CÔ GÁI MẶC VÁY THỔ CẨM Ở NGHĨA ĐỊA ĐÁ

 CÔ GÁI MẶC VÁY THỔ CẨM Ở NGHĨA ĐỊA ĐÁ

Chương 01: Dưới Ánh Trăng Lạnh
Đêm buốt giá, sương mù dày đặc phủ kín dãy núi đá vôi. Phong, một phượt thủ lão luyện, lạc đường trong rừng sâu khi cố tìm lối tắt qua đèo. Đèn pin yếu ớt, anh lần mò đến một nghĩa địa đá cổ, nơi những cột đá xám xịt dựng đứng như những linh hồn bất động. Tiếng gió rít qua khe đá, mang theo âm thanh như tiếng thì thầm u uất.


Giữa hàng mộ đá, Phong giật mình khi thấy một cô gái. Cô mặc váy thổ cẩm rực rỡ, tóc đen dài xõa ngang lưng, da trắng bệch như ánh trăng. Đôi mắt cô sâu thẳm, như hút hồn người nhìn. “Anh lạc đường à?” cô hỏi, giọng ngọt ngào nhưng lạnh lẽo. Phong, dù rùng mình, vẫn bị cuốn hút bởi vẻ đẹp ma mị. “Cô… ở đây một mình sao?” anh hỏi, giọng run run. Cô gái mỉm cười, không trả lời, chỉ vẫy tay: “Theo tôi, nhà tôi gần đây. Anh nghỉ chân được.”
Phong, mệt mỏi và không còn lựa chọn, bước theo cô. Con đường mòn dẫn vào một hang đá tối om, nhưng bên trong lại sáng rực ánh nến. Cô gái tự xưng là Lụa, mời anh trà nóng. Nhưng ly trà có mùi tanh kỳ lạ, và khi ánh nến chiếu lên mặt cô, Phong thoáng thấy đôi mắt lóe đỏ như máu.
Chương 02: Dấu Hiệu Lạ
Sáng hôm sau, Phong tỉnh dậy trên một chiếc chõng tre trong hang. Lụa không còn ở đó, chỉ để lại một tấm chăn thổ cẩm thơm mùi hoa rừng. Anh cảm thấy cơ thể nặng nề, như bị rút cạn sức lực. Khi nhìn vào gương nước trong hang, anh giật mình: mặt mình tái nhợt, môi tím, đôi mắt trũng sâu. “Chắc do mệt,” anh tự nhủ, nhưng trong lòng dấy lên cảm giác bất an.
Phong rời hang, cố tìm đường về, nhưng lạ thay, anh không còn cảm giác thèm ăn thịt hay cá như mọi khi. Chỉ cần nghĩ đến đồ mặn, dạ dày anh đã quặn lên. Anh cũng không chịu nổi ánh nắng, dù chỉ là tia sáng yếu ớt xuyên qua tán cây. Mỗi khi nắng chạm vào da, anh cảm thấy bỏng rát, như bị thiêu đốt.
Đêm đó, khi dựng trại bên suối, Phong mơ thấy Lụa. Cô đứng giữa nghĩa địa đá, váy thổ cẩm bay trong gió, miệng lẩm nhẩm những lời kỳ lạ. “Máu của ngươi thuộc về ta,” cô thì thầm, rồi đôi tay lạnh ngắt siết lấy cổ anh. Anh giật mình tỉnh dậy, thấy hai vết cắn nhỏ trên cổ, rỉ máu tươi.
Chương 03: Lời Nguyền Trong Đá
Phong quyết định quay lại nghĩa địa đá để tìm Lụa. Anh không thể giải thích tại sao, nhưng một lực vô hình kéo anh về đó, như thể cô đang gọi. Khi đến nơi, nghĩa địa vẫn im lìm, nhưng không khí nặng nề, đầy mùi đất và máu. Dưới ánh trăng, anh lại thấy Lụa, vẫn trong bộ váy thổ cẩm, đứng bên một cột đá khắc những ký hiệu cổ.
“Anh quay lại rồi,” Lụa mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không còn ngọt ngào, mà đầy đe dọa. “Cô là ai? Cô đã làm gì tôi?” Phong gặng hỏi, giọng lạc đi. Lụa nghiêng đầu, đôi mắt đỏ rực: “Ta là người canh giữ nơi này, từ ngàn năm trước. Ngươi đã bước vào lãnh địa của ta, và máu ngươi đã đánh thức ta.”
Cô kể, giọng trầm như gió lạnh: Hàng ngàn năm trước, Lụa là một nữ vu bị yểm trong núi đá vì luyện tà thuật. Cô bị phong ấn bằng nghi lễ máu, nhưng mỗi khi trăng máu xuất hiện, lời nguyền yếu đi, cho phép cô săn tìm máu người để duy trì sự sống. Phong rùng mình, nhưng cơ thể anh không thể kháng cự. Anh cảm thấy mình bị cuốn vào ánh mắt cô, như con mồi trước kẻ săn mồi.
Chương 04: Nghi Lễ Trăng Máu
Phong cố chạy trốn, nhưng mỗi đêm, Lụa lại xuất hiện trong giấc mơ, thì thầm lời mời gọi. Anh bắt đầu mất kiểm soát: không ăn, không ngủ, chỉ lang thang trong rừng, tìm về nghĩa địa đá. Dân làng gần đó, khi thấy anh, lảng tránh và thì thào: “Người bị dính lời nguyền rồi. Hắn đã gặp Nữ Ma Đá.”
Một đêm, khi trăng máu đỏ rực xuất hiện trên bầu trời, Phong không thể chống lại nữa. Anh đến nghĩa địa, thấy Lụa đứng giữa vòng Hustle, một vòng đá được dựng quanh cô, mỗi cột đá khắc đầy ký hiệu đỏ tươi như máu. “Đêm nay là nghi lễ,” Lụa nói, đưa cho anh một con dao đá. “Máu ngươi sẽ phá vỡ lời nguyền, cho ta tự do.”
Phong run rẩy, nhưng bàn tay anh tự cầm lấy con dao, như bị điều khiển. Lụa hát một bài ca cổ, giọng ma mị vang vọng giữa núi đá. Máu từ cổ tay anh nhỏ xuống, hòa vào ký hiệu trên đá, và một luồng sáng đỏ bùng lên từ vòng đá. Anh ngã xuống, ý thức mờ dần, chỉ còn nghe tiếng Lụa cười khanh khách: “Ngươi là chìa khóa cuối cùng.”
Chương 05: Sự Thật Rùng Rợn
Phong tỉnh dậy trong hang đá, cơ thể lạnh ngắt, nhưng vẫn sống. Lụa ngồi bên cạnh, đôi mắt đỏ rực nhìn anh. “Ngươi mạnh hơn ta nghĩ,” cô nói, vuốt ve gò má anh. “Nhưng máu ngươi đã thuộc về ta. Mỗi trăng máu, ta sẽ gọi ngươi.” Phong kinh hoàng nhận ra, mình không còn phản chiếu trong gương nước nữa. Da anh trắng bệch, và đôi mắt lóe đỏ khi ánh trăng chiếu vào.
Anh chạy trốn khỏi hang, nhưng không thể đi xa. Mỗi đêm, tiếng hát của Lụa vang lên trong đầu, kéo anh về nghĩa địa. Dân làng kể rằng, Lụa không chỉ là ma cà rồng, mà là hiện thân của một vị thần cổ bị phong ấn, sống bằng máu của những kẻ lạc lối. Nghi lễ trăng máu không chỉ duy trì sự sống của cô, mà còn biến nạn nhân thành những kẻ hầu cận vĩnh viễn.
Một đêm, khi trăng máu lại xuất hiện, Phong đứng giữa nghĩa địa, con dao đá trong tay. Lụa hiện ra, váy thổ cẩm rực rỡ như máu. “Ngươi không thể chạy,” cô thì thầm. Phong giơ dao lên, nhưng không đâm cô, mà tự rạch cổ tay mình. Máu chảy xuống, và vòng đá sáng rực. Lụa cười lớn, nhưng ánh mắt cô bỗng hoảng loạn. “Ngươi… đã làm gì?” Phong ngã xuống, mỉm cười yếu ớt: “Ta không để ngươi thắng.”
Anh chìm vào bóng tối, nhưng tiếng hát của Lụa vẫn vang vọng: “Ngươi sẽ trở lại, mãi mãi.”

Đăng nhận xét

0 Nhận xét