CHƯƠNG 71: PHÁP HỘI THANH SƠN – LỤC ĐÔNG BỊ ÉP RA MẶT
Sáng sớm hôm sau, tại quảng trường trung tâm thành Thanh
Sơn.
Hơn
trăm tu sĩ tụ hội dưới một màn sương mù mỏng nhẹ, ánh sáng mặt trời chiếu
xuống, xuyên qua tầng khí linh, tạo nên một khung cảnh thần bí như cõi tiên.
Tám
đạo quang hà từ bốn phương trời đáp xuống. Mỗi người đều là nhân vật cấp trưởng
lão, áo bào hoa lệ, khí tức sâu không lường được.
Phía
sau họ, là hàng trăm đệ tử thuộc các môn phái lớn: Ngọc Dương Tông, Thiên
Linh Các, Cửu Huyền Sơn, Hỏa Minh Cốc…
Bọn
họ không hẹn mà cùng tụ hội, lý do duy nhất – "Người mở Tàng Luân
Hồi" đang ẩn thân tại Thanh Sơn thành.
Một
vị trưởng lão tóc trắng râu bạc, là Tôn Giả Ngũ Trùng Cảnh của Thiên Linh
Các, bước lên trước, ôm quyền nói lớn:
“Lần
pháp hội này, không phân môn phái, chỉ luận thực lực. Ai thắng, được quyền lĩnh
hội phù văn Luân Hồi mà người kia để lại.”
“Chư
vị đồng đạo, không cần truy người, chỉ cần đợi hắn… tự hiện thân.”
Ở cuối quảng trường, Lục Đông đứng giữa đám đông, tay cầm
túi điểm tâm nóng, mắt nheo lại đầy bất đắc dĩ.
“Lại
trò ép người xuất thủ…” – hắn thầm nghĩ.
Lục
Đông lùi về sau vài bước, định rút lui khỏi khu vực pháp hội thì…
Ầm!
Một
thiếu niên tu sĩ tên Trần Phi, đệ tử hạch tâm của Ngọc Dương Tông, đứng
giữa pháp đài, chỉ tay về phía Lục Đông hét lớn:
“Ngươi!
Người giao hàng kia! Vừa rồi ta cảm nhận được dao động phù văn từ người ngươi!
Ngươi có liên quan!”
Cả
quảng trường lặng đi.
Tất
cả ánh mắt đổ dồn về phía Lục Đông.
“Hử?
Tên phàm nhân đó sao?”
“Nhìn
dáng vẻ như không biết tu luyện…”
“Nhưng
hắn cầm bánh bao bằng tay trái, trong khi tay phải có linh khí lưu động… là dấu
hiệu người từng khai mở trận pháp!”
Lục
Đông cười khổ, cúi đầu:
“Tại
hạ chỉ là người phàm, không hiểu linh phù, cũng không biết Tàng Luân Hồi gì
cả.”
“Láo
xược! Thử một chiêu thì rõ!” – Trần Phi không kiêng nể, phi thân lên, tay kết
ấn, xuất ra một đạo Liệt Hỏa Quyền, thiêu đốt không gian, áp thẳng về
phía Lục Đông.
Trong
mắt mọi người, một kẻ phàm nhân như hắn hẳn sẽ bị đánh bay chỉ trong một hơi
thở.
Nhưng…
Ngay
khi quyền kình sắp chạm đến, Lục Đông khẽ nghiêng vai, bước nhẹ sang trái nửa
tấc – động tác đơn giản đến cực điểm.
ẦM!!!
Cú
đấm của Trần Phi đập thẳng xuống mặt đất sau lưng hắn, nổ tung, bụi mù
tung lên, đá vụn văng khắp nơi.
Còn
Lục Đông vẫn đứng đó, tay không rời túi bánh, miệng vẫn nhai từ tốn:
“Ta
đã nói, không biết đánh nhau.”
“Ngươi…
ngươi né được?” – Trần Phi kinh hãi lùi lại ba bước.
Tất
cả tu sĩ đồng loạt biến sắc.
Một
phàm nhân, né được quyền pháp chứa 3 phần Hỏa Ý?
“Không
thể nào!”
Trên
cao, các trưởng lão sắc mặt trầm xuống.
Một
người của Hỏa Minh Cốc lẩm bẩm:
“Nếu
hắn chỉ là người thường, thì sao vừa rồi lại tránh được theo đúng quỹ đạo linh
khí?”
Một
vị khác, ánh mắt sắc bén như điện:
“Ngụy
trang rất khéo… nhưng hắn giấu không được với ta!”
Vừa
nói xong, vị đại năng nọ vung tay, từ không trung rơi xuống một đạo ánh sáng
màu xám, biến thành Kính Tâm Ấn – pháp khí chuyên soi rõ linh căn, khí
tức.
Ánh
sáng chạm vào người Lục Đông…
Trống rỗng.
“Không
có tu vi?”
“Làm
sao có thể? Hắn là phàm nhân thật?”
Lục
Đông thở dài, quay người bỏ đi.
Nhưng
khi hắn xoay lưng, chỉ một tích tắc, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng sắc bén như
lưỡi dao đã được mài hàng ngàn năm.
“Chờ
thêm đi.”
Cuối chương 71
CHƯƠNG 72: NGOẠI VỰC GIÁNG LÂM – LỤC ĐÔNG ÂM THẦM BÀY CỤC
Sau
khi pháp hội tạm thời lắng xuống, tin đồn về “phàm nhân thần bí né được Linh
Hỏa Quyền” như gió lan đi khắp các môn phái. Dù không ai công khai thừa nhận,
nhưng trong lòng nhiều trưởng lão đã bắt đầu ghi nhớ ba chữ: Lục Đông.
Tuy
nhiên, lúc này, một biến cố lớn đang lặng lẽ xảy ra bên ngoài thế giới
phàm trần.
Ngoại vực – giới vực thứ 13: Huyết Tinh U Giới.
Một
bóng người mặc hắc bào, không có mặt mũi rõ ràng, đang đứng giữa biển mây máu
đặc quánh. Sau lưng hắn là cánh cửa không gian nứt vỡ, từng luồng hắc khí không
ngừng lan ra, thẩm thấu vào cõi trời đất.
“Luân
Hồi Tàng... lại có người dám mở khóa giai đoạn thứ hai tại phàm giới?” – giọng
nói lạnh băng vang lên, từng chữ như mang theo hồn phách run rẩy.
Hắn
đưa tay chỉ về phía hư không, bóp nát một viên hắc châu, đôi mắt sáng đỏ rực:
“Được.
Để ta đích thân đến Thanh Sơn. Một tên tiểu tu giới mà cũng muốn mơ tưởng huyết
văn của Hắc Tổ ta?”
Thành Thanh Sơn, hậu viện tiệm điểm tâm “Đông Lai Hương”.
Lục
Đông đang tưới cây, tay trái chậm rãi rắc linh phấn nuôi dưỡng một gốc Huyền
Mộc Linh Hoa – loại linh dược gần tuyệt chủng, thường chỉ thấy trong bí
cảnh trung cấp.
Bên
cạnh hắn, một giọng máy móc vang lên trong đầu:
Lục
Đông nhíu mày, nhẹ nhàng ngắt một nụ hoa, thả vào ấm trà đang sôi.
“Cuối
cùng... cũng đến rồi à.”
Đêm đó, tại khu rừng ngoài ô Thanh Sơn.
Trời
đất đột nhiên nổi gió. Cây cối gãy đổ, linh khí nhiễu loạn. Một khe nứt không
gian xuất hiện, từ trong đó bước ra chính là tên hắc bào nhân đến từ Huyết Tinh
U Giới.
Hắn
hít sâu một hơi:
“Khí
tức tầm thường, nhưng Luân Hồi Ấn đã lưu lại ở đây… Chỉ cần bóp chết kẻ đó, bí
mật Tàng Lục sẽ thuộc về ta!”
Hắn
tung một đạo huyết chú, hàng trăm luồng khí đen như xúc tu bò ra khắp mặt đất.
Nhưng
chưa kịp hành động, một tiếng “phốc” rất nhỏ vang lên.
Một
hạt cát lơ lửng trong không khí – bình thường đến mức không ai để ý – bỗng phát
nổ.
ẦM!!!
Hắc
bào nhân bị đánh bay hơn trăm trượng, lưng va vào một cột đá – cột đá tự dưng
từ dưới đất trồi lên.
Trên
đó khắc ba chữ cổ ngữ: Thiên Tượng Trận.
“Trận
pháp?! Là ai dám bày cục trước cả khi ta đến?!” – Hắn rống lên.
Giữa
không trung, hơn ba mươi cột đá sáng lên, tạo thành một vòng thiên cơ nghịch
chuyển, vây kín hắn.
Ở rất xa, trong hậu viện nhỏ.
Lục
Đông vẫn đang nhâm nhi trà nóng, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thản nhiên nói
một câu:
“Dò
mạch trời đất, dùng cỏ dại làm dẫn, nhặt bụi đá làm cột… ngươi phá nổi sao?”
Lục Đông đứng dậy, nhẹ nhàng phủi tro tàn trên áo.
“Cứ
tưởng có thể yên ổn vài ngày… nhưng mà, cũng đến lúc cho lũ này biết — phàm
nhân... cũng có thể bày thiên cơ.”
“Giết
một tên dị vực, không tính là thể hiện đâu nhỉ?”
Nụ
cười nhàn nhạt nở trên môi hắn, yên tĩnh như nước giếng sâu — nhưng lại chứa
bóng của cơn bão đang đến.
Cuối chương 72
CHƯƠNG 73: NHẤT BỘ NHẬP GIỚI – LẶNG THẦM TRẢI MỘT CHIÊU
Bầu
trời trên thành Thanh Sơn vẫn u tối một cách dị thường, nhưng trong tiệm điểm
tâm “Đông Lai Hương”, mọi việc vẫn diễn ra như thường nhật.
Khách
ăn sáng, người uống trà, tiểu nhị đi lại rộn ràng.
Chỉ
có một người... không còn ở đó.
Lục Đông, chủ quán, vừa rửa tay xong thì lặng lẽ đi vào hậu viện,
nơi ánh sáng chiếu rọi qua mái ngói nứt. Một bước chân nhẹ nhàng — nhưng lại xé
mở không gian.
Trong không gian vặn xoắn – nơi biên giới giữa phàm giới và
Huyết Tinh U Giới.
Lục
Đông đứng giữa sương mù đỏ đặc, xung quanh là xác côn trùng khổng lồ,
cùng vô số tinh linh Dị Giới đã hóa đá. Tất cả đều chết không một tiếng động.
Ánh
mắt Lục Đông vẫn nhàn nhạt, không một chút cảm xúc. Hắn rút từ tay áo ra một
mảnh ngọc bội nhỏ, khắc bằng cổ văn không người hiểu, nhẹ nhàng ném xuống đất.
Ầm.
Một
trận pháp nhỏ, chỉ bằng bàn tay, bùng lên ánh sáng lam u ám — mở ra lối đi duy
nhất về phía trung tâm giới vực.
Trung tâm Huyết Tinh U Giới – nơi “Linh Huyết Hạch Tâm” đang
ngủ say.
Đó
là một hạt châu đỏ như máu, nhưng bên trong ẩn chứa thiên đạo huyết
mạch.
Bên
cạnh hạch tâm, ba tên sinh linh áo giáp đỏ đang thủ hộ, thân hình cao lớn, toàn
thân quấn đầy xích sắt, khí tức tương đương Nguyên Anh hậu kỳ.
Một
bước bất cẩn, Lục Đông sẽ bị phát hiện.
Lục
Đông không vội. Hắn ngồi xuống một tảng đá gần đó, rút ra một nhánh trúc tím
khô, lặng lẽ vót thành cây sáo. Những âm thanh khẽ vang lên, rất nhẹ —
nhưng lan đến từng khe hở nhỏ trong không gian.
“Âm
sát đạo…”
“Không
phải dùng để giết người. Mà để mở khóa.”
Ầm
— một cánh cửa nhỏ sau lưng ba tên giáp đỏ từ từ hé mở, không một ai phát
giác.
Lục Đông bước vào bên trong. Một căn phòng ngầm, trống trơn.
Chỉ có một bàn đá, bên trên là "Linh Huyết Hạch Tâm".
Lục
Đông lặng lẽ thu hạch tâm vào túi trữ vật. Không làm lễ, không tán thưởng. Cũng
không cười.
Chỉ
lặng lẽ lui bước, lại dùng âm thanh sáo trúc, dần dần rút lui khỏi giới vực.
Phía xa xa, tên hắc bào nhân lúc này vẫn đang bị giam trong
trận pháp, cả người rách rưới, khí tức tan loãng.
“Là
ai... ai lại có thể hiểu thiên cơ như vậy...?”
Bỗng
một giọng nói vang lên bên tai hắn, không có âm điệu, không rõ nam nữ:
“Phàm
nhân thôi mà.”
Lục Đông xuất hiện lại trong hậu viện tiệm điểm tâm khi bình
minh vừa lên.
Hắn
ngồi xuống bên lò trà, pha một bình Bách Diệp Hương, mắt vẫn bình thản.
“Trận
sắp hết thời gian. Hắn sẽ thoát được. Đúng như dự đoán.”
Lục
Đông gật đầu.
“Linh
lực... ta chẳng mấy khi dùng.”
CHƯƠNG 74: MỘT NỒI CHÈ, CHẤN ĐỘNG DỊ GIỚI
Bên
ngoài tiệm điểm tâm Đông Lai Hương, gió đầu thu đã bắt đầu mang theo
chút se lạnh. Lục Đông nhẹ nhàng kéo tay áo, nhóm lửa, bắt lên một nồi chè
đậu xanh hạt sen.
Hắn
vẫn làm như mọi ngày: lặng lẽ, điềm đạm, không hấp dẫn một ai chú ý.
Thế
nhưng bên trong thành Thanh Sơn, một luồng khí tức hỗn loạn như sóng
ngầm lan ra khắp ngõ ngách, khiến nhiều tu sĩ ẩn tàng bắt đầu lộ diện. Kẻ nào
cũng lặng lẽ truyền âm, trong lòng hoảng hốt:
“Động
tĩnh kia... là giới vực chấn động! Ai dám trộm vật trong Huyết Tinh U Giới?!”
Cùng lúc đó – tại Huyết Tinh U Giới.
Ba
gã hộ vệ áo giáp đỏ đang quỳ gối, thân hình run rẩy trước một quái ảnh hư ảo
ngồi trên ngai máu. Thân hình quái vật đó mờ nhạt, như được dệt bằng sương
đỏ, không rõ mặt mũi, nhưng mỗi cái phất tay đều làm giới khí nứt ra từng
khe.
“Hạch
tâm huyết khí... đã bị trộm?”
“Không
một vết tích? Không cảm ứng pháp tắc? Không sát khí tu sĩ?”
“Cử
toàn giới! Mở lệnh Truy Tung Huyết Ấn. Dù kẻ đó là phàm nhân... cũng
phải bóc sạch từng tế bào hắn để tế luyện lại huyết hạch!”
Lúc này, ở Đông Lai Hương.
Một
nồi chè vừa được mở nắp.
Hương
thơm thanh mát từ đậu xanh, thoảng mùi gạo nếp, quyện cùng hạt sen nhỏ vừa chín
tới. Lục Đông gắp một hạt sen, bỏ vào miệng.
Lục
Đông khẽ cười:
“Ra
là có cả chiêu này... hệ thống cũng biết đạo làm người rồi.”
Bên ngoài cửa tiệm, vài người ăn xin, vài ông già gánh
rau, vài tên tiểu tử lang thang… từng người một bước vào ngửi mùi chè.
“Cho
ta một chén.”
“Lục
ca, chè hôm nay mùi lạ ghê, ngọt dịu mà lại thanh!”
Lục
Đông nhẹ giọng, nụ cười hiền lành:
“Chè
hôm nay nấu bằng lửa tâm, dùng nước sương sáng sớm, thanh nhiệt giải hỏa.”
Một
tiểu đồng hỏi đùa:
“Lục
ca, huynh từng luyện đan không? Vị chè này như đang tẩy linh hồn đấy!”
Lục
Đông lắc đầu:
“Ta...
chỉ biết nấu ăn thôi.”
Giới trên – tại thánh địa Phong Linh Cốc.
Một
vị lão tổ đang bế quan đột nhiên mở mắt. Đồng tử co rút, tay run run nắm lấy
ngọc giản:
“Sát
khí ở Thanh Sơn… vừa thoáng qua một tia cực vi... Không giống bất kỳ tu sĩ
nào...”
Một
thanh âm trẻ trung vang bên tai lão:
“Lão
tổ, ngài lại nghi thần nghi quỷ. Thanh Sơn ngoài một tiệm điểm tâm ra thì có gì
đâu?”
Lão
tổ chậm rãi nói:
“...Tiệm
điểm tâm ấy... lần trước ngươi ăn gì ở đó?”
“Chè
đậu xanh. Thơm thật, nhưng không linh lực gì cả.”
Lão
tổ im lặng một lát.
“Đi
điều tra đi. Tìm chủ quán.”
Chiều xuống. Đông Lai Hương đóng cửa sớm.
Lục
Đông ngồi bên cạnh nồi chè đã nguội, nhắm mắt.
Trong
tâm thần thức, hệ thống đang tự động xử lý hàng loạt đạo truy tung từ Dị Giới.
Có những truy sát thần hồn, có những cổ chú đạo vận, thậm chí có cả tế máu cổ
ngữ.
Nhưng
chẳng có cái nào tìm thấy hắn.
Vì
Lục Đông... chẳng để lại dấu vết.
Lục
Đông mở mắt, rót chén trà. Lửa sắp tắt, nồi chè còn chút đáy.
Hắn
không tu luyện. Cũng chẳng phi hành.
Chỉ
ngồi đó, bình yên mà... nghĩ đến việc sáng mai nên nấu món gì.
Cuối chương 74
CHƯƠNG 75: MỘT CHÉN CANH GÀ, CHẤN ĐỘNG BA PHÁI
Sáng
sớm hôm sau.
Tại
con hẻm nhỏ phía đông thành Thanh Sơn, sương chưa tan hết, chiếc bảng gỗ trước
cửa Đông Lai Hương lại được treo lên:
“Mở cửa – hôm nay có canh gà thuốc bắc. Miễn phí cho ba
người đầu tiên.”
Lục
Đông lau bàn, nhóm lửa. Động tác ung dung, áo vải sám, gió nhẹ lướt qua gương
mặt thanh đạm như chưa từng vướng bụi trần.
Cùng lúc đó – tại Thiên Kiếm Tông.
Một
vị trưởng lão tóc bạc mở trận kính, nghiêm giọng:
“Ba
phái chúng ta – Thiên Kiếm, Vân Mộc, và Huyền Nguyệt – đã xác định. Dị động ở
Thanh Sơn phát ra từ một điểm duy nhất...”
“Một
tiệm ăn tên là... Đông Lai Hương.”
Tại Vân Mộc Cốc.
Một
nữ tu áo trắng nhíu mày:
“Đông
Lai Hương? Ta từng ghé qua... chỉ là một tiệm nhỏ bán chè, bán canh. Chủ quán
là phàm nhân... không một chút linh lực dao động.”
Một
trưởng lão khác thì thở dài:
“Chính
vì không có dao động mới đáng sợ. Dị Giới truy tung còn không tìm được... e
rằng là cao nhân ẩn tu, đã bước nửa bước vào Chân Linh cảnh.”
Trở lại tiệm Đông Lai Hương.
Một
thanh niên lưng đeo kiếm đi vào, mặt nghiêm túc:
“Chủ
quán, nghe nói huynh nấu canh gà ngon?”
Lục
Đông ngẩng lên, mỉm cười:
“Ừm,
không ngon lắm, nhưng cũng không làm người ta đau bụng.”
“Ta
là đệ tử Thiên Kiếm Tông. Được phép tham gia chứ?”
“Ngồi
đi. Hôm nay miễn phí ba phần đầu tiên.”
Nồi
canh sôi nhẹ. Gà ta chặt khúc, sắc thuốc cẩn thận: đảng sâm, kỳ tử, bạch truật,
một nhánh địa hoàng... đều là thảo dược bình thường, nhưng được nấu đúng
lửa, đúng tâm, bỗng như biến thành linh dược.
Hơi
canh dâng lên. Một hương thơm mộc mạc, không ngấy, không gắt – như gió thu
thoảng qua cánh đồng quê.
Thiếu
niên Thiên Kiếm Tông uống một ngụm, sững người.
“Là...
đạo vận! Trong canh này có đạo vận!”
Hệ thống:
Lục
Đông đặt thìa xuống, nghiêm túc:
“Ta
chỉ hầm canh.”
Giờ Ngọ. Cửa tiệm chật kín.
Không
ai hò hét, không ai đánh nhau. Nhưng trong tiệm nhỏ, có bốn vị Kim Đan kỳ,
ba tên Nguyên Anh tầng thấp, và thậm chí một tán tu Hoá Thần cảnh giả dạng
ông cụ mua rau, đang xếp hàng... xin canh gà.
Lục
Đông vẫn nở nụ cười nhẹ:
“Xin
lỗi, chỉ nấu được ba phần miễn phí. Còn lại nếu các vị muốn, xin đợi tối mai.”
Một
vị nữ tu Vân Mộc Cốc nheo mắt:
“Chủ
quán đạo hữu, có hứng nấu cho Thiên Kiêu Luận Đạo Đại Hội sắp tới không? Đổi
lại, bất kỳ điều kiện gì... chỉ cần huynh nói.”
Lục
Đông ngạc nhiên:
“Luận
đạo mà... cũng cần nấu ăn?”
Vị tán tu giả dạng ông cụ mỉm cười.
“Đạo...
ở khắp nơi. Mùi vị của món ăn này, so với một bài thiên đạo khẩu quyết, còn sâu
sắc hơn.”
“Ngươi
không cần ra tay. Nhưng một khi đã nấu – thì giới tu hành... sẽ không thể lờ đi
sự tồn tại của ngươi nữa đâu.”
Bên ngoài tiệm. Trên mái nhà. Ba đạo thần niệm lặng lẽ
thoáng qua.
Là
ba đại lão của ba tông phái – đồng thời gật đầu với nhau, đều có một ý niệm:
Không thể khinh thường nữa.
Bên trong tiệm. Lục Đông ngồi lại, nhìn nồi canh gà cạn đáy.
“Hệ
thống, có cách nào hầm canh mà không để đám người kia cảm ứng ra linh khí
không?”
【Hệ thống: Có. Nhưng cần luyện thêm kỹ
năng phụ – Ẩn Đạo Trù Nghệ cấp 2. Đề xuất: học nấu súp bắp cải muối kiểu
nhân gian, hiệu quả che giấu linh vị cao.】
Lục
Đông gật đầu:
“Được
rồi. Tối nay làm cải chua hầm sườn. Mùi... đủ nặng, át được cả pháp tắc.”
Cuối chương 75
0 Nhận xét