Chương 141: Vọng Hồn Tử Thành – Truy Tung Người Không Tồn Tại
Ánh
chiều tà như máu đổ xuống Vọng Hồn Thành — một tòa thành đổ nát đã bị bỏ
hoang hơn ba trăm năm.
Tương
truyền nơi này từng là chốn phồn hoa nhất phương Bắc, nơi cư ngụ của tu sĩ đại
phái Cửu Dương Tông, trước khi cả tông môn bị một đêm diệt tộc bởi “một
kẻ không ai thấy, không ai nhớ, không ai dám gọi tên”.
Từ
đó, thành bị nguyền rủa, mọi sinh linh bước vào đều sẽ mất đi nhận thức về
chính mình, tan rã linh hồn trong 49 canh giờ nếu không rời khỏi kịp thời.
Trong
màn sương tro mờ mịt, một bóng người khoác áo vải thô rách vai, tay dắt theo
con lừa già, lặng lẽ đi vào.
Khương Dạ Minh.
Vẫn
bộ dạng thường dân không có chút khí tức tu sĩ, bước từng bước qua cổng đá nứt
vỡ của Tử Thành.
【Hệ thống thông báo: Nguy cơ linh hồn
cấp 3 – Vọng Hồn Trường Vực ảnh hưởng đến thần trí. Đề nghị kích hoạt "Văn
Hồn Phù Chấn".】
【Phù chấn kích hoạt: Miễn dịch hiệu ứng
tán hồn cấp thấp trong 4 canh giờ.】
【Ghi chú: Đã phát hiện tàn văn không
thuộc thiên địa bản nguyên trong thành. Có khả năng là dấu vết của Bí Văn tầng
thứ hai.】
Khương
Dạ Minh khẽ gật đầu.
“Quả
nhiên nơi đây từng là nơi Thiên Văn rơi xuống...”
Bốn canh giờ trôi qua.
Màn
đêm phủ xuống, trời không trăng, đất không ánh sao.
Cây
cối trong thành không một chiếc lá, chỉ còn trơ thân gỗ khô mục đâm thẳng lên
như từng ngón tay quỷ đang chờ xé rách bầu trời.
Tiếng
gió thổi qua khe đá nghe như tiếng người thì thầm:
“Ngươi
là ai…?”
“Vì
sao ngươi… không bị quên lãng…?”
“Tên
ngươi là gì…”
“Ngươi…
còn nhớ mình là ai sao?”
Khương Dạ Minh khoanh chân giữa trung tâm thành trì.
Trước
mặt hắn là một bức tượng đá đã vỡ nửa thân, mơ hồ là hình người nhưng có đến ba
mắt, sáu tay — cấu trúc dị tộc không từng thấy trong bất kỳ tộc hệ tu chân
nào.
Hắn
nhẹ tay chạm vào nền đá, truy xuất tàn ảnh thời không bằng "Tâm Ảnh
Kỹ".
Trong
chớp mắt, cảnh tượng mờ nhạt hiện lên — một vị tu sĩ áo bào tím bay ngang bầu
trời, trong tay nâng một quyển cổ thư ánh sáng vàng rực, phía sau là hàng trăm
vạn người như lũ, quỳ rạp xuống hướng về phía hắn.
Mà
giữa không trung, một thanh âm trầm đục như thiên lôi đánh xuống:
“Ngươi…
đã vượt giới hạn. Văn Đạo không nên bị khơi dậy lần nữa…”
Ngay
lúc ấy, từ sau bức tượng nứt vỡ vang lên một tiếng động nhỏ.
Không
phải tiếng vật ngã, mà là… tiếng bước chân cực nhẹ, như linh hồn đang bước.
Khương
Dạ Minh không quay đầu.
Chỉ
nhẹ giơ tay, một nét vẽ vô hình bay lướt giữa không khí — không ánh sáng, không
khí tức.
Chỉ
là một vòng cong đơn giản.
Một người mặc áo đen từ trong hư vô lộ ra.
Cả
thân hình hắn run lên, hai mắt đỏ rực, miệng lẩm bẩm:
“Là
ngươi… là ngươi… chính ngươi đã hủy Cửu Dương Tông năm đó…”
Khương
Dạ Minh nhìn hắn một hồi, rồi đáp khẽ:
“Không
phải ta.”
“Nhưng
ta biết... kẻ thật sự ra tay, cũng từng là người… như ta – kẻ từ nơi khác đến.”
Không khí bỗng rúng động.
Hư
ảnh sau lưng người áo đen bỗng biến dạng thành một chuỗi ký hiệu — là Văn Tự
Thiên Đạo, nhưng bị bóp méo, lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
【Hệ thống cảnh báo: Đã phát hiện Văn
Dị Loạn. Chủ nhân nên thận trọng – đây là Thiên Văn bị “dị hóa” bởi oán hồn chi
lực.】
【Đề nghị: Tạm thời tránh đối đầu trực
tiếp.】
Nhưng
Khương Dạ Minh không hề lùi.
Hắn
từ tay áo rút ra cây bút gãy quen thuộc.
Chấm
lên không khí một điểm.
“Nhất
điểm nhập đạo, phá tàn văn.”
Một
vòng tròn vẽ bằng hư không hiện lên quanh người áo đen.
Toàn
thân y run bần bật, mắt lộ vẻ kinh hãi:
“Không…
ngươi... không thể là kẻ mới Trúc Cơ…”
“Ngươi
đang viết lại quy tắc nơi này…”
ẦM!!
Một
luồng sáng từ mặt đất dâng lên, cuốn theo cả người áo đen vào trong, hóa
thành tro bụi, không để lại dấu vết tồn tại.
Khương Dạ Minh ngồi lại giữa Vọng Hồn Thành.
Trên
mặt đất, dưới chân hắn, từ tàn tích huyết văn lúc giao tranh, hiện ra một
mảnh nhỏ của Thiên Văn thứ hai.
Một
văn tự cổ, không ai đọc nổi.
Nhưng
khi hắn nhìn vào, hệ thống vang lên:
【Đã thu thập mảnh “Thứ Văn – Trảm Vọng”.】
【Chức năng mới mở khóa: Khắc Văn
Hư Thực – Trảm đi ảo ảnh, khiến hư vọng không còn nương náu.】
Hắn
nhẹ cười.
“Văn
thứ hai… đã đến rồi sao…”
Và
rồi, hắn lại rời đi.
Giữa
đêm khuya, bóng người mờ nhạt biến mất sau làn tro sương.
Không
ai biết, có một kẻ đang thu gom lại từng mảnh Văn Tự của Thiên Đạo, chỉ
để viết nên một thực tại khác... không ai kiểm soát nổi.
Chương 142: Trảm Hư Cảnh – Cửa Ngõ Dẫn Tới Thiên Văn Thứ Ba
Ba
ngày sau khi rời khỏi Vọng Hồn Thành, Khương Dạ Minh đã tiến vào vùng
đất bị xem là tử cấm chi địa — Hư Cảnh Vân Vụ, nơi mà cả Nguyên Anh kỳ
cũng không dám tùy tiện đặt chân.
Trên
bản đồ tu chân giới, nơi này chỉ được đánh dấu bằng hai chữ đỏ máu: "Không
rõ".
Từ
trên cao nhìn xuống, mảnh đất này hoàn toàn không có hình dáng cố định. Từng
dải mây mù như những con rắn trắng uốn lượn, cuốn lấy tất cả khí tức linh lực,
khiến cho thần thức không thể xuyên qua, pháp bảo không thể dò xét.
Với
tu sĩ bình thường, đây là nơi vô phương xác định phương hướng, một khi
bước vào, liền như rơi vào biển hư không vô tận.
Nhưng
Khương Dạ Minh lại thản nhiên đứng trước rìa mây mù, tay chạm nhẹ vào một khối
đá vụn. Hắn từ từ ngồi xuống, dùng bút gãy điểm lên mặt đất mấy ký hiệu cổ
văn.
【Hệ thống: Đã khởi động chức năng “Khắc
Văn Hư Thực”.】
【Trảm đi hư vọng, mở ra cánh cửa dẫn
tới Thiên Văn thứ ba.】
Trong
chớp mắt, một lối đi mờ nhạt hiện lên trong tầng tầng mây mù, chỉ vừa đủ
một người đi qua.
Không
phải cánh cửa không gian, không phải truyền tống trận — mà là một "lối
đi giữa khái niệm", chỉ mở ra cho người nắm giữ Văn Tự.
Khương
Dạ Minh không nói lời nào, tay vẫn đặt trong tay áo, chậm rãi tiến vào.
Trong Hư Cảnh — không có ngày đêm.
Chỉ
có từng tầng tầng lớp lớp "bản ngã" lặp lại, như đang đi vào hồn
phách của chính mình.
Ở
nơi này, nếu không giữ vững ý niệm, sẽ bị hút ngược vào ảo ảnh sinh mệnh cũ,
đến khi hóa thành cát bụi trong Hư Vô.
Nhưng
hắn vẫn bình thản.
Trước
mặt hắn, là ba Khương Dạ Minh khác nhau, từng người đại diện cho ba giai
đoạn hắn đã từng sống:
- Một kẻ
còn phàm tục, mặt mũi khờ dại.
- Một kẻ
mang ánh mắt lạnh lẽo, tay dính máu cừu nhân.
- Một kẻ
đang tu luyện điên cuồng trong sơn động cô tịch.
Cả
ba đứng chắn đường.
Hư
ảnh cười khẩy:
“Ngươi
không thể vượt qua chính mình. Mỗi bước tiến là một lần bỏ lại bản thân.
Ngươi... đã quên ngươi là ai rồi.”
Khương
Dạ Minh khẽ ngẩng đầu.
“Không
cần nhớ.”
“Chỉ
cần... không dừng lại.”
Hắn
nâng bút, nhẹ nhàng vẽ một đường ngang giữa hư ảnh và thực tại.
Ngay
lập tức, ba thân ảnh đồng loạt nứt vỡ — như tranh vẽ bị gió thổi bay.
Phía
sau tan biến, phía trước, một vòng sáng vàng lặng lẽ mở ra — cánh cửa dẫn
tới Thiên Văn Thứ Ba.
Bên trong cánh cửa là một không gian hoàn toàn tĩnh lặng.
Chỉ
có một quyển sách cổ bằng đá nổi giữa không trung, từng ký tự trên đó không
phải chữ viết, mà là từng đoạn ý niệm sống, như một phần bản nguyên của
vũ trụ đang vận chuyển.
Khương
Dạ Minh chậm rãi bước đến, đưa tay ra chạm.
【Cảnh báo: Cảnh giới hiện tại không đủ.
Đụng vào Thiên Văn thứ ba sẽ khiến thân thể bị đè nát dưới Thiên Ý.】
【Tùy chọn: Kích hoạt "Huyễn Thể
Tế Hồn", dùng phân thân ý niệm tế luyện bản văn. Rủi ro: Tổn thương linh hồn
vĩnh viễn 3%.】
【Lợi ích: Ghi nhớ Văn Tự nguyên thủy –
đoạn đầu Thiên Văn thứ ba: Văn Sinh Tự Thức – Đạo Khai Vô Ngã.】
Khương
Dạ Minh nhẹ cười.
“Đạo
tu đến cuối cùng, vốn là vô ngã... thì 3% có là gì.”
ẦM!!
Thân
ảnh hắn nổ tung giữa không trung, hóa thành hàng vạn dòng ký hiệu ý niệm
bao phủ lấy quyển sách đá, từ từ dung hợp.
Giữa
hư vô, chỉ còn lại một ý niệm bất diệt:
“Khương
Dạ Minh… Đạo ta không cần kẻ chứng minh.”
“Ta
đi, ta biết. Ta viết, thì tồn tại.”
Một ngày sau, bên ngoài Hư Cảnh Vân Vụ, một lão
giả Nguyên Anh kỳ đứng nhìn vào không gian méo mó.
Ông
ta run giọng nói:
“Không
ai từng vào được Hư Cảnh mà sống sót ra ngoài…”
Đúng
lúc ấy, một thiếu niên áo xám bình thường bước ra, tay cầm một nhánh trúc
gãy, chân dính chút bùn đất.
Vẻ
mặt hắn thản nhiên, chậm rãi dắt theo con lừa già đang gặm cỏ từ bên trong đi
ra.
Chương 143: Văn Sinh Tự Thức – Đạo Khai Vô Ngã
Sau
khi ra khỏi Hư Cảnh Vân Vụ, Khương Dạ Minh không lập tức quay về. Hắn lựa một
hang động cổ đã đổ nát nằm sâu trong rừng Tử Tùng, dựng lại trận pháp hộ thể
rồi tĩnh tọa ba ngày ba đêm.
Không
ai biết rằng, trong khoảng thời gian này — một cuộc lột xác kinh thiên đang âm
thầm diễn ra.
Trong
thức hải, giữa biển ý niệm u minh, một vòng văn phù xoay chậm, từng nét chữ cổ
xưa dần hiện ra. Đó chính là đoạn đầu tiên của Thiên Văn thứ ba — Văn Sinh
Tự Thức.
【Hệ thống nhắc nhở: Văn tự này không
thuộc bất kỳ hệ thống tu luyện nào đã được ghi nhận. Nó vượt khỏi pháp lý, vượt
khỏi thiên đạo.】
【Cảnh báo: Tư duy của người thường không
thể chứa đựng toàn bộ. Đề nghị phân giải thành “Diễn Ý Văn” để tu luyện gián
tiếp.】
Khương
Dạ Minh mở mắt, ánh sáng lóe lên như tinh diễm trong đáy hồ:
“Không
cần. Đạo của ta, không phải thứ mà hệ thống định nghĩa.”
“Thiên
đạo không dung ta, ta tự mở đường.”
Ngay
khi quyết định này được phát ra, từng dòng kim văn trong thức hải chấn
động, biến thành vô số sợi chỉ ánh sáng len lỏi khắp kinh mạch, đan kết
lại thành một mô hình nguyên lý vận hành mới, khác hẳn bất kỳ pháp quyết
hay công pháp nào từng tồn tại.
Thể nội hắn... đang viết lại quy tắc!
Ngoài
động phủ, mây gió biến sắc.
Một
luồng khí tức khó diễn tả đang lan tỏa, khiến chim chóc bay loạn, yêu thú trong
phạm vi trăm dặm đều quỳ rạp, không dám cử động.
Ở
sâu trong vùng biên của Đông Vực, có mấy lão quái vật ẩn thế đồng loạt mở mắt.
Một
người già áo lam nhíu mày:
“Văn
khí nghịch thiên... Ai lại dám viết Thiên Văn mới giữa thế gian này?”
Một
bóng đen nơi tịnh thổ ma đạo lạnh lẽo nói:
“Không
phải truyền thừa, không phải thiên phú. Hắn đang... dẫn đạo.”
Trở
lại với Khương Dạ Minh, khí tức quanh thân hắn lúc này đã hoàn toàn nội liễm.
Hắn
đứng dậy, thần sắc như thường, tay áo vén nhẹ lớp tro bụi.
Con
lừa già ngáp dài, phun ra một cái đinh gỉ hắn từng ném vào miệng nó từ lâu. Bất
ngờ, đinh gỉ lại lóe lên ánh sáng tím, khí tức như thánh vật cổ bảo.
Khương
Dạ Minh cười khẽ, lắc đầu:
“Ngươi...
cũng là một tên ẩn tàng sâu thật.”
Hắn
chậm rãi ra khỏi động phủ.
Đúng
lúc ấy, một thanh âm truyền đến từ đằng xa — lạnh lẽo, đầy sát khí:
“Ngươi
là Khương Dạ Minh?”
Một
nhóm người mặc hắc y đã bao vây khu vực, dẫn đầu là một thanh niên Kim Đan hậu
kỳ, thân mặc pháp bào lôi vân.
Hắn
vung tay, một đạo phù ấn màu vàng rực hiện ra trên không:
“Ngươi
diệt ba tên trưởng lão của Vân Linh các, đoạt đi Thiên Vân thạch. Tội ác tày
trời!”
“Hôm
nay, ta thay trời hành đạo!”
Khương
Dạ Minh khẽ nhíu mày.
“Chưa
từng gặp qua các ngươi. Ba người kia... là sát thủ ngụy trang, muốn giết ta cướp
pháp khí, chẳng qua gặp nhầm người thôi.”
“Ta...
chỉ phòng thân.”
Người
kia cười lạnh:
“Phòng
thân? Ngươi một tên Trúc Cơ sơ kỳ mà có thể chém Kim Đan hậu kỳ? Nói láo không
biết ngượng!”
Không
chờ hắn nói tiếp, một đạo kiếm quang cực mạnh đã chém tới, kèm theo khí tức lôi
pháp trời giáng!
Khương
Dạ Minh không né, không phản kích.
Chỉ
nhẹ nâng tay, từ đầu ngón tay xuất hiện một dòng văn phù lơ lửng, như
một câu chữ... chưa viết xong.
Ngay
khoảnh khắc kiếm quang chạm vào, chữ đó lóe sáng:
【Tĩnh】
ẦM!
Không
gian trong vòng ba trượng xung quanh lập tức đóng băng. Lôi quang tan
biến, pháp bảo nổ tung, kiếm khí tan thành hư vô.
Kẻ
Kim Đan kia sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy như rơi vào vực sâu.
Khương
Dạ Minh thu tay lại:
“Đừng
thử đo đạo của người khác chỉ bằng cảnh giới.”
“Ta
chẳng qua... đọc được một chữ.”
Cả
nhóm hắc y nhân im bặt, không dám ho he. Người dẫn đầu run rẩy quỳ xuống:
“Tiền...
tiền bối tha mạng! Tiểu nhân... bị sai khiến!”
Khương
Dạ Minh không đáp. Hắn xoay người bước đi, giọng nói văng vẳng giữa gió rừng:
“Chữ
thứ hai ta còn chưa đọc ra. Nếu hôm nay các ngươi còn sống, là vì... ta chưa
muốn học tiếp.”
Chương 144: Văn Đạo Cổ Lộ – Hành Tàng Kẻ Dẫn Đường
Sau
khi rời khỏi rừng Tử Tùng, Khương Dạ Minh một lần nữa bước vào vùng biên Đông
Vực — nơi được xem là hỗn loạn nhất, cũng là nơi dễ ẩn thân nhất. Lúc này, hắn
đang ngồi tại một quán trà nhỏ bên chân núi Lạc Hà, ăn bánh củ sen, uống trà
nhạt.
Tay
áo lam rộng, tóc vấn đơn sơ, khí chất phảng phất như một thư sinh mệt mỏi dừng
chân.
Chỉ
có điều...
Ai
lại nghĩ một người như vậy có thể khiến một kiếm của Kim Đan tu sĩ hóa thành
tro bụi chỉ bằng một chữ chưa tròn nghĩa?
【Hệ thống nhắc nhở: “Chữ thứ hai” của
Thiên Văn thứ ba – Văn Sinh Tự Thức, đã dao động với khí cơ ngoại giới. Có thể
tiếp xúc một mảnh Văn Đạo Cổ Lộ. Kích hoạt?】
“Khoan
đã.”
Khương
Dạ Minh khẽ đáp.
“Ta
chưa hiểu xong chữ thứ nhất, chưa đến lúc lĩnh ngộ tiếp.”
Hệ
thống im lặng — dù nó được xem như trí tuệ tuyệt thế, nhưng dường như chính nó
cũng không thể dự đoán hết đường đi nước bước của Khương Dạ Minh.
Đúng
lúc này, một người áo xám đi đến, gương mặt trẻ tuổi, khí tức nhàn nhạt như
mây. Hắn ngồi xuống trước mặt Khương Dạ Minh, không hỏi han, chỉ rót trà và mỉm
cười.
“Ngươi
là Khương Dạ Minh?”
Không
chút bất ngờ.
Khương
Dạ Minh nâng ly trà, đáp nhàn nhạt:
“Ngươi
là ai?”
Người
kia không trả lời, chỉ dùng một giọng trầm tĩnh hỏi ngược:
“Ngươi
có biết vì sao chữ ‘Tĩnh’ của ngươi lại có thể ngăn được thiên lôi?”
“Vì
ngươi không chỉ viết lại quy tắc... mà đang gõ cửa một con đường đã bị vùi
lấp từ thời Thượng Cổ.”
Ánh
mắt Khương Dạ Minh trầm xuống:
“Văn
Đạo?”
Người
kia gật đầu.
“Chính
là thứ từng bị gọi là ‘Tử Văn Chi Lộ’ — con đường mà tổ tiên văn tu từng dùng
để đối kháng Thiên Đạo. Một chữ có thể định sinh tử, một câu có thể trấn sơn
xuyên vực. Ngươi... chính là ‘Người mang chữ đầu’.”
Trong
lòng Khương Dạ Minh, ý niệm ngưng tụ.
Hắn
từng cảm nhận được khí cơ to lớn từ chữ Tĩnh, nhưng hắn cố gắng thu
liễm, sống ẩn không muốn chạm tới những con đường đại đạo đang đổ máu. Nhưng
hôm nay, một người xa lạ lại nói với hắn:
“Ngươi
không thể trốn nữa. Kẻ nắm được chữ đầu tiên, chính là người mở ra Văn Đạo Cổ
Lộ lần nữa.”
“Sẽ
có kẻ tìm đến ngươi.”
“Cũng
sẽ có kẻ... muốn giết ngươi trước khi ngươi đọc xong chữ thứ hai.”
Ngay
lúc ấy, trời đột nhiên nổi gió.
Một
đạo khí tức lạnh như địa ngục phủ xuống toàn bộ trấn nhỏ.
Người
áo xám biến sắc, quát khẽ:
“Chúng
đến nhanh hơn ta tưởng!”
Một
cột sáng từ trên trời giáng xuống — kiếm khí màu đen hình xoắn, kèm theo văn
phù lạ thường, không giống chính đạo hay ma đạo.
Khương
Dạ Minh rũ mắt, vẫn ngồi uống trà.
Nhưng
tay phải... lặng lẽ điểm ra một nét hư không.
Một
chữ chưa trọn hiện ra:
【Ẩn】
Ầm!!!
Toàn
bộ thị trấn, cả trăm người dân, cả quán trà... trong nháy mắt mất hút khỏi
tầm mắt thế gian, như thể chưa từng tồn tại.
Kiếm
khí đen rơi xuống vào khoảng không, cắt xuyên mặt đất đến mười trượng mà
không tìm thấy bóng dáng mục tiêu.
Trên
bầu trời, hai bóng áo choàng đen gầm lên:
“Không
gian chi thuật! Không đúng! Là... Văn Pháp!”
Người
áo xám run nhẹ, ánh mắt lộ ra sự kính phục và kinh sợ khó tả:
“Ngươi
không chỉ viết ‘Tĩnh’. Ngươi vừa rồi... đã viết được chữ thứ hai.”
Khương
Dạ Minh khẽ nhíu mày, giọng nói vang vọng như xa như gần:
“Không
phải ta viết.”
“Chữ
đó... là tự hiện.”
Chương 145: Đạo Tàng Thái Hoang – Văn Mạch Tái Sinh
Gió
vẫn rít trên đỉnh Lạc Hà, nhưng cả trấn nhỏ đã bị che giấu hoàn toàn trong một
tầng không gian tĩnh mịch.
Bên
trong không gian đó, Khương Dạ Minh ngồi trên một bệ đá cổ, trước mặt là người
áo xám đang quỳ một gối, ánh mắt dán vào từng đường văn phù lượn lờ quanh tay
phải hắn.
“Ngươi
biết gì về Văn Đạo Cổ Lộ?” – Khương Dạ Minh hỏi.
Người
áo xám ôm quyền, cung kính đáp:
“Tiểu
nhân Chu Từ, truyền nhân đời thứ ba mươi sáu của Vọng Văn Các, chuyên thu thập
tàn văn cổ tự, phục dựng đạo pháp thất truyền. Mười năm trước, ta từng tìm được
một tấm bia đá dưới lòng núi Thái Hoang, trên đó khắc hơn mười vạn chữ cổ,
mỗi chữ đều mang khí cơ thiên đạo.”
“Người
ta gọi đó là ‘Thái Hoang Văn Mộ’ – nơi an táng Đạo Mạch cuối cùng của Văn Tu.”
Khương
Dạ Minh trầm mặc.
Lòng
hắn chợt dao động, bởi hệ thống Thiên Văn Lộ trong cơ thể cũng từng một
lần nhắc tới “Cổ Văn bị phong tỏa” – có thể hồi sinh nếu khai mở Mười Chữ
Đầu Tiên.
【Tiến độ Thiên Văn: 2/10】
【Tự Động Định Vị: Cổ Văn số 3 – chữ “Chiêu”
– tọa độ trung tâm linh mạch núi Thái Hoang.】
“Ngươi
dẫn đường.” – Hắn nói.
Chu
Từ vừa mừng vừa sợ, không ngờ người trước mặt lại đồng ý dứt khoát đến vậy.
Trong lòng hắn, vị Khương Dạ Minh này đã vượt xa mọi tu sĩ hắn từng gặp — không
phải vì tu vi, mà vì thứ khí chất trầm ổn như một đạo văn chưa viết xong,
khiến người khác không thể đoán trước sẽ dừng lại ở đâu.
Ba ngày sau, núi Thái Hoang.
Nơi
đây từng là đại phái "Văn Kiếm Tông" ngự trị, nhưng sau Thượng Cổ đại
chiến, toàn tông bị diệt, núi non đổ sụp, linh mạch bị phong kín, chỉ còn lại
tàn tích phủ rêu xanh và gió hú đêm ngày.
Chu
Từ mở một đạo khẩu quyết.
Từ
trong lòng đất, một khe hở mở ra, hiện lên một thông đạo đá thô sơ, sâu hun hút
như không đáy.
Khương
Dạ Minh đi trước, mỗi bước đều cẩn trọng như bước trên lưỡi kiếm.
【Cảnh báo: Khí cơ cổ văn đang ảnh
hưởng mạnh đến hệ thống. Văn Tàng tại đây có khả năng chứa di hài của Văn Thánh
Thái Cổ. Đề nghị: không tuỳ tiện kích hoạt.】
“Không
kích hoạt, chỉ quan sát.”
Sau
khoảng nửa canh giờ, họ đến một huyệt thất rộng lớn, nơi đặt một bia đá cao
ba trượng, rêu phủ mờ mịt, nhưng từng đường nét trên đó vẫn tỏa ra uy áp
khiến tim người đập loạn.
Khương
Dạ Minh bước tới gần.
Bỗng
nhiên — bàn tay hắn run nhẹ.
Bia
đá kia... tự phát sáng, chỉ đúng tại vị trí một chữ duy nhất:
【Chiêu】
Cùng
lúc đó, trong đầu hắn vang lên một âm thanh như tiếng giảng kinh của trăm ngàn
thư sinh đồng thanh đọc:
“Chiêu
giả, chiêu dã — chiêu thiên vạn đạo, vạn pháp quy nhất, nhất sinh vạn, vạn quy
không...”
【Thiên Văn Lộ đã giải mã chữ thứ ba –
“Chiêu”.】
【Khai mở Văn Mạch Tầng Một: Văn Tụ Tâm
Cung. Có thể bắt đầu "Viết Văn Thành Pháp".】
Chu
Từ đứng sau hắn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
“Ngươi
thật sự... là người mở lại Văn Đạo.”
Khương
Dạ Minh xoay người, ánh mắt vẫn điềm đạm:
“Ta
chỉ đi con đường cần đi. Còn ai mở hay không, chẳng phải do ta định.”
Rồi
hắn bước tới bia đá, nhẹ chạm vào phần dưới, nơi khắc một đoạn mờ nhòe:
“...Nếu
ngươi đọc được đến chữ thứ mười, hãy tìm đến Tàng Kinh Ngục trong
Cửu Thiên Huyễn Các. Nơi đó, có bản gốc Thiên Văn Ký – văn pháp
bị Thiên Đạo xoá tên.”
Một
cơn gió lớn thổi qua.
Bia
đá... vỡ nát.
Toàn
bộ văn tự trên đó hoá thành ánh sáng, dung nhập vào thân thể Khương Dạ Minh.
Hệ
thống khẽ chấn động:
Khương
Dạ Minh xoay người, ánh mắt bình thản như thường.
“Ẩn
thân thì được... nhưng không phải vì sợ.”
“Chỉ
là, chưa đến lúc vén màn.”
Cuối chương 145
Chương sau: Ba Đạo Kiếp Tu – Truy Tung Văn Hồn. Cái tên
Khương Dạ Minh xuất hiện trên bảng Vấn Thiên lần đầu tiên... và ngay lập tức bị
liệt vào “Nguy Cơ Mười Đại Dị Tử” khắp Tu Chân Giới!
0 Nhận xét