Chương 01 – Hắc Diễm Thôn Nhật
Gió
đêm cuồng loạn thổi qua đại địa nhuốm màu máu. Trên không trung mênh mông, từng
mảnh đất đá vụn vỡ vụn lơ lửng như bị trọng lực của thiên địa nghiền nát. Xa
xa, Đấu Khí Liên Minh tan tác, khói lửa cuộn trào, từng tiếng gào thét tắt lịm
giữa biển hắc diễm ngút trời.
Tiêu
Viêm một mình đứng giữa hư không, áo bào trắng rách tả tơi, vết máu đỏ sẫm
loang trên tay áo. Tóc đen tung bay, ánh mắt hắn sâu thẳm như vực không đáy,
nhưng trong đáy mắt ấy, vẫn lập lòe một ngọn hỏa diễm bất khuất.
Cách
đó vạn trượng, Hồn Thiên Đế lơ lửng giữa trời đêm. Áo bào đen tung bay
như vải liệm tử thần, quanh người là từng cột Hắc Diễm Hồn Hỏa ngút
trời, bùng cháy dữ dội như muốn nuốt trọn thiên địa. Mỗi cột hỏa diễm bùng lên,
không gian liền vặn xoắn, ánh sáng trong thiên địa bị nuốt sạch, chỉ còn bóng
tối rợn người.
Hai
luồng khí tức va chạm khiến thiên địa tĩnh lặng đến đáng sợ.
Hồn
Thiên Đế khẽ cười, giọng hắn vang vọng như tiếng ma quỷ vọng ra từ vực sâu:
“Tiêu
Viêm… Đấu Khí Liên Minh của ngươi đã sụp đổ. Chư thiên vạn giới này, từ nay chỉ
còn Hồn Điện là đạo. Ngươi chống lại, chỉ là kiến càng ngăn sóng.”
Tiêu
Viêm siết chặt nắm đấm, ngọn lửa đỏ rực bùng lên quanh người, hơi nóng khiến
không gian xung quanh méo mó. Giọng hắn khàn nhưng rắn rỏi như lưỡi dao:
“Hồn
Thiên Đế, ngươi muốn nuốt cả thiên hạ, ta sẽ thiêu cháy cả địa ngục này
để ngăn ngươi bước qua!”
Hồn
Thiên Đế nheo mắt, đôi đồng tử đen sâu không thấy đáy:
“Một
kẻ mang thân người phàm, dù luyện đến tận cùng cũng chỉ là con cờ trong tay ta…
Ngươi không hiểu vận mệnh đã định sẵn sao?”
Tiêu
Viêm bước lên một bước, hư không dưới chân hắn vỡ nát thành từng mảnh vụn:
“Vận
mệnh? Ta sẽ thiêu hủy vận mệnh của ngươi!”
Hư
không rung chuyển, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa và Diệt Thế Ma Viêm
bùng cháy quanh thân Tiêu Viêm, hai ngọn hỏa diễm đỏ và đen cuộn xoáy, dung hợp
thành một biển lửa ngập trời, khiến mặt đất phía dưới bốc hơi, không gian gào
thét.
Phía
đối diện, Hồn Thiên Đế ngửa mặt cười cuồng bạo. Hắn dang tay, Thiên Hồn Thôn
Nhật hiển hiện – một luồng hắc hỏa xoay tròn thành Hắc Nhật khổng lồ,
che khuất cả bầu trời, hút sạch ánh sáng và khí tức sinh mệnh. Chỉ còn tiếng
gió như tiếng oan hồn gào khóc.
Ngay
khi hai đại hỏa diễm chạm nhau –
ẦM!!!!
Thiên
địa vỡ vụn, từng mảng hư không nứt ra như kính vỡ, thời gian đảo loạn, cảnh vật
xoay tròn. Trong khoảnh khắc, cả vùng trời chỉ còn hỏa diễm đỏ và đen quấn lấy
nhau, từng tia lửa xé nát vạn lý sơn hà. Những kẻ còn sống trong Đấu Khí Liên
Minh chỉ kịp ngẩng lên nhìn thấy hai mặt trời tử vong đang va chạm, ánh
sáng đó đủ để xóa sổ cả một đại lục.
Tiêu
Viêm gầm lên, đôi mắt đỏ máu, hỏa diễm quanh hắn tụ lại thành Long Ảnh Tam
Hỏa, hình rồng ngập trời lao thẳng vào Hắc Nhật.
Hồn
Thiên Đế nhấc tay, từng Hồn Ảnh khổng lồ hiện ra, hợp nhất vào Thiên Hồn
Thôn Nhật, khiến hắc nhật bùng nổ, nuốt trọn cả không gian.
Giữa
tiếng gầm rền vang vọng khắp chín tầng trời, một luồng sáng đỏ và đen bùng
phát, xé toạc thiên không, lan khắp đại địa. Mọi âm thanh bỗng ngừng bặt.
Khói
đen và hỏa diễm đỏ chậm rãi tan đi… Trong biển lửa tan tác ấy, chỉ còn một
bóng người lơ lửng, áo bào tả tơi, máu loang trên khóe môi. Không ai biết
đó là Tiêu Viêm hay Hồn Thiên Đế…
Thiên
địa rung động, cuộc chiến chấn động cửu thiên mười địa chỉ mới bắt đầu.
Chương 02 – Thiên Hỏa Vạn Tượng
Hư
không nứt vỡ như băng, từng khe nứt tối đen như vực sâu vô tận mở rộng khắp
chân trời. Khói lửa của trận đại chiến vừa rồi vẫn chưa tan, nhưng bóng
người duy nhất còn đứng vững chính là Tiêu Viêm.
Áo
bào hắn rách nát, máu đỏ ròng ròng nhuộm cả cánh tay. Đôi mắt hắn rực cháy,
nhưng sâu trong đó lại là bình lặng đến tuyệt vọng – thứ bình lặng của
một ngọn lửa sẵn sàng đốt cháy chính bản thân để thiêu hủy mọi thứ xung quanh.
Phía
xa, Hồn Thiên Đế bước ra từ làn khói đen. Áo bào hắn không dính một vết bụi,
từng bước chân như kéo theo vô số linh hồn gào thét. Quanh hắn, Hắc Diễm Hồn
Hỏa lại lần nữa bùng cháy, tạo thành những cột lửa cao vạn trượng, như muốn
nhấn chìm cả vũ trụ.
Gió
lạnh thổi qua. Hai luồng sát khí đối đầu nhau khiến thời gian như ngừng trôi.
Hồn
Thiên Đế nheo mắt, giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo:
“Tiêu
Viêm… Ngươi còn sống sót. Nhưng đây chỉ là khoảnh khắc trước khi ngọn đèn
cuối cùng vụt tắt.”
Tiêu
Viêm lau máu trên môi, giọng khàn khàn, nhưng từng chữ như thép nung đỏ:
“Hồn
Điện của ngươi đã nhuộm máu vô số sinh linh. Nếu ta ngã xuống… sẽ có kẻ khác
đứng lên thiêu cháy các ngươi. Nhưng hôm nay…”
Hắn
nâng tay, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa bùng phát, từng ngọn lửa đỏ, tím, lam
đan xen, xoay tròn như dải ngân hà cháy rực. Diệt Thế Ma Viêm hắc ám từ
cơ thể hắn trào ra, từng vệt lửa đen cuốn vào dải ngân hà đỏ tím, tạo thành một
biển lửa vừa huyền ảo vừa diệt tuyệt – Thiên Hỏa Vạn Tượng.
Tiêu
Viêm gầm lên:
“Hôm
nay… ta là kẻ thắp ngọn đèn cuối cùng này!”
Hồn
Thiên Đế khẽ cười, giơ tay lên cao. Ngay lập tức, một luồng lực lượng khủng bố
dâng trào, không gian toàn bộ co rút, ánh sáng của trời đất bị nuốt chửng,
chỉ còn một Hắc Nhật khổng lồ treo lơ lửng trên đỉnh đầu – Thiên Hồn
Thôn Nhật. Nó quay tròn, lực hút như muốn nuốt toàn bộ sinh linh, cả thời
gian cũng bị kéo ngược, khiến những mảnh vụn hư không trôi ngược lại về quá khứ
rồi vỡ tan.
Hồn
Thiên Đế cất giọng như tiếng phán quyết của tử thần:
“Ngươi
là kẻ duy nhất khiến ta động sát niệm thật sự… Ngươi xứng đáng được chôn
cùng nhật nguyệt và cửu thiên.”
Khoảnh
khắc hai nguồn lực chạm nhau –
ẦM!!!
Một
tiếng nổ như tận thế. Biển lửa Thiên Hỏa Vạn Tượng phun trào, hóa thành hàng
ngàn Hỏa Long, từng con rồng lửa dài vạn trượng gào thét lao vào Hắc
Nhật. Nhưng Thiên Hồn Thôn Nhật xoay tròn, từng Hồn Ảnh Ma Quỷ từ trong
hắc hỏa xuất hiện, nuốt chửng từng Hỏa Long, tiếng thét vang vọng như triệu vạn
oan hồn đồng ca.
Không
gian gãy vụn như thủy tinh, từng mảnh trời rơi xuống, mặt đất bị xé nát, biển
cả hóa thành hư vô. Thời gian đảo loạn – nơi này vừa là hiện tại, vừa là quá
khứ, vừa là tương lai. Cả đại lục rơi vào bóng tối và hỏa diễm.
Tiêu
Viêm cắn răng, từng giọt máu rơi xuống lập tức hóa thành Hỏa Liên cháy
rực. Hắn dồn toàn bộ sinh mệnh vào Hỏa Thần Chưởng, hư không phía sau
hắn mở ra, từng bóng hình cổ thần lửa xuất hiện, hợp nhất vào cú đánh này.
Hồn
Thiên Đế không kém, hắn nuốt toàn bộ Hồn Ảnh vào Hắc Nhật, khiến nó rực sáng
như Hắc Thái Dương chuẩn bị bùng nổ.
Hai
luồng sức mạnh cuối cùng va chạm –
Thiên địa nổ tung.
Một
vùng sáng đỏ và đen cuồng bạo phá tan mọi thứ, ánh sáng ấy xuyên thấu qua cả
tầng mây, chiếu lên cửu thiên mười địa. Âm thanh diệt thế kéo dài vô tận.
Rồi…
tĩnh lặng.
Biển
lửa tắt dần, hắc hỏa cũng tan biến. Chỉ còn một bóng người duy nhất rơi
xuống giữa hư không vỡ vụn. Áo bào cháy sém, máu đỏ vẽ thành từng vệt trên không.
Không
ai biết – đó là Tiêu Viêm chiến thắng, hay Hồn Thiên Đế sống sót.
Chỉ
có dư âm của trận chiến thiên hạ chấn động, khiến toàn bộ cường giả đại lục run
rẩy, ngẩng lên nhìn trời – nơi vừa có hai vị thần giao tranh, và một kỷ
nguyên mới sắp mở ra.
Chương 03 – Hồn Giới Phong Ấn
Cơn
bão hỏa diễm và hắc nhật của trận chiến kinh thiên vừa qua vẫn chưa hoàn toàn
tan biến, dư âm của nó khiến thiên địa rách nát, từng mảng hư không còn
treo lơ lửng, như vết thương chưa liền da của thế giới.
Giữa
khoảng trời ấy, Tiêu Viêm lơ lửng, thân thể hắn bị máu nhuộm đỏ, nhưng đôi
mắt chưa từng khép lại. Phía sau hắn, Đấu Khí Liên Minh chỉ còn lại
những mảnh tàn binh, tiếng khóc than hòa cùng khói lửa, bi thương đến tột cùng.
Xa
hơn, Hồn Thiên Đế bước đi từng bước trên hư không. Áo bào đen của hắn
rách đôi chút, nhưng hắc diễm quanh người vẫn cháy rừng rực, từng cột
lửa như những trụ trời nối thẳng đến vực sâu Hồn Giới.
Gió
lạnh rít gào, sát khí đặc quánh đến mức khiến không gian đông cứng.
Hồn
Thiên Đế dừng bước, giọng trầm thấp vang vọng như ngàn vạn linh hồn:
“Tiêu
Viêm… ngươi đúng là ngoài dự tính của ta. Đòn vừa rồi… ngay cả ta cũng khó toàn
vẹn.”
Tiêu
Viêm khẽ cười, máu trào nơi khóe môi, giọng hắn khản đặc:
“Đáng
tiếc… vẫn chưa đủ để kéo ngươi xuống địa ngục.”
Hồn
Thiên Đế khẽ nhướng mày, từng cột Hắc Diễm Hồn Hỏa phía sau hắn đồng
loạt rung chuyển, tiếng gầm như hàng ngàn oan hồn đồng thanh:
“Địa
ngục? Ta chính là địa ngục… Và hôm nay, ta sẽ phong ấn ngọn lửa của ngươi, vĩnh
viễn chôn sâu trong Hồn Giới.”
Ngay
lập tức, hắc diễm bùng phát, hình thành một đại trận hồn hỏa bao phủ cả
thiên địa. Những ký hiệu hồn ấn cổ xưa xoay tròn, xé toạc không gian, mở ra một
cánh cửa khổng lồ dẫn thẳng đến Hồn Giới.
Tiêu
Viêm không lùi bước. Hắn gào lên, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa và Diệt Thế
Ma Viêm bùng phát lần cuối, dung hợp thành một Hỏa Thần Khổng Lồ,
lửa cháy đỏ rực xen lẫn hắc diễm, hình dạng như một vị thần cầm thương lao
xuống phá tan đại trận.
Hồn
Thiên Đế giơ tay, Thiên Hồn Thôn Nhật tái xuất, xoay tròn trên đỉnh đầu
hắn như hắc thái dương, tạo lực hút mạnh đến mức thời gian bắt đầu cuộn
ngược, mọi thứ xung quanh trôi ngược về quá khứ, cây cối hồi sinh, đá vụn
liền lại… nhưng chỉ để rồi lập tức bị nuốt chửng.
Khoảnh
khắc cuối cùng, Tiêu Viêm rít lên như long hổ gầm:
“Cho
dù ta bị chôn trong Hồn Giới… ngọn lửa này sẽ không bao giờ tắt!”
Hỏa
Thần Khổng Lồ và Thiên Hồn Thôn Nhật va chạm lần cuối –
ẦM!!!
Tiếng
nổ xé toạc thiên địa, ánh sáng đỏ và đen quét sạch toàn bộ trời đất. Những Đấu
Đế còn sống cách đó vạn dặm chỉ kịp quỳ rạp xuống, cảm nhận sức ép hủy diệt cả
linh hồn.
Khi
ánh sáng tắt, chỉ còn một khe nứt đen vô tận treo giữa không trung. Từ
trong khe nứt ấy, một bóng người từ từ rơi vào Hồn Giới, thân ảnh mờ
nhạt nhưng vẫn cháy lên một ngọn lửa đỏ yếu ớt.
Cánh
cửa Hồn Giới đóng sập lại, để lại khoảng trời hoang tàn, gió lặng im như tử
vong.
Tin
đồn lập tức lan ra khắp đại lục:
- Có kẻ
nói Tiêu Viêm đã chết.
- Có kẻ
nói hắn bị Hồn Thiên Đế phong ấn.
- Có kẻ
lại thề rằng nhìn thấy ngọn lửa đỏ bùng lên từ Hồn Giới, báo hiệu
một ngày nào đó… ngọn lửa ấy sẽ quay lại thiêu hủy cả Hồn Điện.
Chương 04 – Nguyên Hỏa Hồn Diệt
Tiêu
Viêm mở mắt. Cơ thể hắn như tan rã thành từng luồng hồn khí mờ nhạt, chỉ
có một ngọn lửa đỏ nhỏ bé còn chập chờn cháy yếu ớt quanh linh hồn. Âm
thanh đầu tiên hắn nghe được là tiếng gào khóc vạn linh hồn vọng khắp hư
không, réo gọi, rít gào, như những dã thú bị nhốt hàng ngàn năm.
Phía
xa, từng bóng hồn ảnh khổng lồ trôi lơ lửng, những khuôn mặt méo mó vô
hình lẫn lộn, đó là những linh hồn bị Hồn Thiên Đế nuốt chửng từ vô số
kỷ nguyên. Chúng quấn quanh nhau, tranh giành, nuốt lẫn nhau để sinh tồn.
Một
bóng hồn ảnh cười khằng khặc, lao về phía Tiêu Viêm:
“Một
linh hồn mới… ta muốn ăn ngươi…”
Hàng
chục bóng hồn khác cũng gào thét, lao tới như lũ kền kền đói khát.
Tiêu
Viêm khép mắt, cảm nhận sức mạnh yếu ớt trong cơ thể, rồi Tam Thiên Diễm
Viêm Hỏa trong linh hồn hắn bùng phát. Ngọn lửa đỏ mảnh mai hóa thành vòng
hỏa diễm, quét ngang, đốt sạch mấy bóng hồn ảnh, biến chúng thành tro hồn
bay tán loạn.
Giữa
khi hắn thở dốc, một giọng nói trầm thấp vang lên trong hư không:
“Ngọn
lửa này… vẫn chưa tắt… Ngươi… muốn sống sót, muốn báo thù… thì hãy nuốt lấy Nguyên
Hỏa Hồn Diệt.”
Trước
mặt Tiêu Viêm, từng cột hắc diễm đột nhiên nứt ra, để lộ một quả cầu
hồn hỏa khổng lồ, xoay tròn như mặt trời chết, bên trong chứa sức mạnh diệt
hồn kinh khủng đến mức hư không xung quanh co rút.
Tiêu
Viêm khựng lại, đôi mắt lóe lên sát ý:
“Ngươi
là ai?”
Giọng
nói kia vang lên, như đến từ tận cùng của Hồn Giới:
“Kẻ
từng chống lại Hồn Thiên Đế… kẻ đã thua và bị nhốt tại đây… Ngươi không còn lựa
chọn nào khác – hoặc nuốt nó và đốt cháy chính linh hồn mình, hoặc tan
biến vĩnh viễn trong Hồn Giới.”
Tiêu
Viêm nắm chặt tay, ngọn lửa đỏ quanh người bùng lên dữ dội, ánh mắt rực cháy
như ngày hắn chống lại Hồn Điện trên đại lục:
“Dù
chỉ còn lại một linh hồn… ta cũng sẽ trở lại.”
Hắn
lao về phía Nguyên Hỏa Hồn Diệt. Khoảnh khắc chạm vào, biển lửa đen và
đỏ đồng thời bùng nổ, vô số hồn ảnh gào khóc lao đến muốn ngăn cản,
nhưng tất cả bị thiêu hủy dưới Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa.
Người
ta đồn rằng, từ hôm đó, trong Hồn Giới xuất hiện một ngọn lửa bất diệt,
và mỗi lần nó bùng lên, linh hồn của Hồn Điện run rẩy như đang dự báo một ngày
trở về, khi ngọn lửa ấy thiêu sạch địa ngục.
Chương 05 – Liên Hỏa Diệt Thế
Giọng
nói khàn đặc vang lên, từng chữ như lưỡi dao khắc vào thiên địa:
“Hồn
Thiên Đế… hôm nay, hoặc ngươi chết… hoặc ta chết.”
Phía
xa, Hồn Thiên Đế từ từ quay lại. Áo bào đen hắn tung bay, Hắc Diễm Hồn Hỏa
cháy dữ dội hơn bao giờ hết, từng cột lửa hóa thành Hồn Thú khổng lồ,
gầm thét rung trời. Trong đôi mắt hắn, không còn sự khinh miệt, mà là sát ý
thuần túy:
Hồn
Thiên Đế ngửa mặt gào lên, Thiên Hồn Thôn Nhật hiện ra một lần nữa, lần
này lớn đến mức che khuất cả đại lục, hút sạch sinh cơ, khiến biển cả,
núi rừng, sinh linh… tất cả đều biến thành tro hồn.
Khoảnh
khắc Liên Hỏa Diệt Thế và Thiên Hồn Thôn Nhật va chạm –
ẦM!!!
Một
luồng sáng đỏ đen nổ tung, nứt gãy toàn bộ không gian, thời gian đảo
loạn đến mức mọi người nhìn thấy chính mình trong quá khứ và tương lai cùng
lúc. Những ngọn núi cao vạn trượng bốc hơi trong nháy mắt, biển cả vỡ thành hư
vô. Cả đại lục rung chuyển, bầu trời nứt toạc, tạo thành những khe hở
nhìn thẳng xuống vực hỗn độn vô tận.
Trong
tâm bão, Tiêu Viêm và Hồn Thiên Đế đối diện trong một khắc vĩnh hằng.
Tiêu
Viêm hét lên:
“Hồn
Thiên Đế – thiên hạ này không chứa được ngươi và ta!”
Hắn
ném Liên Hỏa Diệt Thế vào trung tâm Hắc Nhật.
Hồn
Thiên Đế gào rít, đưa toàn bộ hồn lực dung nhập vào Thiên Hồn Thôn Nhật, để
hắc nhật nổ tung cùng lúc.
Khi
cơn bão tan đi…
Hàng
trăm năm sau, người ta truyền nhau một huyền thoại:
- Có kẻ
nói cả hai đều chết, hóa thành hư vô.
- Có kẻ
thề rằng nhìn thấy một ngọn lửa đỏ đen bay qua đêm tối, soi sáng
phương trời xa.
- Và có
người tin rằng… khi Hồn Điện một lần nữa nổi dậy, ngọn lửa ấy sẽ quay
lại, đốt cháy cả thiên hạ, viết lại vận mệnh vạn giới.
🔥 [HẾT]
🔥
0 Comments