CỔ NGUYỆT ĐĂNG TÂM ( CHƯƠNG 41 - 45 ) TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN

 Chương 41: Đấu Linh Thai – Lộ Diện Bán Bộ Chân Tiên


1. Trong sâu thẳm bí cảnh – Giao hội thiên kiêu

Sau sự kiện kiếm khí xé trời, toàn bộ tu sĩ trong bí cảnh đều chấn động. Nhiều người tưởng đâu di tích cổ đã xuất hiện thiên bảo, số còn lại cho rằng một tồn tại cổ xưa thức tỉnh, không ai nghĩ tới một lão nông áo vải thô lại là tâm điểm của biến động ấy.

Tại khu vực trung tâm của Tàn Tích Vạn Linh, nơi pháp tắc vặn vẹo, không gian mờ ảo, một tòa Linh Thai nổi giữa không trung — được xưng là Linh Thai Tháp, là nơi năm xưa vô số thiên tài Đại Thế Giới từng nhập đạo.

Muốn bước lên Linh Thai, chỉ có thiên kiêu mang huyết mạch đặc thù, hoặc sở hữu pháp lực đạt đến chuẩn tiên cảnh giới.

Hôm nay, một người đã bước lên được bậc thứ chín mươi chín.




2. Bạch Vô Cực – Thiên chi kiêu tử Linh Thai Tông

Hắn đứng giữa không trung, khí cơ thanh khiết, lưng đeo kiếm trắng, giữa trán có ấn ký Huyễn Quang Linh Vân, tượng trưng cho Linh Thai Huyết Mạch.

Tu vi của Bạch Vô Cực đã là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng pháp lực ngưng thực không dưới hậu kỳ.

Một thân bạch y như tuyết, ánh mắt lạnh nhạt như không có gì trên đời đáng để hắn để tâm.

“Trong đám phàm phu tục tử này, có ai đủ tư cách cùng ta luận đạo?” — Bạch Vô Cực lạnh nhạt lên tiếng, lời nói vang vọng khắp bí cảnh, có ẩn chứa chân ngôn pháp tắc, khiến không ít tu sĩ bị chấn động đến rụng khí hải.


3. Một người nhặt rau bên bờ đá

Giữa lúc thiên kiêu tranh nhau thể hiện, một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện ở chân tháp Linh Thai.

Hắn mặc áo nâu cũ, chân đi guốc gỗ, ngồi xếp bằng bên cạnh một dòng linh tuyền nhỏ.

Hạ Dương đang… nhặt rau dại mọc bên bờ đá.

Không ai chú ý tới hắn.

Chỉ có một tiểu nữ tu của Tinh Vân Các ngạc nhiên nói:

“Lạ thật, nơi đó pháp tắc đứt đoạn, ngay cả một cọng cỏ cũng hóa thành kiếm khí, sao hắn có thể hái rau sống?”

Một vị trưởng lão Kim Đan bên cạnh nàng biến sắc:

“Không phải rau sống… đó là Thiên Thạch Linh Tâm Thảo! Là linh dược ngộ đạo, vạn năm mới sinh một cọng!”

“Mà sao nó lại... không tỏa ra linh áp?!” — Lời chưa dứt, tất cả đều trầm mặc.


4. Khiêu chiến – Một kiếm vấn đạo

Bạch Vô Cực mở mắt.

Ánh mắt hắn xuyên qua hư không, rơi xuống người Hạ Dương.

“Ngươi hái thảo ngộ đạo ở chân Linh Thai, không kiêng nể thiên đạo. Có phải nên để lại một tay?”

Lời vừa ra, đám thiên tài đứng sau Linh Thai ồ lên. Không ít người thầm mừng: rốt cuộc cũng có người thay trời trừng phạt lão nông giả trang.

Hạ Dương không đáp, chỉ phủi tro trên tà áo. Ánh mắt hắn không có giận, cũng không có lạnh.

Chỉ là... rất bình thản.

“Ngươi là ai?” — Bạch Vô Cực hỏi.

“Người nhặt rau.” — Hạ Dương cười nhẹ.

“Rất tốt. Ta, Bạch Vô Cực – Truyền nhân đời thứ mười ba của Linh Thai Tông, kế thừa bán bộ Chân Tiên chi đạo. Hôm nay hỏi ngươi một kiếm, nếu đỡ được, ngươi sống. Không thì…” — Hắn không nói nữa.


5. Kiếm động Linh Thai – Chân Tiên ngẩng đầu

Một kiếm chém ra.

Linh Thai rung động.

Đó không còn là kiếm khí đơn thuần — mà là pháp tắc hóa hình. Một dãy thiên hà nhỏ xoay chuyển quanh lưỡi kiếm, thời gian đông cứng, không gian nứt gãy.

Ngay cả Nguyên Anh viên mãn cũng phải né tránh.

Nhưng Hạ Dương chỉ vươn một ngón tay.

Cạch!

Một tiếng vang nhỏ như que củi gãy.

Toàn bộ thiên hà kiếm cảnh tan rã, kiếm trong tay Bạch Vô Cực… gãy đôi.

Cả bí cảnh chết lặng.

Mọi người nhìn thấy: quanh ngón tay của Hạ Dương, có một đạo linh quang nhạt mờ, chính là Đạo Văn Vô Danh – loại pháp tắc chỉ những kẻ từng “giao thủ với thiên đạo” mới lĩnh ngộ được.


6. Lời thật – Vỏ bọc rạn nứt

Bạch Vô Cực nuốt máu trong cổ họng.

Ánh mắt hắn vẫn kiêu ngạo, nhưng không còn lạnh. Mà là... kính sợ.

“Ngươi... là ai?”

Hạ Dương không trả lời. Hắn nhìn Linh Thai phía trên, ánh mắt xa xăm:

“Bốn trăm năm trước, ta từng bước lên nơi đó.”

“Nhưng rồi nhận ra, trên Linh Thai chỉ có đường lên, không có đường về.”

“Thế là ta bước xuống.”

Nói rồi, hắn dắt lừa quay đi.

Bạch Vô Cực đứng nguyên, không ai dám cản. Thanh kiếm gãy trong tay hắn rơi xuống đất, kêu một tiếng lanh lảnh như nghênh tiễn cổ nhân.


7. Kết thúc chương 41

Lúc bóng dáng Hạ Dương khuất sau tàn tích, không ai nói gì.

Nhưng từ hôm đó, trong bí cảnh không ai dám động đến bất kỳ linh thảo nào bên dòng linh tuyền. Cũng không ai ngồi gần nơi hắn từng nhặt rau.

Một đạo hiệu danh được truyền ra trong bí cảnh: Ngư Ông Nhặt Rau.

Không ai biết tên thật.

Chỉ biết, một người dám bẻ gãy pháp tắc của Bạch Vô Cực bằng một ngón tay, chắc chắn không còn là phạm nhân tu đạo.

 

Chương 42: Huyết Môn Xuất Thế – Thiên Ma Cổ Ý Hồi Quy


1. Trời đất đổi sắc – Tàn tích hóa Huyết Địa

Sau khi Hạ Dương rời khỏi Linh Thai Tháp, bí cảnh như trở lại tĩnh lặng. Nhưng sự bình yên đó chỉ kéo dài ba ngày.

Ngày thứ tư, trời đất biến sắc.

Từ tận cùng phía tây của tàn tích, một cánh cửa đá phủ kín phù văn máu bỗng chấn động. Trên cửa đá, có mười hai huyết ấn cổ văn bắt đầu phát sáng, như có thứ gì đó từ thời đại Thượng Cổ đang dần thức tỉnh.

Ngay sau đó, bầu trời chuyển đỏ như máu, linh khí biến chất, hóa thành ma khí tanh hôi tràn ngập khắp bí cảnh.

Một tu sĩ Kim Đan kỳ đang tu luyện gần đó đột nhiên rít lên, lăn lộn trong máu, toàn thân da thịt vỡ toạc, chỉ trong chớp mắt đã bị ma ý nhập thể, biến thành Huyết Nô.

Huyết Nô không có thần trí, chỉ biết cắn xé.

Chúng như đàn sói ma quái từ vực sâu bò lên.


2. Huyết Môn – Tông môn tà đạo tuyệt diệt 3000 năm trước

Trước kia, từng có một ma tông hùng mạnh sánh ngang các đại đạo tông – Huyết Môn.

Tông môn này tu luyện công pháp cực đoan: luyện huyết hóa linh, dùng sinh mệnh làm pháp đan.

Chỉ vì một lần tế luyện thất bại, toàn bộ tông môn bị liên minh chính đạo bao vây, đẩy vào tuyệt địa, cuối cùng biến mất khỏi lịch sử.

Không ai ngờ được, hôm nay tại bí cảnh, lại xuất hiện Cổ Môn Huyết Ấn – là cánh cửa dẫn vào Huyết Môn Cổ Cảnh.


3. Mây gió tụ hội – Các đại phái dòm ngó cổ vận

Tin tức Huyết Môn xuất thế lan ra, lập tức khiến hàng chục tu sĩ tụ hội.

Tinh Vân Các, Linh Thai Tông, Tử Hỏa Môn, Hàn Băng Cốc... đều phái người đến.

Tất cả đều muốn giành được tạo hóa trong di tích Huyết Môn.

Nhưng ngay khi tiến vào phạm vi 500 trượng quanh Cổ Môn, trời đất liền run rẩy, một cơn sóng ma khí ngầm như có linh trí đột nhiên bộc phát, kéo xuống hàng chục tu sĩ Ngưng Mạch – toàn bộ máu huyết bị hút sạch chỉ trong một hơi thở, thân thể hóa thành cát bụi!

Cả trường cảnh hoảng loạn, không ai dám tiến thêm.

Lúc ấy...

Một tiếng lừa kêu "í a", vang lên giữa tĩnh mịch.


4. Một lão nông dắt lừa bước vào vòng chết

Hạ Dương, vẫn với thân hình gầy gò, áo vải thô, nón lá che đầu, tay dắt con lừa xám nhỏ, bước vào phạm vi 500 trượng quanh Huyết Môn như thể đang đi dạo vườn nhà.

Ma khí ào tới, Huyết Ấn chuyển động.

Thế nhưng… ma khí đến trước mặt hắn liền tan rã như tro bụi, Huyết Ấn thì run rẩy nhẹ một chút rồi chìm xuống, giống như đang sợ hãi một tồn tại nào đó.

Đám thiên kiêu đứng từ xa nín thở.

Không ai dám hỏi, chỉ có Bạch Vô Cực khẽ thì thầm:

“Hắn... là tồn tại bước ra từ thời đại kia sao?”


5. Cổ thù hiện bóng – Huyết Ma Lão Nhân tái sinh

Ngay khi Hạ Dương chạm tay vào cánh cửa đá, một luồng sát ý kinh thiên từ trong cổ môn tràn ra.

Một thân ảnh dần dần hiện hình giữa bầu trời máu: đó là Huyết Ma Lão Nhân, một trong tam đại Thánh Tử của Huyết Môn năm xưa, người từng lấy ba vạn sinh linh tế luyện một thanh huyết kiếm, khiến vạn dặm núi sông nhiễm máu.

Đôi mắt của hắn lập tức khóa chặt Hạ Dương.

“Là ngươi…”

“Hạ Dương! Không thể nào… ngươi năm đó đã hồn phi phách tán rồi cơ mà?!”


6. Mối nợ máu – Lửa giận ngàn năm

Ba nghìn năm trước, chính Hạ Dương từng đơn thân độc mã đột nhập vào Huyết Môn, một mình diệt mười hai phân đàn, trảm ba Thánh Tử, trong đó có hồn phách của Huyết Ma Lão Nhân.

Nhưng Huyết Ma đã dùng bí pháp lưu lại tàn hồn trong cửa đá cổ, hôm nay mới tụ đủ huyết khí để hoàn hồn.

Không ngờ lại gặp lại người từng một kiếm phá tan mộng bá chủ của hắn.

“Ngươi đáng lẽ phải chết rồi… tại sao… lại vẫn sống?”

Hạ Dương không đáp, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt bình thản:

“Có những thứ... nên quên đi.”

“Nhưng ngươi lại nhớ.”

“Vậy hôm nay, ta cho ngươi... quên hẳn.”


7. Một chiêu định thiên

Không ai nhìn rõ Hạ Dương ra tay thế nào.

Chỉ thấy, ngón tay hắn vẽ một đường ngay giữa không trung.

Không linh lực, không pháp thuật, không pháp bảo.

Chỉ là một đường thẳng ngang trời.

Thế nhưng…

Huyết Ma Lão Nhân gào rú kinh hoàng. Toàn bộ hồn phách bị phân tách thành ngàn mảnh, tan vào hư vô, không để lại chút cặn tro.

Cánh cửa đá, theo đó... rạn nứt và vỡ nát.

Một luồng cổ khí cuộn lên trời.

Cả bí cảnh như bị thanh tẩy khỏi ma khí.


8. Kết thúc chương 42

Hạ Dương quay người, khẽ vỗ đầu con lừa, lại rời đi như chưa từng đến.

Không ai dám đi theo.

Không ai dám hỏi tên.

Nhưng những gì xảy ra trong chương này... đã được truyền ra khỏi bí cảnh.

Một danh xưng mới vang vọng tu giới:

"Kẻ từng diệt Huyết Môn, một chỉ phá Thánh Tử — Hạ Dương Chân Nhân."

 

Chương 43: Tinh Không Chi Nhãn – Thiên Khuyết Thập Bát Thế Luân Hồi


1. Sóng ngầm sau cổ môn – Mắt trời mở lối

Sau sự kiện Huyết Môn bị hủy, tên tuổi Hạ Dương như một cơn sóng ngầm lan ra, từ bí cảnh tràn vào tu giới.

Không ai biết hắn là ai.

Không ai dám tra gốc tích.

Chỉ biết, người ấy… từ thôn quê hẻo lánh bước ra, tay không trấn cổ tà, một chỉ hóa huyết hồn.

Nhưng Hạ Dương không hề vui mừng.

Bởi vì lúc phá tan cổ môn, hắn đã cảm ứng được một luồng khí tức mơ hồ – một thứ gì đó rất xưa cũ, rất sâu, liên quan đến một kiếp nhân quả cũ nát.

Đêm ấy, tại căn nhà tranh nhỏ cuối thôn Thanh Thủy, Hạ Dương đột ngột mở mắt.

Trong mắt trái hắn, một hoa văn lấp lánh ngôi sao hiện lên.

“Tinh Không Chi Nhãn… rốt cuộc lại tái hiện.”


2. Tinh Không Chi Nhãn – Cấm thuật nhìn thấu thời không

“Tinh Không Chi Nhãn” là thần thông chỉ có trong truyền thuyết Thượng Cổ. Tương truyền ai có thể mở được nhãn này, sẽ nhìn thấu các tầng không gian – thậm chí cả luân hồi, tiền kiếp và tương lai.

Nhưng đồng thời, bị thiên đạo căm ghét, bị vạn linh truy sát, vì khả năng ấy quá nghịch thiên.

Ba nghìn năm trước, Hạ Dương từng vô tình chạm đến tầng cửa đầu tiên của thần thông này, dẫn đến đại kiếp luân hồi, thân tử đạo diệt, hồn chia làm ba phần – một phần lưu trong Hư Không, một phần phong ấn ở Cửu U, phần còn lại… tự tu hành trong kiếp này để tự phục sinh.

Giờ khắc này, ánh sao trong mắt lại hiện, nghĩa là luân hồi bắt đầu dao động – kẻ từ kiếp trước... cũng đang sống lại.


3. Thiên Khuyết Tộc – Chủng tộc luân hồi 18 kiếp

Hạ Dương mở nhãn, nhìn lên trời.

Thấy được một lỗ đen xoay chậm trên tầng mây thứ chín.

Từ trong đó, từng điểm sáng như linh hồn đang tụ lại.

Đó là Thiên Khuyết Tộc – chủng tộc từng bị hắn phong ấn trong đại chiến Hằng Nguyên giới ba nghìn năm trước.

Thiên Khuyết Tộc không tu chân như nhân tộc, mà tu luân hồi – mỗi khi chết, linh hồn họ không tiêu tan, mà được truyền thừa ký ức, tái sinh qua từng đời.

Chúng đã chuyển sinh mười bảy đời, và giờ đây… đang bước vào kiếp thứ mười tám – cũng là kiếp báo thù cuối cùng.


4. Bàn cờ bắt đầu – Ba vị Ma Hoàng chuyển thế

Trong một tửu lâu bình thường ở thành Vân Châu, ba gã thanh niên dáng vẻ phong lưu cùng nâng chén.

  • Một người tên Triệu Hạo Thần, là đệ tử chân truyền của Thái Hư Tông.
  • Một người là Thường Vô Ngân, đệ nhất thiên tài kiếm đạo của Bắc Nguyên.
  • Kẻ còn lại, Lục Trì, lang bạt vô môn, nhưng thân mang dị mạch trời sinh.

Không ai biết ba người này, kỳ thực là ba Ma Hoàng đời thứ mười tám của Thiên Khuyết Tộc, đã hấp thụ ký ức từ 17 kiếp trước, nhớ rõ từng trận chiến, từng vết thương do một người gây ra: Hạ Dương.

“Luân hồi đã hoàn tất.”

“Kẻ đó… vẫn chưa chết.”

“Vậy kiếp này, hắn phải chết đủ mười tám lần.”


5. Hạ Dương vào giấc mộng – Gặp chính mình đời trước

Đêm hôm ấy, trong lúc thiền định, Tinh Không Chi Nhãn dẫn linh hồn Hạ Dương vào một tầng không gian ảo.

Ở nơi ấy, hắn thấy chính mình của ba nghìn năm trước.

Một người mặc trường bào trắng, tóc dài như tuyết, khí tức ngạo nghễ thiên địa, đứng trên đầu long cốt khổng lồ, trong tay cầm Ngự Thiên Kiếm, mi tâm ẩn dấu Một Đạo Văn Lục Đạo.

Người kia mỉm cười, nói với hắn:

“Ngươi đi tiếp con đường này… phải nhớ… không phải để chiến thắng.”

“Mà để… không hối hận.”

Hạ Dương im lặng thật lâu, rồi gật đầu.

Khi hắn mở mắt ra, trời đã rạng sáng.


6. Thập Tam Cổ Huyệt – Bắt đầu hành trình nghịch chuyển số mệnh

Tinh Không Chi Nhãn dẫn đường, cho Hạ Dương thấy một loạt tọa độ: Thập Tam Cổ Huyệt – nơi Thiên Khuyết từng chôn ký ức trong mỗi kiếp chuyển thế.

Muốn phá vỡ luân hồi của Thiên Khuyết Tộc, hắn phải đích thân tiến vào từng huyệt, chặt đứt sợi dây nhân quả, triệt tiêu luồng hồn khí được tích tụ từ mười bảy đời.

Huyệt thứ nhất – Thiên Tàn Động – nằm trong rặng núi Hoang Mạc Hỏa Vân.

Và… đệ tử Triệu Hạo Thần cũng đang tiến vào nơi đó.

Cuộc gặp đầu tiên của kiếp thù luân hồi… đã đến rất gần.


Kết thúc chương 43

Hạ Dương khoác áo vải, lưng đeo bầu rượu, tay xách cành trúc, rời khỏi thôn nhỏ.

Lần này không phải vì huyết ma, không phải để cứu ai… mà là giải quyết đoạn nhân quả cuối cùng còn dính trên thân thể hắn.

Ba nghìn năm đã qua, một đời phong trần, hắn vẫn không cầu danh, không muốn phô trương…

Chỉ muốn một ngày… có thể lặng lẽ chết trong núi sâu, không mang theo oán niệm nào cả.

 

Chương 44: Thiên Tàn Động – Chiến Triệu Hạo Thần, Đoạn Nhất Kiếp Oán


1. Thiên Tàn Động – Hung địa che trời

Thiên Tàn Động, nằm sâu trong rặng Hỏa Vân Sơn, là nơi thiên khí đứt đoạn, địa mạch sụp lún, linh lực hỗn loạn, yêu tà hoành hành, từ ngàn xưa bị xem là hung địa tuyệt lộ, ngay cả cao nhân Nguyên Anh cũng không dễ gì toàn mạng thoát ra.

Nhưng nơi đây lại ẩn chứa một mảnh hồn tàn của Thiên Khuyết Tộc – là nhất kiếp luân hồi căn nguyên.

Chỉ cần diệt được mảnh hồn này, luân hồi của ba Ma Hoàng sẽ mất đi một trụ cột, quá trình thức tỉnh của chúng sẽ chậm lại một phần, thậm chí… suy yếu vĩnh viễn.

Hạ Dương đứng trước miệng động, thân mặc áo vải cũ kỹ, trên vai là một gùi tre cũ, trong tay chỉ cầm một nhánh trúc khô.

Không ai nghĩ hắn là cao nhân.

Không ai nghĩ hắn sắp bước vào trận chiến luân hồi đầu tiên.


2. Bên trong Thiên Tàn – Tàn hồn gào khóc

Khi bước chân vào động, linh khí xung quanh như bị thứ gì đó nuốt trọn, không thể điều động chút nguyên khí nào.

Bóng tối mịt mù, từng bức vách đá chảy xuống máu đen đặc sệt, không phải yêu khí, cũng chẳng phải linh khí, mà là khí tức luân hồi oán niệm.

Hạ Dương đặt tay lên vách đá, nhắm mắt.

Một tràng thanh âm nức nở vang lên trong tâm trí:

“Thập bát thế… Thập bát oán… Máu nhân tộc phải trả… Phong ấn phải phá…”

Ánh mắt hắn khẽ động. Một tia tử quang chợt lóe trong mắt trái – Tinh Không Chi Nhãn khởi động!

Ngay khoảnh khắc ấy, từ sâu trong lòng động, một tiếng cười vang lên – ngạo nghễ mà đầy hận thù.

“Cuối cùng cũng đến. Ngươi không đến, ta còn tưởng ngươi đã quên mười bảy kiếp chúng ta đã chết vì ngươi rồi.”


3. Triệu Hạo Thần lộ diện – Ma Hoàng nhất mạch thức tỉnh

Một thân ảnh áo trắng xuất hiện, Triệu Hạo Thần – đệ tử chân truyền của Thái Hư Tông, tu vi Kim Đan hậu kỳ, phong độ phi phàm, dung mạo ngọc thụ lâm phong, được vạn người kính ngưỡng.

Nhưng lúc này, ánh mắt hắn tràn đầy ám sắc ma quang, khí tức biến dị rõ rệt, hồn niệm cổ xưa không ngừng lan tỏa quanh thân.

Triệu Hạo Thần – cũng chính là Ma Hoàng Bách Diệt đời thứ 18.

“Ta không biết ngươi là ai trong kiếp này, nhưng linh hồn ta nhớ rõ ánh mắt ấy…”

“Hạ Dương – kẻ từng chôn sống mười ba vạn tộc nhân ta dưới Lôi Vân Cốc!”

Hạ Dương vẫn đứng yên.

Không phủ nhận, không giải thích.

Chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi:

“Tộc các ngươi luân hồi chỉ để trả thù... thì rốt cuộc tu hành vì cái gì?”

“Tu là nghịch thiên… nhưng chấp trước là tự diệt.”

Triệu Hạo Thần cười lớn, ánh mắt lạnh như băng:

“Không cần dạy đời! Máu ngươi hôm nay… để rửa hận ngàn năm!”


4. Trận chiến bùng nổ – Trúc khô nghịch kiếm mang thần uy

Triệu Hạo Thần tung người lao đến, tay hóa thành ma trảo, khí tức Bách Diệt Ma Thể trào dâng, mỗi bước chân dẫm nát không gian như tơ lụa, từng đạo pháp ấn kết ra Phá Luân Đại Pháp, uy thế hủy thiên diệt địa.

Hạ Dương… chỉ nhẹ nhàng nghiêng người, vung nhánh trúc khô trong tay.

Một vầng linh quang vô hình bùng lên!

“Rắc!”

Ma trảo bị chặn lại giữa không trung, nhánh trúc khẽ xoay – pháp lực hóa thành Thiên Vận Quy Nguyên – môn pháp không danh không phái, ẩn chứa đại đạo tự nhiên.

Mỗi đòn phản kích của Hạ Dương đều không hoa lệ, không huyễn diệu – nhưng tinh chuẩn đến từng ly, như đã thấy trước tất cả hành động của đối phương.

Triệu Hạo Thần càng đánh càng phẫn nộ, gầm lên:

“Ngươi chỉ dùng cành trúc?! Ngươi… dám nhục mạ ta?!”

Hạ Dương lắc đầu:

“Không phải ta nhục mạ. Mà là ngươi chưa xứng.”


5. Ma Hồn hóa thân – Oán niệm chấn động thiên địa

Trong cơn cuồng nộ, Triệu Hạo Thần tự bạo Kim Đan, triệu hồi toàn bộ oán khí từ mười bảy kiếp – hóa thành một Ma Hồn khổng lồ ba trăm trượng, thân mặc áo tang, mặt không có mắt, rống gào chấn thiên.

Trời đất xám xịt, mây đen vần vũ.

Cả Thiên Tàn Động run rẩy như sắp sụp đổ.

Hạ Dương nhắm mắt.

Rồi mở mắt ra – trong mắt trái, toàn bộ ánh sáng biến mất, chỉ còn lại một điểm trắng hư vô.

“Tinh Không – Diệt Nhãn.”

Một tia sáng mỏng như tơ lóe lên.

Toàn bộ hư ảnh ma hồn, khí tức, ma niệm… tiêu tan như sương mù giữa nắng sớm.

Triệu Hạo Thần quỳ sụp xuống, máu đen trào ra miệng, ánh mắt ngơ ngác.

“Ngươi… đến cùng là ai…?”

“Vì sao kiếp nào… cũng mạnh như vậy…”

Hạ Dương bước lại, nhẹ giọng:

“Ta… chỉ là một kẻ tu hành không muốn dây dưa oán nghiệt nữa.”

“Ngươi đầu thai kiếp sau đi. Hy vọng… không còn chấp niệm.”

Một chỉ điểm ra – linh hồn tàn dư bị hóa giải, oán khí tan biến, luân hồi đoạn kiếp.


6. Trời quang – Một kiếp đoạn kết

Khi Hạ Dương rời khỏi Thiên Tàn Động, trời đã hửng sáng.

Trên vai vẫn gùi tre cũ.

Tay vẫn cành trúc khô.

Không ai hay biết, một Ma Hoàng vừa bị tiêu diệt, một luân hồi vừa bị đoạn tuyệt.

Chỉ thấy nơi hắn đi qua, hoa cỏ xanh hơn, mây trời sáng hơn.


Kết thúc chương 44


Chương 45: Lục Trì Nhập Cảnh – Cổ Mạch Ma Thai Thức Tỉnh


1. Tin dữ lan truyền – Tàn hồn thứ hai sắp thức tỉnh

Sau trận chiến tại Thiên Tàn Động, Hạ Dương lặng lẽ trở về thôn nhỏ nơi chân núi Nam Linh. Hắn vẫn là người nông dân nghèo tay cầm cành trúc, dạo chợ sớm, đổi vài củ khoai lấy muối trắng, như chưa từng bước vào tử địa một đi không trở lại.

Nhưng trong giới tu chân, sóng ngầm đã nổi lên dữ dội.

Tin đồn rằng một kẻ thần bí một chiêu diệt Kim Đan, chém tan Ma Hồn Bách Diệt luân hồi đã lan khắp bốn phương. Các đại tông môn chấn động, âm thầm phái người điều tra. Dù vậy, không ai có thể truy ra tung tích kẻ đó.

Cùng lúc ấy, tại vùng đất phía Bắc – Lục Trì U Cốc, một trong cổ huyết mạch ma thai bắt đầu có dấu hiệu trỗi dậy.

Trong cơn lốc linh khí dị thường kéo dài suốt bảy ngày, một nữ hài mắt đỏ từ trong Ma Thai Cổ Mạch đi ra – tóc trắng, áo đen, bước đi giữa không trung mà hoa sen máu nở dưới chân.

Nàng là ai?

Mộng Kỳ – chính là Ma Hoàng thứ hai luân hồi đời thứ mười sáu – Huyết Ảnh La Sát, chủ nhân của Cổ Mạch Ma Thai đã từng một mình tàn sát ba đại tiên tông trong đại chiến thượng cổ.


2. Huyết Tỏa Thiên Cốc – Oán khí tụ hồn

Mộng Kỳ sau khi rời Ma Thai, vẫn mang tâm trí trẻ thơ, nhưng mỗi giấc mộng là một lần hồi tưởng cơn huyết hận, dần dần oán niệm kết thành huyết tỏa phủ khắp Lục Trì Cốc, khiến yêu thú chết hàng loạt, linh khí trở nên âm lệ, người thường vô cớ ngã bệnh.

Người trong đạo nghe tin, không dám tiến gần, cho rằng nơi đây đã trở thành tử địa mới.

Một vài tu sĩ liều mạng dò xét, không kẻ nào quay trở về.

Nhưng Hạ Dương… lại một lần nữa lặng lẽ lên đường.

Không ai sai khiến hắn.

Không ai yêu cầu.

Chỉ là… hắn biết nếu để cổ mạch ấy thức tỉnh hoàn toàn, luân hồi Ma Hoàng sẽ trở về, và nhân tộc một lần nữa đối mặt tuyệt diệt.


3. Lục Trì tương hội – Thiếu nữ quỷ huyết

Khi Hạ Dương đến Lục Trì, hắn không xông thẳng vào trung tâm oán khí, mà chỉ ngồi trên một phiến đá nhỏ cạnh cốc, thổi sáo tre – làn âm dịu dàng như gió sớm tháng ba.

Tiếng sáo ngân nga… xuyên qua màn máu, chạm đến ý thức lẩn khuất trong Mộng Kỳ.

Thiếu nữ ấy từ giữa oán khí bước ra – dáng nhỏ bé, mắt đỏ như máu, tóc trắng bay nhẹ.

“Ngươi là ai? Đến để giết ta sao?”

Hạ Dương cười nhạt:

“Không giết ai cả. Ta đến để hỏi ngươi một câu.”

“Ngươi… còn nhớ cái tên Mộng Kỳ?”

Thiếu nữ giật mình, đôi mắt đỏ run rẩy. Đó là cái tên của kiếp luân hồi hiện tại, nhưng không ai ngoài nàng biết. Hạ Dương vừa nhắc đến, đồng nghĩa với việc… hắn biết nàng là ai.

“Ngươi… cũng là Ma Hoàng?”

“Không, ta là người từng là nhân chứng, cho tội lỗi và máu tanh của các ngươi.”

“Ta không hận, không oán. Nhưng nếu các ngươi còn tiếp tục luân hồi để gieo họa, thì ta… chỉ có thể tiễn các ngươi đi lần nữa.”


4. Huyết Chiến Ma Thai – Tâm Ma phản khởi

Mộng Kỳ giận dữ, toàn thân bùng phát huyết khí oán hận, sau lưng hiện ra một ảo ảnh La Sát huyết thê, mỗi bước đi khiến cỏ cây mục rữa, không khí vặn xoắn.

“Ngươi nói nhiều quá rồi… Ta sẽ cắn nát ngươi, nuốt lấy linh hồn ngươi như đã làm với hàng vạn sinh linh đời trước!”

Hạ Dương vẫn không cử động.

Chỉ khi ảo ảnh huyết thê vung tay đánh xuống, hắn mới nhẹ xoay người, chọc một nhát trúc khô vào không khí.

“Cạch!”

Một đường vết nứt hiện ra trên bầu trời.

Hắn không dùng pháp thuật, không tung pháp bảo.

Chỉ một đòn… đã khiến không gian cổ mạch rạn nứt.

Huyết thê lảo đảo, Mộng Kỳ run rẩy, gục xuống quỳ thở dốc, máu trào khóe miệng.

“Sao… ngươi… mạnh vậy…”

“Không phải… ta là Ma Hoàng sao…”

Hạ Dương nhìn nàng, ánh mắt lần đầu nhu hòa.

“Ngươi… vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh. Nếu ngươi còn chút nhân tâm, thì hãy dùng kiếp này mà sống… như một người.”

“Hãy ngừng lại, trước khi bị hủy diệt.”

Mộng Kỳ nhìn hắn, ánh mắt dần trong trẻo lại.

Nhưng đúng lúc đó – từ giữa cổ mạch, một luồng oán khí cổ xưa hơn, mạnh mẽ hơn đột ngột tuôn trào!

Một bóng đen dị chủng lao ra – không phải nàng, mà là một tàn hồn Ma Hoàng chưa tan, bám ký sinh trong nàng.

“Ngươi muốn ta biến mất?! Không có cửa!”

Hạ Dương khẽ thở dài.

“Ta đã cho ngươi một cơ hội…”

“Giờ… đến lượt ta ra tay.”


5. Tinh Không Tỏa – Linh Thai Thất Diệt

Trong nháy mắt, mắt trái Hạ Dương biến thành vực sâu ánh bạc, tựa như một vũ trụ đang quay, từ đó tuôn ra từng dòng văn tự cổ xưa – là Đạo Văn Tinh Không, đạo pháp đã thất truyền từ thời thượng cổ.

Luồng văn tự ấy gắn vào bóng đen, từng ký tự sáng lên, khiến nó phát ra tiếng rít chói tai, thân thể như bị rút ra khỏi thế giới này.

Một tiếng “Phanh” vang lên – tàn hồn ma thai nổ tung, như chưa từng tồn tại.

Oán khí tan biến.

Mộng Kỳ ngất đi, nhưng sắc mặt an tĩnh.


6. Một mạng sống được giữ lại – Một hạt giống thay đổi vận mệnh

Hạ Dương bế nàng ra khỏi cổ cốc.

Đặt nàng dưới gốc liễu.

Hắn để lại một viên đan nhỏ – Không Căn Đan – giúp chặt đứt toàn bộ khí tức ma mạch trong nàng, để nàng không còn là ma hoàng, cũng chẳng còn bị ký sinh.

Chỉ là một cô gái bình thường.

Trước khi đi, hắn khẽ lẩm bẩm:

“Sống… không phải để trả thù. Sống, là để nhìn thấy… ngày mai tốt hơn.”


Kết thúc chương 45

 TÁC GIẢ: MÈO PING PING

☕ Nếu bạn thấy truyện hay và muốn ủng hộ tác giả có thêm động lực ra chương mới đều đặn, hãy mời mình một ly cà phê qua:

🔹 Agribank – STK: 8006215034915
🔹 Chủ tài khoản: [PHAM VAN HUNG]

Mỗi đóng góp nhỏ đều là nguồn cảm hứng lớn.
Chân thành cảm ơn mọi sự ủng hộ! 

Xem nhiều video hay tại:

🛒 Website: ► https://meopingping.blogspot.com/  

 🌟 YouTube:► / https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro/videos 

Post a Comment

0 Comments