã nói không được tách nhau ra!" Lăng Vũ
Thanh quát, sự giận dữ pha lẫn lo âu trong giọng nói.
"Bây giờ làm sao đây?!" Lục Khải hét lớn, ánh mắt
đảo loạn trong hoảng sợ. "Từng người một biến mất, chúng ta chẳng khác gì
con mồi cả!"
"Im đi!" Lăng Vũ Thanh ra lệnh, ánh mắt sắc lạnh
quét qua mọi người. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Nếu
cứ hoảng loạn như thế này, tất cả sẽ chết. Nghe đây, chúng ta không thể tìm
Phương trong bóng tối thế này. Cần phải trở về khu cắm trại để củng cố lực
lượng và lấy thêm đồ trước khi làm bất cứ điều gì."
"Nhưng… nếu Phương bị thứ đó bắt đi thì sao?" Hạ
Vy nấc lên.
"Chúng ta không thể cứu cô ấy nếu tự đặt mình vào nguy
hiểm," Lăng Vũ Thanh đáp, giọng đầy dứt khoát. Anh liếc nhìn từng gương
mặt. "Nếu ai không muốn đi, có thể ở lại."
Không ai trả lời. Sợ hãi đã khiến mọi người trở nên rụt rè,
không dám làm trái lời anh.
Khi nhóm trở lại khu cắm trại, mọi thứ trông lộn xộn như vừa
trải qua một trận bão. Những chiếc lều bị xé toạc, balo vương vãi khắp nơi. Lửa
trại tắt ngấm từ lâu, để lại tro tàn lạnh lẽo.
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây?" Lục Khải thì thầm,
giọng đầy lo lắng.
"Không phải bão," Trần Duy quan sát những dấu vết
trên mặt đất. "Có thứ gì đó đã tới đây."
"Nhìn kìa!" Hạ Vy chỉ tay vào một cái cây gần đó.
Trên thân cây, những ký hiệu kỳ dị lại xuất hiện, nhưng lần
này lớn hơn và nhiều hơn, như thể được vẽ bằng máu. Bên dưới, là một chuỗi lông
tóc dài màu đen đẫm nước, nhìn không khác gì mái tóc của Phương.
Hạ Vy hét lên, chạy về phía sau và ôm chặt lấy Lăng Vũ
Thanh.
"Không thể nào… đừng nói là…" Lục Khải lắp bắp,
ánh mắt dại đi.
"Chúng ta cần tập trung," Lăng Vũ Thanh nói, giọng
mạnh mẽ nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những ký hiệu. "Thứ
này đang cố gắng chơi đùa với chúng ta. Nếu để nó làm chủ, chúng ta sẽ
chết."
Họ gom lại những vật dụng cần thiết từ những gì còn sót lại:
dao, đèn pin, một ít thức ăn và nước. Trong lúc thu dọn, Trần Duy phát hiện một
vật lạ trong đống đồ của Phương. Đó là một cuốn sổ cũ kỹ với bìa bằng da nứt
nẻ, trông như thể đã tồn tại cả thế kỷ.
"Phương mang theo cái này sao?" Trần Duy nhíu mày.
"Cái gì vậy?" Lăng Vũ Thanh hỏi, tiến lại gần.
Trần Duy lật cuốn sổ ra. Bên trong là những trang giấy vàng
úa, chi chít những ký tự lạ bằng mực đỏ, giống hệt những ký hiệu trên thân cây.
Cùng với đó là những hình vẽ ghê rợn: hình một con quái vật có đôi mắt đỏ rực,
bàn tay dài với móng vuốt sắc nhọn, và những con người bị kéo lê vào bóng tối.
"Phương mang cái này theo làm gì?" Hạ Vy hỏi,
giọng run rẩy.
"Cô ấy có thể biết nhiều hơn những gì chúng ta
nghĩ," Lăng Vũ Thanh nói, ánh mắt dán chặt vào trang sách. "Nhưng
điều đó không quan trọng nữa. Quan trọng là, thứ này…" Anh chỉ vào hình vẽ
con quái vật. "…là thứ chúng ta đang đối mặt."
"Ý cậu là gì?" Lục Khải hỏi, giọng hoảng hốt.
"Phương có thể đã biết trước điều gì đó về khu rừng
này. Hoặc tệ hơn, cô ấy mang thứ này vào rừng để triệu hồi nó."
Cả nhóm sững sờ. Ý nghĩ rằng một trong số họ có thể liên
quan đến những chuyện kinh hoàng này khiến mọi người càng thêm lo lắng.
"Chúng ta không thể chắc chắn điều gì," Trần Duy
trầm ngâm. "Nhưng nếu cuốn sổ này liên quan đến chuyện đang xảy ra, có lẽ
nó cũng sẽ cho chúng ta cách để chống lại thứ đó."
Lăng Vũ Thanh lật vội những trang sách, ánh mắt lạnh lùng
nhưng tập trung. Trên một trang, anh dừng lại. Có một đoạn chữ viết bằng tiếng
Trung Quốc cổ, được viết tay. Bên cạnh đó, là một hình vẽ: một vòng tròn với
những ký hiệu bao quanh, trông như một loại bùa chú.
"Cái này…" Lăng Vũ Thanh khẽ nói. "Có thể là
cách để phong ấn nó."
"Chúng ta sẽ thử chứ?" Hạ Vy hỏi, giọng đầy hy
vọng.
"Không có lựa chọn nào khác." Anh gấp cuốn sổ lại,
ánh mắt sắc như dao. "Nhưng trước khi làm bất cứ điều gì, chúng ta phải
đảm bảo một điều: không ai trong số chúng ta là nó."
Bóng tối của khu rừng như dày hơn khi cả nhóm ngồi quây lại
bên đống lửa nhỏ, ánh sáng vàng hắt lên những gương mặt căng thẳng. Ánh mắt mọi
người bắt đầu nhìn nhau đầy nghi ngờ, từng giây trôi qua như kéo dài vô tận.
Trong bầu không khí ngột ngạt, Lăng Vũ Thanh cất giọng, trầm
thấp nhưng đầy uy lực:
"Nếu ác quỷ đang đội lốt một người trong chúng ta, thì
đã đến lúc nó phải lộ diện."
Chương 5: Vòng tròn nghi kỵ
Đêm sâu như một tấm màn dày cộm che kín mọi ánh sáng. Gió
rừng rít qua những cành cây, mang theo âm thanh thì thầm không rõ từ đâu vọng lại.
Cả nhóm ngồi quây quanh đống lửa nhỏ, hơi ấm duy nhất trong cái lạnh thấu
xương. Mọi ánh mắt đều dán vào Lăng Vũ Thanh, người đang cầm cuốn sổ kỳ bí trên
tay, từng trang giấy như chứa đựng bí mật của bóng tối.
“Trước khi chúng ta làm gì tiếp theo, tôi cần mọi người phải
trả lời thật rõ ràng: tối nay, có ai trong số các bạn làm điều gì… kỳ lạ
không?” Lăng Vũ Thanh hỏi, giọng đều nhưng sắc lạnh, ánh mắt nghiêm nghị nhìn
từng người.
“Cậu nghĩ là gì đây? Chúng ta vừa mất Phương, trước đó là
Linh, giờ cậu còn muốn nghi ngờ chúng tôi sao?” Lục Khải bật dậy, gương mặt đỏ
bừng vì phẫn nộ.
“Bình tĩnh đi, Khải!” Trần Duy kéo anh ngồi xuống. “Thanh
không có ý đó. Nhưng rõ ràng, chúng ta đang bị thứ gì đó săn đuổi, và nếu đúng
như những gì Phương từng nói, thì có kẻ trong số chúng ta không phải người.”
Lời nói như một nhát dao chém vào bầu không khí vốn đã căng
thẳng. Mọi ánh mắt trong nhóm bắt đầu nhìn nhau đầy ngờ vực.
“Làm sao cậu biết được điều đó?” Hạ Vy lên tiếng, giọng run
rẩy. “Phương đã biến mất. Có thể cô ấy tự dựng nên câu chuyện này để dọa chúng
ta. Hoặc… hoặc chính cô ấy là thứ đó!”
“Không, điều đó không hợp lý.” Trần Duy lắc đầu. “Nếu Phương
là quỷ, thì tại sao cô ấy lại biến mất?”
“Đúng vậy.” Lăng Vũ Thanh gật đầu, giọng trầm. “Kẻ đó không
muốn tự bộc lộ. Nhưng trong tình thế này, nó sẽ lộ diện sớm thôi.”
“Làm sao cậu chắc chắn?” Lục Khải nhíu mày.
“Vì nó cần chúng ta,” Lăng Vũ Thanh nói, giọng sắc bén. “Cả
nhóm ở đây không chỉ là con mồi, mà còn là thứ duy trì sức mạnh của nó. Đó là
lý do vì sao nó chưa giết tất cả ngay từ đầu. Nó đang chơi đùa với chúng ta,
từng bước một, để gieo rắc sợ hãi và nghi kỵ.”
Hạ Vy bật khóc. “Vậy… vậy chúng ta phải làm gì? Chẳng lẽ
ngồi đây chờ chết sao?”
“Không,” Lăng Vũ Thanh nói, đặt cuốn sổ xuống giữa nhóm.
“Trong cuốn sổ này có một nghi lễ phong ấn, nhưng để thực hiện, chúng ta cần
xác định kẻ nào trong số chúng ta là ác quỷ.”
“Và làm thế nào để làm được điều đó?” Trần Duy hỏi, giọng
đầy lo lắng.
Lăng Vũ Thanh lấy ra một con dao nhỏ từ túi đồ của mình.
Lưỡi dao phản chiếu ánh lửa, sáng lên như một vệt ánh sáng sắc bén.
“Máu.” Anh nói, ánh mắt dán chặt vào mọi người. “Theo truyền
thuyết, máu của quỷ không giống người. Chỉ cần cắt một vết nhỏ, chúng ta có thể
biết ai là kẻ giả mạo.”
“Cậu đang điên à?!” Lục Khải hét lên, gương mặt trắng bệch.
“Cậu muốn chúng ta tự cắt mình chỉ vì một câu chuyện trong cuốn sách rách nát
đó sao?”
“Nếu không làm, chúng ta sẽ không bao giờ biết được,” Lăng
Vũ Thanh đáp, giọng lạnh băng.
Không ai dám nói thêm lời nào. Một sự im lặng chết chóc bao
trùm, chỉ còn tiếng gió rít và âm thanh lách tách của đống lửa.
Người đầu tiên đứng dậy là Trần Duy. Anh bước tới trước mặt
Lăng Vũ Thanh, ánh mắt kiên định.
“Được, tôi làm trước. Chúng ta cần kết thúc chuyện này.”
Lăng Vũ Thanh gật đầu, đưa con dao cho Trần Duy. Anh ta cắn
chặt răng, cắt một vết nhỏ trên đầu ngón tay. Một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống
nền đất. Không có gì xảy ra.
“Tôi không phải quỷ,” Trần Duy nói, giọng nhẹ nhõm.
Tiếp theo là Hạ Vy. Cô run rẩy cầm lấy con dao, đôi tay lóng
ngóng đến mức suýt đánh rơi. Cuối cùng, cô cũng cắt một vết nhỏ trên tay, máu
chảy ra, cũng đỏ tươi như của Trần Duy.
“Tôi… tôi không phải…” Cô thở phào nhẹ nhõm.
Lần lượt, từng người tự thử. Máu họ đều giống nhau, không có
gì bất thường. Nhưng khi đến lượt Lục Khải, anh ta ngần ngừ.
“Sao vậy, Khải?” Trần Duy hỏi, giọng nghi ngờ.
“Tôi không tin vào chuyện này,” Lục Khải lùi lại, ánh mắt
dao động. “Ai biết được cuốn sách đó nói có đúng không? Có thể nó chỉ là một
trò bịp để gây chia rẽ chúng ta.”
“Hoặc cậu có điều gì đó muốn giấu,” Lăng Vũ Thanh nói, giọng
đều nhưng ánh mắt sắc lạnh.
“Không! Tôi không phải quỷ!” Lục Khải hét lên, giọng càng
lúc càng cao. “Các người đang ép tôi!”
Đột nhiên, gió rừng thổi mạnh, đống lửa trước mặt họ bùng
lên một cách bất thường, ánh sáng đỏ rực hắt lên gương mặt của Lục Khải. Đôi
mắt anh ta lóe lên một tia sáng kỳ dị trong chốc lát.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào anh, nỗi nghi ngờ dần chuyển
thành nỗi kinh hoàng.
“Khải…” Trần Duy lùi lại một bước. “Cậu là…”
Nhưng trước khi anh kịp nói hết câu, Lục Khải gầm lên như
một con thú hoang, đôi mắt chuyển sang đỏ ngầu. Một nụ cười méo mó hiện lên
trên gương mặt anh ta, nụ cười không thuộc về con người.
“Cuối cùng các người cũng nhận ra rồi sao?” Một giọng nói
trầm thấp và rợn người vang lên, không còn là giọng của Lục Khải. “Nhưng đã quá
muộn.”
Ánh lửa tắt ngấm. Trong bóng tối đen kịt, tiếng cười man dại
vang vọng khắp khu rừng.
Chương 6: Sự Thật Khủng Khiếp
Bóng tối đột ngột bao trùm, làm cho không khí càng trở nên
nặng nề và nghẹt thở. Những tiếng cười ghê rợn của Lục Khải vang lên như một
cơn gió lạnh lẽo, khiến mọi người cảm thấy như bị bao vây trong một cơn ác mộng
không có lối thoát. Những ánh sáng yếu ớt từ đèn pin chập chờn, không đủ để xua
tan cái bóng đen đầy ma mị trong đêm.
Lăng Vũ Thanh không hề nao núng, ánh mắt anh sắc bén và lạnh
lùng như dao. Anh nắm chặt con dao trong tay, nhìn chằm chằm vào Lục Khải đang
đứng cách nhóm vài bước.
“Cậu không phải là Khải, đúng không?” Vũ Thanh cất giọng
trầm, nhưng không có một chút gì là do dự.
“Khải đã chết từ lâu rồi.” Giọng nói của Lục Khải không còn
giống một con người. Nó trầm và u ám, như thể đến từ nơi sâu thẳm của địa ngục.
Đôi mắt anh ta đã chuyển sang màu đỏ như lửa, con ngươi thu nhỏ lại thành những
vệt sáng dữ dội. “Cái xác đó chỉ là vỏ bọc.”
Mọi người đứng sững lại, không thể tin vào những gì vừa nghe
thấy. Họ nhìn nhau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Phải chăng họ đã bị
lừa bấy lâu nay? Lục Khải—người bạn thân thiết nhất của họ—đã chết từ khi nào,
và cái bóng của anh ta đã bị thay thế bởi một ác quỷ?
“Cậu… cậu là ai?” Trần Duy run rẩy, lùi lại một bước, ánh
mắt đầy sợ hãi.
“Ta là ác quỷ đã chờ đợi trong bóng tối từ lâu.” Lục Khải
nhếch môi, cười khẩy. “Đã quá lâu rồi, ta cần một cơ thể mới. Và các ngươi,
những kẻ ngốc nghếch này, đã vô tình đưa ta đến đây.”
Hạ Vy hoảng loạn, đôi mắt cô ngấn lệ, nhưng vẫn không dám
tin vào những gì mình đang chứng kiến. “Không, không thể nào! Chúng tôi là bạn,
sao cậu lại làm vậy?!”
Lục Khải không đáp, chỉ cười lớn, như thể sự đau khổ của họ
chính là thứ mà anh ta tìm kiếm. Bóng tối càng dày đặc, và sự lạnh lẽo lan tỏa
khắp khu rừng.
Lăng Vũ Thanh tiến về phía trước, ánh mắt của anh như sắc
dao, không có chút sợ hãi hay do dự nào. Anh biết đây là lúc quyết định sống
chết. Nếu không hành động ngay, tất cả sẽ bị hủy diệt.
“Được rồi, nếu cậu đã lộ diện rồi, thì tôi sẽ không để cậu
thoát.” Lăng Vũ Thanh nói, giọng khẳng định. Anh không còn là người thiếu tự
tin, mà đã trở thành người duy nhất có thể đối đầu với thứ quái vật này.
Lục Khải—hoặc thứ đội lốt Khải—hừ một tiếng, rồi bất ngờ lao
nhanh về phía Lăng Vũ Thanh với tốc độ không tưởng. Ánh sáng từ đèn pin chập
chờn làm cho hình ảnh của Lục Khải như một bóng ma di chuyển. Đôi tay dài, đầy
móng vuốt sắc nhọn của anh ta vung ra, nhắm thẳng vào cổ Vũ Thanh.
Nhưng Lăng Vũ Thanh đã sẵn sàng. Anh dùng con dao sắc bén
lao tới, chém một nhát mạnh vào cánh tay của Lục Khải. Máu đen như nhựa cây
phun ra, bắn tung tóe khắp nơi, nhưng không làm Lục Khải chùn bước. Ác quỷ cười
lên một tiếng man rợ.
“Thật là yếu ớt!” Lục Khải thét lên, móng tay dài lao nhanh
về phía Lăng Vũ Thanh. Nhưng vào giây phút cuối, Vũ Thanh đã kịp dùng dao đỡ,
chỉ nghe một tiếng “soẹt” sắc lẹm khi dao cắt vào da thịt.
Lục Khải lùi lại, nhưng đôi mắt đỏ ngầu của anh ta vẫn lấp
lánh trong bóng tối. “Tưởng mình là ai mà có thể đối đầu với ta?”
“Không phải tôi muốn đối đầu, mà là phải diệt trừ cậu.” Lăng
Vũ Thanh nghiến răng, giọng nói trầm và dứt khoát. Anh nhắm mắt, tập trung vào
sức mạnh của bản thân. Một ý niệm mạnh mẽ và dứt khoát từ bên trong cơ thể anh
bùng lên.
Cả nhóm không thể tin nổi những gì mình đang chứng kiến.
Lăng Vũ Thanh, từ một người có phần nhút nhát, bây giờ đã đứng vững như một
chiến binh. Anh giống như một tia sáng cuối cùng trong màn đêm u tối.
Lăng Vũ Thanh hít một hơi thật sâu, rồi đâm mạnh con dao về
phía Lục Khải. Đúng lúc ấy, một luồng ánh sáng kỳ lạ phát ra từ cuốn sổ Phương
đã mang theo. Một dòng chữ ánh lên trong không trung, mờ ảo như một dấu hiệu ma
quái: “Người xâm nhập cần phải trả giá bằng chính máu thịt của mình.”
“Đây là cơ hội duy nhất.” Lăng Vũ Thanh quát lên. Anh xoay
người, dùng toàn bộ sức lực đâm mạnh con dao vào trái tim của Lục Khải.
Lục Khải gào lên, một tiếng kêu thét đầy đau đớn vang vọng
khắp khu rừng. Ánh sáng từ cuốn sổ bùng lên, chiếu sáng toàn bộ khu vực, khiến
bóng tối tan biến. Nhưng ngay khi dao xuyên qua tim Lục Khải, mọi thứ dường như
khựng lại. Ác quỷ rùng mình, những vết máu đen rỉ ra từ miệng, mắt anh ta mở
trừng trừng, và trong một giây cuối cùng, hình dáng của Lục Khải bắt đầu tan
biến, như thể anh ta không phải là con người.
Cuối cùng, chỉ còn lại một bóng đen, vặn vẹo và quằn quại
trong không khí, như một cơn ác mộng đang dần tàn lụi.
Nhóm bạn đứng sững lại, không thể tin vào những gì vừa diễn
ra. Cả khu rừng chìm trong im lặng, chỉ có những tiếng thở dốc và những bước
chân vội vã trong bóng tối. Ác quỷ đã bị đánh bại, nhưng sự thật đằng sau nó
còn khủng khiếp hơn nhiều.
Vũ Thanh quay lại, ánh mắt anh dán vào cuốn sổ đã đóng lại
trong tay. “Đây mới chỉ là khởi đầu…”
Chương 7: Lời Nguyền Sâu Thẳm
Ánh bình minh mờ nhạt bắt đầu len qua những tán cây, nhưng
không hề mang lại cảm giác an toàn. Cả khu rừng vẫn bị bao phủ bởi một bầu
không khí âm u, lạnh lẽo. Sau trận chiến với ác quỷ, nhóm bạn giờ đây chỉ còn
lại bảy người, ngồi co cụm lại bên đống lửa đã tàn. Lăng Vũ Thanh đứng đó, ánh
mắt xa xăm nhìn về cuốn sổ cổ quái trong tay, như đang suy tính điều gì đó.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy, Thanh?” Hạ Vy run rẩy lên tiếng,
phá tan sự im lặng. “Khải... Khải thật sự là quỷ sao? Nhưng tại sao cậu ấy lại
là bạn của chúng ta suốt thời gian qua?”
“Khải không phải là ác quỷ ngay từ đầu,” Vũ Thanh trả lời,
giọng trầm lặng. “Cậu ấy chỉ là nạn nhân. Ác quỷ đã chiếm lấy cơ thể cậu ấy từ
rất lâu, có thể là từ trước cả khi chúng ta bắt đầu chuyến đi này.”
Những lời nói của Vũ Thanh khiến cả nhóm rùng mình. Trần
Duy, người luôn mạnh mẽ, giờ đây cũng không giấu nổi sự sợ hãi trong ánh mắt.
Anh nhìn Lăng Vũ Thanh, rồi nhìn cuốn sổ. “Còn cuốn sổ đó thì sao? Rõ ràng nó
không phải là một thứ bình thường. Tại sao nó lại xuất hiện ở đây, và tại sao
nó lại nằm trong tay Phương trước đó?”
“Đó là điều tôi cũng đang cố tìm hiểu,” Vũ Thanh đáp, mở
cuốn sổ ra lần nữa. Những trang giấy cũ kỹ và mục rữa phát ra mùi ẩm mốc, nhưng
những dòng chữ bí ẩn trên đó dường như đã được viết bằng máu. “Cuốn sổ này
không chỉ là một vật phong ấn. Nó giống như một bản đồ dẫn đường, hoặc thậm chí
là một lời nguyền.”
“Lời nguyền?” Hạ Vy thì thầm, đôi mắt mở to.
“Phải.” Vũ Thanh gật đầu. “Theo những gì tôi đọc được, ác
quỷ này không chỉ đơn giản săn lùng con người. Nó cần một nghi lễ để giải phóng
sức mạnh thực sự của mình. Và nghi lễ đó cần...”
Anh dừng lại, ánh mắt nặng trĩu khi nhìn nhóm bạn.
“Cần máu của chính chúng ta.”
Cả nhóm chết lặng. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng mỗi
người.
“Cậu đang nói gì vậy, Thanh?” Trần Duy đứng dậy, giọng gằn
lên. “Chúng ta đã mất ba người rồi. Cậu nói rằng máu của chúng ta là thứ nó cần
sao?”
“Không phải tất cả chúng ta,” Vũ Thanh đáp, giọng nghiêm
nghị. “Chỉ cần một người. Nhưng điều đó có nghĩa là nó sẽ không dừng lại cho
đến khi đạt được mục tiêu.”
“Vậy ai trong chúng ta là mục tiêu tiếp theo?” Hạ Vy hét
lên, nước mắt bắt đầu trào ra.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm. Vũ Thanh không trả lời
ngay, anh tiếp tục lật các trang sổ, ánh mắt căng thẳng dò tìm những manh mối còn
sót lại. Đột nhiên, anh dừng lại ở một trang giấy. Trên đó là hình vẽ một vòng
tròn kỳ lạ, với những biểu tượng cổ quái được viết xung quanh.
“Đây là một cách để xác định mục tiêu,” Vũ Thanh nói, giơ
cuốn sổ lên. “Chúng ta cần vẽ vòng tròn này và thực hiện một nghi lễ. Người bị
ác quỷ chọn sẽ không thể che giấu sự thật.”
“Cậu đùa sao? Sau những gì vừa xảy ra, giờ cậu còn muốn làm
một nghi lễ nữa?” Trần Duy phản đối. “Ai biết được nó có thật sự giúp chúng ta
không, hay chỉ khiến mọi thứ tệ hơn?”
“Không có thời gian để do dự,” Vũ Thanh nói, ánh mắt kiên
định. “Nếu chúng ta không hành động, ác quỷ sẽ tiếp tục tấn công từng người.
Đây là cách duy nhất.”
Cả nhóm nhìn nhau, sự sợ hãi và hoài nghi hiện rõ trên khuôn
mặt từng người. Cuối cùng, sau một hồi im lặng, họ gật đầu đồng ý.
Dưới ánh sáng yếu ớt của bình minh, Lăng Vũ Thanh vẽ vòng
tròn nghi lễ lên mặt đất bằng tro từ đống lửa đã tàn. Những biểu tượng kỳ quái
được khắc họa cẩn thận, giống hệt như trong cuốn sổ. Anh dùng một con dao nhỏ,
rạch một vết trên đầu ngón tay và nhỏ máu mình vào trung tâm vòng tròn.
“Bây giờ, từng người hãy bước vào vòng tròn này,” Vũ Thanh
nói, giọng bình tĩnh nhưng đầy quyền uy. “Nếu không có gì xảy ra, các bạn có
thể rời đi. Nhưng nếu ai đó bị ác quỷ chọn...”
Anh không nói tiếp, nhưng mọi người đều hiểu ý.
Hạ Vy là người đầu tiên bước vào. Cô nhắm chặt mắt, đứng
trong vòng tròn, chờ đợi. Không có gì xảy ra. Tiếp theo là Trần Duy, rồi những
người khác. Mọi thứ đều yên bình, cho đến khi một người bước vào.
Bất chợt, gió rừng nổi lên, mạnh đến mức như muốn cuốn phăng
mọi thứ. Những biểu tượng trên vòng tròn bừng sáng rực rỡ, như thể được kích
hoạt bởi một sức mạnh vô hình. Người đứng trong vòng tròn sững lại, ánh mắt
hoảng hốt.
“Không... Không thể nào!” Người đó thốt lên.
Nhóm bạn đứng ngoài hét lên kinh hoàng khi chứng kiến cơ thể
người kia bắt đầu biến đổi, da thịt rạn nứt, đôi mắt đổi màu đỏ rực.
“Thì ra... kẻ đó không phải là Khải,” Lăng Vũ Thanh thì
thầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào kẻ bị phát hiện. “Mà chính là...”
Cái tên đó thốt ra, khiến mọi người rơi vào sự bàng hoàng
tuyệt đối.
Chương 8: Bóng Tối Phơi Bày
Không khí như đóng băng khi cái tên vừa được thốt ra: "Phương!"
Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn vào Phương, cô gái nhỏ nhắn với vẻ
ngoài yếu ớt mà không ai ngờ lại ẩn giấu một sự thật kinh hoàng. Phương đứng
giữa vòng tròn, ánh sáng từ những biểu tượng kỳ dị trên đất bao quanh cô như
ngọn lửa ma quái. Đôi mắt cô chuyển dần sang màu đỏ thẫm, sâu hun hút, và một
nụ cười méo mó hiện lên trên khuôn mặt vốn dĩ hiền lành.
“Không… không thể nào!” Hạ Vy hét lên, lùi lại phía sau.
“Phương, là cậu sao? Chúng ta đã bên nhau từ đầu, tại sao lại…?”
Phương khẽ nghiêng đầu, nụ cười càng lúc càng quái dị. “À,
phải. Chúng ta bên nhau từ đầu. Nhưng các người không bao giờ biết rằng ‘từ
đầu’ đã là một trò chơi mà ta dựng lên.”
Giọng cô không còn dịu dàng như trước, mà giờ đây trầm và
méo mó, vang vọng như đến từ một chiều không gian khác. Mọi người đông cứng,
không ai dám bước tới gần.
Lăng Vũ Thanh giữ chặt con dao trong tay, ánh mắt không rời khỏi
Phương. “Cô đã giết Lục Khải. Và những người khác… là cô làm, đúng không?”
Phương bật cười, một tiếng cười lạnh lẽo và điên loạn.
“Giết? Ta không gọi đó là giết. Đó chỉ là… làm sạch. Bởi vì, trong nhóm các
ngươi, chỉ có một kẻ đủ đặc biệt để hoàn thành nghi lễ này.”
“Nghi lễ gì?” Trần Duy rít lên, mặt tái mét.
Phương nhìn thẳng vào Lăng Vũ Thanh, đôi mắt đỏ rực của cô
lóe lên một tia thích thú. “Nghi lễ gọi quỷ. Và ngươi, Lăng Vũ Thanh, chính là
mảnh ghép cuối cùng.”
Câu nói như một lưỡi dao cắm sâu vào tâm trí mọi người. Họ
quay sang nhìn Vũ Thanh, nhưng anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không chút hoảng loạn.
Anh lùi một bước, nắm chặt cuốn sổ trong tay.
“Cô nghĩ tôi sẽ để cô thực hiện nghi lễ đó sao?” Vũ Thanh
hỏi, giọng lạnh lùng.
Phương nhún vai, không hề tỏ ra nao núng. “Ngươi có thể thử,
nhưng ngươi biết không, Vũ Thanh? Cái thứ mà ngươi cầm trên tay – cuốn sổ đó –
chính là thứ ta đã sắp đặt để dẫn các ngươi đến đây.”
Mọi người lặng đi.
“Cuốn sổ… là bẫy?” Hạ Vy thì thào, tay che miệng.
“Đúng vậy,” Phương nói, giọng mỉa mai. “Nó dẫn các ngươi đến
đây, nơi ta cần. Và giờ, chẳng có gì có thể ngăn ta hoàn thành nghi lễ này
nữa.”
Ngay khi Phương dứt lời, mặt đất rung chuyển. Những biểu
tượng trên vòng tròn bỗng bừng sáng, phát ra ánh đỏ ma quái như máu, và một luồng
khí đen đặc trào ra từ dưới lòng đất. Không gian trở nên ngột ngạt, tiếng thì
thầm khó hiểu vang lên từ khắp nơi, như những linh hồn bị nguyền rủa đang gào
khóc.
Lăng Vũ Thanh lùi lại, nhanh chóng lật cuốn sổ để tìm một
giải pháp. Trong ánh sáng lập lòe của ngọn lửa yếu ớt, anh nhận ra một dòng chữ
ẩn hiện trên trang giấy:
"Hủy diệt nghi lễ cần máu của người mang sứ mệnh.”
Anh cắn răng, hiểu ngay ý nghĩa của nó. “Cô muốn máu của
tôi, đúng không? Nhưng tôi sẽ không để cô đạt được mục đích!”
Phương bật cười khinh bỉ. “Ngươi nghĩ mình có thể chống lại
ta sao? Chỉ với một con dao nhỏ bé đó? Thật nực cười!”
Nói xong, cô giơ tay lên, và một luồng khí đen từ mặt đất
phóng thẳng lên, cuốn lấy cả nhóm bạn. Mọi người hét lên trong hoảng loạn, bị
ném văng ra ngoài vòng tròn. Chỉ còn lại Lăng Vũ Thanh đứng giữa, đối diện với
Phương – hoặc đúng hơn, là ác quỷ đã đội lốt cô bấy lâu.
“Đến đây nào, Vũ Thanh,” Phương thì thầm, bước tới gần.
“Đừng chống cự nữa. Máu của ngươi sẽ giúp ta trở về hình dạng thật sự. Và khi
đó…”
Cô không nói hết câu. Lăng Vũ Thanh đã lao tới, con dao
trong tay anh sáng lên một ánh sáng lạ thường. Anh nhắm thẳng vào trái tim của
Phương, nhưng ngay khi dao chạm tới, một luồng lực khủng khiếp đẩy anh bật ra.
“Ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng bị đánh bại như tên vô dụng Lục
Khải sao?” Phương cười phá lên, đôi mắt đỏ rực đầy thách thức.
Lăng Vũ Thanh lảo đảo đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía
cô. “Tôi sẽ không để cô tiếp tục hại thêm bất kỳ ai nữa.”
Anh giơ cuốn sổ lên, đọc to những dòng chữ kỳ lạ được viết
trên đó. Những ký tự vang lên trong không gian, như một lời triệu hồi sức mạnh
bí ẩn. Phương nhíu mày, vẻ mặt biến sắc.
“Ngươi... ngươi làm gì vậy?!” cô hét lên, lùi lại vài bước.
“Chấm dứt nghi lễ. Và chấm dứt ngươi!” Vũ Thanh hét lớn,
tiếp tục đọc những câu chú bằng cả sức mạnh và lòng quyết tâm.
Không gian đột nhiên chao đảo. Ánh sáng từ cuốn sổ phát ra
mạnh mẽ, xua tan bóng tối bao trùm. Phương gào thét trong đau đớn khi cơ thể cô
bắt đầu rạn nứt, những tia sáng xuyên qua lớp da thịt, như muốn xé toạc linh
hồn ác quỷ ra khỏi thân xác này.
“Không! Ta không thể thua! Ta đã chờ hàng thế kỷ cho khoảnh
khắc này!”
Nhưng sức mạnh của cuốn sổ quá lớn. Một tiếng nổ chói tai
vang lên, và tất cả mọi thứ chìm trong ánh sáng rực rỡ. Khi mọi thứ dịu lại,
Phương đã biến mất, và vòng tròn nghi lễ bị xóa sạch, chỉ còn lại mùi khói khét
lẹt.
Lăng Vũ Thanh quỳ gối xuống đất, thở dốc. Cuốn sổ trong tay
anh cũng bắt đầu tan biến thành tro bụi, để lại một sự yên tĩnh đáng sợ.
Mọi người từ từ đứng dậy, nhìn nhau với ánh mắt mệt mỏi
nhưng tràn đầy biết ơn. Họ đã sống sót, nhưng sự mất mát và những bí mật chưa
được hé lộ vẫn còn treo lơ lửng.
“Chúng ta đã thoát chưa?” Hạ Vy hỏi, giọng run rẩy.
Vũ Thanh đứng lên, nhìn về phía rừng sâu, nơi bóng tối vẫn
đang âm ỉ. “Tôi không chắc... nhưng tôi nghĩ, đây chỉ là khởi đầu.”
Chương 9: Tiếng Thì Thầm Trong Bóng Tối
Sau khi nghi lễ bị phá hủy và Phương biến mất, bầu không khí
trong khu rừng tưởng chừng như đã lắng dịu. Nhưng Lăng Vũ Thanh biết rằng mối
nguy hiểm vẫn chưa kết thúc. Những âm thanh kỳ quái, như tiếng thì thầm từ
những thực thể vô hình, vang vọng trong đêm tối, khiến ai nấy đều bất an.
Nhóm bạn giờ chỉ còn bảy người. Họ quây quần bên đống lửa
vừa nhóm lại, ánh sáng yếu ớt như không đủ để xua tan sự lạnh lẽo bủa vây.
Gương mặt ai cũng hằn lên sự mệt mỏi và sợ hãi, nhưng không ai dám lên tiếng.
Lăng Vũ Thanh chăm chú nhìn vào bóng tối, đôi mắt sắc bén
dường như đang cố tìm kiếm điều gì đó. Anh không tin rằng mọi chuyện đã kết
thúc. Sự mất mát của cuốn sổ là điều đáng tiếc, nhưng nó cũng là tín hiệu báo
rằng bí ẩn lớn hơn đang chờ đợi.
Hạ Vy, vẫn còn run rẩy, ngồi sát bên Vũ Thanh. “Thanh, mọi
thứ đã xong rồi… phải không? Chúng ta có thể rời khỏi đây chứ?”
Vũ Thanh quay sang cô, ánh mắt đầy vẻ nặng trĩu. “Tôi không
chắc. Sự biến mất của Phương có thể chỉ là một phần kế hoạch lớn hơn. Cảm giác
như… thứ gì đó đang chờ đợi.”
“Cậu đang nghĩ quá nhiều,” Trần Duy xen vào, giọng bực bội.
“Chúng ta đã mất ba người. Phương, hoặc thứ ác quỷ đội lốt cô ta, đã bị tiêu
diệt. Chúng ta nên tập trung tìm đường thoát khỏi khu rừng này.”
“Duy nói đúng,” Thu Hằng lên tiếng, giọng khản đặc. “Chúng
ta không thể ở đây mãi được. Cứ như khu rừng này đang sống, và nó muốn giam cầm
chúng ta.”
Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, làm tắt ngúm
đống lửa. Mọi người hốt hoảng, bóng tối lập tức nuốt chửng họ.
“Gió từ đâu ra vậy?” An Nhiên thì thầm, giọng cô hòa lẫn vào
âm thanh của rừng đêm.
Bỗng nhiên, một tiếng cười nhỏ vang lên từ xa, mơ hồ như
vọng lại từ lòng đất.
“Nghe thấy không?” Hạ Vy nắm chặt lấy tay Vũ Thanh, giọng
run rẩy.
Vũ Thanh gật đầu, đôi mắt chăm chăm nhìn vào bóng tối. Anh
cầm con dao bên hông, đứng dậy và ra hiệu cho cả nhóm giữ im lặng. “Đừng tản
ra. Cứ đứng sát vào nhau.”
Nhưng ngay khi anh vừa dứt lời, tiếng cười kia chuyển thành tiếng
thì thầm, gần hơn, rõ hơn. Tiếng thì thầm đó vang lên như lời gọi ma quái,
khiến từng người cảm thấy đầu óc quay cuồng, tim đập loạn nhịp.
“Về đây… về đây…”
“Không đúng rồi,” Trần Duy nói, giọng cứng ngắc. “Cái gì đó…
nó đang dẫn dụ chúng ta.”
Từ bóng tối, một đốm sáng nhỏ xuất hiện. Ban đầu, nó chỉ là
một chấm sáng yếu ớt, nhưng dần dần lớn hơn, tỏa ra ánh sáng xanh kỳ lạ. Nó lơ
lửng giữa không trung, như thể mời gọi.
“Đừng lại gần!” Vũ Thanh cảnh báo.
Nhưng trước khi ai kịp phản ứng, An Nhiên đã bị ánh sáng đó
mê hoặc. “Nó… nó giống như đang gọi tên tôi…” cô thì thầm, mắt mở lớn, và bắt
đầu bước về phía ánh sáng.
“An Nhiên, dừng lại!” Hạ Vy hét lên, nhưng An Nhiên không
nghe.
Vũ Thanh lao tới, cố ngăn cô lại, nhưng khi anh vừa chạm tay
vào vai An Nhiên, cả cơ thể cô bỗng giật mạnh và bị hất văng ra xa. Ánh sáng
xanh đột ngột lan tỏa, làm cả khu vực sáng rực trong giây lát. Khi ánh sáng dịu
lại, An Nhiên đã biến mất.
“Không! An Nhiên!” Hạ Vy khóc nấc, quỳ gục xuống đất.
Vũ Thanh đứng lặng, nắm chặt con dao trong tay. Anh nhìn về
phía ánh sáng đã tan biến, rồi quay sang nhóm còn lại. “Chúng ta không thể để
bất kỳ ai rời nhóm nữa. Cái gì đó ở đây đang cố chia rẽ chúng ta.”
“Nhưng… chúng ta không thể ngăn nó!” Thu Hằng run rẩy nói.
“Nó muốn gì ở chúng ta? Tại sao cứ nhắm vào từng người như vậy?”
Vũ Thanh cúi đầu, cố gắng ghép nối những manh mối trong đầu.
Khu rừng này không chỉ là nơi trú ngụ của một ác quỷ, mà dường như là một điểm
giao thoa giữa các chiều không gian. Những linh hồn bị nguyền rủa, những thực
thể ác quỷ, tất cả đều tập trung tại đây, như thể bị hút vào bởi một sức mạnh
vô hình.
“Có thể… chúng ta đang ở giữa trung tâm của một nghi lễ lớn
hơn,” Vũ Thanh nói, ánh mắt sắc bén nhìn từng người. “Không chỉ Phương, mà còn
nhiều thế lực khác đang thao túng mọi thứ.”
“Vậy chúng ta phải làm gì?” Trần Duy hỏi, giọng đầy tuyệt
vọng.
“Chúng ta phải tìm ra trung tâm của khu rừng,” Vũ Thanh trả
lời. “Chỉ khi phá hủy nguồn sức mạnh chính, chúng ta mới có cơ hội thoát ra.”
Những lời của anh khiến mọi người sững sờ. Tất cả đều hiểu
rằng đó là một nhiệm vụ đầy nguy hiểm, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.
“Được rồi,” Trần Duy nói, giọng chắc nịch. “Nếu đó là cách
duy nhất, thì tôi đi theo cậu.”
Hạ Vy và những người khác cũng gật đầu, dù ánh mắt vẫn còn
đầy lo sợ.
“Chúng ta sẽ đi cùng nhau,” Vũ Thanh nói, ánh mắt kiên định.
“Và lần này, tôi sẽ không để mất thêm ai nữa.”
Khi cả nhóm bắt đầu tiến sâu hơn vào khu rừng, tiếng thì
thầm lại vang lên, nhưng lần này, nó kèm theo một giọng nói mới – một giọng nói
quen thuộc.
“Vũ Thanh… ngươi nghĩ mình thật sự có thể thoát sao?”
Anh dừng bước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối phía
trước. Giọng nói đó, anh không thể nhầm lẫn: nó thuộc về Phương.
“Ta sẽ chờ các ngươi ở trung tâm… nơi mọi thứ bắt đầu.”
Chương 10: Trái Tim Của Bóng Tối
Càng tiến sâu vào khu rừng, không khí càng trở nên ngột
ngạt. Cây cối vặn vẹo, rễ cây nhô lên như những bàn tay gầy guộc bám lấy đất,
bóng tối dày đặc nuốt chửng mọi tia sáng từ những chiếc đèn pin yếu ớt. Mỗi
bước đi của nhóm như bị hàng trăm cặp mắt vô hình dõi theo.
Tiếng thì thầm không dứt vang lên trong đầu họ, xen lẫn
tiếng cười man dại của Phương. Những câu nói đầy ẩn ý vang vọng như lời nguyền:
"Kẻ nào mang hy vọng, sẽ là kẻ đầu tiên gục
ngã..."
Lăng Vũ Thanh dẫn đầu, con dao nhỏ siết chặt trong tay, ánh
mắt không rời khỏi con đường mờ mịt phía trước. Từng dòng suy nghĩ trong đầu
anh rối tung: Tại sao Phương – hay đúng hơn, ác quỷ – lại muốn lôi kéo anh?
Phải chăng sự hiện diện của anh ở đây không phải là ngẫu nhiên?
“Thanh, dừng lại.” Hạ Vy gọi nhỏ, bàn tay run rẩy nắm lấy
tay áo anh. “Nhìn kìa…”
Phía trước, một lối mòn hiện ra, dẫn tới một khoảng đất
trống. Chính giữa khoảng đất là một cái cây khổng lồ, thân cây đen xám như bị
cháy rụi, những cành cây khẳng khiu vươn lên trời như những móng vuốt. Dưới gốc
cây, một vòng tròn nghi lễ khắc sâu trên đất, những ký tự kỳ dị phát sáng lập
lòe như máu.
Vũ Thanh nhận ra ngay: Đây chính là trung tâm của khu rừng.
“Đây là… trái tim của bóng tối,” anh thì thầm.
Nhóm bạn đứng khựng lại, không ai dám bước tới gần. Nhưng
rồi, từ trong bóng tối, một giọng nói quen thuộc vang lên, lạnh lùng và trầm
đục.
“Cuối cùng, các ngươi cũng đến.”
Phương hiện ra, đứng giữa vòng nghi lễ. Nhưng đó không còn
là cô gái họ từng biết. Cơ thể cô như tan biến dần vào bóng tối, đôi mắt đỏ rực
phát sáng, và nụ cười của cô méo mó đến đáng sợ.
“Ngươi vẫn chưa từ bỏ sao, Phương?” Vũ Thanh bước tới, giọng
lạnh lẽo.
“Phương?” Cô bật cười, giọng cười vang vọng khắp khu rừng.
“Tên đó chỉ là cái vỏ. Ta không còn là Phương nữa. Ta là thứ mà các ngươi không
bao giờ hiểu được, một thực thể vượt qua mọi giới hạn của loài người.”
Cô giơ tay lên, và vòng tròn dưới chân cô phát sáng rực rỡ,
những luồng khí đen từ mặt đất bốc lên. Cả khu rừng rung chuyển, những tiếng
gầm gừ của các sinh vật kỳ quái vang lên từ xa.
“Ngươi muốn gì?” Vũ Thanh hét lớn.
“Máu của ngươi,” Phương đáp, giọng trầm đục. “Ngươi là chìa
khóa cuối cùng. Khi máu của ngươi rơi xuống đây, ta sẽ hoàn tất nghi lễ triệu
hồi. Và rồi, bóng tối này sẽ nuốt chửng thế giới.”
“Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi làm điều đó sao?”
“Ngươi không có sự lựa chọn.”
Phương vung tay, và một luồng khí đen phóng thẳng về phía
nhóm bạn. Hạ Vy hét lên, bị cuốn văng ra xa. Những người khác gào thét trong
hoảng loạn, cố gắng né tránh nhưng không ai thoát khỏi sức mạnh của Phương.
Chỉ còn lại Lăng Vũ Thanh, đứng trơ trọi giữa trung tâm của
tất cả. Anh nhìn thẳng vào Phương, ánh mắt không chút sợ hãi.
“Được thôi,” anh nói, bước tới gần. “Nếu máu của tôi là chìa
khóa, thì ta sẽ kết thúc chuyện này ngay tại đây.”
Phương cười lớn, hài lòng với sự đầu hàng của anh. “Khá lắm,
con người nhỏ bé. Ngươi biết rõ rằng chống cự là vô ích.”
Nhưng khi Phương vừa tiến tới, Vũ Thanh bất ngờ vung con
dao, nhắm thẳng vào vòng nghi lễ. Con dao sáng rực lên khi chạm vào biểu tượng
trên đất, phá vỡ một phần của vòng tròn.
“Ngươi nghĩ ta ngu ngốc sao?” Vũ Thanh hét lớn. “Ta biết máu
của ta là chìa khóa, nhưng không phải để kích hoạt nghi lễ, mà là để phá hủy
nó!”
Ánh sáng từ vòng tròn chớp loé, một luồng lực khủng khiếp
hất tung cả Phương lẫn Vũ Thanh ra xa. Những ký tự kỳ dị trên đất bắt đầu biến
mất, từng chút một.
Phương gào thét, cơ thể cô co giật trong đau đớn. “Không!
Ngươi không thể phá hủy ta! Ta là bóng tối vĩnh hằng!”
Nhưng Vũ Thanh không dừng lại. Anh dùng chính máu của mình,
nhỏ xuống phần còn lại của vòng tròn. Ánh sáng bùng lên lần cuối cùng, mạnh mẽ
đến nỗi cả khu rừng như bị thiêu đốt trong khoảnh khắc.
Phương biến mất, cùng với bóng tối và vòng nghi lễ. Khu rừng
trở lại tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở dốc của nhóm bạn.
Vũ Thanh quỳ xuống đất, máu vẫn chảy từ vết thương trên tay,
nhưng ánh mắt anh vẫn kiên định.
“Chúng ta… thoát rồi sao?” Hạ Vy run rẩy hỏi.
Anh gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không thôi lo lắng. Dù
nghi lễ đã bị phá hủy, nhưng anh biết rằng những bóng tối trong lòng người luôn
là thứ không dễ dàng bị tiêu diệt.
“Chúng ta phải rời khỏi đây, ngay lập tức,” anh nói.
Nhóm bạn dìu nhau đứng dậy, dù mệt mỏi nhưng ai cũng hiểu
rằng họ đã vượt qua được ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Khi ánh bình minh dần ló dạng, rọi sáng con đường dẫn ra
khỏi khu rừng, Lăng Vũ Thanh ngoái đầu nhìn lại. Anh biết rằng câu chuyện này
chưa hoàn toàn khép lại, và những bóng tối vẫn đang chờ đợi cơ hội để trở lại.
TÁC GIẢ: Mèo Ping Ping
“Tác phẩm này là sáng tác độc quyền của
Mèo Ping Ping. Mọi hình thức sao chép, chỉnh sửa, hoặc sử dụng mà không có sự đồng
ý đều được xem là vi phạm bản quyền.”
Tác Phẩm được
viết nên bằng tâm huyết và sáng tạo của Mèo Ping Ping, Đừng sao chép nếu chưa
được phép!"
"Mèo Ping Ping trân trọng từng chữ, từng
dòng trong tác phẩm này. Xin đừng sao chép, chỉnh sửa nếu không có sự đồng
ý."
Nếu Muốn có thể liên hệ với mình qua
email: meopingping@gmail.com thank you
everybody!
Cập Nhập Chuyện Nhanh Nhất Tại Website Bên
Dưới!
Truy Cập Website: https://meopingping.blogspot.com/
Website
Truyeenjyy.vip: - Link: https://truyenyy.link/tr/5m77dgdm
► (Fan Page) https://www.facebook.com/profile.php?id=61568212627080
YouTube:► https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro
👉 "Ủng hộ tác
giả một Ly Cafe để mình có sức ‘cày’ thêm nhiều chương hot cho các bạn nhé!
Donate của các bạn là động lực lớn cho mình đấy!
👉 Số tài khoản:
8006215034915
👉 Ngân hàng: Agribank
▶ Kết nối với Mèo
Ping Ping: email: meopingping@gmail.com
0 Nhận xét