Chương 126: Tầng Bảy – Kỳ Giới Ngộ Đạo
Sau
khi bước ra khỏi Tầng sáu, trước mắt Khương Dạ Minh không còn là đường
mòn hay chiến trường. Chỉ là một mảnh không gian trắng toát, mênh mông
vô tận, không phương hướng, không âm thanh.
Chẳng
có khí tức của sinh linh, cũng chẳng có dao động của linh lực. Nhưng không hiểu
vì sao, vừa đặt chân vào đây, Khương Dạ Minh liền cảm thấy tâm thần rung
động, như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Bầu
trời trắng chuyển động.
Một
giọng nói vang lên — trầm lắng, hư vô, như vọng từ bên trong hồn phách:
“Ngươi
tu tiên… vì điều gì?”
Chỉ
bốn chữ đơn giản: Tu tiên vì sao?
Nhưng
Khương Dạ Minh lại cảm thấy như bị một kiếm chém thẳng vào tâm mạch. Bao nhiêu
năm sống ẩn nhẫn, bao nhiêu kiếp nhân sinh, hết thảy bỗng dưng hiện về.
Hắn
từng là một nhân viên văn phòng ở thế giới hiện đại. Ngày ngày chịu đựng
áp lực từ sếp, từ cuộc sống, từ xã hội xô bồ. Tối về, hắn sống cô độc trong căn
phòng 20 mét vuông, ăn mì gói, lướt web đọc tiểu thuyết tu tiên để mơ mộng.
Hắn
từng nghĩ: Nếu ta có cơ hội… ta sẽ không giống bọn họ.
Rồi
vận mệnh thật sự mở ra — hắn xuyên không, mang theo hệ thống hỗ trợ,
từng bước tu hành.
Nhưng
suốt bao năm nay, hắn luôn ẩn nhẫn, sống ẩn, không muốn tranh phong cùng
đời, cũng không muốn bị người chú ý.
Thế
nhưng, ở tầng sáu, khi đối mặt với bản ngã tàn bạo của chính mình… hắn
giết.
Không
phải để thể hiện, mà là vì không chấp nhận bản thân bị định nghĩa bởi ham
muốn thấp hèn.
Bây
giờ, đối mặt với câu hỏi này…
Khương
Dạ Minh đứng thẳng, trầm giọng nói:
Không
gian yên tĩnh.
Rồi
ánh sáng lặng lẽ lan tỏa — trắng mờ, dịu nhẹ như gió xuân.
Một
chiếc bồ đoàn xuất hiện dưới chân hắn, từ trong không trung hạ xuống một
luồng ánh sáng tím nhàn nhạt, bao lấy thân thể hắn.
Ánh
sáng tắt.
Trước
mặt hắn, một bậc đá cổ xưa hiện ra — từng bậc, từng bậc như nối thẳng lên chín
tầng trời.
Ở
trên cùng… là Tầng tám Huyết Hồn Tháp.
Không
khí ở đây bắt đầu có chút áp lực, như đang tiến dần đến vực sâu chân lý.
Vì
hắn… vẫn luôn là kẻ ẩn mình trong đám đông — một cái bóng nhạt nhòa giữa
tu chân giới điên đảo này.
Nhưng
từng bước hắn đi qua… đều in lại dấu vết thay đổi vận mệnh.
Chương 127: Tầng Tám Huyết Ảnh – Giết Bóng, Giết Chính Mình
Bậc
đá cổ dẫn lối, từng bước tựa như đạp lên sương mù thời không. Khương Dạ Minh
không nhanh không chậm, mỗi bước đều ổn định đến cực điểm, không một tia dao
động linh lực dư thừa. Nhưng càng đi lên cao, áp lực càng lớn — như thể toàn bộ
thiên địa đang dõi theo hắn, muốn nhìn xem tên tiểu tu sĩ này có tư cách tiến
vào tầng tám hay không.
Khi
bước chân cuối cùng dừng lại, cánh cổng tầng tám bỗng hiện ra — được đúc
bằng xương trắng, phủ đầy huyết khí.
Phía
sau cánh cổng là một vùng không gian u ám, ánh sáng bị hút mất, chỉ còn
lại màu đỏ đen lẫn lộn.
Hệ
thống vang lên trong đầu:
Khương
Dạ Minh mở mắt ra — cảnh tượng xung quanh khiến hắn thoáng giật mình.
Hắn
đang đứng trong một căn nhà tranh tồi tàn, chính là chỗ hắn ẩn cư hơn ba
năm trước.
Bên
ngoài là rừng trúc, lặng lẽ lay động theo gió. Mọi thứ y hệt như ký ức.
Trên
bồ đoàn đối diện… có một người đang ngồi. Mái tóc đen dài, đạo bào xám tro,
khuôn mặt không lạ nhưng đầy sát ý — chính là hắn.
Một
Khương Dạ Minh khác.
Tên
"Khương Dạ Minh" đối diện mỉm cười, nhẹ giọng:
Khương
Dạ Minh im lặng.
Hắn
biết rõ đây không phải ảo ảnh, cũng không phải tâm ma đơn thuần — đây là huyết
ảnh của chính đạo tâm hắn. Mỗi câu nói, mỗi thần sắc… đều là phản chiếu
chân thực từ đáy lòng.
Huyết
Ảnh chậm rãi đứng dậy, quanh thân tỏa ra kiếm khí u ám:
Hệ
thống không can thiệp. Không có kỹ năng nào hỗ trợ. Đây là tầng thử thách bằng
tâm, không phải bằng lực.
Khương
Dạ Minh hít sâu một hơi, ánh mắt dần trấn định.
Hắn
bước lên một bước, linh lực ngưng tụ thành chỉ, điểm thẳng vào trán huyết
ảnh.
Tên
“Khương Dạ Minh” kia nở nụ cười tàn nhẫn, cũng đánh ra một đạo kiếm quyết.
Hai
người đồng thời ra chiêu. Không phải thiên địa pháp tắc, không là đại thuật hay
bí quyết… Chỉ là ý niệm đối kháng.
Trong
sát na đó, toàn bộ cảnh vật xung quanh sụp đổ như cát bụi.
Trong
thức hải, hệ thống thông báo:
Khi
mở mắt ra, Khương Dạ Minh vẫn đứng yên nơi cửa tầng tám. Không ai biết hắn vừa
trải qua điều gì. Không có thương tích, không có ánh sáng hào quang. Chỉ là… ánh
mắt hắn trầm hơn, sát khí tan đi, thay vào đó là sự an tĩnh như hồ sâu
không đáy.
Hắn
xoay người, bước về phía cổng tầng chín – nơi cuối cùng của tháp.
Chương 128: Tầng Chín Vô Ngôn – Một Kiếm Khai Đạo
Tháp
Thử Luyện Cửu Tầng, tầng cuối cùng – Vô Ngôn Cảnh.
Khi
Khương Dạ Minh bước chân vào tầng chín, không hề có linh khí rung động, không
có áp lực uy nghi, cũng chẳng hiện ra kỳ trận hay ảo cảnh. Chỉ có một mảnh
đất bằng phẳng màu tro xám, kéo dài vô tận đến chân trời, không có trời,
cũng không có đất.
Cảm
giác nơi này… giống như đang trôi nổi giữa hư vô, không phân đông tây
nam bắc, không thấy thời gian trôi.
Hệ
thống yên lặng. Không có âm thanh báo nhiệm vụ, không có phần thưởng hay thử
thách được mô tả.
Khương
Dạ Minh cau mày, đứng bất động. Ánh mắt hắn tĩnh lặng nhưng không thả lỏng,
thần thức tản ra, bao phủ bốn phương tám hướng. Trong lòng hiểu rõ: nơi yên
tĩnh nhất, có lẽ lại là tử địa chân chính.
Hắn
chờ.
Một
canh giờ… hai canh giờ… ba ngày trôi qua.
Không
một tiếng động.
Cuối
cùng — một âm thanh vang lên, không phải từ ngoài, mà vang lên trong tâm trí
hắn:
“Ngươi
là ai?”
Một
câu hỏi đơn giản.
Không
phải tên, cũng không phải thân phận.
Khương
Dạ Minh khẽ nhắm mắt.
Một
hồi lâu, hắn mở mắt đáp lại, giọng nói nhẹ như gió:
“Ta
là... người muốn sống sót.”
“Muốn
sống sót trong thế giới mạnh được yếu thua này, phải giấu đi nanh vuốt. Nhưng
giấu không có nghĩa là không có
Chương 129: Tâm Ma Hiện Thế – Một Niệm Thành Ma
Lời
Khương Dạ Minh vừa dứt, cả tầng chín của Tháp Thử Luyện bỗng chấn động nhẹ.
Giữa
hư vô không biên giới, từ phía xa, một bóng người bước tới, dáng đi
giống hệt hắn, khí tức tương tự, ánh mắt thâm trầm như vực sâu.
Không
cần hệ thống nhắc, hắn cũng hiểu — đây là Tâm Ma của chính mình.
Khương
Dạ Minh khẽ thở dài.
“Đến
rồi à.”
Tâm
Ma mỉm cười, nói như đang giễu cợt:
“Ngươi
giấu tài, ngươi nhẫn nhịn, ngươi sống âm thầm... nhưng ngươi nghĩ rằng thế giới
này sẽ để ngươi yên sao?”
“Không
phải ngươi giả trư ăn thịt hổ. Mà là hổ nhốt trong chuồng, đợi ngày bị
chọc giận.”
Khương
Dạ Minh không đáp. Hắn rút ra một thanh phi kiếm bình thường, không có
linh văn, không có tên tuổi.
Tâm
Ma vung tay. Một kiếm quang mang theo toàn bộ sát ý Khương Dạ Minh từng
cố chôn giấu từ khi xuyên đến thế giới này ập tới. Trong đó có máu tanh, có oán
niệm, có cả sát khí từng khiến cường giả Kim Đan phải run rẩy.
Nhưng
Khương Dạ Minh không tránh.
Hắn
tiến lên một bước, vung kiếm – một đường thẳng như chém vào hư vô.
"Phốc!"
Tâm
Ma bị chém thành hai nửa.
Nhưng
không tan biến.
Từ
hai nửa cơ thể đó, lại sinh ra hai bóng Tâm Ma khác, càng lạnh lẽo, càng
cuồng loạn.
“Giết
một cái Tâm Ma thì có ích gì? Ngươi tu hành, ngươi giấu mình, nhưng chính ngươi
mới là kẻ muốn nổi bật nhất!”
“Ngươi
không phải người khiêm tốn. Ngươi là kẻ sợ bị phát hiện!”
Ba
bóng Tâm Ma đồng thời nhào tới.
Khương
Dạ Minh không đổi sắc mặt, mắt nhắm lại.
Trong
đầu hắn, hệ thống lúc này mới vang lên:
【Cảnh báo: Tâm Ma không thể tiêu diệt
bằng vũ lực. Đánh bại nó bằng... niệm lực của chính chủ ký sinh.】
Khương
Dạ Minh mở mắt.
Một
tia sáng mờ từ mi tâm hiện lên.
Dứt
lời, linh quang trong mắt hắn bừng sáng, khí tức thay đổi như mặt hồ
tĩnh lặng nổi sóng — nhưng không phải cuồng loạn, mà là… ngưng tụ.
Kiếm
chưa xuất vỏ, nhưng ba bóng Tâm Ma đã lần lượt nứt vỡ như gương bị rơi,
hóa thành từng điểm hắc quang, tan biến vào hư vô.
Một
khắc sau, tầng chín bắt đầu sụp đổ.
Một
lối thoát hiện ra, ánh sáng nơi đó khiến người ta như thấy thiên môn mở rộng.
Giọng
nói của hệ thống vang lên lần nữa:
Khương
Dạ Minh không cười, chỉ nhắm mắt lại.
Hắn
biết – đây mới chỉ là bắt đầu.
Tâm
Ma, dù đã chém, vẫn còn đó.
Thứ
hắn cần, không phải là thắng một tầng thử luyện… mà là tự thắng chính mình,
từng ngày.
Chương 130: Một Đêm Đột Phá – Kết Đan Vô Tướng, Phản Thần
Nhập Huyễn
Sau
khi vượt qua tầng chín của Tháp Thử Luyện, Khương Dạ Minh không quay về tông
môn ngay, mà lựa chọn ẩn thân trong một cốc sâu không tên cách xa tu sĩ
thường qua lại.
Giữa
cốc là một hồ nước tĩnh lặng, linh khí âm nhu, phù hợp tĩnh tọa. Hắn chọn một
mỏm đá xanh sát mặt hồ làm chỗ ngồi, dựng một trận pháp đơn giản, sau đó khoanh
chân ngồi xuống.
Lần
đầu tiên kể từ khi bước vào thế giới này, hắn cảm thấy linh hồn có chút nhẹ
nhõm.
Tầng
chín Tháp Thử Luyện tuy không có chiến đấu khốc liệt, nhưng lại là chỗ khảo
nghiệm tâm chí và đạo tâm đến cực hạn. Nếu hắn chỉ là tu sĩ bình thường, e đã
bị nuốt trọn trong tầng này, vĩnh viễn không thoát.
Giọng
hệ thống vẫn như cũ, lạnh nhạt:
Khương
Dạ Minh mở mắt, trong lòng thoáng hiện một tia kỳ dị.
“Không
thiên kiếp... không dị tượng... Hay lắm.”
Hắn
luôn sợ bị người khác chú ý. Vậy mà lần này, hệ thống chẳng những giúp hắn
ngưng đan, còn ẩn toàn bộ dị tượng, đúng là hợp ý hắn vô cùng.
Kết
Đan là một bước trọng yếu trong con đường tu tiên.
Ngưng
Linh Quy Nguyên, Luyện Khí Hóa Tinh, cuối cùng ngưng tụ thành một viên đan
nguyên trong đan điền – viên đan này là dấu mốc tu sĩ bước vào trung kỳ tu
hành, cũng là lúc có thể chạm đến cảnh giới cao hơn.
Thông
thường khi Kết Đan, linh khí biến động mạnh, dị tượng hiện ra như long hống,
hạc vũ, thậm chí có thiên kiếp giáng xuống, khiến các thế lực đều chú ý, dẫn
đến họa sát thân nếu không có tông môn mạnh hậu thuẫn.
Nhưng
Khương Dạ Minh — lại lặng lẽ đột phá trong một góc hoang vu chẳng ai hay.
Hắn
vận chuyển công pháp trong tâm.
Một
vòng... hai vòng... mười hai chu thiên.
Linh
khí trong thiên địa xung quanh hồ nước bắt đầu tụ về như mưa rơi ngược,
từng sợi linh khí trắng như khói bị hút vào thân thể hắn.
Trong
đan điền Khương Dạ Minh, nguyên khí tinh thuần như kim dịch đang xoay tròn,
chậm rãi co rút, hóa thành một điểm sáng màu vàng nhạt, đang từng chút ngưng
tụ hình thể.
Hắn
nhắm mắt, thân thể không nhúc nhích, hơi thở như rùa hít.
Một
canh giờ… hai canh giờ…
Đến
nửa đêm, bầu trời bên ngoài u ám mây mù, nhưng không mưa, không sấm sét.
Bỗng
nhiên, hồ nước chấn động, bọt khí trào lên từ đáy hồ, như có thứ gì đó
tỉnh lại.
Một
tiếng "ong" khẽ vang trong đầu hắn — đan thành.
Một
viên đan không ánh sáng, không màu sắc, không linh văn, lặng yên nằm giữa đan
điền như một khối không gian nén ép, vững chắc vô cùng.
Giọng
hệ thống lại vang lên:
Khương
Dạ Minh mở mắt.
Trong
mắt hắn không có linh quang bộc phát, cũng không có uy áp lan tỏa.
Nhưng
trong ánh mắt ấy, có một tia sâu xa, như đã nhìn thấu thêm một tầng chân
lý tu đạo.
“Chỉ
cần khi cần ra tay — không một kẻ nào sống sót để truyền tin là đủ.”
Trong
khoảnh khắc đó, từ phía sau rừng trúc bên ngoài cốc, có ba bóng đen đang lặng
lẽ tiếp cận.
Là
tu sĩ của Tứ Linh Môn, từng bị hắn cướp đi cơ duyên ở Bí Cảnh Lạc Nhật!
Bọn
chúng nắm giữ pháp bảo thăm dò, nhưng vẫn không cảm nhận được bất cứ dị động
nào, chỉ cho rằng nơi đây có một kẻ Luyện Khí tầm thường đang tĩnh tọa.
Một
tên lạnh lùng nói:
“Chém
hắn lấy đầu, nhanh rút lui!”
Ngay
khoảnh khắc ba người xông đến...
Một
kiếm quang thoáng hiện — không màu, không tiếng, không khí tức.
Chỉ
thấy... ba cái đầu đồng loạt rơi xuống, không ai kịp phát ra âm thanh.
Khương
Dạ Minh ngồi nguyên, chỉ thở nhẹ một hơi:
Đặt ngay Combo Áo Thun Nam Cotton 4C để tận hưởng cảm giác thoải
mái suốt cả ngày dài.
LINK SẢN PHẨM: https://s.shopee.vn/gExAcJHuh
Click Mua Ngay để nhận giá tốt nhất từ Hafos Menswear!
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi
tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập
nhật mỗi tuần nhé!
0 Comments