Chương 101: Gió Nổi Vân Động – Bí Môn Được Mở
🌄 Ngày thứ
hai của Thiên Linh Thịnh Hội – vòng tứ kết
Sương
sớm còn lấp lánh trên mái ngói Vân Đài, linh khí dao động đã như sóng biển cuồn
cuộn. Các đệ tử ưu tú nhất đã lộ diện. Bên dưới quảng trường, quần hùng tề tựu,
ánh mắt cháy rực hâm mộ lẫn tham vọng.
Trên
lôi đài, khí tức Kim Đan tầng tầng trùng điệp, linh bảo, pháp quyết, thần thông
đều lần lượt xuất hiện. Tiếng nổ vang, tiếng linh lực vỡ nát vang vọng cả mười
dặm quanh thành.
🧑🦱
“Trận tiếp theo: Tán tu Khương Dạ Minh… đối chiến… Lôi Tâm!”
Cả
quảng trường xôn xao. Lôi Tâm, đệ tử chân truyền của Lôi Phách Môn, thân
mang Lôi Linh Căn, tu vi Kim Đan trung kỳ, từng lấy một chiêu đánh bại đệ tử
Nguyên Anh sơ kỳ (trong trạng thái bị thương).
Còn
Khương Dạ Minh, kẻ không ai biết rõ, chẳng có linh căn rõ ràng, không khí tức,
không tông môn, không chỗ dựa…
Khương
Dạ Minh bước lên đài, áo xám cũ phủ đầy bụi đường, ánh mắt trầm như đá cổ.
⚡ Lôi Tâm
đứng giữa trời, tay cầm song kiếm, từng tia lôi điện như rồng nhỏ uốn lượn quanh
thân.
“Tán
tu? Hừ, người như ngươi không xứng đặt chân lên Vân Đài này.”
Hắn
điểm chân, “Lôi Nộ Bát Hoang”, một chiêu sát chiêu cực mạnh của Lôi
Phách Môn, đã nổ tung như sấm giáng.
⚡⚡⚡
Lôi
quang giáng xuống như thiên phạt, người bên ngoài chỉ thấy ánh sáng chớp lóa,
không ai rõ Khương Dạ Minh làm gì — chỉ có các trưởng lão Hóa Thần trong
tháp quan chiến lặng người.
Trong
màn lôi quang, một bóng áo xám lững thững bước ra. Không thương tổn, không một
vết bụi.
Một chiêu của Lôi Tâm – tan thành mây khói.
Khương
Dạ Minh nhẹ giọng:
“Ngươi
luyện lôi đạo chưa đủ tinh. Khi nội lôi tâm không định, ngoại lôi chỉ là trò
đùa trẻ con.”
“Nếu
là mười năm sau, có thể chạm vào viền áo ta.”
🎤 Dưới đài im
lặng đến cực điểm.
Một
vị trưởng lão của Ngọc Hoa Cốc lẩm bẩm:
“Đây…
không phải tu sĩ bình thường. Thể chất hắn… là Tiên Cốt?”
Một
vị lão giả của Cổ Vân Tông sắc mặt ngưng trọng:
“Không…
đây là Vô Căn Thể Dị Biến – thể chất chỉ có trong ghi chép cổ tịch!”
🌌 Giữa lúc
mọi ánh mắt còn đắm chìm trong trận đấu khó hiểu vừa qua, trời đất bỗng nhiên
dị động.
ẦMMMM!
Giữa
quảng trường, một vòng xoáy linh khí hiện ra, từng ký hiệu cổ ngữ như
rồng uốn lượn, “Tử Vân Động Phủ” – truyền thuyết đã lâu đời – hiện thế!
Toàn
trường chấn động. Thậm chí các trưởng lão cấp Nguyên Anh cũng đứng dậy.
“Cơ
duyên lớn đến rồi! Người thắng trận vừa rồi sẽ là người đầu tiên bước vào cửa
động phủ!”
Tất cả ánh mắt đổ dồn về Khương Dạ Minh.
🪶
Hắn đứng đó, ánh mắt sâu như biển đêm, tay đặt lên vòng xoáy ánh sáng. Nhưng
khi tất cả tưởng hắn sẽ bước vào trước tiên, thì…
“Tại
hạ thấy mình vận số chưa đủ, mạo muội đi trước e thất lễ. Xin nhường vị trí này
cho người xứng đáng hơn.”
Cả
trường ngỡ ngàng.
Một
lão đạo Hóa Thần cau mày:
“Ngươi...
không muốn cơ duyên?”
Khương
Dạ Minh cúi đầu, điềm đạm đáp:
“Thiên
địa hữu đại đạo, cưỡng cầu tất phản. Tại hạ... thích đợi duyên lành tự tới
hơn.”
🌫️ Trong khi
những thiên tài khác tranh nhau lao vào động phủ, Khương Dạ Minh lặng lẽ quay
người, rời khỏi quảng trường giữa hàng ngàn ánh mắt nghi hoặc.
Không
ai biết — ngay lúc hắn bước qua bậc đá, hệ thống vang lên:
Khương
Dạ Minh nhẹ cười:
“Người
khác tranh… ta chờ. Trời cho, thì lấy. Không cho, càng yên lòng.”
Chương 102: Tử Vân Động Phủ – Động Trung Tiên Ảnh
🌌 Trong
không gian linh khí ngưng tụ dày đặc giữa lòng núi Tử Vân, động phủ thần bí rốt
cuộc đã mở ra.
Đệ
tử các đại phái, thiên kiêu tán tu, tất cả như thiêu thân lao vào cửa động, hy
vọng giành được một tia cơ duyên. Tử Vân Động Phủ — từng được ghi lại trong cổ
tịch là nơi tọa hóa của một vị Chân Tiên thời thượng cổ. Dù chỉ nhặt được một
mảnh tàn bút, cũng đủ bước vào Nguyên Anh, thậm chí Hóa Thần.
🔮 Bên
trong động phủ, tầng tầng cấm chế cổ xưa được kích hoạt. Khắp nơi linh khí
ngưng kết thành sương tím, dị tượng giăng khắp. Kẻ tu vi thấp chỉ cảm thấy đầu
óc mê muội, linh lực vận chuyển trì trệ.
Lôi
Tâm vừa gượng dậy sau thất bại, đã dẫn đầu tiến vào, ánh mắt căm hận lẫn tham
lam. Hắn thề phải giành lại thể diện bằng cơ duyên trong động phủ này.
Ở
phía xa, các thiên kiêu như Tần Vũ Phi của Cửu Hoa Kiếm Tông, Trần
Hàn của Bách Thảo Cốc, Ma nữ Lạc Tuyết… đều vào theo lối riêng, dẫn
theo các đội hộ pháp, pháp bảo lơ lửng quanh người, vô cùng cẩn trọng.
🧓
Tại một cánh rừng hư ảo trong động phủ, nơi linh khí dồn tụ kỳ lạ thành
hình trăng lưỡi liềm giữa đất, một luồng khí tức đột nhiên khẽ động.
Khương Dạ Minh xuất hiện.
Không
ai biết hắn vào từ lúc nào, cũng chẳng ai nhận ra, bởi ngay từ bước đầu tiên,
hắn đã vận “Thiên Mệnh Tàng Ảnh Quyết” – thần thông mới hệ thống ban
thưởng, có thể hòa tan khí tức vào thiên địa, vượt qua tất cả cấm chế cảm ứng.
“Tiên
phủ này… đúng là nơi thử lòng người.”
Khương
Dạ Minh cúi đầu quan sát: một viên Linh Thai Tinh Hạch nằm giữa vòng
pháp trận cổ xưa – chính là vật dẫn khí tụ anh hoa, dưỡng nguyên thần.
Không
vội lấy, hắn bấm quyết, gọi ra một đạo phù văn ẩn, lặng lẽ làm phá trận
trong vô hình. Đến khi hoàn toàn giải trừ, hắn mới đưa tay cất vật ấy, như
một người đang dạo chợ mua rau, bình tĩnh không chút tham niệm.
💀 Cùng lúc
đó, ở khu vực trung tâm động phủ, một cổ quan tài đá nứt toác!
Từ
trong quan tài, một thi thể mặc đạo bào màu nguyệt ngân từ từ ngồi dậy.
Hai hốc mắt trống rỗng bỗng bừng sáng lục quang. Một giọng nói như từ thời viễn
cổ vang vọng:
“Kẻ
bước chân vào... liệu có đủ tư cách kế thừa Đạo Thống Tử Vân?”
Cả
động phủ chấn động, linh khí bùng nổ, các đệ tử bị cuốn vào một trận ảo cảnh
trắc thí tâm tính.
Tần
Vũ Phi bị cuốn vào ảo trận Kiếm Tâm, Trần Hàn thấy mình mất hết linh căn, còn
Lạc Tuyết thấy bản thân rơi vào Ma Huyết Trì…
🌿 Chỉ có
một người, điềm nhiên bước trong cảnh giới vô hình.
Khương
Dạ Minh đứng giữa một vườn hoa trắng, mỗi bông hoa là một ký ức – có cả ký ức
hắn khi còn ở trái đất, khi còn là phàm nhân – khi chết đi và tỉnh dậy ở thế
giới này.
Một
lão giả áo xám xuất hiện, chính là tàn niệm của vị chủ nhân động phủ.
“Ngươi
không tham, không cầu, không tranh, vì sao bước vào nơi này?”
Khương
Dạ Minh đáp:
“Vì
động phủ tự mở cửa đón ta.”
“Nếu
ngươi đã không cho người tranh, thì cũng chẳng thể từ chối kẻ không muốn tranh
mà vẫn vào.”
✨ Lão giả bật
cười lớn:
“Hảo
tiểu tử, giấu đầu lòi đuôi, nhưng tâm định như núi, chí vững như kim. Đạo thống
của ta… truyền cho ngươi, cũng là thiên mệnh.”
Giữa
không trung, một đạo Tử Vân Lệnh bay thẳng vào đỉnh đầu Khương Dạ Minh.
🔥 Ở bên
ngoài, khi các thiên kiêu còn đang vùng vẫy trong ảo cảnh, bầu trời Tử Vân Động
Phủ bỗng hóa quang, từng đạo hào quang tím nhạt từ trung tâm trào lên trời.
Lạc
Tuyết ngẩng đầu:
“Có
người… đã nhận được truyền thừa rồi!”
Lôi
Tâm giận dữ:
“Là
ai?! Là kẻ nào dám cướp cơ duyên trước mặt ta?!”
💨 Nhưng
Khương Dạ Minh đã rời đi tự lúc nào, bóng lưng hòa vào mây trắng, không ai hay
biết.
Chỉ
có trên vách đá động phủ, một dòng chữ cổ hiện lên tự động:
“Người
kế thừa: Không tên – Không phái – Không cầu danh.”
Bên dưới, một dấu tay mờ ẩn, khí tức sâu không lường nổi.
Chương 103: Đồn Đãi Khởi – Hư Danh Truyền Khắp Tu Chân Giới
🌫️ Nửa
tháng sau khi Tử Vân Động Phủ đóng lại, sóng ngầm khắp tu chân giới bỗng
dâng lên dữ dội.
Không
phải vì các thiên kiêu ai thu được bảo vật nào — mà vì một người bí ẩn,
không tên, không tông môn, đã được truyền thừa của Tử Vân Chân Nhân, trở
thành người kế thừa duy nhất sau vạn năm!
📣 Tin tức này
bắt đầu lan truyền từ một đệ tử của Cửu Hoa Kiếm Tông, khi hắn phát hiện ra
dòng chữ khắc trên vách đá trước khi động phủ sụp đổ.
Từng
lời, từng chữ, như ngọn gió quét qua khắp các đại tông môn.
⚔️ Trong
Ngọc Hư Tiên Tông, trưởng lão Hàn Lão Kỳ mở ra tàng thư, đối chiếu dấu tay
ấy với ký lục cổ:
“Lực
đạo ẩn chứa đại đạo chi ý, khí tức u trầm như biển… Không phải Hóa Thần, thì
chính là tu sĩ bước nửa bước lên Thái Nhất!”
Trong
Lăng Vân Cốc, Ma nữ Lạc Tuyết đang hồi phục cũng nhíu mày:
“Lúc
ta nhìn thấy kẻ đó… hắn chỉ như một tán tu Trúc Cơ sơ kỳ, không ngờ… hắn lại là
người được truyền thừa…”
🌾 Cùng lúc
đó, tại một ngọn núi hoang vắng phía bắc Huyền Linh Vực, một tiểu viện gỗ
đơn sơ ẩn mình giữa rừng trúc xanh.
Trong
tiểu viện, Khương Dạ Minh đang pha trà.
Bên
cạnh hắn, một chú hổ con lười biếng duỗi chân – chính là linh thú mà hắn thu
phục ở tầng hai hệ thống: “Hổ Hồn Thú – Tử Văn”.
Trước
mặt hắn, là tấm phù lục mở ra, hiển thị giao diện hệ thống:
💬 Khương Dạ
Minh khẽ thở dài, giọng điệu nhàn nhã:
“Truyền
thừa cũng lấy rồi… nhưng phiền toái bắt đầu kéo tới.”
Quả
nhiên, chưa đến ba ngày sau…
👣 Một nhóm
người áo lam, đeo phù hiệu của Lục Thanh Môn, đứng bên ngoài trúc lâm.
Một
nữ tu trong số họ cao giọng:
“Tiền
bối trong viện, vãn bối là Lục Thanh Tử, đặc sứ của Lục Thanh Môn, tới đây cầu
kiến, mong tiền bối chỉ điểm một lời.”
Từ
trong viện, chỉ vang lên một tiếng gió thổi qua trúc, không có hồi âm.
“Tiền
bối, trong động phủ, đệ tử Lục Thanh có mắt không tròng, nếu từng đắc tội, xin
được cúi đầu tạ tội…”
Một
lúc sau, giọng nói lười biếng mới vang lên:
“Không
nhớ từng gặp, cũng chẳng cần tạ.”
Đám
người biến sắc, nữ tu cắn răng cúi đầu:
“Vậy…
xin cáo lui.”
🌒 Sau khi họ
đi, Tử Văn Hổ ngẩng đầu, hỏi:
“Chủ
nhân, người không sợ bọn họ gọi cường giả tới sao?”
Khương
Dạ Minh nhấp ngụm trà, bình thản:
“Ngươi
cho là ta sống ẩn lâu như vậy… mà không có chuẩn bị?”
Trên
mặt đất, những viên Ẩn Tàng Linh Thạch bố trí thành một đại trận ẩn giấu
khí tức, kết hợp với hệ thống tạo động phủ ảo ảnh, ngay cả Nguyên Anh kỳ
cũng khó phân biệt thật giả.
🌩️ Bên
kia, trong Vạn Linh Các – một thế lực thông tin lớn nhất tu chân giới, các
câu chuyện truyền thuyết về “vị truyền nhân vô danh” càng lúc càng ly kỳ:
🔮 Nhưng khi
mọi người đổ xô truy tìm, thì chẳng ai thấy được hắn ở đâu.
Chỉ
có trong quán trà nhỏ ở chân núi Tử Mộc, ông lão bán trà thỉnh thoảng kể cho lữ
khách nghe:
Chương 104: Lệnh Truy Sát Bí Ẩn – Ai Muốn Hắn Phải Chết?
🌫️ Trong
một không gian hư ảo, ánh sáng lờ mờ từ từng viên Minh Linh Châu treo lơ
lửng trong không trung, chiếu rọi lên tám bóng người đang ngồi quanh một bàn đá
khổng lồ.
Đây
là Tàng Huyền Hội, một tổ chức ngầm do tám thế lực lớn thành lập, chuyên
xử lý những nhân vật có "nguy cơ phá vỡ cân bằng" trong tu chân giới.
Lão
giả áo đen ngồi vị trí trung tâm, chậm rãi mở miệng:
“Tên
vô danh lấy được truyền thừa Tử Vân, lại không chịu thần phục bất kỳ tông môn
nào. Nếu để mặc hắn trưởng thành… e rằng thiên hạ này sẽ lại có một ‘Tán Tiên
Loạn Đạo’ như năm xưa.”
Một
người khác lạnh lùng:
“Đã
tra, tên hắn là… Khương Dạ Minh. Không tông không phái, không bối cảnh.
Nhưng có hành tung bất định, ẩn cư cực giỏi. Khả năng che giấu tu vi… thậm chí
vượt cả Nguyên Anh kỳ.”
Lão
giả áo bào tím gật đầu:
“Ban
hành lệnh truy sát cấp Ẩn – Bạch Huyết. Chỉ cần có thể xác định vị trí,
thưởng 1000 Linh Thạch Thượng Phẩm. Ai giết được hắn… Vạn Linh Các sẽ xóa tên
người đó khỏi mọi truy vết.”
⚔️ Cùng lúc đó,
tại một tửu lâu nhỏ dưới chân núi Dược Vân, Khương Dạ Minh đang nhấm
nháp một bình rượu hoa mai rẻ tiền.
Hắn
cau mày, mắt khẽ liếc về một tờ phù triện mỏng như giấy lụa bay tới bên cạnh
bàn.
【Tàng Huyền Hội – Lệnh Truy Sát “Ẩn –
Bạch Huyết”: Mục tiêu – Khương Dạ Minh】
Một
dòng nhỏ ở dưới:
“Kẻ
này nguy cơ cao, thân mang đại cơ duyên, cần trừ sớm.”
Khương
Dạ Minh cười nhạt, ánh mắt vẫn bình thản, nhưng bàn tay đã đặt dưới gầm bàn,
nhẹ chạm vào một viên Linh Hỏa Tàng Phù.
“Rốt
cuộc cũng có cá lớn cắn câu…”
🌌 Trong tâm
trí hắn, hệ thống khẽ vang lên:
- Ẩn nhẫn
tiếp tục ẩn tu, nhận 10 điểm kỹ năng ẩn khí.
- Thí
luyện phản kích, chủ động ám sát một kẻ truy sát – nhận 1 mảnh “Thần
Văn Đồ”.
- Tạo
thân phận giả, trà trộn vào một trong các tông môn tham gia truy sát
– nhận pháp bảo “Vô Tướng Giới Chỉ”.
Khương
Dạ Minh trầm ngâm một lát, rồi chọn phương án 3.
“Giết
chưa vội… trước tiên ta phải biết ai đứng sau. Không giết rõ ràng, chết cũng
không cam tâm.”
📿 Vài ngày
sau, tại Vạn Pháp Tông, một thiếu niên tên Lâm Dạ đột nhiên xuất
hiện, thân mang căn cốt thượng phẩm, được tông chủ thu làm ký danh đệ tử.
Không
ai biết, hắn chính là Khương Dạ Minh giả trang.
Dưới
lớp vỏ bọc ấy, hắn từ từ thâm nhập, tìm ra từng đầu mối – từng kẻ phát ra mệnh
lệnh. Từ quản sự nhỏ ở Tàng Kinh Các, tới trưởng lão nội vụ… mỗi người, đều
được hắn ghi nhớ vào danh sách.
🌑 Nhưng… hắn
không ngờ rằng, trong bóng tối còn có một kẻ thứ chín – không thuộc tám
đại thế lực.
Kẻ
đó, là một nữ tử khoác áo choàng đen, đôi mắt tím như yêu hồ, ngồi bên vách đá
ở cực nam Tịch Diệt Hải, lặng lẽ nhìn về phương bắc, khẽ thì thầm:
“Cuối
cùng ngươi cũng chịu ra mặt… Khương Dạ Minh…”
“Ngươi…
chính là người ta đợi suốt hai trăm năm.”
Chương 105: Lâm Dạ Xuất Thế – Gió Ngầm Nổi Lên Trong Vạn
Pháp Tông
🌄 Vạn Pháp
Tông, nội môn khu phía Đông.
Từng
tia linh khí dày đặc như sương mù lượn lờ giữa không trung. Đệ tử nội môn đi
lại tấp nập, tiếng luyện khí, luyện đan vang vọng xa xa. Trong một góc khuất,
một căn tiểu viện rêu phong, thanh tĩnh đến mức chẳng ai ngờ nơi đây lại là nơi
ở của một người mới nhập môn — Lâm Dạ, tức Khương Dạ Minh.
Hắn
khoanh chân tĩnh tọa, hơi thở dài và ổn định như nước, tu vi dao động mơ hồ ở Trúc
Cơ sơ kỳ, nhưng nếu một tu sĩ Kim Đan nhìn kỹ sẽ phát hiện — hoàn toàn
không thể nhìn ra cảnh giới thật sự của hắn.
📜 Trong tâm
trí, hệ thống vang lên:
🎁 Phần
thưởng: “Ảnh Linh Thạch” + kỹ năng “Huyễn Ẩn Thuật – Trung Giai”.
Khương
Dạ Minh mở mắt, lẩm bẩm:
“Linh
Huyết Tán Hồn Thảo… thứ này có thể luyện chế ra một loại độc đan, phá vỡ cảnh
giới tu sĩ tạm thời, khiến đối phương rối loạn chân nguyên… Quả nhiên không
phải thứ dùng để trị thương.”
“Rốt
cuộc Vạn Pháp Tông thu ta làm ký danh đệ tử, là có mục đích…”
🪷
Ba ngày sau, tại Tàng Dược Cốc
Tàng
Dược Cốc là nơi chuyên trồng các loại linh thảo quý hiếm của Vạn Pháp Tông, do Ngũ
trưởng lão – Lý Dược Phong trấn thủ. Ngoại nhân nếu không có lệnh bài, một
bước cũng không thể vào.
Nhưng
đêm nay, một bóng người mảnh khảnh lặng lẽ bước qua lớp cấm chế tầng ngoài như
không khí.
Hắn
dùng kỹ năng hệ thống ban tặng – “Vô Tướng Ẩn Hình”, hòa tan khí tức vào
thiên địa, đến cả thú linh trấn cốc cũng không phát hiện.
Ngay
khi tay chạm vào gốc Linh Huyết Tán Hồn Thảo đang phát ra ánh đỏ nhạt…
📿 Một giọng
nói lạnh lùng truyền đến:
“Lâm
Dạ… không ngờ ngươi lại đến thật. Không hổ danh là ‘Ký danh đệ tử đặc cách’
được tông chủ chọn.”
Khương
Dạ Minh ngẩng đầu, ánh mắt như giếng cổ, không gợn sóng.
“Là
ngươi gọi ta đến.”
Từ
bóng tối bước ra một nữ tử áo tím, mắt như thu thủy, tay cầm một lệnh bài đen
khắc chữ Ẩn.
Nàng
là Ngụy Dao, nội môn đệ tử thân cận của tông chủ, đồng thời là một trong
những “tai mắt” của Tàng Huyền Hội cài vào Vạn Pháp Tông.
“Ngươi
thông minh hơn ta nghĩ. Thứ này…” – nàng ném cho hắn một túi trữ vật – “…là
phần thưởng nếu ngươi muốn tiếp tục sống ở Vạn Pháp Tông như một kẻ vô hại.”
“Còn
nếu phản kháng… hoặc có hành động không nằm trong kiểm soát…”
Nàng
không nói hết câu, nhưng sát ý mơ hồ lan tỏa.
🔥 Nhưng điều
khiến nàng ngạc nhiên là… Lâm Dạ (Khương Dạ Minh) mỉm cười nhạt:
“Ngươi
biết không, khi ngươi đe dọa ta, ta lại thấy mình đang bắt đầu thu hoạch.”
Ngay
lập tức, ba đạo tàng phù trận pháp bùng lên dưới chân nàng — là do hắn
bố trí từ ba ngày trước.
Ngụy
Dao cả kinh, nhưng đã muộn. Huyết quang từ Linh Huyết Thảo bùng nổ, tạm thời
trói chặt thần thức nàng. Trong khoảnh khắc, một chưởng đánh vào đan điền nàng
– không lấy mạng, nhưng phế đi một nửa tu vi.
Khương
Dạ Minh không giết nàng, vì hắn muốn để lại một cái “mồi sống”.
“Truy
sát ta? Tốt. Nhưng để ta xem ai thật sự đứng sau ngươi.”
🌕 Tối hôm đó,
trong tiểu viện, hắn kiểm tra túi trữ vật:
“Nếu
ngươi còn sống sau vụ này, hãy đến Phong Hỏa Cốc trong vòng ba ngày.”
🌫️ Trong lòng
Khương Dạ Minh lặng lẽ hiện lên một ý niệm:
“Một
cái bẫy… hay một lần mời chào?”
Dù
là gì… hắn cũng sẽ đi.
Vì
chỉ có tiến vào trung tâm gió lốc, mới nhìn thấy được bầu trời thật sự.
✨ Mời
bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị
hay nhất.
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi
tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập
nhật mỗi tuần nhé!
0 Nhận xét