CHƯƠNG I: GÀN ĐẾN TẬN MÔNG, LOẠN ĐẾN TẬN GIƯỜNG
Giặc khăn vàng nổi loạn – Tam anh kết nghĩa, thề sống chết
cùng nhau… cả lúc chia đồ ăn.
Năm
đó, thiên hạ như... quần lót đàn bà giặt dở – phơi đâu bay đấy, rách rưới te
tua. Nhà Hán về cuối chẳng khác gì cái xe công nông cũ: xăng hết, máy gầm, khói
phun lỗ đít mà vẫn cố bò. Vua Hán Linh Đế thì như ông chủ karaoke lắm tiền ít
não – suốt ngày đốt vàng, xây lâu đài, tuyển hậu cung, còn chuyện dân đói chết
thì… kệ.
Đám
quan lại thì ai nấy đều học trường "Kỹ Thuật Hút Máu", tốt nghiệp
loại giỏi. Mấy thằng thái giám thì không làm được gì trừ ăn chực, nịnh bợ và
rình coi cung nữ tắm… dù không còn cái để hóng.
Trong
cái lúc thiên hạ rối như chùm dây sạc điện thoại mà bị con mèo liếm, có một bọn
manh động gọi là Khăn Vàng nổi lên, do thầy bói Trương Giác cầm
đầu – một tay thầy lang nửa mùa, nửa đạo sĩ, cả mùa… dở người.
Gã
Trương Giác ấy vốn học nghề châm cứu bấm huyệt, sau đấy bấm nhầm huyệt G – ngộ
ra “Thiên thư ba tờ”, rồi tự xưng là “Đại Hiền Lương Sư”, dắt theo hai em ruột
là Trương Bảo (béo như cục mỡ nấu đông) và Trương Lương (gầy như
que xiên thịt), lập bang phái Khăn Vàng. Vì sao gọi là khăn vàng? Vì hết tiền,
chỉ đủ tiền mua vải… màu đó.
Đội
quân Khăn Vàng đánh đâu thắng đấy, vì đối thủ bận bôi kem trĩ, không kịp ra
trận. Dân tình rối ren, nhà vua run cầm cập, truyền lệnh khắp nơi chiêu mộ hiền
tài dẹp loạn.
Và rồi… ba con người định mệnh gặp
nhau ở một quán rượu:
Ở
quán rượu tên “Lưỡi Trâu Quán” thuộc làng Trác, có một thanh niên mặt đỏ như
vừa bị chà ớt bột vào mông, thân cao tám thước, tay to như nòng pháo, tên là Lưu
Bị. Anh ta nghèo đến mức không có dép mà mang, đi đâu cũng phải giả vờ
phong cách "chân đất nghệ sĩ". Là cháu chắt mấy đời của Trung Sơn
Tĩnh Vương – một ông tổ nghe tên rất oách nhưng giờ chẳng ai nhớ là ai.
Lưu
Bị đang uống rượu với bộ dạng như đang nhai phải hạt tiêu, thì bỗng một người
khổng lồ bước vào, râu xanh mượt như cỏ Nhật, mặt dài như mặt… thớt, tên là Trương
Phi – chủ trại nuôi heo, chuyên luyện võ bằng cách đuổi trâu.
Trương
Phi gầm lên như sấm:
“Rượu
đâu?! Mang ra đây! Ta khát như mồm thằng đi thi lại 4 năm!”
Cạnh
đó, một thanh niên mặt lạnh như nước đá để trong ngăn đông, áo giáp đen, tay
cầm đao to như cái xẻng xúc than, tên là Quan Vũ – dân vùng Hà Đông, đi
thi võ rớt hoài, chuyển sang nghề… dẹp loạn giúp dân.
Ba
người nhìn nhau, ánh mắt lấp lánh như phim Hàn Quốc, cảm giác như... định
mệnh sắp thành lập ban nhạc ba người.
Lưu
Bị chắp tay nói:
“Các
huynh trượng, thiên hạ đang loạn như mắm ruốc trộn xà phòng, dân tình lầm than.
Ta muốn đứng lên cứu đời, không biết hai huynh có muốn cùng ta gầy dựng nghiệp
lớn?”
Quan
Vũ vuốt râu, gật:
“Ta
chỉ cần có người nấu cơm, đánh giặc, và chia phần rõ ràng.”
Trương
Phi hô to:
“Miễn
có rượu uống và kẻ để chém, ta theo!”
Ba
người liền kéo nhau ra… vườn đào sau nhà Trương Phi, kết nghĩa huynh đệ. Đốt
hương, thề thốt:
“Tuy
không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng giờ cùng phút
cùng... giấc ngủ trưa!”
Vậy
là, Lưu Bị làm anh, Quan Vũ làm anh kế, Trương Phi làm em út (vì chuyên
gây lộn).
Ba
anh em từ đó được gọi là Tam Anh, hay dân gian đồn thổi là "Ba
Thằng Lãng Mạn Nhất Loạn Thế".
Vừa thề xong thì… Khăn Vàng kéo tới.
Tam
Anh lập tức vác đao, cưỡi ngựa, ra trận. Quan Vũ múa thanh Thanh Long Yển
Nguyệt đao to như quạt trần, Trương Phi cầm xà mâu nhảy múa như lên đồng, còn
Lưu Bị thì cưỡi ngựa hét to, tay cầm roi mây… để chỉ huy. Ba người đánh
nhau như lên cơn, địch chết như rạ, khắp nơi vang tiếng:
“Ôi
mẹ ơi, tụi nó điên thật!”
Hết chương I
CHƯƠNG II: THÁO LÊN SÓNG – MỘT THẰNG
MƯU HÈN, KẾ BẨN, TÂM ĐEN NHƯ ĐÁY CHẢO
Ở
trong cái thiên hạ mà vua thì như con gấu mèo ngủ đông, quan lại như bọn ăn mày
mặc đồ gấm, thì có một thanh niên xuất hiện, đầu óc tinh ranh, tim gan cứng như
cục gạch, tên là Tào Tháo.
Tháo,
tên chữ là Mạnh Đức, tổ tiên là Tào Can – từng là thái giám (nhưng bản thân
Tháo thì... còn nguyên – sau này hắn chứng minh rất rõ ở... nhiều chỗ).
Thuở nhỏ học võ không ra gì, học văn thì bị thầy đánh vì hay sửa thơ, bẻ câu,
viết truyện bậy trong sách sử.
Người
trong xóm gọi hắn là "Tào Lươn", vì mồm thì nói đạo lý, tay
thì móc túi, còn chân thì đạp chó.
Một đêm đẹp trời – Tháo nằm mơ thấy
trời gọi hắn làm giặc.
Tỉnh
dậy, gã vỗ đùi đét một cái như... đập muỗi:
“Thiên
hạ loạn thế, là thời của ta! Không làm giặc thì uổng cái mưu này!”
Tháo
lập tức cầm tấu chương, chạy vào cung xin được “xuống trấn miền Đông dẹp loạn”.
Vua Hán nghe xong, mặt đần như bánh bao hấp chưa chín, gật đầu vì… chẳng hiểu
gì.
Dẹp giặc thì ít, dựng nghiệp thì
nhiều.
Tào
Tháo ra quân, nhưng thay vì đánh giặc, hắn đi tìm người tài. Gặp ai có đầu óc
là gạ về phe mình, dụ bằng rượu, gái, hoặc... hứa cho làm quan nhưng không
ghi giấy. Hắn có câu khẩu quyết bất hủ:
“Thà
ta phụ người trong thiên hạ, chứ đừng để ai trong thiên hạ phụ ta.”
Nghe
thì mạnh mẽ, nhưng thật ra nghĩa là:
“Ai
mà chưa chơi xấu ta thì để... ta chơi trước cho chắc!”
Câu chuyện “giết nhầm chủ nhà” huyền
thoại.
Một
lần, Tháo lỡ bị quân triều đình truy nã vì tội… tự tiện múa gươm múa giáo như
thằng điên giữa phố. Hắn cùng người bạn là Trần Cung trốn vào nhà một viên quan
tên Lã Bá Xa – người hiền hậu, tốt bụng, cho hai đứa ăn ở, còn dặn vợ nấu gà
luộc, làm cơm thịnh soạn.
Nghe
thấy dưới bếp bảo:
“Bắt
trói nó lại, làm thịt đi!”
Tháo
hoảng:
“Ơ
đệch! Chắc nó biết rồi, tính làm thịt mình!”
Không
nói không rằng, hắn rút kiếm chém cả nhà người ta. Gà chưa kịp luộc, chủ
nhà chưa kịp mời rượu, đã thấy đầu lìa khỏi cổ.
Trần
Cung sau đó run bần bật hỏi:
“Huynh...
có chắc họ định giết ta không?”
Tào
Tháo lau kiếm, tỉnh rụi như nước đá đổ ly:
“Không
chắc! Nhưng thà giết lầm còn hơn để bị giết!”
Câu
nói đi vào sử sách, và trở thành kim chỉ nam cho giới đầu tư bất động sản
thời nay.
Trong khi đó… ở đầu bên kia bản đồ,
Tam Anh vẫn đang múa rìu.
Lưu
Bị, Quan Vũ, Trương Phi vừa đánh giặc, vừa... làm thơ. Nhưng thơ của Trương Phi
thì như… thực đơn quán nhậu, toàn từ thô kệch:
Dân
gian gọi đó là Trường Thi Khẩu Nghiến, thể loại thơ đập bàn, đọc xong
thấy... đau răng thật.
Đụng độ đầu tiên: Tào Tháo gặp Lưu
Bị – một kẻ gian, một người ngây thơ.
Một
hôm, cả hai cùng đến yết kiến viên quan Đổng Trác – một ông già béo như cái
chum nước mắm, bụng phình như bánh xe chở lúa. Đổng Trác lúc ấy đang thao túng
triều đình, đưa con nuôi là Lữ Bố – đẹp trai, đánh giỏi, nhưng não thì
cỡ... hột é – làm mãnh tướng dọa người.
Tào
Tháo nhìn Lữ Bố, cười khẩy:
“Đẹp
mã mà não phẳng, chả khác gì cái bồn rửa tay sang chảnh không có vòi.”
Lưu
Bị thì lo giữ lễ, chẳng nói gì, chỉ cúi đầu. Trong bụng thì thầm:
“Tên
Tháo này nói năng láo nháo, nhưng... mặt gian quá, chắc sau này mình phải cảnh
giác!”
Không
ngờ rằng, đó là khởi đầu của một cuộc đấu trí kéo dài... 84 hồi, kết
thúc bằng rất nhiều xác chết, vài cuộc chia tay, và cả một bài học đạo lý: "Chơi
với thằng gian thì hoặc là chết, hoặc là... học được vài chiêu để gian
hơn!"
Hết chương II
CHƯƠNG III: LỮ BỐ THƯƠNG GÁI, ĐỔNG
TRÁC BANH XÁC – CHỈ VÌ MỘT CÁI NHÁY MẮT CỦA ĐIÊU THUYỀN
Dẫn chuyện bằng một câu cổ xưa có
chỉnh sửa:
Vâng, nhân vật chính hôm nay: Điêu
Thuyền – một trong Tứ Đại Mỹ Nhân.
Người
đẹp này da trắng như lòng trắng trứng luộc kỹ, tóc dài như dây sạc iPhone 3m,
mắt thì cong cong như dấu hỏi khiến bao nhiêu đàn ông lạc não. Mỗi bước chân
của nàng nhẹ nhàng như rót nước vào ly… mà không tràn.
Cha
nuôi nàng – Vương Doãn – là một lão quan văn nhiều tuổi, đầu hói sáng bóng như
nắp nồi áp suất, nhưng mưu mô thì đen như... đáy nồi. Thấy triều đình rối ren
vì tên béo phì Đổng Trác, Vương Doãn quyết định tung chiêu cuối – gọi
là:
"Kế Mỹ Nhân – đòn phản loạn bằng mông cong và mắt
ướt."
Kịch bản đơn giản, nhưng dâm thủy
đậm đà:
- Gả Điêu
Thuyền cho Đổng Trác.
- Tặng
Điêu Thuyền cho Lữ Bố.
- Để hai
thằng cha – một già một lực lưỡng – tự xử nhau vì... một cái váy lụa.
Vâng,
thế là từ đó Điêu Thuyền... được hai thằng đàn ông gọi là “vợ” mà chẳng
ký giấy kết hôn nào.
Phân cảnh nóng: Điêu Thuyền gặp Lữ
Bố dưới trăng.
Một
đêm nọ, khi trăng sáng như đèn flash bật max sáng, Lữ Bố đang luyện múa thương
thì Điêu Thuyền đi ngang, tay cầm quạt, lườm nhẹ rồi cười nửa miệng.
Lữ
Bố đứng hình như cục gạch rơi vào nồi nước lèo.
Nàng
nhỏ nhẹ:
“Tướng
quân… có biết cảm giác làm phu nhân hai lần mà chưa lần nào được nắm tay là sao
không?”
Lữ
Bố nuốt nước bọt cái ực, mồ hôi túa ra như bị xông hơi trong lồng hấp
bánh bao. Đúng là Bố khỏe, Bố lì, Bố đánh 10 vạn quân không chớp mắt... nhưng
bị liếc một phát là mất cả đạo hiếu.
Đổng Trác thì sao? Thằng cha này mê
gái tới mức... té cả giày.
Hắn
già, bụng to, râu như chổi quét sân chùa, nhưng cứ thấy mỹ nhân là lắc lư
như... trống lắc tay trong lớp mầm non. Điêu Thuyền mỗi lần đến hầu rượu, hắn
vỗ đùi cái đét, cười hô hố, rồi bảo:
“Gái
đẹp là để ngắm, triều chính để đó tính sau!”
Nói
xong là hắn... ngủ gật, mặc kệ Tào Tháo đang cướp từng phân đất.
Đỉnh điểm drama: Lữ Bố trèo tường ngủ
với “kế mẫu”.
Một
tối, Lữ Bố đang canh gác, thì Điêu Thuyền ra ban công – mặc váy ngủ mỏng như tờ
fax. Nàng nhỏ nhẹ, lời như gió mơn man:
“Tướng
quân... chàng là mặt trời thiêu cháy tấm thân thiếp, còn Trác thì như… cái lò
vi sóng lỗi, lúc nóng lúc nguội.”
Bố
như bị bỏ bùa. Gã nhảy tường vào phòng nàng, thơm một cái kêu “chụt” –
và thế là phản bội cha nuôi chính thức bắt đầu bằng một cái hôn thiếu
dưỡng khí.
Vương Doãn đứng từ xa, cười tủm tỉm
như bà bán bánh tráng trộn trúng số.
Kế
đã thành! Giờ chỉ cần chờ Lữ Bố xách thương xiên Đổng Trác.
Mấy
hôm sau, khi Trác đang nằm xem múa bụng, Bố bước vào, gằn giọng:
“Cha!
Có thù phải báo, có gái phải… dành!”
Soạt! Một đòn chí mạng – Đổng Trác lăn đùng ra, bụng phọt mỡ, mắt
trợn tròn như quả cà pháo muối chưa chín.
Kết quả cuối cùng:
- Đổng
Trác tiêu tùng vì gái.
- Lữ Bố
thành anh hùng... đạp lên xác cha nuôi mà cười.
- Điêu
Thuyền chính thức thành nữ hoàng drama Tam Quốc.
- Vương
Doãn thì sướng như ông đồ bán hết sách cũ.
Hết chương III
CHƯƠNG IV: TÀO THÁO CHẠY NHƯ CHÓ BỊ
ĐÁ, LƯU BỊ BÁN DÉP MÀ CŨNG THẤT NGHIỆP
Tào Tháo sau khi chém lộn – bắt đầu
chuỗi ngày chạy có cờ.
Sau
màn “chém nhầm gia chủ vì nghe tiếng gà kêu tưởng giết mình”, Tháo bắt đầu chạy
loạn như livestream dính bản quyền.
Bạn
đồng hành là Trần Cung – một tay quân sư có râu dê, mặt nghiêm như cái gối đá,
nhưng trong lòng luôn tự hỏi:
“Sao
mình đi theo thằng đầu bò này nhỉ?”
Mỗi
lần Tháo dừng lại thở, Cung lại quay qua hỏi:
“Huynh
có hối hận không?”
Tháo
mặt tỉnh như bún nguội:
“Không.
Nhưng mà mỏi chân vãi. Ước gì có cái xe bò chạy êm chút...”
Chạy mãi cũng đói. Tháo ghé nhà cha
nuôi – ông Lã Bá Sa (bản khác, không phải người bị giết).
Lần
này Tháo hứa với lòng:
“Không
nghi ai nữa! Ai cho cơm là ăn, ai cho ngủ là ngủ! Không có chém!”
Nhưng
số đen như bồ hóng. Đêm đó nghe lỏm thấy dưới bếp có tiếng:
“Trói
chặt nó lại!”
Tào
Tháo bật dậy, đá cửa, rút kiếm chém loạn như múa cờ trong hội làng. Xong xuôi
nhìn kỹ... hóa ra người ta đang bắt gà nấu cháo đãi hắn.
Lại
một gia đình tan nát vì “tâm lý chiến tranh”.
Tháo
gật gù:
“Chạy
tiếp thôi, chứ càng ở càng chém nhầm!”
Cùng lúc đó, Lưu Bị – ông trùm bán
dép, đang thất nghiệp.
Sau
vụ khởi nghĩa Khăn Vàng, Lưu Bị nổi danh “người có nghĩa, nhưng không có tiền”.
Hắn đem dép thổ cẩm đi bán khắp nơi, ai cũng khen:
“Dép
bền như lòng yêu nước của ông ấy.”
Nhưng…
chẳng ai mua.
Quan
Vũ và Trương Phi cũng nản:
- Trương
Phi bỏ đi mở quán rượu.
- Quan Vũ
thì đi học chữ, sau 7 năm mới viết được đúng tên mình, vì râu cứ che hết
tờ giấy.
Lưu
Bị buồn, đứng giữa chợ hét:
“Thiên
hạ loạn rồi! Không ai trọng nghĩa, chỉ toàn trọng giá!”
Người
qua đường tưởng hắn bán dưa muối nên hỏi:
“Bán
ký nhiêu?”
Số phận đẩy đưa – Tào Tháo và Lưu
Bị... ngồi chung bàn nhậu.
Một
ngày đẹp trời, Tháo lạc vào quán rượu ven đường – đúng lúc Lưu Bị đang bưng bê
rượu thuê (vì dép không ai mua, phải đi bưng rượu cầm hơi).
Tháo
nhìn thấy Bị, thấy gương mặt khắc khổ như... cái bánh chưng ép chân bàn, bèn
hỏi:
“Ngươi
là ai mà nhìn có vẻ chính trực nhưng nghèo rớt mồng tơi?”
Lưu
Bị đáp:
“Ta
là Lưu Bị, cháu 56 đời của Trung Sơn Tĩnh Vương. Trước đánh giặc, giờ gác bàn
rượu, đợi thời.”
Tào
Tháo nghe vậy, mắt sáng lên như đèn pin bắt cá ban đêm.
“Tướng
quân có chí, cùng ta mưu đại sự chăng?”
Lưu
Bị cười:
“Ngài
chém nhầm người còn không ngại, thì chơi với ta chắc cũng... không ngại bán máu
đổi cơm.”
- Tháo
nghĩ: “Thằng này nghèo nhưng có fan.”
- Bị
nghĩ: “Thằng này gian nhưng có tiền.”
Sau cuộc rượu – đôi bên chia tay,
lòng đầy... nghi hoặc.
Lưu
Bị thầm:
“Tên
này gian như rắn hổ mang mặc áo cà sa.”
Tào
Tháo thì nghĩ:
“Gã
này hiền như cục bông... nhưng bông có thể nhét vào lỗ tai ta bất cứ lúc nào.”
Cuối chương, là câu nói của Trần
Cung – người chứng kiến tất cả.
“Ở
Tam Quốc, ngươi không chết vì kiếm, mà chết vì... nói chuyện nhiều quá với kẻ
nhiều râu hoặc ít tóc.”
Hết chương IV
Hồi sau sẽ rõ:
- Tào
Tháo về quê chiêu binh, kết nghĩa với đám văn võ đầu trọc, tim đen.
- Lữ Bố
chán gái, nhưng dính vào gái khác.
- Lưu Bị
được mời làm quan... nhưng chỉ để làm cảnh.
CHƯƠNG V: LỮ BỐ LANG THANG NHƯ CHÓ
MẤT NHÀ, TÀO THÁO GOM HÀNG NHƯ CHỦ SÒI MỞ HỘI
Phần 1: Lữ Bố – kẻ đa tình giờ
thành... kẻ đa phiêu
Sau
khi chém chết cha nuôi là Đổng Trác, tưởng rằng Lữ Bố sẽ lên ngôi hùng
bá, ai ngờ hắn lại bị truy nã toàn quốc. Mặt hắn dán lệnh truy nã ở mọi chùa,
miếu, nhà vệ sinh công cộng và cả quán hớt tóc gội đầu thư giãn.
Hắn
lang thang, đói khát, lấy thương xiên cá dưới ruộng ăn sống qua
ngày.
Một
hôm, ghé vào nhà dân xin cơm, bà lão hỏi:
"Chú
em làm nghề gì?"
Lữ
Bố ngẩng mặt, râu rậm rung rung, đáp:
"Hồi
xưa... là phò mã, giờ là freelance!"
Phần 2: Trong khi đó, Tào Tháo
đang... chiêu mộ nhân tài bằng cách rất Tào
Tào
Tháo – sau khi chạy tơi tả như "shipper bị boom hàng" – quyết tâm
không chạy nữa. Hắn rút ra một chân lý:
“Muốn
không bị đuổi giết, thì phải giết hết tụi đuổi mình.”
Thế
là hắn bắt đầu gom người như gom phế liệu, ai biết cầm gậy là được tính
vô "võ sĩ", ai biết đọc sách lậu là tuyển làm "quân sư".
Trong
vòng ba tháng, quân của Tào Tháo đông như con kiến bu vào cục đường – nhưng kỷ
luật thì như trại hè thiếu giáo viên.
Một ngày đẹp trời – ba con cá lớn
gặp nhau
Đó
là Lưu Bị, Viên Thiệu, và Tào Tháo. Họp bàn đại sự ở một cái đình cổ,
trên bàn chỉ có... dưa hấu và nước chè, không bia, không mồi, nhưng khẩu khí
thì hơn cả họp Quốc hội.
Viên
Thiệu bày tỏ:
“Ta
có 10 vạn quân, nhưng thiếu kế!”
Lưu
Bị chép miệng:
“Ta
có nhân nghĩa, nhưng thiếu tiền!”
Tào
Tháo cười như thầy bói trúng đề:
“Ta
có mưu mẹo, đủ để xài chơi mỗi ngày một trò.”
“Liên
minh này... chờ thời đá đít nhau thôi.”
Phần 3: Lữ Bố – phiêu bạt gặp Viên
Thuật
Lữ
Bố hết đường sống, bèn theo Viên Thuật xin cơm. Viên Thuật nhìn
hắn, tay thì nâng ly rượu, miệng nói như cha nội MC đám cưới:
“Ông
là anh hùng à? Cơm thì có, gái thì tạm. Nhưng phản nữa là thôi nghen!”
Lữ
Bố cười gượng, gật đầu mà mắt liếc thấy con gái Thuật đang múa
quạt. Lòng nghĩ:
“Cha
thì nói đạo lý, con thì múa điệu lý cây bông... chắc sớm muộn gì ta cũng...
phản lần nữa.”
Phần 4: Điêu Thuyền mất tích –
truyền thuyết kể rằng...
Không
ai biết Điêu Thuyền đã đi đâu. Có người bảo nàng đi tu vì yêu quá mệt. Có
thuyết nói nàng mở spa dưỡng sinh cho các tướng về hưu. Riêng Lữ Bố thì mỗi đêm
ôm cây thương, rơi nước mắt như gió thổi bụi tiêu.
Cuối chương: Tào Tháo ngồi viết nhật
ký bằng máu gà
Tào
Tháo cười, khép sổ, đứng dậy vỗ tay cái bốp:
“Đêm
nay... ta bắt đầu mở lớp đào tạo phản loạn chính quy. Ai phản
trước sẽ làm sếp!”
0 Nhận xét