Ánh Lửa Trong Mưa (Chương 21-25) Câu Chuyện Nói Về Nghị Lực Và Lòng tốt

 Chương 21: Đêm mưa không lạnh

Mùa bão năm đó, trời thành phố mưa triền miên. Đường xá ngập đến mắt cá, nước lùa qua hiên nhà trọ, quện mùi ẩm mốc vào chăn chiếu cũ.

Dũng vẫn đạp xe đi làm mỗi ngày, áo mưa vá chằng vá đụp, ống quần lấm bùn. Sáng nào cũng vậy, cậu cẩn thận mang theo cái túi nilon bọc cuốn sổ tay và vài đồng tiền lẻ phòng khi có ai cần giúp đỡ.


Hôm ấy, quán cơm bận rộn hơn thường lệ. Khách đội mưa tạt vào trú, gọi liền mấy mâm cơm nóng. Bếp đỏ lửa, hơi nước bốc lên làm cay mắt.

Dũng khom lưng rửa hết lượt chén này đến lượt khác. Tay cậu nứt rớm máu, nhưng chưa một lần bỏ sót vết dầu mỡ nào.

Cuối buổi, cậu bê chậu nước dội sạch sàn. Ông chủ nhìn dáng người gầy guộc lom khom dưới ánh đèn vàng, lặng lẽ quay đi, không nói câu nào.




Tối, mưa càng lớn. Về tới phòng trọ, Dũng nghe tiếng khóc thút thít ngoài mái hiên. Cậu mở cửa, thấy cậu bé đánh giày co ro, áo quần ướt sũng.

— Con chưa về nhà sao?

Thằng bé lí nhí:

— Mẹ con còn bán vé số chưa về. Con sợ, nên qua đây.

Dũng vội gom cái chăn mỏng còn khô, trùm lên người nó. Cậu nhóm bếp củi, bắc nồi nước sôi pha mì.

Khi cả hai ngồi ăn, cậu bé thốt lên:

— Chú Dũng nghèo mà tốt quá. Mai mốt con lớn, con cũng tốt như chú.

Dũng cười, bàn tay nứt nẻ xoa đầu nó:

— Mình không giàu được, nhưng đừng để lòng nghèo, con nhé.


Nửa đêm, mưa dội ràn rạt lên mái tôn. Dũng vẫn thức, lắng nghe tiếng nước róc rách trong xô hứng dột, thấy lòng bình yên lạ.

Cậu khẽ mở cuốn sổ, viết thêm dòng chữ:

“Có thể tay không, nhưng không được trắng nghĩa.”


Sáng hôm sau, trời quang mây. Dũng dậy thật sớm, giặt bộ quần áo ướt, vá lại đường chỉ rách. Rồi cậu chuẩn bị túi cơm nhỏ, dắt xe ra đi làm, chẳng quên dúi vào tay thằng bé mẩu bánh mì còn ấm.


Kết truyện

Người ta nói đời công nhân nghèo chỉ loanh quanh chật vật, chẳng có gì đáng kể. Nhưng ai từng gặp Dũng, sẽ nhớ mãi ánh mắt hiền và bàn tay chai sạn chưa từng khước từ giúp đỡ.

Bởi trong thành phố rộng lớn và ồn ào ấy, cậu chọn sống làm người lương thiện, ngay cả những đêm mưa lạnh nhất.

Một đời cơ cực, nhưng chưa từng để lạnh lòng mình.

 

Chương 22: Bữa cơm muộn cuối ngày

Tháng cuối năm, phố xá rộn ràng chuẩn bị Tết. Trong quán cơm nhỏ, Dũng vẫn lúi húi rửa chén suốt ngày, đôi bàn tay nứt nẻ, móng tay xước đến bật máu. Mỗi lúc xong lượt chén cuối cùng, cậu mới kịp ngẩng lên nhìn đồng hồ thì đã gần 10 giờ đêm.

Hôm ấy, quán có khách đặt tiệc muộn. Dũng tất bật dọn dẹp, xếp từng chiếc ghế, lau từng vệt nước đọng trên sàn gạch.

Lúc quán vãn người, cậu mới ngồi xuống góc bếp, mở gói cơm nguội. Trong hộp chỉ còn mấy lát cá khô và chút rau luộc. Vậy mà cậu vẫn ăn rất chậm, nhai kỹ từng hạt cơm, như thể biết ơn vì còn có bữa tối.


Bên ngoài, mưa lất phất. Một bà cụ bán vé số tạt vào trú mưa. Tóc bà bạc phơ, vai run run. Dũng nhìn hộp cơm rồi nhìn bà, lưỡng lự một giây, rồi khẽ khàng gọi:

— Bà… bà ngồi ăn với con nhé.

— Thôi, bà không dám…

— Con còn trẻ, bà ăn cho ấm bụng.

Cậu chia nửa phần cơm nguội, nhường luôn chén canh rau hiếm hoi. Trong ánh đèn vàng, hai người lặng lẽ ăn chung, không nói thêm lời nào, nhưng thấy lòng không còn lạnh.


Đêm khuya, khi bà cụ rời đi, Dũng gom hết chén bát rửa lần cuối, rồi khóa cửa quán. Về đến phòng trọ, cậu cởi bộ đồ lao động sũng nước, treo lên dây kẽm, lau khô mái tóc đã lấm tấm sợi bạc dù tuổi đời còn trẻ.

Trước khi ngủ, cậu mở cuốn sổ, nắn nót ghi:

“Không phải chia cơm mà thiếu cơm. Chỉ sợ không chia lòng, sẽ thiếu nghĩa.”


Sáng hôm sau, ông chủ quán đến sớm, thấy bếp sạch bóng, mọi thứ ngăn nắp như chưa từng có bữa tiệc muộn. Ông lặng đi một lúc, rồi nói nhỏ:

— Mày cực khổ quá, Dũng à. Tao từng nghĩ mày khờ vì cứ giúp người hoài… Nhưng giờ tao hiểu, có người chọn được lòng nhẹ nhõm, còn tao thì không.

Dũng cúi đầu, giọng khản sau đêm dài:

— Con không giỏi gì đâu. Chỉ là… nếu không giúp, con không yên dạ.


Chiều hôm ấy, quán đông khách. Một cô sinh viên để quên ví trên bàn. Có người bảo thôi cứ coi như lộc trời, nhưng Dũng chạy vội ra tận cổng, trao lại tận tay. Cô gái nghẹn ngào:

— Anh nghèo mà… sao anh không giữ?

Dũng chỉ cười, mồ hôi rịn trên trán:

— Vì không phải của mình. Mất nghèo thì còn lại người. Mất lương thiện thì chẳng còn gì.


Kết truyện

Đêm ấy, khi về phòng, Dũng nấu nồi cháo trắng nhỏ, đặt cạnh cây đèn dầu cũ. Cậu ăn một mình nhưng lòng không trống trải.

Vì suốt một ngày dài, cậu đã làm đúng điều trái tim mình chọn: giữ cho cuộc đời một góc sạch sẽ và ngay thẳng.


Ai đó từng hỏi:

— Có đáng không, sống nhọc nhằn để tử tế với cả người dưng?

Nếu ai hỏi nữa, cậu sẽ vẫn mỉm cười mà đáp:

“Đáng chứ. Vì cuối cùng, chỉ lòng tốt mới giúp mình không thấy đời này quá lạnh.”

 

Chương 23: Chiếc áo khoác cũ

Những ngày cuối tháng Chạp, gió lạnh quất từng đợt qua xóm trọ. Dũng vẫn đi làm đều đặn, chiếc xe đạp cà tàng lọc cọc lướt qua con đường đầy lá mục.

Mỗi sáng, cậu dậy thật sớm, hong bộ đồ lao động đã vá mấy lần, rồi xếp cẩn thận bên bếp lửa nhỏ. Căn phòng chỉ rộng chưa đầy mười mét vuông, trống hoác, nhưng gọn gàng đến mức ai ghé cũng nói “nhìn nghèo mà ấm.”


Hôm ấy, quán ăn đông khách từ sáng sớm. Một nhóm công nhân trẻ ăn tiệc cuối năm, nói cười rôm rả. Dũng cắm cúi rửa bát, đôi tay lấm lem dầu mỡ, móng tay nứt rớm máu.

Đến trưa, trời đổ mưa phùn, lạnh căm. Một cậu bé đánh giày ghé mái hiên, co ro ôm chiếc hộp gỗ. Mặt mũi lem luốc, hai bàn tay tím tái.

Dũng nhìn một lúc rồi lặng lẽ vào góc treo chiếc áo khoác cũ nhất của mình. Đó là áo cha cậu để lại. Cậu từng định giữ làm kỷ niệm, nhưng cuối cùng, vẫn đem ra phủ lên vai thằng bé:

— Mặc vào cho đỡ lạnh.

Thằng bé ngước lên, giọng run run:

— Chú… không sợ mất áo ạ?

— Chú sợ con lạnh hơn sợ mất áo.

Câu nói ấy làm thằng bé khóc òa.


Tối, khi khách về hết, Dũng dọn dẹp bếp. Ông chủ lặng lẽ đi tới, vỗ vai cậu:

— Mày thiệt lạ. Cái áo rách vậy mà còn quý với mày, phải không?

Dũng khẽ gật đầu:

— Là của ba con để lại. Nhưng… nó giữ ấm được người khác thì còn quý hơn.

Ông chủ không nói thêm, chỉ im lặng một lúc lâu.


Khuya, Dũng về phòng trọ. Trời vẫn lất phất mưa. Trong góc giường, chỉ còn manh chiếu mỏng. Cậu ngồi xuống, giở cuốn sổ tay, tay run run vì lạnh nhưng nét chữ vẫn ngay ngắn:

“Có những thứ giữ lại thì ấm mình. Mang cho thì ấm hai người.”


Sáng hôm sau, thằng bé đánh giày quay lại, run run đặt vào tay Dũng chiếc kẹo nhỏ:

— Cái này… con biếu chú. Con không có gì hơn.

Dũng cười, nhận lấy viên kẹo, thấy lòng mình ấm lạ.


Kết truyện

Có người bảo:

— Mày nghèo quá, cứ cho hoài rồi còn gì?

Nhưng Dũng tin chắc, thứ duy nhất cậu không bao giờ hết là lòng thương người.

Giữa thành phố ồn ào tranh đoạt, chàng trai ấy vẫn đi qua đời người khác bằng đôi tay chai sần và tấm lòng ngay thẳng.

Một đời cực nhọc, nhưng chưa từng tiếc một mảnh áo, một hạt cơm, nếu nó có thể làm ai đó bớt lạnh.

 

Chương 24: Gói xôi sáng sớm

Sáng đầu năm mới, khi thành phố vẫn còn lác đác pháo giấy đỏ vương trên mặt đường, Dũng đã dậy sớm. Trời lạnh căm, sương mù phủ trắng con hẻm nhỏ dẫn ra phố.

Cậu mặc bộ quần áo lao động cũ sờn, cột túi vải sau yên xe đạp, rồi đạp chầm chậm đến quán ăn. Cả con phố chưa có mấy người thức.

Đến nơi, Dũng khom lưng quét sân, lau dãy bàn ghế còn vương bụi pháo. Bếp lửa đầu năm đỏ lên, hơi ấm tỏa khắp gian quán đơn sơ.


Hôm ấy, quán mở muộn hơn thường lệ. Ông chủ phát cho mỗi người một gói xôi và chai nước lọc coi như “lộc năm mới.” Dũng nhận gói xôi, gật đầu cảm ơn rồi không ăn ngay.

Trên đường về phòng trọ, cậu ghé qua công viên nhỏ. Ở băng ghế đá, một người đàn ông dáng gầy rạc đang ôm chiếc túi nylon rách, mặt bơ phờ. Dũng nhận ra đó là bác Tư, người từng bán vé số trước chợ nhưng nhiều tháng nay bệnh không đi làm nổi.

Cậu dừng xe, đưa gói xôi:

— Bác ăn sáng đi, cho ấm bụng.

— Trời ơi… sao con không giữ lại ăn?

— Con ăn cơm quán được mà, bác ăn cho khỏe.

Bác Tư cầm gói xôi, giọng run run:

— Con nghèo vậy, còn thương người khác… Bác mang ơn con suốt đời.

Dũng chỉ cười, bàn tay nứt nẻ vỗ nhẹ vai bác:

— Có sao đâu bác. Con không giúp được nhiều, nhưng ít nhất không làm ai đói thêm.


Buổi trưa, khi khách đã về hết, Dũng lúi húi rửa đống bát cao ngất. Tay cậu lấm lem, nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng. Ông chủ đứng nhìn một lúc rồi thở dài:

— Mày khổ quá, Dũng à. Nhưng tao thấy mày sống dễ chịu hơn khối người giàu.

Dũng ngước lên, giọng khản:

— Có cực, nhưng lòng con nhẹ. Vậy là đủ.


Chiều, cậu về phòng trọ, treo chiếc áo ẩm mưa lên dây phơi. Trời vẫn lạnh, nhưng căn phòng nhỏ bỗng thấy ấm hơn vì nhớ đến gương mặt bác Tư khi cầm gói xôi.

Dũng ngồi xuống góc giường, mở sổ tay cũ, nắn nót viết:

“Cho đi một bữa sáng, nhận lại một ngày bình yên.”


Kết truyện

Đêm xuống, tiếng pháo xa xa lại vang lên mừng năm mới. Trong căn phòng trọ đơn sơ, chàng trai nghèo ấy cuộn mình trong manh chiếu mỏng, lòng thanh thản vì biết mình chưa từng tranh giành của ai, chưa từng bỏ rơi ai trong cơn đói lạnh.

Có người nói cuộc đời cậu quá nhỏ bé. Nhưng chính lòng tốt âm thầm ấy đã làm cuộc đời lớn hơn.

 

Chương 25: Bữa cơm mừng tuổi

Ngày mồng ba Tết, phố xá đã vơi khách du xuân. Quán ăn nhỏ mở cửa sớm để đón công nhân về quê trễ. Sáng ấy, Dũng cũng có mặt như mọi ngày, tay áo lao động đã sờn, gấu quần dính vệt bùn cũ.

Ông chủ quán gọi tất cả lại, phát mỗi người một phong bao lì xì. Đến lượt Dũng, ông chủ dúi phong bì vào tay rồi nói khẽ:

— Mày cất đi, Tết nhất có đồng nào mua thêm bộ đồ mới.

Dũng cúi đầu cảm ơn. Nhưng trong lòng, cậu đã nghĩ đến chuyện khác.


Trưa, khách vãn dần. Một bà cụ gánh hàng rong lặng lẽ ngồi ngoài cửa, tay ôm giỏ khoai ế. Mặt nhăn nheo, mắt mỏi mệt.

— Bà ơi, sao chưa về nghỉ? – Dũng ngồi xuống cạnh, hỏi nhỏ.

— Bà bán hết mới dám về. Nhà còn đứa cháu nhỏ… – giọng bà run run.

Dũng nhìn giỏ khoai rồi nhìn phong bao lì xì trong túi áo. Cậu biết, nếu giữ lại, tháng này mình có thể mua cái áo đỡ tủi khi ra phố. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn rút phong bì, đặt lên giỏ khoai:

— Con biếu bà chút lộc đầu năm. Để bà về sớm nghỉ ngơi.

Bà cụ hốt hoảng:

— Trời ơi, sao con cho bà nhiều vậy?

— Con còn trẻ, còn làm ra. Bà cầm giúp con vui lòng.

Bà cụ cầm phong bì, đôi mắt đục ngầu ứa nước.


Tối đó, cậu về phòng trọ, nồi cơm nguội bốc khói lờ đờ. Dũng xới ra bát, chan thêm nước tương, ăn rất chậm. Đôi lúc cậu mỉm cười một mình, thấy lòng nhẹ như gió.

Trong ánh đèn vàng, cậu lấy cuốn sổ cũ, viết thêm một hàng chữ:

“Có người hỏi vì sao mình nghèo vẫn cho. Mình chỉ sợ một ngày già đi, không còn đủ sức giúp ai nữa.”


Sáng hôm sau, khi Dũng dọn bàn, bà cụ hôm qua ghé lại, dúi vào tay cậu mấy củ khoai luộc còn nóng:

— Cái này bà để dành. Con ăn lấy lộc, đừng từ chối bà.

Dũng cầm củ khoai, tay run run vì xúc động. Một củ khoai bình thường mà thấy quý hơn bao nhiêu món ngon đắt tiền.


Kết truyện

Có người bảo:

— Mày nghèo quá, có cần thiết không phải tử tế vậy?

Nhưng Dũng chưa từng hối hận.

Vì cậu tin, một bữa cơm giản dị cũng thành bữa tiệc mừng tuổi, nếu trong đó có lòng thương người.


Trên con đường đời ngổn ngang, chàng trai nghèo ấy vẫn sống bằng đôi tay chai sần và trái tim không bao giờ cạn nghĩa.

Một đời thiếu thốn, nhưng chưa bao giờ thiếu lòng tốt.

 


Đặt ngay Combo Áo Thun Nam Cotton 4C để tận hưởng cảm giác thoải mái suốt cả ngày dài.

LINK SẢN PHẨM: https://s.shopee.vn/gExAcJHuh

📲Click Mua Ngay để nhận giá tốt nhất từ Hafos Menswear!

   Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.

  Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗

👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy

🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!

Post a Comment

0 Comments