CỔ NGUYỆT ĐĂNG TÂM ( CHƯƠNG 91 - 95 ) TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN

 Chương 91: Di Vật Tiên Tộc – Huyết Mạch Tàn Ảnh


1. Động Phủ Cũ – Bóng Tối Khởi Nguồn

Bên trong cánh cửa đá mờ ảo, Hạ Dương nhẹ bước, chân không phát ra tiếng động dù nền đá nơi đây được khảm bằng hắc thạch thiên tinh — một loại khoáng sản chỉ xuất hiện trong bí cảnh Cổ Tiên Vực từ hàng trăm vạn năm trước.

Động phủ này là nơi Hạ Dương năm xưa từng tạo ra bằng chính huyết mạch và thần thức, để cất giấu những thứ không nên tồn tại trong thế giới phàm tu này:

  • Một viên Nguyên Anh Thai chưa hoàn chỉnh,
  • Một nửa bản Thiên Mạch Đoạt Thần Kinh,
  • Và... một khối đá đỏ như máu đang khẽ run rẩy khi cảm ứng được khí tức chủ nhân trở lại.

Hạ Dương đưa tay chạm vào khối đá:

“Ngươi còn nhớ ta, phải không... Huyết Ấn Tàn Hồn.”

Khối đá rạn nứt. Một tia sáng đỏ bắn ra, xoay quanh hắn, rồi nhập vào tâm cung.

Ầm!!!

Toàn bộ bí phủ chấn động. Một vầng sáng tím đậm và đỏ máu hòa trộn, hình thành một đạo huyết văn cổ xưa trên ngực Hạ Dương.

Tử Yên, lúc này còn bất tỉnh, cơ thể cũng phản ứng — trong người nàng là một mạch máu cùng loại với Hạ Dương, nhưng yếu hơn, chưa thức tỉnh hoàn toàn.




2. Ký Ức Phục Sinh – Tàn Mạch Trỗi Dậy

Trong biển thức của Hạ Dương, ký ức tưởng chừng đã bị phong ấn bắt đầu hiện về:

  • Một tòa cung điện lơ lửng giữa tinh không, nơi hắn từng đứng bên dưới một vị lão giả tóc bạc – chính là sư phụ hắn, người sáng lập một mạch tiên đạo ẩn tộc.
  • Hạ Dương năm đó không phải tán tu vô danh, mà là truyền nhân duy nhất của Tàn Huyết Thiên Mạch, một nhánh huyết mạch từ thời kỳ Tiên Cổ bị các thế lực đạo môn truy sát vì “quá nghịch thiên”.
  • Ngày huyết mạch thức tỉnh, toàn bộ tông môn hắn bị vây diệt. Bản thân hắn bị truy đuổi đến cùng trời cuối đất, cuối cùng ẩn mình tại hạ giới, tẩy trọc căn cơ, sống lại như phàm nhân.

“Thế mà sau ba trăm năm... lại trở về điểm khởi đầu. Trò đùa của thiên đạo, rốt cuộc là ai bày ra?”


3. Tử Yên Tỉnh Lại – Mạch Huyết Đồng Âm

Huyết văn từ người Hạ Dương lan tỏa, một tia khí tức truyền sang Tử Yên, khiến nàng mở mắt trong đau đớn.

“A… đầu ta… sao… lại đau như vậy?”

Mắt nàng lúc này đỏ như thủy tinh. Một ký ức không thuộc về mình tràn về — hình ảnh một thiếu nữ đứng giữa trận chiến nơi thiên cung sụp đổ, bị phong ấn trong luồng sáng tím mờ.

“Đây... không phải là ta… Nhưng tại sao lại… đau lòng đến thế?”

Hạ Dương ngồi bên cạnh, im lặng.

“Ngươi đã động huyết mạch rồi. Tử Yên, ngươi không phải người thường. Trong ngươi có một phần huyết thống từ dòng tộc Thiên Linh Huyết Tộc, có liên hệ với ta từ ba trăm năm trước…”

“Ngươi là chìa khóa mở nửa sau của Thiên Mạch Đoạt Thần Kinh.”

Tử Yên tái mặt, lắc đầu:

“Ta… chỉ là một cô gái nhặt thuốc bên núi. Không thể... không thể là thứ liên quan đến những cuộc đại chiến diệt tộc kia…”

Hạ Dương nhìn nàng một lúc lâu, rồi nhẹ giọng:

“Không ai muốn định mệnh, nhưng huyết mạch không bao giờ sai.”


4. Sát Cơ Ngoài Bí Cảnh – Tróc Nã Đã Bắt Đầu

Cùng lúc đó, ngoài Cửu Trọng Bí Cảnh, nơi các đại tông môn đặt pháp nhãn theo dõi, một gương kính vỡ vụn.

Lãnh Tàn Sinh – Nguyên Anh kỳ của Thiên Âm Tông – rít lên:

“Hắn còn sống! Là hắn! Hạ Dương phản đồ năm xưa đã chưa chết! Tàn Mạch... đang trở lại!”

Cùng lúc, ba tông môn lập tức ký hạ sát lệnh cấp bậc Huyết Diệt – cao hơn cả Truy Hồn Lệnh!

“Mọi tu sĩ tiến vào Bí Cảnh, nếu phát hiện tung tích Hạ Dương – phải lập tức báo tin. Kẻ dám che giấu, xử tử toàn tộc!”


5. Hạ Dương Bế Quan – Đoạt Huyết Luyện Thần

Quay lại trong động phủ.

Hạ Dương đặt Tử Yên vào trung tâm một trận pháp dưỡng huyết, còn bản thân khoanh chân trước viên Nguyên Anh Thai.

“Đã đến lúc… kết thúc tầng phong ấn thứ nhất.”

Hắn rút ra một giọt máu màu tím sẫm, nhỏ vào đan điền.

Ầm!

Toàn thân hắn bốc khói trắng, xương cốt rạn vỡ, máu chảy ngược — nhưng từ giữa tâm mạch, một luồng thần niệm bàng bạc tuôn ra, khiến linh khí trong không gian xoáy cuộn điên cuồng.

Thân thể hắn tỏa ra ba tầng linh quang:

  • Tầng thứ nhất: Chân Nguyên Kim Đan,
  • Tầng thứ hai: Huyết Mạch Cổ Thể,
  • Tầng thứ ba: Thần Hồn Mảnh Vỡ – tàn ảnh năm xưa hắn từng chôn sâu dưới đáy linh hồn.

Từng tầng phong ấn được mở, từng tia ký ức và sức mạnh cũ trở về.


6. Cuối Chương – Gió Nổi Trong Tĩnh

Tử Yên nhìn Hạ Dương chìm trong bế quan, không hiểu vì sao trong lòng lại như dao cắt.

Nàng lặng lẽ bước ra ngoài động phủ, nhìn về xa xa nơi tầng hai của Bí Cảnh đang mở ra khe rạn.

“Hạ Dương... rốt cuộc chàng là ai?”

Phía sau nàng, có tiếng bước chân khe khẽ — nhưng là kẻ mang sát tâm.


📜 Cuối chương 91:

  • Hạ Dương kích hoạt di vật năm xưa, từng tầng thực lực hồi phục, tiến sát Nguyên Anh.
  • Tử Yên khởi động huyết mạch cổ, dính vào vận mệnh tiên tộc.
  • Ngoại giới phát hiện tung tích Hạ Dương, toàn giới tu tiên chuẩn bị sát cục.
  • Bí Cảnh sắp vào tầng thứ hai – nơi thiên tài chân chính sẽ bắt đầu lộ diện.

 

Chương 92: Huyết Chi Truy Tung – Tử Yên Gặp Nạn


1. Bí Cảnh Tầng Thứ Hai – Linh Khí Khởi Động

Ba ngày sau, trong lòng dãy Thái Vân cổ sơn, từng dòng linh khí ngưng tụ thành cột sáng bắn thẳng lên trời. Những khe nứt trong không gian mở rộng, từng bậc thềm đá dẫn xuống tầng thứ hai của Cửu Trọng Bí Cảnh từ từ lộ diện.

Một đám tu sĩ đứng đợi từ trước, người nào cũng lộ vẻ kích động. Tầng thứ nhất hầu như toàn dị thú và tài nguyên cơ bản. Còn tầng hai?

“Là di tích thượng cổ chân chính, là nơi các đại tông môn chờ đợi để tìm truyền thừa!”

Giữa dòng người hỗn loạn, một bóng dáng mảnh mai lặng lẽ bước tới, áo vải đơn sơ, tóc buộc nhẹ bằng dây cỏ khô.

Tử Yên.

Nàng không ở bên Hạ Dương mà chọn đi trước. Trong lòng nàng có một cảm giác không thể nói rõ – mơ hồ có tiếng gọi từ tầng sâu của bí cảnh, như linh hồn nàng đã từng quen thuộc với nơi đó.


2. Dị Tộc Xuất Hiện – Huyết Ẩn Tông

Tại một góc khuất gần lối vào tầng hai, ba bóng người khoác áo choàng đỏ thẫm, mặt che kín bởi mặt nạ xương, đang quan sát Tử Yên.

Tên đứng đầu chậm rãi nói:

“Huyết văn trên trán nàng ta tuy chưa hiện hình, nhưng khí tức đúng là Tử Huyết cổ hệ. Là dấu hiệu của huyết mạch Thiên Tàn nhất mạch.”

Một kẻ khác cười khẽ:

“Chủ thượng đã ra lệnh. Bất kể sống chết, phải mang nàng về. Dù là phế thể cũng phải hút ra tinh huyết.”

Tên thứ ba rút ra một đoản cốt màu đen, cắm xuống đất. Một đạo huyết vụ lan tỏa. Không ai phát hiện – kể cả các Nguyên Anh kỳ đang trấn giữ ngoài trận pháp.


3. Tử Yên Gặp Nạn – Huyết Môn Lộ Diện

Khi Tử Yên bước tới một mỏm đá có khắc phù văn cổ, trước mắt nàng lóe lên ánh đỏ.

Ầm!

Đất đá rung chuyển, từ dưới lòng đất mọc lên một Huyết Môn – cánh cổng làm từ xương người và thịt huyết, kéo theo từng sợi máu bám lấy tay chân nàng.

“A… Đây là cái gì?!”

Một vòng xoáy không gian mở ra, nàng bị hút vào trước khi kịp kêu cứu. Cảnh vật xung quanh biến đổi, nơi nàng tỉnh lại là một huyết động, âm u, tanh tưởi, từng tiếng rên rỉ mơ hồ vang lên trong gió.


4. Trong Động Phủ – Hạ Dương Cảm Ứng Dị Biến

Tại động phủ tầng trên, Hạ Dương đang nhập định thì mở bừng mắt. Giữa tâm thức hắn, huyết văn trên ngực rung lên dữ dội. Một tia thần niệm tràn đến, kết nối với mạch máu của Tử Yên như có sợi dây vô hình.

“Tử Yên gặp chuyện.”

Trong khoảnh khắc đó, hắn thấy được mơ hồ hình ảnh nàng bị kéo qua một cánh cổng máu, thân thể bị trói, linh lực bị áp chế.

Hắn lặng lẽ đứng dậy.

Không một tiếng động. Không vội vàng, không nóng nảy.

Chỉ nhẹ nhàng lấy ra từ trong động phủ một lá phù màu tím đậm, thêu hình hổ nhe nanh.


5. Huyết Ẩn Thủ Vực – Tiến Vào Địa Cung

Trong huyết động, Tử Yên bị giam trong kết giới hình trái tim, máu nhỏ giọt không ngừng, mỗi giọt lại hút lấy một phần linh hồn nàng.

Ba kẻ áo đỏ bước vào. Tên cầm đầu bỏ mặt nạ ra — khuôn mặt như đầu rắn, đôi mắt đỏ máu, nở nụ cười rợn người.

“Tử Huyết mạch hệ của ngươi đúng là loại cổ huyết cực hiếm. Một khi thức tỉnh, không chỉ bản thân ngươi... mà những kẻ từng tiếp xúc huyết mạch với ngươi cũng sẽ bị phản phệ.”

Tử Yên nghiến răng:

“Ngươi... muốn gì?!”

“Chúng ta không cần ngươi sống. Chỉ cần Huyết Ấn bên trong ngươi. Thứ đó là khóa dẫn mở... ‘Huyết Mạch Đệ Tam’.”

Nói rồi, hắn nâng tay, một thanh huyết châm dài như chỉ bạc xuất hiện, chĩa vào tim nàng.


6. Hạ Dương Xuất Thủ – Gió Không Tiếng

Khi châm sắp đâm xuống, một tiếng “xoẹt” vang lên như dao xé vải.

Một làn khói trắng bay qua. Tên dị tộc mặt rắn còn chưa hiểu chuyện gì thì đầu đã rơi xuống đất.

Không có linh lực dao động. Không có thần niệm phát ra.

Hai kẻ còn lại biến sắc.

“Ai?!”

Trong bóng tối, một nam tử mặc áo vải nâu, lưng đeo sọt thuốc, bước ra như từ hư vô.

Giọng nói hắn nhẹ như gió lướt lá:

“Ai cho phép các ngươi... chạm vào người của ta?”

Một trong hai tên cắn răng, rút pháp bảo. Nhưng chưa kịp niệm chú, cổ tay hắn rụng xuống, máu phun ra như suối.

Tên còn lại run rẩy, hét lên:

“Ngươi… là ai?!”

Nam tử không trả lời. Chỉ lặng lẽ vung tay — một lá phù tím bay ra.

Trên phù hiện ra một con hổ bằng sương trắng, gầm lên không tiếng động, lao tới.

ẦM!

Cả huyết động nổ tung. Huyết vụ bị thanh tẩy, kết giới tan rã. Tử Yên rơi vào lòng nam tử, ngẩng lên nhìn:

“Hạ Dương…”


7. Kết Chương – Lặng Lẽ Quay Về

Không nói nhiều, Hạ Dương nhẹ nhàng bế nàng ra khỏi tàn tích, quay về động phủ. Ngoài bí cảnh, nhiều pháp khí cảm ứng chấn động — nhưng không ai có thể truy được dấu vết hắn để lại.

Vài giờ sau, các tông môn phát hiện di tích bị diệt, thi thể bị giết bằng một loại sát pháp cực cao – không lưu khí tức.

Thiên Âm Tông run rẩy:

“Hắn… đã ra tay rồi.”


📜 Cuối chương 92:

  • Tử Yên bị Huyết Ẩn Tông bắt, suýt bị lấy huyết mạch cổ.
  • Hạ Dương dùng một lá phù đã giấu kín từ thời Tiên giới diệt sát đối phương trong nháy mắt.
  • Hắn vẫn không để lộ cảnh giới, chỉ xuất thủ trong bóng tối, khiến thiên hạ càng thêm kinh nghi.
  • Bí cảnh sắp mở tầng ba — nơi sẽ xuất hiện Thiên Tinh Đài, có thể nhìn thấy vận mệnh và bí mật kiếp trước.

 

Chương 93: Thiên Tinh Đài Hiện Thế – Vận Mệnh Lộ Cơ


1. Tầng Thứ Ba Mở – Thiên Cơ Chấn Động

Ba ngày sau, tầng thứ ba của Cửu Trọng Bí Cảnh chính thức mở ra. Mặt đất rung chuyển dữ dội, từng tia linh quang như sóng thần tràn ra, đánh tan toàn bộ trận pháp phong tỏa. Giữa không trung, một tòa đài cao bảy trượng bằng ngọc xanh từ từ nổi lên.

Thiên Tinh Đài.

Tương truyền, kẻ đứng trên đài có thể ngộ ra “nhất tắc thiên cơ”, soi thấy vận mệnh bản thân, thậm chí là quá khứ của kiếp trước nếu đủ cơ duyên. Nhưng nếu căn cơ không vững, sẽ bị thiên cơ phản phệ, tan thành mây máu tại chỗ.

Rất nhiều tu sĩ tụ tập, ai cũng nhìn đài cao mà tim đập thình thịch.

Từ trên trời, truyền đến giọng nói già nua mà đầy uy nghiêm:

“Ai có gan bước lên đài, chấp nhận lộ mệnh số, đổi lấy một thoáng thiên cơ, cứ việc thử!”

Đám thiên tài của các đại tông môn bắt đầu hành động. Đầu tiên là Chu Vô Tịch của Huyễn Vân Tông – tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Hắn bước lên đài, thần sắc kiêu ngạo, ánh sáng bảy màu bao phủ thân thể.

“Ta Chu Vô Tịch, muốn nhìn xem tương lai bản tọa sẽ bước vào Hóa Thần, hay nghịch chuyển thiên mệnh?”

Ầm!

Trên trời hiện ra một dòng sông ánh sáng, hình ảnh mơ hồ: một người đứng giữa tinh không, đối kháng vạn giới… nhưng ngay sau đó, hình ảnh tan biến, máu từ miệng hắn trào ra, bị thiên cơ phản phệ, ngã lăn xuống đất, thọ nguyên giảm nửa.

Mọi người chấn động, lòng sinh e ngại.


2. Kẻ Đứng Bên Ngoài – Hạ Dương Giả Mù

Xa xa, trong một góc núi khuất gió, Hạ Dương đang ngồi xếp bằng bên một gốc liễu già, tay cầm một ống trúc làm ấm trà, bên cạnh là lão trâu già đang gặm cỏ.

Tử Yên khoác áo lông thỏ ngồi đối diện, ánh mắt lo lắng:

“Huynh thực sự không định lên Thiên Tinh Đài sao? Nếu có thể nhìn ra cơ duyên tương lai...”

Hạ Dương cười nhạt, tay rót chén trà:

“Thiên cơ có lộ, ắt có nhân quả. Một khi đã soi quá sâu, lại tự trói mình trong vận mệnh. Kẻ tu đạo, há chẳng phải nên vô câu vô thúc?”

Tử Yên nhìn hắn, ánh mắt như đang cố đọc thấu đáy lòng nam tử này. Nhưng hắn vẫn là hắn – ánh mắt đạm nhiên, dáng ngồi như người phàm.


3. Tranh Giành Thiên Cơ – Mưu Đồ Hiện Hình

Lúc này, từ phía tây bí cảnh, Thanh Vân TôngKim Tượng Phái xảy ra xung đột quanh việc tranh giành quyền lên Thiên Tinh Đài. Pháp khí tung bay, sát khí ngút trời.

Bên trong Thiên Tinh Đài, một luồng khí tức lạ lẫm đang dâng lên.

Có người kinh hô:

“Không phải thiên cơ... đó là Thiên Vị Phù Văn – văn tự cổ của Thái Cổ Nhân Tộc, chỉ hiện ra khi có ‘biến mệnh chi thể’ xuất hiện!”

Ngay sau đó, phù văn cổ lấp lóe, đài cao phát sáng tím đậm – một dấu hiệu chỉ có một lần trong vạn năm.

Từng kẻ có mặt đều tái mặt:

“Chẳng lẽ... có kẻ sở hữu vận mệnh ‘nghịch thiên’?”


4. Một Lão Ăn Mày Tiến Lên – Huyền Cơ Mở

Giữa lúc thiên tài các tông môn còn do dự, một lão già rách rưới, chân đi dép cỏ, áo vá vai, gậy tre khập khiễng… từng bước đi lên Thiên Tinh Đài.

Không ai để ý hắn.

Đến khi hắn bước chân cuối cùng, ánh sáng trên đài bỗng vỡ tung!

Toàn bộ Thiên Tinh Đài chấn động!

Phù văn cổ ngưng tụ thành hình: một con hắc long quấn lấy chuông đồng, phía sau là chín cánh cửa vận mệnh xoay quanh, từng cánh mở ra lại làm thiên địa gào thét.

Cả bí cảnh như sắp sụp đổ.

Có kẻ hét lên:

“Không! Hắn… là người mang Thiên Mệnh Cửu Cung! Loại thể chất này… sớm đã tuyệt tích từ thời đại Thái Cổ!”

Một trưởng lão Nguyên Anh kỳ của Thiên Linh Môn ngã quỵ tại chỗ, mắt nhìn bóng dáng lão già đang đứng giữa quầng sáng:

“Không thể nào… sao có thể là tên phàm phu từng xin ăn ở chân núi Linh Cốt?!”

Hạ Dương vẫn đứng đó. Gió nhẹ thổi tung vạt áo.

Tử Yên ngây người:

“Là… huynh?”

Hạ Dương khẽ thở dài:

“Giấu mấy chục năm, đến lúc cũng bị ép lộ. Ta đâu muốn.”


5. Bất Tử Ấn Hiện – Vận Mệnh Lộ Ra

Từ thiên không, một bàn tay mờ ảo ngưng tụ, muốn vươn xuống bắt lấy hắn – là ý chí của bí cảnh, muốn thu hồi “nghịch thiên chi mệnh”.

Hạ Dương ngẩng đầu, nhẹ nhàng nâng tay. Không pháp bảo, không linh lực, chỉ một ý niệm.

Ầm!

Thiên không nổ tung. Bàn tay tan biến.

Toàn bộ linh hồn những ai đứng gần đều bị chấn nhiếp. Có kẻ còn quỳ xuống, miệng run rẩy:

“Chỉ một niệm… đẩy lùi thiên đạo ý chí? Đây… là cảnh giới gì?!”

Từ sau lưng Hạ Dương, mờ mờ hiện lên một ấn ký hình hoa sen chín cánh, ẩn giấu trong huyết mạch hắn từ lâu.

“Bất Tử Ấn!”

“Truyền thuyết... chỉ những kẻ từng chết một lần nhưng không chết, mới có thể mang Bất Tử Ấn! Hắn… đã từng nghịch lại sinh tử?”


6. Kết Chương – Rời Khỏi Đài Cao

Hạ Dương quay đầu nhìn mọi người, ánh mắt sâu không đáy:

“Chuyện hôm nay… các ngươi coi như chưa từng thấy.”

Nói rồi, hắn thu hồi khí tức, trở lại dáng vẻ bình thường, áo cũ, mặt không biểu cảm, dắt Tử Yên quay về gốc liễu như chưa từng có gì xảy ra.

Chúng tu ngơ ngác.

Không ai dám mở miệng. Không ai dám đuổi theo.

Một người rời khỏi, để lại một câu nói duy nhất trong lòng tất cả:

"Ẩn long, đã thức tỉnh."


📜 Cuối chương 93:

  • Thiên Tinh Đài mở ra thiên cơ, nhưng cũng ép Hạ Dương phải ra mặt.
  • Hắn chỉ xuất thủ trong vô thanh vô tức, khiến cả thiên tài các đại tông môn chấn động.
  • Dấu hiệu Bất Tử Ấn và mệnh cách “Thiên Mệnh Cửu Cung” cho thấy thân phận hắn không tầm thường – có thể là kẻ từng sống sót qua Thiên Kiếp Hủy Diệt.

 

Chương 94: Tầng Hư Ảnh Kiếp Trước – Hạ Dương Là Ai?


1. Rời Khỏi Thiên Tinh Đài – Sóng Ngầm Nổi Lên

Sau khi Hạ Dương rời khỏi Thiên Tinh Đài, cả tầng ba của Cửu Trọng Bí Cảnh rơi vào một sự tĩnh mịch kỳ lạ. Không ai dám bàn luận công khai về những gì đã chứng kiến. Những kẻ từng tận mắt nhìn thấy hắn đứng lặng lẽ phá tan thiên cơ, ngăn cản ý chí bí cảnh, đều thầm ghi nhớ trong lòng hai chữ:

“Không thể đụng tới.”

Hắn không tranh cơ duyên, không đoạt bảo vật, nhưng chính vì vậy mà lại trở nên nguy hiểm nhất.

Hạ Dương dắt theo Tử Yên rời đi, không nhìn ai, cũng chẳng màng tới những ánh mắt kinh nghi bất định phía sau. Dáng vẻ vẫn là một tán tu giản dị, vạt áo bạc màu, tay áo xắn lên để lộ vết vá, gùi tre sau lưng lặc lè cỏ khô, như thể chỉ là một tiều phu lạc đường trong tiên cảnh.


2. Giữa Đêm Tĩnh Lặng – Mộng Nhập Hư Vô

Đêm đến, Hạ Dương chọn một sơn cốc u tĩnh để nghỉ ngơi. Tử Yên đã chìm vào giấc ngủ say. Lúc này, Hạ Dương mới lặng lẽ mở mắt. Ánh trăng hắt lên gương mặt hắn, chiếu rõ vẻ cô tịch như nước.

Hắn ngồi xếp bằng, tay kết pháp ấn cổ xưa. Một chiếc ngọc giản đen nhánh hiện lên từ trong giới chỉ, chính là mảnh ngọc hắn giữ từ mười năm trước, đào được trong một ngôi cổ mộ vô danh ở thôn Thanh Tuyền.

Khi linh lực truyền vào, ngọc giản bất chợt phát sáng, tạo thành một vầng huyễn ảnh lơ lửng trên không.

Đó là một bóng người – tóc dài phiêu dật, mặc y bào đen tím, đứng giữa tinh không. Sau lưng là một vòng nhật luân chín tầng, mỗi tầng chứa hàng trăm vì sao nhỏ như đang vận chuyển.

Từng chữ cổ vang vọng:

“Vạn đạo quy tâm, nghịch chuyển luân hồi – Hạo Thiên Chân Nhân, đệ nhất ma tiên thời Thái Cổ, chiến vỡ thiên mệnh, đọa nhập vô danh…”

Hạ Dương mở mắt.

“…Lại là ta sao?”


3. Hồi Ức Loé Sáng – Hạo Thiên Ma Ảnh

Từng đoạn trí nhớ chắp vá như những mảnh gương vỡ, lúc này dần hiện rõ. Trong tâm thức hắn, một giọng nói vang lên, lạnh lùng mà uy nghi:

“Ngươi đã chết – nhưng Thiên Đạo không dám để ngươi tan biến. Bởi vì nếu ngươi diệt, Luân Hồi cũng lung lay.”

Cảnh tượng lướt qua:

  • Một kẻ ngồi xếp bằng trong Ma Vực, thân thể bị xuyên bởi cửu thiên lôi trụ.
  • Hàng vạn tu sĩ Hợp Thể, Đại Thừa, thậm chí cả Thiên Nhân, đứng xa ba vạn dặm vẫn không dám tiến gần nửa bước.
  • Thiên Đạo buộc phải dùng vận mệnh để trấn áp – ép hắn luân hồi vào phàm giới, đánh vỡ ký ức, tiêu tán thần hồn, để hắn sống lại như một phàm nhân.

4. Bí Mật Bị Phong Ấn – Hồn Lực Kết Tụ

Từng dòng linh hồn lực tan vỡ nay dần quay về. Hạ Dương cảm nhận trong đan điền, có một cấm ấn cổ phù đã lung lay.

Nếu hắn muốn, có thể phá giải, lấy lại một phần sức mạnh kiếp trước – Hạo Thiên Chân Nhân.

Nhưng hắn không làm.

“Kiếp trước chém thiên đạo, kiếp này... ta chỉ muốn sống như một người bình thường.”

Hắn thu ngọc giản, xóa tan huyễn ảnh, linh lực cũng tản ra. Mọi thứ lại trở về vẻ tĩnh lặng như chưa từng có gì.

Tử Yên trở mình, khẽ hỏi trong mơ:

“Ca ca... mai có về lại thôn không?”

Hạ Dương đáp khẽ, như thì thầm với gió:

“Ừ, về.”


5. Hào Quang Vô Danh – Nhân Gian Độn Thế

Sáng hôm sau, mọi người lại thấy một tán tu áo cũ, gùi cỏ, dắt theo một cô gái nhỏ trở về vùng biên bí cảnh, rồi âm thầm rời đi, không lưu lại tung tích.

Không ai biết, kẻ vừa phá vỡ vận mệnh, khiến Thiên Đạo giật mình, lại mang theo ấm trà, củ khoai, cùng một con trâu già lững thững đi về phía quê làng thôn Thanh Tuyền.


6. Ngoại Cảnh – Sóng Gió Tụ Về

Cùng lúc đó, tại các đại tông môn:

  • Thiên Linh Môn, Thái Huyền Cốc, Cửu Hoa Kiếm Tông đều triệu tập trưởng lão nội môn để tra xét thân phận Hạ Dương.
  • Một số tu sĩ từng giao thủ với hắn khi ở tầng bí cảnh đầu tiên giờ đều biến mất một cách kỳ lạ.
  • Có kẻ âm thầm dâng tấu lên Thiên Đình Phủ để điều tra lai lịch của "Hạo Thiên Mệnh Cách".

Một cuộc truy xét quy mô lớn, nhắm vào một cái tên chưa từng được ghi trong bất kỳ hồ sơ nào:

Hạ Dương – quê quán thôn Thanh Tuyền, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ (giả), không môn phái, không sư thừa, không bối cảnh.

Bí ẩn quá lớn.

Càng bí ẩn, càng nguy hiểm.


📜 Cuối chương 94:

  • Hạ Dương chính là Hạo Thiên Chân Nhân kiếp trước – một kẻ từng phá thiên đạo, bị ép chuyển sinh làm người phàm.
  • Hắn đã nhớ lại một phần ký ức, nhưng chưa chọn khôi phục tu vi cũ, mà vẫn kiên quyết sống ẩn thế.
  • Tuy nhiên, bí mật đã bị khơi động – và các đại thế lực bắt đầu chuyển động...

 

Chương 95: Truy Tung Trên Linh Sơn – Huyết Vụ Hợp Kích Kế


1. Sương Sớm Linh Sơn – Bóng Đen Đến Gần

Linh Sơn nằm ở rìa phía tây Nam Vực, nơi sơn mạch trập trùng quanh năm mây mù che phủ. Người phàm đồn rằng nơi đây có yêu vật ẩn cư, thần tiên sinh sống, nên ít ai bén mảng.

Nhưng hôm nay, trên đỉnh Linh Sơn xuất hiện bốn bóng người mặc áo bào đen, che kín dung mạo, sau lưng đeo pháp khí sát khí lẫm liệt. Bọn chúng lặng lẽ xuất hiện như bóng ma, không một tiếng động, từng bước đạp lên lá khô mà không hề gây ra tiếng động nào.

Dẫn đầu là một nữ tử bịt mặt, giọng nói lạnh như sương:

“Tung tích đã xác nhận, tên đó từng xuất hiện ở vùng này ba hôm trước. Tên là Hạ Dương, tu vi hiển hiện chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ… nhưng tất cả những gì ta thấy đều quá mức bất thường.”

Một gã áo đen phía sau lên tiếng:

“Một Trúc Cơ có thể phá vỡ Thiên Cơ Ấn tầng ba bí cảnh? Không có khả năng. Hắn chắc chắn là tu sĩ Đại Thừa hoặc hóa thân của cổ tu tiền triều, đang ẩn thế tu luyện.”

Người thứ ba cười gằn:

“Bất kể hắn là ai… đã bị Thái Huyền Cốc chúng ta để mắt tới, thì hoặc quy phục, hoặc… xóa tên khỏi Tam Giới.”


2. Quê Cũ Thanh Tuyền – Một Bữa Cơm Giản Dị

Trong khi đó, ở một tiểu viện bên bìa rừng thôn Thanh Tuyền, Hạ Dương đang lật cá khô nướng trên bếp đất. Bên cạnh là một nồi cháo nóng sôi lục bục, hương thơm bay khắp sân. Tử Yên ngồi rửa rau dưới giếng, vẻ mặt hồn nhiên như một tiểu muội nhà quê.

Không khí nơi đây yên bình đến lạ thường. Dưới gốc cây mận già, một con trâu nằm lim dim nhai lại cỏ khô, hoàn toàn không hay biết một nhóm sát thủ cấp Nguyên Anh trở lên đang âm thầm áp sát.

Hạ Dương ngẩng đầu nhìn về phía tây, khóe môi khẽ cong.

“Ba canh giờ nữa, gió sẽ đổi chiều. Sát khí theo mây tụ về đỉnh Linh Sơn. Thái Huyền Cốc à… các ngươi đã đến thật.”


3. Đêm Tàn – Sát Khí Lặng Lẽ Giáng Xuống

Canh ba, bầu trời âm trầm như phủ bởi mực đặc. Trong rừng sâu sau tiểu viện, bốn bóng đen tản ra tứ phương, tạo thành Tứ Huyết Vụ Sát Trận – một loại sát trận cổ xưa từng được dùng để vây giết Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ thời cổ.

Nữ tu bịt mặt vung tay, pháp phù đỏ như máu bay lên, hoá thành tầng sương mù thấm độc lan dần ra khắp sơn thôn. Mọi tiếng côn trùng ngưng bặt. Áp lực vô hình tràn ngập.

Tử Yên trong phòng nhỏ bất giác rùng mình, ngẩng đầu hoảng hốt:

“Ca ca, bên ngoài có… có sát khí.”

Hạ Dương bước ra hiên nhà, tay cầm chén trà.

“Không sao. Uống hết chén trà này, trời sẽ sáng.”


4. Bốn Sát Thủ – Một Đòn Kết Liễu

Ngay khoảnh khắc đó, bốn bóng đen đồng loạt lao ra, từng người thi triển bản mệnh pháp khí:

  • Một thanh kiếm xương trắng bắn ra hơn ba trượng.
  • Một cây ô đen xoay tròn, tỏa ra lôi vân độc mây.
  • Một chuỗi Phệ Hồn Chung rung nhẹ phát ra âm ba sát tâm.
  • Và một viên huyết đan nổ tung giữa không trung, tạo ra Huyết Vụ Kết Giới.

Tất cả tập trung một kích vào thân ảnh Hạ Dương – người vẫn đứng đó, không hề động đậy, như một phàm nhân không chút tu vi.

“Chết đi! Không kịp niệm chú đâu!”


5. Gió Ngừng – Cây Không Rung

Khi bốn pháp bảo đồng thời nện xuống, không gian tưởng chừng như bị nghiền nát.

Nhưng rồi… không có tiếng nổ.

Không có ánh sáng.

Chỉ là bốn sát thủ ngơ ngác phát hiện thân thể mình đã bất động hoàn toàn, thần thức bị áp chế, linh lực không thể vận chuyển.

Giữa không trung, mọi công kích tan thành bụi mù, như va phải một vực sâu vô hình.

Hạ Dương khẽ nâng mắt. Không một tia sát khí. Không có uy áp. Chỉ là một cái liếc mắt nhàn nhạt, nhưng thế gian lặng câm.

“Giả làm tán tu giỏi lắm, nhưng hành sát theo lệnh Cốc Chủ... lại dùng sát trận thượng cổ giữa chốn dân làng?”

Giọng hắn vang lên, nhẹ như gió:

“Các ngươi... không xứng chết ở đây.”

Một cái vung tay.

Phụp!

Cả bốn sát thủ đều mất đi toàn bộ linh lực, trở thành người phàm, rơi xuống đất bất tỉnh. Mạch môn bị phong, pháp hồn bị trấn, không còn là tu sĩ.


6. Về Với Quê Mình – Lặng Mà Không Tĩnh

Sáng hôm sau, người trong thôn Thanh Tuyền không hề hay biết đêm qua có sát thủ xuất hiện. Chỉ có vài đứa trẻ tinh nghịch thấy bốn “người say rượu” nằm dưới chân núi, liền kéo nhau ra xem.

Hạ Dương vẫn đi hái thuốc trong rừng, chăm mảnh ruộng nhỏ, hệt như ngày thường. Nhưng trong mắt hắn, mây khí giữa trời đã bắt đầu rối loạn – một dấu hiệu các thế lực đang động binh khí.

“Bắt đầu rồi…”


📜 Cuối chương 95:

  • Thái Huyền Cốc gửi sát thủ truy tung Hạ Dương, nhưng bị hắn dễ dàng vô hiệu hoá mà không cần xuất thủ thật sự.
  • Hạ Dương chưa giết ai – nhưng cũng đã bộc lộ uy lực tuyệt đối, khiến những thế lực ẩn trong bóng tối phải dè chừng.
  • Cuộc truy sát sắp bước vào giai đoạn toàn diện.

  Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.

  Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗

👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy

🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét