Chương 06: Lối Vào Phong Hàn
Cốc
Ánh bình minh xuyên qua rặng cây, len lỏi vào từng kẽ lá,
chiếu xuống mái tranh đơn sơ của Hạ Dương. Tất cả dường như không có gì thay
đổi… nhưng trong lòng đất, khí tức sát phạt đã âm thầm lan ra.
Ba ngày kể từ đêm Huyết Thiên bỏ mạng.
Ba ngày im ắng một cách đáng ngờ.
Hạ Dương biết rõ – kẻ đến dò đường đã chết, nhưng những
kẻ phía sau chắc chắn sẽ không từ bỏ. Thôn Thanh Thạch vốn là một nơi yên
bình, nhưng hắn không thể để dân làng vô tội bị kéo vào vũng lầy tu chân giới.
Vì thế, đêm hôm đó, hắn chủ động mở lời với Lâm Uyển.
– “Khởi hành thôi.”
Phong Hàn Cốc.
Theo ghi chép trong ngọc giản, Phong Hàn Cốc là một trong
những bí địa thời Thượng Cổ, bị đóng phong bằng ba lớp trận pháp cổ đại.
Chỉ những ai nắm giữ bản đồ hoàn chỉnh và có chân nguyên hỏa dương
mới có thể mở lối.
Lâm Uyển đưa Hạ Dương đến một mỏm núi hoang gần vùng biên
Tây Bắc – nơi xưa nay bị xem là đất chết. Không linh khí, không thực vật, thậm
chí không một loài thú nào bén mảng.
Cả vùng đất xám xịt, khô lạnh, như đã bị cắt rời khỏi thiên
địa.
Hạ Dương không nói một lời, chỉ đặt tay lên mảnh đá lớn
hình trăng khuyết. Bàn tay hắn phát ra một tia hồng quang rất nhẹ – gần như
không ai có thể cảm nhận – nhưng chỉ trong một nhịp hô hấp, mảnh đá vỡ tan,
lộ ra một huyệt đạo sâu hun hút.
Một cỗ khí lạnh ngàn năm tràn ra, khiến cả Lâm Uyển cũng
rùng mình.
– “Đây là cánh cửa ngoài cùng.” – Hạ Dương nói, giọng bình
thản như thể chỉ đang mở một hũ rượu cũ.
– “Phía dưới... sẽ là nơi người sống chẳng muốn đến, mà kẻ
chết thì chưa yên nghỉ.”
Bên trong Phong Hàn Cốc.
Lối vào là một đường hầm đá dài, quanh co và tối tăm. Trên
vách tường lờ mờ những bức phù điêu cổ xưa: chiến trận giữa tu sĩ và yêu thú,
hình ảnh các pháp bảo trấn phái vỡ nát, và cả một cảnh… người tự thiêu mình
để phong ấn một vật gì đó.
Lâm Uyển khẽ rùng mình.
– “Phong Hàn Cốc… là nơi cất giữ vật gì, mà phải dùng cả
sinh mệnh để phong ấn?”
Hạ Dương im lặng.
Chỉ đến khi cả hai tiến sâu hơn trăm trượng, hắn mới thấp
giọng nói:
– “Mười năm trước… ta đã thấy một phần nó.”
Lâm Uyển nhìn sang, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Hạ Dương dừng lại trước một cánh cổng đá lớn khắc chằng chịt
trận văn, thở nhẹ:
– “Thứ bên trong… không phải bảo vật. Mà là một ý chí
chưa từng khuất phục. Một đoạn tàn hồn… đủ khiến cả tu chân giới rối loạn
nếu nó sống lại.”
ẦM ẦM!
Đúng lúc đó, từ lối vào phía sau vang lên chấn động. Một
luồng linh khí cuồng bạo ập tới.
Lâm Uyển biến sắc:
– “Có người bám theo?!”
Một giọng cười lạnh vang vọng qua hành lang đá:
– “Quả nhiên là ngươi, Dạ Linh Hộ! Còn sống mà dám che giấu,
hôm nay để xem ngươi giấu được đến đâu!”
Một nhóm năm người từ cuối đường hầm tiến vào, kẻ dẫn đầu là
một lão giả mặc bào đen, tay cầm huyết cốt trượng, tu vi Kết Đan đại
viên mãn.
Ánh mắt lão hằn học, chứa đầy sát ý:
– “Năm xưa ngươi hủy Huyết Sát Môn ta, giờ bọn ta sẽ mở
đường máu tiến vào Cốc, đoạt vật nghịch thiên!”
Lâm Uyển lui lại phía sau Hạ Dương theo phản xạ. Nhưng lần
này, nàng thấy Hạ Dương không lùi nữa.
Hắn chỉ rút ra một cây kim đinh nhỏ cỡ ngón tay út,
cắm xuống nền đá.
Một tiếng “cạch” khẽ vang lên.
Trận pháp ngầm bùng sáng.
– “Ngươi… đã bố trí từ trước?!” – Lão giả kinh hãi.
Hạ Dương vẫn bình thản:
– “Ta không thích chém giết… nhưng nếu các ngươi muốn chết,
ta sẽ tiễn.”
ẦM!!
Trận pháp xoáy lên từng luồng hỏa diễm màu xanh. Tiếng thét
vang khắp hành lang. Trong thoáng chốc, năm tu sĩ bị bao trùm trong biển lửa.
Lão giả cố vận pháp bảo hộ thân, nhưng chỉ cầm cự được ba hơi thở trước khi thân
thể vỡ vụn như cát bụi.
Chỉ một trận. Không dùng kiếm, không dùng linh phù.
Một chiêu chôn vùi năm mạng tu sĩ Kết Đan.
Lâm Uyển đứng chết lặng.
Nàng bỗng thấy Hạ Dương lúc này không giống người,
cũng chẳng giống thần.
Mà là... một tồn tại vượt khỏi ranh giới nhân loại,
lặng lẽ mang theo tội nghiệt và bóng tối từ mười năm trước.
Nhưng rồi Hạ Dương quay sang, giọng lại như ngày đầu nàng
gặp hắn giữa ruộng thuốc:
– “Đi thôi. Cổng thứ hai sắp mở.”
Phía sau hắn, ngọn lửa vẫn cháy âm ỉ. Máu thịt, linh hồn,
sát khí… đều không dính đến bóng lưng kia.
Vì từ đầu đến cuối, hắn chưa từng cần ra tay thực sự.
Cuối chương, ở một nơi khác – đại điện của Nguyệt
Hoa Tông.
Một nữ tu trẻ tuổi chắp tay bẩm báo:
– “Tông chủ, chúng ta phát hiện khí tức Hạ Dương tại Phong
Hàn Cốc.”
Một giọng nữ vang lên từ trong màn che:
– “Không ai được động vào hắn. Không được phép. Dù là chính
đạo hay tà đạo.”
– “Vì sao ạ?”
– “Vì hắn là người duy nhất từng bước ra khỏi nơi đó mà ý
chí vẫn còn nguyên vẹn.”
Hết chương 06.
Chương 07: Người Quen Cũ
Trong Địa Tầng Phong Hàn
Ánh sáng trận pháp chập chờn, lan ra rồi tan biến. Phía sau
trận hỏa trận, chỉ còn lại đống tro tàn và mùi máu cháy khét lẹt. Hạ Dương
không buồn ngoái nhìn.
Hắn đặt tay lên cánh cổng đá thứ hai — tấm bia mốc rêu cao
gấp đôi người, khắc hàng loạt văn tự cổ ngữ đã tuyệt tích từ thời Thái Cổ.
Lâm Uyển nhẹ giọng hỏi:
– “Đây là... trận thứ hai?”
Hạ Dương gật đầu:
– “Phong Ấn Tầng Linh. Không có tâm thần kiên định và thần
hồn vững chắc, sẽ bị ảo cảnh xé nát hồn phách.”
Nói đoạn, hắn móc từ tay áo ra một viên Hồn Minh Châu
mờ đục, khẽ đưa cho nàng:
– “Giữ viên châu này, nếu cảm thấy cảnh vật không đúng, lập
tức bóp nát.”
Lâm Uyển nhận lấy, ánh mắt dõi theo bóng lưng hắn. Dù đứng
ngay trước một cổ cấm trận có thể xé tan thần hồn, hắn vẫn bình thản như đang
bước qua bụi cỏ.
ẦM...
Cánh cổng đá mở ra, từng luồng sương mù xám bạc tràn ra,
lạnh thấu xương.
Hai người bước vào, trước mắt là một không gian mờ mịt như
cõi mộng. Tường đá biến mất, thay vào đó là rừng trúc, sông nhỏ, và một căn nhà
gỗ quen thuộc.
Là thôn Thanh Thạch.
Nhưng có gì đó không đúng…
Dưới gốc cây hòe, một thiếu nữ áo trắng đang đung đưa chiếc
võng, gương mặt mờ nhạt, không rõ hình dạng. Nhưng ánh mắt nàng xoáy sâu vào Hạ
Dương, như mang theo ngàn vạn oán hận.
– “Ca ca... vì sao huynh không quay lại cứu muội...?”
ẦM!
Không gian rung động. Lâm Uyển kêu lên:
– “Hạ Dương! Mau tỉnh lại! Đây là ảo cảnh!”
Nhưng Hạ Dương không nhúc nhích. Gương mặt hắn vẫn trầm
lặng, nhưng ánh mắt lóe lên một tia lạnh như băng.
– “Ngươi không phải là nàng.” – Hắn thì thầm.
Một kiếm vung ra, kiếm ý lạnh lẽo như xé toang cõi mộng.
“Diệt!”
Toàn bộ cảnh vật tan vỡ. Thôn làng, cây hòe, thiếu nữ áo
trắng – tất cả biến mất như khói sương.
Hai người lập tức bị hút vào một luồng sáng, rơi thẳng xuống
dưới.
Tầng thứ ba: Tầng Địa Huyền.
Không còn ảo ảnh, không còn ánh sáng.
Chỉ là một không gian đá tối đen, tràn ngập hàn khí cổ xưa.
Nhưng giữa trung tâm lại có ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ một lồng giam bằng
băng ngọc, nơi đó giam giữ một... người.
Hắn ngồi xếp bằng, tóc bạc trắng xõa dài, áo lam đã rách
nát, thân thể gầy gò như bộ xương khô. Nhưng khi Hạ Dương tiến gần, ánh mắt
người kia từ từ mở ra – ánh mắt như hai lưỡi đao sắc lẻm.
– “Hạ Dương… ngươi còn dám quay lại?” – Giọng khàn đặc vang
lên.
Lâm Uyển biến sắc:
– “Ngươi… quen hắn?”
Hạ Dương chậm rãi nói:
– “Đây là... Triệu Thanh Phong – sư huynh đồng môn
năm xưa của ta. Cũng là người phản bội.”
Triệu Thanh Phong cười lạnh:
– “Nếu không phải vì ta lấy đi bí lục Phong Hàn, ngươi đã
chết dưới kiếm của Thiên Lam Tông từ mười năm trước! Chính ta che đường máu cho
ngươi rút lui. Ngươi nỡ xem đó là phản bội?”
Hạ Dương không đáp. Chỉ đi vòng quanh chiếc lồng giam, mắt
nhìn kỹ từng nét trận văn cổ khắc lên từng mặt băng.
Rồi hắn thản nhiên nói:
– “Ngươi không phải giúp ta. Ngươi lấy bí lục, phản bội tông
môn, sát hại sư phụ, rồi bị chính Phong Hàn Cốc phong ấn để trấn áp tàn hồn.
Ngươi đáng bị giam ở đây.”
– “Ha… ngươi có biết thứ ta cướp là gì không? Là Mảnh Tàn
Hồn Thái Cổ – manh mối để vượt qua Chân Nhân Cảnh, bước vào Chân Tiên!”
Lâm Uyển giật mình. Chân Tiên?
Đó là cấp bậc từ lâu đã biến mất khỏi nhân gian, chỉ còn
trong truyền thuyết.
Triệu Thanh Phong cười điên dại:
– “Hạ Dương, nếu ngươi đã đến, chứng tỏ ngươi cũng biết –
tàn hồn kia sắp tỉnh. Ngươi đến để phong ấn lại, hay… đến để lấy nó cho riêng
mình?”
Hạ Dương nhìn sâu vào mắt người từng gọi là “sư huynh”. Một
lát sau, hắn nói:
– “Ta đến... để chấm dứt mối nghiệt duyên này.”
ẦM!
Hắn rút ra một tấm phù lục đỏ sẫm như máu, dán lên
một mặt lồng băng. Ánh sáng bùng lên, trận văn xung động dữ dội.
Triệu Thanh Phong gào lên:
– “Ngươi dám?! Ta còn có thể sống! Ta vẫn còn cơ hội bước
lên con đường Tiên!”
Hạ Dương nhắm mắt.
– “Ngươi đã chết mười năm trước rồi, Thanh Phong.”
BÙM!!
Lồng giam phát nổ. Không có máu, không có linh khí, chỉ còn
lại tro tàn lặng lẽ rơi xuống đáy động.
Một lúc sau.
Lâm Uyển chậm rãi bước đến bên hắn, nhẹ hỏi:
– “Hắn từng là người thế nào?”
Hạ Dương đáp khẽ:
– “Giỏi hơn ta. Nhanh hơn ta. Tàn nhẫn hơn ta. Nhưng hắn
không biết nhẫn.”
Rồi hắn ngước nhìn đỉnh hang động tối đen:
– “Giờ ta là người duy nhất còn nhớ đường cũ…”
Cùng lúc đó, ở đại điện Thiên Lam Tông.
Một lão giả mặc đạo bào xanh sẫm mở mắt sau khi nhìn vào một
chiếc kính quang ảnh.
– “Dạ Linh Hộ đã vào tầng thứ ba. Triệu Thanh Phong... không
còn.”
Một đệ tử quỳ gối bẩm:
– “Chúng ta có nên hạ lệnh truy sát không, thưa tông chủ?”
Lão giả chắp tay sau lưng, trầm giọng:
– “Không. Giờ không phải lúc. Nếu hắn còn sống bước ra khỏi
Phong Hàn Cốc… chúng ta cần hắn mở cánh cửa thứ tư.”
– “Cánh cửa thứ tư?”
– “Nơi cất giữ tàn hồn cuối cùng của Thái Cổ Huyết Thần.”
Hết chương 07.
Chương 08: Cánh Cửa Cuối Cùng
– Tàn Hồn Huyết Thần
Phong Hàn Cốc – Tầng thứ tư.
Dưới lớp băng ngọc nghìn năm và địa mạch trấn áp, cánh cửa
cuối cùng hiện ra: một cánh cửa đá đen kịt, không khắc phù văn, không trận
pháp, tựa như chỉ là một tảng đá bình thường dựng giữa lòng đất.
Nhưng chỉ cần bước gần mười trượng, mọi vật trong tâm
trí sẽ bị đảo loạn. Dù là Kim Đan hay Nguyên Anh, cũng sẽ rơi vào ma chướng.
Lâm Uyển ôm đầu, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm. Nàng quỳ rạp
xuống đất, cắn chặt răng, môi đã bật máu. Linh thức nàng bị hút vào hư vô, nơi
hàng ngàn vạn giọng nói đồng loạt vang lên:
“Ngươi muốn sức mạnh không?”
“Ngươi muốn sống đời bất tử không?”
“Chỉ cần mở ta ra…”
Ma âm câu hồn.
Nhưng ngay lúc nàng sắp mất đi thần trí, một luồng chân
nguyên thanh tĩnh tỏa ra, bao phủ quanh cơ thể. Từng câu ma ngữ như bị gió
cuốn, biến mất không dấu vết.
Lâm Uyển mở mắt, thấy Hạ Dương đã đứng chắn trước mặt nàng.
Hắn cầm trong tay một vật... là một khúc gỗ tròn, sần sùi
như gậy gộc, tỏa ra khí tức cổ xưa.
– “Trấn Hồn Mộc?” – Lâm Uyển kinh hãi.
Hạ Dương gật nhẹ:
– “Một nhánh gãy của Cửu Tâm Chi Mộc, năm xưa ta lấy từ cổ
động Bắc Vực. Vốn định dùng để chế bùa hộ thần, giờ dùng tạm trấn áp Tàn Hồn.”
Câu nói nhẹ tênh, nhưng khiến lòng Lâm Uyển chấn động. Cửu
Tâm Chi Mộc là thiên tài địa bảo có thể trấn tà, định hồn, thậm chí dùng để
luyện Hóa Thần Tâm Hồn Đan – bảo vật không thể định giá. Mà hắn… lại
dùng như cành củi.
ẦM ẦM ẦM!
Cánh cửa đá bắt đầu rung chuyển.
Một luồng khí tức… không phải của con người, không phải
của tu sĩ, càng không phải yêu thú. Đó là một tồn tại nguyên thủy, man dại,
như thể sinh ra từ máu và thù hận của vạn vật.
Từ sau cửa đá, một con mắt khổng lồ chậm rãi mở ra.
Chỉ là một con mắt… nhưng lại khiến không gian vặn vẹo, pháp
tắc hỗn loạn, như muốn chối bỏ sự tồn tại của chính thế giới này.
Tàn Hồn Huyết Thần – sinh linh cuối cùng từ thời Huyết Sát
Cổ Kỷ.
– “Hạ Dương…” – Một tiếng nói vang lên trong thức hải hắn, già
cỗi, khản đặc, mang theo thù hận nghìn năm.
– “Ngươi... lại đến.”
– “Năm xưa ngươi dùng Huyết Trảm Phù, khiến ta tan xác, hồn
phi phách tán. Nhưng ngươi cũng bị thương nặng, trốn chui trốn lủi như chó
chết. Ngươi tưởng mình đã thắng?”
Hạ Dương vẫn bình tĩnh.
Hắn bước từng bước tới gần cửa đá, bàn tay lặng lẽ rút ra
một trận bàn màu tím tro – trên đó là bảy khối tinh thạch ngũ hành,
khảm vào một đồ án trận pháp hình “Thái Huyền Luân”.
– “Ta không đến để thắng. Càng không đến để ngươi sống lại.”
– “Ta đến… để đưa ngươi vĩnh viễn rơi vào quên lãng.”
ẦM!!!
Từ trận bàn, từng luồng kim quang bùng nổ. Một vòng xoáy ánh
sáng xuất hiện phía trên cửa đá. Trong ánh xoáy, có hình ảnh bảy ngọn núi –
bảy nơi từng bị máu Huyết Thần nhuộm đỏ.
Trận pháp này gọi là “Thất Tuyệt Hồn Luân Trận” –
trấn hồn bằng quá khứ, diệt hồn bằng nhân quả.
Bên ngoài Phong Hàn Cốc, lúc này mười mấy đạo thân
ảnh đang cấp tốc bay tới.
Kẻ dẫn đầu là một nữ tử áo xanh, tóc dài vấn cao, khí chất
lãnh đạm.
– “Là hắn. Khí tức của Hạ Dương đã chạm vào cửa thứ tư.”
Đệ tử phía sau run giọng:
– “Phong tỏa tầng thứ tư đã bị phá… Vậy… vậy có phải…”
– “Tàn Hồn Huyết Thần sắp thức tỉnh.”
Nữ tử áo xanh lạnh lùng:
– “Nếu không muốn toàn tu chân giới rơi vào huyết kiếp, thì
ngay cả khi hắn là Dạ Linh Hộ – chúng ta cũng phải giết!”
Quay lại cốc sâu.
Bên trong, khí tức của Huyết Thần ngày càng dữ dội.
Từ con mắt khổng lồ sau cánh cửa, vô số xúc tu huyết sắc
chọc xuyên qua khe đá, định vươn ra thế giới thật.
Lâm Uyển hét lên:
– “Không đủ! Trận pháp không kìm nổi nữa!”
Hạ Dương không nói gì. Hắn nhìn về bàn tay phải của mình –
nơi đã từng bị thương năm xưa khi thi triển Huyết Trảm Phù.
Hắn cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên tâm trận.
Máu phát sáng màu lam – không phải huyết mạch của
người phàm.
– “Ngươi... dùng máu Thần Tộc?” – Tàn Hồn gào lên, lần đầu
xuất hiện sợ hãi.
Hạ Dương thì thào:
– “Lần trước là nửa giọt. Lần này… ta dùng hết.”
ẦM!!!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Ánh sáng ngập trời từ trận pháp lan ra, từng xúc tu bị thiêu
rụi, con mắt khổng lồ co rút lại, thét lên một tiếng vỡ trời.
Cánh cửa thứ tư… đóng lại. Vĩnh viễn.
Lâm Uyển gào lên:
– “Hạ Dương!”
Hắn quỳ xuống, toàn thân máu chảy đầm đìa. Sát khí, huyết
khí, ma khí – tất cả đều bị xóa sạch khỏi không gian.
Cả thế giới lại chìm vào tĩnh lặng.
Vài canh giờ sau.
Hạ Dương tỉnh lại, đầu óc choáng váng. Trước mắt là khuôn
mặt lo lắng của Lâm Uyển. Bên tai là tiếng suối róc rách. Không còn hang đá,
không còn huyết khí.
– “Ngươi tỉnh rồi…” – nàng nói nhỏ.
– “Ta… còn sống?” – hắn khẽ cười.
Lâm Uyển nhìn hắn, giọng khẽ như gió:
– “Ngươi... rốt cuộc là ai?”
Hạ Dương nhìn lên trời, đôi mắt sâu không thấy đáy:
– “Ta chỉ là một kẻ từng rơi xuống vực, từng chết trong cô
độc, từng bị cả tu chân giới đuổi giết…”
Rồi hắn quay sang nàng, giọng nhẹ như cỏ cây:
– “…nhưng vẫn chọn sống lại, để trồng thuốc, nuôi
cá, giữ mảnh đất yên bình.”
Hết chương 08.
Chương 09: Gió Lạ Về Thôn Cũ
– Sóng Ngầm Nổi Lên
Mấy ngày sau sự kiện trấn áp Tàn Hồn Huyết Thần trong
Phong Hàn Cốc, mọi chuyện lại trở về yên ả.
Hạ Dương và Lâm Uyển rời khỏi cốc,
quay về thôn Thanh Thạch – nơi đồi núi trùng điệp, suối trong rừng sâu,
dân cư thưa thớt, sống bằng nghề hái thuốc, trồng linh dược, săn yêu thú cấp
thấp. Không ai biết rằng người trung niên hay cười, trồng rau nuôi gà ấy… chính
là kẻ đã phong ấn một trong tứ hung cổ hồn.
Buổi sớm ở thôn.
Hạ Dương đang ngồi trong sân nhỏ, ung dung sửa lại lồng
bắt Linh Trùng. Bên cạnh là một chảo cháo linh mễ đang bốc khói, mùi thơm
thoảng lan.
Lâm Uyển ngồi cạnh, tay cầm một cuốn sách cổ, nhưng mắt thì
lâu lâu lại liếc sang hắn.
– “Ngươi định cứ thế này mà sống tiếp à?”
– “Chẳng phải yên bình là tốt sao?” – Hạ Dương cười nhẹ, tay
vẫn thoăn thoắt đan nan tre.
Lâm Uyển ngập ngừng:
– “Sau chuyện ở Phong Hàn Cốc, chắc chắn các đại tông môn sẽ
điều tra. Ngươi phong ấn Tàn Hồn, dù che giấu tung tích, cũng khó qua mắt được
lâu. Còn nữa… ta đã nhìn thấy máu Thần tộc trong người ngươi…”
Hạ Dương vẫn bình thản:
– “Ta chỉ là nửa dòng máu, không đáng sợ đến vậy đâu.”
Nói xong, hắn đứng dậy, cầm theo giỏ tre:
– “Đi rừng chút. Hôm nay Linh Thảo chín kỳ, nếu may mắn có
thể gặp được vài gốc Địa Tâm Tử Diệp.”
Lâm Uyển nhìn theo bóng hắn khuất sau rừng trúc, khẽ siết
tay. Trong lòng nàng, người này... bí ẩn quá mức.
Cùng lúc đó.
Tại Thiên Huyền Tông – một trong bát đại chính
phái.
Tòa đại điện đang họp khẩn.
Một lão giả râu bạc, mặc đạo bào xanh lam, ánh mắt sắc lạnh
– chính là Tông chủ Bạch Trường Không, Kim Đan hậu kỳ, danh chấn Nam
Vực.
– “Theo linh trận cảm ứng, người kích hoạt phong ấn Tàn Hồn
trong Phong Hàn Cốc là một ẩn tu giả, dùng bí pháp che giấu khí tức. Tuy nhiên,
trong luồng dư âm linh khí, ta cảm nhận được... Huyết Trảm Phù – tuyệt kỹ
thất truyền của Dạ Linh Hộ mười năm trước.”
Mọi người trong điện chấn động.
Một nữ trưởng lão cau mày:
– “Dạ Linh Hộ năm xưa… chẳng phải đã bị tam đại tông môn
truy sát, rơi xuống Vạn Trượng Vân Cốc mà mất tích sao?”
Một người khác trầm giọng:
– “Có khả năng… hắn vẫn còn sống.”
Bạch Trường Không nheo mắt:
– “Mười năm trước, hắn dám đơn thân diệt sạch ba chi nhánh
ngoại môn của Tà Âm Cốc, chém chết Kim Đan trưởng lão như gà, rồi rút êm không
ai phát hiện. Người như vậy… nếu để sống, chính là mối họa của thiên đạo.”
Lời hắn vừa dứt, một tấm truyền tống phù bay tới,
phát sáng lấp lánh.
Một đệ tử lập tức truyền đọc:
– “Tin khẩn từ phân hội ở Nam Lĩnh: Tại thôn Thanh Thạch,
phát hiện sóng linh khí chấn động lạ. Có thể là dấu vết trận pháp trấn hồn vừa
tan. Khả nghi cực cao.”
Bạch Trường Không cười lạnh:
– “Rút gọn phạm vi. Phái đội điều tra tới thôn. Nếu phát
hiện hắn… diệt tận gốc.”
Chiều muộn tại thôn Thanh Thạch.
Hạ Dương đang ngồi giữa bãi cỏ trên sườn núi, thu hoạch một
gốc Địa Linh Cúc. Loại linh thảo này ngậm linh khí đất trời, có thể
luyện Thanh Huyết Tán, giúp trục độc, dưỡng mạch.
Bỗng từ xa, có tiếng chim kêu quái dị.
Một con Cự Điểu Phong Linh – chuyên dùng làm linh thú
truyền tin của Thiên Huyền Tông – bay vút qua đỉnh núi.
Ánh mắt Hạ Dương thoáng sắc lại. Tay khựng trong chốc lát…
rồi lại ung dung nhổ thêm một gốc nữa.
Hắn lẩm bẩm:
– “Cuối cùng cũng đến rồi.”
Đêm hôm đó.
Trong rừng gần thôn, bảy bóng người áo đen lặng lẽ
lướt qua các gốc cây. Dẫn đầu là một nữ tử bịt mặt, trên tay đeo Linh Chỉ
Giới phát ra luồng sáng nhàn nhạt – có thể truy tung linh khí còn sót lại.
– “Đúng là ở đây. Tàn hồn từng được trấn áp tại nơi này, dấu
tích chưa tan hết.”
Một kẻ phía sau thì thào:
– “Chúng ta chắc chắn không sai chứ? Lỡ là cao nhân thật, ra
tay bừa lại mất mạng như chơi.”
– “Không sao.” – nữ tử cười lạnh. – “Chúng ta chỉ cần xác
nhận, không động thủ. Có gì… đã có Địa Sát Đường xử lý.”
Cùng lúc đó, tại ngôi nhà nhỏ cuối thôn, Hạ
Dương đang ngồi trong phòng tối, nhấp chén trà.
Bên ngoài, gió lay nhẹ tán trúc.
Một con thiềm thừ màu đen bỗng nhảy vào cửa sổ, miệng
ngậm một viên linh châu nhỏ.
Hạ Dương nhận lấy, ánh mắt lóe sáng. Trong linh châu là cảnh
tượng vừa rồi trong rừng – nhóm áo đen, truy tung, và cả câu nói về Địa Sát
Đường.
Hắn đặt chén trà xuống bàn đá.
Gương mặt vốn bình thản, bỗng lạnh như băng.
– “Đã mười năm, các ngươi vẫn chưa từ bỏ…”
– “Tốt. Vậy để xem… lần này ai là thợ săn, ai là con mồi.”
Hết chương 09.
Chương 10: Lưới Trời Không Lộ
– Một Người Diệt Bảy Kẻ
Đêm trăng non, rừng Thanh Thạch u tối mờ ảo, chỉ có tiếng
côn trùng rả rích vang vọng trong không gian lạnh lẽo.
Tại một gò đất kín đáo cách thôn nửa dặm, bảy bóng người
áo đen đang bố trí trận pháp phong tỏa. Chính là đám người truy tung
linh khí tàn dư từ trận trấn hồn Phong Hàn Cốc.
Nhưng họ không hề biết, từ lúc bước chân vào mảnh rừng
này... đã rơi vào một mê trận vô hình, do chính Hạ Dương bố trí ba ngày
trước.
Trong căn phòng tranh của Hạ Dương.
Linh bàn cổ xưa xoay nhẹ trên bàn đá. Từng tia linh quang li
ti bắn ra, kết nối với trận pháp ngoài rừng.
Hạ Dương ngồi xếp bằng, tay kết ấn, mắt khẽ nhắm. Trong tâm
thức, hắn thấy rõ từng hành động của bảy kẻ lạ mặt đang lần mò trong trận.
– “Chỉ là vài tên Kim Khí sơ kỳ và Trúc Cơ tầng tám... cũng
dám dò xét ta?”
Hắn mở mắt. Đôi đồng tử sâu như vực, lạnh như băng.
Tay phải giơ lên – nhẹ búng một chỉ.
Tách! Một sợi khí màu lam bay vút khỏi
đầu ngón tay, hòa vào thiên địa.
Trong trận mê.
Nữ tử áo đen bỗng cảm thấy không khí chấn động. Một luồng
khí áp lặng lẽ dâng lên, không có hình, không có tiếng, nhưng ép cho hô hấp
của cả nhóm trở nên nặng nề.
– “Không ổn! Có người đang thao túng trận pháp!” – nàng
quát.
Một tên khác lập tức lấy ra trận kỳ, định phóng lên. Nhưng
khi linh lực vừa vận hành – phịch! – cơ thể hắn nổ tung thành sương
máu, không kịp kêu.
Cả nhóm khiếp vía.
– “Chạy!”
Họ dốc toàn lực phá vây. Nhưng mọi hướng đều là cây, là
sương mù, là ảo ảnh. Có người lao về phía tây – chỉ thấy bóng đen như mực
quấn lấy, rồi tan biến không dấu.
Kẻ cuối cùng run rẩy, quỳ giữa rừng, hét lớn:
– “Cao nhân tha mạng! Chúng ta chỉ nhận lệnh dò xét! Không
hề có ý mạo phạm!”
Một bóng trắng xuất hiện sau lưng hắn.
Không tiếng bước, không gợn khí.
Là Hạ Dương.
Hắn nhìn tên đó – ánh mắt lạnh lẽo, không phẫn nộ, không từ
bi.
Phụt!
Một tia sáng lóe lên – kiếm khí như nước – lạnh băng và
vô thanh – xuyên qua tim hắn. Cơ thể tên áo đen ngã xuống, không có máu,
không có vết thương, chỉ một cái hố nhỏ cháy đen nơi ngực.
Bảy kẻ… toàn bộ tử vong.
Sáng hôm sau.
Trên lưng núi Thanh Thạch, mấy đứa trẻ trong thôn chạy lên
hái nấm linh. Đứa lớn nhất bỗng la lên:
– “A! Bảy con chồn đen chết queo ở đây nè!”
Bọn trẻ chạy lại, tò mò xem xét. Quả thật là bảy xác chồn,
mắt trợn ngược, xám xịt, như bị sét đánh chết giữa đêm.
Không ai để ý rằng, một bụi linh thảo gần đó khẽ run lên,
rồi lặng lẽ hóa thành tro bụi – tàn dư của linh trận đã tự diệt.
Tại Thiên Huyền Tông.
Tin báo từ nhóm do thám không gửi về. Bạch Trường Không nhíu
mày.
– “Cả đội đều mất tích? Trong vòng một đêm?”
Một lão già khác lạnh giọng:
– “Chắc chắn là cao nhân làm. Mà người có thể giết gọn như
vậy... chỉ có thể là kẻ từng phong ấn Tàn Hồn.”
Bạch Trường Không ánh mắt u ám:
– “Hừm. Vậy thì... phải mời đến Địa Sát Đường – Kim Diêm
Nhân.”
Một cái tên... làm cả điện lặng đi.
Tối hôm đó tại thôn.
Lâm Uyển pha trà, lặng lẽ nhìn Hạ Dương chăm sóc vườn thuốc.
Nàng hỏi:
– “Ngươi... lại ra tay?”
Hạ Dương không trả lời, chỉ cắm thêm một gốc Hàn Phách
Thảo vào chậu sành.
Một lúc lâu sau, hắn mới cười nhạt:
– “Nếu không nhổ cỏ tận gốc, gió xuân lại về… sẽ mọc nhiều
hơn.”
Lâm Uyển rùng mình. Trong nụ cười bình thản ấy... có gì đó
khiến người lạnh gáy.
Hết chương 10.

0 Comments