Chương 26: Đồng xu rơi trong đêm
Đêm
cuối tuần, Dũng tan ca muộn. Quán ăn đóng cửa, chỉ còn cậu lặng lẽ dọn rác, cọ
sàn bếp loang lổ dầu mỡ. Gió lạnh len qua khe cửa, tạt mùi hành cháy và khói
bếp hắt hiu.
Lúc
xong việc, đồng hồ đã gần 11 giờ đêm. Dũng cài nút áo khoác mỏng, bước ra đường
về phòng trọ. Phố vắng, đèn đường vàng ố.
Đi
ngang gầm cầu, Dũng nghe tiếng sột soạt. Một cậu bé lom khom nhặt lon bia, dáng
người gầy đét, tóc tai bết bẩn. Nghe tiếng xe đạp, thằng bé giật mình, ôm chặt
túi nylon.
Dũng
dừng lại, gỡ khẩu trang:
—
Khuya rồi sao chưa về nhà?
—
Con… phải nhặt đủ để mai bán mua gạo. Mẹ bệnh rồi. – Thằng bé lí nhí.
Dũng
lặng đi một giây. Cậu biết rõ cảm giác khát từng đồng bạc lẻ để cầm cự qua
ngày.
Cậu
nhìn túi nylon gần trống, rồi móc trong túi ra mấy đồng xu lẻ cuối cùng – số
tiền dành để mua rau sáng mai. Cậu chìa tay:
—
Con cầm tạm. Mai khỏi nhặt đêm khuya nữa.
—
Chú… không giận con chứ?
—
Sao giận được. Ai mà không từng khổ?
Thằng
bé cúi gằm mặt, hai bàn tay run run nhận tiền. Trong khoảnh khắc đó, Dũng thấy
như mình đang giúp chính mình của nhiều năm trước.
Trở
về phòng trọ, cậu bật đèn, nhìn cái kệ gỗ cũ trống trơn. Không còn đồng nào mua
thức ăn cho ngày mai. Nhưng thay vì lo sợ, cậu mỉm cười.
Cậu
tin chắc:
Đói một bữa không đáng sợ bằng để lòng mình lạnh lẽo.
Sáng
sớm, ông chủ quán ghé qua phòng trọ tìm Dũng. Vừa trông thấy dáng người gầy gò
đang hong áo lao động, ông thở dài:
—
Đêm qua tao thấy mày cho thằng nhỏ tiền. Mày không để dành sao?
—
Nó cần hơn con, bác ạ.
Ông
chủ lắc đầu, dúi vào tay cậu tờ tiền mới:
—
Để dành mua bữa sáng. Đừng để chết đói mà làm anh hùng.
Dũng
đỏ mặt, lí nhí cảm ơn.
Chiều,
Dũng lại lúi húi rửa chén, gom rác, lau sàn quán. Dù cực nhọc, cậu vẫn chào
khách bằng giọng khản nhưng vui vẻ. Ai nhìn cũng thấy lạ: Một người nghèo
đến vậy, sao vẫn giữ được nét hiền lành đến cùng?
Kết truyện
Đêm
xuống, cậu bé nhặt lon hôm trước tìm đến quán, dúi vào tay Dũng một bọc xôi
nhỏ:
—
Con… trả lại chú. Con nhặt thêm được rồi.
Dũng
xoa đầu nó, nghẹn giọng:
—
Ăn đi. Chú không thiếu gì cả. Chú chỉ sợ mình không kịp tử tế với đời thôi.
Giữa
thành phố ồn ào tranh giành, chàng trai ấy vẫn đi qua cuộc sống bằng đôi tay
chai sần và một trái tim không bao giờ tính toán thiệt hơn.
Một đời cực nhọc, nhưng chưa từng để lòng mình rơi mất sự
lương thiện.
Chương 27: Đôi dép cao su
Tháng
Giêng, trời mưa phùn nhiều ngày liền. Đường phố sũng nước, bùn đất bám dày trên
mặt đường.
Hôm
ấy, Dũng tan ca muộn. Cậu cột tạp dề lên ghi-đông xe đạp, chân bước chậm rãi
trên hè gạch trơn trượt. Đôi dép cao su đã mòn lủng hai bên mép, để lộ ngón
chân tím tái vì lạnh.
Bữa
nay, cậu lĩnh được ít tiền công rửa chén suốt tuần. Cầm mấy tờ bạc nhàu, Dũng
định bụng ghé chợ mua đôi dép mới, thay cho đôi đã rách lòi gót.
Góc
chợ, một bà cụ bán rau ngồi co ro, bên rổ hành héo úa chưa bán được. Mặt cụ tái
xám, tay run run đếm từng cọng rau.
Dũng
nhìn xuống đôi dép rách, rồi nhìn rổ rau. Cậu hít một hơi, khẽ hỏi:
—
Bà ơi, bán hết bao nhiêu con lấy cả?
—
Con… lấy hết hả? Mười hai ngàn thôi, con ơi…
—
Con mua hết. Bà về nghỉ sớm cho khỏe.
Dũng
rút tiền đưa cụ, rồi nhặt rổ rau ôm lên xe đạp. Bà cụ lắp bắp cảm ơn, nước mắt
rưng rưng.
Về
tới phòng trọ, dép cậu ướt bết bùn. Cậu đặt rổ rau xuống, treo áo mưa, rồi chậm
rãi rửa sạch từng bó hành, nhặt rau héo bỏ riêng.
Đêm
ấy, cậu luộc rau ăn với chén muối trắng. Vị nhạt nhưng ấm lòng.
Hôm
sau, khi Dũng lại lọc cọc đạp xe đi làm, mưa vẫn rơi lách tách. Nước bắn tung
tóe qua kẽ dép thủng. Có người bảo:
—
Bộ mày không thấy khổ à? Sao không tự lo cho mình trước?
Dũng
cúi đầu, giọng khản đặc:
—
Khổ thì khổ lâu rồi. Nhưng giúp người ta bớt khổ, tự nhiên thấy đời nhẹ hơn.
Chiều,
quán đông khách. Dũng lúi húi bê chén, lau bàn. Một cậu bé con công nhân, tay
cầm ổ bánh mì khô, len lén nhìn đĩa thức ăn thừa. Dũng bắt gặp ánh mắt đó, nhớ
lại chính mình hồi bé.
Cậu
bèn gom mấy miếng thịt còn sạch, gói cẩn thận, dúi vào tay thằng bé:
—
Mang về ăn với cơm, đừng ngại nhé.
Thằng
bé ngẩng lên, mắt hoe đỏ, gật đầu thật mạnh.
Tối
về, dép cao su của Dũng gần như rách hẳn. Ngón chân tím tái vì lạnh. Nhưng cậu
vẫn mỉm cười, vì biết hôm nay ít nhất đã làm được điều đúng.
Trước
khi tắt đèn, cậu mở sổ tay cũ, nắn nót ghi:
“Có những đôi dép rách, nhưng còn hơn cả vàng, vì nó dẫn
mình tới lòng trắc ẩn.”
Kết truyện
Đêm
đó, mưa vẫn rơi lộp độp lên mái tôn cũ. Trong căn phòng trọ hẹp, chàng trai
nghèo ấy cuộn mình trong chiếc chăn vá, bàn chân lạnh nhưng trái tim thì không.
Một đời chật vật, nhưng chưa bao giờ để lòng mình mòn đi
cùng đôi dép rách.
Chương 28: Một lần giữ giùm
Sáng
sớm, trời sầm sịt, mưa phùn bay trắng phố. Dũng đi bộ đến xưởng bốc vác, tay
cầm túi nylon quấn bộ quần áo làm việc. Đêm qua mưa tạt, mái phòng trọ dột, áo
quần ướt lạnh ngắt, cậu phải hong suốt đêm.
Ở
cổng xưởng, đám thợ bốc vác ngồi co ro đợi xe tải chở hàng. Ai cũng mệt mỏi,
nhai bánh mì nguội lót dạ. Dũng ngồi nép một góc, tay ghì chặt túi đồ để khỏi
ướt thêm.
Tầm
bảy giờ, xe tải trờ tới, chất đầy bao gạo. Quản đốc hối hả gọi từng người xếp
hàng lấy phiếu công.
Lúc
ấy, có anh thợ tên Hiển, vốn mới từ quê lên, run rẩy móc túi tìm phiếu mà chẳng
thấy. Mặt anh tái mét:
—
Chết rồi… tao rớt phiếu mất rồi…
Không
có phiếu, coi như mất ngày công. Dũng lặng lẽ nhìn anh loay hoay, rồi sực nhớ
sáng sớm mình thấy mảnh giấy rơi ở góc sân. Cậu chạy vội lại bức tường ẩm, nhặt
lên tờ phiếu ướt dính bùn:
—
Anh Hiển, phải của anh không?
Hiển
run run đón lấy, mắt đỏ hoe:
—
Trời ơi, ơn mày quá… Không có phiếu, tao biết sống sao…
Dũng
cười nhẹ:
—
Em giữ giùm thôi mà.
Suốt
buổi, mưa không ngớt. Những bao gạo nặng trĩu, nước mưa hòa mồ hôi rịn qua lưng
áo. Mỗi lần cúi nhấc, Dũng thấy cả cột sống tê rần. Nhưng cậu không than, chỉ
cắn răng gồng vai, nhấc lên từng bao cho kịp chuyến xe.
Đến
trưa, khi bọn thợ gom tiền công, Hiển dúi vào tay Dũng tờ bạc:
—
Mày cầm mua bát phở. Nhờ mày tao khỏi mất ngày công.
Dũng
lắc đầu:
—
Giữ giùm người khác mà lấy tiền sao được.
Hiển
nghẹn giọng:
—
Mày nghèo hơn tao mà…
—
Nghèo thì nghèo, nhưng không vì thế mà lấy công người khác.
Chiều,
Dũng về phòng trọ, giặt bộ đồ bốc vác ướt sũng, treo lên sợi dây kẽm rỉ. Cậu
luộc bát rau, chan nước tương, ăn thật chậm. Đôi tay nứt nẻ rịn máu, nhưng lòng
cậu thấy nhẹ như mưa vừa ngừng ngoài hiên.
Trước
khi đi ngủ, cậu ghi một dòng vào cuốn sổ tay sờn gáy:
“Giữ giùm một tờ phiếu không làm mình giàu. Nhưng làm mình
giữ được phần người.”
Kết truyện
Có
người hỏi:
—
Mày sống vậy có được gì không?
Dũng
chỉ cười:
“Được yên giấc.”
Bởi
một đời cực nhọc, nhưng chưa từng tranh đoạt của ai, chưa từng vì thiếu mà quên
tử tế.
Giữa
phố xá bon chen, chàng trai nghèo ấy vẫn chọn làm người lương thiện đến cùng.
Chương 29: Gói đường cuối cùng
Chiều
muộn, bếp quán ăn rộn ràng hơn thường lệ. Một đoàn khách đặt mâm cỗ lớn khao
cuối tháng. Dũng luý húi rửa mấy chục chiếc đĩa, bọt xà phòng làm tay rát bỏng.
Trời
bỗng đổ mưa dầm, gió lùa qua khe cửa lạnh buốt. Trong góc bếp, chị bếp chính
đang ôm bụng ho sù sụ, mặt tái xanh.
—
Chị sao thế? – Dũng đặt chồng đĩa xuống, chạy lại.
—
Chị mệt… từ sáng chưa ăn gì… – giọng chị lạc hẳn.
Dũng
nhớ ra mình còn gói đường cất dành cả tuần để pha trà cho đỡ buồn ngủ. Cậu chạy
về phòng trọ lục tìm. Cái gói giấy đã mềm nhũn vì ẩm, nhưng vẫn còn chút đường
trắng.
Cậu
pha tạm chén nước nóng, thả từng thìa đường cuối cùng vào, đưa chị:
—
Chị uống đi cho đỡ tụt huyết áp.
—
Trời… sao em không để dành? Nghe nói em làm đêm hay chóng mặt mà…
—
Em nhịn được. Chị uống trước đã.
Chị
bếp nhìn gói giấy trống rỗng, mắt đỏ hoe.
Đêm
đó, quán dọn muộn. Trời hết mưa, nhưng gió lạnh căm căm. Khi Dũng đạp xe về xóm
trọ, người run lên vì đói. Tối nay cậu không còn gì lót bụng.
Dọc
đường, cậu ghé vòi nước công cộng, vốc ít nước uống đỡ khát. Vị nước lã chan
chát, nhưng cậu vẫn thấy ấm bụng vì nhớ ánh mắt biết ơn của chị bếp.
Sáng
hôm sau, chị bếp đến sớm hơn thường lệ. Vừa thấy Dũng lau bàn, chị dúi vào tay
cậu gói bánh mì:
—
Chị xin lỗi. Hôm qua em nhịn đói vì chị. Ăn tạm cho khỏe.
Dũng
lúng túng:
—
Thôi… em không dám lấy đâu…
—
Cầm đi. Tấm lòng em, chị không quên suốt đời.
Chiều,
khi khách đã về hết, ông chủ quán gọi Dũng ra hiên:
—
Mày nghèo nhưng tao nể nhất tấm lòng. Làm thằng người tử tế khó lắm.
Dũng
cười, tay khô nứt, giọng khản đặc:
—
Con chỉ sợ nghèo đến mức quên mất cách thương người.
Tối,
Dũng về phòng trọ. Gió lùa qua mái tôn lạnh buốt, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy
một ngọn lửa nhỏ âm ỉ.
Trước
khi ngủ, cậu mở cuốn sổ tay cũ, viết một câu:
“Khi còn biết chia nửa gói đường, mình vẫn chưa hẳn là
nghèo.”
Kết truyện
Có
người hỏi:
—
Mày khổ thế, giúp ai rồi được gì?
Dũng
chỉ cười:
—
Được bình yên.
Giữa
thành phố đầy chen lấn, chàng trai ấy vẫn chọn lương thiện làm lẽ sống.
Một đời thiếu thốn, nhưng chưa từng thiếu lòng tốt và can
đảm.
Chương 30: Đồng hồ hỏng
Buổi
sáng đầu tuần, sương mù còn giăng dày trên con phố nhỏ, Dũng đã dậy từ tờ mờ để
đạp xe đến xưởng bốc vác. Trong túi áo, cậu cất chiếc đồng hồ nhựa cũ – kỷ vật
duy nhất của cha để lại.
Cái
đồng hồ đã ngưng chạy từ lâu, kim chỉ mãi 4 giờ 17 phút. Dũng vẫn giữ bên mình
như cách để nhớ về cha mẹ.
Hôm
ấy, chuyến xe gạo về muộn. Cả nhóm công nhân ngồi dựa lưng bức tường loang lổ
chờ quản đốc phát phiếu công. Một anh thợ mới – tên Long – cứ đi đi lại lại,
mặt tái mét.
—
Sao thế anh? – Dũng hỏi.
—
Tao… lỡ hẹn giao tiền viện phí. Mà giờ không biết mấy giờ… Mày có điện thoại
không?
Dũng
lắc đầu. Cậu làm gì có điện thoại. Nghèo đến mức một cục gạch di động cũng là
xa xỉ.
Cậu
chợt nhớ đến chiếc đồng hồ kỷ niệm. Dù hỏng, cậu vẫn tháo ra, đặt vào tay anh:
—
Đồng hồ của tao… nhưng nó hỏng. Mày cầm đeo đi, nhìn cho người ta khỏi nói mày
vô trách nhiệm.
Anh
Long sững người, định trả lại, nhưng Dũng đã xua tay:
—
Cứ giữ lấy, để người ta tin anh có để tâm giờ giấc. Tiền thì em không có, chỉ
giúp vậy được thôi.
Hết
buổi, anh Long ôm chặt tay Dũng, giọng khàn đặc:
—
Mày nghèo hơn tao… Sao tốt vậy? Tao… tao xấu hổ quá.
Dũng
cười:
—
Đừng nói thế. Người ta chỉ nghèo khi không còn gì để san sẻ thôi.
Chiều
về, Dũng đạp xe qua dãy nhà trọ, cảm giác cổ tay trống trải lạ lùng vì thiếu
chiếc đồng hồ. Nhưng trong lòng, cậu lại nhẹ tênh.
Tối
ấy, cậu luộc ít rau muống, chan muối trắng ăn với cơm nguội. Cậu nghĩ, có lẽ
cha mẹ trên trời nhìn xuống cũng chẳng trách cậu cho đi kỷ vật, bởi hơn hết, đó
là cách cậu gìn giữ ký ức: Giữ lòng tử tế, không phải giữ món đồ.
Trước
khi ngủ, cậu ghi vào cuốn sổ tay sờn gáy:
“Một chiếc đồng hồ hỏng vẫn nói được nhiều điều. Nó nhắc
mình đừng để trái tim rỉ sét.”
Kết truyện
Có
người hỏi:
—
Mày giữ cái đồng hồ hỏng để làm gì?
Dũng
cười hiền:
—
Để nhớ từng khoảnh khắc mình đã chọn sống lương thiện.
Một đời cực nhọc, nhưng chưa bao giờ quên phần người trong
mình.
0 Nhận xét