ÂM TRẠCH: BÍ ẨN NGÔI NHÀ KHÔNG NGƯỜI Ở PHẦN 1

 Hôm kia, khi đang ngồi ăn tối tại nhà một người bạn ở Quận 1, bất ngờ tôi nhận được điện thoại của một cô bạn người TQ, cô bạn hỏi thăm và thông báo “em về hưu hơn một năm rồi, nghỉ nên rảnh nhiều đi đây đó chơi, mấy bữa qua VN thăm du lịch, giờ ra HN chơi, anh có ở HN không ta uống ly trà..”

Thật là xui, lúc bạn ra HN thì tôi lại phải đi công việc không gặp gỡ bạn cũ hàn huyên được.
Nói chuyện với bạn tôi lại nhớ về câu chuyện của bạn mà lúc làm ăn bên đó tôi vô tình mà hữu duyên nên được biết, hôm nay nói chuyện với cô tôi lại mở máy tính ra xem lại những ghi chép ngày đó còn lưu lại và xin phép cô được kể lại cho mọi người cùng nghe.
( Truyện có thể khá dài nên bà con ngại đọc thì xin vui lòng bỏ qua nhé)


Cô bạn tôi tên Mạch D Q, người gốc An Huy, thời gian tôi biết cô vào năm 2002, khi đó cô đang làm việc ở một cơ quan thuộc bên ngoại giao ở Bắc Kinh, sau đó tôi lại gặp cô ở Pháp một lần nữa nên chúng tôi cũng khá thân thiết với nhau.
Năm 2004, một lần vào đúng lễ Thanh Minh, tôi đang ở TQ thì tôi vô tình gặp lại cô Mạch ở An Huy, lúc đó tôi chưa biết cô là người gốc ở đấy, chỉ nghĩ cô cũng đi chơi du lịch đây đó hoặc có mồ mả thân nhân ở An Huy nên về lễ Thanh Minh.
Người TQ thì mỗi năm có hai cuộc di cư rất lớn, đó là Tết âm lịch và dịp Thanh Minh 3/3 âm, nhiều nơi tiết Thanh Minh kéo dài từ 3/3 âm lịch tới tận ngày 5/5 âm lịch, nếu ai không thể về quê nhà ngày Tết thì cũng phải nhất định về quê vào tiết Thanh Minh này để làm lễ tảo mộ và cúng bái tổ tiên.
Lúc đó chúng tôi gồm hai anh bạn ở An Huy và hai anh em tôi là người Việt, chúng tôi đang lang thang đi hồ Nam y ở Tuyên Châu chơi, khi dừng chân ở Quang Minh thì vô tình tôi gặp cô Mạch cũng dừng ở đó, thế là cô Mạch rủ anh em tôi về nhà cô chơi.
Nhà cô Mạch thì ở khu Giang Bình thuộc Lang Khê , Tuyên Thành tỉnh An Huy, nơi đó có hai con sông khá to chảy từ hồ Nam y qua, một nhánh sông gấp khúc chảy men theo khu Giang Bình rất đẹp hình như tôi nhớ nó tên là Lang Xi thì phải, còn một sông nữa thì tôi không nhớ tên nữa rồi.
Trái ngược với khung cảnh núi đồi sông nước hoang vu xung quanh thì khu Giang Bình đó khá đẹp và hiện đại, như một thành phố lớn ở ta, khu nhà cô Mạch thì tới giờ tôi không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ đi theo đại lộ lớn ven bờ sông rẽ trái vào.
Cô Mạch đưa chúng tôi vào một căn nhà rất đẹp, xung quanh yên tĩnh, đường phố rộng rãi và sạch nhưng khá vắng vẻ, đó là một quán trà đỏ, những người bà con cô Mạch thấy cô đưa chúng tôi về thì vui vẻ lắm, họ sốt sắng mời trà chúng tôi và hỏi thăm từng người rất ân cần, người “nhà quê” ở TQ thường hay vậy.
Sau khi uống trà và nghỉ ngơi xong thì cô Mạch nói cần phải sang nhà của cô để thắp nhang và làm lễ cúng và cô mời chúng tôi nếu muốn đi thì có thể theo, dĩ nhiên là chúng tôi cùng đồng ý và theo cô qua đó để thắp nén nhang cho gia tiên cô theo tục lệ.
Tới lúc đó tôi mới biết, căn nhà có quán trà mà cô đưa chúng tôi về đó chỉ là nhà của một người bà con gần gũi, còn căn nhà chính của cô lại ở phía sau, cách đó mấy trăm mét.
Đường đi lên nhà cũ cô cũng đẹp, nơi đó cao hơn phía dưới nên xe phải đi lên dốc, con đường được kè đá có khá nhiều kiến trúc kiểu tiểu cảnh tuy nhiên có vẻ như không được chăm sóc cẩn thận đã lâu, những cây tùng và sam nhiều nên có vẻ khá âm u, cứ nghĩ là một ngôi nhà thờ tổ hoặc một căn nhà nhỏ nhỏ thôi, nhưng khi xe lên đến khoảng sân rộng bên trên, xuống xe thì tôi giật mình trước ngôi nhà của gia đình cô, một ngôi nhà rất to với kiến trúc khá mới và cầu kỳ chứ không phải là ngôi nhà cổ, hàng rào sắt uốn hoa văn xung quanh phủ một lớp dây leo dại mới được ai đó phát bớt đi chút.
Có khoảng gần chục người đang ở đó bày biện đồ lễ cúng, có cả bà con của cô Mạch và vài người hình như là họ làm dịch vụ nấu cỗ như ở ta, và bán đồ mã.
Tôi khá hoang mang khi nhìn thấy có tới mấy dãy bàn bày rất nhiều đồ cúng, và cả đồ mã nữa, do một vài nơi ở TQ họ không cấm việc đốt đồ mã nhưng có nhiều quy định hạn chế việc đốt đồ vàng mã, tuy nhiên tôi thấy khá nhiều đồ mã như áo quần ngựa xe rồi hình nhân gì đó, xanh đỏ rất nhiều.
Ngôi nhà của cô Mạch tuy trông rất to và bề thế nhưng qua quan sát sơ bộ thì tôi thấy có vẻ như không có người ở thường xuyên thì phải, nhiều nơi tường rêu mốc, những tấm ô văng trên cửa sổ còn có cả cây dại mọc trên đó thành bụi to, ngoài vườn tuy rất rộng và nhiều cây cảnh nhưng dấu vết hoang tàn hiện rõ.
Bên cửa nhà phía phải có một cây hoè to, và phía trái giữa khoảnh sân vườn trong hàng rào sắt hoa thì có một cây vang cổ thụ, có một điều lạ là tuy cả khu nhà đó vắng vẻ u tịch nhưng bên trong có khá nhiều người đang bận rộn chứ không phải chỉ có mình tôi, nhưng khi tôi đi tới cái gốc của cây vang cổ thụ đó thì tôi có cảm giác rùng mình nổi gai ốc khắp người, cảm giác đó không phải do thời tiết lạnh, mà có thể do tôi nhìn thấy ở dưới gốc cây và cả những khoảng vườn rộng hai bên và chạy dài ra tận phía sau ngôi nhà nữa, rất nhiều những cái cây nứa phía trên có gắn những tua rua ngũ sắc bằng giấy được cắm khắp nơi.
Những cái cây đó ai mà ở trong Nam thì thấy những ngày lễ tết bà con giáo dân hay cắm ở những ngôi mộ trong nghĩa địa Công giáo, hoặc ai ở những vùng núi phía Bắc thì thấy bà con hay cắm trên những ngôi mộ cũng dịp lễ tết đó..
Tôi giật mình hoang mang nghĩ không lẽ ngôi nhà này ở giữa một nghĩa địa hay sao mà cắm nhiều cái cây đó vậy nhỉ?
Tới khi cô Mạch dẫn anh em tôi vào nhà và giới thiệu rằng đây là căn nhà của chính gia đình cô, tôi ngỏ ý muốn được đi lên phía trên ngôi nhà để thăm quan thì cô rất vui vẻ dắt chúng tôi lên ngay.
Căn nhà rất rộng, phải chừng gần 400m2 với rất nhiều phòng, một tầng trệt, một tầng lầu và phía trên còn một sân vườn và một khu gian thờ tự nữa, tuy căn nhà rất rộng và đẹp nhưng lại chẳng có ai ở bụi bặm và mạng nhện hiện diện khắp nơi..đồ cúng cũng được bày biện rất nhiều phía trên khu nhà thờ nữa, khi bước lên cầu thang rất đẹp bằng đá đen thì gót giày tôi đạp lạo xạo trên những hạt gì đó như cát, nhìn kỹ thì không phải cát mà là những hạt muối trắng, muối được rải cả xung quanh khoảng sân vườn trước gian thờ phía trên, theo tôi được biết thì nhiều thầy cúng bái cũng thường rải muối như vậy để xua đuổi “tà ma” bên ngoài xâm nhập, tuy nhiên ở đây thì tôi không biết có phải họ rắc muối mục đích ngăn cản “tà ma” hay không, hay chỉ là có thể phong tục của họ như vậy…
Căn nhà rất to và đẹp tuy nhiên tôi lại có cảm giác nó âm u ngột ngạt và lạnh lẽo như một cái lòng hang đá vậy, với tôi thì những căn nhà dù có to đẹp cỡ nào mà không có người ở hoặc bỏ hoang thì nó đều mang lại cho tôi cái cảm giác như vậy..
Và một điều khá lạ nữa là những ngày tiết Thanh Minh ở bên đó hoặc ở vài nơi bên ta thì họ thường cúng bái ở nhà chỉ là phụ còn chủ yếu là họ ra mộ thân nhân cúng bái và tảo mộ rồi gia đình con cháu ngồi quây quần ăn uống thậm chí đốt pháo hoa ngay tại nghĩa địa, và họ chỉ cắm những cái cây có tua rua ngũ sắc đó ở trên mộ người chêt thôi chứ chẳng thấy ai cắm đầy cả vườn nhà như tôi đang thấy cả.
Mảnh đất và ngôi nhà đó rất lớn, lại ở địa thế cao hơn những nơi khác, với một căn nhà phải gọi là khổng lồ gần như biệt phủ ở ta, rồi sân vườn rộng mênh mông, với vườn cây rồi non bộ, vườn cảnh và cả hai cái bể bơi phía sau…nhìn qua thôi thì phải nói rằng đó là một nơi lý tưởng để ở..
Nghĩ băn khoăn trong đầu vậy thôi chứ tôi cũng không dám hỏi chỉ biết nhíu mày nhìn, nhưng cô Mạch thì rất tinh nên buổi chiều khi ngồi uống trà cô Mạch khẽ hỏi tôi ; Anh thấy điều gì lạ đúng không?
Số là buổi chiều khi vừa cúng lễ xong thì cô Mạch dẫn tôi cùng một anh nữa đi loanh quanh ở khoảng sân vườn rộng khi đến chỗ cái gốc cây vang tôi có ý nán lại đứng nhìn, loại cây đó thì tôi không lạ gì nhưng thấy cái gốc cổ thụ hình thù kỳ quái thì tôi có đứng gần lại và săm soi tý thôi, khi tôi đưa tay ra sờ nắn những cái u trên thân cây thì bỗng nhiên như có một luồng khí lạnh nó thật tới mức như một bàn tay nhỏ nhỏ kiều của trẻ con nó rất lạnh và luồn một phát từ dưới lưng quần lên tận gần bả vai, tôi bị bất ngờ và theo phản xạ vội ngoái lại phía sau và một tay tôi vòng ra sau lưng xem cái gì…nhưng chẳng có thứ gì sau lưng tôi cả, lúc đó trời lạnh và tôi mặc áo dày, áo giữ nhiệt bên trong còn bỏ vào trong quần chứ không phải chỉ mặc áo thun hay sơ mi mà nghĩ có con gì nó bò vào người, cô Mạch thấy tôi giật nảy người lên như vậy thì vội hỏi tôi bị sao, tôi chỉ đáp à không tôi bị ngứa lưng chút thôi, sau đó thì tôi cứ quanh quẩn quanh cái gốc cây to đó và trong những cái hốc cây, hoặc trên vòm lá của nó, nhưng chẳng thấy có gì lạ cả, mà chỉ có cảm giác thỉnh thoảng rùng mình nổi gai ốc khắp người.
Nói thật là trong lòng tôi tò mò nhiều điều muốn hỏi lắm nhưng phép lịch sự khiến tôi không dám nói gì, nghe cô hỏi vậy thì tôi cũng lắp bắp hỏi cô mấy câu là tại sao căn nhà đó rất lớn và đẹp vậy lại chẳng có ai ở?…
Cô Mạch im lặng một hồi rồi chậm rãi châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, vừa xoay xoay chiếc quẹt zippo trên tay vừa nhả khói thuốc, cô đáp với một giọng rất nhỏ nghe khô khốc tới gai người ; Gia đình em gần như chêt hết rồi anh ạ, giờ chỉ còn lại có vài người thôi..!!
Tôi vội xin lỗi cô vì đã khiến cô nhớ lại những chuyện buồn đó, nhưng cô khẽ lắc đầu và thở dài hỏi tôi một câu; Anh có tin vào những chuyện bí ẩn kiểu như thuộc thế giới tâm linh không?
Nghe cô nói vậy thì tôi cũng nói thật lòng rằng tôi tin vào những điều đó ở một chừng mực nhất định, với những việc lạ lùng mà khoa học tiên tiến chưa giải mã được, tôi tin vào những sự việc có thật chứ không tin vào những tin đồn huyễn hoặc, phi lý.., tôi muốn được nghe, được xem những sự việc lạ chỉ vì tò mò thôi chứ bản thân chẳng đủ trình độ hiểu biết gì để có thể giải thích hay giải mã gì những hiện tượng đó cả.
Cô Mạch bảo cô bé nhân viên quán vào gọi người cô của cô ra ngồi cùng với chúng tôi, và cô Mạch giới thiệu với tôi, đây là cô Diệu Hoa, là cô ruột của em, em gái út của cha em, cô Diệu Hoa còn một người con gái hiện đang công tác ở Cao Thuần tên Diệp Bình, chồng cô Hoa cũng mất đã lâu giờ chỉ còn hai mẹ con, em thì còn một người anh trai ruột nữa nhưng anh mắc bệnh về thần kinh từ nhỏ và sống trong trung tâm nuôi dưỡng bảo trợ từ nhỏ tới giờ…
Qua lời kể của cô Mạch cùng bà cô Diệu Hoa thì ông nội của cô là người gốc Phượng Dương, đầu tiên ông đi làm phu mỏ cho một chủ mỏ ở Hoài Nam, rồi sau đó nhờ có đầu óc ông cũng vươn lên được giữ một chức quản lý khai thác mỏ nhỏ lúc đó là do chính quyền quản lý, sau đó thì nền kinh tế TQ chuyển mình thì ông nội cô cùng một người con trai là một trong những người đầu tiên tách khỏi nền kinh tế nhà nước và hoạt động theo hướng tư nhân hoá, độc lập, rồi mở rộng ra lớn hơn.., khi có tiền bạc trong tay thì ông cho các con ăn học tử tế đàng hoàng, những người anh em của cha cô Mạch đều khá thành đạt, trong đó có người bác cả từng giữ chức “quan tỉnh”, một tỉnh của TQ nhất là tỉnh An Huy thì to lắm, gọi là tỉnh nhưng có tỉnh còn to hơn đất nước ta vài lần chứ không đơn giản đâu.
Từ khi có nhiều điều kiện thuận lợi thì ông nội cô Mạch về nghỉ ngơi để lại công việc làm ăn cho con cháu, ông chỉ đứng sau chỉ đạo công việc.
Khi bác cả cô Mịch về Tuyên Thành, Tuyên Châu làm việc thì bác tìm mua đất và chuyển cả đại gia đình về theo, và chẳng hiểu vì sao mà bác cô cùng những người lớn trong nhà lại chọn mua mảnh đất đó.
Phải nói thật rằng địa thế nơi đó rất đẹp, ở một nơi khá cao, lại yên tĩnh rộng rãi trong một khu phố lớn như vậy thì là rất lý tưởng…nhưng sau này, đáng tiếc là sau bao sự cố bi thảm xảy ra có lúc dồn dập vào các thành viên trong đại gia đình đó thì chính cô Mạch và người em gái họ tên Diệp Bình con gái út của cô Diệu Hoa, lúc đó cả hai còn đang công tác trong ngành an ninh, sau thì cô Mạch chuyển sang cơ quan khác thuộc lĩnh vực ngoại giao.
Do có điều kiện tiếp xúc nhiều với các “kênh” thông tin, từ lịch sử, sách vở cho tới những người dân còn sống, biết và còn nhớ về nguồn gốc khu vực mảnh đất đó, hai chị em mới bàng hoàng vỡ lẽ ra một điều khủng khiếp rằng mảnh đất rất đẹp nơi gia đình cô ở lại có một “quá khứ, lý lịch” gọi là sởn tóc gáy…
Cả khu vực rộng lớn quanh đó ra tận mép bờ sông ngày xưa là một nhà tù cổ từ ngày xưa, và cái nền nhà cô ở xưa là khu vực đầu đài, chuyên xử ch/ém t/ù nhân và chôn x/ác các tử tội cùng các tội nhân khác không may đã chêt khi bị giam giữ ở đó trong những cuộc xung đột những năm 40 mang tên “Sự biến Hoản Nam” rồi những năm 1948-1949 thì An Huy là một chiến trường đẫm máu mang tên “ Hội chiến Từ Bạng” hoặc “ chiến dịch Hoài Hải”…rồi tới những năm 1959 - 1961 là thời kỳ “Nạn đói lớn” bao trùm nơi đây, số người t/ử vong vì nạn đói đó tới hơn 6 triệu người, một con số quá khủng khiếp, có rất nhiều nơi là những mồ chôn tập thể ở cái mảnh đất mang tên An Huy đó…
Sau khi mua mảnh đất đó thì đại gia đình cô Mạch đã tập trung xây dựng lên một cơ ngơi riêng, thời điểm đó rất hoành tráng và nguy nga.
Nhưng ngay sau khi căn nhà mới còn đang xây dựng chưa kịp xong thì đã có nhiều trục trặc kỳ lạ xảy ra.
Đầu tiên là căn nhà tạm của những người công nhân xây dựng bị chập điện và bốc cháy tới hai lần, lần đầu thì bị nhẹ nhưng lần thứ hai thì có án mạng xảy ra, và điều lạ lùng là khi những người công nhân xúm vào dập đám cháy trong đêm thì họ phát hiện người thợ chính phụ trách về làm móng nhà đã bị chêt cháy, lạ một điều là người này vẫn như trùm mền nằm ngủ mặc cho lửa cháy cột kèo đổ ầm ầm xung quanh chẳng có biểu hiện gì như cố gắng thoát khỏi đám cháy, ban đầu thì cũng có sự nghi ngờ về cái chêt của người này, nhưng công tác điều tra từ phía cảnh sát thì cũng chẳng có manh mối hay kết quả gì khác cả, có vẻ như người này đã bị đột tử trước khi đám cháy xảy ra.
Điều lạ lùng thứ hai nữa xảy ra là có một bức tường chính phía trong căn nhà cứ xây lên lại tự động đổ xuống, lúc thì đổ trong đêm lúc thì đổ ngay khi vừa xây mà chẳng có gì tác động vào, tới lúc xây được lên và đổ mái thì lại bị sạt một góc phải xử lý lại..
Người bác cả của cô Mạch lúc đó đã cho tìm khá nhiều thầy phong thuỷ giỏi đưa về để xem xét ngôi nhà, trong đó có một ông thầy phong thuỷ nổi tiếng lúc đó.
Ông thầy phong thuỷ giỏi cùng đoàn tuỳ tùng đệ tử đến rất đông, sau khi ngắm nghía đo đạc nhiều nơi thì chỉ im lặng đăm chiêu không nói gì nhiều, ông ta chỉ nói xin phép gia chủ cho về xem xét và tính toán lại rồi ông ta sẽ đưa ra nhận xét hay lời khuyên sau ba ngày, nhưng ông thầy đó đã lẳng lặng rút lui và sau đó cũng không nói thêm gì cả mà chỉ từ chối khéo khi được mời gọi tới lần nữa.
Mãi sau này khi chị em cô Mạch âm thầm tự đi “điều tra” khi gặp lại ông thầy phong thuỷ đó thì mới có được câu trả lời sau mọi sự muộn màng.
Ông thầy phong thuỷ đã chắp tay vái và nói nôm na thế này; Thế đất đó thì khá đẹp, nhưng khí đất thì cực xấu, mảnh đất này có đủ cả Thanh long bên trái, Bạch hổ bên phải, Huyền vũ phía sau, Chu tước phía trước..nhưng Minh đường long mạch lại cực xấu, tụ khí nhưng là tà khí và hung khí, nếu gia chủ có phước, đức, tinh…đủ mạnh thì sẽ vượng phát có khi còn sinh vương sinh bá, nhưng nếu không đủ thì sẽ là tang khốc gia môn..tôi đã cố tìm long mạch tốt để hoá giải nhưng tiếc là tài tôi không đủ..xin các cô thứ lỗi cho.
Những thầy phong thuỷ có tâm thì luôn biết lượng sức mình, thực ra ông thầy phong thuỷ đó biết rằng thế đất đó đẹp và cũng hung hiểm, ngự trên đó như ngồi trên lưỡi kiếm, như người chơi dao, và ông cha chú bác..trong nhà cô chẳng có ai có thể đủ “mạnh” để có thể đủ để làm “phép trấn” hay hoá giải được ở nơi đó, thế nhưng nói thật thì ông sợ uy quyền của ông bác cô, và gia thế của gia đình cô, bây giờ mọi thứ đã gần như xong xuôi không lẽ phá bỏ, ông biết long mạch nơi đó cực xấu vì khi thợ khoan giếng lấy nước lên thì ba lần khoan gần như hỏng cả ba, lần đầu thì nước rất đục, lần thứ hai thì có mùi thối, lần ba thì có mùi rất tanh hôi kèm váng đỏ dù nơi đó địa thế khá cao và gần sông…
Chẳng dám và chẳng biết nói sao nên ông thầy này chỉ đành im lặng..cơ sự như đã sắp đặt rồi, đôi khi vì muốn giúp người khác xoay vần chuyển sự mà tài không đủ thì có khi lại chuốc hoạ thảm khốc cho mình.
Sau khi mời thầy về coi mà chẳng được kết quả gì thì ông nội cô Mạch và người bác cả cô quyết định cứ làm tiếp, khi căn nhà hoàn thiện thì cũng là lúc gia đình cô đạt đỉnh cao về quyền lực và tiền bạc.
Cô Diệu Hoa kể lại, lúc đó kinh tế có nhiều thay đổi và gia đình cô là một trong những “đại gia” lớn, với đầu óc nhanh nhạy về làm ăn kinh tế và nắm bắt thị trường, nhà cô có tất cả bảy anh chị em, thì có tới năm anh em trai, chỉ cô Hoa và một chị nữa là con gái, trong năm anh em trai thì có bác cả và bác hai cùng người anh thứ ba là cha của cô Mạch thì đều làm trong bộ máy công quyền của nhà nước, người anh thứ tư kế nghiệm cha làm khai thác khoáng sản, còn người anh trai thứ năm thì vươn sang lĩnh vực mua bán xuất khẩu bông vải sợi, ở An Huy thì người ta trồng bông rất nhiều.
Cả năm người con trai trong gia đình họ Mạch đều thành đạt ở những lĩnh vực họ tham gia, nói một cách đơn giản thì ai làm quan cũng đều là quan to, còn ai kinh doanh hay buôn bán cũng đều là những đại gia, ông chủ lớn.., trước đó thì họ đã có những “nền móng” sẵn rồi nên khi nền kinh tế chuyển đổi thì họ là những người tiên phong đi trước, đi trước thì gặp nhiều mơ ước thôi, nhà họ Mạch vượng phát như vũ bão tưởng chừng như chẳng có gì ngăn cản nổi.
Thế nhưng, lẽ đời bạo phát, bạo tàn, cuộc vui nào rồi cũng phải tới lúc tan, lửa cháy càng mạnh thì lửa tàn càng nhanh…
Tai hoạ đầu tiên giáng xuống gia đình họ Mạch bắt đầu từ người em trai út trong năm người con trai.
Người chú út của cô Mạch lúc đó mới chuyển gia đình từ Tô Châu về Tuyên Thành ở với đại gia đình được hơn một năm thì xảy ra chuyện, đầu tiên thì bị một bạn hàng lừa mất khá nhiều tiền bạc, và sau đó chỉ vài ba tháng thì bị một người giúp việc thân tín thuê người giêt để tranh đoạt quyền quản lý làm ăn, và những mối hàng, người chú út này chêt chưa được hai tháng thì tới cậu con trai của người chú út, tức là em họ của cô Mạch khi đi trượt tuyết bị tai nạn gãy cổ chêt…
Ban đầu, ông nội cô Mạch và gia đình lại cứ nghĩ rằng đã phạm phải “trùng tang” nên ông nội cô đã cho mời thầy pháp xem lại, nhiều người thầy giỏi được mời tới xem thì ai cũng nói không bị “phạm giờ trùng” thế nhưng có một ông thầy địa lý, xin mở ngoặc rề rà một chút về khái niệm thầy phong thuỷ và thầy địa lý thế này;
(Người TQ thì rất mê tín và coi trọng những vấn đề thuộc thế giới tâm linh, họ luôn tin tưởng những ông thầy trong lĩnh vực phong thuỷ, và những ông bà thầy trong lĩnh vực này thì có vẻ thường áp dụng nhiều những kiến thức khoa học được nghiên cứu hẳn hoi vào công việc của mình, những người này phần đa là có học hàm học vị chính thống chứng nhận cẩn thận chứ không phải kiểu lang băm, thầy bói, ngoài ra thì còn một “hệ phái” khác nữa, đó là những ông bà thầy kiểu lang băm, lang vườn mà họ hay gọi là thầy địa lý, những ông thầy địa lý này thực ra công việc cũng na ná giống mấy ông thầy phong thuỷ kia thôi, cũng xem đất xem cát, hoá giải này nọ, kích vượng giải hung..vv thôi, nhưng mấy ông này thì không có bằng có cấp gì mà có “chỗ đứng” thậm chí là nổi tiếng là hay, hoặc giỏi. “Cẩm nang” hành nghề của họ đều là do khả năng tự nhiên tiềm ẩn, hoặc cha truyền con nối, hoặc từ đúc kết dân gian kiểu mẹo hay, thuật kín..hoặc lụm được cuốn bí kíp nào ở đâu nữa thì chỉ có trời mà biết..
Mấy ông thầy địa lý thì “lung tung quyền” lắm kiểu như hệ chuyên tu, tại chức chứ không phải sách vở bài bản kiểu hệ chính quy như mấy ông phong thuỷ, phương pháp “chữa trị” cũng đa dạng và bá đạo kiểu đông tây y kết hợp thầy cúng, thích thì dùng cả súng để trừ tà luôn, vừa áp dụng lý thuyết cân bằng tổng thể của kinh tế học vừa gõ chuông beng beng úm ba la bà đa mật sát, niệm chú, bắt quyết.., rồi tao làm theo ý của tao..ấy vậy nhưng nhiều vụ các khầy phong thuỷ khoa học chính thống chính quy uyên bác phải bó tay quỳ lạy thì các ông thầy địa lý này lại hoá giải chỉ trong nửa nốt nhạc…, rồi vừa làm thầy địa lý vừa coi cả vận hạn lẫn bói toán nữa, khi ở Hongkong tôi được nghe kể một câu chuyện về một ông thầy địa lý ở nơi đó thế này;
Một lần có một ông cai thầu xây dựng đầu năm đi coi bói và xem vận hạn thì ông thầy địa lý bói toán kia phán rằng năm nay có vận hạn nặng, có thể bị.. hổ vồ mất mạng.
Ông cai thầu kia mắc cười quá mà không dám cười vì ông nghĩ ông ở nơi phố xá hiện đại và sầm uất chứ có phải ở rừng đâu mà có hổ, ấy vậy mà đúng cuối tháng 9 âm lịch khi đang cho quân tới thi công một hợp đồng tôn tạo lại một ngôi đền thờ, hay chùa gì đó.., lúc tới hiện trường xem tiến độ thi công trong khi đang đứng tránh nắng cạnh bức tường và xem công nhân làm việc thì một chiếc xe nâng đã lỡ đà lùi trúng phía sau bức tường, cả bức tường đã đổ xuống, có vài người cùng đứng sau bức tường đó nhưng chỉ có ông cai thầu là mất mạng, lạ cái nữa là trên bức tường đó lại có hình phù điêu nổi hình tượng của một “ông hổ” …ông thầy địa lý bói toán kia nói, đấy..tôi đã bảo rồi, bị hổ vồ mà.., nghe thì khá khôi hài nhưng cũng thấy có nhiều điều lạ thật bà con ạ..
Vụ kiến thức về các ông thầy này tôi cũng ú ớ lắm chỉ biết sơ sơ nên xin phép được rì viu tạm về sự khác và giống ở hai ông thầy phong thuỷ và thầy địa lý tý chút vậy cho bà con nắm rõ hơn thôi) xin đóng ngoặc.
Ngoài hai ông thầy trên thì còn một kiểu thầy nữa là thầy phù thuỷ, tôi chỉ biết gọi như vậy vì “công năng” kỳ lạ và bí ẩn của những ông thầy kiểu này mà tôi từng được may mắn chứng kiến bằng mắt, kiểu kiểu như thầy bùa ngải vậy.. khi nào có dịp tôi sẽ viết riêng một bài về các ông thầy này hầu bà con ạ.
Ông thầy địa lý này thì nói thẳng là đất này dữ, nhiều tà khí, bị bế khí, cần phải hoá giải, muốn làm điều đó trước tiên phải làm lễ kiểu như cầu siêu tịnh độ gì gì đó, “giải” xong mới “trấn” lại được.
Nhà họ Mạch cũng nghe theo lời ông thầy này, ông này chỉ làm hai con suối giả nhỏ một chảy ra theo hướng bắc, một cho chảy vào từ hướng đông và một hồ nước tĩnh hướng tây..
Tới lúc cho người đào phía hướng bắc của mảnh đất ( bây giờ là một trường học ở đó) thì những người làm đã kinh hãi khi phát hiện có rất nhiều xương cốt đen thui ở đó, tai hại một điều là những hài cốt đó có dấu hiệu không được chôn cất cẩn thận, vậy chỉ có thể là của tội nhân xưa, hoặc của những người chêt đói đầu đường xó chợ hồi nạn đói ngày đó họ gom vào vùi tạm khi mà thiêu không xuể..và có cả những bộ xương thiếu hộp sọ nữa.
Khi ông thầy địa lý thấy vậy thì ông bắt đầu nghi ngờ về những gì đã xảy ra trên mảnh đất này trước đó, và ông đã chỉ cho gia đình họ Mạch lập đàn cầu siêu hồi hướng thế nhưng theo như cô Diệu Hoa kể lại thì khi lập đàn cúng cầu siêu thì những bó hương chỗ thì không cháy chỗ lại bốc cháy đùng đùng thành một ngọn lửa lớn, và chiếc đàn cúng lễ đã đổ sập một lần, rồi gió nổi lên tung tàn tro mù mịt khi họ đốt mã, cột khói xoáy vòng và bốc lên rất cao rồi bỗng như vỡ oà ra xung quanh.
Sau này thì ông thầy phong thuỷ đã im lặng rút lui hồi trước có nói lại với hai cô cháu họ Mạch rằng, buổi lễ đó đã bị hỏng, và dường như những linh hồn còn trú ngụ nơi mảnh đất đó đã thức dậy và nổi giận, như vậy là sự “thoả thuận hoà bình” giữa người âm và người dương đã không đạt được mục đích, vụ “giải toả mặt bằng” coi như thất bại, vì theo như ông thầy phong thuỷ nói thì những linh hồn ở đó là những tội nhân thân mang trọng tội, đã bị xử trảm.. và có cả oan khốc, lầm than.. nên hung khí và tà khí xung hận rất mạnh, đó là những “thứ vô hình” đặc biệt chứ không phải là bình thường.
Mảnh đất đó là nơi tù ngục, những nơi tù ngục đều có sự cai quản của “linh thần” đặc biệt, hoặc đã được những thầy pháp cao tay làm “phép phong ấn”.
Khi xây dựng những nơi đó ngày xưa và thậm chí cả ngày nay, vẫn thường có những quy định bất thành văn và mang tính tâm linh, những người có trách nhiệm phải triệu hồi những pháp sư cao tay tới để làm lễ “trấn, yểm” hoặc “phong ấn” kỹ lưỡng, cẩn thận…,công việc này như một nghi lễ tâm linh đàng hoàng và tế nhị kín đáo, tôi nghe những người thầy pháp nói rằng phải làm vậy để những vong hồn tội nhân không được về quấy phá dương gian cùng những người cai quản ở những nơi đó.
“Trấn, yểm” hay “phong ấn” là khi xây dựng, còn khi phá bỏ hoặc chuyển đổi công năng họ cũng phải làm lễ đàng hoàng, và nghi thức “phá” này còn khó và cầu kỳ hơn là khi người ta làm nghi thức ban đầu, vì có nhiều thầy tôi nghe nói là dùng những “phép trấn” hoặc “phong ấn” cực kỳ khó hoá giải tựa tựa như có bài tôi đã kể về cách họ làm “phép phong ấn” để giữ của hay giữ đất.. nhất là đất nhà ngục hay đền chùa, miếu mạo.., bệnh viện hay nghĩa địa thì có thể đơn giản hơn, thường thì họ dùng những vật chủ có tính âm mạnh hơn, dữ hơn, như phá bỏ nhà tù thì xây dựng chùa chiền hoặc đài tưởng niệm, bia tưởng niệm..vv, hoặc tính dương mạnh để tự nó lấn át, như trường học hay công viên hoặc vườn trẻ, sân vận động, trung tâm thể thao, quảng trường..vv tại những nơi đất “nặng” vì con trẻ tập hợp đông thì tính dương rất mạnh nó sẽ lấn át phần nào đó hoặc ít ra cũng quân bình hay giảm bớt tính âm lại.., tôi cũng chỉ nồi chõ nghe hơi và hầu chuyện lại mọi người chứ tôi không phải thầy bà phong thuỷ hay cúng bái bói toán gì để mà dám nói cứng là phải như vậy, chỉ nghe rồi truyền đạt lại cho bà con một cách đơn giản và dễ hiểu nhất vậy thôi.
Quay lại nhà họ Mạch thì từ sau vụ cúng lễ bị hỏng kia rất nhiều tai hoạ đã giáng xuống có lúc như dồn dập..
Sau cái chêt của cha con nhà chú út họ Mạch thì tới người anh thứ hai trên cha của cô Mạch, cô Mạch gọi bằng bác khi đó đang làm việc tại một cơ quan hành pháp trong chính quyền, do sai sót trong công việc nên đã bị kỷ luật, tôi không rõ cụ thể sự việc cũng như hình thức kỷ luật ra sao nhưng cô Hoa có kể là người anh đó rất buồn và đã tự vẫn bằng vũ khi tại nơi công tác, hiện trường được nguỵ tạo như một tai nạn vô tình, nhưng trong lá thư tuyệt mệnh của người anh này để lại cho gia đình thì đó là anh làm vậy để khỏi ảnh hưởng tới con cháu và gia đình sau này, vì việc này cũng tế nhị và nhạy cảm ở bên họ.
Ngay sau đó chừng hai tháng thì tới người anh rể cô Hoa, người này là chồng của người chị gái trên cô Diệu Hoa lúc đó đang làm công tác quản lý tại mỏ khoáng sản của người anh trai thứ tư trong gia đình họ Mạch cũng tử nạn trong một vụ tai nạn nổ khí nén.
Tiếp sau đó thì hai người con của người chị trên cô Hoa đó bị chêt đuối trong chính chiếc hồ bơi lớn của gia đình họ Mạch, hồ nước này nằm phía sau căn nhà, rất thoáng và đẹp tôi đã được thấy.
Sau những cái chêt liên tiếp của chồng và con cái thì người chị gái trên cô Diệu Hoa hoá điên và đã tự treo trên cái cây vang đỏ cổ thụ ngay trong khuôn viên của đại gia đình.
Cô Diệu Hoa nói chỉ trong chưa tới một năm đã có tới vài cái chêt của đại gia đình họ Mạch, quá kinh khủng nhưng mọi chuyện chưa dừng lại.
Qua cái tết năm sau thì tới lượt cha cô Diệu Hoa và người anh cả, chưa tới ngày rằm tháng giêng thì ông cụ Mạch mất, cô Hoa nói hôm đó trời hôm đó rất lạnh và cha cô đã mất trong khi ngủ ban đêm, một cái chêt khá kỳ lạ tuy nhiên gia đình không yêu cầu pháp y nên tôi cũng chỉ biết nói là đột tử thôi.
Ông cụ Mạch mất lúc ngủ, một đêm rất giá lạnh và ở căn phòng ấm áp tiện nghi vào bậc nhất khi đó, trong một ngôi biệt phủ chứ không phải trong giá lạnh ngoài trời..khi mọi người vào phòng gọi ông vì thấy ông cụ không dậy sớm đọc báo và uống trà như mọi hôm thì thấy ông cụ đã mất từ lúc nào, thi thể đã cứng lại, co quắp nhưng máu từ mũi và miệng lại vẫn đang đổ ra chẳng thể ngừng, cho tới tận khi mang đi chôn cất máu tươi vẫn trào ra dù xác đã quàn tới mấy ngày, người ta đã phải dùng tới bông trộn sáp ong để đổ vào mũi và miệng mới ngăn được, một cái chêt thật lạ lùng và khó lý giải.
Tới người anh cả trong nhà họ Mạch ra đi sau người cha chưa tới 100 ngày, sự ra đi này theo tôi thì cũng rất lạ.
Sau đám tang cha thì người anh cả có nhiều biểu hiện suy sụp về cả tinh thần lẫn thể xác, bình thường thì ở bên ngoài cũng như trong nhà người anh cả này luôn là một “đầu tầu” mẫu mực..thế nhưng theo như lời cô Mạch nói thì có vẻ như người bác cả đó gặp trục trặc khó khăn hay gì đó trong công việc, đó là sau này cô Mạch mới biết còn lúc đó thì người bác cả không hề biểu lộ hoặc chia sẻ gì với những người trong gia đình..
Rồi qua một đêm thức dậy những người còn lại trong đại gia đình họ Mạch lại một phen sững sờ bàng hoàng tới rụng rời tay chân khi thấy người bác cả đó đang treo trên cái cây vang kỳ quái..
Sự việc đó cũng khép lại với kết luận là do đau buồn chuyện gia đình, nhưng lý do chính thì khá tế nhị dù cô Mạch cho phép tôi kể lại thì tôi cũng xin phép không kể ra những việc mà tôi không tường tận, và tôi tôn trọng sự yên nghỉ của người đã khuất nữa.
Sau những tai ương khốc liệt dồn dập thì chính cha cô Mạch lúc đó thành người lớn nhất trụ cột trong đại gia đình, đã băn khoăn khi nghĩ tới khái niệm “trùng tang liên táng” và ngay lập tức ông đã đi tìm các thầy giỏi để “soi” lại tất cả xem có đúng là bị “trùng” không, nhưng mời và hỏi ai thì các thầy cũng đều nói không, và đều cam đoan rằng không “phạm giờ trùng” tất cả người trong gia đình đã mất luôn.
Tuy biết vậy nhưng cho cẩn thận thì bố cô Mạch vẫn cho mời những thầy cúng bái và cả những nhà sư tới làm lễ rồi đọc kinh liên tục trong suốt ba tháng trời.
Và mọi sự tưởng là đã yên khi hơn một năm không xảy ra tai ương gì, những người còn sống vừa gọi là tạm nguôi bớt nỗi buồn và sự sợ hãi lo lắng thì tai hoạ lại đổ xuống liên tiếp cũng khốc liệt như những lần trước, người con trai trưởng của bác cả cô Mạch, cô Mạch phải gọi bằng anh họ khi đó đang công tác trong một cơ quan thuộc ngành tư pháp ở tận Bắc Kinh hẳn hoi đã phạm trọng tội và vướng vòng lao lý, khi nghe hung tin thì bố cô Mạch đã ôm đầu choáng váng và ngã nhào xuống đất, cấp cứu trong bệnh viện được hơn 10 ngày thì ông dần hồi tỉnh lại nhưng lại không thể nói năng được gì dù cơ thể vẫn có phản xạ không bị liệt hay thương tích nặng, ông chỉ mở mắt và nằm im nhìn trân trân lên trần nhà nước mắt cứ chảy ra, hồi tỉnh như vậy được mấy ngày thì ông qua đời sau một cơn co giật rất mạnh, các y tá, bác sĩ vội chạy vào làm đủ mọi phương pháp cấp cứu nhưng cũng không cứu được ông.
Khi gia đình đang làm đám tang thì một người con trai của bác thứ hai khi đó đang làm việc ở Giang Tô nghe tin dữ đã vội trở về quê trên đường về thì ghé qua chỗ người chú thứ tư em kế của cha cô Mạch lúc đó đang làm mỏ khai khoáng, hai chú cháu cùng đoàn tuỳ tùng đi theo khá đông, có vài xe ô tô nhưng khi chưa kịp về tới nhà thì đã xảy ra tai nạn với một đoàn tàu hàng, chiếc xe chở hai chú cháu đã bị xé rách và vò nát trước những toa tàu chở hàng như những chiếc thiết giáp hạng nặng, cả hai chú cháu cùng với ba người nữa cũng tan nát theo chiếc xe ô tô kia..
Gia đình họ Mạch liên tiếp phát ba cái tang, theo phong tục thì phải táng xong người này mới được phát tang người khác, ba đám đại tang cùng những sự việc bi thảm đổ xuống gia đình họ Mạch những năm đó làm rúng động cả một vùng, người ta đồn đại thêu dệt khá nhiều về những sự việc đã xảy ra nơi gia đình họ Mạch.
Sau nhiều việc khủng khiếp xảy ra thì chỉ còn lại cô Diệu Hoa là người con duy nhất còn lại của đại gia đình họ Mạch, cô theo sự chỉ dẫn của mấy ông thầy là làm lễ đổi tên chuyển họ, cho nhận con nuôi của những người cháu con của những người anh trong gia đình, không phải là vì hoàn cảnh khó khăn mà đó là một nghi thức tượng trưng trong tâm linh, nghi thức này cũng giống như ở ta con cái khó nuôi thường làm lễ gửi vào chùa chiền, hoặc giả cho nhà khác làm con nuôi, nhận cha nuôi..vv, đây cũng là một trong những “mẹo” dân gian của những ông thầy địa lý cúng bái bói toán, mang tiếng là bán khoán hay cho làm con nuôi hay thay tên đổi họ, hoán số đổi vận, nhưng thực chất đó chỉ là hình thức thôi, còn vẫn cơm ai nấy ăn nhà ai nấy ở chứ không phải cho đi ở nhà khác hẳn.
Vậy mà lại yên.
Những người con cháu thuộc dòng “đinh” là con trai trong nội tộc đều phải làm lễ thay tên đổi họ, bán khoán hết, nếu tính trong đại gia đình họ Mạch giờ chỉ còn lại bốn người chưa làm lễ đó, gồm bà cô Diệu Hoa, cô Mạch, cô em họ con gái cô Diệu Hoa là Diệp Bình và một người anh trai ruột cô Mạch bị bệnh từ nhỏ và phải gửi trong một trung tâm nuôi dưỡng riêng, tuy nhiên người anh đó lại không hề bị sao cả tính tận tới thời điểm hiện tại bây giờ.
….
Ngoài câu chuyện khủng khiếp về những cái chêt liên tục trong một đại gia đình ra thì còn nhiều những câu chuyện lạ, kỳ quái đan xen trong những thời điểm cả gia đình còn đủ và sinh sống trong ngôi nhà đó, được bà cô Diệu Hoa, cô em Diệp Bình cùng cô Mạch cùng ngồi kể lại cho tôi nghe, đó là những mẩu chuyện mà dân gian hay gọi là chuyện “ma quỷ”.
Xin tách ra để kể riêng một phần sau như này cho mọi người đọc đỡ rối rắm ạ.
..
Bà cô Diệu Hoa kể;
Lúc ở đó hai vợ chồng cô Hoa cùng vợ chồng cô Giai Thuỵ là chị gái cô Hoa ( cô này sau tự treo trên cây vang đỏ)..
Có một nhân vật tới giờ tôi mới nhắc tới, đó là người chồng của cô Diệu Hoa, sau nhiều sự việc xảy ra thì chồng cô đã quá sợ hãi đòi ly dị cô Hoa và đòi phân chia tài sản, rồi vội chuyển đi nơi khác, trước đây thì chồng cô là một nhân viên dưới quyền của người anh cả của cô Hoa, nhờ gia đình cô Hoa mà thăng tiến nhưng khi thấy hoạn nạn và người anh cả bị trục trặc trong công việc và tự treo mất thì người này nhanh chóng bỏ chạy, còn cô Hoa thì quản lý một nhánh kinh doanh bông vải sợi của người anh trai út trong năm người anh trai.
Căn phòng của vợ chồng cô Hoa quay mặt ra hướng nam, bên phải là thảm cỏ vườn cây cảnh, bên trái là bể bơi lớn ( cái bể này hai người con của cô chị trên cô Hoa là cô Giai Thuỵ đã mất ở đó) tuy căn nhà lớn, rất nhiều phòng, không gian rộng và đẹp, người trong gia đình đông, và người giúp việc lúc nào cũng có 5 người thường xuyên ra vào dọn dẹp…
TÁC GIẢ: NGƯỜI KỂ CHUYỆN
🎉
CẢM ƠN BẠN ĐÃ THƯỞNG THỨC CÂU CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI!
🎉
Cảm ơn bạn đã dành thời gian theo dõi và ủng hộ những câu chuyện linh dị trên fanpage. Sự đồng hành và yêu mến của bạn chính là động lực để chúng tôi tiếp tục mang đến những nội dung giải trí chất lượng và ý nghĩa hơn nữa!
💡
Đừng quên ghé thăm shop Mèo Béo Funny – thiên đường mua sắm online với những sản phẩm siêu dễ thương và độc đáo!
👉
Click ngay để khám phá: Shop Mèo Béo Mèo Béo FUNNY
🌟
Mua sắm vui vẻ, nhận hàng siêu chất – đảm bảo khiến bạn hài lòng!
🌟
MUA SẮM ONLINE CỰC VUI!
🌟
Hàng chất – Giá hời – Deal ngập tràn!
▶
Ủng hộ Shopee Mèo Ping Ping:
💬
Xem thêm chi tiết ở phần bình luận và mô tả video nhé!
🛒✨
Chúc bạn luôn cười tươi như Mèo Béo và có những trải nghiệm tuyệt vời cùng fanpage của chúng tôi! Hẹn gặp lại trong những câu chuyện tiếp theo!
🐾

Post a Comment

0 Comments