NHÀ NGHỈ CŨ KINH DỊ

 NHÀ NGHỈ CŨ KINH DỊ

Chào mọi người, mình chia sẻ với mng về câu chuyện chính mình trải qua nha!

- Chuyện là như vậy . Ngày hôm ấy mình đi chơi về muộn (chính xác là hơn 2h), nhà thì chỉ có bố mẹ thôi, lớn tuổi cả rồi nên mình không có gọi để mở cửa . Vì thế nên em mới bấm bụng mà thuê cái khách sạn để ngủ đến sáng rồi về .



- Nhà mình cũng ở quận 1 luôn, nên ra khách sạn gần nhà thì lại full hết phòng . Nên vô tình đi xuống ở cái chỗ ngã 4 chợ Cô Giang với Đề Thám . Có 1 cái nhà nghỉ kiểu cũ, cũ ơi là cũ luôn nhưng mà được tân trang theo kiểu (Cái bàn màu vàng thì sơn lại màu đỏ, chứ không phải bỏ cái cũ mua cái mới) .

- Thì đây là 1 nhà nghỉ nhỏ, gồm có 7 tầng . 3 tầng đầu tiên thì full phòng, nên lễ tân sắp xếp cho mình 1 căn phòng ở cuối dãy tầng 4 . Lúc lên là đi thang máy, thì cái dãy hành lang này nó theo kiểu chữ L , đi tới cuối dãy quẹo phải là phòng mình ở . Đối diện phòng là 1 cầu thang bộ .

- Bản thân mình là 1 người tin vào tâm linh, nên trước khi vào phòng 3 gõ cửa 3 cái rồi mới vào phòng . Nhưng mà khi mở cửa phòng ra và bước vào, thì mình linh tích mách bảo rằng mình đang gặp nguy hiểm, vì bên trong phòng thì rất lạnh mặc dù phòng ở cuối dãy, ở trong góc nên không có cửa sổ, lúc ấy thì nổi da gà da vịt lên hết rồi . - Thì đây trước khi kể chi tiết hơn, mình sẽ mô tả cho anh hiểu căn phòng dựa trên hình ảnh mình có vẽ ra mng có thể xem bên dưới .

!!! Mng chịu khó để ý kĩ nha, cái bàn ở đối diện giường là 1 cái bàn trang điểm có cái gương tròn rất to . Bên cạnh giường là 1 cái lối đi nhỏ, để mình có thể đứng mở cửa tủ quần áo mà lấy đồ .

- (Lần 1) Khi mà mình bước vào phòng ý, mình chắc chắn 100% không có ai hết và không có chim chuột gì luôn vì giường cao này là loại cũ mà không có cái gầm giường . Vừa bước vào thì mình tiếng cốc cốc 2 lần, ở cái tủ quần áo thì mình cảm nhận được giống như có người đang nằm ở đấy vậy . Nếu như đứng ở cửa ra vào, nhìn qua bên ấy thì sẽ bị che khuất vì cái giường cao nên không thấy được . Nhưng nhìn qua gương thì sẽ thấy được phía bên đó, lúc ấy mình nhìn gương thì không có gì, 1 phần vì mệt nên mình cũng chưa suy nghĩ gì nhiều, mình lại đặt đồ lên 2 cái ghế để cho nó không có bị trống . Sau đó thì lấy đồ che cái gương đi lại .

- Rồi soạn đồ đi tắm rửa như bình thường thôi, lúc tắm thì không có gì xảy ra cả . Lúc ấy là 3h kém, vì mình bật nhạc chill để đi tắm nên có xem giờ và nhớ .

- Vì đây là 1 nhà nghỉ lâu đời, nên nội thất bên trong cũng không được tốt . Tắm bằng 1 cái vòi sen cũ . Nó không giống như bây giờ, khi mà mình tắt thì nó sẽ tắt hẳn luôn hoặc sẽ còn nhiễu vài giọt nước . Còn cái cũ ấy sau khi tắt, nó sẽ chảy 1 đoạn nước ít nữa rồi mới nhiễu giọt nước .

- (Lần 2) : Rõ ràng là mình đã tắt nước rồi, thì nó mới chảy ít rồi nhiễu giọt . Mình vừa ra khỏi phòng, vừa mới ngồi lên giường tắt nhạc đi thì nghe tiếng xả nước trong wc tiếp . Nhưng lúc đó mình khá mệt nên vẫn chưa nghĩ gì hết nha, mình vào tắt nước như bình thường luôn

- (Lần 3) Tắt nước xong mình leo lên giường nằm, thì lúc ấy là hơn 3h5p rồi . Đang nằm liêm dim tính tắt đthoai để đi ngủ thì mình nghe ngoài dãy hành lang có tiếng bước chân vừa chạy vừa cười của 1 đứa con nít cụ thể là con trai .

- Lúc ấy thì mình mới nghĩ là : "Trời ơi, giờ này 3h rồi mà nhà nào lại để cho con em mình chạy giỡn như vậy, không để cho mọi người ngủ nghỉ gì hết cả" Lúc ấy mệt, nên cũng kệ vì cũng không ảnh hưởng nhiều lắm . Mà lúc ấy là vẫn chưa nghĩ gì về chuyện tâm linh nha !

- (Lần 4) : Lúc nãy sau khi nghe tiếng nó chạy từ cầu thang qua, rồi chạy tới chỗ thang máy thì không nghe nữa . Khoảng tầm chưa tới 5 phút sau, thì lần này mình lại nghe tiếng bước chân vừa chạy vừa giỡn của 1 cô gái lớn tuổi, kèm theo của 1 đứa con nít nữa tổng cộng là 2 người . Lúc ấy mình mới nghĩ là : "Giờ này 2 mẹ con chạy giỡn ở ngoài được hay thiệt, thôi để ra nhắc nhở người ta tí " Tính bấm bụng là ra nhắc nhở nói chuyện nhẹ nhàng thôi, vì tính mình cũng hiền lành hướng nội .

- Mở cửa phòng ra, đối diện là cầu thang bộ . Thề luôn là nó trống quánh, không khí nó bình yên giống như chưa từng có việc gì xảy ra ở ngoài đây . Phòng mình thì bên phải dãy mà, nên ra phòng rồi mình quẹo trái < . Nguyên 1 dãy từ đầu đến cuối không có 1 bóng người, không có dấu hiệu gì là 2 mẹ con chạy nhảy ngoài nãy . Mình mới thấy lạ, mình quay qua cái cầu thang bộ thì ngó lên ngó xuống cũng y chang luôn, không có cái dấu hiệu gì gọi là chạy nhảy gì luôn .

- (Lần 5) : Lúc ấy mình sợ quá biết là mình vừa nghe thấy gì rồi nên mới chạy lại vào trong phòng đóng cửa lại . Thì lần này nha, mình lại nghe tiếng cộc cộc 4 lần chứ không phải là 2 lần như lúc đầu và có cảm giác, cảm nhận có người đang nằm ở giữa cái lối tủ quần áo và giường . Đứng ở đây là bị khuất, không nhìn thấy được và gương thì mình che lại rồi, nên không có phản chiếu mà thấy được nốt .

- Lúc ấy rất hoảng sợ, quíu dữ lắm . Mình không biết làm gì ngoài niệm phật (Nam mô a di đà phật) . Xong rồi mình leo lên giường ngồi thiền, điện thoại thì mình mở chú đại bi , trong đầu mình thì niệm phật .

- 1 lúc lâu ơi là lâu, thì mình cảm thấy người mình nhẹ nhàng hẳn . Bình tĩnh hơn nhưng vẫn còn rất sợ hãi . Xem điện thoại thì lúc ấy hơn 4 giờ sáng, nghĩa là mình ngồi niệm phật cả tiếng đồng hồ . Lúc ấy mình lấy đồ đạc, vì vali mini dạng nhỏ, nên cầm dễ . Mình chạy ra thang máy, xuống dưới gặp lễ tân check out luôn .

- Nếu như mình bị quáng gà, thì khi kể với lễ tân người ta sẽ không tin đâu . Nhưng mà, con bé lễ tân ở đây thì tầm sinh năm 2003 đổ lại thôi . Mình kể tới đâu thì con bé tin sái cổ đến đấy . Mình mới hỏi là nãy có nghe tiếng chạy nhảy với tiếng cười đùa không, nó mới bảo là em chỉ nghe tiếng cười thôi chứ không nghe tiếng chạy, nó mới chỉ lên cái cầu thang bộ á là nghe tiếng cười trên đó vọng xuống .

- Cả 2 nói chuyện 1 hồi rồi nó mới bảo, nó làm ở đây mới được hơn 1 tuần thôi, nó làm ca 2 còn ca 1 là bà cô kia làm lâu rồi . Bả dặn con nhỏ này nè, là làm ca khuya thì nghe tiếng ai kêu cũng đừng có trả lời, mà nhìn kĩ ai rồi hẳn dạ thưa . Lúc mình kể xong, mà con bé ấy mặt nó xanh hơn tàu lá chuối nữa . Sau đó thì nó có xin nghỉ không hay tiếp tục làm thì mình không biết vì lần đầu cũng như lần cuối mình quay lại chỗ đấy

- Sau đó thì mình cũng về nhà, rồi kể với mẹ thôi vì bố làm công an nên không tin về chuyện tâm linh ma quỷ . Mẹ mình làm giáo viên, kể xong thì mẹ mình dẫn mình lên chùa Ngọc Hoàng ở quận 1 luôn . Mẹ có quen sư thầy ở đó. Mà lúc về thì người mình lạnh lắm, như sắp sốt đến nơi rồi . Lên trên ấy ăn uống nghỉ ngơi ở đó luôn, rồi niệm phật ngồi thiền cùng với các sư . Đến chiều tối thì khỏe hẳn, cơ thể nhẹ nhàng cũng không còn lạnh như bị sốt nữa .

- Sư thầy mới kêu, là chỗ mình vừa ở là âm khí rất nặng . Sư bảo mình vừa bị vong dựa, nhưng họ không có ác ý gì muốn hại mình đâu . Là do mình ở mà không xin phép, nên người ta mới quậy phá như vậy thôi .

P/s : Kinh nghiệm sau này có đi nhà nghỉ hay khách sạn nào cũng tuyệt tối đừng chọn ở cái phòng ở trong góc và trước khi ở thì nên vái xin họ 1 tiếng .

 

  Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.

  Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗

👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy

🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!

 

Post a Comment

0 Comments