CỔ NGUYỆT ĐĂNG TÂM ( CHƯƠNG 76 - 80 ) TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN

 Chương 76: Truy Sát Giáng Lâm – Luyện Hồn Thiết Vệ Của Tử Dương Tông


Vùng thôn quê yên bình suốt hai mươi năm bỗng như bị quấy động. Linh khí trở nên nặng nề, gió đêm gào rú như dã thú rình mồi. Trên bầu trời phía Bắc, một luồng khí đen mơ hồ như xuyên thủng tầng mây, từ từ tiến đến.

Một đêm không bình thường bắt đầu.




1. Bóng tối tràn về – Thiết Vệ Tử Dương Tông xuất hiện

Vào canh ba, khi dân làng đang say ngủ, phía con đường đất dẫn vào thôn nổi lên một cỗ xe đen tuyền, kéo bởi hai con quái thú hình mã, nhưng có sừng và đôi mắt đỏ máu.

Trên xe là ba bóng người vận giáp đen toàn thân, khuôn mặt bị che kín bởi mặt nạ đồng khắc linh văn cổ ngữ. Khí tức họ phát ra không thuộc về cảnh giới Luyện Khí, Trúc Cơ, mà là... Nguyên Anh sơ kỳ trở lên.

Đó là Luyện Hồn Thiết Vệ, đội sát thủ chuyên tiêu diệt nhân vật mang truyền thừa hoặc dị bảo có khả năng đe dọa Tử Dương Tông.

Kẻ cầm đầu giơ tay, một trận pháp huyết sắc bùng lên dưới chân:

“Linh cảm trận báo hiệu rõ ràng, nơi đây ẩn giấu một mảnh Huyết Ấn Kiếm Kinh – di vật thất truyền của Cổ Môn.”

Một tên khác lạnh lùng:

“Giết sạch dân làng. Không để lại một người.”


2. Dân làng gặp nạn – Tần Trạm ra tay

Tiếng thét thất thanh vang lên từ đầu thôn. Lửa cháy, nhà sập, huyết tinh ngập tràn. Những kẻ áo giáp đen dùng sát pháp không chút nương tay — thủ đoạn diệt sạch tận gốc.

Trong lúc ấy, Tần Trạm đã tỉnh giấc, bật dậy khỏi phản gỗ.

Hắn lao ra khỏi nhà như gió, trong tay không còn là thanh kiếm gãy nữa, mà là một cành đào khô, nhưng khi chém ra lại xé rách cả không gian như dao chém lụa.

“Bọn súc sinh! Dám chạm đến người vô tội?!”

Một trong ba Thiết Vệ lập tức nghênh chiến, khí tức Kết Đan hậu kỳ, tay cầm pháp bảo hình lưỡi đao lửa đen, chém ngang tới Tần Trạm.

Ầm!

Hai luồng linh lực va chạm, tạo thành vụ nổ lớn cuốn bay cả mấy nóc nhà gần đó. Tần Trạm rút lui, máu trào nơi khóe miệng, nhưng vẫn chắn trước dân làng.

“Tần Trạm… cựu đệ tử Cổ Môn. Không ngờ ngươi vẫn sống.” – Tên Thiết Vệ cầm đầu cười lạnh.

“Ngươi nói đúng. Nhưng hôm nay, sống sót sẽ là các người mới phải lo.”


3. Hạ Dương xuất thủ – Không kịp thấy rõ

Khi hai bên chuẩn bị quyết sinh tử, một cơn gió nhẹ thổi ngang qua chiến trường.

Gió không mang theo sát khí. Nhưng… trong sát na đó, một trong ba Thiết Vệ bỗng khựng lại, thân thể cứng đờ, linh khí ngưng trệ.

Ầm!

Cả người hắn nổ tung thành máu thịt, không tiếng động, không nguyên nhân rõ ràng. Cảnh tượng khiến hai tên còn lại chấn động.

“Là ai?!”

Giữa làn khói mờ ảo, Hạ Dương thong thả bước ra từ bụi cây, tay vẫn xách rổ thuốc, áo nâu vải thô dính bùn đất.

“Ồ, ta nghe ồn ào quá nên ra xem.”

Tên Thiết Vệ giật mình, gào lên:

“Ngươi là ai?!”

“Chỉ là... nông phu trồng rau.” – Hạ Dương cười nhạt.

Câu trả lời vừa dứt, thân ảnh Hạ Dương biến mất trước mắt tất cả, như chưa từng tồn tại. Cùng lúc, một cơn đau kinh hoàng xé toạc tâm thức hai tên còn lại.

Chỉ trong ba hơi thở, đầu của hai Thiết Vệ đồng loạt rơi xuống, không hề thấy được đòn đánh.

Huyết vụ rơi như mưa.


4. Sự thật khiến Tần Trạm run rẩy

Tần Trạm lúc này thở dốc, linh lực đã tiêu hao hơn nửa. Nhưng khi nhìn thấy ba kẻ địch Nguyên Anh bị tiêu diệt trong nháy mắt, sắc mặt hắn… trắng bệch.

“Đây là... đạo pháp gì? Ta không thấy hắn thi triển bất kỳ pháp quyết nào…”

Tần Trạm lặng nhìn Hạ Dương đang cúi xuống nhặt lại vài lá thuốc bị gió cuốn. Dáng vẻ vẫn bình thường, như thể chém chết ba tu sĩ Nguyên Anh chỉ là việc vặt khi nấu cơm.

Một ý nghĩ trỗi dậy trong hắn, khiến người từng là thiên tài như hắn cũng phải lạnh gáy:

“Hạ Dương… thực lực của ngươi, rốt cuộc đã vượt qua cảnh giới nào?”

Hạ Dương không đáp. Hắn đi đến thi thể của tên thủ lĩnh, nhặt lên phù triện màu tím.

“Tử Dương Tông… giờ mới chỉ là màn khởi đầu.”


5. Nguy cơ mới – Kẻ sau màn đã biết

Tại một nơi xa xôi trong trung châu, bên trong Tử Dương Tông.

Một đạo nhân tóc bạc, toàn thân bao phủ bởi màn khí tím, bỗng mở mắt từ trạng thái bế quan. Trong mắt là một tia lôi điện đen.

“Ba tên Thiết Vệ bị diệt trong một chiêu? Kẻ này... đã vượt xa Nguyên Anh.”

Lão trầm mặc một lúc, rồi cất giọng âm lãnh:

“Truyền lệnh... kích hoạt ‘Tẩy Trần Đồ’. Tất cả tàn dư Cổ Môn – diệt sạch.”

 

 

Chương 77: Tẩy Trần Đồ Khởi Động – Một Tông Môn Gục Ngã Trong Một Đêm


Trong đêm khuya tịch mịch, một cơn gió nhẹ cuốn qua ngọn núi Vân Hỏa – nơi tọa lạc của Thanh Cốc Môn, một tiểu tông môn có truyền thừa hơn ba trăm năm, đứng vững giữa vùng trung du nhờ giữ mình trung lập, không tranh không đấu.

Tuy nhiên, đêm nay... số mệnh của họ đã đến hồi cáo chung.


1. Truyền lệnh từ Tử Dương Tông – Kẻ ra tay là một thiếu niên áo lam

Tại đại điện Tử Dương Tông, sau khi ba tên Luyện Hồn Thiết Vệ bị diệt sạch không một dấu vết, một thanh niên vận áo lam, gương mặt tuấn tú, ánh mắt lạnh như băng đang quỳ trước bệ đá khắc ngọc long.

“Tông chủ, ngài muốn... Tẩy Trần Đồ thật sao?” – hắn hỏi, giọng khàn khàn như từng nuốt lửa.

“Không phải muốn, mà là phải.” – lão già tóc bạc trên đài trầm giọng, ngón tay khẽ xoay một khối Huyền Tâm Ngọc Trụ, trong đó là hình ảnh mờ nhòe của Hạ Dương ra tay — dù chỉ là bóng ảnh linh cảm, nhưng khí tức ấy... vượt xa Nguyên Anh, thậm chí gần như Phân Thần sơ kỳ!

“Ngươi là đệ tử đắc ý nhất của ta – Lục Trần. Hãy dùng Tẩy Trần Đồ – diệt toàn bộ tông môn từng có liên hệ với Cổ Môn. Nhất là những nơi từng ẩn giấu Huyết Ấn Kiếm Kinh.”

Lục Trần cúi đầu, tay xiết chặt:

“Vâng, đồ nhi lĩnh mệnh.”


2. Thanh Cốc Môn – Một đêm tang thương

Cảnh tượng ban ngày vẫn còn ấm áp: đệ tử luyện công, sư phụ giảng đạo, linh điền ngào ngạt mùi thảo dược. Nhưng đêm xuống, chỉ trong vòng mười lăm phút, cấm chế hộ tông của Thanh Cốc Môn đã bị phá tan như giấy rách.

Một bức đồ trận màu đen, với ký hiệu máu đỏ chằng chịt như ma văn cổ đại, bao phủ toàn bộ sơn môn. Đệ tử nào chạm vào... lập tức hồn phi phách tán, không để lại xác.

Lục Trần đứng giữa bầu trời, áo lam phần phật, phía sau là ba cốt ảnh hình thần thú, linh hồn ngưng tụ từ ba vạn tu sĩ từng bị hắn tế luyện.

Hắn cất giọng như thần phán:

“Tẩy Trần Đồ, Khai!”

Ầm!!!

Một cột sáng huyết sắc phóng lên cao, rồi đổ sập xuống như lôi đình, đánh tan toàn bộ pháp điện, linh mạch, linh sơn.

Chưởng môn Thanh Cốc Môn – lão giả Kim Đan hậu kỳ, bay vút lên, cầm theo pháp bảo tổ truyền là Xích Vân Hạc Ấn đánh thẳng vào Lục Trần.

“Ngươi là ai? Vì sao đồ sát vô tội?” – lão gào lên.

Lục Trần nhấc tay, nhẹ búng một ngón.

Phụt!

Đầu lão chưởng môn nổ tung, máu tươi như pháo đỏ nở rộ giữa không trung.

Không ai có thể chống cự.

Trong vòng nửa canh giờ – Thanh Cốc Môn toàn diệt.


3. Tin dữ lan truyền – Hạ Dương đứng giữa ruộng thuốc lặng im

Sáng sớm hôm sau, một đạo hạc truyền tin bay qua trời Đông, mang theo phù triện từ Bách Hoa Tông, gửi đến vùng nông thôn nơi Hạ Dương đang sống.

Hắn vừa thu hoạch xong một ít Tử Diệp Linh Thảo, đang gói lại bằng giấy dầu thì hạc lượn xuống, kêu lên vài tiếng kỳ quái.

Mở phù triện, Hạ Dương đứng lặng.

“Thanh Cốc Môn toàn diệt trong một đêm. Không sót một sinh linh. Hung thủ chưa rõ, nhưng nghi có liên hệ với Tử Dương Tông. Ký hiệu sát pháp giống Tẩy Trần Đồ cổ.”

Bàn tay hắn khẽ run lên.

Thanh Cốc Môn là nơi có một vị sư thúc cũ của Hạ Dương từng cứu mạng hắn thời còn ở Cổ Môn. Năm đó, sư thúc ấy chỉ là một Luyện Khí kỳ nhỏ bé, nhưng vì hắn mà đắc tội với nhiều tông môn, phải ẩn cư tại đây.

Không một lời thốt ra, Hạ Dương chỉ từ từ xếp lại phù triện, ngẩng đầu nhìn về phương Bắc – nơi tầng trời đang phủ một lớp mây xám mờ.

Hắn quay lại vào nhà, mở ra một hòm gỗ đã phủ bụi ba năm.

Bên trong... là một tấm phù lục màu vàng tàn phá, một lưỡi đoản kiếm gãy, và một chiếc nhẫn trữ vật cổ xưa.

“Chưa đến lúc ta muốn động tay, nhưng các ngươi lại ép ta ra tay.”


4. Một mình vào sào huyệt – Không tiếng động, không sát khí

Ba ngày sau.

Tử Dương Tông tổ chức lễ tế mới, để Lục Trần tiếp nhận thêm một pháp trận cao cấp.

Khi hắn đang bước lên Tế Thiên Đài, mọi người vây quanh tung hô thì…

Một đốm sáng màu trắng lơ lửng giữa hư không xuất hiện.

Từ đó, một bóng người mặc áo vải thô, vai xách túi thuốc, chân dính bùn, từ từ hiện ra giữa Tế Thiên Đài.

Hạ Dương.

Không một tiếng động. Không linh áp. Không uy thế.

Nhưng trong tích tắc...

Toàn bộ tu sĩ trong vòng ba mươi trượng – từ Trúc Cơ đến Kết Đan, thậm chí Nguyên Anh – ngã xuống, chết không nhắm mắt.

Không ai kịp phản ứng.

Lục Trần giật mình, hét lớn:

“Ngươi là ai?!”

Hạ Dương không đáp. Hắn giơ tay, điểm nhẹ lên không trung.

ẦM!!!

Tế Thiên Đài nổ tung, từng tầng trận pháp bị xé rách như giấy.

Một chỉ đó — ẩn chứa Pháp Tắc Hư Không.


📜 Cuối chương 77:

  • Tẩy Trần Đồ – sát trận cấm kỵ – chính thức được Tử Dương Tông dùng để tiêu diệt tông môn từng có liên hệ với Cổ Môn.
  • Hạ Dương quyết định hành động khi người từng cứu mình bị giết không kịp trối trăn.
  • Trong ba ngày, hắn một mình tiến vào Tử Dương Tông – một tay diệt sạch một góc tông môn, giết Lục Trần chỉ bằng một ngón tay.
  • Làn sóng phản kháng Cổ Môn bắt đầu từ một người nông dân trồng thuốc.

 

 

Chương 78: Tử Khí Đông Lai – Một Đạo Một Người Khuynh Đảo Giang Sơn


Từ ngày Tử Dương Tông bị diệt mất một góc, ba mươi hai vị đệ tử tinh anh chết không rõ nguyên do, toàn bộ Giới Trung Vực rúng động.

Không ai biết thủ phạm là ai. Không ai biết kẻ nào có thể “vô hình vô ảnh” mà khiến hộ sơn đại trận rạn nứt, Nguyên Anh trưởng lão chết bất động thủ. Chỉ có một vài lời đồn thổi từ đệ tử chạy thoát, rằng “một người áo vải, tay mang túi thuốc, không giống cao nhân… lại một chiêu đánh vỡ thiên địa.”

Hạ Dương – sau khi ra tay – chẳng ở lại, chẳng để lại dấu vết. Hắn chỉ im lặng rời khỏi, trở lại ngọn núi nhỏ phía Nam, tiếp tục bón phân cho linh đậu tử, tưới nước cho mảnh địa hoàng thảo.

Thế nhưng, yên tĩnh đã bị phá vỡ…


1. Một đạo sĩ râu bạc – Khách không mời mà đến

Giữa trưa, sương mù tản ra nhẹ nhẹ, dưới chân núi xuất hiện một đạo sĩ râu bạc, mặc đạo bào thêu tinh tú, ánh mắt uy nghiêm như trời cao giáng hạ. Sau lưng ông là bốn đệ tử trẻ, đều mặc phục sức Thái Hư Cung – một đại thế lực đứng đầu Vực Tây.

Hạ Dương đang châm lửa sắc thuốc. Không ngẩng đầu, chỉ hỏi:

“Tới xin thuốc trị thương, hay tới gây sự?”

Đạo sĩ nhướng mày:

“Lão đạo tên Lưu Cốc Tử, đến thay mặt Thái Hư Cung truyền lời. Ba ngày trước, có một đạo nhân vô danh phá trận Tử Dương Tông, giết người vô số, dấy động quần hùng. Nay các đại tông môn lập ra danh sách truy sát, ai giao thủ phạm, trọng thưởng Thiên Linh Bảo.”

Hạ Dương vẫn sắc thuốc, thong thả đáp:

“Vậy các ngươi muốn hỏi ta điều gì?”

“Có người nói, một nhân ảnh giống ngươi đã xuất hiện ở Tế Thiên Đài. Vậy… ngươi có muốn giải thích?”

Không khí thoáng lạnh.

Một giây sau — bốn đệ tử sau lưng Lưu Cốc Tử đột nhiên toàn thân run rẩy, miệng phun máu, linh hồn bị rút sạch như bị thiêu sống giữa hư không.

Lưu Cốc Tử sắc mặt đại biến, tay rút ra một Hỗn Nguyên Trận Bàn, nhưng chưa kịp vận lực, đã bị một luồng khí tức như tử vong cổ thi ép cho quỳ rạp xuống.

“Làm phiền bữa thuốc của ta, lại còn đưa đầu đến trước. Tự mình tới chết, còn hỏi giải thích?”

Hạ Dương hờ hững phất tay.

Một đạo tử khí tím như máu, tụ lại thành hư ảnh một đóa sen bảy cánh, từ từ đè xuống. Lưu Cốc Tử vừa mở miệng định vận chuyển nguyên thần thì… đầu nổ tung như đèn lồng mục ruỗng.


2. Tử Khí Đông Lai – Đạo tông cổ thuật thất truyền

Đó là lần đầu tiên trong hơn hai ngàn năm, giới tu tiên chứng kiến một tử khí thần niệm vận chuyển theo hình Thất Diệp Tử Liên – một loại thần niệm chỉ xuất hiện trong cổ điển Cổ Môn, từng được mệnh danh là “Vương đạo diệt phàm pháp”.

Bên trong cấm địa Cổ Môn năm xưa, Thất Diệp Tử Liên là cấp bậc cao nhất trong dòng Niệm Pháp Tử Vong Hệ, kẻ tu luyện đến mức này, có thể dùng ý niệm thôi động tử khí hóa pháp tắc, tiêu diệt sinh linh mà không cần chạm tay.

Người duy nhất từng học – chính là Hạ Dương năm mười sáu tuổi.


3. Hồi ức mở ra – Một lời thề dưới thạch mộ

Đêm ấy sau khi giết Lưu Cốc Tử, Hạ Dương vào rừng sâu. Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một mảnh đá xanh khắc cổ văn, đặt dưới đất, rồi ngồi xuống lặng lẽ.

Khắc trên bia đá là tên: Đỗ Hàn – Trưởng lão Cổ Môn – Sư Thúc của ta.

Năm đó, Hạ Dương trốn khỏi đại nạn Cổ Môn, bị thương nặng, bị truy sát không ngớt. Chính Đỗ Hàn – một gã tu sĩ Trúc Cơ bình thường – đã liều chết dẫn hắn chạy, rồi nhường cả linh thạch chữa thương cho hắn, cuối cùng chết vì nghịch chuyển linh mạch.

“Sư thúc… Con đã báo thù cho người. Nhưng vẫn chưa đủ. Tử Dương Tông chỉ là bắt đầu. Còn Thái Hư Cung, Thanh Hư Tộc, Liên Sơn Môn, và cả Thiên Linh Các nữa…”

“Con thề, sẽ dùng tử khí mà diệt sạch những kẻ phản bội Cổ Môn năm xưa.”

Một cơn gió thoảng qua, hoa rừng khẽ rơi. Dưới ánh trăng, khí tức từ người Hạ Dương… chuyển biến.

Nếu như trước đây hắn chỉ ẩn giấu thực lực, thì bây giờ — tử khí đã hoàn toàn bao phủ kinh mạch, cốt nhục cộng hưởng, hóa thân thành Tử Đạo Chân Nhân, bước đầu hình thành Tử Đạo Pháp Thể.


4. Các đại môn phái bắt đầu khiếp sợ – Truyền kỳ hồi sinh

Không ai biết Hạ Dương là ai.

Nhưng cái tên “Người áo vải, một chiêu phá vỡ thiên địa, giết Lưu Cốc Tử, hủy Tử Dương Tông” đã bắt đầu lan khắp giới tu tiên.

Họ gọi hắn bằng một cái tên mới:

“Tử Khí Đông Lai – Kẻ đi từ cõi chết mang theo oan hồn vạn kiếp.”

Còn Hạ Dương? Hắn chỉ trở về cốc nhỏ, ngồi sắc thuốc, dùng linh đậu tử chữa thương cho một tiểu cô nương trong làng bị ngã gãy tay.

Nhưng trong bóng tối, huyết kiếp đã bắt đầu chuyển động. Một mình hắn – âm thầm – lại dần kéo thế giới tu tiên vào một vòng xoáy không ai thoát được.


📜 Cuối chương 78:

  • Hạ Dương lần đầu vận dụng hoàn toàn Tử Đạo Thất Liên, khiến một cao thủ Thái Hư Cung diệt vong.
  • Tiết lộ hắn từng là đệ tử truyền thừa của nhánh cổ thuật Tử Vong Pháp Tắc.
  • Hồi ức về Đỗ Hàn mở ra động cơ thật sự – báo thù những kẻ năm xưa phản bội Cổ Môn.
  • Danh hiệu “Tử Khí Đông Lai” bắt đầu được truyền tụng.

 

Chương 79: Huyết Ấn Chi Xuất – Một Mình Xâm Nhập Huyết Minh Các


1. Mưa Đêm – Bóng Đen Lặng Lẽ Lướt Qua Thành Thanh Châu

Bên ngoài thành Thanh Châu, trời mưa lất phất. Dưới ánh đèn mờ ảo, một người áo vải, vai mang túi thảo dược, tay chống gậy trúc, lặng lẽ đi vào cửa thành mà không ai chú ý.

Không ai biết rằng, kẻ vừa bước vào – chính là người đã giết Lưu Cốc Tử, hủy diệt một phân nhánh Tử Dương Tông, khiến Thái Hư Cung giận dữ điều động cả ba vị Nguyên Anh kỳ truy tìm tung tích.

Hạ Dương vẫn mang vẻ ngoài bình phàm, ánh mắt trầm ổn như nước giếng cổ. Hắn tạt vào một quán trọ nghèo, đặt tiền thuê một gian phòng nhỏ, sau đó ngồi xuống nhấm nháp bát cháo loãng với vài sợi rau.

“Chỗ này… cách Huyết Minh Các chỉ ba dặm. Tốt rồi.”


2. Huyết Minh Các – Nơi sản xuất ‘Huyết Ấn’ bí pháp tà đạo

Huyết Minh Các là một thế lực tà môn đã tồn tại hàng trăm năm. Bề ngoài là một nơi luyện đan, chế tạo phù chú cho các tán tu, nhưng bên trong lại chuyên luyện Huyết Ấn – một loại phù chú khống chế linh hồn bằng máu tươi.

Theo tin tức Hạ Dương thu thập được, chính Huyết Minh Các là nơi năm xưa cung cấp ‘Ấn Tà Huyết’ cho các tông môn vây giết Cổ Môn. Sư thúc hắn, Đỗ Hàn, từng bị loại huyết ấn này khống chế suốt bảy ngày bảy đêm trước khi bạo thể mà chết.

Nợ máu – phải trả bằng máu.


3. Nửa đêm – Một mình xâm nhập

Khi thành Thanh Châu đã chìm vào tĩnh lặng, bóng người lặng lẽ rời quán trọ, len lỏi trong gió đêm mà không ai hay biết.

Hạ Dương bước chân vào khu rừng sau lưng Huyết Minh Các, nơi canh phòng lỏng lẻo nhất. Hắn lấy ra một mảnh da thú rách nát, trên vẽ đầy phù văn cổ xưa.

“Pháp trận Trầm Hồn Ẩn Hình – tổ sư từng truyền lại. Một lần dùng, ẩn khí tức trong ba canh giờ.”

Chỉ thấy ánh sáng xanh lam mờ hiện lên, thân hình Hạ Dương từ từ tan biến như bóng ma.

Không một tiếng động, hắn lướt vào trong đại trận hộ tông của Huyết Minh Các mà không gây bất kỳ phản ứng nào.


4. Cảnh tượng máu me – Phía sau ánh đèn đỏ

Huyết Minh Các không hổ danh là tà môn. Dưới tầng hầm sâu trong lòng đất, những lồng sắt nhốt đầy trẻ nhỏ, nữ tu, thậm chí là người phàm, máu bị rút từng giọt để luyện thành Huyết Ấn.

Hạ Dương nhìn từng khuôn mặt tái nhợt, từng tiếng rên rỉ, gân xanh trên tay khẽ rung.

“Chó má. Chúng nó không còn là người.”

Không cần đợi nữa.

Ầm!

Một luồng tử khí từ lòng đất bùng phát, cắt xuyên qua ba lớp địa thạch, trực tiếp chém nát tòa luyện huyết tháp giữa lòng động.

Bảy gã tu sĩ Kim Đan cảnh đang canh giữ chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị hóa tử, máu tươi bốc hơi như bốc cháy.

Tiếng chuông báo động vang lên, cả Huyết Minh Các chấn động.


5. Kẻ áo xám xuất hiện – Trưởng lão Huyết Ấn Đạo

Một tiếng quát vang rền:

“Kẻ nào dám vào Huyết Minh Các giết người?!”

Một lão già gầy trơ xương, khoác áo choàng đầy phù văn máu, từ trên không lao xuống, tay cầm pháp ấn huyết sắc, mắt đỏ rực.

“Lão phu – Huyết Ấn Đạo, Nguyên Anh sơ kỳ! Ngươi là ai?”

Hạ Dương ngẩng đầu, tay không vung vẩy.

“Tử Đạo – Hạ Dương. Đến đòi máu.”

“Tử Đạo?! Ngươi chính là kẻ đã diệt Tử Dương Tông?”

“Đúng. Ngươi cũng xứng chết.”

Ầm!!!

Một đạo Tử Liên Bát Cánh hiện ra sau lưng Hạ Dương, lơ lửng xoay tròn, tỏa ra khí tức như địa ngục đen kịt.

Huyết Ấn Đạo hét lớn, phóng ra hàng trăm ấn phù như rắn đỏ.

“Huyết Ấn Vô Diện – phá hồn thức!”

Nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả bị hút vào Tử Liên, như tro bụi giữa hư không.

Chỉ một chiêu – nguyên anh của Huyết Ấn Đạo bị nghiền nát, tàn hồn cũng không còn.


6. Diệt môn – Máu chảy thành suối

Sau khi giết Huyết Ấn Đạo, Hạ Dương không dừng lại.

Hắn đi qua từng gian nhà, từng pháp điện, từng luyện đan đường.

  • Mỗi bước hắn đi qua, một tòa kiến trúc nổ tung.
  • Mỗi ánh mắt hắn nhìn đến, một người chết không thấy xác.

Chỉ trong một đêm — Huyết Minh Các biến thành phế tích máu đỏ, hơn năm trăm tu sĩ không ai sống sót.

Hạ Dương đứng trên ngọn tháp bị sụp đổ, nhìn mặt trời vừa ló rạng, lạnh nhạt nói:

“Tính ra, Huyết Minh Các nợ ta… đã trả đủ.”


7. Tin dữ lan truyền – Tu chân giới rúng động

Sáng hôm sau, tu sĩ đi ngang qua phát hiện một cảnh tượng kinh hoàng:

  • Tòa Huyết Minh Các oai phong xưa kia – chỉ còn tro tàn.
  • Từng pháp khí quý giá – bị hủy, không lưu lại mảnh vụn.
  • Phù chú, huyết ấn – cháy thành tro bụi.

Một mảnh xác lồng sắt còn treo dòng chữ máu:

“Pháp tà, sát chúng. Tử Đạo lưu danh.”

 

 

Chương 80: Quỷ Ảnh Lâu Thức Tỉnh – Một Mắt Nhìn Thấu Thiên Cơ


1. Đêm tàn, sương đọng – Một mình rời phế tích

Sau khi diệt sạch Huyết Minh Các, Hạ Dương rời khỏi phế địa không một dấu chân. Mưa xuân nhẹ rơi, tiếng chim rừng cất lên giữa thinh không, như chưa từng có máu tanh phủ kín mảnh đất này.

Hắn vẫn khoác áo vải cũ, tay mang bọc thuốc, bước qua từng thửa ruộng, dọc theo đường mòn dẫn về hướng tây nam – nơi có một vùng núi đá vôi, ít ai lui tới, tên gọi Vân Khê.

Vùng này xưa kia từng là lãnh địa phụ thuộc của Cổ Môn, nhưng từ khi môn diệt, nơi đây hoang vu lạnh lẽo, có rất ít tu sĩ bén mảng.


2. Đêm trú tại động cũ – Tàng bảo chi địa mở ra

Cuối ngày, Hạ Dương bước vào một khe đá nhỏ, dùng pháp quyết mở ra một cửa đá ẩn giấu trong lòng vách núi. Đây chính là bí động năm xưa do sư thúc Đỗ Hàn truyền lại, chỉ truyền miệng trong dòng chính Cổ Môn.

Bên trong là một hang động sâu hun hút, từng dùng để luyện công bí mật, tránh tai mắt ngoại nhân.

Vừa bước vào, bỗng pháp trận xung quanh động thất rung lên khe khẽ, rồi một ánh sáng mờ từ tảng đá giữa hang lóe lên.

“Linh hồn huyết mạch… khớp ấn. Kế thừa khởi động…”

Hạ Dương sững người. Đó là trận pháp truyền thừa, vốn tưởng đã mất theo đại kiếp Cổ Môn.

Trên vách đá sau lưng bỗng mở ra một cửa đá nữa, bên trong là một căn phòng ngọc, khí lạnh lượn lờ, có một cột đá đen cao chừng ba trượng, trên khắc hình một con mắt dị chủng có ba đồng tử.

“Quỷ Ảnh Lâu…”


3. Bí mật cổ tàng – Một mắt nhìn thấu thiên cơ

Truyền thuyết trong Cổ Môn từng nhắc đến “Quỷ Ảnh Lâu” – một pháp khí cấp linh bảo thượng cổ, từng có thể soi thấu thiên mệnh, tra xét khí cơ của người và vật, nghe được vọng ngữ trong hư không.

Hạ Dương chưa từng gặp nó, nhưng qua dấu vết, hắn chắc chắn đây chính là bản thể năm xưa được sư tổ phong ấn vì quá nghịch thiên.

Hắn cẩn thận bước tới, nhỏ một giọt máu tâm khiếu lên đỉnh cột.

Ầm!!!

Căn phòng ngọc rung chuyển, ba đồng tử trong mắt quỷ đồng loạt mở ra.

“Đệ tử Cổ Môn – Hạ Dương… Tâm chí kiên định… Hồn thức bất tạp… đủ tư cách.”

Một giọng nói như từ cõi chết vang vọng trong đầu hắn.

Từ con mắt quỷ, một đạo hắc quang chui thẳng vào ấn đường Hạ Dương.

Trong khoảnh khắc đó – ý niệm hắn rơi vào một không gian kỳ dị, có hàng ngàn ảo ảnh bay qua. Người, quái, linh vật, tiên thạch, tinh văn – tất cả đều hỗn loạn như cõi hỗn mang.

Chợt một giọng nữ lạnh lẽo vang lên:

“Ngươi muốn biết thiên cơ? Trả giá bằng một giọt nguyên thần.”

Hạ Dương không do dự, lập tức rút ra một tia thần hồn bản mệnh đưa lên trước mắt quỷ.

Ba đồng tử quay tít, rồi ánh sáng hắc quang tràn ngập. Hạ Dương ngã xuống, bất tỉnh.


4. Một ngày một đêm – Thức tỉnh với đôi mắt khác

Một ngày sau, Hạ Dương mở mắt. Thế giới trước mặt hắn… đã thay đổi.

  • Cây cỏ có khí mạch vận chuyển.
  • Vách đá ẩn giấu linh quang.
  • Dưới lòng đất, một luồng tử khí mờ nhạt lan tỏa – dấu hiệu của thi cốt cổ tu sĩ.

Hắn giơ tay chạm nhẹ vào không trung – một sợi khí cơ của mình lập tức hiện ra như khói mỏng, chảy quanh thân.

“Quỷ Ảnh Lâu – cho ta thấy vận mệnh, sơ hở, khí tức, và sát cơ. Một đôi mắt… nhìn thấu thiên cơ.”

Hạ Dương lẩm bẩm. Hắn biết – từ nay về sau, chỉ cần nhìn qua ánh mắt, hắn đã có thể biết người đó sống chết hung cát ra sao.

Một thiên cơ dị bảo, cuối cùng cũng rơi vào tay kẻ… bị thiên đạo bỏ quên.


5. Tin đồn lan rộng – Truy nã càng thêm căng thẳng

Cùng lúc đó, khắp Trung Vực bắt đầu rúng động.

  • Thái Hư Cung treo giải thưởng nghìn linh thạch và ba kiện trung phẩm pháp bảo chỉ để biết tung tích Hạ Dương.
  • Ngũ Hành Sơn, Thanh Minh Đạo và cả Kim Cốt Tông – đồng loạt phái người lùng sục khu vực Tây Nam, nơi được cho là có dấu hiệu Tử Đạo xuất hiện.

Không ai biết, kẻ mà các đại tông môn đang truy sát – lại đang nấu cháo thuốc bên cạnh hang đá, gió sớm thổi qua, tóc hắn rối nhẹ, mắt bình thản, như thể vẫn là một y sư nghèo sống trong núi.

  Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.

  Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗

👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy

🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét