CHƯƠNG 02: TU TIÊN KHÔNG DỄ, CHẠY TRỐN CÀNG KHÓ
Sau trận nổ kinh thiên động địa tối qua, Hàn Lập ngất xỉu,
miệng còn bốc khói. Khi tỉnh lại, hắn thấy mình nằm trong một cái hố sâu ba
thước, xung quanh là bùn đất lẫn tro tàn. Lão đạo sĩ ngồi trên tảng đá gần
đó, tay cầm bầu rượu, vẻ mặt triết lý:
- “Nhóc
con, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hàn Lập nước mắt rưng rưng, cảm thấy chính mình bị
lừa một cách trắng trợn:
- “Sư
phụ! Người nói viên đan dược đó giúp con khai thông tâm trí, tại sao nó
lại khai thông cái mông con vậy?!”
Lão đạo sĩ nghiêm túc gật đầu:
- “Bởi
vì ngươi có thiên phú bẩm sinh – kháng đạn cao, chịu đau tốt, phù hợp với
con đường ‘Nhục Thân Thành Thánh’.”
Hàn Lập: “Nhục thân cái đầu người!”
Hắn giãy dụa bò ra khỏi hố, toàn thân đen thui như bị than
tổ ong tẩm ướp. Hắn nhìn quanh, phát hiện ngoài lão đạo sĩ và con lừa,
không có bóng dáng một vị sư huynh, sư đệ nào khác.
- “Sư
phụ, có phải tiên môn của chúng ta quá nghèo không?”
Lão đạo sĩ thở dài đầy tâm sự:
- “Không
nghèo đâu… Mà là siêu nghèo!”
Hàn Lập: “…”
Hắn hối hận vô cùng, tự hỏi tại sao mình lại nhẹ dạ
cả tin, chỉ vì mấy lời ngon ngọt mà bước chân vào con đường tu tiên cực khổ
này.
🌿 Ý
ĐỊNH ĐÀO TẨU - KẾ HOẠCH VĨ ĐẠI
Hàn Lập không thể chấp nhận số phận. Hắn quyết tâm
đào tẩu, quay về quê bán tạp hóa, làm một thanh niên vui vẻ, ngày ngày ăn chơi
hưởng thụ.
Vậy là nửa đêm hôm đó, hắn lén lút bò ra khỏi căn lều,
tránh né con lừa đáng ngờ và lão sư phụ đang ngủ ngáy o o.
Nhưng mới bò được ba bước, phía sau vang lên giọng nói đầy
sát khí:
- “Ngươi
muốn đi đâu?”
Hàn Lập quay đầu lại… đối diện với đôi mắt đỏ như ma quỷ
của con lừa!
Hắn suýt tè ra quần.
- “Chuyện
này… ta chỉ muốn… ra ngoài đi dạo hít thở không khí thôi mà…”
Con lừa hí dài, giẫm chân một cái, đất rung nhẹ.
Hàn Lập hiểu ra: đây không phải con lừa bình thường!
Hắn quay đầu bỏ chạy, nhưng chưa kịp chạy xa, một cơn
gió mạnh ập tới, một cú đá hậu thần thánh từ con lừa phóng ra, bốp!
Hàn Lập bay thẳng lên trời như pháo hoa, sau đó rơi
cắm đầu xuống nền đất tạo thành một cái hố hình chữ “大”.
Lão đạo sĩ lững thững bước ra, tay cầm bầu rượu, lắc đầu:
- “Nhóc
con, ngươi tưởng tiên môn của ta dễ trốn thế sao?”
Hàn Lập thổ huyết.
- “Sư
phụ! Con không muốn tu nữa! Con về làm dân thường!”
Lão đạo sĩ vuốt râu cười:
- “Quá
muộn! Ngươi đã ăn đan dược của ta, nếu không tiếp tục tu luyện, thân thể
ngươi sẽ…”
Hàn Lập kinh hoàng:
- “Sẽ
ra sao?”
Lão đạo sĩ nghiêm mặt:
- “…sẽ
không có gì xảy ra cả, nhưng ta sẽ đánh ngươi!”
Hàn Lập: “…CÁI QUẦN GÌ VẬY??”
🔥
LẦN ĐẦU TU LUYỆN - CHIÊU THỨC CHÍNH LÀ NHẪN
Không còn đường lui, Hàn Lập cắn răng chịu đựng, tiếp
tục tu luyện dưới sự giám sát của con lừa giám sát viên.
Bài học đầu tiên của hắn là… tập ngồi thiền.
- “Nhắm
mắt, cảm nhận linh khí…”
Hàn Lập nhắm mắt, hít sâu.
Một giây… Hai giây… Ba giây…
Không có gì xảy ra.
Hắn mở một mắt nhìn xung quanh: “Ủa, linh khí đâu?”
Lão đạo sĩ trợn mắt:
- “Ngươi
nghĩ linh khí tự chui vào mồm ngươi chắc? Phải tập trung cảm nhận!”
Hàn Lập tiếp tục cố gắng tập trung. Nhưng khi hắn vừa
cảm thấy một luồng gì đó nhè nhẹ xung quanh…
ỌC ỌC…
Bụng hắn réo vang như sấm động.
Hàn Lập: “…Sư phụ, con đói quá…”
Lão đạo sĩ: “…Ta cũng vậy.”
Hai thầy trò nhìn nhau.
Ba phút sau, trên bếp lửa, có một cái nồi sôi ùng ục…
Hàn Lập nhìn vào, lập tức hồn bay phách lạc.
- “Sư
phụ! Người nấu cái gì vậy?”
Lão đạo sĩ cười ha hả:
- “Linh
đan đại bổ!”
Hàn Lập nhìn lại. Trong nồi là… rễ cây, lá khô, vài con
sâu bò lổm ngổm.
Hắn mặt tái mét.
- “Con
không ăn đâu!”
Lão đạo sĩ híp mắt:
- “Ngươi
có hai lựa chọn: ăn hoặc… chịu một cú đá hậu của con lừa.”
Hàn Lập: “…Múc con một chén.”
⚡ KẾT CỤC - ĐƯỜNG TU TIÊN ĐẦY
CHÔNG GAI
Sau khi ăn xong “linh đan đại bổ”, Hàn Lập cảm giác toàn
thân xoắn quẩy, bụng dạ nhộn nhạo như sắp… xuất hồn.
Hắn lập tức chạy thẳng vào rừng, không ngừng “thanh lọc cơ
thể” dưới ánh trăng.
Lão đạo sĩ từ xa nhìn theo, chắp tay sau lưng, thở dài:
- “Đúng
là thiên tài! Mới ngày đầu tiên đã biết dùng ‘Thiên Địa Đại Thông Thuật’
để giải độc!”
Con lừa đứng bên cạnh phì mũi khinh bỉ.
Hàn Lập gào thét trong rừng:
- “MẸ
NÓ! TU TIÊN ĐÚNG LÀ KHỔ QUÁ ĐI MÀ!!!”
(Còn tiếp…)
0 Comments