Chương 51: Sát Cơ Từ Trong Bóng Tối – Một Kiếm Định Sinh Tử
Tử Khung Cốc chìm trong tĩnh lặng sau biến động linh khí kỳ
dị. Khương Dạ Minh vẫn ngồi yên tĩnh tọa, như một lão tăng nhập định, khiến bất
kỳ ai nhìn vào cũng khó lòng sinh nghi.
Tuy nhiên — hắn đã cảm nhận được.
Trong lòng đất, linh khí không còn dao động tự nhiên nữa. Có
một dòng “sát niệm” đang len lỏi theo từng khe đá, từng sợi gió âm u.
“Đến rồi...” – hắn thầm nghĩ, ánh mắt vẫn khép hờ, như chưa
từng thức tỉnh.
Hệ thống vang nhẹ một tiếng:
Địch Nhân Xuất Thủ – Sát Ý
Cắt Trời
Đúng lúc đó, một bóng người như thiểm điện từ không trung
lao xuống!
“Chết đi, sâu mọt!” – một đạo kiếm khí màu đỏ như máu xé
toạc không gian, bổ thẳng vào vị trí Khương Dạ Minh ngồi.
ẦM!!
Mặt đất nổ tung như núi lửa phun trào, bụi mù che kín tầm
nhìn.
Nhưng ngay khi làn khói mỏng còn chưa tan, một đạo kiếm khí
xanh nhạt nhẹ nhàng phản kích, như gió xuân phẩy qua lá non – lại hóa giải toàn
bộ lực đạo cường đại kia.
Tên tu sĩ áo đen lập tức lùi về phía sau, hai mắt trợn to.
“Cái gì!? Không bị thương?!”
Từ trong đám bụi mờ, Khương Dạ Minh đứng dậy, phủi nhẹ vạt
áo.
Hắn nhìn đối phương bằng ánh mắt như không quan tâm, giọng
điệu bình thản:
“Ngươi ra tay quá nặng, nếu ta chỉ là tán tu bình thường thì
đã chết rồi.”
Tu sĩ áo đen lập tức biến sắc. Sát khí trong mắt càng thêm
đậm, nhưng trong lòng lại chợt lạnh.
“Tên này... là Trúc Cơ thôi mà? Sao lại hóa giải một kích
toàn lực của ta?”
Hắn do dự, nhưng vẫn cắn răng vận công, linh lực quanh thân
dâng trào.
“Dù thế nào, hắn chưa đến Kim Đan. Một kích này, phải chém
chết hắn!”
Ẩn Tu Phản Kích – Một Kiếm
Xuyên Tâm
Tu sĩ áo đen tung người lên cao, xuất ra pháp bảo hình loan
nguyệt, xoay tròn như lưỡi hái tử thần, bao phủ toàn bộ không gian phía dưới.
Khương Dạ Minh không tránh.
Hắn giơ tay nhẹ nhàng vỗ một cái vào hư không — một làn
kiếm quang lặng như nước hồ sâu, không khí chấn động, pháp tắc dao động
nhẹ.
“Tĩnh Niệm – Nhất Kiếm Định Thần.”
Chỉ một nhát.
Pháp bảo của đối phương vỡ tan.
Tu sĩ áo đen rơi xuống, thân thể run rẩy, một vết kiếm mảnh
như tóc xuất hiện giữa ngực, máu không kịp phun ra.
“Ngươi… rốt cuộc là… ai…” – hắn không cam lòng, ánh mắt
tuyệt vọng.
Khương Dạ Minh không đáp. Hắn cúi đầu nhìn thi thể kia, ánh
mắt vẫn tĩnh lặng như nước hồ thu.
“Giết ta chỉ vì một mảnh Thiên Cơ?” – hắn lẩm bẩm.
Khương Dạ Minh cau mày.
Huyết U Đạo... Một trong bốn thế lực tà đạo từng bị Đạo Minh
Thiên Môn diệt tông ba trăm năm trước...
“Chuyện này... không đơn giản.”
Chương 52: Cố Nhân Trở Lại – Âm Mưu Dưới Trăng Máu
Sau khi tiêu diệt kẻ ám sát đến từ Huyết U Đạo, Khương Dạ
Minh không rời khỏi Tử Khung Cốc ngay. Hắn vẫn giữ nguyên phong thái điềm đạm,
tiếp tục bế quan thêm ba ngày, như thể chưa từng có gì xảy ra.
Bên trong sơn động, hắn ngồi yên bất động.
Ký ức hiện lên trong đầu hắn, mờ mịt nhưng rõ ràng. Một
người đàn ông mặc trường bào đen đứng trước tế đàn, sau lưng là vô số tu sĩ tà
đạo đeo mặt nạ máu.
Người đó quay lại, lộ rõ khuôn mặt — Khương Dạ Minh sững
người.
Không thể nhầm được. Là hắn. Lục Vũ Sinh.
Một kẻ từng được hắn cứu mạng, từng cùng hắn đi săn linh thú
ở Linh Hạc Sơn. Một người bằng hữu từng coi nhau như tri kỷ. Nhưng ba năm
trước, Lục Vũ Sinh bị người của Cửu Âm Phái giết chết trước mắt hắn.
“Lục Vũ Sinh... ngươi vẫn còn sống?” – ánh mắt Khương Dạ
Minh trầm xuống.
Không khí trong động lạnh hơn vài phần.
Hạ Sơn – Vân Hà Trấn Lần Nữa
Ba ngày sau, Khương Dạ Minh rời khỏi Tử Khung Cốc, hành
trang đơn giản, y bào bạc màu, như một tán tu nghèo rớt mồng tơi.
Hắn không cưỡi linh thú, không dùng phi kiếm, chỉ lặng lẽ đi
bộ về phía Vân Hà Trấn.
Trấn nhỏ vẫn nhộn nhịp như xưa. Tiệm bán linh đan, cửa hàng
pháp bảo, tửu quán tán tu... tiếng cười nói rộn ràng như chưa từng có chiến
tranh.
Nhưng vừa đặt chân vào trấn, hắn liền cảm nhận được linh khí
dao động cực nhẹ. Có ít nhất ba tu sĩ Kim Đan đang ẩn thân theo dõi, và một
người quen thuộc hơn cả — khí tức của Lục Vũ Sinh.
Gặp Lại Dưới Trăng
Tối hôm đó, Khương Dạ Minh ngồi trong một tiểu viện thuê
tạm, châm một ấm trà hoa sen. Trăng treo giữa trời cao, ánh sáng mờ nhạt phủ
lên mặt đất như lớp sương mỏng.
Một tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn không quay đầu, chỉ nói nhàn nhạt:
“Vào đi.”
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra. Một bóng người bước vào, mang
theo khí tức quen thuộc.
“Dạ Minh, lâu rồi không gặp.”
Khương Dạ Minh ngẩng đầu nhìn. Đúng là Lục Vũ Sinh.
Vẫn bộ dáng như trước kia – nho nhã, hiền hòa, nhưng giờ đây
ánh mắt kia mang theo chút gì đó lạnh lùng, xa cách.
“Ngươi nên chết rồi.” – Khương Dạ Minh nói thẳng.
Lục Vũ Sinh khẽ cười: “Ta chết rồi. Nhưng không phải theo
cách ngươi nghĩ.”
Hắn ngồi xuống, tự châm cho mình một chén trà, uống cạn
trong một hơi.
“Ngươi nghĩ ta phản bội sao?” – Lục Vũ Sinh nhìn thẳng vào
mắt hắn.
Khương Dạ Minh im lặng một lúc, rồi mới thản nhiên đáp:
“Ta chưa kết luận. Nhưng nếu ngươi thật sự là người của
Huyết U Đạo... ta sẽ không nhân nhượng.”
Lục Vũ Sinh gật đầu: “Cũng tốt. Có những chuyện... sớm muộn
gì ngươi cũng biết.”
Hắn đứng dậy, quay lưng bước ra ngoài, giọng nói vọng lại
trong đêm:
“Ba ngày nữa, tại Huyết Vân Cốc, ta sẽ đợi ngươi. Một trận,
sinh tử phân định.”
Chương 53: Huyết Vân Cốc – Lưỡng Đạo Phân Minh
Ba ngày trôi qua nhanh chóng như gió thoảng. Trời chạng
vạng, mây đỏ kéo dài như vết máu loang lổ nơi chân trời. Cả vùng Huyết Vân Cốc
bị một tầng sát khí mờ nhạt bao phủ, khiến linh khí nơi đây trở nên nặng nề,
khó lưu chuyển.
Tuy nơi này chỉ là một cốc nhỏ giữa hai ngọn núi bỏ hoang,
nhưng từ xưa đã nổi danh là nơi từng có ma tu tế luyện sinh hồn. Những vệt
huyết ấn vẫn còn in lờ mờ trên vách đá, như chứng tích của những linh hồn từng
bị luyện hóa trong quá khứ.
Khương Dạ Minh đến sớm.
Hắn đứng trên một mỏm đá cao, gió thổi nhẹ lướt qua vạt áo
lam bạc phếch, tạo nên dáng vẻ cô độc mà sâu xa.
Khương Dạ Minh thở nhẹ một hơi.
“Không phải ta muốn đánh nhau... nhưng nếu đã bước trên con
đường tu đạo, thì kẻ cản đường, dù là cố nhân... cũng phải gạt đi.”
Đối Diện – Lục Vũ Sinh Xuất
Hiện
Một trận gió đỏ rực từ phương Đông thổi tới. Bên trong cuộn
khí tức mang theo mùi máu tanh lợm, bóng áo đen chậm rãi hiện ra.
Lục Vũ Sinh đã thay đổi hoàn toàn. Trên trán y là một vết ấn
huyết ngọc, đôi mắt ánh lên tia sáng tà dị. Tuy còn giữ vẻ ngoài thư sinh,
nhưng khí chất giờ đây đã nhuốm đầy sát cơ, từng bước như đạp trên máu mà đi
đến.
“Ngươi vẫn đến.” – hắn nói, giọng nhẹ như gió, nhưng từng
chữ như đóng đinh.
“Ta không thích để chuyện quá khứ rối rắm vương vấn.” –
Khương Dạ Minh đáp, ánh mắt trầm ổn.
Lục Vũ Sinh khẽ cười.
“Ngươi biết không? Ba năm trước ta không chết. Là bị đẩy vào
một trận pháp nuốt hồn do chính Cửu Âm Phái giăng ra. Sau khi thoát ra, ta phát
hiện ra... chúng ta chỉ là quân cờ trong tay người khác.”
Hắn giơ tay, chỉ về phương xa.
“Kể cả ngươi, Khương Dạ Minh. Sống ẩn, tu luyện, tưởng rằng
vượt ngoài trần thế, nhưng rốt cuộc... cũng bị thế đạo lôi vào xoáy nước.”
Giao Thủ – Tiên Cơ Ẩn Hiện
Không thêm lời thừa, Lục Vũ Sinh lật tay, một đạo huyết phù
bay ra, hóa thành màn sương máu cuốn về phía Khương Dạ Minh.
Hắn không tránh né. Ngay giây phút đối phương động thủ, mắt
hắn lóe lên ánh sáng tím thẫm.
“Giải!”
Một chữ nhẹ nhàng thốt ra, khí tức từ người hắn tỏa ra như
cơn gió mát cuốn phăng làn sương máu. Hắn giơ tay, búng nhẹ ngón giữa.
Tách!
Một tia linh quang xuyên qua làn sương, đánh thẳng vào tâm
trận đang điều động pháp quyết của Lục Vũ Sinh.
Tên kia chấn động, thân hình lui lại ba trượng.
“Ngươi... ngươi đã bước vào Nguyên Anh rồi sao?” – giọng hắn
mang theo kinh ngạc và nỗi khó tin.
Khương Dạ Minh không trả lời. Hắn nhíu mày, chậm rãi tiến
tới, ánh mắt thâm trầm như vực sâu.
“Không cần phải đánh tiếp. Ngươi không thắng được ta.”
Lục Vũ Sinh siết chặt nắm tay, nhưng rồi thở dài, ánh mắt
trở nên bình thản:
“Ta không định thắng ngươi. Ta chỉ muốn thử lại... xem con
đường ta đi, liệu có còn đúng không.”
Bầu không khí lắng đọng, không còn sát khí.
Sự Thật Hé Mở
Lục Vũ Sinh lấy ra một mảnh ngọc bội đen, đưa tới.
“Ngươi cầm lấy cái này... nó là một phần mảnh hồn của một vị
tiền bối cổ tu. Người đó... từng là người xuyên không như ngươi.”
Khương Dạ Minh giật mình, nhưng mặt vẫn không đổi sắc.
“Ngươi biết ta...?”
Lục Vũ Sinh cười nhạt:
Khương Dạ Minh lặng lẽ thu ngọc bội. Bên trong mảnh ngọc,
một luồng khí tức u nhã nhưng cổ xưa trỗi dậy. Không ngờ sau bao nhiêu sóng
gió, lại dần dần hé mở một bí mật lớn hơn: thân phận xuyên không... không
chỉ có mình hắn.
Chương 54: Mảnh Ngọc Cổ Tu – Truy Hồi Ký Ức Ngàn Năm
Bên trong tiểu động phủ đơn sơ dưới chân Huyết Vân Cốc,
Khương Dạ Minh ngồi xếp bằng, tay cầm mảnh ngọc đen vừa nhận từ Lục Vũ Sinh.
Ánh sáng trong động lờ mờ, chỉ có một viên Dạ Minh châu lơ
lửng trên đỉnh, rọi xuống ánh sáng xanh lạnh.
Khương Dạ Minh khẽ gật đầu: “Bắt đầu đi.”
Ngọc bội lập tức phát sáng. Một luồng linh lực quét qua cơ
thể hắn, rồi từ từ ngưng tụ thành một màn sáng nửa trong suốt trước mặt.
Ký ức mở ra – Huyết Nguyệt
chi biến
Khung cảnh hiện lên không phải là linh giới hiện tại. Mà là
một nơi khác hẳn — bầu trời đỏ như máu, mây mù tụ tập, pháp bảo hình trụ to lớn
bay lơ lửng giữa thiên không, từng đạo thần quang giáng xuống phá vỡ mặt đất.
Một giọng nói vang lên, khàn đặc, u uẩn như đã ngủ nghìn
năm:
“Ngươi đang thấy... là thời đại cuối cùng của Thiên Cổ Đại
Giới.”
“Ta tên là Diệp Hàm, người đến từ một thế giới mà ngươi gọi
là 'hiện đại'. Năm đó, ta cũng như ngươi – xuyên không đến giới tu chân này.
Ban đầu chỉ có hệ thống hỗ trợ tầm thường, nhưng sau trăm năm ẩn nhẫn, ta bước
lên đỉnh cao.”
Giọng nói trầm lắng, mang theo sự tiếc nuối thâm sâu.
“Song... khi chạm đến cảnh giới Bán Thần, ta phát hiện ra
thiên đạo nơi đây có lỗ hổng. Có thứ gì đó đang... gặm nhấm cả vũ trụ này từ
bên trong.”
Cảnh tượng xoay chuyển. Một màn đen như vực sâu hiện ra.
Trong đó, vô số thân ảnh kỳ dị, không phải yêu, không phải ma, lặng lẽ tiến về
một cánh cửa đen khổng lồ khắc đầy ký hiệu quái dị.
“Chúng gọi là Dị Linh – sinh vật vượt ra ngoài vòng nhân
quả. Ta đã cùng vài cổ tu hợp sức phong ấn chúng lại, nhưng chỉ là tạm thời.”
“Bởi vì... có một kẻ phản bội, một ‘Xuyên giả’ khác. Kẻ
đó... lựa chọn liên thủ với Dị Linh, đổi lấy quyền năng bất tử.”
Tàn ảnh tan biến – Cảnh tỉnh
trong lặng thầm
Cảnh tượng tan biến như khói. Khương Dạ Minh mở mắt, lòng
trầm xuống.
“Cổ tu... dị linh... và kẻ phản bội đến từ thế giới ta?”
Hắn không lên tiếng nữa. Chỉ có khí tức linh hồn nhẹ lay
động quanh hắn, cho thấy nội tâm đang vô cùng xáo trộn.
Ẩn tu tiếp diễn – Gió dậy
trong tĩnh lặng
Từ bên ngoài động phủ, không ai hay biết, trong đêm tối tĩnh
mịch kia, một biến hóa lớn đang âm thầm xảy ra.
Khương Dạ Minh vẫn ngồi yên như tượng đá, thân thể tỏa ra
ánh sáng mờ nhạt như hòa vào thiên địa.
“Nếu thật sự có kẻ như ta, nhưng chọn đi ngược lại, vậy
thì... sớm muộn cũng sẽ chạm mặt.”
Ánh mắt hắn lóe lên vẻ kiên định hiếm có. Không phải vì muốn
cứu thiên hạ, mà bởi vì: “Ta không cho phép bất kỳ ai kiểm soát vận mệnh của
mình, dù là thiên đạo hay... hệ thống.”
Chương 55: Thức Hải Mê Thành – Bí Ẩn Dưới Tầng Cổ Địa
Bảy ngày sau khi tiếp nhận ký ức từ mảnh ngọc cổ, Khương Dạ
Minh vẫn ẩn tu trong tiểu động phủ bên dưới Huyết Vân Cốc. Ngoại nhân chỉ thấy
linh khí nơi đây mờ nhạt, như thể là vùng đất nghèo nàn, chẳng ai thèm để ý.
Thế nhưng bên dưới mặt đất kia, linh mạch đang tụ hội theo
một phương thức cổ xưa, chậm rãi quấn quanh người Khương Dạ Minh, giúp hắn vận
chuyển "Thức Hải Dẫn Linh", từng chút một rèn luyện thần hồn, củng cố
ý niệm.
【Hệ thống thông báo: Chủ nhân đạt đến
sơ tầng Thức Hải Dẫn Linh. Tâm thức có thể xâm nhập không gian linh trí cổ đại
nếu có tọa độ hợp chuẩn.】
【Đề xuất: Gần khu vực Huyết Vân Cốc
45 dặm có một tọa độ dao động linh hồn phù hợp – khả năng cao là di tích Thức
Hải Mê Thành. Tiến nhập?】
“...Mê Thành?”
Khương Dạ Minh mở mắt. Trong đôi mắt bình thản kia thoáng
hiện lên tia nghi hoặc. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã yên lặng thu hồi toàn
bộ linh khí, giấu sạch tu vi, như một tán tu Luyện Khí bình thường.
Hắn đứng dậy, rời khỏi động phủ, hòa vào sơn lâm.
Bên trong khe nứt cổ mạch –
Mê Thành xuất hiện
Dưới một vách núi chằng chịt dây leo, Khương Dạ Minh giơ
tay, chạm vào một khối đá mốc meo có phù văn cổ xưa.
Ù ù —
Không gian run rẩy. Một khe hẹp mở ra, dẫn lối xuống lòng
đất. Bên dưới không phải là hầm động, mà là một tầng mê cung bằng hắc thạch cổ
xưa, khắc đầy ký hiệu như sóng nước.
【Phát hiện linh văn truyền dẫn ý niệm
– di tích cấp “Hồn Thức” – nguy hiểm cao, nhưng thu hoạch có thể cực lớn.】
【Kích hoạt chế độ “Ẩn khí – Hư Ảnh Hành
Tẩu”】
Không một tiếng động, thân ảnh Khương Dạ Minh hòa tan vào hư
vô. Hắn lặng lẽ đi xuyên qua những hành lang tối đen, thi thoảng lại có một tia
sáng lập lòe như linh hồn dãy dụa.
Thức Hải Mê Thành – Cơ duyên
và sát kiếp
Sau ba canh giờ, hắn tiến vào tầng sâu nhất – nơi một cánh
cửa đá khổng lồ dựng đứng giữa không gian hư huyễn.
Phía trước cánh cửa, có ba cái xác đã khô quắt từ lâu. Từ
trang phục, chúng là tu sĩ Kim Đan. Nhưng điều kỳ dị là mắt vẫn mở trừng trừng,
như thể lúc chết đang nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp.
Khương Dạ Minh không bước vội, mà chậm rãi rút ra một lá bùa
cổ, đặt vào khe đá.
Ầm!
Cửa mở ra một khe nhỏ.
Không khí lạnh buốt ùa ra, kéo theo một luồng linh áp nặng
trĩu.
Phía bên trong – không gian hoàn toàn thay đổi.
Một đại điện màu lam xám, không có mái, không có tường – chỉ
là biển ý niệm vô tận, từng mảnh ký ức như bọt khí trôi nổi giữa không gian.
Ngay giữa trung tâm, một quả cầu trong suốt cỡ đầu người
đang quay chầm chậm – Hồn Hạch Ngưng Kết!
【Cảnh báo: Bên trong tồn tại Ý Thức Bảo
Vệ của cổ tu Diệp Hàm – cảnh giới tương đương Nguyên Anh hậu kỳ. Tiến nhập sẽ bị
trắc nghiệm linh hồn. Nếu thất bại, thần trí có thể tan vỡ.】
Khương Dạ Minh không lùi. Hắn chắp tay sau lưng, mắt khẽ híp
lại.
“Thử xem, liệu một phần ý niệm của cổ tu có thể phá được tâm
thần ta không.”
Ý niệm trắc nghiệm – Tâm ma
chi cảnh
Ầm!
Vừa bước vào, thần hồn hắn lập tức bị kéo vào một không gian
ảo ảnh.
Hắn thấy lại... thế giới cũ.
Một thành phố hiện đại, nơi mình từng sống. Mẹ già, người em
gái nhỏ, bạn bè, công việc mệt mỏi – tất cả hiện ra rõ ràng đến từng chi tiết.
“Dạ Minh, con về rồi à...” – giọng mẹ hắn vang lên, vừa hiền
hòa vừa đau đáu.
Hắn biết đây là ảo ảnh, là tâm ma. Nhưng trái tim vẫn rung
động. Hắn bước đến gần... rồi khựng lại.
Ánh mắt trở nên lạnh như băng.
“Nếu là thật, ta đã không bao giờ có cơ hội quay về. Còn nếu
là giả... thì đừng hòng giữ được ta.”
Hắn giơ tay lên, ý niệm bộc phát – phá vỡ toàn bộ thế giới
ảo ảnh.
Tâm thức vượt qua – Nhận
truyền thừa
Bên trong đại điện, quả cầu Hồn Hạch sáng lên lần cuối rồi
nứt vỡ.
Một đạo quang ảnh mờ nhạt của Diệp Hàm hiện ra, ánh mắt có
phần cảm khái.
“Ngươi cũng là xuyên giả... nhưng không giống kẻ phản bội
đó. Nếu ngươi đủ kiên tâm, có lẽ... còn vượt cả ta.”
“Nhận lấy phần còn lại của truyền thừa – Nguyên Hồn Hóa
Hình Thuật – và... tọa độ một nơi gọi là ‘Tinh Tẫn Cổ Khu’... nơi khởi
nguồn của Dị Linh.”
☕ Nếu bạn thấy truyện hay và muốn ủng hộ tác giả có thêm động lực ra chương mới đều đặn, hãy mời mình một ly cà phê qua:
Xem nhiều video hay tại:
🛒 Website: ► https://meopingping.blogspot.com/ ✅
✅ 🌟 YouTube:► / https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro/videos ✅
0 Comments