Căn phòng của vợ chồng cô Hoa quay mặt ra hướng nam, bên phải là thảm cỏ vườn cây cảnh, bên trái là bể bơi lớn ( cái bể này hai người con của cô chị trên cô Hoa là cô Giai Thuỵ đã mất ở đó) tuy căn nhà lớn, rất nhiều phòng, không gian rộng và đẹp, người trong gia đình đông, và người giúp việc lúc nào cũng có 5 người thường xuyên ra vào dọn dẹp…
Ở phía dòng nước phong thuỷ phía bắc ngôi nhà, nơi đó xưa có cái lán trại của công nhân khi đang xây dựng thì bị cháy và đã có người tử nạn trong đám cháy đó là nơi đầu tiên xuất hiện những hình ảnh và hiện tượng lạ.
Khi gia đình còn đông đủ thì nơi đó được xây dựng như một tiểu công viên nhỏ với dòng suối nước, hòn giả sơn..vv, sau này thì cô Mạch mới cho xây ở đó một am thờ có mái che cẩn thận.
Đầu tiên thì từ những đứa cháu nhỏ trong nhà khi chơi đùa ở đó thì hay bị té ngã đôi khi thì chỉ u đầu hay đau chân đau tay tý chút, nhưng cũng có nhiều lần đổ máu.
Có một vài lần những đứa cháu nhỏ khi chơi đùa ở đó vào buổi chiều muộn hoặc buổi tối thì chúng có nói với người lớn là có một bạn mới chơi cùng chúng, rồi cả những người giúp việc trong gia đình cũng có nói tới sự hiện diện của một đứa bé lạ mặt.
Cô Hoa có kể, một lần lúc vừa chập choạng tối khi cô đi dạo ra vườn, gần chỗ mấy đứa cháu nhỏ vài tuổi đang chơi đùa, cô chợt thấy một đứa bé trai, nhìn trang phục giày dép và vóc dáng nó giống y hệt như một đứa cháu nhỏ của gia đình tên là Tiểu Thạch cũng đang chơi ở đó như hai giọt nước, thấy lạ vì không hiểu nó là con cháu nhà ai tới chơi, cô đi tới gần và cất tiếng gọi đứa cháu nhỏ bạn nào vậy Tiểu Thạch?
Ngay lập tức thằng bé kia quay phắt lại nhìn cô Hoa.
Cô Hoa kể lại với tôi; Khi nhìn đối diện nó tôi chợt sững người, trông vóc dáng nó như một đứa trẻ nhưng gương mặt nó trông có vẻ già nua nhăn nhúm, điều đáng sợ nhất trên gương mặt nó là hai con mắt rất to và có màu đen thui như không có lòng trắng..
Khi thấy cô Hoa đứng sững nhìn, ngay lập tức thằng bé đó chạy ra sau bụi cây ngâu nhỏ và ngồi xuống như ẩn nấp, cô Hoa vội hỏi hai đứa cháu đứng gần nhất, bạn nào vậy con?
Và cô vòng ra phía sau bụi hoa nhỏ xem đứa trẻ kia là ai, nhưng cô không hề thấy thằng bé đó đâu cả, nó như mất hút vào lòng đất..
Một cảm giác ớn lạnh rùng mình như trùm lên cô.
Cô Hoa nói, những bụi hoa nhỏ được cắt tỉa gọn gàng chứ không phải là rậm rạp, cỏ cũng được cắt xén cẩn thận, ánh điện từ những cây đèn chùm rất sáng, cô nghĩ có thể mình nhìn lầm, nhưng khi hỏi những đứa cháu nói đó là bạn Lăng Cương, là bạn mới của chúng và ở..dưới nước lên chơi với chúng mỗi khi chúng ra chơi.
Cô Hoa rất hoang mang nhưng cũng chẳng dám nói với ai..
Sau đó thì tới cô Giai Thuỵ là chị trên cô Hoa ( cô này sau đó đã tự treo trên cây), một lần cô Giai Thuỵ kể với cô Hoa về sự hiện diện của một đứa trẻ lạ, ban đầu cô loáng thoáng nhìn thấy nó phía ngoài vườn sau nó tới gần ngôi nhà hơn, và một lần thì cô Thuỵ nói vào nửa đêm khi cô thức giấc trở dậy đi vệ sinh, lúc quay ra khỏi toalet thì cô thấy như có ai đó đang ngồi phía ngoài phòng khách, cô vội bật đèn phòng khách thì điếng người khi thấy đứa trẻ đó đang ngồi im lặng trên chiếc ghế ở phòng khách, nó đang nhìn cô gương mặt như đang có một nụ cười nhưng nhìn rất lạnh lẽo và quái đản như một con búp bê vô hồn, chiếc ghế nó ngồi khá cao nên hai chân nó như đang đu đưa với một đôi giày vải quấn kiểu ngày xưa..
Quá bất ngờ cô Thuỵ vội ấn chuông báo động cho người bảo vệ ban đêm, sau đó cô vội vào phòng và đóng sập cửa lại người run lên lập cập…
Người bảo vệ có mặt rất nhanh và ngay lập tức kiểm tra mọi ngóc ngách trong căn phòng khách cũng như sảnh phía ngoài cửa phòng.
Chẳng có ai cả, người bảo vệ khẽ nhún vai và nhíu mày vẻ hồ nghi với những gì cô Thuỵ nói, tuy nhiên thì anh ta không dám nói gì, chỉ trấn an rằng chắc có lẽ cô nhìn nhầm thôi, và anh ta khuyên cô nên nghỉ ngơi đi không có chuyện gì đâu.
Cô Thuỵ thì nói rằng cô không hề nhìn nhầm.
Sau đó thì tới một chị dâu của cô Hoa lại phàn nàn rằng ban đêm mọi người đi lại quá mạnh khiến chị không ngủ được vì tiếng ồn của những bước chân phía ngoài, mà thực ra thì chẳng có ai đi ở ngoài vào ban đêm cả.
Sau đó thì tới hai người giúp việc, hai cô này làm công việc đầu bếp, tối đến họ nghỉ ngơi ở một căn phòng nhỏ ngay cạnh nhà bếp, căn phòng đó ngăn cách giữa khu nấu nướng và phòng ăn rộng phía ngoài.
Hai người phụ bếp thường kể với mấy người chị dâu rằng trong lúc ngủ ban đêm họ thường bị những người lạ rất dữ tợn dựng dậy giữa đêm và bắt họ nấu nướng cho họ những món ăn mà nguyên liệu thì chẳng có ở mùa đó, hoặc họ bắt các cô phải nấu cho họ những nồi cháo đậu đỏ thật to..
Và có nhiều lần họ bị như ngáng chân ngã hoặc như ai đó vô hình đẩy mạnh vào người khiến họ té ngã đôi lúc khá đau đớn.
Rồi nhiều lần họ mơ thấy một giấc mơ quái đản là có một người đàn ông mập mạp tóc tai rối bời gương mặt đen xì quần áo rách rưới đòi họ phải nấu cho ông ta ăn món thịt chuột, một món ăn nổi tiếng ở Đông Quan, Quảng Châu..
Một lần cô nấu bếp kể vào buổi sớm, lúc 3-4 giờ sáng khi cô thức dậy sớm để nấu đồ ăn sáng cho mọi người, khi đang loay hoay nấu ăn cô chợt nghe thấy tiếng động phía sau, khi quay lại cô thấy một người đàn ông trang phục cổ quái và rách rưới, người này chắp hai tay ra sau lưng và nói với cô nấu bếp rằng hãy nấu cho ta món này, vừa nói người này vừa đưa tay phía sau lưng ra, một tay ông ta cầm một bó cây hẹ xanh, tay kia là một túm tóc dài phía dưới là một cái đầu người với hai con mắt vẫn mở thao láo và chớp chớp liên tục..
Cô nấu bếp này đã té xỉu tại chỗ mà chẳng kêu được một tiếng nào.
Lần thì cô thứ hai cũng dậy nấu ăn sớm, bày bàn ăn xong cô quay vào bếp, khi quay ra thì cô chợt thấy có một người to lớn đang ngồi ở bàn ăn và quay lưng ra phía cửa, tưởng là khách của chủ nhà nên cô đánh tiếng chào, ngay lập tức người này quay đầu lại nhưng không phải là quay cả người mà là mỗi cái đầu quay 180 độ, còn cái thân mình vẫn quay vào bàn ăn, gương mặt phía trước vằn vện và lỗ chỗ như một chiếc tổ ong bò vẽ với cái miệng méo mó và trống hoác như một cái hốc đen, mái tóc thì bờm xơm, loà xoà như một túm rong rêu dưới nước.
Cha của cô Mạch thì có lần kể chuyện với những người bạn khi ngồi uống trà, cô Mạch chỉ tình cờ hóng chuyện và nghe lỏm được, chứ ông không muốn kể với mọi người trong gia đình, có lẽ ông lo rằng mọi người sẽ hoảng sợ.
Cha cô kể rằng có lần buổi tối ông tập Thái cực quyền xong thì hay xuống hồ bơi khi đang úp mặt bơi dưới bể bơi thì ông thấy như có rất nhiều người nằm ngửa dưới nước và nhìn ông rồi nhe răng cười hoặc vẫy vẫy tay.
Có lúc buổi tối ông chạy bộ quanh vườn đang chạy thì ông thấy có những bóng người như đột ngột chui ra từ những lùm hoa hay cây cảnh bò như con khỉ qua lại phía trước con đường ông đang chạy, khi ông chạy tới gần thì họ vùng đứng thẳng dậy rồi nhảy vút một cái lên những cành cây rất cao rồi biến mất, khi thì đang chạy nghe tiếng lịch bịch và tiếng thở khìn khịt phía sau lúc quay lại thì thấy một hình nhân nhưng lại không có cái đầu chạy phía sau, hai tay hươ hươ trong không khí.
Rồi sau khi chú út của cô Mạch mất thì gần như mọi người trong gia đình đều gặp chú về, ngồi phía ngoài sân kêu la gào khóc, rồi đòi ăn uống, có lúc thì chú cứ đi lại dọc những hành lang vừa vò đầu bứt tai vừa gào khóc.
Ông nội cô Mạch thì dường như biết và thấy nhiều hơn, ông từng cho mua về rất nhiều chó, nhưng những con chó gần như chẳng sống nổi quá 3 tháng, chỉ có những con chó có màu lông đen mới có thể sống được, sau đó thì ông cụ cho mua tới hơn chục con về cứ đêm xuống ông bảo người làm tháo hết dây xích thả chúng ra cho chạy khắp nơi, nhưng có điều quái đản là lũ chó thỉnh thoảng ban đêm nhất là khi có trăng, chúng cứ thi nhau tru tréo lên rất ghê rợn, vài con thì như hoá điên rồi lao xuống nước chêt, đặc biệt là có con cứ đứng lên bằng hai chân sau và đi như người liêu xiêu liêu xiêu dưới ánh trăng sáng trông rất quái gở.
Cô Hoa có nói chính mắt cô trông thấy những con chó đi như vậy một vài lần, và cô cũng không chắc rằng đó có phải là hình bóng của những con chó hay không hay hình dáng của những thứ gì đó khác, vì có lần cô còn nghe thấy chúng vừa đi như vậy vừa ngửa cổ cười the thé nữa, hoặc khóc ỉ eo..
Người chú em dưới cha cô Mạch thì có lần khi về nhà nghỉ, tối muộn chú thả bộ cho thư giãn, đang lững thững đi bộ dưới những hàng cây trong khu vườn rộng thì trời mưa, chú vội chạy vào nhà tắm cho sạch, khi đi xuống phòng khách rộng phía dưới, lúc đi trên cầu thang xuống thì chú có nhìn thấy ông cụ Mạch đang nằm trên chiếc ghế lười như đang ngủ, thấy có gì đó lòng thòng rất lạ chú vội nhìn kỹ thì thấy ông cụ Mạch đang nằm ngủ nhưng chiếc lưỡi lại thè ra ngoài rất là dài và nó hơi uốn lượn như một con rắn..
Người chú đã quá bất ngờ và sợ hãi chú đã hét ầm lên, ông cụ Mạch vùng dậy nhệch miệng cười và liếc ngang một cái rồi đi thẳng ra ngoài sân vút một cái.., ngay lập tức chú chạy ngược lên cầu thang, mọi người trong các phòng nghe động thì vội ùa ra, trong đó có ông cụ Mạch cũng từ phòng riêng chạy ra.
Người chú đã đứng hình á khẩu không thể nói được câu nào khi nhìn thấy cha mình..
Người chú đã rất hoang mang khi không biết mình đã vừa nhìn thấy cái gì nữa.
Chú chỉ im lặng khi mọi người hỏi có chuyện gì, lắc đầu và xua tay.., câu chuyện này được chú kể lại cho một người bảo vệ ban đêm trong nhà nghe trước khi chú qua đời mấy ngày.
Bà cụ Mạch thì sau khi cô Thuỵ tự treo ở cái cây vang kia thì có kể lại một vài lần bà có thấy hình ảnh cô Thuỵ treo ở đó và phía dưới chân có rất nhiều cái bóng đen giống như hình người bám vào.
Sau khi chồng và các con cô Thuỵ không còn, và cô Thuỵ cũng tự treo mình thì bà cụ Mạch mẹ cô vẫn sai các phục vụ bếp ngày ngày bê cơm lên phòng nơi gia đình cô Thuỵ ở để ở trong đó rồi gõ vài hồi chuông trước khi quay ra, có một điều lạ là gần như không có ai dám vào và di chuyển đồ đạc hay lấy một thứ gì trong căn phòng của gia đình cô Thuỵ ở cũ, nếu ai có lỡ lấy ra đồ vật gì dù nhỏ là y như rằng tối họ sẽ chiêm bao thấy cô Thuỵ về đập cửa hoặc nắm áo lôi dậy để đòi lại khiến ai cũng sợ hãi.
Người chồng tệ bạc của cô Diệu Hoa cũng từng bị gặp nhiều những chuyện kinh dị khiến ông ta sợ hãi tới mức dúm dó, ban đầu thì cô Hoa nói rằng chồng cô đã mất và ít nhắc tới, nhưng sau thì cô mới kể thật là ông ta đã phụ bạc cô và với cô thì ông ta coi như đã chêt rồi.
Chồng cô Hoa có kể lại, một lần khi về muộn ông này ngồi ăn cơm một mình trong phòng ăn đang ăn thì ông này nghe tiếng nói sau lưng sao không cho tôi ăn với? Giật mình ông quay lại thì thấy có hai người đàn ông gầy gò trông như hai bộ xương khô, tóc dài kiểu cổ xưa, tay và cổ đeo gông gỗ trên đầu cắm thẻ bài của tội nhân, người ướt sũng như vừa đi dưới một cơn mưa lớn về, hai người bị xích với nhau bằng một sợi xích sắt hoen gỉ, thân hình thì nhìn thấy rõ chỉ có cái đầu như một cuộn khói đặc và như gió đang thổi vào những lọn tóc khiến chúng như bay phơ phất..
Ông này đã phải bỏ dở bữa ăn và bỏ chạy khỏi phòng ăn.
Lần thì ông nằm mơ thấy có một người già ăn mặc kiểu như mấy ông đồ tự dạy học chỉ thấy từ vai trở xuống và tiếng nói như vẳng từ đâu tới; Tìm lại cái đầu cho taaa..tìm lại đầu cho taaa…
Có lẽ sau này khi phụ bạc và rời bỏ cô Hoa trong nhiều lý do để ông ta dứt tình thì chắc có lẽ có cả sự sợ hãi về những thứ mà ông ta từng gặp hoặc từng ngủ mơ thấy nhiều lần này.
Trong những mẩu chuyện quái dị đã được mọi người nhà họ Mạch nhìn thấy và gặp và sau này bà cô Diệu Hoa với cô Mạch kể lại cho tôi nghe thì tôi thấy có một chuyện mà tôi cảm thấy ám ảnh nhất, đó là chuyện của một người cháu gái, con của người anh trai thứ hai của bà cô Diệu Hoa, cô Mạch phải gọi là chị họ, cô cháu này tên là Cảnh Nghi, cô này rất xinh đẹp và sáng sủa như cái tên của mình ( ánh sáng thái dương) khi ở đó thì cô sinh con, một đêm đang nằm ôm con nhỏ ngủ, trong giấc ngủ chập chờn cô chợt thấy một cảm giác rất lạ, vừa lạnh vừa có thứ mùi gì đó rất khó chịu và cả cảm giác đầu đau buốt vì lạnh.., và nhột nhột dưới ngực, nghĩ là em bé đêm đói bụng đã tự dậy ti mẹ, cô mở mắt ra và cúi xuống ngực nhìn con, nhưng..trời ơi, không phải con cô mà là một cái đầu người, chỉ có mỗi cái đầu mà không có thân, hai con mắt lệch sang tận gần hai tai, cái đầu như đang bú sữa say xưa, và nó cứ vừa lúc lắc vừa phát ra những tiếng như tiếng kêu ư ử từ cái lỗ mũi, đứa con nhỏ của cô thì nằm phía dưới chân cô và đang ngo ngoe giãy đạp và chỉ há mồm ra như khóc mà không ra tiếng…
Cô này chỉ kịp hất cái đầu người ra rồi hét lên một tiếng là ngất xỉu, may là người chồng nằm ở chiếc giường kế bên đã kịp dậy.
Cô Cảnh Nghi này đã bị sang chấn tâm lý mất một thời gian, nhưng sau đó may mắn là đã hồi phục được lại, tới giờ vẫn khoẻ mạnh và đang làm việc ở Thượng Hải cùng chồng và con.
Một người bảo vệ ban đêm thì có kể, một lần khi ngồi gác đêm anh này bất chợt ớn lạnh và rùng mình liên tục, nhìn xung quanh thì không thấy có gì lạ, nhưng có cảm giác như có ai đó đang nhìn xoáy vào ót mình…đứng dậy vươn vai đi ra sân vừa soi đèn và ngước nhìn lên cây hoè bên cạnh nhà thì xém tý nữa thì anh này hồn siêu phách tán.., có một hình nhân như đang đứng trên những tán lá, toàn thân trắng toát, râu và tóc cũng trắng như bay phất phơ cặp mắt sáng quắc long sòng sọc đang như nhìn trừng trừng vào người bảo vệ…nghe tả thì tôi liên tưởng hình ảnh đó giống nhân vật Long Vương trong phim Tây du ký vậy..
Một người khác cũng kể có lần họ thấy hình nhân này đứng trên nóc của cái cổng và mắt như nhìn vào trong căn nhà, trang phục trắng toát rộng lụng thụng và bay phơ phất cùng râu và tóc.
Có lúc họ lại thấy hình nhân này như được ngồi trên một chiếc gì như chiếc kiệu phía dưới có những người khác như tội nhân cổ và tay đeo gông xích đang khiêng chiếc kiệu đi như trôi qua trước sân nhà không hề có một tiếng động nào phát ra, chỉ có tiếng gió lào xào.
Và còn một âm thanh đặc biệt, mà gần như 100% những người ở trong căn nhà kể cả người giúp việc đều từng được nghe, đó là tiếng gì đó loảng xoảng như tiếng một cánh cửa sắt to được đóng lại, đặc biệt có lần sập rầm một tiếng cảm tưởng như cả căn nhà rung chuyển khiến cho gần như tất cả mọi người trong căn nhà từ chủ tới tớ đều đang ngủ phải bật dậy hốt hoảng tưởng chuyện gì, thế nhưng những con chó vẫn nằm im dửng dưng ngủ mà chẳng hề có bất cứ một phản ứng nhỏ nào..
Điều này lạ, vì nếu đúng là có sự chấn động và âm thanh như vậy thì lũ chó sẽ bật hết cả lên còn nhanh hơn con người, nhưng có vẻ như những con chó lại không cảm nhận thấy việc đó..
…..
Tôi đã cố gắng tóm tắt và lược bỏ bớt những chi tiết mà tôi cảm thấy khó tin một chút, cùng những nội dung khá tế nhị và nhạy cảm mặc dù cô Mạch cho phép tôi cứ kể như những gì cô đã kể cho tôi nghe.., nhưng, như tôi đã nói từ bài trước, tôi muốn biểu lộ sự tôn trọng những người đã khuất, và cũng không muốn kể những gì tôi chưa được tường tận nhất là quá khứ hay việc làm, hành động..vv, của những người đã khuất mà tôi không biết và cũng chưa từng gặp mặt, đó là ông nội cùng các bác các chú và cha của cô..
Sau mọi sự khủng khiếp đổ xuống gia đình, tưởng chừng không gượng dậy nổi, nhưng những người còn lại của gia đình họ Mạch vẫn bước được qua nỗi đau thương.
Bà cô Diệu Hoa đã bán và cho tất cả mọi thứ trong căn nhà, và cả những khoản tiền khổng lồ được thừa hưởng lại từ phía những người thân trong gia đình..chia đều cho những người con cháu còn lại, những người con cháu ai cũng có tài sản thừa hưởng riêng có nhiều người gần như trốn chạy khỏi mảnh đất đó, có nhiều người không nhận phần chia hương hoả của bà cô Diệu Hoa..
Phần của Diệp Bình thì cô Bình đã xây căn nhà mà khi mới tới tôi đã ghé vào, cô Bình vẫn còn công tác.
Bà cô Diệu Hoa thì đã lấy số tiền phần của cô để làm từ thiện, và xây một hai cây cầu nhỏ ở những vùng xa xôi đâu đó còn khó khăn, và bà lặng lẽ cạo đầu ăn chay sống ẩn dật lặng lẽ ở một căn phòng nhỏ phía trên tầng 3 căn nhà cô Diệp Bình bây giờ.
Cô Mạch bạn tôi cũng xin nghỉ hưu sớm và từ bỏ tất cả, cô không lập gia đình, cô dùng số tài sản được thừa hưởng và tài sản sau những năm công tác tích cóp được để làm từ thiện hết, làm đường xá, xây trường học, đóng góp cho bệnh viện, giúp trẻ em mồ côi, người già cô đơn, những trung tâm bảo trợ những người bệnh.. và cả những tù nhân đang thụ án..
Cô nói với tôi rằng cô sẽ dành một khoảng thời gian để đi du lịch ở một vài nơi, làm một số việc tâm nguyện nữa trước khi xuống tóc quy y ở một nơi nào đó thật sâu và xa..
Có một điều lạ lùng là khi tôi hỏi tới mảnh đất và căn nhà đó thì cô Mạch trả lời rằng ba cô cháu nhà họ Mạch là bà cô Diệu Hoa, cô Diệp Bình và cô là những người thừa kế hợp pháp cuối cùng tài sản đó đã làm thủ tục tặng lại cho chính quyền và sau này họ làm gì là quyền của họ các cô không quan tâm tới nữa.
Có lẽ quá khứ và những nỗi đau thương trong họ đã được sự thanh thản nhẹ nhàng xoa dịu rồi, tôi mong là như vậy..
Mọi chuyện cô đã sắp xếp xong hết rồi, và tôi cũng chỉ biết chúc cô thành Chính quả thôi, nói thật lòng là có quá nhiều điều muốn nói với cô, nhưng bây giờ thì tôi lại chẳng thể nói được gì cả, chỉ biết chúc cô như vậy thôi..
Thật tâm là như thế..
…
Khi tôi kể xong câu chuyện này hẳn sẽ có nhiều bạn bè sẽ hỏi tôi tại sao mọi sự lại xảy ra với gia đình đó như vậy??
Có phải là do mảnh đất đó quá dữ hay không??
Hay do “ma” do “quỷ” gây nên vậy??
Vâng, cái gì cũng đều có lý do và căn nguyên của nó, cô Mạch là người trong cuộc và bản thân cô chia sẻ với tôi, cô đã tìm ra câu trả lời cho mọi chuyện, theo cô nói đó là “Nghiệp báo”, một sự “cộng nghiệp” và phải “trả nghiệp” của đại gia đình cô.
….
Mọi người hẳn còn nhớ tới nhà văn người Pháp nổi tiếng thế giới thế kỷ 19, Honore de Balzac ? Ông có một câu nói nổi tiếng mà sau này nhà văn Mario Puzo đã trích dẫn làm lời tựa mở đầu cho cuốn Bố Già nổi tiếng “ Đằng sau mọi tài sản kếch xù là tội ác”…
Những kẻ dã tâm cố tình tạo nghiệp, những người thiện tâm vô tình mà gây nghiệp, sự “ báo” cũng nặng hay nhẹ tuỳ theo dã tâm hay thiện tâm, theo sự Thiện hay Ác ở mỗi con người..
Tôi thì chỉ biết nghĩ đơn giản và thiển cận vậy thôi.
Nếu làm lụng một cách thiện lương, cố gắng và chăm chỉ tới kiệt sức, thì cần bao nhiêu kiếp, bao nhiêu đời, và cần mọc thêm bao nhiêu cái đầu và bao nhiêu cái tay nữa để một người bình thường có thể tích cóp được một gia tài kếch xù, ???
“Kếch xù” ở đây có nghĩa là gấp nhiều, nhiều, nhiều lần cái sự “giàu có” nữa.
Ai dám trả lời câu này không ạ?
Còn tôi thì tôi thấy rằng có thể cũng có đấy, nhưng có lẽ là ở một thế kỷ nào đó ở thì tương lai, viễn tưởng, hoặc trong mơ chẳng hạn, điều đó có khi sẽ xảy ra..
Đồng tiền luôn có mùi tanh của máu người, và vị mặn của mồ hôi với nước mắt..
Con người khi sinh ra trên đời này khi sống có thể có rất nhiều thứ trong tay, nhưng khi giã từ dương thế thì chỉ có hai bàn tay trắng như khi sinh ra, thứ mang theo duy nhất chỉ có Đức hay Nghiệp tạo tác thành do sống thiện hay sống ác trong đời mình, đó là những điều thực sự quyết định con người sau khi chêt sẽ đi về đâu, Đức hay Nghiệp sẽ quyết định sự sướng hay khổ của một sinh mệnh trên con đường nhân sinh dài đằng đẵng hết kiếp này cho tới kiếp khác..
Tôi tin có số kiếp và sự luân hồi nhân sinh.., các bạn có thể cười nhạo tôi về điều này, không sao cả ạ, mỗi người một quan điểm, tôi sẽ không rủ rê, nài nỉ hay bắt ép bạn phải theo quan điểm như tôi và nghĩ như tôi.
Chuyện lan man tầm phào, thiển cận cục mịch.., chỉ mang tính giải trí bà con đọc cho đỡ buồn thôi, tôi chỉ nghĩ sao viết vậy, không phải là một người biết viết lách nên nội dung lủng củng trình bày lôm côm, xin bà con hoan hỉ ạ.
Đầu tuần mới và sắp qua năm cũ, xin chúc mọi người tuần mới vui vẻ nhé.




TÁC GIẢ: NGƯỜI KỂ CHUYỆN

CẢM ƠN BẠN ĐÃ THƯỞNG THỨC CÂU CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI!

Cảm ơn bạn đã dành thời gian theo dõi và ủng hộ những câu chuyện linh dị trên fanpage. Sự đồng hành và yêu mến của bạn chính là động lực để chúng tôi tiếp tục mang đến những nội dung giải trí chất lượng và ý nghĩa hơn nữa!

Đừng quên ghé thăm shop Mèo Béo Funny – thiên đường mua sắm online với những sản phẩm siêu dễ thương và độc đáo!

Click ngay để khám phá: Shop Mèo Béo Mèo Béo FUNNY

Mua sắm vui vẻ, nhận hàng siêu chất – đảm bảo khiến bạn hài lòng!

MUA SẮM ONLINE CỰC VUI!

Hàng chất – Giá hời – Deal ngập tràn!







Ủng hộ Shopee Mèo Ping Ping:

https://s.shopee.vn/6fPci1UquK Mã : WNLQNM7






Xem thêm chi tiết ở phần bình luận và mô tả video nhé!


Chúc bạn luôn cười tươi như Mèo Béo và có những trải nghiệm tuyệt vời cùng fanpage của chúng tôi! Hẹn gặp lại trong những câu chuyện tiếp theo!

0 Comments