Chương 86: Đạo Tà Truyền Thừa – Đánh cược một đạo tâm
Khương Dạ Minh rời khỏi tầng thứ hai Di Tà Uyên, lặng lẽ như
lúc đến. Dị hỏa đã hoàn toàn thu phục, “Tàn Hồn Ấn” cũng đã được cất giấu trong
một cấm giới do hắn tự tay bố trí bằng linh văn cổ đại — kín đáo, bí ẩn, chẳng ai
nhìn thấu.
Gió lặng, mây trôi.
Hắn bước dọc một lối mòn cổ kính, nơi chỉ có đá rêu phong và
vài cánh hoa mộc già rơi rụng theo gió. Ánh mắt hắn tĩnh như mặt hồ, nhưng bên
trong lại là vô tận sóng ngầm — hệ thống vừa đưa ra một lựa chọn không thể
không xem trọng.
Khương Dạ Minh đứng bên dòng suối nhỏ. Làn nước trong vắt
phản chiếu gương mặt tầm thường của hắn — không tuấn tú, không khí chất xuất
trần, nhưng ánh mắt lại sâu như vực.
“Đạo tâm…”
“Không phải thứ ta quá xem trọng. Nhưng không có nó, chẳng
khác gì bỏ đạo thành ma.”
Hắn lặng lẽ ngồi xuống tảng đá cạnh suối, trầm tư hồi lâu.
Từ ngày bước vào thế giới này, mỗi bước đi hắn đều tính toán cẩn trọng. Hệ
thống cho hắn sức mạnh, nhưng hắn chưa từng đánh cược mù quáng. Lần này… lại là
một canh bạc.
“Nếu là người khác… chắc chắn sẽ không dám. Nhưng ta thì
khác…”
Một khẽ cười nhẹ vang lên.
“Ta vốn không muốn thành tiên, chỉ muốn sống sót. Đạo tâm…
chỉ là danh. Còn mạng… mới là thực.”
【Xác nhận: Chọn “Có”.】
ẦM!!!
Một luồng lực lượng từ sâu trong linh hồn bạo phát.
Đạo tâm Khương Dạ Minh bị xé rách một phần, hóa thành một
đạo khí đen, bị hút vào hư không. Ngay khoảnh khắc đó, một tấm bia đá huyết
sắc từ trên trời rơi xuống, khắc đầy ký văn cổ ngữ — chính là Đạo Bia
của Địa Tà Tử.
【Ký ức truyền thừa bắt đầu. Không thể
gián đoạn. Trong thời gian này, linh hồn sẽ rơi vào trạng thái hư ảo. Kháng cự
quá trình sẽ dẫn đến tổn hại thần hồn.】
Hắn nhắm mắt.
Thế giới bỗng trở nên hư ảo.
◉ Trong truyền thừa cảnh
Trước mắt hắn hiện lên hình ảnh mờ nhạt của một lão nhân
khoác áo đen, râu dài tóc bạc, hai mắt khô quắt như tro, nhưng ánh nhìn
xuyên thấu vạn vật.
“Kẻ dám bỏ đạo tâm, chẳng khác gì rút đinh dưới xương. Ngươi
đủ tàn nhẫn với bản thân… thì ta truyền cho ngươi.”
Lão nhân đưa tay chạm vào mi tâm Khương Dạ Minh.
“Nhớ lấy – Tà đạo không phải để thành tiên, mà là để sống
sót. Chỉ kẻ sống đến cuối cùng, mới là ‘Thiên đạo’ chân chính.”
ẦM! ẦM! ẦM!
Một chuỗi ký ức, pháp quyết, huyết văn bị dồn ép vào đầu
hắn. Đau đớn tưởng như nổ tung não hải, nhưng Khương Dạ Minh không nhăn một
cái mày, sắc mặt bình lặng như thường.
Khi mở mắt lần nữa, bầu trời đã chuyển sang chiều tà. Chim
kêu xa xa, suối vẫn róc rách trôi.
Khương Dạ Minh đứng dậy. Trong mắt, một tia sắc lạnh lóe lên
rồi vụt tắt.
“Từ giờ trở đi… ta không còn là ‘kẻ chỉ biết luyện đan’
nữa.”
Nhưng rồi hắn lại phủi áo, cất pháp quyết đi, giấu kỹ khí tức,
quay về bộ dáng một tán tu vô danh, lưng mang bao thuốc, dáng vẻ còng
lưng nhẫn nại, như thể vừa đi hái thảo dược về.
Vài ngày sau – tại Luyện Đan Đại Hội của Vân Tâm Tông
Khương Dạ Minh lặng lẽ đến đăng ký, xếp hàng như bao đệ tử
ngoại môn tán tu khác, không ai chú ý đến hắn. Nhưng hắn biết rõ…
Người của Thiên Ngọc Tông đã có mặt. Người của Ma Linh Cốc
cũng đã đến. Và cả một cái bóng... mà hắn tưởng rằng vĩnh viễn không thể thấy
lại.
“Trò chơi thực sự… bắt đầu từ đây.”
Chương 87: Luyện Đan Đại Hội – Vô Danh Tán Tu, Nhất Lô Kinh
Hồng
Tại quảng trường chính của Vân Tâm Tông, nơi linh khí
tụ hội, đài đá luyện đan cao mười trượng được dựng lên, khí tức thiêng liêng
bao phủ tứ phía. Hôm nay chính là ngày mở màn Luyện Đan Đại Hội, quy tụ
gần một trăm luyện đan sư đến từ các tông môn, thế lực khắp vùng Tây Vực.
Một người tán tu áo lam, vai đeo túi thuốc, thần sắc nhạt
nhòa, im lặng đứng ở cuối hàng — chính là Khương Dạ Minh.
Hắn không thu hút ánh nhìn nào.
“Nghe nói năm nay có thiên tài Lý Hạo Nam của Linh Vân Tông
tham dự, mới hai mươi tuổi đã luyện thành Tam phẩm đỉnh đan!”
“Chưa kể còn có nữ luyện sư Mộ Dung Thanh của Phi Vân Các,
người ta gọi là ‘Ngọc Diện Thánh Hỏa’…”
“Còn tên rách rưới kia là ai? Trông như người bán thuốc rong
dưới chợ.”
Mấy kẻ tán tu xung quanh cười khẽ, ánh mắt mang chút khinh
thường khi nhìn về phía Khương Dạ Minh.
Hắn nghe được, nhưng không để tâm. Ánh mắt chỉ dừng lại ở đài
số chín — nơi bị xem là ghế “dành cho tán tu hạng xoàng”, không môn phái,
không chống lưng.
“Cũng tốt, ít bị chú ý hơn.”
Lão giả chủ trì là Trương luyện sư, một nhân vật cấp
Huyền giai đỉnh phong, đại diện cho Vân Tâm Tông. Sau khi giới thiệu sơ lược,
ông quét mắt một lượt rồi nói:
“Luật cũ không đổi: một nén nhang luyện thành đan, phẩm chất
càng cao, độ ổn định càng lớn, càng được điểm cao.”
“Chỉ được dùng lô đỉnh và tài liệu chúng ta phát, không được
mang theo của riêng mình.”
Tất cả gật đầu.
Khương Dạ Minh được phát một bộ tài liệu luyện đan thông
thường — Linh Tâm Đan, một loại nhị phẩm đan cơ bản chuyên dùng ổn định
tâm thần trong lúc tu luyện.
Tài liệu gồm vài gốc linh thảo bình thường: Thanh Diệp Tâm,
Hồng Chi, Huyền Linh Thảo…
Đối với luyện đan sư bình thường, đây là loại đan dễ luyện…
nhưng khó đạt tới đại viên mãn. Bình thường 10 viên chỉ có thể ra 5–6
viên thành đan, phẩm chất trung đẳng.
Mọi người bắt đầu.
Tiếng lửa cháy, tiếng nguyên khí điều động, lò đan khắp nơi
đều vang vọng. Có người mồ hôi nhễ nhại, có kẻ thì thần thái ngưng trọng, rõ
ràng đều là nhân vật có công phu thật sự.
Chỉ duy nhất Khương Dạ Minh, tay áo nhẹ phất, động
tác thong thả như nấu nước pha trà.
Hệ thống kích hoạt:
Trong đầu hắn hiện lên một bản đan phương tinh chỉnh đến
từng nửa hơi linh lực, kỹ lưỡng như tính toán đạo trận.
Một lát sau.
ẦM ——
Lò đan của vài người nổ tung — có người thất bại vì hỏa hậu,
có người do vận linh lực sai cách.
Tiếng mắng, tiếng thở dài vang lên.
Còn ở đài số chín, nơi mọi người chẳng buồn liếc nhìn…
Một luồng hương nhè nhẹ lan ra, không nồng, không gắt,
nhưng lại khiến tâm thần người khác ổn định lạ thường.
Mấy luyện sư gần đó bất giác quay đầu.
“Sao lại có mùi này? Rất dịu… giống như… Tâm Tủy Trì?”
Một lão luyện sư mắt sáng lên:
“Không đúng! Đây là hương khí khi luyện thành đan phẩm biến
dị!”
Tiếng “tinh” vang lên.
Nắp lô đỉnh mở ra, mười hai viên đan dược màu xanh nhạt
nhảy ra, xoay tròn trong không khí, không rơi xuống mà lơ lửng giữa trời — thuộc
loại "tự sinh linh vận", một dấu hiệu của đan phẩm thượng đẳng!
Toàn trường nín lặng.
Người chủ khảo Trương luyện sư nhìn sang, ánh mắt nghiêm
túc:
“Đưa đan lên kiểm nghiệm!”
Khương Dạ Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa đan.
Trương luyện sư vừa nhìn, lập tức biến sắc.
“Đây… đây không phải Linh Tâm Đan. Đây là… ‘Tâm Vẫn Đan’
thất truyền từ thời thượng cổ! Là đan phẩm cải tiến từ Linh Tâm Đan, hiệu quả
gấp ba lần, lại không phụ linh!”
“Ngươi… dùng đúng số nguyên liệu cấp phát? Không có thêm
thảo dược gì chứ?”
Khương Dạ Minh chỉ chắp tay, giọng nhẹ như gió:
“Tại hạ chỉ thay đổi phương pháp chế luyện một chút.”
Toàn trường xôn xao.
Thiên tài Lý Hạo Nam nhíu mày. Mộ Dung Thanh nắm chặt khăn
tay.
Trương luyện sư hít một hơi thật sâu, phất tay tuyên bố:
“Tán tu Khương Dạ Minh — đạt tuyệt đỉnh phẩm chất, toàn
phần thành đan, biến dị phẩm, tạm thời xếp thứ nhất toàn trường!”
Kẻ vô danh nhất, đứng sau cùng hàng... trong chớp mắt trở
thành tiêu điểm!
Nhưng Khương Dạ Minh chỉ nhẹ gật đầu, chắp tay, lui lại sau,
không nói một lời, không lộ ra chút gì là đắc ý hay kiêu căng.
“Giả trư ăn thịt hổ… mới là đạo tu hành của ta.”
Ở phía xa, một nữ tử áo đen, bịt mặt, đứng trên đài quan sát
cao tầng, đôi mắt lóe lên sát khí lạnh buốt.
“Tâm Vẫn Đan... năm xưa, chỉ có một người từng luyện thành…
Là hắn? Không thể nào… Hắn đã chết ở Ma vực rồi cơ mà…”
Ánh mắt nàng dừng lại nơi người tán tu lưng đeo túi thuốc,
đang lặng lẽ cúi đầu ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chương 88: Thiên Cơ Khởi Động – Thân Phận Giả, Cạm Bẫy Thật
Sau màn luyện đan chấn động tại Luyện Đan Đại Hội, cái
tên “Khương Dạ Minh” dẫu chỉ là một tán tu vô danh, lại khiến toàn trường chú
mục. Nhưng chính khi hắn lui xuống, không màng vinh quang, mới khiến những kẻ
tâm cơ càng thêm cảnh giác.
Tại một góc yên tĩnh phía sau núi Vân Tâm Tông,
Khương Dạ Minh tạm thời ẩn thân trong một tiểu đình vắng, giả vờ điều tức như
các tu sĩ bình thường. Nhưng trong thức hải, âm thanh quen thuộc vang lên:
【Hệ thống cảnh báo: Có ít nhất ba luồng
Thiên Cơ thuật đang dò xét khí cơ của ký chủ. Một luồng đến từ Mộ Dung gia –
Cửu Cung Thiên Cơ Bàn.】
【Kích hoạt “Ẩn Thân Cấm Cơ Trận” – xóa
mờ khí vận, chặn truy tung bằng thuật số mệnh.】
【Đề xuất: Lập tức tạo dựng thân phận
giả, phân tán chú ý. Có cần tiến hành hỗ trợ?】
Khương Dạ Minh mở mắt, ánh nhìn trầm tĩnh.
“Lập. Càng rối loạn càng tốt. Nhưng phải đủ kín kẽ.”
Nửa canh giờ sau, một trận kịch biến diễn ra
ở khu vực ngoại vi thành Vân Ngọc.
Một người áo xám, thân hình hao hao Khương Dạ Minh, bị phát
hiện chết cháy toàn thân trong một căn nhà gỗ rách nát. Kẻ đó mang theo thẻ
thân phận tán tu, có ghi danh tính: "Khương Dạ Minh – người vùng
biên Tây Nguyên, chuyên lang bạt cầu dược luyện đan.”
Tin tức lan ra như chớp điện.
“Cái gì?! Người đạt giải nhất Luyện Đan Đại Hội… chết rồi?!”
“Là ai ra tay? Hay là đắc tội với thế lực nào?”
Một số người bán tín bán nghi. Nhưng cũng có không ít kẻ
nhanh chóng rút lui khỏi ý định tiếp cận “Khương Dạ Minh”, cho rằng việc dây
vào hắn sẽ mang họa.
Cùng lúc đó, tại một quán trà nhỏ trong khu tạp cư của Vân
Tâm Tông, một tán tu khác tên là “Mạc Dạ” đang ngồi uống trà, mặt
mũi hiền lành, khí tức bình thường, ánh mắt mờ đục như kẻ có tu vi Luyện Khí sơ
kỳ chưa mở linh nhãn.
Không ai biết… hắn chính là Khương Dạ Minh đã đổi dung
mạo, thay đổi khí cơ dưới sự hỗ trợ của hệ thống.
【Kỹ năng “Tụ Hình Dị Ảnh” kích hoạt:
Thay đổi cấu trúc khí tức cùng dấu vết pháp lực.】
【Thiên Cơ thuật cấp thấp không thể
tra ra được bản thể.】
【Mặt nạ khí cơ thành lập hoàn tất: Tân
thân phận - “Mạc Dạ”, tán tu y đạo, chuyên chữa thương, lánh đời.】
Tại Mộ Dung phủ, nữ tử áo đen cầm thiên cơ
bàn, khuôn mặt lạnh lùng. Nhưng lần này, ánh mắt nàng dần lạnh lẽo:
“Khí cơ đã tuyệt. Lại có người chết mang đúng thân phận,
đúng khí tức, đúng thẻ lệnh…”
“Kẻ này không phải hạng vô danh. Có khả năng là truyền nhân
một môn phái đã diệt? Hay… là kẻ từ Ma giới hồi sinh?”
Bên cạnh nàng, một lão giả tóc bạc nhíu mày:
“Phải truy kỹ. Không loại trừ khả năng hắn có liên quan đến
‘Tàng Đan Thư Cốc’ năm xưa – nơi thất truyền Tâm Vẫn Đan.”
Tối hôm đó.
Trong quán trà, “Mạc Dạ” rời đi sớm, lặng lẽ chui vào một
tiểu viện cũ kỹ. Vừa vào trong, hệ thống liền hiện lên một bảng giao diện mới:
【Mật nhiệm mở khóa: “Ngụy Diệt Kế
Sách” hoàn thành. Thưởng 1000 điểm linh năng.】
【Mở khóa kỹ năng mới: “Ngụy Khí Lưu
Thân” – tạo ra bản thân khí ảnh mang tu vi giả, có thể làm mồi nhử truy tung.】
Khương Dạ Minh trầm mặc.
“Ta không muốn bị chú ý, nhưng nếu bọn chúng cứ khăng khăng
tìm tới, thì đừng trách ta… dùng cách âm thầm nhất, giết chết từng người một.”
Hắn ngồi xuống, mở túi thuốc, rút ra vài gốc linh thảo bắt
đầu tinh luyện.
Không ai biết, trong tiểu viện đơn sơ ấy, một mẻ đan
mới sắp được luyện thành – chính là “Ẩn Thức Đan”, loại đan chuyên dùng
để ẩn khí tức, giấu dấu vết tu hành.
Đêm nay, trời quang, gió nhẹ, ánh trăng như gương.
Trong tiểu viện, ngọn lửa luyện đan lập lòe, chiếu rọi một
đôi mắt sâu hun hút như vực cổ…
Chương 89: Thương Hội Huyền Bí – Nữ Tử Phong Ấn và Âm Ảnh Ma
Văn
Tờ mờ sáng, tiểu viện cũ kỹ nơi “Mạc Dạ” ẩn cư
vẫn chìm trong tĩnh lặng. Trong phòng, một lò luyện đan âm ỉ cháy, hương đan
dịu nhẹ tỏa ra, không gắt gỏng như đan bình thường – đó chính là đặc điểm của Ẩn
Thức Đan, loại đan có thể giấu khí tức tu hành trong vòng ba ngày.
Khương Dạ Minh – dưới lớp vỏ “tán tu chữa thương bình
thường” – cẩn thận thu đan, gói gọn bằng một loại giấy phong linh trận. Khi mọi
việc hoàn tất, hắn rót trà, bắt đầu tĩnh tọa như bao tu sĩ vô danh khác.
Giữa giờ Tỵ, một cỗ xe ngựa sang trọng màu đen
đỗ lại trước cổng tiểu viện. Bên trên có ấn ký hình một con giao long quấn
quanh bình ngọc – biểu tượng của Thương Hội Huyền Hỏa nổi danh khắp Vân
châu.
Một lão giả mặc áo bào đen bước xuống, đi theo là hai hộ vệ
tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
“Xin hỏi đây có phải Mạc Dạ đạo hữu – y tu chuyên chữa trị
thương tật kỳ chứng?”
Khương Dạ Minh mở cửa, thần sắc vẫn ôn hòa, khiêm tốn, gật
đầu mời vào. Lão giả chắp tay, rồi ra hiệu cho hộ vệ khiêng xuống một cỗ
quan bằng ngọc âm khí lạnh lẽo, phía trên phong ấn tầng tầng, khí tức bất
thường.
“Vị tiểu thư này là người của thương hội chúng ta, cách đây
ba tháng khi đi qua U Vân Cốc, bị phong ấn toàn bộ kinh mạch. Trăm vị y tu đều
bó tay… chỉ còn trông mong vào ‘Mạc Dạ đạo hữu’.”
“Đây là thù lao ban đầu.” – lão giả đưa ra một hộp ngọc, mở
ra là ba viên Ngưng Linh Đan thượng phẩm và một khối Tụ Linh Thạch
trung cấp.
Khương Dạ Minh thoáng liếc, ánh mắt không hề dao động.
“Tại hạ sẽ xem qua. Nếu không trị được, tuyệt không nhận một
hạt linh thạch.”
Lời nói khiêm tốn, nhưng ẩn chứa sự tự tin mơ hồ.
Khương Dạ Minh đặt tay lên trán thiếu nữ.
Ngay khi thần thức xâm nhập, một tầng hắc vụ ma văn như
có linh tính lập tức phản chấn, suýt nữa khiến thần hồn hắn chấn động. Hắn
lập tức trầm ngâm:
“Phong ấn này… là loại Tịch Mạch Ma Văn, có lai lịch từ Ma
giới thời Thượng Cổ. Kẻ ra tay không phải đơn giản chỉ là hại, mà là muốn giữ
lại một vật gì đó trong cơ thể nàng…”
Hắn vận hệ thống quét nhanh, giao diện hiện lên:
【Phát hiện: Tàn lưu linh hồn Thượng Cổ
– Ẩn Ma Huyết Ấn.】
【Đề xuất: Dùng Ngũ Hành Phản Chấn Trận
để rút ấn, cần chuẩn bị vật dẫn “Tâm Liên Hoa Đỏ” và “Hắc Nha Huyết Dịch”.】
【Nhiệm vụ phụ mở khóa: Trị thương bí
ẩn – Thưởng: Điểm Linh Ứng +500, mở khóa “Thấu Huyết Thuật” – thuật pháp nhìn
thấu khí huyết kẻ khác.】
Khương Dạ Minh âm thầm trầm tư. Hắn biết, chữa thương lần
này không đơn thuần chỉ là giúp người – mà là mở ra manh mối về Ma Văn,
về những thế lực cổ xưa dường như đang trỗi dậy.
“Ta có thể chữa. Nhưng cần ba ngày chuẩn bị. Trong thời gian
đó, không được để ai tiếp cận nơi này, cũng không được kinh động linh khí xung
quanh.”
Lão giả gật đầu rối rít.
“Tốt! Tốt lắm! Mạc đạo hữu, từ hôm nay ta gọi là ‘thần y’
cũng chẳng ngoa!”
“Thù lao gấp ba, chỉ cần nàng tỉnh lại!”
Khi đêm buông xuống, Khương Dạ Minh bắt đầu dựng
lên một tòa Ngũ Hành Trấn Hồn Trận trong tiểu viện. Những ký văn chằng
chịt, ánh lửa ma lam bập bùng dưới đất.
Cũng đúng lúc đó… ở xa ngàn dặm, trong một vùng Ma
giới chìm trong âm phong, một đạo thần thức lạnh buốt như băng xuyên không
trung chợt dao động:
“Tịch Mạch Ma Ấn… có kẻ chạm vào…? Chẳng lẽ… truyền nhân của
Cổ Thiên Ẩn lại chưa chết?”
Giọng nói trầm khàn, ma tính dâng trào.
Trong tiểu viện, một giọt máu đen từ trán
thiếu nữ nhẹ nhàng trồi lên giữa hư không, bị pháp trận hút vào.
Khương Dạ Minh khẽ nhíu mày.
“Huyết ấn này… không phải phong ấn. Mà là… phong hồn.”
Ánh mắt hắn chợt lạnh.
“Ngươi bị người ta dùng làm… bình chứa?”
Chương 90: Phong Hồn Chi Huyết – Tiên Cốt hay Ma Thai?
Trong đêm tối lặng như tờ, trận pháp Ngũ Hành Trấn Hồn
bày ra quanh thân thể thiếu nữ, từng đạo linh quang lập lòe như côn trùng mùa
hạ. Trán Khương Dạ Minh rịn mồ hôi, ánh mắt lạnh lùng, tay không ngừng biến ảo
pháp quyết.
Cỗ máu đen kia – Huyết Ấn Phong Hồn – chậm rãi ly
thể, lơ lửng trên không, giữa ngũ hành trận xoay chuyển như bị kéo căng từng
sợi.
Hắn trầm giọng:
“Thiên hồn bị trói, địa hồn bị nhiễm, duy còn nhân hồn lặng
lẽ bất động… nếu để lâu hơn ba ngày, nàng ta sẽ thành ‘huyết nô’, mãi mãi không
thể siêu thoát.”
Một tia sát ý lóe lên trong đáy mắt Khương Dạ Minh, nhưng
hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, phất tay, thả ra một khối Tụ Linh Huyết Mộc.
Ngay lập tức, hắc ấn giữa trán thiếu nữ run rẩy, rồi nứt ra
từng đường tơ máu!
Ầm!!!
Một đạo hắc ảnh từ trong huyết ấn vọt ra, như bóng
quỷ từ cõi u minh – thân ảnh nữ tử tóc dài rũ rượi, mắt không con ngươi, khí
tức yêu dị vặn vẹo, miệng lẩm bẩm:
“Trả lại ta… huyết… cốt… Thượng Cổ…”
Hệ thống lập tức cảnh báo:
【Cảnh báo: Huyết Hồn Dị Thể sắp hiện
hình. Kích hoạt kỹ năng phụ – “Thấu Huyết Thuật”!】
Một đạo kim quang bắn ra từ trán Khương Dạ Minh, ánh mắt hắn
hóa thành màu hoàng kim, xuyên thấu qua mọi lớp da thịt, nhìn thấy rõ ràng
trong cơ thể nữ tử có một đoạn xương màu lam – phảng phất giống như Tiên
Cốt, nhưng bị huyết khí ma hóa bao lấy.
“Tiên Cốt Ma Hóa… Không lẽ là truyền thuyết ‘Tiên Thai thất
lạc’ từng bị Ma Tộc đoạt lấy?”
Hắn nhíu mày, tay phải đột ngột điểm ra:
“Tĩnh!”
Một chữ vang lên như đại đạo đè xuống, Huyết Ảnh rít gào một
tiếng rồi đông cứng lại, thân thể bắt đầu tan biến.
Ngay lúc ấy, từ ngực thiếu nữ, một đạo quang phù cổ ngữ
bỗng sáng lên – phản đạo phù văn! Chuyên dùng để diệt hồn tu phá phong
ấn.
Khương Dạ Minh không hoảng loạn, hắn chỉ khẽ hừ một tiếng,
ngón tay vẽ một vòng: “Phản Phệ Quy Nguyên!”
Chữ “Nguyên” vừa dứt, phù văn lập tức nghịch chuyển, quay về
chủ thể. Một tiếng hét thảm vang lên từ cỗ quan tài – lão giả Thương Hội
bên ngoài lập tức ói ra máu!
“Không… sao lại… phản phệ…”
Ngay thời khắc đó, thiếu nữ đang bị trấn giữ
chợt run rẩy toàn thân, đôi mắt hé mở, nhìn Khương Dạ Minh, môi mấp máy:
“Ngươi… là ai…?”
Khương Dạ Minh chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Một tán tu.”
Rồi phất tay, đưa nàng vào trạng thái tĩnh dưỡng sâu. Nhưng
trong đáy mắt hắn, tia nghi hoặc vẫn chưa biến mất:
“Tiên Cốt bị Ma Văn tẩy rửa… Thương Hội không hề đơn giản…”
Cùng lúc đó, tại tổng đàn Vân Tâm Tông cách đó
mấy trăm dặm, một bóng người áo đen lặng lẽ xuất hiện bên ngoài đại điện. Hắn
trình ra một lệnh bài phủ đầy bụi, hình rồng đen quấn quanh một cây gậy
đá.
Trưởng lão thủ trận vừa thấy, sắc mặt đại biến:
“Lệnh bài của… Tổ Sư đời đầu?!”
Người áo đen khẽ nói:
“Ta tới… để gặp người tên Khương Dạ Minh.
✨ Mời
bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị
hay nhất.
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi
tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập
nhật mỗi tuần nhé!
0 Nhận xét