NGÔI LÀNG KO CÓ TIẾNG GÀ GÁY
Làng Cốc nằm lọt thỏm giữa thung lũng mù sương, nơi những ngọn đồi uốn lượn như bóng ma trơi. Không ai nhớ làng có từ bao giờ, chỉ biết rằng, dù dân chúng nuôi hàng trăm con gà, sáng sớm chẳng bao giờ nghe tiếng gáy. Người già trong làng thì thào: “Đêm nào gà gáy, là đêm ấy có người chết không toàn thây.” Lời kể ấy, với người mới đến như An, chỉ là chuyện mê tín vớ vẩn.
An, một kỹ sư trẻ vừa chuyển từ thành phố về để xây cầu qua con sông cắt ngang làng, không tin vào chuyện ma quỷ. Anh thuê một căn nhà gỗ cũ kỹ ở rìa làng, nơi mùi đất ẩm và tiếng côn trùng rả rích làm bạn mỗi đêm. Bà Hai, chủ nhà, cảnh báo anh ngay ngày đầu: “Đừng đi lung tung ban đêm, và nếu nghe gà gáy, hãy khóa cửa chặt.” An cười khẩy: “Gà gáy thì có gì mà sợ? Chắc tại mấy con gà làng này lười thôi.”
Đêm đầu tiên, An ngủ say trong tiếng gió rít qua khe cửa. Nhưng đến nửa đêm, anh giật mình tỉnh giấc. Một tiếng gà gáy sắc lạnh vang lên từ xa, kéo dài, như xé toạc màn đêm. An ngồi bật dậy, tim đập thình thịch. “Chắc là mình nghe nhầm,” anh tự nhủ, nhưng tiếng gáy lại vang lên, lần này gần hơn, như ngay dưới hiên nhà.
________________________________________
Chương 02: Lời Nguyền Bị Lãng Quên
Sáng hôm sau, cả làng xôn xao. Ông Tư, một người chăn bò, được tìm thấy chết cạnh chuồng, cơ thể bị xé toạc, như thể thú hoang tấn công. Nhưng điều kỳ lạ là không có dấu chân thú, chỉ có vài lông gà trắng vương vãi quanh xác. Dân làng thì thầm, ánh mắt đầy sợ hãi: “Tiếng gà gáy đêm qua… Lời nguyền đã bắt đầu.”
An, dù không tin, cũng thấy lạnh gáy khi nghe chuyện. Anh tìm đến bà Hai để hỏi thêm. Bà lão ngồi bên bếp lửa, mắt mờ đục, kể với giọng trầm trầm: “Lâu lắm rồi, làng này từng làm một nghi lễ cấm kỵ để xoa dịu thần linh. Họ hiến tế một người sống, chôn dưới gốc cây đa đầu làng, để giữ cho đất này yên bình. Nhưng oan hồn không chịu ngủ yên. Nó nguyền rằng, mỗi khi gà gáy vào ban đêm, nó sẽ trở lại, đòi mạng người để thay thế.”
An cười nhạt: “Bà ơi, thời nay ai tin chuyện đó? Chắc là chó hoang hay gì đó thôi.” Nhưng bà Hai chỉ lắc đầu: “Cậu còn trẻ, chưa thấy đâu. Đừng khinh thường oan hồn.”
Đêm thứ hai, tiếng gà lại gáy, lần này liên tục, như thúc giục điều gì. An cầm đèn pin, quyết định ra ngoài xem. Dưới ánh trăng mờ, anh thấy bóng một người đứng dưới gốc đa đầu làng, nhưng khi đến gần, không còn ai. Chỉ có một vòng lông gà trắng vẽ trên đất, như dấu hiệu của một nghi lễ cổ xưa.
________________________________________
Chương 03: Dấu Hiệu Dưới Gốc Đa
An bắt đầu để ý những điều kỳ lạ. Ban ngày, dân làng tránh nhìn vào mắt anh, như thể anh mang điềm gở. Một đứa trẻ trong làng, thằng bé Tí, lén kể với anh: “Cháu thấy chị áo trắng đứng dưới cây đa đêm qua. Chị ấy không có mặt, nhưng cháu nghe chị ấy hát.” An rùng mình, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: “Chắc mày hoa mắt thôi.”
Đêm thứ ba, tiếng gà gáy vang lên ngay khi đồng hồ điểm nửa đêm. Lần này, không chỉ một con, mà như cả đàn gà cùng gáy, âm thanh chói tai, đầy oán hận. An không thể ngủ, cảm giác như có ai đang nhìn mình qua khe cửa. Anh mở cửa, nhưng chỉ thấy bóng tối dày đặc. Dưới ánh đèn pin, anh phát hiện một vệt máu tươi dẫn từ hiên nhà ra hướng cây đa.
Không kìm được tò mò, An lần theo vệt máu. Dưới gốc đa, anh tìm thấy một hố đất mới đào, bên trong là một con gà bị cắt cổ, máu vẫn còn rỉ ra. Xung quanh hố, những ký hiệu kỳ lạ được khắc trên thân cây, giống như chữ cổ mà anh từng thấy trong sách. “Ai làm chuyện này?” anh tự hỏi, nhưng gió lạnh thổi qua mang theo tiếng thì thầm: “Ngươi đã thấy, ngươi phải trả.”
________________________________________
Chương 04: Nghi Lễ Bị Cấm
Sáng hôm sau, thêm một người mất tích – cô Lan, người bán tạp hóa. Dân làng tụ tập trước cây đa, lẩm bẩm cầu khấn, nhưng không ai dám nhắc đến nghi lễ cổ. An bực mình, gặng hỏi ông Cả, người lớn tuổi nhất làng. Ông lão run rẩy, giọng thì thào: “Đừng hỏi về nghi lễ đó. Nó bị cấm từ lâu, vì mỗi lần làm, oan hồn càng mạnh hơn. Nhưng nếu không làm, nó sẽ giết hết cả làng.”
An không tin, nhưng đêm đó, tiếng gà gáy lại vang lên, kèm theo tiếng trống trầm thấp từ đâu đó trong rừng. Anh quyết định lẻn ra ngoài, lần theo âm thanh. Dưới gốc đa, anh kinh hoàng thấy dân làng tụ tập, đeo mặt nạ gỗ, tay cầm đuốc, đang thực hiện một nghi lễ kỳ lạ. Họ đào đất, đặt một con gà sống vào hố, rồi rắc máu lên những ký hiệu trên cây. Một người đeo mặt nạ lớn, giọng trầm như từ cõi chết, đọc những lời chú mà An không hiểu.
Khi nghi lễ kết thúc, cả nhóm tan biến vào bóng tối, như chưa từng tồn tại. An lùi lại, nhưng vấp phải thứ gì đó mềm nhũn. Anh cúi xuống, kinh hoàng nhận ra đó là xác cô Lan, mắt mở to, miệng đầy lông gà trắng. Tiếng thì thầm lại vang lên trong đầu anh: “Ngươi là kẻ tiếp theo.”
________________________________________
Chương 05: Tiếng Gáy Cuối Cùng
An trở về nhà, khóa chặt cửa, nhưng tiếng gà gáy không ngừng vang lên, như đang ở ngay trong phòng. Anh kiểm tra khắp nhà, nhưng không thấy gì ngoài một chiếc lông gà trắng trên giường. Cảm giác sợ hãi giờ đã nuốt chửng sự hoài nghi của anh. Anh gọi điện cho người bạn ở thành phố, kể mọi chuyện, nhưng đường dây bỗng ngắt. Màn hình điện thoại hiện lên một dòng chữ: “Ngươi không thể chạy.”
Đêm ấy, tiếng trống lại vang lên, hòa lẫn với tiếng gà gáy. An nhìn ra cửa sổ, thấy bóng người áo trắng không mặt đứng dưới cây đa, vẫy tay gọi anh. Anh cố chống lại, nhưng cơ thể như bị điều khiển, bước ra ngoài. Dưới gốc đa, dân làng lại tụ tập, nhưng lần này, họ nhìn anh với ánh mắt trống rỗng. Người đeo mặt nạ lớn bước tới, đưa cho anh một con dao. “Cậu phải hoàn thành nghi lễ,” hắn nói, giọng như từ cõi âm.
An giật mình tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường, mồ hôi ướt đẫm. Nhưng trong tay anh là con dao dính máu, và dưới chân là một vòng lông gà trắng. Tiếng gà gáy lại vang lên, lần này ngay trong đầu anh, kèm theo giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi đã được chọn. Nghi lễ sẽ tiếp tục.”
0 Nhận xét