Chương 196: Kiếm Khí Dưới Trăng Lạnh
Trăng
treo cao, gió đêm rít lạnh như dao. Tần Vân ngồi xếp bằng trên một gò đất hoang
nơi rìa sơn cốc, mồ hôi lấm tấm trên trán, thân thể khẽ run vì khí lạnh, nhưng
đôi mắt vẫn nhắm chặt, tay giữ một thanh kiếm gỗ đơn sơ đặt ngang trên đầu gối.
Không
phải pháp khí, càng không phải linh kiếm. Chỉ là một thanh kiếm gỗ thường ngày
dùng để luyện thức. Nhưng từng nét hoa văn khắc tay trên thân kiếm lại mang
theo ý niệm kiên nhẫn và mài dũa không ngừng — đúng như con đường tu
luyện mà hắn theo đuổi.
Ba
tháng trước, hắn tình cờ đoạt được một quyển tàn phổ mang tên “Tàn Ảnh Kiếm
Quyết”, vốn là một bản ghi chép không đầy đủ về thuật dẫn kiếm khí qua mạch
huyệt, không thông pháp môn luyện khí, mà chú trọng dẫn khí nhập kiếm, lấy ý
dẫn lực.
Với
kẻ có linh căn thấp kém như hắn, đây là lối đi hiếm hoi không cần lượng linh
khí dồi dào — mà cần ý chí kiên định, khống chế tinh vi và hiểu rõ thân thể
chính mình.
Lúc
này, mười hai đường khí mỏng như tơ bạc được hắn dẫn từ đan điền lên đến đầu
vai, phân theo từng ngón tay, nhẹ nhàng truyền vào thân kiếm gỗ. Trong bóng
đêm, có thể thấy lờ mờ một lớp ánh sáng nhàn nhạt lượn quanh thân kiếm,
như trăng chiếu nước.
Chính
là dấu hiệu ban đầu của Kiếm Khí ngoại phóng.
Tần
Vân chậm rãi mở mắt, không vui mừng, không xúc động. Hắn biết, đây chỉ mới là
bước đầu tiên trong mười hai bước cơ bản của Tàn Ảnh Kiếm Quyết. Mỗi bước sau
lại cần gấp đôi thời gian, gấp ba lần nhẫn nại.
“Nếu
người khác một tháng luyện một bước, thì ta cần ba tháng. Không sao cả. Chỉ cần
ta còn sống, còn chưa chết dọc đường, thì Kiếm Khí này... sẽ không dừng lại ở
đây.”
Hắn
lẩm bẩm, lau mồ hôi, sau đó nhẹ rút thanh kiếm gỗ, vung ngang vào không
trung một chiêu cơ bản.
Chỉ
nghe “xoẹt” một tiếng nhỏ, một chiếc lá khô bay qua bị cắt làm đôi, không có
sát khí, cũng không có linh áp, nhưng đó là một đường cắt hoàn toàn bằng khí
– không tiếp xúc thực thể.
Đó
chính là “Nhược Phong Cát Diệp”, chiêu thứ nhất trong kiếm quyết, dùng
để thử khả năng dẫn khí rời thân.
Tần
Vân thở ra nhẹ nhõm. Hắn không cười, cũng không ghi nhớ thành tựu này vào tâm.
Hắn chỉ cắm thanh kiếm xuống đất, lại tiếp tục nhập định.
Xa
xa trong bóng tối, có hai bóng người mờ mờ, một lão giả áo vải và một thiếu nữ
mặt che sa, đứng sau rặng cây.
Lão
giả nheo mắt:
“Người
này... linh căn thấp, nhưng có thể ngưng được ngoại kiếm khí, lại không dựa
pháp khí. Là hiếm thấy.”
Thiếu
nữ khẽ đáp:
“Hắn
từng bị đệ tử Phi Kiếm Môn cười nhạo giữa chợ Nam Cương, không có căn cơ, không
có chỗ dựa... Nhưng sư phụ, nếu không ai dạy hắn, sao hắn luyện được đoạn khí
thức tinh vi đến vậy?”
Lão
giả trầm mặc hồi lâu, khẽ đáp:
“Không
ai dạy... cũng là một kiểu cơ duyên. Kẻ chịu nhục được như hắn, nếu không chết
yểu, sau này... sẽ là kẻ khó đối đầu nhất trong đám tán tu.”
Tần
Vân không biết có người quan sát, cũng không cần biết. Với hắn, mỗi đêm chỉ có
hai việc: luyện khí và tự kiểm.
Trong
thế giới mà linh căn quyết định số phận, hắn chỉ còn một con đường duy
nhất:
“Dùng
kiếm — chém mở vận mệnh.”
Chương 197: Kiếm Khí Sơ Xuất – Máu Đổ Rừng Hoang
Rạng
sáng hôm sau, khi trời còn mù sương, Tần Vân thu công đứng dậy, hai mắt trầm
tĩnh như nước giếng sâu. Trải qua đêm dài luyện kiếm, tinh thần hắn càng
thêm ngưng tụ, hơi thở có tiết tấu ổn định như trống trận xa xăm.
Hắn
men theo con đường nhỏ phía bắc cốc, định lên núi tìm thứ thảo dược tên Ngọc
Diệp Thảo, dùng làm phụ dẫn khí vào huyệt Phách Hải theo cách luyện khí
không chính thống mà hắn dày công chắt lọc từ các tàn quyển vô chủ.
Vừa
bước đến chân núi, một làn khí lạnh bỗng ập đến từ sau rặng cây. Không phải
gió. Mà là sát khí — lạnh như băng, sắc như đao.
Tần
Vân dừng lại ngay lập tức, tay đặt nhẹ lên chuôi thanh kiếm gỗ bên hông, mắt
khẽ đảo một vòng.
Rừng
cây im ắng như chết.
Một
nhịp thở sau, một bóng đen từ trên cành cao rơi xuống, nhẹ nhàng như lông chim.
Người đó mặc áo choàng hắc sắc, mặt che khăn, đôi mắt lộ ra ánh sát cơ nặng nề.
“Ngươi
là ai?” – Tần Vân hỏi, giọng khàn khàn nhưng không run.
Kẻ
kia không đáp, chỉ giơ tay, trong tay là một mảnh lệnh bài vỡ, mờ mờ ánh
sáng ngân lam, mang theo khí tức pháp bảo đã tan nát.
Ánh
mắt Tần Vân khẽ động.
Hắn
nhận ra — đó là tàn tích của thanh Linh Kiếm Thiên Thủy mà một tu sĩ
Trúc Cơ từng bị giết ở gần đây, cách ba hôm. Hắn không liên quan, chỉ vô tình
đi qua hiện trường cũ nhặt được chút vỏ kiếm rạn. Không ngờ... bị theo dấu?
“Ngươi
là truy sát giả của Huyết Ảnh Môn?” – Tần Vân gằn giọng.
Không
đáp. Tên sát thủ chỉ vung tay, năm mũi phi châm như sao băng lao tới yết hầu,
bụng dưới và hai gối Tần Vân. Rõ ràng muốn lấy mạng trong một hơi thở.
Tần
Vân thân hình lảo đảo né tránh, tay đồng thời rút kiếm gỗ. Một luồng
kiếm khí mỏng như sợi tơ theo đà cổ tay bung ra — nhưng không đẩy ra mạnh. Mà
như rút lui, nhẹ như bóng nước.
Chính
là chiêu thứ hai của Tàn Ảnh Kiếm Quyết – “Thối Ảnh Quy Phong”. Không
đấu chính diện, mà mượn lực đẩy lùi, phá sát chiêu bằng phản xạ mềm dẻo,
giữ mạng là chính.
Ba
mũi châm lệch hướng. Hai mũi còn lại sượt qua vạt áo, cắm vào thân cây sau
lưng, phát ra “xì xì” khói đen – rõ là độc vật.
Tên
sát thủ cau mày. Hắn không ngờ một tán tu vô danh lại né được sát chiêu đầu
tiên.
Tần
Vân thở ra một hơi, ánh mắt vẫn không có dao động. Hắn hiểu rõ, đối đầu tu sĩ
thật sự không phải điều hắn nên làm — nhưng bây giờ không phải lựa chọn,
mà là sinh tử.
“Vút!”
Tên
sát thủ nhào tới như cơn lốc, kiếm khí đen sì phát ra từ tay áo, rõ ràng là Luyện
Khí hậu kỳ, mang pháp khí có hồn.
Tần
Vân không lùi, cũng không đỡ. Hắn khẽ nghiêng người, tránh trong sát na, kiếm
gỗ chớp lên một đường ánh sáng nhạt như trăng tàn, chém ngang eo đối
phương.
Chỉ
nghe "keng!" — kiếm gỗ va vào hộ giáp, không xuyên thủng, nhưng một luồng
khí xé rách lớp giáp ngoài, rạch một đường máu mờ mờ.
Tên
sát thủ bật lui, ánh mắt tràn ngập sát ý.
“Kiếm
khí rời thể... ngươi là ai? Tán tu không thể luyện ra kiếm khí!”
Tần
Vân không đáp, cũng không cần đáp. Hắn chỉ khẽ quát một tiếng, toàn thân đan
khí vận chuyển, thanh kiếm gỗ như hóa thành tàn ảnh, liên tiếp công ba
chiêu ngắn gọn, mỗi chiêu đều không mạnh — nhưng tập trung đúng điểm yếu
nơi giáp mỏng, cổ tay, đầu gối.
Tên
sát thủ đỡ được hai, nhưng đến chiêu thứ ba, đầu gối trúng khí, thân
hình khuỵu xuống nửa nhịp. Chính khoảnh khắc đó, Tần Vân trượt bước tới gần,
kiếm gỗ cắm mạnh vào cổ bên phải, nơi không được giáp hộ.
“Phập!”
Máu
phun ra như suối. Kẻ kia giãy giụa một chút rồi ngã xuống, ánh mắt trừng trừng,
chết không nhắm mắt.
Tần
Vân lùi lại hai bước, ngồi phịch xuống, hơi thở gấp gáp, ngực nóng rực. Làn khí
mỏng manh trong đan điền gần như cạn sạch — một trận chiến vượt quá khả năng
hiện tại.
Nhưng...
hắn vẫn sống.
Hắn
cúi nhìn thanh kiếm gỗ, đầu kiếm sứt một mảnh, máu đỏ nhuộm lên vết khắc thô
sơ.
Tần
Vân nhẹ giọng:
“Một
thanh kiếm gỗ, giết được tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ. Không phải vì kiếm lợi hại, mà
là vì ta... không có đường lui.”
Trên
trời, mây tan dần, ánh nắng ban mai len lỏi qua tán lá.
Tần
Vân cất thanh kiếm, lặng lẽ đứng dậy, tiếp tục lên núi — nơi Ngọc Diệp Thảo mọc
trên vách đá.
Chương 198: Tâm Mạch Như Tuyến – Kiếm Khí Nhập Huyết
Trên
vách đá cheo leo phía bắc Thiên Lộ Cốc, ánh nắng ban trưa chiếu xiên, rọi xuống
thân ảnh gầy gò của Tần Vân đang bám tay vào rễ cây, cẩn trọng trèo lên từng
tấc đá rêu trơn trượt.
Phía
trên hắn, một khóm Ngọc Diệp Thảo tỏa ra khí tức dịu nhẹ, sắc xanh bạc
uốn lượn trong gió như cánh hồ điệp. Đây là một loại linh thảo cực hiếm, chỉ
mọc trên vách đá hướng dương, có thể dùng để hòa khí dẫn mạch, đặc biệt hữu ích
với người có căn cơ yếu kém.
Tần
Vân mất hơn một canh giờ mới trèo được đến chỗ đó. Hắn cắn răng, lấy ra một
miếng bố lót, nhẹ nhàng đào gốc cỏ như đang xử lý bảo vật. Đợi khi rễ cây không
còn dinh dính đất đá, hắn mới cẩn thận bỏ vào túi da gióng lại bên hông.
Chỉ
khi đó, Tần Vân mới dám thở một hơi dài. Nhưng thay vì nghỉ ngơi, hắn lập tức
tìm một hõm đá kín gió dưới rặng cây gần đó, bày ra ba viên Tụ Linh Tán
do chính hắn luyện từ dược liệu rẻ tiền, cùng một chén nhỏ linh thủy trộn tro
tàn linh quả.
Sau
một lát tĩnh tọa, hắn bắt đầu thử điều gì đó — điều mà hắn đã chần chừ suốt nửa
tháng qua, bởi rủi ro là chết ngay tại chỗ.
“Kiếm khí nhập huyết.”
Đó
là một nhánh phụ trong con đường tu luyện kiếm đạo, thường chỉ được truyền miệng
giữa các tán tu từng bước vào cảnh giới Kiếm Tu chân chính. Đa phần tu sĩ cho
rằng nó quá nguy hiểm, không hiệu quả, và không được chính phái truyền
dạy.
Nhưng
với Tần Vân, người chỉ có Ngũ Hành tạp linh căn, muốn kiếm khí rời thể,
không có pháp lực đủ hùng hậu thì chỉ còn cách... lấy máu làm dẫn, cho
kiếm khí nhập thân, rồi lần lượt thông qua tâm mạch, chi mạch,
rồi từ từ dẫn dắt ra ngoài.
Quá
trình đó, nếu thất bại, máu vỡ mạch, tâm tạng héo rũ, không chết cũng
phế.
Tần
Vân biết. Nhưng hắn không có đường lui.
Hắn
cắn ngón trỏ, nhỏ một giọt máu lên thân kiếm gỗ. Trong khoảnh khắc đó, một tia
khí mỏng như tơ bạc dần tỏa ra từ chuôi kiếm, như bị hút bởi huyết dịch.
Tần
Vân nhắm mắt, vận chuyển Tàn Ảnh Quyết, dẫn luồng khí ấy theo kinh mạch
chạy lên cánh tay, ngưng tại đan điền.
Hắn
không dám dùng toàn bộ lực đẩy — chỉ từng chút một, như mài một thanh kim qua
vách đá, từ tốn, bền bỉ.
Huyết
mạch nóng rực. Tâm mạch có lúc chấn động như trống lớn. Có khoảnh khắc hắn cảm
thấy hơi thở như bị bóp nghẹt, nhưng vẫn không dừng.
Đến
một khắc, hắn như nghe thấy... một tiếng “tinh” cực nhỏ vang lên trong
lòng.
Ngay
sau đó, trong thân thể, một sợi khí mảnh như tơ bạc bắt đầu chạy dọc kinh
mạch tay trái, tới tận mạch lạc sau lưng. Không đau. Nhưng lạnh buốt như
băng xuyên cốt tủy.
Hắn
thở mạnh một hơi, mở mắt ra, mồ hôi đã thấm đẫm lưng áo. Nhưng trong ánh mắt
kia — là một tia sáng chưa từng có.
“Kiếm
khí... có thể lưu thông một đoạn kinh mạch rồi.”
“Từ
giờ, mỗi ngày một chút, ta có thể dùng kiếm khí thay thế một phần pháp lực, vận
ra từ thân...”
Đây
chính là cánh cửa đầu tiên của Kiếm Khí Ngoại Phóng – bước sơ khởi mà đa
số tán tu không thể chạm đến.
Với
những người có linh căn mạnh, pháp lực tràn trề, họ dùng linh lực đẩy kiếm khí.
Nhưng với Tần Vân, hắn không có lựa chọn đó. Hắn dùng máu dẫn khí, dùng ý
chí thay linh căn, đi một con đường hoàn toàn khác.
Khi
mặt trời đã lặn sau rặng núi xa, Tần Vân ngồi yên trong tĩnh mịch, tay đặt lên
chuôi kiếm.
Một
nhịp thở, rồi hắn khẽ vung tay, một tia khí bạc như sợi chỉ bay ra từ
mũi kiếm, cắt một cọng cỏ dại cách đó một thước.
Chỉ
một sợi, không hơn. Nhưng là thật.
Không
phải do kiếm cắt. Mà là kiếm khí ly thể.
Tần
Vân thở ra, mệt đến mức suýt gục. Nhưng hắn cười, lần đầu tiên sau nhiều tháng:
“Một
bước nhỏ của kiếm khí... là một bước sống còn của ta.”
Chương 199: Một Tấc Kiếm Khí, Một Bước Sinh Tử
Đêm
buông xuống vùng rừng ngoại vi Thiên Lộ Cốc, trăng lưỡi liềm treo lơ lửng giữa
tầng mây mỏng. Trong một hốc đá khuất gió, Tần Vân ngồi xếp bằng, hơi thở trầm
ổn, mồ hôi lạnh còn đọng lại trên trán sau lần luyện kiếm khí nhập thể lần thứ
ba.
So
với hôm trước, luồng kiếm khí trong mạch máu hắn đã tiến thêm một đoạn. Dù chỉ
dài hơn nửa thốn, nhưng với hắn, đó là cả một bước dài.
"Dẫn
khí nhập mạch dễ, nhưng duy trì và điều khiển lại là chuyện khác..."
Tần
Vân thầm nghĩ, rồi mở túi da, lấy ra một mảnh ngọc giản đã ố vàng, trên đó khắc
thủ pháp vận khí tầm thường gọi là "Tiểu Đao Quyết" — vốn là
công pháp cấp thấp mà năm xưa hắn mua được với giá rẻ tại chợ giao dịch tán tu.
Bên
cạnh đó, là một mảnh ghi chép tay, cũ kỹ hơn cả ngọc giản. Đây mới là thứ hắn
cẩn trọng cất giữ bấy lâu: ghi chép về phương pháp chuyển hóa Tiểu Đao Quyết
sang Kiếm Khí Ngoại Phóng — một lối đi trái với chính tông, nhưng phù
hợp với người không có căn cơ tốt như hắn.
Tần
Vân luyện lại ba lượt, tay run lên vì kiệt sức. Hắn cắn răng, lấy ra một viên
linh đan cấp thấp — chính tay hắn luyện từ xác linh thảo hái được — rồi nuốt
xuống, cố gắng hồi phục chút khí lực.
Nhưng
chưa kịp hồi hồn, một luồng dao động linh khí đột ngột vang lên từ ngoài rừng
rậm.
Tần
Vân vội thu công, chui vào khe đá hẹp, thu liễm khí tức đến cực hạn. Đôi mắt
hắn nhìn ra qua kẽ lá, chỉ thấy ba bóng người đang tiến đến gần, một kẻ vận
trường bào đỏ viền bạc, lưng mang kiếm, ánh mắt kiêu căng.
“Khu
vực phía bắc có vết khí tức kỳ dị, giống như kiếm khí lưu lạc. Có thể là bảo
vật hoặc kẻ đang tu luyện kỳ môn tà đạo.”
Một
tên trong bọn cười lạnh.
“Là
thứ gì thì cũng tốt. Đệ tử ngoại môn như ta, nếu có cơ duyên này thì không
chừng được đề bạt lên nội môn!”
Tần
Vân nhíu mày. Hắn đã che đậy kỹ, nhưng vẫn có một tia kiếm khí tản ra lúc thử
thuật.
Hắn
thầm hối, nhưng không hoảng. Bởi lúc này, sợ hãi là vô dụng. Chỉ có sống sót
mới là quan trọng nhất.
Ba
người kia tiến lại gần, một tên vung tay, phóng ra một đạo phù văn, ánh sáng
trắng quét qua các bụi rậm. Ngay khi nó chạm tới khe đá nơi Tần Vân ẩn thân,
hắn lập tức hành động.
“Xuy!”
Một
tia khí bạc từ tay áo hắn bay ra — kiếm khí mới luyện, mỏng như sợi tóc, nhưng
bén như lưỡi dao. Đạo phù văn kia bị cắt đôi giữa không trung, ánh sáng trắng
lóe lên rồi tắt ngấm.
“Có
người!”
Một
tên hét lên. Nhưng khi cả ba chưa kịp phản ứng, Tần Vân đã bật người lao khỏi
khe đá, tung ra một cước đạp thẳng vào bụng tên gần nhất.
Tên
đó lảo đảo lùi lại, chưa kịp phản ứng thì kiếm gỗ trong tay Tần Vân đã vung ra
một chiêu. Tia khí bạc bay thẳng, cắt rách cổ áo của tên thứ hai, để lại
một vết đỏ mảnh nhưng sâu.
“Kiếm
khí? Hắn chỉ là tán tu sao có được kiếm khí?”
Một
kẻ hoảng hốt. Nhưng sự ngạc nhiên khiến hắn chậm nửa nhịp — và Tần Vân không bỏ
lỡ nửa nhịp đó.
Hắn
lùi lại một bước, đưa tay ra sau lưng, ném ra một hạt châu nổ nhỏ — Lân
Quang Châu, do hắn tự chế, không mạnh nhưng có thể mù tạm thời.
“Ầm!”
Một
luồng sáng chớp lóa làm mù mắt ba người kia trong thoáng chốc. Tận dụng thời
cơ, Tần Vân vọt người lên tán cây, vọt qua nhánh cao, lướt đi như bóng ma.
Chạy
một mạch năm dặm, qua hai vách đá và một đoạn suối cạn, hắn mới dừng lại.
Tim
đập dồn dập, hơi thở hỗn loạn, kiếm khí trong mạch cũng rối loạn theo. Nhưng...
hắn vẫn còn sống.
“Một
tia kiếm khí, nếu dùng đúng lúc... còn đáng giá hơn cả pháp bảo.”
Tần
Vân ngồi xuống đất, ánh mắt nhìn vầng trăng khuyết trên cao, tay siết chặt
chuôi kiếm gỗ đã sứt mẻ.
Hắn
không biết ngày mai ra sao. Nhưng hắn biết, chính bằng nhẫn nhục và tính
toán, hắn mới sống sót hôm nay.
CHƯƠNG 200: THẤT TÚC PHONG – TẦN VÂN GẶP NGUY
Tròn
một trăm ngày kể từ khi Tần Vân bắt đầu tu luyện kiếm khí. Trong thế giới tu
tiên rộng lớn, trăm ngày chẳng là bao, nhưng với hắn, mỗi ngày đều như dẫm qua
lưỡi dao.
Dưới
một vách đá cao dựng đứng, bên trong một hang động nhỏ ẩm ướt và âm u, hắn đang
vận công ngưng khí, điều khiển một tia kiếm khí mỏng như sợi tóc đi qua hai
mạch nhâm đốc. Động tác này, đối với người có linh căn thượng phẩm chỉ cần vài
ngày đã thành, nhưng hắn thì phải trả giá bằng máu, đau đớn, và vô số lần thất
bại.
Kiếm
khí trong cơ thể hắn lúc này tuy chưa đủ mạnh để ngưng hình, nhưng đã có thể xé
rách bì da nếu vận đúng cách. Đối với một tán tu phàm nhân linh căn tạp như Tần
Vân, đây đã là thành tựu khó tin.
“Kiếm
đạo... không dành cho kẻ yếu. Nhưng nếu đi từng bước, cẩn thận từng hơi thở, ta
vẫn có thể bước vào... cửa nhỏ của nó.”
Hắn
mở mắt, ánh mắt sáng lên sự kiên nghị quen thuộc. Kiếm khí không giúp hắn bay
lên trời trong một đêm, nhưng giúp hắn sống sót trong bóng tối.
Năm ngày sau, Tần Vân rời khỏi hang đá, hướng về
Thất Túc Phong, một ngọn núi hoang nằm giữa vùng biên giới Nam Cương.
Nghe đồn nơi đó từng có một tàn trận kiếm tu từ thời Thượng Cổ, để lại kiếm ý
tàn dư giữa thiên địa. Tất nhiên, lời đồn phần nhiều là vô căn cứ, nhưng với
một kẻ không có lối đi như Tần Vân, bất cứ manh mối nào cũng đáng để thử.
Sau
hai ngày men theo sườn núi, hắn cuối cùng đứng trước vách đá dựng đứng. Trên đó
khắc mờ mờ một chữ “Túc” cổ, gần như bị mưa gió bào mòn đến không thể
nhận ra.
“Là
thật…”
Hắn
nhìn quanh, không có tu sĩ nào khác. Dù biết khả năng có cạm bẫy là cao, nhưng
hắn vẫn hít sâu, lấy ra một tấm phù phòng ngự và một hạt khói độc tự chế, rồi
bắt đầu trèo lên.
Lên
được nửa sườn núi, chân hắn dẫm phải một khe nhỏ — trong chớp mắt, một luồng
kiếm ý bạo liệt từ đâu quét tới!
Xoẹt!
Một
vết thương dài xuất hiện trên vai, máu bắn ra, nhưng kiếm khí trong cơ thể hắn
lập tức vận chuyển phản kháng, triệt tiêu phần lớn kiếm ý sót lại.
Hắn
lập tức nằm sát vào vách, rút kiếm gỗ từ sau lưng ra, vẽ thành thế “Lưu
Thủy” — thế kiếm mới tập mấy hôm gần đây. Kiếm khí yếu ớt, nhưng mượn đà
vách đá, phản xạ với kiếm ý ngoài trận pháp, khiến kiếm khí ngoại phát một vòng
— chỉ như một làn gió nhẹ.
Nhưng
làn gió đó đụng phải một điểm trong hư không, làm hiện ra một đạo phù trận ẩn
hình, rồi từ từ sụp đổ!
“Tàn
trận cổ đại... nhưng chưa hoàn toàn mất hiệu lực. Quả nhiên không phải nơi để
người thường tới.”
Tần
Vân không hưng phấn, mà càng thêm cẩn trọng. Với hắn, cơ hội và tai họa luôn
chỉ cách nhau một hơi thở.
Qua
thêm một giờ, hắn vào được trung tâm Thất Túc Phong, một mảnh đất bằng
đá đen cháy xém, cỏ cây không mọc nổi. Ở đó có một phiến đá kiếm dài chưa đến
một trượng, cắm thẳng vào đất, nứt vỡ theo thời gian.
Tần
Vân bước đến, ngồi xuống trước phiến đá. Hắn không đụng vào, không khởi động,
chỉ nhắm mắt, thở đều.
Kiếm
khí trong người hắn dần cộng hưởng với khí tức còn sót lại từ phiến đá. Dù vô
cùng mỏng manh, nhưng từng chút một, hắn cảm nhận được thứ gọi là — kiếm ý.
Không
phải pháp quyết, không phải linh lực — mà là một dạng ý chí tồn tại vượt thời
gian, khắc sâu trong thiên địa.
“Một
kiếm... là đạo. Không phải vì thắng, mà vì sống.”
Tần
Vân mở mắt, lấy mảnh giấy ghi chép ra, ghi chép nhanh lại những cảm ngộ mơ hồ.
Sau đó, hắn không tham lam ở lại — mà lập tức rời đi, theo đúng tôn chỉ bao
năm: Lấy được một phần, là đủ. Tham, thì chết.
Trên đường trở xuống, hắn phát hiện có dấu hiệu giao đấu
phía chân núi. Từ xa, khói đen bốc lên, và những âm thanh bạo liệt vọng lại.
Hắn
nheo mắt nhìn kỹ — là người của Hắc Tinh Môn, và mấy tên tán tu mà hắn từng
thấy ở chợ Nam Trấn.
“Có
thể bọn chúng cũng nghe tin đồn về Thất Túc Phong. Cơ hội này... nên tránh xa.”
Hắn
vòng đường rừng phía tây, chui qua khe núi đá nhỏ, dùng khinh pháp cấp thấp mà
hắn luyện ba năm qua, thoát khỏi khu vực trong âm thầm, như một chiếc lá trôi
theo khe suối ngầm.
Đêm hôm đó, Tần Vân nghỉ lại trong một hang
cạn. Dưới ánh lửa nhỏ, hắn mở giấy ghi chép, viết thêm một dòng:
“Ngày
thứ 124 – Kiếm khí bắt đầu cảm ứng kiếm ý. Nhưng chưa thể ngưng hình. Cần thêm
thời gian.”
Hắn
ngẩng đầu nhìn trời.
Ánh
sao lạnh lẽo, không hề vì một kẻ như hắn mà lay động.
Nhưng
hắn không cần trời cảm động.
Chỉ cần mình không ngừng bước là đủ.
0 Comments