Truyện Ma Quỷ Thời Xa Xưa

 Cách đây một năm, ông anh tôi quen có về nhà bạn tôi chơi vì tiện qua HY.

Hôm đó tôi rảnh, nên anh N đón tôi đi cùng.

Nhà nó ở ngoại thành Hà Nội, từ Minh Khai sang mất 30 phút nếu đường không tắc.

Tôi đã về nhà nó chơi nhiều lần, nhưng thứ tôi cảm nhận được chỉ là mảnh đất này rất rất lạnh.



Năm 2019 nó cưới, lần đầu tiên tôi về nhà nó. Sau khi cỗ bàn say sưa, tôi chui vào phòng ngủ, đến độ 3 giờ sáng tôi giật mình thức giấc vì tôi có cái tật uống rượu xong sẽ rất háo nước, đặt biệt là bò húc hoặc nước lọc lạnh, nói chung là trừ nước bẩn, lúc đó nước gì cũng uống.

Bên ngoài rạp, hai mâm vẫn đang ngồi, một bên đấu giá bát đĩa cổ, một bên học lại kiến thức số và chữ tới K.

Tôi uống nước xong, mò ra khu nhà vệ sinh tận cuối vườn đi tè. Lúc này tôi không rõ do mình hoa mắt, hay vẫn còn chếnh choáng say mà nhìn thấy ở gốc cây khế cạnh nhà xí có một người đàn bà đang đứng quay lưng lại phía tôi. Lúc ấy tôi tưởng là người thân thằng bạn chưa về, nhưng sau này mới nghĩ kỹ lại, lúc ấy đã là 3 giờ sáng, đồ đạc có dọn cũng vào trong rạp, ai lại ra tận cuối vườn để làm cái khỉ gì.

Vì khoảng cách khá gần, lại có ánh sáng đèn điện từ rạp hắt ra, nên tôi nghĩ bà ấy tìm chỗ để đi vệ sinh, tôi xoay người sang cây dâm bụt mà xả rồi kéo khoá đi vào. Lúc đến sân bê tông, tôi quay lại nhìn, vẫn thấy bà ấy đứng ở gốc cây, nhưng cái đầu hơi xoay sang phải liếc về phía tôi nhìn nhìn.

Đấy là lần đầu tiên tôi thấy sự hiện hữu của người âm trong đất nhà nó.

Lần tôi và anh N sang nhà chơi. Anh không vào thẳng nhà ngay mà đứng ở sân, sau đó bảo tôi ra xe lấy la kinh, cổng nhà nó nhỏ, không cho hẳn xe ô tô vào được.

Lúc tôi quay vào, đã thấy anh N và mẹ nó đi ra khu nhà vệ sinh cũ.

Hai người đang nói chuyện, thấy tôi vào anh N liền bảo : Chú mày có thấy cây này có gì lạ không?

Tôi đáp : Có... anh thấy gì?

Anh N rỉ tai tôi.

Sau đó ba người đi quanh vườn một vòng rồi mới vào nhà.

Bà T pha chè, hai anh em tôi ngồi hút thuốc. Thằng K chưa về.

Bà T bưng ra đĩa nho, mời tôi và anh N ăn, nhưng anh N bảo : Cô đưa tay cháu xem nào?

Vuốt tay bà T rồi lại coi diện tướng, anh N bảo : Cô có muốn nghe không? Cái này cháu nói ra sợ cô hót cháu khỏi nhà.

Mặt bà T thoáng có chút sợ hãi rồi lại ngay lập tức nở một nụ cười hiền. Đúng vậy, một người đàn bà ngoài 60 làm sao có thể để hai thằng nít ranh doạ sợ được chứ?

Bà T gật đầu đáp : Đất nhà cô sao, chuyện thờ phụng thế nào? Lỗi đâu chỉ cho cô biết với.

Anh N liền buông tay bà T ra rồi bảo : Cô bớt đâm thọc người khác là nhà cô tự dưng có phước cô ạ! Cả cái làng này ai cũng ghét cô, đến anh em nội ngoại ruột còn không thèm chấp cô thì cô biết rồi đấy.

Bà T hai mắt nhìn chằm chằm anh N, rồi lại liếc sang tôi. Tôi không nói gì, chỉ nâng thuốc lên hạ thuốc xuống, nhả khói và uống chè.

Anh N lại tiếp : Chồng cô chết là do cô đấy cô biết không? Đất nhà cô có tinh tà, cô lại là người Quy Y Tam Bảo mà chẳng giữ lấy 1 cái giới nào. Suốt ngày đay nghiến chồng. Nhà cô, có lấy 10 đứa con dâu nó cũng chẳng chịu được.

Nói xong câu này, anh N ngước lên nóc nhà nhìn, rồi đứng dậy nhìn ban thờ thật kỹ, sau đó nói tiếp : Cô ấy mà, cô với con gái con dâu cô toàn bọn thất đức, mất nhân tính. Đúng là loại Miệng Nam Mô bụng một bồ dao găm. Cả nhà cô, con gái, con dâu xảy, bỏ bảy tám bé mà cô để chúng nó đói khát ngoài kia, cô nhịn có giỏi chắc được chục ngày là quy tiên mà bao năm rồi cô để chúng nó đói khát cô không thấy thương à?

Câu chuyện đang căng thẳng thì tôi vẫy tay bảo anh N bình tĩnh lại.

Anh N ngồi xuống uống hớp chè thì hai vợ chồng thằng K về. Nó thấy tôi liền hiểu ngay tôi đưa người quen về xem cho nhà nó. Anh N vừa thấy nó liền quay sang bảo bà T : Đây này, thằng này thi thoảng anh nó về đứng đầu giường ngó này, nhưng mà thằng này bám váy mẹ, vứt.

Thằng K vừa về tới nhà , chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, liền ngồi xuống ghế rót thêm nước vào chén chè của anh N rồi quay sang hỏi tôi : Có chuyện gì mà căng thẳng thế? Đây là anh N mọi khi m kể đây à?

Tôi gật đầu ừ, anh N nhìn nó, rồi quay sang nhìn vợ nó, lại nói : Anh dại của em, thi thoảng ghé tai khóc rồi bảo : Anh buồn lắm, số anh yểu, nên em hạnh phúc lắm mới được ở cùng cha mẹ... có đúng không?

Ba mẹ con nó sởn hết da gà, vì câu chuyện này đến tôi là bạn thân nó còn không biết.

Nhưng, vừa nói xong anh N lại quay qua bảo bà T : Hai vợ chồng bà ác thật sự, nó đã chết còn treo ở gốc tre, kiến nó cắn đen ra rồi mới đem đi chôn.

Bà T nghe xong câu này liền bật khóc nức nở : Nào có phải thế đâu cậu ơi...!

 

Trước khi kể nốt câu chuyện tâm linh, em xin khẳng định lại với các bác là em không có nhóm gì cả, cũng không có chia sẻ cách liên lạc với thầy (anh N) nên mọi người đừng ib em hỏi, em xin phép không rep ib hỏi thông tin thầy. Em cũng chỉ là thằng phụ hồ, thấy sao kể vậy nên mọi người tin thì đọc để thấy ngoài kia xã hội có rất nhiều trường hợp mà mình chưa gặp thì chưa tin. Em gặp sao em kể vậy, mấy bác vô thần thì xin lướt qua, đừng buông lời cay đắng, tội em lắm.

Anh N quắc mắt nhìn bà T, bà T khóc rồi ngồi phịch xuống ghế kể.

Năm 1990 sinh anh dại, nhưng sinh non. Thời ấy nhà nghèo, nhưng mắn đẻ. Ông cứ chạy qua đầu giường là bà có chửa. Tội một cái là anh dại này cấn bầu đúng lúc đói kém, trên anh là bốn chị gái đã rồi.

Hôm ấy đi cấy về, bà T mệt nên tắm rửa rồi vào nghỉ sớm. Nửa đêm mưa giông gió giật, ông B chồng bà sờ trán thấy nóng ran, bà sốt mê man. Giữa cơn mưa lớn, ông chạy ra ngoài với cây đèn pin, ông trở về với nắm nhọ nồi trong tay. Lúc ông B bưng thuốc lên cho vợ, lại thấy ở hạ thân bà có máu rỉ ra, ông đỡ vợ dậy nhưng người bà mềm nhũn. Miệng liên tục rên hừ hừ.

Ông B cố lay cho vợ tỉnh rồi dặn hai cô con gái lớn trông mẹ, một mình ông đội mưa chạy ra đầu xóm gọi bà chị họ làm bên trạm y tế xã.

Hai người về tới nhà đã thấy cả ba mẹ con đang ôm nhau khóc. Ánh đèn leo lét soi rõ một hình hài nhỏ bé nằm dưới nền đất.

Bà T nhìn anh N, tay lau nước mắt, miệng mếu máo bảo : Chuyện là vậy đấy cậu ạ!

Anh N nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lẹm của bà T hỏi : Có đúng như vậy không?

Bà T gật đầu lia lịa, bà giơ tay nói. Tôi thề với cậu, tôi nói sai ngày mai tôi chết.

Anh N cười bảo : chưa, bà chưa chết được đâu, bà nói dối người sống được, chứ người âm ngta đang mách đầy tội bà với tôi.

Anh N đứng dậy, nhìn tôi bảo : Về đê, nhà này không giúp được rồi, người giỏi nói dối, kẻ thì nhu nhược, giúp phí công.

Cái H vợ Thằng K nắm lấy tay tôi bảo : Em lạy các anh, các anh giúp chúng em với, thật sự đất này khó ở lắm, đêm nào em cũng mơ bị người ta đuổi, em sợ lắm...

Anh N quay sang bảo H : Em số khổ, vớ được thằng chồng Mamaboy, đến cái quần sịp cũng phải mẹ tìm hộ...

H gật đầu lia lịa, nước mắt nó cũng rơi lã chã, nó tiếp : Thôi thì hai anh đã cất công tới đây, xin chỉ giùm nhà em chỗ nào sai, chỗ nào cần sửa để nhà em sửa.

Anh N dứt khoát bước ra khỏi nhà, xỏ giày vào rồi đứng nhìn tôi. Tôi đi giày xong bước ngang anh bảo : Thôi, gỡ cho nhà nó cái nút thắt, còn nhà nó làm sao thì làm, bạn thân của em.

Nghe tôi nói, anh N dừng bước mắng xơi xơi : Chọn bạn mà chơi, chơi với cái loại này mà cũng chơi. Chả học được cái gì hay, toàn thấy cái... haizzz

Anh thở dài, nhìn H đứng ngay sau lưng. Anh mềm lòng, quay vào sân, đứng trước mặt bà T đang ôm lấy con trai rồi bảo : Nhà bà lấn đất đình làng là cái thứ nhất, cái thứ hai là để mẹ chồng chết đói là tội thứ hai. Chồng bà được mẹ đưa đi cho bớt khổ đó, loại đàn bà cay nghiệt. Cái thứ ba, nhà bà lo tìm thầy về làm lễ siêu độ cho những cô cậu bé đỏ mà mẹ con bà lỡ sảy với nạo đi.

Bà T hai tay nắm chặt, đứng sát lại anh N mà nói : Trước giờ nhà tôi lễ lạt nhiều mà vẫn vậy, xin cậu đã thấy hết chuyện âm nhà tôi thì xin cho tôi phương án giải quyết. Phần lễ lạt nhà tôi xin lo liệu.

Anh N ngắt lời bà T hỏi : Vậy cớ làm sao mà bà để mẹ chồng bà ăn khế tới chết vậy? Thằng dại là đứa thứ 6, nó đã sảy còn để kiến cắn nó là sao?

Bà T lúc này khuỵa xuống, giọng méo xệch đi, nấc liên tục, mãi một lúc sau mới kể tiếp được : Số là hôm đó chồng tôi cho con vào bọc vải, lại muốn đem cháu về chôn ở nghĩa trang của dòng họ, nên đem cháu ra cái gốc tre chỗ cổng nhà treo tạm. Tính là hết mưa sẽ đem cháu đi chôn ngay...

Anh N gắt gỏng : Tới khúc này bà vẫn còn nói dối được à?

Bà T ngẩng đầu lên thề thốt : Tôi hứa với cậu tôi chẳng nói điêu.

Anh N dậm chân một cái rồi quát lớn : Tiên sư cái con phù thuỷ kia nó dụ bà bán xac con cho nó, để đổi lấy mảnh ruộng ngoài đồng trũng. Tôi hỏi bà, có đúng thế không?

Bà T cứng họng, không thấy đáp thêm lời nào nữa mà chỉ khóc mãi.

Anh N vỗ vai cái H bảo : nhà này mệt lắm, anh về truớc đã, nếu cả nhà họp nhau mà lễ được thì bảo anh, em cầm lấy cái này đặt dưới gối, em là thiện nữ nhân nên cái này em dùng được, cho bọn ma đội lốt người kia dùng cũng mất tác dụng thôi.

Cái H đi theo tôi và anh N ra tận ngoài xe, nó vừa đi vừa bảo : Em toàn mơ thấy có một con ngựa trắng đuổi em, lần đầu tiên nó cắn em vào vai, mà em đau cả tháng mới khỏi. Những lần sau em chạy bở hơi tai, sáng dậy mỏi hết cả chân như chạy thật anh ạ!

Anh N gật đầu bảo : Giường mà hai vợ chồng em nằm chính là đất của đình xưa đó. Chỗ ấy ngày xưa có một cây nhãn to đùng, các quan dùng để cột ngựa. Từ thời bố chồng em người ta đã vận động trả lại khuôn viên đình như xưa rồi mà bố chồng em đồng ý còn mẹ chồng em thì không. Nên thi thoảng có rắn rết bò vào tận nhà doạ sợ xong bỏ đi.

Cái H gật đầu lia lịa, nó nhìn về phía nhà rồi mới quay sang hỏi tiếp : Thế lúc nãy anh bảo bà nội chồng em mất là do mẹ chồng em, sao lại liên quan tới khế?

Anh N giận đỏ cả mặt bảo : Bà cụ này hiền quá, mẹ em cho bà cụ ăn ngày 1 bữa, lại không cho đi đâu nên lúc sắp chết, bà chỉ có hái khế ăn, em biết khế của cái thời 1980 1990 rồi đó, có vàng cũng vẫn chua loét. Khổ nhất là anh dại trên chồng em một đốt, sảy chết không oán mẹ cha , nhưng mẹ nó lại nghe bà chị họ, giữ xác lại bán cho bọn luyện tà. Cả ngày hôm sau trời vẫn mưa, nên xac nó bị kiến đen bu vào cắn xé. Thật đã không được làm người lại còn phải chết khổ sở, nó oán lắm nhưng mà gần đây có nhà đọc kinh Địa Tạng mỗi ngày nên nghe nhiều nó không còn hận nữa. Thôi vào nghỉ đi, anh về đã, năm sau có ra toà thì nhớ về nhà mẹ đẻ ở qua năm năm rồi mới nghĩ tới việc trao thân gửi phận một lần nữa nhé!

Sau hôm ấy, nhà nó chủ động liên hệ anh N làm lễ, nhưng tôi bận không tham gia được khoá nào.

Kể tới đây là hết, văn vở lủng củng, xin các cụ cứ khen chê thoải mái để em còn rút kinh nghiệm lần sau cho câu văn chau chuốt và tốt hơn. Xin cảm ơn cả nhà đã đọc

 

Tác giả: Minh Hải

 

  Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.

  Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗

👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy

🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét