Chương 81: Phong Cốc Thành – Gió Nổi Mây Vần
Phong Cốc Thành nằm ở giao giới của ba nước tu chân: Vân Hạ,
Đan Ly và Bắc La, nổi tiếng là chợ đen tu tiên lớn nhất miền Tây Bắc. Ở đây, chân
nhân và phàm nhân cùng tụ hội, cao thủ tán tu ngang nhiên bán thần binh, dị
hỏa, pháp bảo bị cấm đoán cũng được bày ra như rau ngoài chợ.
Chính tại nơi hỗn loạn và ẩn tàng hiểm họa này,
Khương Dạ Minh đã chọn đặt bẫy.
Hắn dịch dung thành một tán tu trung niên, dung mạo tầm
thường, pháp lực yếu nhược, chỉ ở Trúc Cơ sơ kỳ, tên gọi “Hứa Dật”.
Bên trong gian hàng mộc đơn sơ, hắn bày một chiếc Cổ Lô
đồng xanh, bên trên khắc linh văn mơ hồ, hỏa khí ẩn hiện. Cạnh đó là một
tấm biển viết tay, chữ xấu như gà bới:
“Dị Viêm bản thể từng bị phong ấn – giá khởi điểm: ba vạn
linh thạch trung phẩm. Không mặc cả.”
Ngay lập tức, một đám tu sĩ chen lấn xem náo nhiệt,
ánh mắt ai nấy đều tham lam.
Một lão giả mặc áo xám, ánh mắt như dao, bước tới hỏi:
“Tiểu hữu, Dị Viêm này ngươi lấy từ đâu?”
Khương Dạ Minh lắc đầu, giọng khàn khàn:
“Ngẫu nhiên trong lúc khai quật di tích cổ ở Vân Hỏa Sơn,
tìm được vật này dưới đáy động. Mấy lần muốn luyện hóa đều không thành, suýt
nữa bị thiêu cháy nguyên thần… mới dám đem bán.”
Lão giả cười lạnh, phất tay xuất ra một luồng linh thức
quét qua Cổ Lô — nhưng bị một tầng cấm chế ẩn tàng phản chấn ngược lại
khiến hắn thổ huyết tại chỗ!
Cả đám người xung quanh giật mình, ánh mắt nhìn Khương Dạ
Minh tức thì thay đổi.
Tên "tán tu Trúc Cơ" này… sao lại giấu được cấm
chế phản trinh sát cao minh như vậy?
Nhưng hắn chỉ ho khan, giả bộ sợ hãi:
“Không… không ngờ cấm chế kích hoạt, ta… ta không có ý gì
đâu, chỉ muốn bán vật này thôi…”
Ngay lúc đó…
Một cỗ hỏa khí tà dị đột nhiên xẹt qua không trung,
như một cái lưỡi liếm quanh gian hàng. Cả Phong Cốc Thành lập tức trầm mặc,
rồi vỡ òa hỗn loạn!
Trên trời, một hư ảnh hỏa liên đen tím chầm chậm hiện
lên. Giữa liên hoa là một bóng người khoác hắc bào, không mặt, tay cầm
pháp trượng, đứng lơ lửng giữa không trung, giọng nói vang vọng:
“Người phàm – không được giao dịch Dị Viêm.”
“Ai dám bán – giết!”
“Ầm!”
Một cột hỏa diễm như thiên kiếp từ trời giáng xuống, đánh
thẳng vào gian hàng nơi Khương Dạ Minh ngồi!
Toàn bộ quảng trường chợ đen nổ tung!
Nhưng ngay lúc ngọn lửa chạm vào cổ lô — một trận pháp
ngầm lập tức kích phát.
“Ngũ Hành Chuyển Luân – Phản Tẫn Đại Trận”,
do chính Khương Dạ Minh bố trí từ trước!
Lửa không chỉ không thiêu cháy hắn, mà còn phản ngược trở
lại, hóa thành một mũi thương hỏa diễm xuyên ngược lên không trung.
Bóng đen áo bào kia không ngờ sẽ bị phản kích,
vội vàng rút lui, nhưng vẫn bị hỏa thương đâm trúng một bên vai, phát ra tiếng
rít gào chói tai, cánh tay trái vặn vẹo như bị ăn mòn.
Tuy nhiên, trước khi bị thương nặng, hắn xé rách hư không
biến mất — để lại một đám tu sĩ đang khiếp đảm cực độ.
Khương Dạ Minh vẫn ngồi đó, không chút dao động, gió
thổi tung áo choàng tán tu cũ kỹ.
Một tên Kim Đan chân nhân rốt cuộc không nhịn được, hỏi nhỏ:
“Tiền bối… rốt cuộc người là ai?”
Khương Dạ Minh ngước mắt, bình thản đáp:
“Ta chỉ là một tán tu sống qua ngày, mang vài vật không dùng
tới ra đổi chút linh thạch thôi.”
“Chuyện đã xong. Dị Viêm Cổ Lô… không bán nữa.”
Hắn đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi giữa ánh mắt của trăm ngàn tu
sĩ – tất cả kính sợ, không dám ngăn cản.
Chờ bóng hắn khuất sau sương mù của thành Tây, mới có người
thở dốc nói:
“Chỉ sợ… là một vị Luyện Hư ẩn thế… giả dạng mà đến!”
[Hệ Thống – Ghi chú]:
“Kế hoạch dụ địch bước đầu thành công.”
“Kẻ áo đen bị thương – dấu vết pháp trượng có liên hệ đến Tà
Môn Thất Địa tại Bắc La.”
“Có nên truy tung?”
Khương Dạ Minh ngẩng đầu, ánh mắt sâu xa:
“Không vội.”
“Cá đã cắn câu… ta chỉ cần đợi nước đục hơn.”
Chương 82: Tàng Hỏa Các – Dị Nhân Dư Hàn
Rời khỏi Phong Cốc Thành, Khương Dạ Minh không lập tức truy
tung kẻ áo đen, mà chọn một tiểu trấn hoang sơ cách thành vài trăm dặm để ẩn
thân.
Đêm xuống, trong phòng trọ cũ kỹ, hắn ngồi xếp bằng, ánh mắt
như gương hồ thu thủy, lặng lẽ quan sát sợi khí tức đen tím đang bị phong ấn
trong bình ngọc.
Đó chính là một tia khí tức Dị Viêm còn sót lại từ
trận chiến ban nãy — bị hệ thống hỗ trợ thu thập thành công.
【Hệ
Thống: Dữ liệu Dị Viêm cấp ba thu thập hoàn tất. Kích hoạt quyền truy xuất lịch
sử liên hệ Dị Viêm – dẫn xuất: "Dư Hàn – Dị nhân luyện hỏa tàn phế".】
"Dư Hàn..."
Cái tên xa lạ nhưng ánh lên sát khí mờ mịt trong đáy mắt
Khương Dạ Minh.
Theo dữ liệu hệ thống, Dư Hàn từng là thiên tài luyện hỏa
đứng đầu Bắc La quốc, ba mươi tuổi đột phá Kim Đan, có cơ hội tiến vào
Nguyên Anh cảnh. Nhưng mười năm trước, hắn đột nhiên tẩu hỏa nhập ma trong lúc
luyện hóa một ngọn Dị Viêm vô danh, toàn thân cháy rụi, thân thể nửa người
thành than, bị giới tu tiên liệt vào danh sách “tẩu tu”, sống dở chết dở
tại Tàng Hỏa Các – một nơi hẻo lánh trong Dục Hỏa Lâm.
Chính hắn… có liên hệ mờ ám với Thất Tà Môn.
Ba ngày sau, Khương Dạ Minh đã đứng trước cổng
Tàng Hỏa Các.
Nơi đây không phải một môn phái mà là tàn tích luyện đan
cổ, nay được mấy tán tu lập thành tụ điểm giao dịch linh hỏa, đan phương và
hỏa linh căn dị vật.
Không ai biết Khương Dạ Minh đến từ đâu. Hắn mang danh
“Trương Tử Phong” – một tán tu hỏa hệ Trúc Cơ kỳ, mang theo "dị vật muốn
giám định".
Hắn tìm đến một tòa thạch thất âm u nơi tận cùng khu tàn
viện, nơi được cho là nơi cư ngụ của “lão Dư Hàn” bị phế.
Cánh cửa mở ra, một luồng khí tức cháy khét và mùi máu
tanh phả ra, khiến ngay cả tu sĩ Kim Đan bình thường cũng khó mà chịu đựng
được.
Bên trong — một thân ảnh tàn tạ đang ngồi tựa trên tảng
đá nóng đỏ, nửa người dưới quấn đầy vải rách cháy sém, da thịt bong tróc
như vảy tro.
Mắt trái mất, mắt phải đỏ như than,
chỉ liếc nhìn một cái đã khiến linh hồn như bị kéo xuống biển lửa.
“Ngươi… mang theo Dị Viêm khí tức.” – giọng nói như bị đốt
cháy, khàn đặc.
Khương Dạ Minh không phủ nhận. Hắn nhẹ giọng:
“Ta muốn hỏi… Dị Viêm đến từ đâu. Có thứ gì… đang truy tìm
nó?”
Dư Hàn run lên, đôi mắt cháy rực như hồi sinh:
“Ngươi… không nên hỏi.”
“Thứ đó… là mầm họa diệt môn.”
“Năm đó ta cũng chỉ vì một tia Dị Viêm truyền thừa mà thân
tàn, đạo mất, bị chính sư phụ đưa vào danh sách truy sát.”
Khương Dạ Minh thản nhiên:
“Ngươi nói… truyền thừa?”
Dư Hàn bật cười điên dại:
“Ha ha ha… ngươi tưởng Dị Viêm là trời sinh? Không! Nó là sản
phẩm của thứ tà đạo thất truyền từ thời Thượng Cổ.”
“Ngươi có biết… Thất Tà Môn năm xưa vì nó mà bị năm đại
thánh địa liên thủ đồ diệt?”
Khương Dạ Minh chớp mắt, lặng im.
Dư Hàn gằn giọng, rồi đột nhiên lôi từ trong người ra một
tàn phiến cháy sém, mặt trên khắc dị văn khó hiểu, bên dưới là một lô hình
pháp trận hình hỏa long vặn vẹo.
“Ta chỉ còn giữ lại mảnh này… là chìa khóa để mở đường vào
nơi cất giữ bản thể Dị Viêm — cũng là... nơi cất giấu một phần di sản của Thất
Tà Môn.”
“Nếu ngươi dám, hãy đến Di Tà Uyên – chốn hoang cấm
giữa Thạch Linh Sơn Mạch.”
“Nhưng... nếu ngươi đi, thì nhớ... đừng tin bất kỳ kẻ nào
mang họ ‘Sở’.”
Khương Dạ Minh ánh mắt trầm xuống, tiếp nhận mảnh phiến, nhẹ
gật đầu.
“Đa tạ.”
Dư Hàn nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt lộ vẻ điên dại – rồi cười
thảm:
“Nếu ngươi còn sống trở về từ Di Tà Uyên, hãy đến đây lần
nữa... mang cho ta một ngụm Dị Viêm bản thể... ta muốn dùng chính nó thiêu
diệt nửa tàn phế còn lại của mình.”
Ra khỏi Tàng Hỏa Các, Khương Dạ Minh đứng giữa
gió nóng sa mạc, tay nắm chặt mảnh phiến tàn.
Hắn cười nhạt, ánh mắt sâu như vực:
“Diệt môn, tẩu hỏa, phản đồ, thánh địa truy sát… càng giống
truyện cổ tích, ta lại càng tò mò.”
“Đạo ta, vốn từ nghi vấn mà thành.”
Chương 83: Thạch Lâm Mê Trận – Hành trình vào Di Tà Uyên
Trời hoàng hôn, mây vàng vắt ngang như máu khô.
Khương Dạ Minh đứng trước vùng biên giới phía tây nam Thạch
Linh Sơn Mạch, nơi đồn rằng từng có trận chiến long trời lở đất thời Thượng Cổ
giữa tu sĩ chính đạo và Tà Môn lưu vong. Nơi ấy, hiện chỉ còn những rừng đá
dựng đứng, dày đặc như răng cưa, quỷ khí mờ mịt suốt bốn mùa.
Một nơi... gọi là Thạch Lâm Mê Trận.
Trước khi tiến vào, hắn cẩn thận ngồi xuống, lấy mảnh tàn
phiến dị văn do Dư Hàn trao, đem đặt lên bàn tay, nhắm mắt truyền thần thức
nhập vào.
Ngay lập tức, một luồng khí tức như dung nham ngầm dâng trào
trong óc, khiến hắn nhíu mày — ý niệm tà dị pha lẫn đau đớn, nhưng vẫn
rõ ràng dẫn ra... phương vị.
【Hệ
Thống: Tọa độ Di Tà Uyên xác lập tạm thời – Độ sai lệch cao, cần tiếp cận sâu
hơn để hiệu chỉnh.】
Không nói một lời dư thừa, Khương Dạ Minh vận Ẩn Linh
Quyết, lặng lẽ tiến nhập mê trận.
◉ Thạch Lâm – Ngày thứ nhất.
Tiếng gió rít không lớn, nhưng lạ thường. Mỗi khối đá cao
vài trượng đều mang những vết nứt hằn sâu như bị đốt cháy.
Không có dấu chân thú, cũng không có sinh linh. Tựa như tất
cả khí tức sinh mệnh đều bị thứ gì đó hút sạch.
Ầm…
Bỗng từ phía trước vang lên tiếng nổ trầm đục, mặt đất chấn
động nhẹ.
Khương Dạ Minh khựng lại, mắt lóe sát khí.
Ba tu sĩ vận đạo bào lam sắc bước ra từ góc rẽ đá, dẫn đầu
là một thanh niên họ Sở — gương mặt thanh tú, ánh mắt âm trầm như rắn
độc.
Khương Dạ Minh khẽ cúi đầu, giọng bình thản:
“Tại hạ là tán tu, vô tình lạc lối, nếu làm phiền chư vị,
xin cáo từ.”
Khương Dạ Minh không trả lời. Tay áo nhẹ vung, một luồng hỏa
linh khí mờ mịt bốc lên, nhưng rất nhanh thu lại.
“Chẳng qua là vật luyện hỏa thông thường, chư vị đa nghi
rồi.”
Sở Tình ánh mắt trầm xuống. Một tên hộ vệ phía sau cười
lạnh:
“Hỏa khí mà có tia tử dị sắc, lại dám nói là thông thường?
Sư huynh, tiểu tử này có vấn đề!”
Không muốn sinh sự, nhưng cũng không thể để kẻ khác đoạt lấy
manh mối, Khương Dạ Minh quyết đoán lùi lại ba bước, tay áo khẽ rung, bố
trí Phong Hỏa Cấm Trận cấp thấp.
“Nếu chư vị cố ép, tại hạ cũng đành đắc tội.”
Ngay lúc ấy, bên tai hắn vang lên giọng lạnh lẽo quen thuộc:
【Hệ
thống: Phát hiện khí tức ‘Sở gia – Huyết Mạch Biến Dị’ – Nguy cơ tương thích
với dữ liệu Thất Tà Môn ẩn hệ. Cảnh báo: không để lộ manh mối Dị Viêm.】
Sở Tình ánh mắt lộ sát cơ, phất tay ra hiệu vây công.
Ba bóng người động thân.
Nhưng Khương Dạ Minh đã biến mất.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã ẩn thân vào vách đá, dựa vào
thuật Thổ Độn Huyễn Ảnh học từ động phủ cổ năm xưa, thoát khỏi vòng vây,
không lưu lại một tia linh lực dao động.
Chỉ một chiêu, đã cho thấy hắn... không phải “Trúc Cơ” bình
thường.
Sở Tình nhìn quanh, sắc mặt âm trầm như nước:
“Hắn có thứ gì đó... liên quan đến Dị Viêm thật sự.”
“Truy!”
Trong khi đó, Khương Dạ Minh đã dừng lại tại một khe đá sâu
gần trăm trượng, nơi mà mảnh tàn phiến trong tay nóng lên rõ rệt.
Hắn đặt tay lên một phiến đá đen, truyền linh lực.
“Ầm...”
Một tiếng động trầm thấp vang lên, đá rung chuyển, để lộ một
huyền môn cổ khắc phù văn Thượng Cổ.
Trên cửa, một dòng chữ đã mờ:
「Di
Tà Uyên – Phi nhân mạc nhập」
【Hệ
thống: Đã xác định tọa độ Di Tà Uyên – Mở khóa nhiệm vụ chính tuyến "Tà
Hỏa Di Cảnh" – Giai đoạn II】
Khương Dạ Minh thở sâu, ánh mắt tối lại.
“Nếu tất cả đều cho rằng đây là nơi tà đạo bị diệt…”
“Thì ta, Khương Dạ Minh – sẽ đi vào, tìm ra chân tướng.”
“Tà hay chính, còn phải xem… là ai kể lại.”
Chương 84: Di Tà Uyên khai mở – Huyết ấn cổ môn, lộ bí ẩn
nghìn năm
Cánh cửa đá đen nứt nẻ phát ra âm thanh trầm đục như tiếng
oán than vọng từ cõi u minh.
Khương Dạ Minh đứng trước cổ môn, sắc mặt không chút dao
động, nhưng trong lòng đã sớm dâng lên một tầng cảnh giác cực độ.
【Hệ
Thống: Cảnh báo. Khí tức tà dị cổ xưa đang dao động mạnh. Tinh thần lực nên
phòng hộ toàn diện. Khởi động "Tĩnh Tâm Huyễn Ảnh Thuật".】
Ầm...
Khi hắn đặt tay lên pháp ấn khắc trên cửa đá, cả sơn cốc khẽ
chấn động.
Một dòng máu mảnh như tơ từ đầu ngón tay hắn bị hút vào phù
văn cổ. Máu tan ra, dung nhập vào từng đường vân khắc loằng ngoằng tựa như quỷ
văn, khiến cổ môn dần phát sáng bằng một loại ánh sáng tím nhạt quỷ dị.
【Kích
hoạt Huyết Ấn thành công. Mở khóa tầng thứ nhất – “Ngoại Uyên”】
Cạch.
Cửa đá chậm rãi mở ra, để lộ bên trong là một hành lang bằng
xương trắng uốn lượn. Không khí bên trong... lạnh đến thấu cốt, pha lẫn
hương vị của tử khí chưa từng bị gió thời gian cuốn đi.
Khương Dạ Minh bước vào.
◉ Di Tà Uyên – Ngoại Uyên.
Cảnh tượng trước mắt khiến người thường chỉ cần nhìn một
lần... đã tán loạn tâm thần.
Vách đá bốn phía khắc những tranh đồ họa huyết tế mờ
mờ ảo ảo, hàng nghìn hồn ảnh u oán bị giam cầm trong ngọc phù cổ thạch, liên
tục cử động như sống, như chết.
Bên dưới là một tế đàn tròn bằng ngọc đỏ, lõm xuống như cái
bát úp khổng lồ.
Từ trung tâm tế đàn, một ngọn liệt viêm màu tím đen
cao hơn một trượng âm ỉ cháy, phát ra hỏa tức vô cùng khủng khiếp.
【Hệ
thống: Phát hiện “Tà Diễm - Dị Hỏa cấp 6 - Vô Huyễn Minh Viêm”. Tình trạng: Hỏa
linh tàn khuyết – chờ người thừa nhận.】
【Kích
hoạt nhiệm vụ nhánh: “Thuần phục Dị Hỏa – Vô Huyễn Minh Viêm”. Độ khó: ★★★★★】
Khương Dạ Minh híp mắt lại. Đối với kẻ khác, đây là thứ
chết người, nhưng với hắn...
“Dị Hỏa này... chính là mảnh còn lại khớp với Dị Viêm trong
Tử Hỏa Ngọc Thạch.”
Hắn rút từ trong nhẫn trữ vật ra mảnh ngọc có tia tử viêm
uốn lượn như rồng cuộn.
“Nếu có thể dung hợp… không chỉ thực lực đại tăng, mà còn có
thể tra ra lai lịch chân thật của Tà Môn năm xưa.”
Không do dự, hắn tiến vào tế đàn.
Ngọn Vô Huyễn Minh Viêm dường như cảm ứng được sinh mệnh,
lập tức gào rít, hóa thành hình rắn, phóng thẳng về phía Khương Dạ Minh
như muốn nuốt trọn thần hồn.
Thế nhưng vào khoảnh khắc giao kích — ánh mắt Khương Dạ Minh
khẽ lạnh, tay kết ấn, dẫn ngọc thạch dung hợp trực tiếp với Vô Huyễn
Minh Viêm!
ẦM ——
Một luồng sức mạnh hủy diệt lan tỏa. Linh lực trong cơ thể
hắn chấn động, khí hải quay cuồng.
【Cảnh
báo! Dị Hỏa phản ứng mãnh liệt. Tiến hành cưỡng chế áp chế bằng “Huyễn Thể Trấn
Hồn Quyết”!】
Khương Dạ Minh cắn răng, vận toàn bộ công pháp hệ thống từng
truyền, vừa áp chế, vừa dẫn hỏa nhập thể.
Thời gian trôi qua như hàng canh giờ.
Cuối cùng, ngọn lửa tím đen kia... rút vào đan điền hắn
như thú thuần phục, hóa thành một luồng hỏa ấn bên dưới linh đài.
【Chúc
mừng! Đã thuần phục “Vô Huyễn Minh Viêm”! Linh căn tương thích 84%. Kích hoạt
trạng thái: "Tà Hỏa Hóa Thân - tầng 1"】
Khương Dạ Minh ngồi xếp bằng, mở mắt.
Ánh sáng nơi con ngươi sâu thẳm như vực đen, phản chiếu chút
ánh tím tà khí.
Nhưng rất nhanh, hắn thu lại toàn bộ khí tức, phục
hồi về bộ dạng khiêm tốn, bình phàm.
Phía sau, cánh cửa đá chưa khép lại, vang lên tiếng xé gió.
Một đoàn nhân ảnh lao vào — chính là Sở Tình cùng đồng bọn,
sát khí ngút trời.
Nhưng khi trông thấy cảnh tượng tế đàn đã tắt, khí tức Dị
Hỏa tiêu thất, sắc mặt họ đồng loạt biến đổi.
“Không thể nào... Vô Huyễn Minh Viêm mất rồi?”
“Ai đã... trước chúng ta?!”
Chương 85: Quá khứ vén màn - Bích Lục Tà Môn
Từng bước, từng bước, Khương Dạ Minh tiến vào Di Tà Uyên
tầng hai, nơi mà trong lịch sử đã từng là nơi phát sinh ra vô số truyền thuyết
huyền bí và đầy nguy hiểm. Tại đây, những tà môn cổ xưa bị che giấu, những bí
mật bị lãng quên lâu nay, dần dần được vén màn, hé lộ trước mắt.
Khương Dạ Minh vẫn duy trì thái độ khiêm tốn, đôi mắt sâu
thẳm như vực thẳm không đáy, nhìn chăm chú vào không gian trước mặt. Mỗi một
bước đi đều nhẹ nhàng, không vội vã, như thể hắn đã đoán trước được mọi thứ sẽ
xảy ra.
“Di Tà Uyên tầng hai... Đây chính là nơi mà linh hồn và thể
xác bị nguyền rủa. Đúng như lời đồn đãi.”
Khương Dạ Minh khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, như thể
mọi thứ trước mắt đều không thể làm khó được hắn.
Bích Lục Tà Môn.
Trước mắt hắn, một cửa đá cổ xưa, khác hẳn với cánh cửa đá
trước đó, xuất hiện. Cửa này không chỉ được khắc họa với những họa tiết bí ẩn
mà còn phát ra một thứ khí tức tử khí vô cùng mạnh mẽ. Bích Lục Tà Môn –
nơi chôn giấu những bí mật của một thời đại đã bị quên lãng, nơi con đường dẫn
đến sự diệt vong của vô số thế hệ.
Khương Dạ Minh dừng lại, nhìn vào cửa đá và thở dài.
“Bích Lục... chính là nơi mà cái tên này đã gắn liền với quá
khứ của ta. Kẻ ấy... liệu có còn sống? Liệu những ký ức xưa kia có còn tồn
tại?”
Những lời thì thầm của hắn vang lên trong không gian vắng
lặng. Trong khoảnh khắc đó, cả không gian như ngừng thở, mọi thứ xung quanh trở
nên im lặng đến lạ thường.
Khương Dạ Minh bước lên trước, tay đặt nhẹ lên cửa đá, linh
lực tràn ra như một dòng suối mát lạnh. Ngay lập tức, cánh cửa bích lục khẽ mở,
phát ra một tiếng động nhẹ nhàng như cánh chim lướt qua mặt hồ.
Khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, trước mặt hắn là một không
gian rộng lớn. Cảnh vật xung quanh có vẻ như đã trải qua một thời gian dài
không được tu sửa. Những cột đá chạm khắc hình thù kỳ dị, những bóng tối u ám
bao trùm khắp mọi nơi, khiến người ta cảm giác như thể mình đang lạc vào một
thế giới khác.
Khương Dạ Minh không hề tỏ ra bất ngờ. Với hắn, những gì đã
trải qua trước đây chỉ là những bước thử thách nhỏ bé so với những gì sắp tới.
Rầm!
Một tiếng động vang lên, khiến không gian xung quanh bắt đầu
dao động mạnh mẽ. Một bóng người từ phía xa đột ngột xuất hiện, khiến Khương Dạ
Minh phải nhíu mày.
Bóng người đó, mặc dù được bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc,
nhưng hắn vẫn có thể nhận ra.
Đó chính là Ngô Tử Mộc — một nhân vật từng bị Khương
Dạ Minh diệt môn trong một kiếp khác, một kẻ có mối thù không đội trời chung
với hắn.
Ngô Tử Mộc nhìn Khương Dạ Minh với ánh mắt đầy thù hận. Hắn
không nói một lời, nhưng đôi mắt ấy lại mang theo một sức mạnh vô hình, như
muốn ép buộc người đối diện phải cúi đầu.
“Khương Dạ Minh...” Giọng nói của Ngô Tử Mộc lạnh lẽo vang
lên. “Ta không thể để ngươi tồn tại thêm nữa.”
Khương Dạ Minh không hề hoảng sợ. Hắn nhìn Ngô Tử Mộc với
ánh mắt lạnh nhạt, không chút cảm xúc.
“Ngươi có lý do gì để giết ta lần nữa, Ngô Tử Mộc?” Khương
Dạ Minh hỏi, giọng nói bình thản.
Ngô Tử Mộc nhếch mép cười, ánh mắt tràn đầy căm hận.
“Ngươi không xứng tồn tại trong thế giới này. Đến tận bây
giờ, ngươi vẫn chỉ là một con rối của số mệnh, không có tự do, không có sự tự
quyết. Ngươi sống chỉ vì một mục đích duy nhất — là công cụ để mưu cầu vinh
quang cho kẻ khác. Nhưng ta sẽ không để ngươi làm được điều đó nữa.”
Khương Dạ Minh mỉm cười, ánh mắt thoáng qua vẻ cảm thán.
“Thật đáng tiếc. Đôi khi, ngươi không thể nhìn thấy rõ bản
chất của vấn đề. Mục đích của ta không phải là sự vinh quang của ai khác. Mà là
tự do của chính mình.”
Đột ngột, Ngô Tử Mộc vung tay lên, từng đợt năng lượng hắc
ám bao phủ không gian, làm cho mọi thứ trở nên hỗn loạn. Một vòng xoáy đen thui
xuất hiện ngay trước mặt hắn, mở rộng ra như một cơn cuồng phong muốn nuốt
chửng tất cả.
Khương Dạ Minh không hề hoảng sợ. Hắn đứng im, không hề di
chuyển. Đôi mắt của hắn trở nên sâu thẳm, không một tia cảm xúc.
Ngay khi vòng xoáy hắc ám chuẩn bị lao tới, hắn lập tức vận
dụng Huyễn Thể Trấn Hồn Quyết, tạo ra một lớp bảo vệ vô hình xung quanh
mình, làm cho mọi công kích chỉ có thể vỡ vụn như sương mù trước gió.
Huyễn Thể Trấn Hồn Quyết - Kết giới phòng thủ cấp 9!
Khương Dạ Minh không hề bị ảnh hưởng, đứng vững vàng trong
không gian hắc ám. Hắn vẫn lạnh lùng, ánh mắt không rời Ngô Tử Mộc.
Ầm!
Với một cú đẩy tay nhẹ nhàng, Khương Dạ Minh tạo ra một cơn
sóng năng lượng vô hình lao thẳng về phía Ngô Tử Mộc, đập tan vòng xoáy đen.
Vô Cực Chân Lực!
Cơn sóng năng lượng mạnh mẽ khiến Ngô Tử Mộc không thể kịp
phản ứng. Hắn bị đánh bay ra xa, va vào vách đá, tạo ra một vụ nổ lớn.
Khương Dạ Minh chậm rãi tiến lại gần, mỗi bước đi đều ẩn
chứa một loại khí thế khó tả. Mọi thứ xung quanh như bị ảnh hưởng bởi sự tồn
tại của hắn, tạo nên một lực hút vô hình.
“Ngươi chỉ là một kẻ đã chết trong mắt ta từ lâu, Ngô Tử
Mộc. Dù ngươi có quay lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, ta sẽ vẫn là kẻ mạnh
nhất.”
Ngô Tử Mộc đứng dậy, máu tươi tràn ra từ miệng. Hắn cố gắng
giữ vững thế đứng, nhưng đôi mắt đã bắt đầu hoang mang.
“Ngươi... sao có thể mạnh đến vậy?”
Khương Dạ Minh mỉm cười, đáp lại bằng một câu đầy ẩn ý:
“Bởi vì... ta không còn là người mà ngươi từng biết nữa.”
✨ Mời
bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị
hay nhất.
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi
tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập
nhật mỗi tuần nhé!
0 Comments