Chương 02: Kẻ Bị Thương Trong Rừng Sâu
Bầu trời xám xịt, mây đen vần vũ như báo hiệu một trận mưa lớn đang đến gần. Trong rừng phía tây Thanh Thạch Thôn, cây cối rậm rạp dày đặc, mặt đất ẩm ướt bởi những trận mưa đầu mùa. Đây là khu vực hiểm trở, ít người lui tới – ngoại trừ một người.
Hạ Dương, như thường lệ, lặng lẽ tiến sâu vào rừng. Nhưng hôm nay không phải để hái thuốc. Hắn cảm nhận được một dao động linh khí mỏng manh từ đêm qua – dấu vết của một trận chiến pháp thuật. Dù đã rất nhạt, nhưng với nhãn lực và thần thức của một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ như hắn, điều đó chẳng thể thoát khỏi cảm giác nhạy bén được rèn luyện qua năm tháng sinh tử.
Trên nền đất loang lổ dấu chân, vết máu khô in mờ lên những chiếc lá úa vàng. Hắn quan sát kỹ càng, ánh mắt như xuyên qua mọi lớp ngụy trang.
“Dấu chân loạng choạng, trọng thương… nhưng có trận pháp ẩn khí sơ cấp. Là tu sĩ luyện khí tầng tám trở lên.”
Hạ Dương không nói một lời, tay vung nhẹ. Một tờ Phù Ẩn Hành cấp thấp lập tức tan thành tro bụi. Hắn bước nhẹ vào rừng sâu, gần như không phát ra tiếng động.
Không lâu sau, hắn dừng lại trước một khóm trúc đổ rạp. Phía sau đó, một thân ảnh đang run rẩy nép mình.
Đó là một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt tái nhợt, toàn thân nhuốm máu, một bên vai đã bị xuyên thủng, khí tức hỗn loạn. Nàng cảnh giác nhìn hắn, tay run rẩy giữ một thanh phi kiếm gãy.
– “Ngươi… là ai?”
Hạ Dương bình tĩnh nhìn nàng, không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói:
– “Muốn chết tại đây, hay theo ta?”
Nàng ngạc nhiên, định phản ứng, nhưng một cơn đau nhói khiến nàng ngất lịm đi. Hạ Dương lặng lẽ tiến tới, điểm vài huyệt đạo, rồi nhẹ nhàng cõng nàng quay trở về thôn.
Đêm hôm ấy.
Trong căn hầm bí mật dưới nhà tranh, Hạ Dương đặt thiếu nữ lên chiếc giường đá. Hắn nhanh chóng lấy ra vài bình ngọc, nhỏ vài giọt dịch đỏ nhạt lên vết thương. Chất dịch vừa chạm da liền bốc hơi, mùi thảo dược lan tỏa nồng nặc. Tay hắn không chậm trễ, bắt đầu vận dụng pháp lực đẩy độc khí ra ngoài.
Một lát sau, thiếu nữ thở đều lại. Vết thương ổn định.
Hạ Dương ngồi xếp bằng cạnh nàng, ánh mắt trầm tĩnh. Hắn nhận ra bên trong túi trữ vật của nàng có một mảnh phù đồ rách – bản đồ di tích Phong Hàn Cốc. Không cần đoán cũng biết: nàng là người mà nhóm kỵ sĩ truy lùng hôm trước đang tìm kiếm.
Sáng hôm sau.
Thiếu nữ tỉnh lại. Ánh mắt đầy cảnh giác nhìn xung quanh.
– “Ngươi đã cứu ta?”
– “Không cứu ngươi thì bỏ mặc cho mãnh thú ăn xác?” – Hạ Dương thản nhiên.
– “Tại sao?” – Nàng gặng hỏi.
– “Ngươi nằm chắn ngay đường hái thuốc, quá phiền.”
Câu trả lời khiến nàng nghẹn họng. Người này rõ ràng đã dùng đan dược cao phẩm và trị thương bằng thủ pháp mà chỉ tu sĩ Trúc Cơ trở lên mới có thể thực hiện – vậy mà lại nói nhẹ tênh như giúp nhặt củi.
– “Tên ngươi là gì?” – nàng hỏi tiếp.
– “Hạ Dương. Dân quê, hái thuốc mà sống.” – Hắn vẫn giữ điệu bộ nhàn nhạt, rót cho nàng một chén nước thảo dược nóng.
Nàng im lặng, nhưng trong ánh mắt hiện lên tia nghi hoặc. Một “dân quê” mà có thể xóa vết thương nặng như vậy trong chưa đầy một đêm?
Ba ngày sau.
Thiếu nữ đã có thể bước đi, nhưng vẫn ở lại nhà tranh. Nàng tự xưng tên Lâm Uyển, đệ tử ngoại môn của Vân Hà Môn, bị truy sát sau khi tình cờ lấy được bản đồ một di tích cổ trong lúc lịch luyện.
Hạ Dương chẳng hỏi gì thêm. Hắn mỗi ngày vẫn vào rừng hái thuốc, tối về luyện công trong im lặng.
Lâm Uyển ngày càng tò mò. Một lần, nàng lén quan sát hắn từ xa. Và nàng sững sờ khi thấy Hạ Dương phất tay, một đạo hỏa phù cấp ba lập tức thiêu cháy gốc linh thảo có yêu trùng ký sinh.
“Tu sĩ Trúc Cơ…” – nàng thì thầm.
Nàng hiểu, người này không đơn giản như vẻ ngoài. Nhưng cũng hiểu, nếu hắn muốn giết mình, mình đã chết từ ba ngày trước.
Đêm ấy.
– “Ngươi… rốt cuộc là ai?” – Lâm Uyển hỏi khi hai người cùng uống trà bên bếp lửa.
– “Một kẻ từng trèo lên sinh tử, nay chỉ muốn sống yên ổn.” – Hạ Dương đáp nhẹ, mắt không rời đốm lửa.
– “Vậy tại sao lại giúp ta?”
Hạ Dương nhếch môi, lần đầu ánh mắt hắn lóe lên lạnh lẽo:
– “Vì ta biết, nếu ngươi chết, bọn kia sẽ tìm đến tận đây. Ta không thích bị làm phiền.”
Không phải trượng nghĩa. Không phải thương hại. Chỉ là một cách bảo vệ sự yên tĩnh mà hắn đang có.
Lâm Uyển run nhẹ, nhưng sau cùng chỉ cúi đầu nói khẽ:
– “Ta… hiểu rồi. Ơn cứu mạng, ta sẽ ghi nhớ.”
Cuối chương.
Ngoài rừng, từng cơn gió thổi qua mái tranh. Mọi thứ vẫn yên bình. Nhưng bên trong lớp vỏ phàm tục ấy, một con hổ đang ngủ yên.
Và nếu có ai đó chạm đến ranh giới mà hắn vạch ra... thì con hổ ấy, sẽ không ngại cắn chết tất cả.
Chương 03: Gió Lặng Trước Cơn Giông
Gió sớm hôm nay mang theo hơi lạnh lạ thường. Trên bầu trời, mây đen kéo về từ hướng tây, như báo hiệu một thứ gì đó bất ổn sắp xảy đến.
Trong thôn Thanh Thạch, mọi thứ vẫn yên bình như bao ngày. Tiếng gà gáy sớm, khói bếp tỏa lên từ mái rơm, và dáng người quen thuộc của Hạ Dương vẫn xuất hiện trên lối mòn dẫn lên núi, tay xách giỏ thuốc, áo vải thô bạc màu vì nắng gió.
Nhưng phía sau vẻ bình yên ấy, một biến cố đang đến gần.
Ba ngày sau khi cứu Lâm Uyển.
Nàng tuy đã hồi phục, nhưng vẫn chưa rời đi. Dù ngoài miệng nói rằng cần dưỡng thương, nhưng thực chất trong lòng nàng đã bắt đầu dậy sóng. Bởi nàng không thể đoán nổi rốt cuộc người đàn ông tên Hạ Dương kia là ai.
Một người có thể thi triển hỏa phù cấp ba mà lại sống như phàm nhân, không có hộ tịch, không danh môn hậu thuẫn, ẩn cư nơi hoang dã… chỉ có thể là kẻ có quá khứ dính máu hoặc dính bảo vật.
Tối hôm đó, khi Hạ Dương vào rừng như thường lệ, Lâm Uyển âm thầm lục lọi trong căn nhà tranh. Nàng mở từng hộc gỗ, lật từng tấm vải, cuối cùng cũng tìm thấy một góc hầm ngầm.
Bên trong không có kho báu, cũng chẳng có linh thạch, chỉ có một bộ bàn đá, vài bình ngọc chứa thảo dược, một lò luyện đan và... một quyển trục da thú đen kịt giấu kỹ trong khe đá.
Nàng mở ra.
Ánh mắt lập tức biến đổi.
Trên tấm da thú là bản vẽ hoàn chỉnh của Phong Hàn Cốc – một di tích cổ bị thất lạc từ trăm năm trước, từng là nơi tọa lạc của một nhánh phụ của Thanh Huyền Tông, trước khi toàn bộ bị hủy diệt vì một tấm Thiên Tủy Đồ.
Đúng lúc nàng còn đang sững sờ, một giọng nói nhẹ vang lên từ sau lưng:
– “Thứ đó… không nên để ngươi chạm vào.”
Lâm Uyển giật mình quay phắt lại, thấy Hạ Dương đứng phía sau, ánh mắt lãnh đạm như hồ nước đóng băng.
– “Ta… ta chỉ tò mò…”
– “Tò mò, có thể mất mạng.” – Hạ Dương đáp, giọng bình thản nhưng mang sát khí ẩn ẩn.
Không có đao kiếm. Không có uy hiếp. Nhưng một áp lực vô hình khiến Lâm Uyển nghẹn thở. Trong khoảnh khắc ấy, nàng hiểu: người trước mặt không đơn thuần là Trúc Cơ – mà là một kẻ sống sót từ địa ngục, từng trải qua sinh tử, giết chóc và phản bội đến mức không còn tin ai.
Cùng lúc đó.
Tại bìa rừng phía bắc Thanh Thạch Thôn, năm thân ảnh áo đen xuất hiện lặng lẽ như u linh. Cầm đầu là một nam tử mặt lạnh, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, tay cầm một cái La Hồn Bàn đang xoay loạn.
– “Chắc chắn! Mùi khí tức linh lực của bản đồ di tích… dừng lại tại đây.” – hắn gằn giọng.
– “Chẳng lẽ kẻ đó... là một tên tu sĩ ẩn tu?” – một kẻ khác thấp giọng hỏi.
– “Dù là ai cũng giết. Bản đồ thuộc về Tà Vân Các, kẻ dám chiếm giữ phải chết.”
Năm người lập tức hóa thành năm bóng đen, lướt vào thôn như lũ chồn tìm mồi, không để lại chút dấu vết nào.
Đêm hôm đó.
Gió bắt đầu gào lên ngoài rừng. Lâm Uyển ngồi bên trong nhà tranh, không ngừng nhìn về phía cửa, trong lòng thấp thỏm.
Bỗng – một tiếng “Ầm!” vang lên.
Cửa nhà bị đá tung. Năm thân ảnh áo đen xông vào.
– “Đưa bản đồ ra! Tha ngươi chết toàn thây!” – tên cầm đầu quát lạnh, kiếm khí đã ngưng tụ.
Hạ Dương đang pha trà. Hắn không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói:
– “Các ngươi... làm ồn rồi đấy.”
– “Ngươi...” – tên kia biến sắc. Gã cảm thấy áp lực vô hình tỏa ra từ sau lưng người đàn ông áo vải. Không phải sát khí, cũng không phải pháp lực… mà là một loại tĩnh mịch đáng sợ, như vực sâu không đáy.
Ngay khoảnh khắc tên cầm đầu rút kiếm, Hạ Dương khẽ đưa tay.
“Phốc!”
Một luồng khí bắn ra như thiểm điện. Cổ tay tên kia lập tức bị cắt lìa, máu phun đầy đất.
Chưa kịp kêu, Hạ Dương đã xoay người – ánh mắt lạnh như sương phủ núi.
– “Các ngươi... không nghe ta nói sao?”
Hắn nhẹ vung tay. Năm Hỏa Tâm Phù bay ra, xoay tròn giữa không trung như năm vì tinh tú đỏ rực. Không có tiếng chú, không có thủ quyết phức tạp. Chỉ một ý niệm – thiêu đốt.
ẦM!
Ngọn lửa như biển bùng lên trong căn nhà tranh nhỏ. Năm tên áo đen gào thét trong đau đớn, nhưng trận pháp do Hạ Dương khắc dưới sàn đã kích phát, không cho bất cứ ai thoát thân.
Chưa đầy ba hơi thở – tất cả đều hóa thành tro bụi.
Lâm Uyển ngồi chết lặng.
Nàng chưa từng thấy ai ra tay quyết đoán như vậy. Không có do dự, không có đàm phán, cũng không thèm hỏi lai lịch. Với Hạ Dương, kẻ dám bước qua ranh giới mà hắn vạch ra – phải chết.
Hắn chậm rãi thu dọn mảnh vụn, lấy ra tấm bùa trấn khí, dán lên nóc nhà, rồi quay sang nhìn nàng.
– “Ngươi nợ ta một mạng.”
Lâm Uyển gật đầu, không dám cãi lời.
– “Và thêm một nguyện ước.” – Hắn nói tiếp, ánh mắt sâu thẳm, đầy ý vị.
Rồi hắn quay đi, thản nhiên như thể vừa chỉ dọn một đống rác. Bên ngoài, cơn mưa lớn bắt đầu trút xuống. Gió rít qua mái tranh, gió thổi tung khói tro… nhưng hổ trong rừng đã thức giấc.
Chương 04: Sóng Ngầm Dưới Dòng Nước Phẳng
Sau trận chiến đẫm máu trong đêm, thôn Thanh Thạch chìm trong sự im lặng bất thường.
Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi, nhưng người dân không biết rằng năm kẻ tu sĩ của Tà Vân Các đã hóa thành tro bụi ngay trong một căn nhà tranh mục nát ở đầu thôn.
Hạ Dương – kẻ ẩn sĩ chưa từng rời khỏi núi hơn mười năm – lại chính là người đã kết liễu tất cả, mà không hề để lại một gợn sóng.
Sáng hôm sau.
Trên bãi đất sau nhà, Hạ Dương vẫn thong thả phơi thuốc, tay xếp từng nhánh linh thảo như chẳng có chuyện gì xảy ra. Lâm Uyển đứng lặng bên hiên, ánh mắt vừa cảm kích, vừa khó xử.
Nàng không dám hỏi hắn vì sao lại giết người không chút nương tay, cũng không dám hỏi làm sao hắn che giấu được tu vi đến mức ngay cả thần thức của Trúc Cơ kỳ cũng không phát hiện ra.
Bởi vì nàng biết… những câu hỏi đó, không nên hỏi.
Trưa.
Từ ngoài thôn, một người lạ xuất hiện – lưng đeo rương gỗ, mặt mũi nho nhã, khí tức ôn hòa, tay cầm quạt giấy. Hắn ghé vào quán rượu nhỏ nơi đầu làng, cười nói với lão chủ quán:
– “Thôn này có ai họ Hạ không? Hạ Dương, khoảng bốn mươi tuổi, sống một mình?”
Lão chủ quán nhíu mày:
– “Có. Lão Hạ ở đầu rừng. Nhưng… hắn chỉ là một kẻ hái thuốc sống ẩn thôi, tìm hắn làm gì?”
Người kia cười nhẹ, không đáp, chỉ gõ nhẹ quạt lên bàn đá.
Đêm đến, hắn biến mất khỏi thôn như chưa từng đến.
Cùng lúc đó.
Tại một ngọn núi phủ đầy mây trắng cách thôn mấy trăm dặm, trong đại điện bằng ngọc xanh, một giọng nói âm trầm vang lên:
– “Người của Tà Vân Các mất tích... dấu vết linh khí cuối cùng dừng lại tại Thanh Thạch Thôn.”
Một lão giả mặc đạo bào lam nhạt đứng dậy, tay cầm phất trần, ánh mắt trầm ngâm:
– “Lại là Thanh Thạch Thôn... mười năm trước cũng từng có biến cố kỳ lạ ở đó.”
Một nữ tu sĩ đứng bên cạnh lên tiếng:
– “Lão tổ, có cần phái người đến thôn điều tra không?”
Lão giả vuốt chòm râu bạc, chậm rãi nói:
– “Không vội. Ta đã cho truyền tin xuống. Nếu có ai từ thôn ấy động đến bản đồ Phong Hàn Cốc, sớm muộn gì cũng xuất đầu lộ diện.”
Ánh mắt lão nhìn về phương xa, dường như xuyên qua từng dãy núi:
– “...Lũ chuột ẩn mình trong đất, cũng sẽ có ngày bị đào lên.”
Tại thôn Thanh Thạch, nhà tranh của Hạ Dương.
Đêm hôm đó, Lâm Uyển lặng lẽ đặt một chiếc ngọc giản lên bàn đá, rồi khẽ nói:
– “Đây là phần còn lại của bản đồ mà ta giữ. Ghép với bản của huynh... có lẽ đủ để mở lối vào di tích.”
Hạ Dương không nhìn nàng, chỉ hỏi một câu:
– “Tại sao đưa ta?”
Lâm Uyển im lặng một lúc, rồi trả lời:
– “Vì nếu không có huynh... ta đã chết.”
Một lúc sau, Hạ Dương mới cất lời, giọng nhẹ như gió thoảng:
– “Cô không nợ ta nữa.”
Nói xong, hắn khoát tay, chiếc ngọc giản lập tức bay lên, nhập vào bản đồ da thú đang treo trên tường. Hai mảnh phù văn phát sáng, từ từ kết hợp lại thành một đồ hình cổ xưa có hình mắt trận.
Ánh sáng xanh mờ nhạt bắn ra một dòng chữ phù cổ:
“Tụ Linh Động – Cấm Địa Huyết Cốc.”
Hạ Dương khẽ nhíu mày. Cấm địa. Nghĩa là đã có ít nhất một đời tu sĩ tiến vào mà không trở ra.
Canh ba đêm đó.
Hạ Dương một mình rời khỏi nhà tranh, tay cầm theo một hộp gỗ dài bọc vải đen.
Hắn đi đến một vách đá cách thôn hai dặm. Gõ ba lần vào mặt đá, một trận pháp ẩn hiện. Hắn lặng lẽ chui vào – bên trong là một hang động ngầm do hắn tự bố trí, có đầy đủ trận pháp ẩn khí, cấm chế phòng hộ, và một cái quan tài ngọc xanh được phong ấn bằng chín đạo phù văn.
Hạ Dương đứng lặng một lúc, ánh mắt phức tạp, rồi từ từ mở lớp vải đen ra.
Bên trong là một thanh kiếm gãy – Kiếm Hồn Linh Khí từng vang danh mười năm trước tại đại lục Linh Nguyên: Thôn Nhật.
Ngón tay hắn nhẹ vuốt lưỡi kiếm nứt, giọng thì thầm:
– “Ngươi… đã ngủ đủ rồi.”
Cuối chương.
Lâm Uyển vẫn chưa biết, người mà nàng đang ở chung... chính là “Dạ Linh Hộ”, kẻ từng một đêm đồ sát ba chi nhánh của Huyết Sát Môn rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Mười năm ẩn cư, sống như phàm nhân, chính là để đợi một thời cơ.
Và giờ... gió bắt đầu đổi chiều.
Chương 05: Bóng Ma Quá Khứ
Nửa tháng sau.
Trời vào đầu xuân, khí lạnh tan dần, hoa dại ven núi bắt đầu hé nở. Thôn Thanh Thạch vẫn yên bình như mặt hồ tĩnh lặng. Nhưng chỉ có Hạ Dương biết, sự yên bình này chỉ là tạm bợ, là lớp vỏ mỏng manh trước một cơn giông khổng lồ.
Đêm đó, trăng khuyết.
Một vị khách không mời đã lặng lẽ đặt chân đến thôn.
Hắn mặc áo choàng đen phủ kín người, bước đi không tiếng động. Chân vừa chạm đất, mấy con chó giữ thôn lập tức tru lên thảm thiết, rồi… chết không lời trăn trối.
Trong lòng bàn tay kẻ đó, là một mảnh lệnh bài màu máu, khắc hình một mắt rắn mở nửa – biểu tượng chỉ thuộc về một thế lực từng bị xóa tên khỏi bản đồ tu chân giới từ mười năm trước: Huyết Sát Môn.
Tại nhà tranh Hạ Dương.
Hắn đang sắc thuốc, hơi khói nhẹ nhàng bốc lên. Ánh lửa hắt lên gương mặt bình thản.
Lâm Uyển ngồi bên, chăm chú lật xem bản đồ di tích sau khi được hoàn chỉnh. Nàng không nhận ra – nét mặt Hạ Dương tuy vẫn bình thản, nhưng tay trái hắn đã đặt lên bên hông – nơi cất giấu một tấm phù lục màu tro.
Đó là Tê Hồn Phù, chỉ dùng trong tình huống gặp cường địch Nguyên Anh trở lên.
Không ai biết vì sao một kẻ "tu sĩ hái thuốc" lại mang theo vật quý hiếm cỡ đó.
Nhưng Hạ Dương thì biết – bóng ma năm xưa đã bắt đầu trở lại.
Nửa canh giờ sau.
Tiếng gió thổi qua mái tranh bất ngờ ngưng bặt. Lũ chim trong rừng im lặng. Một luồng sát khí mơ hồ tỏa ra từ rừng rậm.
Rồi... một tiếng cười trầm khàn vang vọng như từ cửu u địa ngục:
– “Mười năm rồi, ngươi vẫn thích dùng cái mùi thuốc rẻ tiền này để che dấu linh thức nhỉ… Dạ Linh Hộ! Hay... phải gọi là Hạ Dương?”
Lâm Uyển biến sắc.
Dạ Linh Hộ? Chẳng phải là cái tên được liệt vào sổ truy nã tuyệt mật của mười hai đại tông môn năm xưa sao?
Hạ Dương đứng dậy, tay phủi bụi áo vải, không hề kinh hoảng.
Hắn đi ra cửa, mở cánh gỗ cũ kẽo kẹt. Trước mặt hắn là một nam nhân trung niên, toàn thân như được kết từ máu thịt, ánh mắt như rắn độc, tu vi Kết Đan hậu kỳ, khí tức không giấu diếm.
– “Ngươi sống dai thật, Huyết Thiên.” – Hạ Dương cười nhạt, ánh mắt vẫn hờ hững như thể trước mặt chỉ là một tên ăn mày.
Tên Huyết Thiên híp mắt, cười âm trầm:
– “Nếu không phải nhờ ngươi ‘ân tặng’ cho ta một kiếm năm xưa, ta đâu có cơ hội lột xác từ trong Huyết Trì, sống lại dưới thân xác mới này.”
– “Ngươi đến để chết lần nữa à?” – Giọng Hạ Dương không cao, nhưng làn sát khí phảng phất đã khiến không khí ngưng đọng.
ẦM!
Chưa kịp đáp, Huyết Thiên đã động thân. Một đạo huyết mang dài ba trượng đánh xuống như sấm sét.
Pháp thuật: Huyết Trảm Hồn!
Cả mảnh đất nổ tung. Cây cối cháy rụi. Đất đá vỡ vụn. Nhưng... bóng người Hạ Dương không còn ở đó.
– “Là tàn ảnh?!” – Huyết Thiên nheo mắt.
Bỗng sau lưng hắn – một tiếng xoẹt! vang lên.
Một mảnh phù lục màu tro bay tới, như chiếc lá mỏng, dính vào lưng Huyết Thiên.
Pháp phù: Tê Hồn – trấn hồn, phá khí, chặn nguyên thần.
RẮC! Một tiếng vang khô khốc.
Huyết Thiên rú lên, quỳ sụp, toàn thân run bần bật. Hắn cố vận nguyên lực – nhưng phát hiện linh hải trong đan điền như bị đóng băng.
– “Ngươi… ngươi giấu phù lục cấp sáu?!” – Hắn gào lên, không thể tin.
Hạ Dương chậm rãi bước ra từ bóng tối. Trong tay hắn là thanh Thôn Nhật Kiếm gãy – đã cắm thêm một đoạn xương thú làm chuôi tạm.
– “Ta không thích đánh nhau. Nhưng nếu ngươi đến gõ cửa… ta đành tiễn.”
Một kiếm chém ra. Không pháp quyết. Không phù văn.
Nhưng kiếm khí mang theo sức nặng của mười năm giết chóc, nhẫn nhục và lửa thù.
PHỤT!
Một dòng máu phun cao, Huyết Thiên mất đầu.
Cái xác chưa kịp ngã xuống thì Hạ Dương đã vung tay – năm đạo phong phù đánh ra, biến hắn thành tro bụi. Không để lại chút tàn tích.
Tại cửa rừng, có hai bóng người âm thầm theo dõi.
Một trong số đó là gã nho sinh từng hỏi tên “Hạ Dương” ở quán rượu. Hắn khẽ rùng mình:
– “Kết Đan hậu kỳ… giết trong một chiêu. Hắn... không phải Trúc Cơ.”
Người còn lại khẽ nói:
– “Bẩm báo ngay cho tông chủ. Người này… có thể là mảnh chìa khóa cuối cùng mở ra Phong Hàn Cốc. Nhưng quan trọng hơn... hắn là biến số.”
Sáng hôm sau.
Dân làng lại thấy Hạ Dương xách giỏ thuốc đi hái sớm. Vẫn chiếc áo vải bạc màu, vẫn dáng vẻ còng lưng khi qua bậc đá.
Không ai biết rằng đêm qua, chỉ cách họ vài bước chân, một cao thủ Kết Đan kỳ đã mất mạng trong im lặng.
Và cũng chẳng ai biết, một đoạn quá khứ chôn kín mười năm đang bắt đầu trồi lên mặt nước...
Hết chương 05.
Xem nhiều video hay tại:

Website: ► https://meopingping.blogspot.com/
0 Comments