Chương 121: Vọng Tâm Thung – Tấm Gương Bản Ngã
Ầm!
Bước chân Khương Dạ Minh vừa đặt qua cánh cổng tầng hai Huyết
Hồn Tháp, trước mắt liền biến thành một khung cảnh hoàn toàn khác.
Không còn tro cốt, không còn âm khí. Thay vào đó là một
thung lũng xanh ngắt, cây cối mượt mà như chốn thần tiên. Hoa nở bốn mùa, chim
hót líu lo, từng tia nắng len lỏi qua tán lá phủ lên mặt đất một lớp sáng mơ hồ
như mộng cảnh.
Nhưng Khương Dạ Minh biết—tất cả đều là giả.
Hắn chậm rãi bước vào trong thung lũng. Tựa hồ như mọi giác
quan bị kéo căng ra, từng âm thanh, từng mùi hương, đều sắc nét đến kỳ dị.
Đột nhiên…
Một bóng người xuất hiện trên bãi cỏ trước mặt.
Đó là… một Khương Dạ Minh khác.
Nhưng người này mặc y phục của Trái Đất hiện đại, ánh mắt
non nớt nhưng chất chứa cừu hận, yếu đuối nhưng sâu trong đó có tia bất cam.
– “Ngươi… là ta trước kia?” – Khương Dạ Minh trầm giọng hỏi.
Kẻ đối diện không đáp, chỉ cười nhạt:
– “Ta là ngươi trước khi xuyên không… là kẻ từng bị người đời
coi thường, sống nhẫn nhục, yếu đuối, sợ hãi và hèn mọn. Ngươi... thật sự quên
hết rồi sao?”
Khương Dạ Minh không trả lời ngay. Hắn không phủ nhận.
Hắn bước tới, ánh mắt thản nhiên nhìn “bản thân” cũ kỹ kia.
– “Ngươi… là một phần của ta. Nhưng không còn là ta nữa.”
– “Vậy ngươi định vứt bỏ ta?” – kẻ kia gằn lên. – “Chẳng phải
nhờ có ta từng nhẫn nhục chịu đựng, ngươi mới sống sót được đến ngày hôm nay
sao?”
Khương Dạ Minh yên lặng hồi lâu rồi nói:
– “Không. Ta cảm ơn ngươi… vì đã từng chịu đựng. Nhưng từ
khi ta bước chân vào con đường tu hành… ta không còn cần sự sợ hãi kia nữa.”
Kẻ kia hét lên giận dữ, toàn thân bốc lên một tầng ma khí
đen kịt.
– “Vậy để ta nhắc ngươi nhớ lại! Nhớ lại kẻ vô dụng từng bị
bạn bè phản bội, bị thế giới quên lãng, bị cha mẹ thất vọng, bị đồng nghiệp cười
nhạo!”
ẦM!
Khung cảnh biến đổi.
Một loạt hình ảnh đan xen như thủy triều cuộn về: Cảnh
Khương Dạ Minh thời hiện đại bị giẫm đạp, lăng nhục, chịu đựng, oán giận, kìm
nén.
Hắn vẫn đứng đó, yên lặng.
Một lúc sau, hắn chậm rãi nhắm mắt, thở ra một hơi thật sâu.
– “Ta không quên những chuyện ấy… Nhưng ta cũng không để
chúng trói buộc bước chân hiện tại.”
ẦM!
Một luồng khí tức trong suốt từ đan điền bùng phát, quét tan
toàn bộ cảnh vật.
Kẻ đối diện bắt đầu vỡ vụn như thủy tinh.
– “Ngươi... thật sự không còn là ta…” – hắn nói, giọng nhỏ dần.
Khương Dạ Minh khẽ gật đầu.
– “Ta là Khương Dạ Minh của hiện tại. Của tu chân giới.
Không còn sợ nữa.”
Cánh cổng tầng ba từ từ mở ra, ánh sáng đỏ máu mơ hồ lan ra
từ bên trong.
Khương Dạ Minh không quay đầu lại. Hắn bước tới, như dòng nước
tĩnh lặng trôi xuôi, không dừng, không vội.
Chương 122: Luyện Hồn Trì – Sinh Tử Linh Hồn Chiến
Tầng ba của Huyết Hồn Tháp – Luyện Hồn Trì – không có
cảnh vật hoa lệ, không có ảo ảnh mê hồn.
Nơi này chỉ có một vũng huyết trì sôi sùng sục giữa
không gian u tối vô tận. Mùi tanh nồng từ máu xộc thẳng vào mũi, âm thanh sôi
trào như hàng vạn linh hồn đang gào thét từ dưới đáy.
Trên mặt huyết trì, từng đốm sáng nhỏ như linh hồn đang vật
vã, muốn thoát ra nhưng bị trói buộc bởi vô số xiềng xích vô hình.
Khương Dạ Minh không động dung, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên bờ
huyết trì.
Hắn lấy ra một viên "Huyết Hồn Đan" từ nhẫn trữ vật
– do hệ thống thưởng từ tầng trước – rồi nuốt vào. Dược lực vừa lan ra, linh
hồn hắn tách ra khỏi xác, bị một lực lượng vô hình hút xuống đáy trì.
ẦM!
Hắn mở mắt lần nữa, nhưng không còn cơ thể vật chất – chỉ
còn một thân linh hồn mờ ảo.
Xung quanh là vô số linh hồn dữ tợn, bị tra tấn, gào khóc, vật
vã. Một số linh hồn yếu hơn hắn lập tức bị huyết thủy ăn mòn, tan thành tro bụi.
"Đây là thử thách… rèn luyện linh hồn bằng đau đớn
và sợ hãi thực chất."
Đúng lúc ấy, trước mặt hắn hiện ra ba bóng người.
Trận chiến linh hồn bắt đầu.
Lão giả áo đen bùng nổ sát khí, mỗi chiêu như chém nát thần
hồn. Nữ tử áo trắng phóng ra mị ảnh, khiến tâm trí lay động. Bản thân hắn trong
hình dạng Tham Tâm phát ra linh áp đè ép chính nguyên thần của mình.
Từng đòn đánh không nhằm vào cơ thể, mà đập thẳng vào ký ức,
vào bản ngã, vào tâm thần cốt lõi.
Khương Dạ Minh không tránh, dựa vào “Chiếu Bản Tâm Ảnh”
từ tầng trước, từng bước phân giải vọng niệm.
ẦM! Một đạo kiếm ý phóng ra từ mi tâm hắn – là tinh
thần hóa kiếm – trực tiếp chém đứt lão giả!
Cuối cùng, hắn nhìn chằm chằm vào chính mình – Tham Tâm.
Bùm!
Ba vọng niệm đồng loạt tan vỡ. Linh hồn hắn được ánh sáng
bao phủ.
Khi ánh sáng thu lại, Khương Dạ Minh mở mắt, đã quay về với
nhục thân.
Hắn lẳng lặng đứng dậy.
Không lời nào, không biểu hiện kiêu ngạo.
Chỉ có ánh mắt sâu như vực, như thấy rõ bản thân mình hơn một
bậc.
Phía sau, tầng ba khép lại.
Phía trước, tầng bốn – Vô Niệm Mê Cảnh – từ từ mở ra.
Chương 123: Vô Niệm Mê Cảnh – Thiên Đạo Gian Tà
Bước vào tầng thứ tư của Huyết Hồn Tháp – Vô Niệm Mê Cảnh
– Khương Dạ Minh lập tức cảm nhận được sự tĩnh mịch đến mức đáng sợ.
Không có âm thanh.
Không có phong cảnh.
Chỉ có một khoảng không trắng xóa bao trùm, vô biên
vô tận.
Khương Dạ Minh không nhúc nhích, ánh mắt vẫn lạnh lùng trầm
tĩnh như mọi khi.
Hắn biết – đây không phải là chiến đấu bằng tay chân,
mà là cuộc chiến giữa “Niệm” và “Tâm”.
Đột nhiên, không gian dao động. Trước mặt hắn hiện ra... một
người mặc lam bào, dung mạo giống hệt hắn, nhưng ánh mắt lại đầy khinh
miệt và sắc bén.
– “Ngươi, Khương Dạ Minh, một phàm nhân hèn mọn. Dựa vào hệ
thống mà sống dai, tưởng mình có thể leo lên thiên đạo sao?”
– “Nếu không có hệ thống, ngươi là cái gì? Một con kiến hôi
nơi hạ giới!”
Khương Dạ Minh yên lặng.
Không phản bác. Không giận dữ.
Bởi hắn biết – đây là phản chiếu của tự nghi ngờ, của
tiếng nói trong lòng mỗi người khi bị dồn vào đáy vực.
Rồi, thêm một người hiện ra.
Là Lâm Uyển – nữ tu đã từng bị hắn cứu trong rừng độc
khi còn ở Ngọc Thanh Phong. Nàng cúi đầu, lệ rơi trên má.
– “Ngươi giúp ta, nhưng lại bỏ đi không lời từ biệt. Ngươi sống
vì cái gì? Vì thiên đạo? Vì bản thân? Hay ngươi vốn dĩ chỉ là kẻ lạnh lùng giấu
mặt?”
Tiếp đến, một đạo nhân mặc đạo bào vàng – giống trưởng lão
Tinh Vân Tông – quát lớn:
– “Tu đạo là vì trở thành người siêu phàm thoát tục! Nhưng
ngươi giấu giếm thực lực, trốn tránh tranh đấu, không giúp thiên hạ khi loạn!
Ngươi là hèn nhát! Không đáng là tu sĩ!”
Mỗi lời nói vang lên như vạn đạo lôi âm, đập vào tâm
trí hắn.
Khương Dạ Minh nhắm mắt lại.
Một khắc... rồi một phút... rồi ba nén nhang trôi qua.
Hắn nhẹ giọng đáp – không lớn, nhưng vững như núi:
ẦM!
Ba ảo ảnh trước mặt hắn nứt vỡ, tan biến như bụi sao.
Nhưng chưa dừng lại.
Phía trên đầu hắn, một đạo âm thanh vang lên, như thiên
đạo giáng thế, uy nghiêm vô tận:
Cả không gian chao đảo. Áp lực giáng xuống như ngọn
núi lớn đè lên thần hồn hắn.
Lúc này, hệ thống lại im lặng.
Không có hướng dẫn.
Không có trợ giúp.
Khương Dạ Minh bỗng mỉm cười.
Một nụ cười lạnh lùng, bình thản, nhưng kiên định tuyệt đối.
– “Nếu thiên đạo nói ta không nên tồn tại…”
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh như chém nát thiên địa:
– “Vậy ta – phá thiên đạo!”
Ngay lập tức, trong thức hải hắn, một đạo kiếm khí xuất
hiện, không thuộc bất kỳ công pháp nào – chính là đạo niệm hắn kết tinh từ
tầng trước: Tâm Linh Hóa Kiếm.
Vù!
Hắn tung một chỉ.
Đạo kiếm ấy chém thẳng lên tầng trời trắng xóa của Vô Niệm
Mê Cảnh.
ẦM!!!!
Không gian vỡ tan, ánh sáng rực rỡ tràn ngập khắp nơi.
Khương Dạ Minh mở mắt.
Hắn vẫn đứng nguyên nơi cũ – nhưng xung quanh giờ là cánh cửa
đen tuyền của tầng năm – Huyết Nhãn Khảo Thử.
Ánh mắt hắn như lặng, như động, như hồ nước đêm.
Không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Chỉ biết, bước chân hắn chậm rãi... nhưng từng bước lại vang
vọng như trống trời.
Chương 124: Huyết Nhãn Chi Thử – Thấu Tận Quá Khứ, Vạch
Trần Tương Lai
Cánh cửa tầng năm Huyết Hồn Tháp khẽ rung động, từ từ mở ra,
để lộ một hành lang dài đỏ rực như máu.
Khương Dạ Minh bước vào.
Ngay giây phút bàn chân hắn chạm lên nền đá đỏ thẫm, con mắt
khổng lồ mở ra.
ẦM!!!
Một cơn sóng huyết quang tràn ra, bao trùm thần thức của hắn.
[Ảo Cảnh Khởi Động]
Hắn nhìn thấy... chính mình.
Không phải hình ảnh hiện tại, mà là quá khứ ở Trái Đất
— một sinh viên lầm lũi giữa thành phố bụi bặm, ngày ngày cặm cụi đọc sách, làm
thêm, không bè bạn, không ai nhớ đến.
Một con người vô danh, tầm thường, cô độc.
– “Ngươi thực sự nghĩ rằng đến thế giới này, có tu vi, có hệ
thống là đã thay đổi số phận sao?” – một âm thanh vọng ra từ chính Huyết Nhãn.
– “Ngươi vẫn là ngươi, vẫn yếu đuối, vẫn sợ bị lãng quên, sợ
cô độc.”
Cảnh lại chuyển.
Lần này là hình ảnh ở Tàng Linh Cốc, nơi hắn từng tu luyện ẩn
cư mười năm, không ai nhớ đến.
Từng năm một trôi qua trong tĩnh lặng.
– “Ngươi tránh xa thế tục, không phải vì khiêm tốn. Mà vì
ngươi sợ mình không đủ mạnh, sợ bị lộ sơ hở. Ngươi ẩn tu, vì bất lực.”
Khương Dạ Minh lặng lẽ quan sát.
Không phản bác.
Không nổi giận.
Bởi hắn biết – nội tâm thật sự không bao giờ có thể che
giấu trước thiên đạo.
Nhưng ánh mắt hắn... lại càng lúc càng trong suốt, như ngọc
thạch rửa bụi.
Hắn thì thầm:
ẦM!
Một luồng ý niệm kiên cố từ sâu trong thức hải phát
ra, xuyên thủng toàn bộ mê cảnh.
Ảo ảnh tan biến.
Huyết Nhãn giữa không trung run rẩy.
Rồi nó… rơi lệ.
Một giọt lệ huyết nhỏ xuống, hóa thành một đạo phù văn đỏ sẫm,
chậm rãi bay đến trước mặt Khương Dạ Minh.
Khương Dạ Minh mở mắt.
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, nhưng ánh mắt hắn như kiếm rút
vỏ, tĩnh lặng mà sắc bén.
Không ai thấy hắn cười. Nhưng trong sâu thẳm, tâm hắn vừa
vượt qua một cánh cửa then chốt – cửa ngăn giữa “phàm nhân” và “chân tu”.
Hắn ngẩng đầu nhìn về cánh cửa thứ sáu – Tầng Khảo Chiến
Sinh Tử.
Lần đầu tiên từ khi bước vào Huyết Hồn Tháp, đôi môi mỏng
của hắn khẽ nhếch lên.
Không phải là ngạo nghễ. Mà là… bình tĩnh đón nhận thử
thách kế tiếp.
Chương 125: Tầng Sáu Sinh Tử – Một Trái Tim, Một Thanh Kiếm
Cánh cửa dẫn vào Tầng sáu của Huyết Hồn Tháp rốt cuộc
cũng mở ra. Không có ánh sáng huyết sắc, không có trận pháp rực rỡ, cũng không
có khí tức uy hiếp như những tầng trước.
Chỉ là một đồng bằng hoang vu, cỏ dại mọc loang lổ, bầu
trời xám xịt, từng đợt gió lạnh như kim đâm.
Khương Dạ Minh cảm nhận rõ — linh lực trong đan điền hắn tĩnh
lặng như chết, hệ thống không phát động, ngay cả thần thức cũng không thể rải
ra.
Hắn… đã thực sự trở lại trạng thái phàm nhân.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn điềm tĩnh, tay buông xuôi, như thể đây
là điều hắn... từng chờ đợi.
Phía xa, một bóng người từ trong sương xám bước ra.
Đó là… chính hắn, nhưng là phiên bản khác – mắt đỏ
như máu, khí thế hung bạo, tay cầm một thanh trường đao khổng lồ, toàn thân tỏa
ra sát khí ngập trời.
“Ngươi là gì?” – Khương Dạ Minh hỏi.
Trận chiến bắt đầu.
Không linh lực. Không chiêu pháp.
Chỉ là nắm đấm, xương cốt, mồ hôi và máu.
Trường đao rít gió, Khương Dạ Minh lăn người tránh, vai bị
xé một vệt dài, máu tuôn xối xả. Nhưng ánh mắt hắn chưa từng dao động.
Hắn không phản kích ngay. Hắn nhìn, hắn học — từng bước
chân, từng nhịp thở của kẻ trước mặt.
Sau mấy chục chiêu, tay hắn run rẩy nâng lên một mảnh đá nhọn.
Thân ảnh ma hóa khựng lại một giây.
Chỉ một giây. Nhưng cũng là đủ.
Khương Dạ Minh áp sát, dùng đầu gối đánh vào bụng, tiếp
theo là một cú đấm vào cổ họng — tất cả là kỹ xảo sinh tồn mà hắn từng học
từ kiếp trước, nơi đô thị tàn nhẫn.
— “Ta không mạnh hơn ngươi. Nhưng ta… chưa từng sợ bị
đánh gục.”
ẦM!
Một đòn cuối cùng giáng xuống, thân ảnh ma hóa của hắn tan
biến trong cơn gió xám.
Toàn bộ chiến trường lặng đi.
Một ngọn gió nhẹ thổi qua.
Trên ngực Khương Dạ Minh, một điểm sáng nhỏ lóe lên — hệ thống
khởi động lại.
Khương Dạ Minh thở hắt một hơi.
Tầng bảy vẫn còn ở phía trước.
Nhưng bước ra khỏi tầng sáu này, hắn không còn là kẻ trốn
tránh số phận nữa.
Hắn đã là một người tu tiên thật sự, không cần pháp bảo,
không cần hệ thống — chỉ với ý chí và đôi tay, cũng có thể sống sót dưới
bầu trời này.
🎯 Combo 2
Áo Thun Nam Cổ Tròn Basic – Chất Lượng Vượt Trội, Giá Cực Tốt!
👉 ĐẶT NGAY để nhận ưu đãi MIỄN PHÍ VẬN CHUYỂN và quà tặng kèm hấp dẫn!
🌟 Hàng chính hãng – Đổi trả dễ dàng – Bảo hành chất
lượng!
🔗 LINK SẢN PHẨM: https://s.shopee.vn/gExAcJHuh
✨ Mời
bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị
hay nhất.
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi
tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập
nhật mỗi tuần nhé!
0 Nhận xét