CỔ NGUYỆT ĐĂNG TÂM ( CHƯƠNG 71 - 75 ) TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN

 Chương 71: Hộp Ngọc Dưới Gốc Đào Già – Tàn Bí Của Cổ Môn


Đầu xuân, tuyết tan dần, trời chuyển sáng, thôn Phong Đào dưới chân núi Tây Diệp đắm mình trong sắc hồng của những tán đào nở rộ. Hạ Dương vẫn giữ nếp sinh hoạt cũ, sáng dậy sớm nấu nước, trồng rau, gánh củi, sống như một lão nông nghèo khó chẳng có chi đáng chú ý.

Chẳng ai biết được, chỉ vài hôm trước, hắn đã diệt một tàn linh cổ tà tồn tại hơn vạn năm, lại không để lộ nửa phần khí cơ.

Tuy nhiên, sóng ngầm đã bắt đầu khởi động…




1. Gốc đào già trổ hoa sau mười năm

Cuối sân, có một gốc đào già trụi cành, thân xù xì như đá khô, đã héo úa suốt mười năm không trổ hoa. Thôn dân bảo đó là “cây chết không nên chặt, kẻ nào đụng vào sẽ gặp xui xẻo”.

Chỉ có Hạ Dương biết, gốc đào này được hắn cố ý trồng vào đêm trăng máu năm xưa, dùng một giọt máu tâm mạch nhỏ xuống rễ cây, hợp với thiên địa âm dương, là một trận pháp nhỏ giấu khí.

Hôm nay, cây đào lần đầu tiên nở một đoá hoa máu — cánh mỏng như tơ, nhụy tỏa khí đỏ nhàn nhạt.

Hạ Dương vừa nhìn thấy, ánh mắt trầm xuống:

“Thiên sát tinh đã chuyển… Cơ duyên kia sắp hiện?”


2. Hộp ngọc hiện thế

Hạ Dương lặng lẽ đóng cửa, cầm xẻng, đào dưới gốc đào già. Khoảng một trượng sâu, một hộp ngọc đen nhánh, khắc họa phù văn cổ đại, từ từ lộ ra.

Hắn dùng hai ngón tay nhấc lên, không phát ra tiếng động, nhưng trong nháy mắt — toàn bộ sân sau lập tức bị linh khí bao phủ, khiến không khí đông cứng lại.

Đây không phải ngọc bình thường — mà là Huyền Hoàng Thạch Tủy, chỉ có thể khai mở bằng Hồn Niệm chân nguyên.

Hạ Dương niệm quyết, giữa mi tâm hiện lên một đạo kim văn nhỏ như sợi tóc, nhẹ nhàng đánh vào hộp ngọc.

"Cạch…"

Nắp hộp bật mở, bên trong là một quyển trục gấp lại bằng lụa vàng, và một khối tinh thạch đen như mực, tỏa ra khí tức thời không hỗn độn.


3. Bí tịch thất truyền: Cổ Hư Thiên Hành Kinh

Cuốn lụa vàng chính là bí tịch cấm tu thất truyền của Cổ Kiếm Môn – Cổ Hư Thiên Hành Kinh.

Năm xưa khi Cổ Kiếm Môn bị diệt bởi liên minh tam đại tông môn, bí tịch này đã được vị Tông Chủ đời cuối phân hồn giấu đi, giao lại cho truyền nhân cuối cùng – cũng chính là người từng truyền thụ kiếm đạo cho Hạ Dương.

Hạ Dương cầm cuốn kinh, ngón tay vuốt qua từng dòng phù văn:

“Luyện đến đại thành có thể ‘hành giả nhập hư, kiếm xuất không gian, vô hình vô tung’… Đáng tiếc khi đó ta mới Kim Đan, không thể luyện nổi. Nay… có thể thử một lần nữa.”

Khối tinh thạch bên cạnh chính là Không Thạch Thần Tủy, chỉ tồn tại nơi khe nứt không gian, dùng để dẫn lực đạo không gian, là vật thiết yếu để khai mở tầng thứ hai của kinh văn.


4. Một tia sát ý từ xa

Khi Hạ Dương mở hộp ngọc, một luồng sát ý nhàn nhạt từ ngàn dặm xa đột ngột dâng lên.

Tại đại điện Thiên Kiếm Tông, Trưởng lão Dư Quảng, một trong các cao tầng từng tham gia diệt Cổ Kiếm Môn, đột nhiên bị phản phệ — máu mũi trào ra, tâm thần chấn động.

Ông lẩm bẩm:

“Là... là ai mở phong ấn? Không thể nào, tàn mạch năm xưa đã bị chúng ta tận diệt…”

Ngay lập tức, Dư Quảng triệu tập ba đệ tử Nguyên Anh thân cận, lệnh họ đến khu vực Tây Diệp để "truy tìm tàn tích tà môn" — kỳ thực là muốn diệt trừ manh mối còn sót lại.


5. Hạ Dương ngồi luyện, pháp trận tự động kích phát

Khi Hạ Dương vừa bắt đầu tu luyện tầng thứ hai Cổ Hư Thiên Hành Kinh, pháp trận ẩn dưới sân sau tự động kích phát, khóa kín không gian trong bán kính một trượng.

Ánh sáng lụa vàng lan ra, thân ảnh hắn dần mờ đi — như hòa vào không khí, nửa thực nửa hư, thân thể dung nhập vào tầng không gian phụ.

Từng tia linh khí không còn đi vào kinh mạch, mà xuyên qua khe hở không gian vi mô, nhập thẳng vào thức hải, tẩy tủy hoán cốt từ trong nguyên thần.

Một canh giờ trôi qua — lưng áo hắn ướt đẫm, mồ hôi chảy xuống thành khí, khí tức nội liễm đến cực điểm, gần như ẩn hẳn khỏi thế gian.

Đây chính là bước đầu của Thiên Hành – "ẩn hình trong hư không, vô ảnh vô tức".


6. Cuối chương

Gió xuân lặng lẽ thổi qua sân sau nhà tranh, cánh hoa đào máu rơi tán loạn trên nền đất lạnh.

Bên ngoài, ba đạo kiếm quang từ xa đang tiến gần, mỗi người đều mang khí tức Nguyên Anh hậu kỳ, sát khí mơ hồ.

Nhưng trong căn nhà tranh, Hạ Dương vừa mở mắt, trong đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.

“Cổ Kiếm Môn... tưởng đã bị chôn vùi sao?”

“Vậy thì... để ta, thay sư tôn, đòi lại món nợ máu kia.”

 

 

Chương 72: Ba Kiếm Tu Truy Sát – Một Chiêu Vô Tung, Hồn Diệt Vô Âm


Sáng sớm hôm sau, mây mù lững thững giăng phủ đỉnh Tây Diệp, khí trời lành lạnh như có áp lực vô hình đang đè nặng lên bầu không khí vốn yên bình.

Trong một con đường nhỏ dẫn vào thôn Phong Đào, có ba bóng người khoác trường bào lam xám đang lặng lẽ hành tẩu. Bọn họ không phải phàm nhân, mà chính là ba Nguyên Anh kiếm tu do Dư Quảng trưởng lão Thiên Kiếm Tông phái đi — mục tiêu duy nhất: diệt trừ tàn dư của Cổ Kiếm Môn.


1. Dò xét khí cơ – Linh giác dao động

Tên dẫn đầu, Triệu Lăng Tiêu, thân mặc cẩm bào, mặt dài, ánh mắt sắc như chim ưng, ngón tay luôn không ngừng niết niệm pháp quyết, mi tâm có một huyết sắc kiếm ấn.

"Ở đây linh khí rất loãng, cơ hồ không có tu giả. Nhưng... vừa rồi tại hướng tây thôn, ta cảm nhận được một tia dư chấn không gian mờ nhạt."

Tên còn lại, Diệp Nhạc, trầm giọng:

“Một tia? Hay là do phong ấn cổ pháp vừa được mở?”

Triệu Lăng Tiêu gật đầu:

"Không sai. Không gian nơi đó có khe rạn. Một thứ như ‘Thiên Hành Quyết’ hoặc ‘Cổ Hư Bộ’ có thể lưu lại loại dao động như vậy."

Ba người nhìn nhau, không nói thêm, thân hình hóa thành ba đạo kiếm ảnh phóng vút về phía nhà tranh của Hạ Dương.


2. Nhà tranh, sương mù bủa vây – Trận pháp tự phát

Nhà tranh vẫn lặng yên như thường lệ. Sân sau, gốc đào già giờ rụng sạch hoa, chỉ còn vài cánh hoa máu rải trên đất.

Ba kiếm tu dừng lại ngoài rìa. Triệu Lăng Tiêu quát:

“Kẻ trong nhà, mau ra tiếp kiến! Bằng không đừng trách Thiên Kiếm Tông ra tay sát phạt!”

Một luồng kiếm khí chân nguyên từ tay hắn đánh vào cửa gỗ — Ầm! — nhưng chỉ vang lên tiếng trầm đục, không hề có dấu hiệu tổn hại.

Diệp Nhạc chau mày:

“Kỳ lạ… Gỗ mục bình thường sao lại chống được chân khí của ta?”

Ngay lập tức, một tầng sương mù nhàn nhạt từ sân sau tràn ra, bao phủ toàn bộ gian nhà, trong chớp mắt tạo thành một vùng không gian vặn vẹo.

Triệu Lăng Tiêu giật mình:

“Không gian bị phong tỏa rồi!”


3. Hạ Dương xuất hiện – Hơi thở bình phàm, vô cơ vô ý

Từ trong sương, một bóng người bước ra, áo vải thô, tay cầm cuốc, tóc bạc sớm, ánh mắt điềm đạm như lão nông già vừa từ ruộng về.

Chính là Hạ Dương.

Hắn thản nhiên nhìn ba người, giọng ôn hòa:

“Ba vị là ai, sao lại phá cửa nhà ta? Nếu muốn mượn nước, có thể bảo ta lấy giúp.”

Diệp Nhạc cười khẩy:

“Làm bộ làm tịch! Ngươi là ai? Cổ Hư Thiên Hành Kinh đang ở đâu?”

Hạ Dương nhíu mày, chậm rãi đáp:

“Chỉ là một quyển cũ của người thân để lại. Các vị đi xa thế này… chỉ vì một mảnh lụa rách?”

Triệu Lăng Tiêu không nói nhiều, tay kết kiếm ấn, trực tiếp xuất kiếm.

Một đạo kiếm quang màu lửa, mang theo sát ý Nguyên Anh, bổ thẳng về phía Hạ Dương!


4. Một chiêu vô tung – Không gian run rẩy

Ngay lúc kiếm quang chỉ còn ba trượng, Hạ Dương khẽ nghiêng đầu, thân hình lập tức trở nên mờ nhạt, như hòa vào không khí, kiếm quang chém xuống nhưng chỉ chạm vào hư không.

Triệu Lăng Tiêu kinh hãi:

“Hắn... không còn ở đây?”

Ngay khoảnh khắc ấy — sau lưng Diệp Nhạc, một bàn tay hiện hình trong không khí, vô âm vô tức, điểm nhẹ lên tâm mạch sau gáy hắn.

Bụp!

Thân thể Diệp Nhạc đông cứng, ánh mắt còn chưa kịp phản ứng thì hồn phách lập tức bị xé rách trong vô hình, thần hồn câu diệt, chết không kịp kêu.

Triệu Lăng Tiêu và kẻ thứ ba lập tức lùi ra ngoài năm trượng, mặt trắng bệch:

“Đây là... tầng hai của Thiên Hành Kinh! Không gian ẩn hành, hư ảnh chồng thực... Đây không phải Kim Đan!”

Tên thứ ba rít lên:

“Chúng ta trúng kế rồi! Người này không phải tàn dư – mà là truyền nhân chính thống của Cổ Môn!”


5. Diệt sát vô hình – Không để lại vết máu

Một tiếng "Xoẹt!" vang lên, gió cuốn thành đao.

Tên kiếm tu thứ ba chưa kịp xoay người đã bị vô hình kiếm khí chém ngang, thân xác nát vụn, nguyên anh vừa thoát ra thì bị hút vào lưới không gian – nát tan như cát bụi.

Triệu Lăng Tiêu muốn bỏ chạy, lập tức tung Phi Thiên Lưu Quang Kiếm bay thẳng lên không, nhưng trên đỉnh đầu — một đạo hư ảnh xuất hiện, chính là Hạ Dương, sắc mặt lạnh như băng.

“Ngươi chạm vào ký ức của sư tôn, phải chết.”

Một ngón tay điểm xuống. Không có pháp bảo, không có kiếm khí.

Chỉ là một điểm linh quang, như giọt nước rơi vào mặt hồ — nhưng lập tức xuyên thẳng đầu hắn, đâm vỡ nguyên anh, chấn hủy hồn châu.


6. Kết thúc – Lặng lẽ thu tay, gió vẫn thổi nhẹ

Sương mù tan dần.

Trong sân, chỉ còn lại ba vết tro bụi – không có máu, không có tiếng kêu, không một chút tàn khí.

Hạ Dương nhặt lại cây cuốc, thở dài một tiếng, rồi quay về nhà tranh, tiếp tục đun nước, băm rau như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Chương 73: Địa Mạch Chấn Động – Phong Ấn Cổ Môn Lộ Diện


Sáng hôm sau, sương mai còn chưa tan, bầu trời phủ một lớp mây bạc mỏng. Cả thôn Phong Đào vẫn bình lặng như thường, tiếng gà gáy, tiếng rì rào gió thổi qua tán lá hòa quyện thành một khúc nhạc mộc mạc nơi vùng quê hẻo lánh.

Nhưng hôm nay... mặt đất nơi hậu viện của Hạ Dương lại khẽ run lên.


1. Dị tượng từ lòng đất – Mạch linh khí hỗn loạn

Ngay giữa sân, gốc đào già trăm năm đột nhiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu vàng đất. Vài cánh hoa cuối mùa đang rơi, thì bị dòng linh khí lạ bao lấy, lơ lửng giữa không trung, rồi bị hấp thu vào trong lòng đất.

Hạ Dương lúc này đang gánh nước từ giếng trở về, nhíu mày nhìn dị tượng, chậm rãi đặt gánh nước xuống, lặng lẽ bước lại gần.

Từ lòng đất dưới gốc đào, vang lên tiếng "ù ù" như tiếng trống cổ đánh sâu trong đáy vực, xen lẫn là từng đợt dao động linh mạch cổ xưa.

“Không ổn… địa mạch đang có biến, có thứ gì đó muốn thoát ra.”

Hạ Dương ngồi xổm xuống, đưa tay chạm đất. Một luồng linh thức mạnh mẽ như nước lũ tràn xuống – nhưng thay vì cưỡng ép tra xét, hắn nhẹ nhàng dò theo chiều chảy tự nhiên, chỉ trong nháy mắt đã thấy được toàn cảnh dưới đất.


2. Phong ấn cổ – Tàn tích Cổ Môn

Sâu dưới nền đất bảy trượng, có một tấm bia đá xanh cắm chéo giữa mạch linh khí, xung quanh khắc đầy cổ văn đã mờ nhòe, nhưng Hạ Dương vẫn nhận ra:
Chữ triện cổ – ký hiệu của Cổ Môn Thượng Cổ, thời kỳ Tán Tiên!

Trên mặt bia có bảy điểm huyết ấn đã bị phong kín, một điểm đang phát sáng mờ nhạt, chính là do linh mạch phía trên đang tự khôi phục sau hàng vạn năm bị đứt đoạn.

Hạ Dương trầm ngâm:

“Phong ấn này... năm xưa là do Tứ Trọng Chân Nhân của Cổ Môn tự tay thiết lập. Lẽ nào, sắp đến thời vận hóa giải?”


3. Ký ức xưa ùa về – Sư tôn và lời dặn cuối cùng

Ánh mắt Hạ Dương chợt trầm xuống.

Năm đó, khi sư tôn Cổ Huyền Chân Nhân còn chưa tọa hóa, từng truyền khẩu quyết cuối cùng:

“Nếu một ngày địa mạch tại Phong Đào động, bia đá tự hiện, thì vận khí của Cổ Môn chưa tuyệt. Đến lúc ấy, không thể tránh né được nữa...”

Nhưng Hạ Dương năm đó chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ, chưa hiểu sâu lời ấy, nay mới chợt nhận ra:

“Chẳng những là hồi sinh Cổ Môn... mà còn là thử thách.”


4. Lôi Tâm Huyết Thạch – Phong ấn chuyển động

Hạ Dương thở dài, đưa tay vào túi trữ vật, lấy ra một viên thạch nhỏ bằng ngón cái, màu đỏ đậm như máu, bên trong ẩn chứa từng đạo lôi quang mờ mờ – chính là Lôi Tâm Huyết Thạch, tín vật khi còn là đệ tử nội môn Cổ Môn.

Hắn chậm rãi đặt viên thạch xuống đất. Vừa tiếp xúc mặt đất, đá lập tức phát sáng mãnh liệt, một vòng pháp trận cực lớn từ dưới hiện lên, bao phủ toàn bộ khu đất quanh nhà.

Từ giữa pháp trận, một giọng nói cổ xưa như xuyên từ cõi chết vọng ra:

“Người còn giữ tín vật Cổ Môn, muốn tái khởi phong ấn, cần vượt qua Tâm Khiếu Huyết Trì – nếu thất bại, hồn diệt, xác tro.”

Hạ Dương không hề do dự.

“Nếu đạo diệt, thì sống cũng vô nghĩa. Hạ Dương... nguyện thử một lần.”


5. Tâm Khiếu Huyết Trì – Tàn hồn thử thách

Mặt đất dưới chân hắn mở ra như một vòng xoáy, nuốt trọn thân thể hắn trong nháy mắt. Khi mở mắt ra, Hạ Dương đã đứng trong một không gian đỏ máu, tựa như trái tim khổng lồ đang đập thình thịch.

Giữa không gian, hàng ngàn ảo ảnh từ ký ức hắn hiện ra:

  • Cảnh sư phụ ngã xuống vì bảo vệ hắn.
  • Cảnh đồng môn phản bội, giao nộp hắn để cầu sinh.
  • Cảnh hắn bị phế tu vi, trốn vào thôn nhỏ, lặng lẽ sống như phàm nhân.

“Ngươi có dám nhìn lại hết? Không né tránh? Không oán hận?”

Giọng nói không mang cảm xúc vang vọng.

Hạ Dương đứng yên giữa biển ký ức, không khóc, không giận, chỉ chắp tay thi lễ:

“Chuyện cũ đã qua, người đã chết, ta sống, thì phải tiếp tục.”

Một khắc sau, tất cả huyết quang tan biến, vòng pháp trận tự động khép lại, Hạ Dương được đưa trở lại mặt đất.


6. Bia đá sáng rực – Phong ấn mở tầng đầu tiên

Gốc đào già tự động nứt ra, lộ ra bia đá màu xanh cổ. Một vòng phù văn cổ đại tỏa sáng, vòng thứ nhất trên bảy tầng phong ấn chính thức mở.

Từ bên trong vang lên âm thanh như kim loại va chạm, kèm theo đó là một tia khí tức cổ xưa – trầm lặng mà uy nghiêm, ẩn chứa mùi hương của một thời đại đã mất.

Hạ Dương đứng im lặng, lặng lẽ quan sát. Đôi mắt vốn hiền lành lúc này đã nhuốm màu tang thương, như thấy được vận mệnh của chính mình đang trỗi dậy.

“Nếu không ai kế thừa... thì ta sẽ là người cuối cùng của Cổ Môn.”

 

 

Chương 74: Truyền Thừa Cổ Môn – Huyết Ấn Kiếm Kinh và Bảy Kiếp Nhập Thể


Sương sớm vẫn còn đọng trên từng phiến lá, nhưng sân sau nhà Hạ Dương lại là một thế giới hoàn toàn khác — yên tĩnh, huyền bí và tràn ngập cổ khí. Gốc đào trăm năm đã mục nát một nửa, để lộ bia đá xanh cổ xưa đang âm ỉ tỏa ra khí tức cổ đại.

Hạ Dương đứng trước bia đá, áo vải thô sơ, tóc hơi rối vì vừa trải qua Huyết Trì Tâm Khiếu, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo dị thường, như đã bước một chân vào một thế giới khác — thế giới xưa kia hắn từng thuộc về: Cổ Môn.


1. Truyền thừa thức tỉnh – Huyết Ấn Kiếm Kinh

Tầng đầu tiên của bia đá đã sáng rực, linh văn cổ đại bắt đầu tự xoay, phát ra âm thanh "cạch... cạch..." như bánh răng cổ máy vạn năm vận hành trở lại.

Giữa bia, một giọt huyết quang bất ngờ bay ra, lơ lửng trước mặt Hạ Dương. Đó là Truyền Thừa Chi Huyết – tinh huyết mà Chưởng Môn Cổ Môn thời Tán Tiên lưu lại trước khi tọa hóa!

“Nếu ngươi là người có cơ duyên, hãy dùng máu của mình hòa với tinh huyết này, tiếp nhận kiếm kinh đã thất truyền ba vạn năm... Huyết Ấn Kiếm Kinh.”

Không một lời nào khác, Hạ Dương cắn ngón tay, một giọt máu tinh thuần nhỏ ra, dung hợp với giọt huyết quang kia.

Ầm!

Tức thì, một luồng kiếm ý khủng khiếp như hóa thân của vạn kiếm thiên quân nổ tung trong thần hồn hắn. Không gian ý thức bị xé rách, Hạ Dương thấy mình đang đứng trong một biển huyết kiếm đỏ như máu, mênh mông vô tận.

Ở trung tâm là một thanh Huyết Kiếm ba thước, cắm lơ lửng trên đài đá cổ, khí tức thê lương vô biên.

“Kẻ học kiếm kinh này, không được trái tâm – một khi phản bội, kiếm nhập tâm ma, ngươi... sẽ không còn là ngươi nữa.”

Hạ Dương không nói gì. Hắn tiến lên, chạm tay vào chuôi kiếm.

Khoảnh khắc ấy, vô số văn tự như được rót thẳng vào thần hồn — kiếm quyết, tâm pháp, hình chiếu tu luyện, sát trận, bộ pháp, thậm chí là luyện thể thuật bổ trợ, đều khắc sâu không thể xóa.

"Huyết Ấn Kiếm Kinh – Tam Phá, Thất Nhập, Vạn Kiếp Bất Diệt."


2. Bảy Kiếp Nhập Thể – Kiếm Đạo nghịch thiên

Huyết Ấn Kiếm Kinh chia làm ba đại tầng:

  • Tam Phá: Phá Thức, Phá Linh, Phá Hồn — cắt đứt ba tầng giới hạn của phàm nhân tu đạo.
  • Thất Nhập: Bảy đại trạng thái nhập thể, mỗi lần nhập thể sẽ dung hợp một phần kiếm ý vào xương cốt, kinh mạch, thậm chí là nguyên hồn.
  • Vạn Kiếp Bất Diệt: Một khi hoàn toàn tu luyện thành công, dù hồn phi phách tán, chỉ cần một tàn ý kiếm tồn tại, vẫn có thể chuyển thế mà phục sinh.

Hạ Dương vừa tiếp thu xong tầng đầu tiên – Nhất Nhập Kiếm Cốt.

Xương cốt toàn thân hắn lúc này như bị nung chảy, từng tia kiếm ý sắc bén chui vào tận tủy, làm xương hắn phát ra âm thanh "leng keng" như kim thiết va nhau, đau đớn kịch liệt, như lột xác hoàn toàn.

Hắn ngã quỵ xuống, hai tay cắm xuống đất, mồ hôi chảy thành suối. Nhưng ánh mắt… chưa từng dao động.

“Kiếm... không dùng để phô trương. Kiếm là thứ chém kẻ ác trong bóng tối.”


3. Dị tượng chưa dứt – Huyết Hải Chuyển Linh

Ngay khi Hạ Dương vừa đứng vững sau Nhất Nhập Kiếm Cốt, bia đá cổ rung mạnh, từ khe hở thứ hai, một làn máu đen sẫm như mực tràn ra, cuộn xoáy thành một Huyết Hải nhỏ, lơ lửng trong không trung như linh đàm nghịch thiên.

Từ trong đó, vô số tàn ảnh những người đã từng tu luyện kiếm kinh hiện lên: có người tóc trắng mắt đỏ, có kẻ không đầu nhưng vẫn múa kiếm, có bóng người ngồi thiền giữa máu… tất cả đều đang truyền lại kiếm ý đời trước.

Đây là Chuyển Linh Huyết Hải – tầng thứ hai của truyền thừa, nhưng chỉ những ai đạt Tam Nhập mới dám chạm vào.

Hạ Dương hiểu rõ lúc này chưa phải lúc. Hắn đưa tay khẽ vẫy, phong ấn lại tầng hai, để Huyết Hải chìm xuống.


4. Rời khỏi huyết đàn – Phục về vai diễn thôn dân

Đêm đó, ánh sáng từ bia đá hoàn toàn tắt đi. Hạ Dương lặng lẽ dùng phù trận trấn lại khu đất, khiến người thường không thể cảm nhận linh khí dị biến nơi này.

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên, người trong thôn thấy Hạ thúc hôm nay ra ruộng sớm hơn mọi ngày, vẫn tay áo xắn lên, miệng ngậm cọng rơm, đi ra cánh đồng đỗ đang trổ bông.

Không ai biết, chỉ đêm qua thôi, hắn đã lĩnh ngộ kiếm đạo mà đủ để chấn động cả một vùng châu vực.


5. Ẩn họa sắp đến – Một đạo linh phù cháy âm thầm

Xa cách hàng ngàn dặm, trong phái Tử Dương – một thế lực từng thù hằn với Cổ Môn, một đạo phù văn bỗng cháy rực trong không trung.

Một lão già mặc áo tím đang bế quan, chợt mở bừng mắt:

“Phong ấn Cổ Môn... mở rồi sao? Kẻ nào dám thụ truyền thừa?”

Gió bỗng nổi mạnh nơi tĩnh thất, báo hiệu một hồi truy sát sắp tới.

 

Chương 75: Người Từ Ký Ức Xuất Hiện – Cựu Thủ Tịch Đệ Tử Cổ Môn


Ánh nắng ban trưa xuyên qua tầng mây, trải dài lên những thửa ruộng đang mùa thu hoạch. Ở vùng thôn quê hẻo lánh này, Hạ Dương vẫn sống cuộc đời giản dị như bao ngày — sáng làm ruộng, chiều sửa mái nhà, tối đốt lò luyện đan giả bệnh phong thấp.

Nhưng hôm nay… có một bóng người từ quá khứ, lặng lẽ bước vào thế giới yên bình ấy.


1. Dị khí lạ thường – Gió chướng thổi từ chân núi

Vào giờ Thìn, khi dân trong thôn đang ăn cơm trưa, thì phía chân núi Thanh Mộc bỗng nổi lên một trận gió chướng. Lá rụng xoáy thành hình trôn ốc, linh khí trong không khí trở nên hỗn loạn như có cường giả giao thủ.

Hạ Dương đang ngồi cắt rau sau nhà, ánh mắt lóe lên rồi lại trở về vẻ bình thường. Hắn rửa tay, lặng lẽ lấy trong giếng lên một tấm mặt nạ vải, cột sau gáy, lưng vẫn còng như nông dân.

“Người đó… đến rồi sao?”


2. Người áo đen bước ra từ gió – Kẻ quen từ Cổ Môn

Tại sườn núi, một đạo nhân ảnh áo đen xuất hiện từ trong cơn lốc, dáng người cao gầy, mang theo một thanh kiếm gãy được bọc kỹ bằng lụa đỏ. Mỗi bước hắn đi, linh khí đều vặn xoắn lại như sợ hãi.

Đây không phải yêu tà, cũng không phải địch nhân.

Hắn là Thủ Tịch Đệ Tử cuối cùng của Cổ Môn năm xưa – Tần Trạm.

Khi Cổ Môn bị tru diệt, Tần Trạm từng đỡ cho Hạ Dương một kiếm rồi bị đánh văng khỏi vạn trượng vách núi. Khi ấy, Hạ Dương cho rằng hắn đã chết.

Nhưng hôm nay, hắn trở về. Một thân khí tức tuy tán loạn, nhưng đạo cốt vẫn như sắt. Tần Trạm đứng trước đầu thôn, quét mắt nhìn dân làng như để xác định điều gì đó.

Rồi hắn cất tiếng:

“Ta tìm một người... tên là Hạ Dương. Có ai biết lão nông nào trong thôn trạc bốn mươi, hay hái thuốc, sống một mình?”

Dân làng bán tín bán nghi. Một đứa trẻ chỉ tay về cuối thôn:

“Hạ thúc sống ở nhà cũ phía rừng đấy!”

Tần Trạm gật đầu, không nói thêm, bước về phía căn nhà ấy. Mỗi bước, kiếm ý trong hắn như dao chém gió, cỏ hai bên khô rụi.


3. Cuộc hội ngộ không lời – Ký ức đẫm máu trỗi dậy

Cổng tre mở ra, Hạ Dương đã ngồi sẵn bên bàn gỗ cũ, đang đun một ấm trà trên bếp than. Hắn ngước lên, ánh mắt và ánh mắt đối diện — trong chốc lát, thời gian như dừng lại.

Không ai lên tiếng.

Tần Trạm chậm rãi đặt thanh kiếm gãy lên bàn, mở lớp lụa đỏ. Bên trong là Thái Huyền Kiếm, bảo vật từng thuộc về Chưởng Môn Cổ Môn.

Kiếm gãy một nửa. Nhưng sát khí vẫn như năm xưa.

“Ta giữ vật này gần hai mươi năm... Không để lọt vào tay bọn Tử Dương Tông.” – Tần Trạm khàn giọng.

Hạ Dương nâng chén trà, đặt trước mặt Tần Trạm.

“Ngươi còn sống, là may mắn lớn nhất của Cổ Môn.”

“Không, may mắn là... ngươi còn sống.”

Tần Trạm nhìn quanh, thấy sân cũ, bàn đá, mái nhà rêu phủ… tất cả đều giản dị, nhưng ẩn chứa khí tức trầm ổn như núi sâu.

“Mười tám năm nay, ngươi đã che giấu... tốt đấy, Hạ sư huynh.”

Hạ Dương không đáp. Hắn rót thêm trà, mắt lơ đãng nhìn ra vườn sau.


4. Nguy cơ giáng lâm – Tử Dương Tông đã phát hiện

Tần Trạm lấy ra một phù giản, đặt lên bàn. Đó là Linh Cảm Giám, vật chỉ xuất hiện khi một đại phái muốn truy lùng truyền thừa thất tán.

“Bọn chúng đã cảm ứng được truyền thừa Cổ Môn mở ra. Sớm muộn gì cũng tìm đến đây.”

Hạ Dương gật đầu nhẹ, mắt vẫn bình tĩnh như không.

“Vậy là thời gian đã đến…”

“Ngươi định ra tay sao? Nếu để lộ thực lực, bọn chúng sẽ không tha.”

“Ta... vẫn là một nông phu.” – Hạ Dương đáp khẽ, khóe môi như có như không.

Tần Trạm nhìn hắn một lúc lâu, rồi cười khổ:

“Chỉ mong bọn họ nghĩ như vậy.”


5. Lặng thầm chuẩn bị – Một trận đại biến sắp tới

Đêm đó, Tần Trạm ngủ lại căn nhà cũ. Ngoài sân, Hạ Dương ngồi lặng bên gốc đào mục nát, tay xoay một mảnh lệnh bài đá vụn – tín vật duy nhất còn lại của Chưởng Môn Cổ Môn.

Hắn thầm niệm khẩu quyết, từ lòng đất hiện lên bảy thanh cổ kiếm nhỏ, quay quanh như đàn cá bơi dưới đáy suối.

“Nếu thiên đạo đã không cho Cổ Môn sống lại… thì ta sẽ cho nó sống lại bằng máu.”

Một con diều hâu gãy cánh bay qua bầu trời, lặng lẽ hạ xuống cành cây — mang theo phù triện của Tử Dương Tông.

Kẻ truy sát… đã đến gần.

  Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.

  Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗

👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy

🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!

 

Post a Comment

0 Comments