CỔ NGUYỆT ĐĂNG TÂM ( CHƯƠNG 111 - 115 ) TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN

 CHƯƠNG 111: THIÊN KIÊU ĐỒNG TỤ – HẠ DƯƠNG ÂM THẦM LỘ DIỆN


1. CỔ LINH THIÊN TÀNG – HỖN LOẠN BẮT ĐẦU

Kể từ khi Cổ Linh Thiên Tàng mở ra, bầu trời Trung Vực như vỡ tung bởi vô số đạo quang vũ từ tứ phương hội tụ.

  • Thiếu chủ Thiên Ma Cung – Ma Kỳ, mang huyết thống nửa người nửa yêu, tu luyện Tà Thần Bí Điển, thiên phú dị bẩm, tàn nhẫn vô tình.
  • Đại đệ tử Huyền Đan Tông – Lục Linh Vũ, thần thể đan nguyên, một người ba đan điền, có thể đồng thời vận chuyển ba hệ linh khí, là thiên tài ngàn năm mới có.
  • Thánh nữ Băng Nguyệt Cốc – Nguyệt Hàn Lam, tu luyện tuyệt học Thái Âm Huyền Băng Kinh, một cái liếc mắt có thể đông cứng linh hồn người thường.

Cả trăm thiên kiêu, đạo tử, tán tu và ma tu đều lao vào Cổ Linh Thiên Tàng. Bên trong, cạm bẫy khắp nơi, cổ trận tầng tầng, yêu vật thời viễn cổ cũng bắt đầu thức tỉnh.




2. MỘT “TÁN TU NGHÈO” ĐI NGANG

Tại tầng thứ hai của Thiên Tàng, nơi có Linh Hỏa Hoán Hồn Trì, một mảnh linh địa đầy hỏa diễm kỳ dị, nhóm tu sĩ đang tranh đoạt Ngũ Sắc Tâm Diễm — một loại dị hỏa có thể luyện chế đạo đan, tăng xác suất đột phá Hóa Thần.

Ma Kỳ cười lạnh, một quyền đánh bay ba tán tu. Lục Linh Vũ bày ra pháp trận, phong tỏa không gian. Nguyệt Hàn Lam từ xa đứng nhìn, chuẩn bị ra tay.

Giữa lúc ai cũng căng thẳng...

Một lão đạo rách rưới, tóc tai rối bù, lưng mang bao thuốc, chân đi dép rơm, tay cầm ấm trà gỗ... từ một góc vách núi, lững thững đi vào.

“Ồ... linh hỏa chỗ này tốt thật, hâm trà có khi ngon hơn...” – lão đạo lẩm bẩm, tiện tay nhặt một mảnh đá ngũ sắc bỏ vào túi vải.

Mọi ánh mắt đổ dồn lại, mấy tên đệ tử quát lên:

“Tên què này từ đâu đến! Cút!”

Ma Kỳ cười lạnh, tay vung lên một luồng ma khí đen kịt, đánh thẳng vào người lão đạo.

Ngay khoảnh khắc chưởng ảnh sắp đánh tới, lão chỉ khẽ ngáp một cái, rồi giơ ấm trà đỡ nhẹ.

“Bốp.”

Âm thanh không lớn, nhưng chưởng ảnh Ma Kỳ tan vỡ thành hư không, dư âm thậm chí khiến hắn lùi nửa bước, sắc mặt khẽ biến.

“Ngươi là ai?” – Lục Linh Vũ nheo mắt.

Lão đạo cười khì, vỗ vai hắn:

“Tán tu thôi, đến nhặt ít đá hâm trà. Mấy ngươi cứ tiếp tục. Lão đây đi nhầm đường.”

Rồi hắn thong thả rời đi, để lại sau lưng là sự tĩnh lặng chết người.

Chỉ có Nguyệt Hàn Lam khẽ cau mày, ánh mắt trầm xuống:

“Khí tức vừa rồi... rõ ràng là ẩn giấu. Hắn... không đơn giản.”


3. BÊN TRONG SÂU HƠN – ÂM MƯU MANH NHA

Tại tầng thứ tư – Địa Mạch Cổ Huyệt, nơi long mạch giao nhau tạo ra huyết thạch nguyên sinh, bảy thế lực lớn đang bí mật liên kết nhằm phong sát toàn bộ các thiên tài trẻ tuổi, hòng cướp đoạt cơ duyên và phá hủy Thiên Tàng để giữ bí mật.

Trong một hang động tối sâu, những kẻ áo đen hội họp. Tên đứng đầu mang mặt nạ rồng, âm thanh lạnh lẽo:

“Chúng ta cần loại bỏ tất cả những kẻ có khả năng bước vào tầng chín. Đặc biệt là... tên tiểu tử họ Hạ.”

“Hạ Dương?” – một tên nghi hoặc – “Từ thôn nào ra thế?”

“Không rõ, nhưng có người đã chứng kiến hắn tại tầng tám. Một mình vượt qua Tâm Ma Trì, dung hợp Thánh Huyết Linh Châu. Nếu không chết, tương lai là tai họa!”


4. HẠ DƯƠNG ÂM THẦM RA TAY

Trong khi mọi thế lực còn đang ngờ vực, tranh đoạt, giết chóc nhau... Hạ Dương âm thầm bước vào tầng năm – nơi gọi là “Huyễn Linh Cảnh”.

Tại đây, mọi tu sĩ bị lạc vào một thế giới giả tưởng dựa trên tâm linh của bản thân. Kẻ tâm chí không kiên định sẽ mãi mãi lạc lối trong ảo mộng.

Nhưng Hạ Dương thì khác.

“Một lần nữa à...” – Hắn nhìn cảnh thôn cũ hiện ra, cha mẹ ảo ảnh, người dân tươi cười, rồi từ từ tan thành sương mù.

“Tâm như kính sáng, ảo ảnh không thể che.” – Hắn lặng lẽ nói.

Chân nguyên vận chuyển, toàn bộ Huyễn Linh Cảnh vỡ vụn, hắn trở thành người duy nhất phá được tầng này trong vòng ba canh giờ.

Một luồng ý chí cổ xưa phát ra:

“Kẻ đạt ngộ, có thể mở đường vào tầng chín.”


5. CHUẨN BỊ CUỘC ĐẠI CHIẾN

Tầng chín Cổ Linh Thiên Tàng – nơi ghi lại Tạo Hóa Thần QuyểnTinh Hồn Cổ Ấn — bảo vật đủ để giúp một người bước nửa bước vào Đại Thừa.

Tin tức lan ra, các thiên kiêu điên cuồng lao vào tầng sáu, tầng bảy.

Không ai biết, người đang âm thầm mở lối tầng chín... chính là Hạ Dương – kẻ vẫn bị coi là “tán tu vô danh”.


KẾT

🌌 Cổ Linh Thiên Tàng sắp đến thời khắc chạm đỉnh. Hàng trăm kẻ tranh, hàng ngàn đổ máu. Nhưng trên tất cả, một người vẫn thong thả uống trà, phá trận, giết địch âm thầm, tiến vào sâu nhất.

 

CHƯƠNG 112: CỔ ĐẠO TẠI THƯỢNG – HẠ DƯƠNG GẶP HỒNG HOANG DI TÍCH


1. HẠ DƯƠNG BƯỚC VÀO TẦNG CHÍN

Tầng thứ chín của Cổ Linh Thiên Tàng, từ thời Thượng Cổ đã được ghi trong điển tịch như một nơi không người sống sót trở ra, chỉ có những truyền thuyết đầy sương mù – rằng nơi đây ẩn chứa chân đạo cổ xưa, vượt ngoài cả Đại Thừa cảnh.

Thế nhưng lúc này, một bóng người khoác áo vải, tóc bạc hoa râm, dáng vẻ tiều tụy như lão nông, từng bước tiến vào.

Đó chính là Hạ Dương.

Khác với các tầng dưới vốn huyên náo, tranh đoạt, tầng chín lặng lẽ đến rợn người. Không gian nơi đây mênh mông, không có địa hình, không có tinh tú, chỉ là một mảng hư vô xám bạc kéo dài vô tận.

“Đây là... Tạo Hóa Hư Không?” – Hạ Dương cau mày, ánh mắt thâm sâu như vực, bên trong linh đài hiện lên một trận đồ cổ xưa chậm rãi xoay chuyển.

Tầng chín không đơn giản là một bí cảnh. Nó là tàn dư của một thế giới Hồng Hoang đã diệt, bị phong ấn vào không gian giới. Và những ai đến được đây... đều sẽ bị thần hồn khảo nghiệm.


2. KHẢO NGHIỆM CỔ ĐẠO – TRÍ TUỆ VƯỢT KIM CỔ

Giữa hư vô, một bóng người khổng lồ từ từ hiện lên. Thân cao vạn trượng, tóc trắng như tuyết, râu dài ba trượng, toàn thân như hợp từ tinh tú tạo thành.

Đó là một Cổ Đạo Hóa Linh — tàn ý của một vị tiên nhân từ thời viễn cổ lưu lại, chỉ hiện thân khi có kẻ xứng đáng.

“Ngươi là kẻ đầu tiên trong mười vạn năm bước vào tầng chín.” – Âm thanh ầm ầm như thiên đạo giáng thế.

“Tên gọi Hạ Dương, là một tán tu.” – Hạ Dương cúi đầu, giọng điềm đạm.

“Ngươi muốn điều gì? Quyền lực? Trường sinh? Tạo hóa?”

“Chỉ muốn sống một đời thanh thản, không bị thế sự kéo vào.” – Hạ Dương đáp, mắt vẫn bình lặng như nước giếng.

Cổ Đạo trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi giơ tay, không đánh, không ép, mà một đạo pháp ấn cổ xưa hiện ra giữa hư không, xoay chuyển như thiên luân, vô thanh vô tức ấn vào mi tâm Hạ Dương.

Ngay lập tức, trong đầu hắn vang lên một đạo khẩu quyết:

“Thái Huyền Đạo Chủng – Đệ Nhất Biến: Dẫn Hồng Hoang Khí, Luyện Ngã Thể.”

Cùng lúc đó, huyết mạch hắn rung chuyển, cơ thể như hóa đá, như tan rã rồi tái sinh. Một luồng năng lượng khởi nguyên chưa từng có lan khắp cơ thể, khiến kim đan tự vỡ, nguyên anh tự hủy, toàn bộ tu vi trước kia... đều lột xác thành một tầng cảnh giới mới chưa từng ghi trong bất kỳ điển tịch nào.


3. NGOẠI GIỚI – CHƯ CHÂN TU RÚT LUI, HẠ DƯƠNG VẪN BIỆT TÍCH

Ngoài tầng thứ tám, khi tin tức tầng chín không thể mở ra lan ra, các thế lực lớn bắt đầu rút lui.

Ma Kỳ bị thương nặng, Lục Linh Vũ mất một cánh tay, Nguyệt Hàn Lam thở dài rời đi. Tất cả đều tưởng rằng tầng chín là tử địa vô vọng.

“Không ai có thể sống sót nơi đó.” – Một trưởng lão lắc đầu.

Nhưng không ai biết rằng, ở một góc tầng tám, một cái trận pháp đơn sơ đột nhiên phát ra tia sáng mờ nhạt. Bên trong là một túi càn khôn cũ kỹ, và một tấm lệnh bài bằng đồng xanh ghi mấy chữ:

“Đạo khởi từ lặng, biến động từ tâm.”

Không ai nhận ra, đó là tín vật truyền thừa của Thái Huyền Đạo Môn – một môn phái đã diệt từ ba kỷ nguyên trước.


4. KẾT: ĐỘT PHÁ TRỞ VỀ, NHƯNG VẪN ẨN

Sau ba ngày ba đêm trong tầng chín, Hạ Dương mở mắt, thân thể hắn không tỏa ra một chút khí tức nào. Tất cả tu vi đều bị hắn phong ấn lại trong linh hải, ẩn tàng đến độ không một Thiên Nhãn nào có thể thăm dò.

“Đủ rồi.” – Hắn lẩm bẩm, khoác lại áo vải, phủi nhẹ bụi trên tay áo.

Một bước đi ra, hư không chấn động.

Chớp mắt sau, hắn đã xuất hiện tại một vùng núi hẻo lánh ven Nam Vực, mở một tiệm thuốc nho nhỏ, lấy tên “Thanh Dương Quán”.

Sáng sớm bán thuốc, chiều hái cỏ, tối luyện đan.

Ai cũng nghĩ lão quán chủ này chỉ là một kẻ phàm nhân nghèo túng, nhưng đôi khi có những vết thương bị cổ độc mấy đại y sư chữa không khỏi... chỉ cần một bát thuốc hắn đưa ra, liền lành hẳn.

Không ai biết rằng, kẻ từng lĩnh hội “Thái Huyền Đạo Chủng”, từng bước qua tầng chín Cổ Linh Thiên Tàng, chính là lão già đang phơi thảo dược kia.

 

CHƯƠNG 113: HUYẾT KIẾP GIÁNG LÂM – HẠ DƯƠNG RA TAY CỨU NGƯỜI


1. MÂY GIÔNG TRÊN TRẤN NHỎ

Thôn Thanh Hà, một trấn nhỏ nằm sâu trong rặng Thiên Cốc Sơn, quanh năm sương mù bao phủ, dân cư thưa thớt, sinh hoạt bình dị.

Tại một góc vắng vẻ bên triền núi, Thanh Dương Quán – một tiệm thuốc đơn sơ bằng gỗ, mái lá mục, bảng hiệu xiêu vẹo treo mấy chữ đã phai mực. Bên trong, một ông lão tóc bạc, áo vải thô, đang cẩn thận phơi rễ linh thảo, chốc chốc ngẩng đầu nhìn trời.

“Thiên khí có biến...” – Hạ Dương khẽ nói, mắt thoáng nét suy tư.

Bầu trời đang yên bỗng nổi gió, từng đám mây đen dày đặc như bị hút đến tụ lại trên đỉnh núi phía xa. Điện quang lóe sáng, tiếng sấm rền vang như tiếng gào của hung thú.

Dân trong thôn hoảng hốt. Không ai biết rằng, một tu sĩ trẻ ở cảnh giới Kim Đan hậu kỳ – tên gọi Lục Tiêu – đang ở trong cốc động gần đó độ kiếp, lại vô ý gây ra Huyết Kiếp Thiên Hỏa, một loại thiên kiếp tàn độc chỉ xuất hiện khi người đó luyện công pháp nghịch thiên hoặc... bị người hạ độc thủ.


2. MỘT MẠNG NGƯỜI – HẠ DƯƠNG ĐỘNG NIỆM

Ngay khi lôi vân tụ đầy, một luồng thiên hỏa đỏ như máu giáng xuống, mang theo oán niệm và hung sát, đủ đốt cháy cả Kim Thân.

Lục Tiêu vốn là đệ tử xuất thân thấp, trộm được một bộ Di Huyền Tâm Quyết, nay mới liều mình đột phá. Nhưng có kẻ trong cùng môn vì ghen ghét đã lén đổi đi một phần linh dược thành Tâm Ma Tán, khiến hắn không thể ổn định tâm thần, dẫn đến Tâm Ma Huyết Kiếp kết hợp cùng Thiên Kiếp – tử vong gần như chắc chắn.

Tiếng gào của Lục Tiêu vang vọng cả núi rừng, nhưng không một ai dám đến gần.

Chỉ có một ông lão áo vải, chống gậy tre, chậm rãi bước đến, ánh mắt thản nhiên nhìn cảnh tượng rợn người:

“Thiên đạo bất nhân, nhưng ta… chưa đến nỗi vô tình.”

Hạ Dương khẽ lật tay, một lá bùa cổ bằng vỏ cây khô rơi ra. Chỉ một cái phất tay, cả một luồng Thiên Hỏa đỏ máu giữa không trung bị tách đôi, cuốn xoắn lên cao, không còn sót một tia lửa.

Không dùng pháp lực, không động linh khí – tất cả như chỉ là một cử động tùy ý. Nhưng chính khoảnh khắc đó, ở cách đó vạn dặm, một đại trưởng lão của Huyền Vân Môn bỗng mở mắt, kinh hô:

“Có kẻ... cưỡng ép hóa giải Thiên Hỏa Huyết Kiếp? Còn là… vô thanh vô tức?”


3. ĐỘ KIẾP THÀNH CÔNG – ĐẠI GIÁ KÉO ĐẾN

Lục Tiêu nhờ vậy mà sống sót, không những không tẩu hỏa nhập ma mà còn mượn lực thiên kiếp ngưng tụ ra Kim Đan Dị Chủng – đan thể có đường vân tử kim, một dị tượng cực hiếm chỉ xuất hiện một lần trong ngàn năm.

Nhưng chính sự việc ấy, khiến khí cơ loạn động, chấn động cả ba đại tông môn gần đó: Huyền Vân Môn, Thiết Linh Tông và Cổ Ma Đạo Cung.

Một ngày sau, có ba vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ đồng loạt đáp xuống Thanh Hà trấn.

“Chúng ta cảm ứng được khí tức dị biến tại đây, có người thi triển nghịch thiên chi thuật. Xin hỏi… ai là người đã can thiệp thiên kiếp?”

Dân làng tái mặt. Lục Tiêu quỳ rạp, không dám nói. Đám người chuẩn bị tróc nã.

Nhưng rồi, từ góc tiệm thuốc, một giọng già nua vang lên:

“Thiên kiếp vốn là thiên ý, nhưng hại người lại là nhân họa. Kẻ hạ độc trong đan dược, không truy, lại đi truy kẻ cứu người, chẳng phải là đạo lý lộn ngược rồi sao?”

Ba vị trưởng lão đồng loạt nhìn về phía tiếng nói. Họ chỉ thấy một ông lão áo thô quần nâu, tay cầm ấm trà, thảnh thơi rót nước, chẳng có một chút khí tức tu sĩ.

Nhưng giây sau, sắc mặt ba người đồng loạt đại biến.

Vì... dù họ dùng Thiên Mục Thuật cũng không nhìn ra cảnh giới của lão.

Không nhìn ra, chỉ có hai khả năng: một là người phàm... hai là vượt xa cảnh giới của họ, đã ẩn giấu đến mức không ai dò được!


4. KẾT: LÃO NÔNG ẨN THẾ – DANH TIẾNG ÂM THẦM LAN RA

Sau cùng, ba vị trưởng lão đều phải thu tay, chỉ để lại câu:

“Nếu tiền bối có thể hóa giải thiên kiếp, thì... ta cũng không tiện hỏi thêm.”

Lão già ấy chỉ mỉm cười, quay về quán thuốc.

Từ hôm đó, tiếng đồn về “lão y thần bí ở Thanh Hà trấn” bắt đầu lan đi trong các tầng lớp tu sĩ tán tu. Có người bảo ông từng là trưởng lão của Đạo Môn Thái Huyền, có người nói là hóa thân của cổ thần, có kẻ lại bảo... đó chỉ là một ông già rảnh rỗi cứu người vì thiện tâm.

Chỉ có Lục Tiêu, đêm ấy ở lại quỳ ngoài tiệm thuốc suốt ba ngày, mong được thu làm đệ tử. Nhưng ông chỉ khẽ đáp:

“Ta không nhận đồ đệ. Đạo vốn không thể truyền, chỉ có thể ngộ.”

Rồi quay người trở về, tưới nước cho gốc linh thảo vừa nở nụ.

 

CHƯƠNG 114: HUYẾT MA CỐC TRỞ LẠI – HẠ DƯƠNG THỦ NHƯỢC MÀ PHÁ CƯỜNG


1. HUYẾT SÁT PHƯƠNG ĐÔNG – MỘT DẤU VẾT LẠ

Ba ngày sau khi Hạ Dương phá giải Huyết Kiếp cho Lục Tiêu, trời đất vốn đã lặng gió lại nổi sóng ngầm.

Tại chân núi Thiên Mang, cách Thanh Hà trấn năm trăm dặm, trong một sơn động cổ xưa vừa mở lại sau mười nghìn năm phong ấn, Huyết Ma Ấn – một vật cổ tà đạo bị niêm phong từ thời thượng cổ – bỗng chấn động dữ dội.

Một tia huyết quang mờ nhạt bắn ra phương đông, như bị một lực lượng vô hình lôi kéo. Lão tổ của Huyết Ma Cốc – Huyết Thống Tà Quân – trong lúc bế quan tu luyện lập tức bị chấn nhiếp tâm thần.

“Là ai... dám chạm đến huyết vận của ta? Lại còn khiến Huyết Kiếp thất bại...?”

Một luồng thần niệm quét đi, liền dò được dấu vết pháp khí cổ từng cưỡng ép tiêu tán thiên hỏa. Trong mảnh hư ảnh còn lưu, hiện lên hình ảnh mơ hồ: một lão già râu bạc tay cầm ấm trà, áo vải cũ nát.

Huyết Thống Tà Quân ánh mắt như rắn độc, gằn từng chữ:

“Lão phàm? Không… là cao nhân ẩn thế!”

“Thanh Hà trấn? Vậy ta liền đi… đào gốc cỏ dại đó lên!”


2. TRONG ĐÊM – HUYẾT LINH THỨC LÉN ĐẾN

Đêm ấy, trăng khuất mây mờ.

Một làn huyết khí u ám như màn sương mỏng len lỏi vào thôn, không một tiếng động, không ai phát hiện.

Dân làng vẫn say giấc, chỉ có một con chó đen trước quán thuốc của Hạ Dương bất chợt tru dài một tiếng, rồi… ngã lăn ra bất tỉnh.

Huyết linh thức của Huyết Ma Cốc hóa thành một đạo hồn thể, lướt như khói vào phòng Hạ Dương.

“Để xem ngươi là thần thánh phương nào…”

Nhưng chưa kịp dò xét, linh thức ấy lập tức như rơi vào biển sâu vô tận, toàn thân run rẩy, bị một thứ uy áp lạnh băng như thiên đạo áp xuống.

“Kẻ đến ban đêm, không chào, lại tự tiện vào nhà người khác... không biết lễ nghĩa.”

Một giọng nói nhẹ như gió thoảng vang lên trong tâm thức.

Huyết linh thức run rẩy, cố gắng thoát ra, nhưng... không kịp. Một đạo phù văn màu đồng cổ hiện giữa không trung, đánh xuống – vô thanh vô tức.

Linh thức... hóa thành tro bụi.

Xa nơi đó ngàn dặm, Huyết Thống Tà Quân đang ngồi bỗng thổ huyết ba ngụm, đôi mắt đỏ bừng:

“Một đạo phù, hủy linh thức ta dựng mười năm?!”

“Ngươi rốt cuộc là ai?!”


3. KẺ ĐẾN TRUY TUNG – ĐÃ LÀ CHUỘT VÀO HANG HỔ

Hai ngày sau, năm tên tu sĩ áo đen cưỡi linh thú đạp mây đến Thanh Hà, từng người đều đạt cảnh giới Kết Đan trung kỳ trở lên, khí tức quỷ dị, đều là Tử Huyết Sứ Giả của Huyết Ma Cốc.

Họ âm thầm dò xét dân làng, thậm chí ép hỏi đám tiểu thương, nông dân về “lão y bán thuốc” ở đầu thôn.

Một thiếu phụ bán bánh sợ hãi run rẩy:

“Lão Hạ? Ông ấy chỉ là người hái thuốc… chẳng biết gì pháp thuật…”

Tên cầm đầu, áo choàng thêu đầu lâu, hừ lạnh:

“Hành tung càng thấp, khả năng chính là hắn.”

Họ chia ra bố trí trận pháp vây quanh tiệm thuốc, định vừa tra xét vừa bắt sống, không ngờ… chưa kịp thi triển huyết chú, bỗng nghe một tiếng “kẹt” – cánh cửa tiệm thuốc mở ra.

Lão già áo vải nâu, mặt hiền từ, bước ra, xách theo một giỏ thuốc rừng, bình thản hỏi:

“Mấy người tới mua thuốc? Hay tới làm loạn?”

Tên tu sĩ Kết Đan cười gằn, ra hiệu giăng kết giới.

“Lão già, ngươi phá huyết kiếp của bổn môn. Giờ giao hồn, ta cho chết toàn thây!”

Nhưng chưa kịp ra tay...

“Bốp.”

Một tiếng giòn tan. Không ai thấy Hạ Dương động thủ. Chỉ thấy tên tu sĩ Kết Đan đang bay ngược hơn mười trượng, đập vào tảng đá, máu mồm phun đầy.

Những tên còn lại tái mặt, không dám tin – vì rõ ràng không cảm nhận được linh lực dao động nào.

“Giả trư ăn thịt hổ… chính là vậy.”

Hạ Dương nói khẽ, không giận, không sát khí, chỉ… bình thản như nước.

“Nếu hôm nay ta không muốn giết người, các ngươi đã thành xác lạnh rồi.”


4. HUYẾT MA CỐC LỘ DIỆN – TRUY SÁT SẼ ĐẾN?

Lũ tu sĩ bỏ chạy tán loạn, chỉ để lại tên bị đánh trọng thương, rên rỉ không ngừng.

Dân làng rúc vào nhà, sợ hãi bàn tán. Lúc này mới hiểu... lão y “bán thuốc” không hề tầm thường.

Ngay trong đêm, Hạ Dương mở kết giới ẩn hoàn toàn khí tức của mình, đồng thời trồng lại cây cỏ bị hư do dư chấn trận pháp. Cử chỉ vẫn như thường ngày.

“Huyết Ma Cốc chắc chắn sẽ không từ bỏ. Nếu đã đến mức này... thì cứ đến.”

Hắn ngồi xuống, lấy một mảnh gỗ trúc, bắt đầu khắc trận đồ cổ – Thiên Linh Thập Tự Trận, vốn đã thất truyền ngàn năm.

“Muốn giết ta… cũng phải trả giá bằng máu.”

 

CHƯƠNG 115: HUYẾT THỐNG TÀ QUÂN GIÁNG LÂM – MỘT CHỈ PHÁN SINH TỬ

 

1. PHƯƠNG TRỜI ĐỎ RỰC – ÁP LỰC TỪ CỬU THIÊN

Thanh Hà trấn, vẫn là một góc quê yên bình. Người dân bắt đầu thầm thì về lão y thần bí, song cũng chẳng ai dám mở miệng lớn tiếng.

Sáng hôm đó, trời chưa sáng hẳn, nhưng phía chân trời phương tây bỗng rực lên một mảng mây đỏ như máu. Không phải ánh dương, mà là huyết khí ngưng tụ thành vân vụ, tỏa ra một loại áp lực cực kỳ nặng nề khiến tu sĩ cấp thấp trong vòng trăm dặm toàn thân lạnh run, ngồi bệt tại chỗ không dám nhúc nhích.

Trên bầu trời xuất hiện một cự thuyền huyết kim, dài trăm trượng, có hình dáng giống một quan tài khổng lồ treo lơ lửng giữa không trung.

Giữa trung tâm là một lão giả râu đỏ như máu, mặc chiến bào đen thẫm, khí tức mênh mông như biển cả. Trên trán có một pháp ấn cổ xoáy tròn – chính là dấu hiệu của Huyết Ma Cốc Chi Chủ – Huyết Thống Tà Quân!

“Người phá Huyết Kiếp, giết linh thức bản tọa, trảm sứ giả của bổn môn... ngươi đã chuốc lấy tử vong.”

Lão nói, mà như thiên địa gầm thét.

Toàn bộ bầu trời như rạn nứt từng mảng nhỏ. Cả vùng Thanh Hà trấn gió xoáy mù mịt, vô số cây cổ thụ gãy ngang, chim chóc chết rơi.


2. MỘT ẤM TRÀ, MỘT CHỈ TAY

Ngay lúc ấy, trong tiệm thuốc cũ nát, Hạ Dương vẫn ngồi pha trà bằng nước suối sớm, tay áo rách nhẹ phất, như thể chẳng hề hay biết.

Lão chó đen dưới hiên run rẩy, bò vào gầm ghế.

Một thiếu niên nghèo của trấn – Tiểu Dữu – sợ hãi chạy đến mép cửa gọi lớn:

“Hạ thúc! Trên trời có người rất đáng sợ! Ông mau chạy đi!”

Hạ Dương khẽ đặt ấm trà xuống bàn gỗ cũ, nhấc chén lên, thổi nhẹ:

“Trà hôm nay đậm vị hơn hôm qua một chút. Chà... đúng độ rồi.”

Nói rồi mới chậm rãi đứng dậy, ra sân trước. Tay áo không gió mà bay.

Cùng lúc, cự thuyền giữa không trung chấn động. Huyết Thống Tà Quân khẽ cau mày.

“Có một cấm vực... không cho thần niệm ta xuyên qua?”

Phía trước cửa tiệm, chỉ là một khoảng sân trống, một lão già tóc hoa râm, nhìn không ra tu vi. Nhưng chính cái "không nhìn ra" mới là điều khiến lão nghi kỵ.

“Là ngươi?”

Hạ Dương mỉm cười, đáp một câu khiến cả không trung lặng ngắt:

“Người Huyết Ma Cốc các ngươi, kiếp trước nợ máu còn chưa trả đủ, đời này lại muốn gieo họa?”

“Ngươi nên nhớ, thiên đạo tuy mờ... nhưng nhân quả không mù.”


3. BÀN TAY HUYẾT TINH – CHỈ MỘT CHỈ

Huyết Thống Tà Quân không muốn nhiều lời, giơ tay bấm quyết.

Một bàn tay huyết sắc khổng lồ mang theo nghìn vạn hồn phách oán linh, từ trên không vỗ xuống tiệm thuốc – như thiên phạt lâm đầu.

Cả trấn gào thét, nhiều người ngất đi tại chỗ vì bị uy áp đè nén tới mức thần hồn run rẩy.

Hạ Dương không đổi sắc mặt. Hắn nhẹ nhàng đưa một ngón tay lên – chậm như không khí chuyển động.

Chỉ là một ngón tay không linh lực, không dao động, không phù văn.

Thế nhưng—

"ẦM!!!"

Bàn tay huyết tinh bị xé toạc từ lòng bàn, tan thành huyết vụ chỉ trong một nhịp thở, oán linh bị phản lại, hồn vía tan tành.

Cả cự thuyền rung bần bật. Huyết Thống Tà Quân thối lui ba bước, mắt mở to:

“Đạo... Đạo Chân Nhất?!”

“Ngươi là ai… rốt cuộc ngươi là ai?!”


4. MỘT LỜI ĐUỔI KHÁCH – KẺ ĐỊNH GIẾT NAY CÚI ĐẦU

Lúc này, cả vùng trời như bị định cứng.

Hạ Dương chỉ nói đúng một câu:

“Ngươi có thể đi. Nếu còn dám bước xuống đất này thêm một lần... không còn Huyết Ma Cốc trên thế gian.”

Huyết Thống Tà Quân toàn thân toát mồ hôi lạnh. Lúc này mới nhớ đến lời cổ tiên từng để lại:

“Trên thế gian có ba người, ngươi không thể đụng. Một là Cổ Tinh Quân, hai là Lãnh Diệp Đạo Tôn… người thứ ba, không ai biết tên, chỉ biết ở ẩn dưới chân núi, ngày uống trà, đêm xem trăng. Hắn... không phải người trong đạo giới.”

Cả thuyền huyết lập tức quay đầu bỏ chạy như trốn quỷ.

Hạ Dương thở dài, nhìn chén trà đã nguội:

“Trà nguội mất rồi…”


5. HẬU VỊ – NGƯỜI QUAN SÁT TRONG BÓNG TỐI

Tại một nơi xa trăm vạn dặm, trên đỉnh Vân Tiêu Tông, một đạo nhân tóc trắng ngồi trong trận kính, ánh mắt kinh ngạc:

“Hắn... vẫn còn sống.”

Bên cạnh là một thiếu nữ áo lục che mặt, khẽ hỏi:

“Tông chủ, ngài nói ai?”

Vị đạo nhân đáp:

“Một con rồng ngủ trong đất… tên hắn, đã bị xóa khỏi thiên cơ từ trăm năm trước...”

“Hạ Dương – người mà ngay cả Thiên Cơ Các cũng không dám đoán mệnh!”


🎯 Combo 2 Áo Thun Nam Cổ Tròn Basic – Chất Lượng Vượt Trội, Giá Cực Tốt!

Chất vải Cotton 4C cao cấp – mềm mịn, co giãn thoải mái, thấm hút mồ hôi cực tốt.
Kiểu dáng trẻ trung, dễ phối đồ – mặc đi làm, đi chơi hay tập luyện đều chuẩn phong cách.
Giá ưu đãi tiết kiệm hơn khi mua combo!

👉 ĐẶT NGAY để nhận ưu đãi MIỄN PHÍ VẬN CHUYỂN và quà tặng kèm hấp dẫn!

🌟 Hàng chính hãng – Đổi trả dễ dàng – Bảo hành chất lượng!

🔗  LINK SẢN PHẨM: https://s.shopee.vn/gExAcJHuh


Đăng nhận xét

0 Nhận xét