Chuyện Ma mị Linh Dị, Ác Quỷ Trong Rừng Sâu Chương 11 đến Chương 20 Tác Giả: Mèo Ping Ping

 Chương 11: Lời Tiên Tri Đen Tối

Nhóm bạn cuối cùng cũng thoát ra khỏi rừng sau một đêm ác mộng tưởng như không bao giờ chấm dứt. Ánh sáng bình minh phủ lên khu rừng một sắc vàng nhợt nhạt, nhưng không ai cảm thấy an toàn. Dường như ngay cả khi đã thoát khỏi bóng tối, nỗi sợ hãi vẫn bám theo từng bước chân họ.

Lăng Vũ Thanh dẫn đầu, ánh mắt trầm lặng nhưng nặng trĩu suy tư. Máu từ vết thương trên tay anh đã khô lại, nhưng sự đau nhức không phải do vết cắt mà là từ một cảm giác bất an đang âm ỉ trong lòng.

“Vũ Thanh,” Hạ Vy lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng. “Cậu nghĩ chúng ta thực sự thoát khỏi nó chưa?”



Anh dừng bước, ngoái nhìn những người còn lại. Từ bảy người giờ chỉ còn sáu. Mỗi gương mặt đều hằn rõ sự mệt mỏi và tuyệt vọng, nhưng ẩn sâu trong đó là một câu hỏi mà không ai dám thốt lên: Phải chăng tất cả chưa thực sự kết thúc?

“Tôi không chắc,” Vũ Thanh trả lời, giọng trầm ngâm. “Phương đã bị tiêu diệt, nhưng nghi lễ đó không chỉ đơn thuần là một kế hoạch của cô ta. Có một thế lực lớn hơn đang đứng sau, và tôi e rằng nó vẫn còn ở đây.”

Trần Duy cắt ngang, giọng đầy bất mãn: “Cậu nói như thể chúng ta vẫn đang bị nguyền rủa! Chúng ta đã làm mọi thứ có thể. Cậu còn muốn gì nữa?”

“Duy, đủ rồi!” Hạ Vy lớn tiếng. “Thanh chỉ đang cố giúp chúng ta hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.”

Nhưng đúng lúc đó, một âm thanh kỳ lạ vang lên. Là tiếng rì rầm, như hàng trăm giọng nói hòa quyện, thì thầm từ khắp nơi trong không gian. Những con chim đang bay bỗng rơi rụng xuống đất, những chiếc lá khô xoay tròn trong gió như bị hút vào một lực vô hình.

“Cái gì… nữa đây?” Thu Hằng lắp bắp, giọng run rẩy.

Vũ Thanh lập tức cầm con dao bên hông, ánh mắt sắc bén quét qua từng ngóc ngách. Anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó, không còn là Phương, nhưng thậm chí còn mạnh mẽ và cổ xưa hơn.

Bỗng từ trong rừng, một người đàn ông xuất hiện. Người này mặc một bộ quần áo rách rưới, làn da xám xịt như không còn sức sống, và đôi mắt mờ đục như một linh hồn lạc lối.

“Các người…” Giọng ông ta vang lên khàn khàn, nhưng đầy uy lực. “Các người đã làm gì?”

“Ông là ai?” Vũ Thanh hỏi, giữ tư thế phòng bị.

Người đàn ông cười khô khốc. “Ta là kẻ canh giữ khu rừng này. Và các người… đã giải phóng thứ không nên được giải phóng.”

“Giải phóng? Chúng tôi đã phá hủy nghi lễ!” Hạ Vy hét lên.

“Phá hủy?” Ông ta lắc đầu, giọng nghiêm trọng. “Các người không phá hủy gì cả. Các người chỉ làm gián đoạn. Và chính sự gián đoạn đó đã phá vỡ phong ấn cuối cùng.”

“Phong ấn? Ý ông là sao?” Vũ Thanh hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ nghi hoặc.

Người đàn ông bước tới, ánh mắt lướt qua từng người. “Hàng trăm năm trước, một ác quỷ cổ đại đã bị phong ấn trong khu rừng này. Phương chỉ là một phần của kế hoạch – một kẻ mở đường. Nhưng khi các người can thiệp, máu của cậu…” Ông nhìn thẳng vào Vũ Thanh. “…đã vô tình kích hoạt nốt phần còn lại của nghi lễ. Giờ đây, thứ đó đã tự do.”

Cả nhóm chết lặng.

“Không thể nào…” Hạ Vy thì thầm. “Chúng tôi không hề muốn…”

“Muốn hay không, điều đó không còn quan trọng nữa.” Ông ta quay lưng, ánh mắt trầm buồn. “Các người đã trở thành một phần của lời tiên tri. Và nếu không ngăn chặn được nó, không chỉ các người, mà cả thế giới sẽ chìm trong bóng tối.”

“Làm sao để ngăn chặn?” Vũ Thanh hỏi, giọng đầy quyết tâm.

Người đàn ông ngừng bước, một thoáng im lặng bao trùm trước khi ông trả lời. “Cách duy nhất là đi đến tận cùng của bóng tối. Chỉ khi trái tim của ác quỷ bị phá hủy, vòng xoáy này mới có thể dừng lại. Nhưng…”

“Nhưng sao?”

Ông quay lại, ánh mắt tối tăm như vực thẳm. “Trong số các người, vẫn còn một kẻ không thuộc về thế giới này.”

Lời nói của ông ta như sét đánh ngang tai. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào nhau, sự nghi ngờ len lỏi. Ai mới thực sự là ác quỷ đội lốt người?

Không ai nói một lời, nhưng trong bầu không khí căng thẳng đó, một cảm giác rõ ràng hiện hữu: Kẻ phản bội đang ở đây.

Người đàn ông nhìn họ lần cuối, rồi tan biến vào bóng tối, để lại một câu nói:

“Thời gian của các người không còn nhiều. Chọn đúng, hoặc tất cả sẽ kết thúc.”

Khi ông ta biến mất, nhóm bạn đứng im lặng trong sự hoang mang và sợ hãi. Vũ Thanh cảm thấy gánh nặng đè lên vai mình ngày càng lớn. Anh không chỉ phải đối mặt với ác quỷ, mà còn với sự thật ẩn giấu trong chính nhóm bạn của mình.

“Chúng ta… phải làm gì đây?” Hạ Vy hỏi, giọng yếu ớt.

“Đi đến tận cùng,” Vũ Thanh nói, đôi mắt rực sáng với quyết tâm. “Và tìm ra kẻ phản bội trước khi quá muộn.”

Họ lại bước đi, lần này với một nỗi sợ hãi mới: Không chỉ rừng sâu đáng sợ, mà chính bạn bè cũng có thể là kẻ thù.

Chương 12: Cuộc Chơi Của Ác Quỷ

Ánh chiều tà buông xuống, nhuộm khu rừng bằng một sắc đỏ rực rỡ nhưng kỳ quái. Nhóm sáu người dừng chân bên một bờ suối nhỏ. Không ai nói một lời, không khí nặng nề bao trùm lấy họ. Nỗi sợ không chỉ đến từ những gì đang chờ đợi phía trước, mà còn từ ánh mắt nghi ngờ họ dành cho nhau.

Hạ Vy ngồi thụp xuống bên dòng suối, hai bàn tay run rẩy vốc nước lên mặt. Cô không còn nhận ra bạn bè mình nữa. Mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ đều mang theo sự đề phòng, như thể tất cả đều đang chờ một ai đó lộ diện.

“Chúng ta không thể cứ tiếp tục như thế này,” Thu Hằng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Nếu một trong chúng ta thực sự là ác quỷ… chúng ta cần phải biết.”

“Biết bằng cách nào?” Trần Duy gằn giọng. “Chẳng lẽ cô muốn tra hỏi từng người một? Hay thử nghiệm kiểu mê tín gì đó?”

“Đủ rồi!” Lăng Vũ Thanh đứng bật dậy, ánh mắt sắc lạnh quét qua nhóm. “Đây không phải lúc để tranh cãi. Nếu chúng ta tiếp tục nghi ngờ lẫn nhau, chúng ta sẽ tự hủy diệt trước khi kẻ thù kịp ra tay.”

Câu nói của anh khiến mọi người im bặt, nhưng không ai thực sự thoải mái hơn.

“Phải làm gì tiếp theo?” Hạ Vy hỏi, giọng khẽ run.

“Chúng ta cần một kế hoạch.” Vũ Thanh đáp. Anh lấy từ trong ba lô một tấm bản đồ đã cũ kỹ mà cả nhóm tìm được lúc trước. “Nếu ác quỷ muốn hoàn tất nghi lễ, nó cần một nơi có năng lượng mạnh nhất trong khu rừng. Theo dấu những ký tự mà chúng ta thấy trên vòng nghi lễ lúc trước, địa điểm đó có thể là ở đây.”

Anh chỉ vào một điểm trên bản đồ, được đánh dấu bằng một biểu tượng kỳ lạ – một hình xoắn ốc bao quanh bởi những ký tự không ai hiểu được.

“Chúng ta phải đến đó trước nó.”

“Nhưng làm sao biết được kẻ trong chúng ta không dẫn đường cho nó?” Trần Duy cười nhạt, giọng đầy mỉa mai.

“Không có cách nào khác.” Vũ Thanh đáp gọn. “Chúng ta buộc phải tin tưởng nhau, hoặc chết.”


Con đường đến địa điểm được đánh dấu không dễ dàng. Càng tiến sâu, khu rừng càng trở nên đáng sợ hơn. Những thân cây đen kịt, méo mó như những bóng ma đông đặc, và không khí lạnh lẽo đến mức từng hơi thở của họ cũng ngưng đọng.

Đột nhiên, Thu Hằng dừng lại.

“Khoan đã,” cô thì thào. “Các cậu có nghe thấy gì không?”

Mọi người ngừng bước, lắng tai. Ban đầu chỉ là im lặng, nhưng rồi một âm thanh vang lên – tiếng bước chân, chậm rãi và nặng nề, dường như đang theo sát họ.

“Có ai đó đang theo chúng ta,” Hạ Vy thở gấp, siết chặt tay Vũ Thanh.

“Tiếp tục đi,” anh nói nhỏ, giọng bình tĩnh. “Đừng hoảng loạn.”

Nhưng khi cả nhóm vừa định bước tiếp, một tiếng cười vang lên, khô khốc và đầy ám ảnh. Cả nhóm quay ngoắt lại, và trước mặt họ, từ bóng tối, một bóng người bước ra.

Đó là Phương.

“Không thể nào!” Thu Hằng hét lên. “Cô ta đã chết!”

Phương – hay thứ đang đội lốt cô – nhìn họ với đôi mắt đỏ rực. “Ta chưa bao giờ chết. Các ngươi nghĩ phá hủy nghi lễ sẽ ngăn được ta sao? Thật ngây thơ.”

“Ngươi muốn gì?” Vũ Thanh lạnh lùng hỏi, tay siết chặt con dao.

“Muốn chơi một trò chơi.” Phương cười. “Một trò chơi nhỏ để làm rõ nghi ngờ trong lòng các ngươi. Trong sáu người các ngươi, có một kẻ không phải là con người. Ta muốn xem liệu các ngươi có thể tìm ra nó trước khi ta tìm thấy máu của mình hay không.”

“Chúng ta không chơi trò của ngươi!” Hạ Vy hét lớn, nhưng giọng cô lạc đi trong sợ hãi.

“Ồ, các ngươi không có lựa chọn.” Phương phẩy tay, và mặt đất rung chuyển. Cây cối xung quanh như biến dạng, tạo thành một mê cung khổng lồ. “Thời gian bắt đầu. Chúc may mắn… nếu may mắn là thứ các ngươi còn có.”

Nói rồi, bóng dáng cô ta tan biến, để lại nhóm bạn đứng giữa mê cung u ám.

“Chết tiệt!” Trần Duy chửi thề. “Giờ thì sao?”

“Chúng ta phải tìm đường ra, và đồng thời tìm ra kẻ phản bội.” Vũ Thanh nói. “Hãy nhớ, đừng tách rời nhau. Nếu không, chúng ta sẽ không bao giờ sống sót.”

Nhưng dù anh cố gắng bình tĩnh, trong lòng vẫn hiện lên một câu hỏi ám ảnh: Kẻ đội lốt ác quỷ là ai? Và liệu anh có đủ thời gian để tìm ra nó trước khi mọi thứ quá muộn?

Chương 13: Vòng Xoáy Của Sự Phản Bội

Mê cung cây cối như một sinh vật sống, không ngừng thay đổi hình dạng. Những lối đi thẳng bỗng biến thành ngõ cụt, những cây cối như chuyển động theo từng bước chân, khiến nhóm bạn như bị nuốt chửng vào lòng khu rừng.

“Cái này không phải là mê cung bình thường.” Thu Hằng nói, giọng cô rung lên. “Nó đang dẫn chúng ta đi lòng vòng!”

“Bình tĩnh.” Lăng Vũ Thanh lên tiếng, ánh mắt sắc bén. “Chúng ta sẽ thoát ra được. Cứ đi theo tôi.”

Cả nhóm tiếp tục di chuyển trong im lặng, nhưng không khí giữa họ ngày càng trở nên ngột ngạt. Lời của Phương – rằng một trong số họ không phải con người – như lưỡi dao cứa sâu vào lòng tin vốn đã lung lay.


Sau một quãng đường dài, họ đến một khoảng trống nhỏ giữa mê cung. Ở trung tâm là một phiến đá lớn, phủ đầy rêu xanh và những ký tự kỳ lạ.

“Chúng ta dừng lại ở đây nghỉ một chút.” Vũ Thanh quyết định.

Khi mọi người ngồi xuống, Thu Hằng đột nhiên thốt lên: “Có ai để ý rằng… số lượng đồ trong ba lô của chúng ta đang ít dần không?”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.

“Ý cô là gì?” Trần Duy nhíu mày.

“Đêm qua, tôi đã kiểm tra kỹ. Nhưng sáng nay, đồ ăn và nước uống ít đi rõ rệt. Ai đó đã lấy chúng.”

“Mọi người đều có mặt. Ai có thể làm điều đó mà không bị phát hiện?” Hạ Vy lắp bắp, nhưng đôi mắt của cô lướt qua từng người, như tìm kiếm dấu hiệu đáng ngờ.

“Có lẽ là… kẻ phản bội.” Thu Hằng thì thầm, giọng cô nhỏ đến mức như tan biến vào không khí.

Sự im lặng kéo dài, nặng nề và ngột ngạt.

“Thôi ngay!” Vũ Thanh đứng dậy, giọng anh vang lên mạnh mẽ. “Đây chính là thứ mà ác quỷ muốn. Chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, và nó sẽ dễ dàng tiêu diệt từng người. Hãy tập trung vào việc thoát khỏi mê cung này!”

Nhưng lời nói của anh không thể dập tắt ngọn lửa nghi ngờ.


Đêm buông xuống. Bóng tối bao phủ lấy mê cung, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ đống lửa họ dựng lên. Cả nhóm ngồi quanh đống lửa, không ai dám rời xa, nhưng sự căng thẳng rõ ràng hiện hữu.

“Vũ Thanh,” Hạ Vy khẽ gọi. “Cậu có nghĩ… chúng ta sẽ thoát được không?”

Anh không trả lời ngay. Ánh mắt anh nhìn sâu vào đống lửa, như cố tìm kiếm một lời giải đáp. “Tôi không biết. Nhưng chúng ta không thể từ bỏ.”

Câu trả lời của anh khiến cô im lặng.


Khi mọi người dần chìm vào giấc ngủ, Vũ Thanh vẫn thức, đôi mắt dõi theo từng bóng dáng xung quanh đống lửa. Nhưng đột nhiên, anh nghe thấy một tiếng động nhỏ phía sau.

Anh quay ngoắt lại, chỉ để thấy Thu Hằng đang lặng lẽ đứng bên ngoài vòng lửa, mắt hướng về một lối đi tối đen.

“Hằng!” Anh gọi khẽ, nhưng cô không phản ứng.

Anh vội tiến lại gần, nắm lấy tay cô. “Cậu làm gì ở đây?”

Thu Hằng quay lại, ánh mắt lơ đễnh như người mộng du. “Tôi… tôi nghe thấy tiếng gọi. Ai đó… đang gọi tôi.”

“Không có ai cả. Quay lại đi.” Vũ Thanh nói, nhưng giọng anh không che giấu được sự lo lắng.

Cô gật đầu, nhưng ngay khi quay lưng, Vũ Thanh nhận thấy một điều kỳ lạ. Bàn tay cô lạnh đến mức không giống như một cơ thể sống.

Anh không nói gì, nhưng trong lòng dâng lên một nỗi bất an. Có lẽ trò chơi của ác quỷ đã bắt đầu.


Sáng hôm sau, cả nhóm tiếp tục di chuyển, nhưng tâm trạng nặng nề hơn bao giờ hết. Trần Duy, với tính khí nóng nảy, không ngừng đay nghiến: “Chúng ta cứ tiếp tục như thế này thì đến bao giờ? Hay là một ai đó trong chúng ta cố tình kéo dài để đợi ác quỷ đến?”

“Cậu im đi!” Hạ Vy hét lên.

“Cả hai người dừng lại!” Vũ Thanh quát. “Chúng ta không có thời gian cho những trò này.”

Nhưng ngay lúc đó, một tiếng hét vang lên phía sau. Họ quay lại và thấy Thu Hằng đang quỳ gối trên đất, đôi tay ôm chặt đầu.

“Cái gì xảy ra vậy?” Hạ Vy lao đến.

Thu Hằng ngẩng mặt lên, nhưng đôi mắt cô đã chuyển thành màu đỏ rực. Một nụ cười méo mó xuất hiện trên khuôn mặt cô, và giọng nói của Phương vang lên từ miệng cô:

“Chào mừng các ngươi đến với hồi cuối của trò chơi. Kẻ phản bội đang ở đây, và các ngươi sẽ không bao giờ đoán ra nó là ai.”

Nói rồi, Thu Hằng gục xuống đất, bất tỉnh.

Vũ Thanh siết chặt con dao, ánh mắt anh sáng rực. Cuộc chơi đang đến hồi cao trào, và nếu không tìm ra sự thật sớm, tất cả sẽ phải trả giá bằng mạng sống.

4o

Chương 14: Sự Thật Trong Bóng Tối

Cơ thể Thu Hằng nằm im lìm giữa mê cung, chỉ còn tiếng thở nhẹ chứng tỏ cô vẫn sống. Nhưng ánh mắt mọi người không rời khỏi gương mặt xanh xao của cô, nửa như thương cảm, nửa như sợ hãi.

“Cậu ấy bị nó chiếm lấy, đúng không?” Hạ Vy thì thào, giọng khản đặc vì hoảng loạn.

“Có thể chỉ là ảo giác.” Vũ Thanh trầm ngâm, nhưng chính anh cũng không chắc chắn với lời nói của mình. Anh cúi xuống kiểm tra Thu Hằng, đảm bảo cô không gặp nguy hiểm tức thời. “Chúng ta cần đưa cô ấy đi, nhưng không thể mất cảnh giác.”

Trần Duy bước lên, đôi mắt anh sắc lạnh. “Đưa đi? Để cô ta trở thành con rối cho ác quỷ? Không, chúng ta nên để cô ta lại. Thậm chí...” Anh ngập ngừng, nhưng giọng nói ngày càng nặng nề. “Nếu cần, chúng ta phải kết thúc chuyện này.”

“Cậu điên rồi à?” Hạ Vy hét lên, lao đến bảo vệ Thu Hằng. “Chúng ta không thể làm thế với bạn mình!”

“Đây không còn là trò chơi nữa!” Trần Duy gầm lên. “Một trong chúng ta không phải con người, và cô ấy có thể là kẻ đó!”

“Duy, dừng lại!” Vũ Thanh gằn giọng, ánh mắt lạnh lẽo. “Tôi sẽ không để cậu làm tổn thương bất kỳ ai, nếu chưa có chứng cứ.”

Sự căng thẳng giữa hai người gần như bùng nổ, nhưng trước khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, một tiếng động lớn vang lên từ sâu trong mê cung. Đất dưới chân rung chuyển, và từ xa, một cánh cổng đá khổng lồ từ từ hiện ra giữa những tán cây.


“Chúng ta phải đi tiếp.” Vũ Thanh ra lệnh, kết thúc cuộc tranh cãi. Anh cõng Thu Hằng trên lưng, trong khi những người còn lại nối đuôi nhau, ánh mắt không ngừng đảo qua lại, như sợ bóng tối sẽ nuốt chửng họ bất cứ lúc nào.

Cánh cổng đá dẫn đến một không gian rộng lớn, khác hẳn với mê cung. Những bức tường được chạm khắc bằng những ký tự cổ xưa, phát ra ánh sáng mờ nhạt. Ở trung tâm là một bệ đá, và trên đó là một chiếc gương lớn, cao hơn cả một người trưởng thành.

Chiếc gương không phản chiếu bất kỳ hình ảnh nào ngoài bóng tối vô tận. Nhưng vừa khi cả nhóm tiến gần, từ bên trong gương xuất hiện những hình ảnh kỳ lạ: từng người trong nhóm, lần lượt hiện ra như những bóng mờ.

“Đây là cái gì?” Hạ Vy hỏi, giọng cô run rẩy.

Vũ Thanh bước đến gần, ánh mắt anh dán chặt vào chiếc gương. Mỗi bóng hình hiện ra đều giống như thật, nhưng một trong số đó có điều bất thường. Hình ảnh của Trần Duy trong gương… không có bóng.

“Duy…” Vũ Thanh gọi, giọng anh trầm xuống.

Trần Duy giật mình, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. “Gì? Cậu nhìn tôi làm gì?”

“Lại đây.” Vũ Thanh ra hiệu. “Đứng trước gương.”

“Cậu đùa à?” Trần Duy bước lùi lại, giọng cứng rắn nhưng pha chút hoảng loạn. “Tôi không cần chứng minh gì cả. Nếu cậu nghi ngờ tôi, thì cậu mới là kẻ đáng nghi nhất!”

“Duy!” Hạ Vy hét lên, nước mắt chực trào. “Nếu cậu không phải kẻ phản bội, cậu sẽ không sợ chiếc gương, đúng không?”

Lời nói của cô như đâm vào lòng tự ái của Trần Duy. Anh nhìn cả nhóm, ánh mắt đầy giận dữ, nhưng rồi anh bước tới trước gương.

Khi anh đứng trước nó, hình ảnh phản chiếu của anh hoàn toàn biến mất.

“Không… không thể nào!” Hạ Vy lắp bắp, lùi lại.

“Không phải tôi!” Trần Duy hét lớn, nhưng tiếng hét của anh bị át đi bởi một tiếng cười vang lên từ gương. Từ bóng tối trong gương, khuôn mặt Phương xuất hiện, đôi mắt đỏ rực như máu.

“Tốt lắm,” cô nói, giọng đầy vẻ châm biếm. “Các ngươi đã tìm được kẻ phản bội, hay ít nhất là kẻ ta chọn làm con rối.”

Trần Duy gục xuống, đôi tay ôm đầu. “Không! Tôi không phải nó! Tôi không phải!”

Nhưng trước sự kinh hoàng của tất cả, cơ thể anh bắt đầu biến đổi. Da anh chuyển thành màu xám tro, móng tay mọc dài, và đôi mắt đổi thành màu đỏ như máu.

“Các ngươi không bao giờ thoát được.” Giọng anh trầm đục, không còn là Trần Duy nữa. “Cuộc chơi này chưa bao giờ là về sự sống sót. Nó là về sự sụp đổ của các ngươi.”

Vũ Thanh rút con dao ra, đứng chắn trước nhóm bạn. “Nếu ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi chiến thắng, ngươi nhầm rồi.”

“Ngươi?” Con quỷ trong hình hài Trần Duy cười lớn. “Ngươi chỉ là một con cờ. Ngươi có chắc ngươi biết mình đang bảo vệ ai không?”

Câu nói đó khiến Vũ Thanh khựng lại. Nhưng anh không có thời gian suy nghĩ, vì con quỷ lao về phía anh với tốc độ kinh hoàng.


Trận chiến diễn ra trong hỗn loạn, giữa ánh sáng mờ nhạt và bóng tối sâu thẳm. Nhưng trong giây phút sinh tử, một điều khiến Vũ Thanh nhận ra: Trò chơi chưa kết thúc, và kẻ thật sự đứng sau mọi chuyện vẫn đang ẩn mình trong bóng tối.

Chương 15: Ván Cược Cuối Cùng

Tiếng gầm của con quỷ vang vọng khắp không gian, như một bản hòa tấu của sự hủy diệt. Trong ánh sáng lờ mờ từ những ký tự cổ xưa trên tường, hình dáng khổng lồ và méo mó của nó khiến tất cả như đông cứng.

Lăng Vũ Thanh đứng chắn trước Hạ Vy và Thu Hằng, con dao trên tay anh sáng lên một ánh sắc lạnh. Cả cơ thể anh căng cứng, nhưng đôi mắt không hề nao núng.

“Duy, nếu cậu còn ở đó, hãy đấu tranh!” Vũ Thanh hét lên, giọng anh vang vọng, như cố kéo một tia hy vọng mong manh từ sâu trong bóng tối.

Con quỷ cười khẩy, giọng nói trầm đục: “Hắn đã mất rồi. Những thứ ngươi đang làm chỉ là vô ích.”

Rồi nó lao tới, những móng vuốt sắc nhọn xé toạc không khí. Vũ Thanh nhanh như cắt lăn qua một bên, nhưng lưng áo của anh bị cào rách, máu thấm ướt.

“Chạy đi!” Anh hét lên với những người còn lại. “Ra khỏi đây ngay!”

“Không, chúng ta không thể bỏ cậu lại!” Hạ Vy hét lớn, nước mắt rơi xuống.

“Đi!” Vũ Thanh gầm lên, đôi mắt anh lóe lên sự cương nghị.

Không còn cách nào khác, Hạ Vy và những người khác miễn cưỡng rời đi, để lại Vũ Thanh một mình đối mặt với con quỷ.


Không gian bỗng tĩnh lặng khi chỉ còn lại hai kẻ đối đầu nhau. Con quỷ dừng lại, như đang quan sát con mồi.

“Ngươi không chạy sao?” Nó hỏi, giọng pha chút ngạc nhiên.

“Chạy?” Vũ Thanh lau vết máu trên mặt, đôi mắt sáng rực. “Để ngươi đuổi theo và giết từng người một? Không bao giờ.”

“Gan dạ đấy. Nhưng ta tự hỏi, liệu lòng dũng cảm đó có cứu được ngươi không?”

Vũ Thanh không trả lời. Anh lao lên, con dao trong tay như một tia sáng lạnh lùng đâm thẳng vào ngực con quỷ. Nhưng da thịt của nó cứng như thép, chỉ để lại một vết xước nhỏ.

Con quỷ cười khinh miệt, tung một cú đánh mạnh khiến Vũ Thanh văng ra xa, đập mạnh vào bức tường. Máu trào ra từ khóe miệng, nhưng ánh mắt anh vẫn không hề tắt lửa.


Ở phía xa, Hạ Vy và nhóm còn lại tìm thấy một lối ra dẫn đến một không gian khác. Một bàn thờ cổ xưa với những vật phẩm kỳ lạ được đặt ngay trung tâm. Trên đó, một cuốn sách cũ nát phát ra ánh sáng yếu ớt.

“Đây là gì?” Hạ Vy hỏi, giọng cô run rẩy.

“Có thể là cách để ngăn chặn nó.” Thu Hằng thì thào, giọng cô yếu ớt nhưng ánh mắt lóe lên tia sáng hy vọng.

Họ mở cuốn sách, từng trang chứa đầy những ký tự và hình vẽ cổ quái. Một đoạn văn bằng tiếng cổ được đọc lên, nhưng một trong số họ bỗng thốt lên: “Đây là nghi thức phong ấn!”

“Chúng ta cần phải làm gì?” Hạ Vy hỏi gấp gáp.

“Phải có người hiến tế.”

Cả nhóm im lặng, nỗi sợ hãi như đè nặng lên không khí.


Trong khi đó, Vũ Thanh đang dần kiệt sức. Mỗi cú đánh từ con quỷ như muốn nghiền nát anh, nhưng ý chí không cho phép anh gục ngã.

“Ngươi nghĩ ngươi có thể cản ta sao?” Con quỷ cười lớn. “Ngươi chỉ là một con người nhỏ bé.”

“Có thể…” Vũ Thanh thở dốc, nhưng đôi mắt anh sắc bén. “Nhưng ta thà chết còn hơn để ngươi làm hại bạn bè ta.”

Anh chớp lấy cơ hội khi con quỷ mất tập trung, dùng tất cả sức lực đâm con dao vào mắt nó. Một tiếng gầm vang lên, và con quỷ loạng choạng lùi lại.

“Bây giờ!” Anh hét lớn, dù không biết đồng đội của mình có nghe thấy hay không.


Hạ Vy cầm cuốn sách, đôi tay run rẩy nhưng quyết tâm. “Tôi sẽ làm.”

“Không!” Một người trong nhóm hét lên. “Chúng ta sẽ tìm cách khác!”

“Không còn cách nào khác!” Hạ Vy cắn chặt răng. “Nếu điều này có thể cứu mọi người, tôi sẽ làm.”

Cô bước lên bàn thờ, đọc to những lời chú ngữ. Ánh sáng từ cuốn sách bùng lên mạnh mẽ, và một luồng sáng chói lòa lao thẳng về phía cánh cửa nơi Vũ Thanh đang chiến đấu.


Con quỷ gào thét trong đau đớn khi ánh sáng bao phủ lấy nó. Cơ thể nó bắt đầu tan biến, từng mảnh thịt như bị xé toạc bởi ánh sáng.

“Không! Các ngươi không thể phong ấn ta!”

Trong giây phút cuối cùng, nó nhìn thẳng vào Vũ Thanh. “Ngươi nghĩ ngươi đã thắng sao? Đây mới chỉ là khởi đầu.”

Rồi nó tan biến, để lại không gian chìm vào tĩnh lặng.


Nhưng khi Vũ Thanh chạy về phía bàn thờ, anh thấy Hạ Vy nằm gục bên cạnh cuốn sách, khuôn mặt bình thản nhưng không còn hơi thở.

“Hạ Vy!” Anh hét lên, quỳ xuống ôm lấy cô.

Nước mắt anh rơi, nhưng giọng nói cuối cùng của cô vang lên trong tâm trí anh: “Cậu phải sống, Vũ Thanh. Cậu phải tiếp tục.”

Cánh rừng dần trở lại yên bình, nhưng Vũ Thanh biết rằng cái giá họ phải trả là quá lớn. Và lời cảnh báo cuối cùng của con quỷ vẫn còn vang vọng trong tâm trí anh: “Đây mới chỉ là khởi đầu.”

Chương 16: Hồi Kết Hay Lời Nguyền?

Ánh sáng từ cuốn sách dần tắt, để lại không gian chìm trong yên tĩnh. Hạ Vy nằm bất động, nét mặt bình thản như đang say ngủ. Lăng Vũ Thanh ngồi quỳ bên cạnh cô, đôi tay run rẩy. Cảm giác mất mát lan tỏa trong lòng, nhưng anh không có thời gian để đắm chìm trong đau khổ.

Những người còn sống sót từ từ bước vào, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ sợ hãi và mệt mỏi. Thu Hằng được đỡ dậy, gương mặt cô nhợt nhạt nhưng ánh mắt kiên cường.

“Chúng ta... đã kết thúc rồi sao?” Một người hỏi, giọng như lạc đi vì kiệt sức.

Vũ Thanh không trả lời ngay. Anh đặt tay lên trán Hạ Vy, khẽ nhắm mắt, rồi đứng dậy. “Con quỷ đã bị phong ấn, nhưng điều này chưa phải là kết thúc.”

Câu nói của anh khiến mọi người giật mình. “Ý cậu là gì? Chúng ta đã phong ấn nó mà!”

“Đúng, nhưng nó để lại một lời nguyền. Nó nói đây chỉ là khởi đầu.” Vũ Thanh nhìn sâu vào không gian tối tăm, nơi ánh sáng từ cuốn sách không còn soi rọi.


Cả nhóm quyết định rời khỏi cánh rừng, mang theo cơ thể Hạ Vy. Trên đường đi, không gian xung quanh vẫn im ắng đến kỳ lạ. Không còn tiếng chim, không có tiếng côn trùng, chỉ có những bước chân nặng nề vang lên giữa cánh rừng âm u.

“Vũ Thanh, cậu nghĩ gì về những gì đã xảy ra?” Thu Hằng lên tiếng, giọng cô khàn khàn.

“Có điều gì đó không đúng.” Anh trả lời, mắt vẫn dõi về phía trước. “Chúng ta đã quá tập trung vào việc tìm ra con quỷ đội lốt mà quên mất rằng, kẻ thực sự đứng sau mọi chuyện có thể vẫn còn ẩn nấp.”

“Ý cậu là sao?”



“Con quỷ đó không thể tự do hành động trong thế giới này mà không có sự trợ giúp.” Vũ Thanh dừng lại, quay về phía nhóm. “Trong chúng ta, ai đó đã mở cánh cổng đầu tiên để nó bước vào.”

Cả nhóm chết lặng, những ánh mắt hoang mang nhìn nhau.

“Vậy… ai đã làm điều đó?” Một người run rẩy hỏi.

“Chúng ta sẽ biết, nếu cánh rừng này chịu nói ra bí mật cuối cùng của nó.”


Khi họ bước đến mép rừng, điều kỳ lạ xảy ra: một màn sương dày đặc bao phủ, chắn ngang lối ra. Vũ Thanh bước tới, đưa tay chạm vào lớp sương, nhưng lập tức rụt lại khi cảm thấy một luồng khí lạnh buốt thấm vào tận xương tủy.

“Chúng ta không thể ra ngoài.” Anh nói, giọng lạnh lẽo.

“Không thể nào! Chúng ta đã hoàn thành nghi thức, đã phong ấn con quỷ!” Một người hét lên, hoảng loạn.

“Chính vì nghi thức đó.” Thu Hằng lẩm bẩm, đôi mắt dán vào cuốn sách vẫn phát sáng yếu ớt. “Phong ấn không giải phóng chúng ta. Nó ràng buộc chúng ta với cánh rừng này mãi mãi.”

“Cái gì?” Mọi người đồng thanh, giọng nói đầy hoảng hốt.

“Cả nghi thức lẫn cuốn sách đều là một cái bẫy.” Thu Hằng khẽ nhếch mép cười cay đắng. “Con quỷ có thể bị phong ấn, nhưng để duy trì phong ấn đó, một linh hồn phải ở lại đây để làm mỏ neo.”

Vũ Thanh nhìn Thu Hằng, đôi mắt anh đầy nghi hoặc. “Cậu biết điều này từ trước, đúng không?”

Cô im lặng, ánh mắt lảng tránh.


Đêm buông xuống, cả nhóm buộc phải dựng trại tại bìa rừng. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng những gương mặt lo âu. Bóng tối xung quanh dường như dày đặc hơn, như đang cố nuốt chửng ánh sáng mỏng manh.

Vũ Thanh ngồi lặng lẽ bên cạnh Hạ Vy, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc cô. Cô đã hy sinh để cứu tất cả, nhưng anh không thể thoát khỏi cảm giác rằng sự hy sinh đó không đủ để chấm dứt lời nguyền.

Thu Hằng ngồi đối diện anh, ánh mắt sắc lạnh như đọc thấu suy nghĩ của anh. “Cậu nghi ngờ tôi, đúng không?”

“Cậu biết nhiều hơn những gì cậu nói.” Vũ Thanh đáp, giọng anh trầm thấp nhưng đầy uy lực.

“Phải, tôi biết.” Cô thừa nhận, đôi mắt sáng lên trong ánh lửa. “Nhưng tôi không phải kẻ mở cánh cổng đầu tiên.”

“Vậy ai?”

Thu Hằng mỉm cười bí hiểm, ánh mắt cô liếc qua từng người trong nhóm. “Chỉ có người mở cánh cổng mới có thể phá hủy phong ấn hoàn toàn. Để làm điều đó, họ sẽ phải tự đối mặt với con quỷ… và nhận lấy cái giá của mình.”

“Cậu đang ám chỉ gì?” Vũ Thanh đứng dậy, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô.

“Cậu nghĩ tôi là ai, Vũ Thanh?”


Giữa ánh lửa leo lét, lời nói của Thu Hằng như những tiếng thì thầm trong đêm tối, gợi lên một cảm giác khó tả. Một lần nữa, cánh rừng này lại trở thành một bàn cờ sinh tử, nơi kẻ ác và người thiện không ngừng lẫn lộn.

Và Vũ Thanh nhận ra một điều: Câu trả lời không nằm ở kẻ phản bội, mà ở chính những lựa chọn của từng người trong cuộc chơi này.

Chương 17: Cuộc Truy Lùng Kẻ Phản Bội

Ngọn lửa dần tắt, để lại bóng tối tràn ngập trong khu trại. Những gương mặt bàng hoàng, đầy hoang mang lẫn nghi ngờ nhìn nhau trong ánh sáng mờ nhạt. Lăng Vũ Thanh đứng dậy, ánh mắt anh sắc như lưỡi dao, quét qua từng người.

“Không ai trong số chúng ta rời khỏi đây cho đến khi biết kẻ phản bội thực sự là ai,” anh nói, giọng trầm nhưng đầy uy lực.

Những lời của anh như nhát búa giáng xuống không khí, khiến cả nhóm đông cứng. Từng người đều im lặng, đôi mắt dõi xuống đất hoặc tránh ánh nhìn của anh.

Thu Hằng ngồi dựa lưng vào một tảng đá gần đó, cười nhạt. “Cậu nghĩ đứng đây tra hỏi sẽ làm kẻ đó tự thú sao? Chúng ta đang đối mặt với một kẻ có thể đã mở cánh cổng cho con quỷ, và nó đủ thông minh để giấu mình trong suốt thời gian qua.”

“Dù thông minh thế nào, cũng sẽ để lại dấu vết.” Vũ Thanh trả lời, mắt vẫn không rời khỏi từng người. “Chúng ta phải tìm ra sự thật trước khi màn sương biến thành ngục tù mãi mãi.”


Cả nhóm bắt đầu truy vấn lẫn nhau, mỗi người đều cố gắng chứng minh mình vô tội.

“Hôm đầu tiên khi chúng ta đến, ai là người đầu tiên đề nghị khám phá khu vực rừng sâu?” Vũ Thanh hỏi, giọng anh lạnh lùng.

Một người trong nhóm, Nam, lúng túng đáp: “Tôi… nhưng tôi chỉ muốn vui thôi. Không có ý gì cả!”

“Vậy khi cậu phát hiện ra những ký tự kỳ lạ trên cây, tại sao không báo ngay mà lại giấu?” Vũ Thanh truy hỏi, ánh mắt sắc bén.

Nam toát mồ hôi, lắp bắp: “Tôi… tôi nghĩ chỉ là mấy hình vẽ nguệch ngoạc. Tôi không nghĩ nó quan trọng!”

Lời biện hộ của Nam không làm dịu đi bầu không khí. Những ánh mắt nghi ngờ bắt đầu đổ dồn về phía cậu ta. Nhưng trước khi ai đó kịp lên tiếng, Thu Hằng bật cười.

“Dừng lại đi, Nam không đủ tinh tế để mở cánh cổng đâu.” Cô ta đứng lên, vươn vai như chán chường. “Nếu muốn tìm, thì tìm ở người có nhiều động cơ hơn.”

Vũ Thanh nhíu mày. “Cậu đang ám chỉ gì?”

“Hạ Vy.” Thu Hằng nói thẳng, giọng cô lạnh lùng.

Không khí lập tức đóng băng.

“Cậu nói gì vậy? Hạ Vy đã hy sinh để cứu tất cả chúng ta!” Một người hét lên, phẫn nộ.

“Phải, đúng là cô ta đã hy sinh. Nhưng nghĩ mà xem: tại sao cô ta lại biết cách đọc nghi thức phong ấn? Ai đã chỉ dẫn cô ta cách sử dụng cuốn sách đó?” Thu Hằng nhếch môi.

“Cậu muốn nói gì thì nói rõ ra đi!” Vũ Thanh gằn giọng, nhưng trong lòng anh dấy lên một nỗi bất an.

Thu Hằng tiến lại gần, ánh mắt thâm sâu như muốn đâm thẳng vào anh. “Tôi chỉ muốn nhắc cậu rằng: những người trông vô tội nhất, đôi khi lại là kẻ giấu đi bí mật lớn nhất.”


Trong lúc tranh cãi, một tiếng động lạ vang lên từ sâu trong rừng. Cả nhóm giật mình, ánh đèn pin đồng loạt hướng về nơi phát ra âm thanh.

“Có ai đó ở đó!” Một người hét lên, giọng run rẩy.

Vũ Thanh cầm lấy cây dao săn, bước chậm rãi về phía tiếng động. Những người khác bám sát sau lưng anh, bước chân thận trọng.

Bóng đêm dày đặc như muốn nuốt chửng họ. Từng tiếng lá rơi, tiếng gió rít qua cành cây như những tiếng thở của một thực thể vô hình đang rình rập.

Khi đến gần hơn, họ nhìn thấy một bóng người đứng im lìm giữa rừng. Ánh đèn pin chiếu thẳng vào, để lộ gương mặt tái nhợt, đôi mắt trống rỗng.

“Hạ Vy?” Một người thì thào, giọng không giấu nổi sự hoảng sợ.

Nhưng Hạ Vy đã chết. Cơ thể cô được nhóm chôn tạm trước khi rời khỏi khu vực phong ấn. Vậy thứ đứng trước mặt họ là gì?

“Không thể nào…” Vũ Thanh lẩm bẩm, tay siết chặt con dao.

Bóng người đó đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đen như vực thẳm khóa chặt lấy họ. Một nụ cười ma quái nở trên môi nó, và giọng nói không phải của Hạ Vy vang lên:

“Các ngươi nghĩ nghi thức phong ấn có thể kết thúc mọi chuyện sao?”

Cả nhóm hét lên, nhưng chưa kịp phản ứng, bóng người ấy lao tới với tốc độ kinh hoàng. Vũ Thanh chỉ kịp đẩy Thu Hằng sang một bên trước khi cảm nhận một lực mạnh đánh thẳng vào ngực mình, hất anh ngã ra đất.

“Chạy đi!” Anh hét lên, nhưng những người còn lại đã tán loạn, mỗi người chạy một hướng.


Trong cơn hỗn loạn, Vũ Thanh lồm cồm đứng dậy, ngực anh đau nhói. Bóng người kia biến mất, nhưng một tiếng cười ma quái vẫn vang vọng giữa rừng sâu.

Thu Hằng từ từ đứng dậy, khuôn mặt tái xanh nhưng ánh mắt kiên nghị. “Đây chính là lý do con quỷ để lại lời nguyền. Nó không chỉ muốn phong ấn. Nó muốn săn lùng từng người chúng ta.”

“Vậy kẻ phản bội là ai?” Vũ Thanh hỏi, giọng đầy sự tuyệt vọng.

Thu Hằng nhìn anh, đôi mắt ánh lên một nỗi buồn khó tả. “Có lẽ… tất cả chúng ta đều là một phần của nó.”

Bóng tối lại bao trùm, và Lăng Vũ Thanh hiểu rằng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc. Kẻ phản bội, hay chính cả nhóm bạn, đã vô tình trở thành một phần của cánh rừng quỷ dị này, bị giam cầm vĩnh viễn bởi lời nguyền không lối thoát.

Chương 18: Kẻ Phản Bội Lộ Diện

Không gian trong rừng trở nên đặc quánh, như thể mọi âm thanh đều bị hút vào một hố đen vô hình. Lăng Vũ Thanh ngồi tựa lưng vào thân cây, bàn tay siết chặt chuôi dao. Cơn đau nơi ngực nhắc anh rằng mình vẫn còn sống, nhưng bóng tối phủ quanh dường như muốn nuốt chửng lý trí anh.

Thu Hằng ngồi gần đó, khuôn mặt cô lấm lem bùn đất, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ sắc sảo. “Chúng ta không thể trốn mãi. Con quỷ đó đang đùa giỡn với chúng ta.”

Vũ Thanh nhắm mắt, cố gắng suy nghĩ. "Nó đang thử nghiệm lòng tin của chúng ta. Nếu ai trong nhóm chúng ta sợ hãi mà hành động sai lầm, nó sẽ có cơ hội."

“Tôi có một ý tưởng,” Thu Hằng nói, giọng cô trầm xuống. “Chúng ta sẽ không chạy trốn nữa. Hãy đối diện với nó.”

“Cậu nghĩ chúng ta sẽ làm gì? Đánh bại một con quỷ bằng tay không sao?” Vũ Thanh gằn giọng, nhưng ánh mắt anh dần sáng lên khi nhận ra điều gì đó.

Thu Hằng cười nhạt. “Không. Chúng ta cần phải dụ kẻ phản bội ra. Nó là chìa khóa.”


Vũ Thanh và Thu Hằng quay lại khu trại, nơi ánh lửa đã tắt ngấm từ lâu. Những người còn lại dần dần tụ tập lại, ánh mắt vẫn đầy sợ hãi và nghi ngờ lẫn nhau.

“Nghe này,” Vũ Thanh lên tiếng, giọng anh cứng rắn. “Chúng ta sẽ không chạy nữa. Nếu muốn thoát khỏi nơi này, chúng ta phải đối diện với con quỷ.”

“Đối diện? Làm sao chúng ta làm được? Nó mạnh hơn chúng ta gấp bội!” Một người hét lên, giọng lạc đi vì hoảng loạn.

“Chúng ta không cần phải đánh bại nó. Chúng ta chỉ cần biết ai là kẻ đã mở cánh cổng.” Thu Hằng chen vào, đôi mắt sắc lạnh quét qua từng người. “Kẻ đó vẫn ở đây, và nếu không lộ diện, cả nhóm chúng ta sẽ chết.”

Không ai trả lời, nhưng những ánh mắt đầy nghi ngờ bắt đầu hướng về nhau.


Đêm dần sâu, và kế hoạch của Vũ Thanh bắt đầu. Anh dựng một vòng tròn lớn từ những hòn đá nhặt được trong rừng, tạo thành một khu vực nhỏ mà mọi người phải ngồi vào.

“Không ai được rời khỏi vòng tròn này cho đến khi sự thật được sáng tỏ,” anh tuyên bố, ánh mắt nghiêm nghị.

Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Từng người lần lượt được hỏi về hành động của mình trong những ngày qua. Những câu trả lời đều nhạt nhẽo và vòng vo, như thể mọi người đang cố giấu đi điều gì đó.

Cuối cùng, khi đến lượt Nam, cậu ta không chịu nổi áp lực, đứng bật dậy. “Được rồi! Tôi thừa nhận! Tôi là người phát hiện ra những ký tự đó, nhưng tôi không phải là kẻ mở cánh cổng! Tôi không làm gì cả!”

“Thế thì ai?” Vũ Thanh gặng hỏi, mắt anh như thiêu đốt Nam.

“Tôi không biết! Nhưng tôi thề, tôi đã nghe thấy tiếng thì thầm trong đêm. Ai đó… ai đó đã đến trước tôi!” Nam run rẩy, mắt liếc nhìn quanh, như sợ rằng bóng tối sẽ nuốt chửng cậu ta bất cứ lúc nào.


Cùng lúc đó, một luồng gió lạnh buốt thổi qua, làm dập tắt mọi ánh sáng từ đèn pin còn lại. Bóng tối nuốt chửng tất cả, và một tiếng cười khàn khàn vang lên từ sâu trong rừng.

“Các ngươi nghĩ có thể trốn ta sao?” Giọng nói đó, lạnh lẽo như được thổi ra từ địa ngục, vang vọng giữa không gian.

Cả nhóm đứng bật dậy, hoảng loạn nhìn quanh. Ánh sáng mờ ảo từ một luồng sáng đỏ xuất hiện ở giữa vòng tròn, hé lộ một bóng người đang từ từ bước ra từ bóng tối.

Thu Hằng lùi lại, mặt tái xanh. “Không… không thể nào!”

Bóng người đó bước vào ánh sáng đỏ, để lộ gương mặt quen thuộc.

“Hạ Vy?”

Nhưng đó không phải Hạ Vy. Đôi mắt cô đỏ rực như hai hòn than, làn da trắng bệch, và một nụ cười đầy ma quái nở trên môi.

“Không phải Hạ Vy đã chết sao?” Một người hét lên, giọng lạc đi vì kinh hãi.

Bóng người đó bật cười, âm thanh đầy chói tai. “Hạ Vy đã chết… nhưng ta thì không. Ta chỉ mượn cơ thể cô ta mà thôi.”

“Ngươi là ai?” Vũ Thanh hét lên, con dao trên tay anh run rẩy.

“Ta chính là kẻ các ngươi đang tìm kiếm,” nó nói, giọng tràn đầy sự thích thú. “Nhưng kẻ mở cánh cổng… thì lại là một trong các ngươi.”

Ánh mắt đỏ rực của nó quét qua từng người, và Vũ Thanh cảm thấy như bị bóc trần.

“Trò chơi đã kết thúc. Hãy để kẻ phản bội tự thú… hoặc ta sẽ lấy mạng từng người trong số các ngươi.”

Bóng tối lại bao trùm, và chỉ còn tiếng thở dồn dập của nhóm bạn vang lên. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Vũ Thanh biết: cuộc chơi thật sự chỉ mới bắt đầu. Và anh không thể tin bất kỳ ai, kể cả chính mình.

Chương 19: Kế Hoạch Của Quỷ

Cả nhóm rơi vào trạng thái tĩnh lặng đến đáng sợ sau lời tuyên bố của bóng ma đội lốt Hạ Vy. Ánh sáng đỏ yếu ớt từ vòng tròn đá nhấp nháy, như muốn trêu ngươi thần kinh của từng người. Lăng Vũ Thanh nắm chặt con dao trong tay, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh.

“Ngươi muốn gì?” Anh lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy uy lực, phá tan sự im lặng.

Bóng người mỉm cười, bước chậm rãi vào trung tâm vòng tròn. Dáng đi của nó không phải của một con người, mà giống như một thực thể lướt qua không gian, không chạm đất.

“Muốn gì ư?” Nó nhướng đôi mắt đỏ rực lên nhìn anh. “Ta muốn trò chơi này kết thúc. Chỉ cần các ngươi giao nộp kẻ đã mở cánh cổng, ta sẽ rời đi… nhẹ nhàng thôi.”

“Và nếu chúng ta không làm vậy?” Thu Hằng lạnh lùng hỏi, tay cô nắm chặt một nhành gỗ, mặc dù rõ ràng đó chẳng phải là vũ khí hiệu quả.

“Vậy thì ta sẽ giết từng người một. Chậm rãi. Để các ngươi tận hưởng nỗi đau và sự phản bội đến tận hơi thở cuối cùng.” Nó cười lớn, tiếng cười chói tai vang vọng khắp khu rừng.


Ánh mắt mọi người bắt đầu chuyển từ hoang mang sang nghi ngờ. Không khí trong vòng tròn trở nên nặng nề, những lời thì thầm không còn giữ được sự kín đáo.

Nam run rẩy lên tiếng: “Tôi đã nói rồi, tôi không phải người làm! Là ai đó khác, không phải tôi!”

“Thế thì ai? Ai đã mở cánh cổng?” Hồng Lan hét lên, nước mắt lăn dài trên má. Cô run rẩy ôm lấy mình, như thể đang cố trốn tránh ánh nhìn của những người xung quanh.

Vũ Thanh cất giọng, trầm và dứt khoát: “Không ai được rời khỏi đây. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật. Kẻ nào làm sai, hãy tự thú. Nếu không…”

Anh dừng lại, ánh mắt nhìn về phía bóng người đang chờ đợi với vẻ thích thú.

“Thời gian của các ngươi không còn nhiều đâu,” nó cất giọng, điệu cười khàn khàn kéo dài.


Vũ Thanh quay lại nhóm, ánh mắt anh nghiêm nghị. “Nghe này. Nếu chúng ta không tìm ra kẻ phản bội, tất cả chúng ta sẽ chết. Nhưng có một cách để lộ chân tướng.”

“Cách gì?” Thu Hằng hỏi, ánh mắt sắc lạnh nhưng pha chút ngờ vực.

“Chúng ta sẽ tạo ra một nghi lễ phong ấn khác. Kẻ mở cánh cổng sẽ không thể chống lại được. Dấu hiệu của nó sẽ hiện ra.”

Cả nhóm nhìn anh, đầy bất an. Nhưng chẳng ai dám lên tiếng phản đối. Vũ Thanh nhanh chóng lấy từ ba lô ra những mẩu giấy anh đã ghi chép từ trước đó khi nghiên cứu về nghi lễ phong ấn.

“Chúng ta cần máu của từng người. Đây là bước đầu tiên để nghi lễ hoạt động.”

Lời của anh như một cú sét đánh ngang tai. Từng người lùi lại, ánh mắt sợ hãi.

“Máu? Cậu có chắc đây không phải là một cách để giết chúng tôi?” Một giọng nói vang lên từ phía sau, đầy nghi ngờ.

“Không phải là máu để giết ai cả,” Vũ Thanh giải thích. “Đây chỉ là một cách để phong ấn năng lượng của kẻ đã mở cánh cổng. Nếu ai đó phản ứng bất thường khi nghi lễ diễn ra, kẻ đó chính là phản bội.”


Dưới ánh sáng lập lòe từ vòng đá, nghi lễ bắt đầu. Từng người lần lượt cắt một vết nhỏ trên đầu ngón tay và nhỏ máu vào một chiếc bát sứ trắng do Vũ Thanh chuẩn bị.

Khi đến lượt Thu Hằng, cô ngần ngại nhìn anh. “Nếu tôi làm điều này, cậu hứa sẽ không dùng nó để làm hại tôi chứ?”

“Thu Hằng, nếu tôi muốn làm hại cậu, tôi đã không mạo hiểm cứu cậu ngay từ đầu.” Vũ Thanh nhìn thẳng vào cô, giọng nói kiên định.

Thu Hằng thở dài, cắt đầu ngón tay và nhỏ máu vào bát. Nhưng khi máu của cô rơi xuống, một luồng sáng đỏ lóe lên từ chiếc bát, khiến cả nhóm hét lên hoảng loạn.

“Cô ta! Chính cô ta là kẻ phản bội!” Nam hét lớn, ánh mắt đầy căm phẫn.

“Không phải tôi!” Thu Hằng phản ứng, giọng cô rung lên vì phẫn nộ và hoảng sợ. “Đây là cái bẫy! Các người không thấy sao?”

“Đủ rồi!” Vũ Thanh gầm lên, cắt ngang tiếng tranh cãi. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc bát, nơi ánh sáng đỏ vẫn phát ra.

“Con quỷ đang thao túng chúng ta,” anh nói, giọng anh lạnh lùng. “Kẻ phản bội không phải là người vừa phản ứng. Chúng ta phải chờ.”


Bóng người đội lốt Hạ Vy bật cười. “Thật thú vị. Nhưng các ngươi còn bao nhiêu thời gian để chơi trò này?”

Trước khi Vũ Thanh kịp trả lời, một tiếng hét vang lên. Hồng Lan ngã xuống, đôi mắt mở to đầy sợ hãi, miệng lẩm bẩm những từ không rõ nghĩa.

Cả nhóm hoảng loạn lao đến. Nhưng khi họ đến gần, Hồng Lan bật dậy, đôi mắt đỏ rực như máu. Một nụ cười quỷ dị xuất hiện trên môi cô.

“Ta… là kẻ mở cánh cổng.”

Bóng tối trong rừng rung chuyển như một cơn sóng dữ. Kẻ phản bội cuối cùng cũng đã lộ diện, nhưng cái giá để biết sự thật có lẽ đã quá muộn.

Chương 20: Lời Nguyền Máu

Không gian trong rừng như đóng băng khi những lời cuối cùng của Hồng Lan vang vọng trong màn đêm. Đôi mắt đỏ rực của cô ta xoáy sâu vào từng người, như một lưỡi dao cắt qua mọi hy vọng còn sót lại.

“Ta đã mở cánh cổng... và các ngươi chỉ là những con mồi để hoàn tất nghi lễ,” Hồng Lan cất giọng, từng từ từng chữ lạnh lẽo, thấm đẫm sự ma quái.

Những người còn lại hoảng loạn lùi lại, nhưng Lăng Vũ Thanh đứng yên, đôi mắt sáng lên với sự quyết đoán. Anh biết, chỉ một sai lầm nhỏ lúc này sẽ khiến tất cả phải trả giá.

“Hồng Lan… tại sao?” Vũ Thanh cất giọng, trầm tĩnh nhưng sắc bén, ánh mắt anh khóa chặt vào cô ta.

Hồng Lan bật cười, âm thanh khàn khàn, không còn chút gì là của con người. “Tại sao ư? Vì ta không còn là Hồng Lan nữa. Linh hồn ta đã bị chiếm đoạt từ khoảnh khắc ta bước chân vào khu rừng này. Ta chỉ là con rối cho một mục đích lớn hơn.”

“Mục đích gì?” Thu Hằng hét lên, giọng cô pha trộn giữa sợ hãi và giận dữ.

“Máu. Các ngươi chính là chìa khóa. Mỗi giọt máu các ngươi đổ xuống là một phần nghi lễ hoàn tất. Và khi cánh cổng mở ra hoàn toàn… tất cả các ngươi sẽ thuộc về ta.”


“Không để chuyện đó xảy ra!” Vũ Thanh hét lên, giọng anh vang dội, như một ngọn lửa bùng cháy trong bóng tối. Anh lao về phía Hồng Lan, nhưng cô ta chỉ phất tay, và một luồng sức mạnh vô hình hất anh văng xa vài mét.

“Ngươi nghĩ một kẻ tầm thường như ngươi có thể ngăn cản ta sao?” Hồng Lan nhếch mép cười, tiến đến gần anh. “Ngươi có thể là thủ lĩnh của bọn chúng, nhưng ngươi không hơn gì một quân cờ trong tay ta.”

Vũ Thanh cố gắng đứng dậy, máu từ khóe miệng anh chảy ra. Anh đưa tay nắm chặt con dao trong túi áo, ánh mắt kiên định.

“Ngươi quên một điều rồi,” anh gằn giọng, ánh sáng trong đôi mắt bùng lên. “Con người có thể tầm thường, nhưng ý chí thì không.”

Bằng một động tác nhanh như chớp, Vũ Thanh rút con dao ra, lưỡi dao sáng lên với ánh kim loại sắc bén. Anh rạch một đường lên lòng bàn tay mình, máu nhỏ xuống đất.

“Vũ Thanh, cậu làm gì vậy?!” Thu Hằng hét lên kinh hoàng.

“Máu của ta là kết thúc cho lời nguyền này!” Anh hét lớn, giọng đầy dứt khoát.


Hồng Lan gào lên, khuôn mặt méo mó trong sự tức giận. “Ngươi nghĩ máu của ngươi có thể phá vỡ nghi lễ sao? Ngươi không biết rằng máu ngươi chính là mảnh ghép cuối cùng ư?”

Vũ Thanh khựng lại. Những lời của cô ta như một lời nguyền chạm sâu vào tâm trí anh.

“Không thể nào…” Anh lẩm bẩm, nhưng trong lòng bắt đầu dậy sóng.

“Đúng vậy.” Hồng Lan bước gần hơn, từng bước chân của cô ta khiến mặt đất rung chuyển. “Ngươi chính là kẻ được chọn. Máu ngươi chính là chìa khóa để ta hoàn tất nghi lễ. Và giờ, ngươi không còn lựa chọn nào khác.”

“Không!” Thu Hằng lao đến, kéo Vũ Thanh lại, nhưng luồng sức mạnh vô hình từ Hồng Lan hất cô văng ra xa.


Lúc này, mọi thứ trong rừng bắt đầu rung chuyển dữ dội. Những cây cổ thụ đổ rạp, mặt đất nứt toác, để lộ ra những tia sáng đỏ rực từ sâu trong lòng đất. Một cánh cổng khổng lồ dần dần hiện lên, bao quanh là những ký tự cổ xưa rỉ máu.

Vũ Thanh cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ lạ tràn qua cơ thể anh, như thể một phần linh hồn anh đang bị hút về phía cánh cổng. Nhưng anh không chịu khuất phục.

“Dù phải trả giá, ta cũng sẽ không để ngươi thắng!” Anh hét lên, dùng toàn bộ sức mạnh còn lại, đâm con dao vào ngực mình. Máu phun ra, nhỏ xuống đất, nhưng ánh sáng đỏ quanh cánh cổng bất ngờ chuyển sang màu trắng chói lòa.

“Không! Ngươi đã làm gì?!” Hồng Lan gào lên, thân thể cô ta bắt đầu tan rã, từng mảnh da thịt như bị xé toạc bởi ánh sáng trắng.


Khi ánh sáng tắt, cánh cổng biến mất, cùng với hình dạng quái dị của Hồng Lan. Những người còn lại gục xuống đất, mệt lả nhưng vẫn còn sống.

Thu Hằng bò đến chỗ Vũ Thanh, gương mặt đầy lo lắng. “Cậu… cậu ổn chứ?”

Vũ Thanh mỉm cười yếu ớt, máu vẫn chảy ra từ vết thương trên ngực. “Ta ổn. Nhưng… mọi chuyện chưa kết thúc đâu. Cái ác trong khu rừng này… vẫn còn.”

Một tiếng gió thổi qua, mang theo hơi lạnh rợn người. Và Vũ Thanh biết, đây chỉ là khởi đầu cho một cơn ác mộng lớn hơn.


TÁC GIẢ: Mèo Ping Ping

“Tác phẩm này là sáng tác độc quyền của Mèo Ping Ping. Mọi hình thức sao chép, chỉnh sửa, hoặc sử dụng mà không có sự đồng ý đều được xem là vi phạm bản quyền.”

Tác Phẩm được viết nên bằng tâm huyết và sáng tạo của Mèo Ping Ping, Đừng sao chép nếu chưa được phép!"

"Mèo Ping Ping trân trọng từng chữ, từng dòng trong tác phẩm này. Xin đừng sao chép, chỉnh sửa nếu không có sự đồng ý."

Nếu Muốn có thể liên hệ với mình qua email: meopingping@gmail.com thank you everybody!

Cập Nhập Chuyện Nhanh Nhất Tại Website Bên Dưới!

Truy Cập Website: https://meopingping.blogspot.com/

Website Truyeenjyy.vip: - Link: https://truyenyy.link/tr/5m77dgdm

► (Fan Page) https://www.facebook.com/profile.php?id=61568212627080

YouTube:► https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro

👉 "Ủng hộ tác giả một Ly Cafe để mình có sức ‘cày’ thêm nhiều chương hot cho các bạn nhé! Donate của các bạn là động lực lớn cho mình đấy!

👉 Số tài khoản: 8006215034915

👉  Ngân hàng: Agribank

Kết nối với Mèo Ping Ping: email: meopingping@gmail.com

Đăng nhận xét

0 Nhận xét