CHƯƠNG 66: THIÊN CƠ TÀN ẤN – PHONG ẤN KÝ ỨC
Đường
hầm sau vách đá là một lối đi chật hẹp, quanh co, đầy những phù văn đã mục nát.
Lục Đông khoan thai bước vào, ánh mắt thản nhiên mà lạnh lùng, từng bước đặt
lên những ký hiệu cổ xưa như thể đã quen thuộc từ lâu.
Một
đạo linh quang như chớp bạc lóe lên. Trong khoảnh khắc, không gian trước mắt
Lục Đông vỡ nát, để lộ một phù đồ ngọc trụ cao chín trượng, trên đỉnh
khắc một ký hiệu chữ cổ:
「Thiên」
—
Cả
không gian bỗng như đóng băng. Trong đầu Lục Đông vang lên giọng nói trầm thấp
như xuyên qua hàng vạn năm:
“Kẻ
kế thừa… cuối cùng cũng tới…”
Ánh
sáng từ ký hiệu “Thiên” hóa thành dòng ký ức, ập thẳng vào mi tâm hắn.
Một
trận chiến trên bầu trời đen kịt, mười hai đạo bóng người vây quanh một người
áo xám tay cầm la bàn, đứng đối mặt cả thiên địa.
Một
người nói:
“Thiên
Cơ Môn các ngươi đã biết quá nhiều. Diệt!”
Người
áo xám không nói, chỉ đưa tay xoay nhẹ la bàn — thiên đạo đảo lộn, thời gian
chậm lại một nhịp.
Người
ấy… chính là kiếp trước của Lục Đông.
—
Ký
ức vừa thoáng hiện, Lục Đông liền ngã khụy, máu mũi ứa ra, nhưng thần sắc vẫn
bình thản.
“Không
sai… là ta.”
—
Bên
trong đầu hắn, hệ thống lập tức hiện dòng cảnh báo:
Lục
Đông khẽ cười, ánh mắt nhìn ngọc trụ không chút do dự:
“Mở.”
—
ẦM!!!
Toàn
bộ bí cảnh chấn động dữ dội. Phù đồ vỡ ra, từ trong rơi xuống một mảnh la
bàn cổ bị gãy – chính là Thiên Cơ Tàn Ấn.
Lục
Đông đưa tay tiếp lấy, lập tức linh hồn hắn như bị đốt cháy. Từng đạo ký hiệu
thiên văn cổ đại xoay quanh linh hồn, khắc vào nguyên thần.
Hắn
không hét lên, cũng không run rẩy, chỉ cắn chặt răng, ngồi xuống
khoanh chân.
Bên
trong hệ thống:
—
Ba
ngày sau.
Khi
đám người Dao Ca còn đang tranh giành trong động quặng linh hỏa, thì Lục Đông
lặng lẽ từ khe núi đi ra, khí tức hoàn toàn thu liễm.
Hắn
vẫn mang bộ y phục cũ kỹ, tay áo dính bụi đá, nhưng ánh mắt đã khác hoàn
toàn — thâm sâu như biển, không gợn sóng.
Một
con thần điểu bằng hư ảnh bay ngang qua đầu hắn rồi tan biến, không ai
nhận ra đó là linh ảnh phản ứng với thức tỉnh huyết mạch cổ xưa.
—
Lúc
này, tại đài quan sát bên ngoài Cổ Lộ, viện chủ Ngô Trầm Lâu cùng ba vị trưởng
lão đồng thời biến sắc.
Ngô
Trầm Lâu ánh mắt trầm xuống, trong lòng nảy sinh nghi hoặc:
“Lẽ
nào… là tên Lục Đông kia?”
—
Bên trong Cổ Lộ.
Lục
Đông ngồi yên trong khe đá, ánh sáng từ hệ thống vẫn chưa dứt.
—
Lục Đông thì thầm:
“Chưa
đến lúc để bọn họ biết... Nhưng nếu có ai dám ngáng đường…”
Hắn
nhẹ nhàng đặt tay lên vết nứt trong ngực áo – nơi ẩn giấu Thiên Cơ Tàn Ấn,
ánh mắt lóe lên một tia sát ý.
“...
thì cũng đừng trách ta ra tay độc ác.”
—
Cuối chương 66
CHƯƠNG 67: HỎA DIỄM KẾT GIỚI – NGƯỜI KHÔNG ĐÁNG CỨU
Khe
núi Cổ Lộ, buổi chiều thứ ba sau khi Lục Đông mở phong ấn “Thiên Cơ Tàn Ấn”.
Gió
nóng từ lòng đất cuồn cuộn trào lên, từng luồng khí hỏa cuốn theo linh khí
loãng tạo thành một Hỏa Diễm Kết Giới tự nhiên — một loại hiện tượng
từng được ghi chép trong Cổ Tàng Kinh, chỉ xuất hiện khi linh thạch
trong lòng đất nứt vỡ do chấn động trận pháp cổ.
Bên
trong kết giới.
Một
nhóm bốn người đang bị vây giữa biển lửa, mặt mũi tơi tả. Trong đó có Dao Ca
— thiên tài trẻ tuổi của Lam Thành.
Y
áo rách rưới, linh khí tiêu hao gần cạn, tay cầm trường kiếm đã nứt đôi, gương
mặt vết máu loang lổ, ánh mắt đầy bất lực.
“Không
ngờ... ta đường đường là Dao Ca, lại chết ở nơi chó không thèm lui tới như thế
này...”
Một
người đồng hành phía sau rít lên:
“Dao
Ca, không phải ngươi có linh phù hộ mệnh sao?! Mau dùng đi!”
Dao
Ca nhếch môi cười khổ:
“Bị
một tên tu sĩ Trúc Cơ giở trò lúc ta không đề phòng… bị mất rồi.”
Ngay
lúc đó, biển lửa phía trước bỗng nhiên tách ra, một bóng người khoác áo vải lam
cũ bước vào, tay trái chống gậy trúc, tay phải nắm mảnh linh phù đã cháy một
nửa.
“Ngươi
tìm cái này phải không?”
Dao
Ca trợn tròn mắt:
“Lục...
Lục Đông?”
—
Một khắc yên lặng.
Lục
Đông từ từ tiến lại gần, đứng ngoài kết giới mà không chút lo lắng. Mắt hắn
quét qua biển lửa, tính toán trong lòng.
Hệ
thống vừa dứt, một giọng nói lảnh lót vang lên từ trong đầu:
—
Lục
Đông nheo mắt.
Hắn
không phải người dễ động tâm. Hơn nữa, hệ thống hiếm khi cảnh báo nặng như vậy.
Dao
Ca lúc này đã cố gượng đứng dậy, cười khan:
“Lục
huynh... nếu có thể cứu ta một mạng, ta... Dao Ca nợ huynh một ân tình!”
Lục
Đông nhẹ giọng đáp:
“Ngươi
nợ ta ơn hay nợ ta mạng, ta không cần.”
Dao
Ca sững người.
Nhưng
ngay khi Dao Ca định tuyệt vọng, thì Lục Đông lại giơ tay, khẽ điểm
xuống hư không.
“Thiên Cơ Biến – Sơ thức: Chuyển Vị Ảnh Trận.”
Từ
dưới chân hắn, một đạo linh quang mảnh như tơ giăng ra, uốn lượn như mạch nước,
đâm xuyên biển lửa.
Chỉ
thấy hư ảnh của Lục Đông lướt vào kết giới, mang theo ba người bên trong lần
lượt “lướt ngược” ra ngoài — như thể bị hút ra theo dòng chảy linh lực vô hình.
Ba
người kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy mình nằm lăn lóc bên ngoài,
thở dốc từng hơi.
Dao
Ca cũng được cứu ra, nhưng ánh mắt hắn lại đầy phức tạp.
“Ngươi...
cứu ta, nhưng không phải vì ta.”
Lục
Đông lặng im.
Một
lúc lâu sau, hắn quay người bỏ đi, bóng dáng mờ nhạt trong gió nóng, không nói
thêm lời nào.
Dao
Ca nhìn theo bóng lưng ấy, trong lòng ngổn ngang.
Gã lần đầu trong đời cảm thấy — có một người, rõ ràng là kẻ
yếu, lại khiến hắn không thể nhìn thấu.
—
Ba
ngày sau.
Tại
Linh Tàng Các của Lam Thành, có người bí mật báo lên:
“Thiếu
chủ, linh phù ngươi mất… thật sự bị hắn giữ.”
Dao
Ca trầm ngâm rất lâu, sau đó thở dài:
“Người
này… không đơn giản. Không thể chọc.”
“Tạm
thời... đừng động vào hắn.”
—
Cùng lúc đó, trong tiệm thuốc cũ của khu tây thành, Lục Đông
đang ngồi sắc thuốc, ánh mắt bình thản nhìn lửa trong nồi.
Bên
tai lại vang lên tiếng hệ thống:
Lục
Đông thản nhiên đổ thuốc ra chén, khẽ thổi nguội.
“Chuyện
nên tới... cuối cùng cũng tới.”
—
CHƯƠNG 68: THIÊN MỆNH LUÂN HỒI – TẤM BIA ĐÁ GIỮA PHẾ TÍCH
Ba
hôm sau khi cứu Dao Ca.
Buổi
sớm, ánh nắng rọi qua cửa sổ gỗ cũ kỹ của tiệm thuốc, soi lên mặt Lục Đông đang
ngồi nghiền dược. Trong tay hắn là một gốc Huyền Tuyết Thảo đã khô giòn,
nhưng được hắn chậm rãi vò nát, trộn cùng linh sa và hàn ngọc phiến.
Giữa
lúc yên tĩnh ấy, âm thanh lạnh lẽo quen thuộc vang lên:
Lục
Đông nhíu mày, đặt chén thuốc xuống bàn.
Hắn
không vội xuất phát, chỉ ngồi lặng lẽ pha một ấm trà rẻ tiền, hương lá khô
phảng phất. Trong đầu hắn, những hình ảnh mờ nhạt từ lần chạm vào linh phù của
Dao Ca hiện lên – một đoạn ký ức không thuộc về hắn, nhưng lại khiến hắn có cảm
giác quá quen thuộc.
Một
đoạn mệnh số bị xóa khỏi thiên cơ…
Một
người từng chết, nhưng vẫn sống.
—
Ba ngày sau – Thái Vọng Sơn
Nơi
này từng là nơi tụ hội của một nhánh phụ Thiên Đạo Môn, nhưng đã bị diệt môn
cách đây hơn trăm năm.
Giờ
đây, chỉ còn lại phế tích, cột đá ngả nghiêng, rêu phong phủ kín, u tĩnh
đến rợn người. Bên ngoài, linh khí khô cạn đến đáng ngờ — nhưng chính điều đó
lại khiến Lục Đông hứng thú.
“Linh
khí khô cạn là giả… là có người cố tình che giấu nơi đây.”
Bước
qua cổng đá gãy đổ, Lục Đông dừng lại trước một phiến bia đổ nghiêng, chữ đã mờ
hơn nửa.
“Kích
hoạt.”
—
Ầm.
Toàn
bộ không gian xung quanh đột nhiên chấn động nhẹ. Phiến bia sáng lên, từng đạo
phù văn cổ xưa hiện ra, lơ lửng xoay quanh thân bia.
Ngay
lúc đó, một đoạn âm thanh như vọng từ tầng trời cao nhất truyền xuống — không
phải lời nói, mà là một loại ý niệm cổ xưa:
“Ngươi...
lại đến lần nữa?”
Lục
Đông mở to mắt, tim khẽ nhói lên. Hắn cảm thấy đây không phải lần đầu hắn
đứng ở nơi này.
Hệ
thống cũng bất ngờ cảnh báo:
Hắn
lập tức ngồi xuống, kết ấn thủ quyết, vận dụng “Thiên Linh Tĩnh Thức” –
pháp môn thanh thần cổ xưa do hệ thống truyền cho từ lâu nhưng chưa từng phải
dùng đến.
Linh
hồn hắn liền như tách khỏi thể xác, chìm vào một mảnh không gian tối mịt, nơi
chỉ có bóng hình chính hắn... nhưng già hơn, lạnh lùng hơn, và đang đứng đối
diện.
“Ngươi...
là ta?”
Người
kia chỉ cười nhạt, không trả lời, mà đưa tay chỉ về bia đá:
“Khi
ngươi mở kết giới cứu Dao Ca... mệnh vận đã chệch hướng. Chúng ta không còn là
kẻ ‘ngoài cuộc’ nữa rồi.”
—
ẦM.
Linh
giác Lục Đông trở lại thân thể, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
Bia
đá đã vỡ một nửa.
Phía
sau nó, một địa đạo nhỏ hiện ra, phủ đầy bụi và mạng nhện, nhưng ẩn hiện
khí tức mà chỉ kẻ từng bước qua sinh tử mới cảm nhận được — khí tức Luân Hồi.
—
Ngay
lúc đó.
Một
bóng người áo đen xuất hiện bên ngoài phế tích.
Không
có khí tức, không có tiếng bước chân.
Kẻ
đó đứng nhìn vào trong phế địa rất lâu, sau cùng khẽ lẩm bẩm:
“Quả
nhiên là hắn... Mạng hắn vẫn chưa dứt.”
Rồi
hắn lật tay, một mảnh ngọc phù lóe lên, báo về phía Tây Bắc — nơi có một đại
thế lực đang âm thầm chuẩn bị triệu tập hội nghị ngầm giữa các tu giả.
“Đem
tin này… báo cho Vô Thần Tông.”
—
Cùng lúc ấy, tại tiệm thuốc trong thành.
Một
lão ăn xin cụt tay lặng lẽ đứng dậy từ góc chợ, phủi bụi khỏi vai, nhìn về
hướng Thái Vọng Sơn, khẽ cười:
“Tiểu
tử... cuối cùng cũng đến lúc không thể trốn rồi.”
CHƯƠNG 69: ĐỊA ĐẠO LUÂN HỒI – BÓNG ẢNH KHÔNG THUỘC THẾ GIỚI
NÀY
Địa
đạo phía sau tấm bia đá đổ nát chỉ cao ngang đầu gối, nhưng khi Lục Đông bước
vào, thân thể hắn dường như được một luồng lực lượng vô hình hút xuống. Cảnh
vật trước mắt vặn vẹo, như bị ai đó bóp méo không gian.
Chớp
mắt, hắn đã đứng giữa một hành lang đá đen thẳm sâu, ánh sáng từ bên
ngoài không thể lọt vào.
Chỉ
có tiếng nước nhỏ giọt và hơi lạnh tràn ngập, phảng phất mùi tử khí.
Lục
Đông không nói một lời. Hắn thận trọng bước từng bước, tay vẫn cầm viên “Trấn
Hồn Châu” tự luyện, trong mắt không hề có gợn sóng. Hắn giống một kẻ phàm tục
đi lạc vào cổ mộ — yếu đuối, run rẩy… nhưng thực tế, từng bước đi của hắn đều
được tính toán như một kẻ săn mồi lão luyện.
—
Đến
cuối địa đạo, một khu vực hình tròn hiện ra, trung tâm có một lò đá
ba chân, bên trong lò… không có lửa, chỉ có một quả tim đang đập – nhưng
không hề có mạch máu nào kết nối.
Lục
Đông ngừng thở.
Thế
nhưng… ánh mắt Lục Đông khẽ lóe lên.
Hắn
bước tới, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh lò. Không động vào tim, không hấp thu,
hắn chỉ lôi ra một lá bùa vàng rách nát từ trong túi trữ vật.
Tấm
bùa ấy… là do chính Dao Ca lén lút đưa cho hắn khi rời khỏi trấn.
“Lá
bùa này… để khi nào ngươi thật sự cảm thấy mệnh mình lung lay.”
Lục
Đông ném lá bùa vào tim.
—
ẦM.
Quả
tim bất ngờ co rút mạnh, trong chớp mắt phát ra một chuỗi phù văn cổ đại,
rồi tan thành từng tia sáng tím đậm – chiếu thẳng vào trán Lục Đông.
Đó
là lúc hắn thấy…
Một đoạn ký ức không thuộc về bất kỳ ai của thế giới này.
Hắn
thấy một Lục Đông khác – lạnh lùng, cường đại, đứng giữa thiên không hỗn
độn, chiến một chọi bảy với bảy đại Thượng Thần. Trời đất vỡ nát, nhật nguyệt
đảo lộn, nhưng người kia vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.
“Nếu
đã không cho ta sống, thì cũng đừng mong được chết yên…”
Đó…
là mảnh ký ức từ một dòng thời gian khác, một đoạn Luân Hồi bị Thiên Đạo
cắt bỏ.
—
Khi
tỉnh lại, Lục Đông thở dài, ánh mắt trầm xuống.
“Ta…
từng là hắn?”
Lục
Đông không nói. Hắn đứng dậy, nhìn quả tim trong lò đá – lúc này đã ngưng đập,
hóa thành tro tàn tím nhạt.
Hắn
lặng lẽ lấy một nắm, bỏ vào túi gấm. Một vật như thế… không thể để ai phát
hiện.
—
Rời khỏi địa đạo, trời đã tối.
Gió
núi gào thét, một bóng người xuất hiện phía xa.
Kẻ
đó thân mặc đạo bào màu tro, khí tức nhạt nhòa như hòa vào gió, nhìn không ra
tu vi.
“Ngươi
là người mở lại Luân Hồi Tàng?”
Lục
Đông chắp tay, ánh mắt điềm tĩnh:
“Tại
hạ chỉ tình cờ vào được, không rõ gì cả.”
Người
kia cười nhẹ.
“Giả
trư ăn thịt hổ, cũng phải có lúc bị sói cắn.”
Không
khí căng như dây đàn.
—
Nhưng ngay khi hắn bước đến gần…
Bàn
tay hắn chạm vào một sợi tro tím mà Lục Đông để rơi.
Trong
chớp mắt — toàn thân đạo nhân run rẩy, linh hồn như bị lột khỏi xác.
“Tàn
Hồn… Thần Diệt Ký… Không thể nào…”
Lục
Đông bước tới, vỗ nhẹ lên vai người kia, ánh mắt vẫn khiêm tốn, giọng nói như
thường:
“Đạo
hữu, nếu còn muốn giữ mạng… thì đừng nhắc đến chuyện hôm nay.”
Người
kia gật đầu như gà mổ thóc, rồi lập tức dùng bí pháp độn thổ thoát thân,
không dám quay đầu.
Lục
Đông chỉ lặng lẽ xoay người, phủi bụi trên áo, rồi đi về phía thành nhỏ dưới chân
núi.
Trăng
treo cao.
Gió
lặng.
Một
ẩn tu khác… lại vừa “không cẩn thận” bị hắn dọa cho vỡ gan.
CHƯƠNG 70: SÓNG NGẦM KHỞI ĐỘNG – LỤC ĐÔNG GIỮA TÂM BÃO
Tại
một tòa lầu các nguy nga giữa trung tâm Thiên Kinh – nơi hội tụ tu sĩ đỉnh cấp
toàn đại lục, tiếng cười vang vọng trong một gian mật thất kín đáo.
“Là
thật sao? Tâm Tàng của một Cổ Thần tái xuất?” – Một đạo nhân tóc bạc mắt vàng
nheo lại, thần sắc tham lam không che giấu.
Một
người khác mặc trường bào tím, là trưởng lão Huyền Pháp Môn, trầm giọng đáp:
“Từ
tin tức dò được, có dấu vết phù văn Luân Hồi cổ đại, rất có thể là mảnh tàn hồn
từng bị phong ấn trong thời hỗn nguyên. Nhưng điều đáng nói là…”
“Là
sao?”
“Kẻ
phá phong ấn… là một phàm nhân không rõ lai lịch.”
Cả
gian phòng lặng đi. Vài giây sau, một tràng cười lạnh vang lên:
“Phàm
nhân? Hay là yêu quái đội lốt?”
“Không,
hắn tên là Lục Đông – theo điều tra, chỉ là một người giao hàng ở khu Tây
Thành, chưa từng có hành động gây chú ý… nhưng mấy năm gần đây, từng nhiều lần
xuất hiện ở nơi dị thường mà không bị tổn thương.”
“Lại
là một kẻ giấu đầu lòi đuôi.”
Không
ai biết… chính tại thời điểm đó, Lục Đông đang ngồi trong quán mì nhỏ ở đầu
phố, thong thả ăn một tô mì hoành thánh nóng hổi, lặng lẽ như một người bình
thường nhất thế gian.
Hệ thống vang lên âm thầm:
Lục
Đông nhai chậm rãi, ánh mắt nhìn về đầu phố – nơi một bóng áo xám vừa đi qua
như vô tình.
“Chúng
đến nhanh thật.” – Hắn thầm nghĩ.
Nhưng
bên ngoài, hắn chỉ khẽ cười với bà chủ quán:
“Cho
thêm miếng đậu hũ, hôm nay ăn thấy hợp vị quá.”
Cùng lúc đó – Tại Thiên U Các, bí cảnh Nam Lĩnh.
Một
nữ tử bịt mặt, tay cầm phất trần bằng bạch ngọc, đứng trước một bức tường đá
khắc phù văn cổ xưa. Ánh mắt nàng u uẩn:
“Tâm
Tàng Luân Hồi tái hiện, tức là Thiên Đạo đã dao động… Lục Đông…”
Nàng
thầm niệm tên hắn, khóe môi hiện nét hoài niệm.
“Cuối
cùng cũng đến lúc ngươi phải xuất thủ rồi sao?”
Đêm đó, trong thành Thanh Sơn – nơi Lục Đông cư trú.
Trên
bầu trời xuất hiện một bức màn linh khí, mỏng như khói, nhưng ẩn chứa
một pháp trận quy mô cực lớn – trận pháp dò tìm khí tức cổ thần.
Bốn
vị đạo giả lơ lửng giữa không, đều là Nguyên Anh hậu kỳ trở lên, mắt nhìn xuống
như tìm kiếm điều gì.
“Không
có... kỳ lạ.”
“Vị
trí kia chính là trung tâm dao động linh văn, tại sao không có một chút khí tức
nào?”
Phía
dưới, trong căn phòng nhỏ lợp mái gạch cũ, Lục Đông đang ngồi thiền, khí tức
nhẹ như gió đêm.
Hắn
không lo, vì hắn biết rõ: Trận pháp này... từng do hắn tự tay phá hủy
khi còn là một bộ phận linh hồn trong quá khứ.
【Hệ thống kích hoạt kỹ năng phụ trợ: “Linh
Căn Giả Phàm” – hiệu quả: hoàn toàn vô hiệu hóa dò xét dưới Hóa Thần trong ba
canh giờ】
“Giỏi
thì các ngươi cứ tìm.” – Lục Đông thầm nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng lại
cúi đầu tiếp tục luyện khí như một tán tu tầm thường.
Sáng hôm sau – khắp thành xôn xao.
Rất
nhiều tu sĩ ngoại lai xuất hiện với thân phận thương nhân, luyện dược sư, thậm
chí thầy tướng số. Mục tiêu của họ… đều là dò xét tung tích "kẻ vô
danh" mở Luân Hồi Tàng.
Lục
Đông bước ra khỏi nhà, trên vai khoác chiếc áo bạc cũ kỹ, tay cầm túi bánh bao.
Ánh
mắt vô thần, dáng vẻ… bình dị đến mức không ai chú ý.
Chỉ
có một thiếu nữ bán hàng rong đầu phố, từng lén nhìn hắn nhiều lần, thì
hôm nay thấy lòng bàn tay hắn chạm vào túi bánh, chợt giật mình – vì nàng thấy…
Một đạo phù văn cổ như sóng nước, chỉ lóe lên chưa đến một
sát na.
—
“Người
đó… rốt cuộc là ai?”
Đặt ngay Combo Áo Thun Nam Cotton 4C để tận hưởng cảm giác thoải
mái suốt cả ngày dài.
LINK SẢN PHẨM: https://s.shopee.vn/gExAcJHuh
Click Mua Ngay để nhận giá tốt nhất từ Hafos Menswear!
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi
tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập
nhật mỗi tuần nhé!
0 Comments