Phong Hàn Cửu Thiên Chương 11 đến Chương 20 Tác Giả: Mèo Ping Ping

 Chương 11: Giữa Hai Lằn Ranh Thiện Ác

Bình minh ló rạng, ánh sáng vàng rực chiếu lên Vạn Kiếm Sơn Trang, nhưng không thể xua tan bầu không khí nặng nề đang bao trùm nơi đây. Trong tâm trí Triệu Thiên Phong, những lời nói của Tiêu Trần vẫn vang vọng, như lưỡi dao khắc sâu vào lòng.

Cậu đứng trước gương, nhìn vào chính mình. Ánh mắt kiên định nhưng không giấu nổi sự trăn trở. Cậu thầm nghĩ:
“Nếu Lăng Bạch Dương thực sự là kẻ đứng sau mọi chuyện, ta phải tìm ra sự thật. Nhưng liệu những gì Tiêu Trần nói có đáng tin không? Làm sao để phân biệt đâu là thiện, đâu là ác?”


Quyết tâm tìm kiếm sự thật, Thiên Phong bắt đầu âm thầm quan sát mọi động tĩnh trong trang. Cậu chú ý đến những người hầu, những lối đi bí mật, và đặc biệt là những cuộc trò chuyện riêng tư của Lăng Bạch Dương với các trưởng lão.



Trong một lần tình cờ, Thiên Phong nghe lén được cuộc đối thoại giữa Minh Chủ và một người áo đen:
“Thời cơ đã đến. Bí kíp Thiên Phong Kiếm phải thuộc về ta. Nhưng hãy nhớ, đừng để lộ bất kỳ dấu vết nào.” – Giọng nói lạnh lùng của Lăng Bạch Dương khiến Thiên Phong cảm thấy lạnh sống lưng.

Người áo đen cúi đầu:
“Minh Chủ, còn Triệu Thiên Phong thì sao? Hắn không dễ bị đánh lừa.”

“Không cần vội. Chỉ cần hắn còn ở đây, hắn sẽ rơi vào lưới của ta.”

Những lời nói này như tia sét đánh ngang tai Thiên Phong. Cậu siết chặt nắm tay, cảm giác căm phẫn dâng trào. Nhưng cậu hiểu rằng, lúc này không thể hành động nóng vội.


Đang trên đường trở về phòng, Thiên Phong bất ngờ bị một bàn tay kéo vào góc tối. Một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Đừng hét. Là ta, Tô Ngọc Yên.”

Thiên Phong nhận ra cô gái áo xanh bí ẩn. Cậu nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc:
“Tại sao cô luôn xuất hiện vào những lúc quan trọng? Cô là ai?”

Ngọc Yên mỉm cười:
“Ta không phải kẻ thù của ngươi. Ta biết ngươi đang nghi ngờ Lăng Bạch Dương. Nhưng hãy cẩn thận, vì ông ta không chỉ mạnh về võ công mà còn rất giỏi trong việc thao túng lòng người.”

Cô đưa cho Thiên Phong một cuộn giấy nhỏ:
“Đây là bản đồ bí mật của Vạn Kiếm Sơn Trang. Nó sẽ dẫn ngươi đến những nơi mà Minh Chủ không muốn ai biết đến.”

Thiên Phong cầm lấy bản đồ, cảm thấy lòng mình thêm phần an tâm. Dù vẫn chưa hiểu rõ về thân phận của Ngọc Yên, cậu biết cô đang giúp mình.


Theo chỉ dẫn từ bản đồ, Thiên Phong lẻn vào một lối đi bí mật bên dưới đại sảnh. Đường hầm tối om, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đuốc cũ kỹ.

Đi sâu vào bên trong, cậu phát hiện một căn phòng lớn chứa đầy những tài liệu và bản vẽ. Trong đó có cả những kế hoạch chi tiết về việc tấn công các môn phái lớn, cùng những tài liệu về các thương vụ buôn bán với Hắc Minh Giáo.

Cậu còn tìm thấy một bức thư, trong đó ghi rõ:
"Hắc Minh Giáo và Vạn Kiếm Sơn Trang phải hợp tác để nắm quyền thống trị võ lâm. Bí kíp Thiên Phong Kiếm chính là chìa khóa để mở ra sức mạnh tối thượng."

Thiên Phong cầm bức thư, lòng đầy phẫn nộ. Lăng Bạch Dương không chỉ phản bội võ lâm mà còn là kẻ đứng sau sự hỗn loạn của giang hồ.


 

Khi cậu rời khỏi đường hầm, một nhóm người áo đen bất ngờ xuất hiện. Chúng chính là thuộc hạ của Minh Chủ.

Kẻ cầm đầu cười khẩy:
“Triệu Thiên Phong, ngươi nghĩ rằng có thể lén lút mà không ai hay biết? Minh Chủ đã đoán trước ngươi sẽ làm vậy.”

Thiên Phong biết mình không thể tránh khỏi trận chiến. Cậu rút kiếm, dùng Huyền Phong Bộ để né tránh và phản công. Những chiêu thức từ Thiên Phong Kiếm của cậu nhanh chóng áp đảo kẻ địch.

Nhưng khi trận chiến dường như ngã ngũ, một người đàn ông to lớn bước ra từ bóng tối. Đó là Hắc Diện Lang, thủ lĩnh Hắc Minh Giáo.

“Ta đã chờ ngươi từ lâu, Triệu Thiên Phong. Giờ hãy xem, bí kíp của ngươi mạnh đến đâu!”


Hắc Diện Lang tung ra những chiêu thức mạnh mẽ, ép Thiên Phong vào thế bị động. Tuy nhiên, cậu vẫn kiên trì, tận dụng mọi cơ hội để phản công.

Dù vậy, sức mạnh của Hắc Diện Lang vượt xa cậu. Sau một đòn chí mạng, Thiên Phong bị đánh bật, miệng trào máu.

Trong lúc nguy cấp, Tô Ngọc Yên xuất hiện, dùng ám khí và chiêu thức khéo léo để cầm chân Hắc Diện Lang, giúp Thiên Phong rút lui.

Ngọc Yên nói:
“Ngươi chưa đủ mạnh để đối đầu với hắn. Hãy sống để chiến đấu ngày mai.”


Trở về nơi ẩn nấp, Thiên Phong ngồi lặng lẽ nhìn bức thư mà mình tìm thấy. Ánh mắt cậu tràn đầy quyết tâm.

“Lăng Bạch Dương, ngươi sẽ phải trả giá. Nhưng trước hết, ta phải mạnh hơn nữa. Võ lâm không thể rơi vào tay kẻ như ngươi!”

Đêm đó, dưới ánh trăng lạnh, Thiên Phong thề sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật và bảo vệ chính nghĩa.

Những ngày tháng đầy giông bão vẫn đang chờ đợi cậu phía trước…

Chương 12: Con Đường Máu Và Lời Dạy Bí Truyền

Ánh sáng của ngày mới chiếu lên những vách núi quanh Vạn Kiếm Sơn Trang, nhưng trong lòng Triệu Thiên Phong chỉ còn lại bóng tối. Sau trận chiến đầy nguy hiểm đêm qua, cậu hiểu rằng mình còn quá yếu để đối mặt với những âm mưu lớn đang bao trùm giang hồ.

Những vết thương trên người cậu vẫn đau nhức, nhưng trái tim Thiên Phong thì không ngừng đập mạnh. Lời thề dưới ánh trăng đêm trước như ngọn lửa trong lòng, thôi thúc cậu tiếp tục tiến bước trên con đường trở thành cao thủ võ lâm.


Khi Thiên Phong đang suy nghĩ về bước đi tiếp theo, một bóng người xuất hiện trước cổng nơi cậu trú ẩn. Đó là một ông lão gầy gò, mái tóc bạc phơ nhưng ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Ông lão nói với giọng khàn khàn nhưng đầy uy lực:
“Ngươi chính là Triệu Thiên Phong?”

Thiên Phong cảnh giác:
“Là ta. Nhưng ông là ai?”

Ông lão mỉm cười, rồi rút từ trong tay áo ra một mảnh ngọc bội màu xanh lục khắc hình con hạc đang bay. Mắt Thiên Phong sáng lên:
“Đây là... biểu tượng của Vô Ảnh Thần Kiếm! Ông là…”

“Là Tề Lão, đệ tử cuối cùng của Vô Ảnh Thần Kiếm. Ta đến đây vì biết ngươi đang giữ bí kíp Thiên Phong Kiếm. Nhưng yên tâm, ta không đến để cướp nó. Ta đến để dạy ngươi cách phát huy sức mạnh thực sự của nó.”


 

Tề Lão dẫn Thiên Phong vào một cánh rừng rậm, nơi được bao phủ bởi sương mù dày đặc. Ông chỉ về phía một tảng đá lớn giữa rừng, nói:
“Nếu ngươi muốn học được võ công thực sự, trước tiên phải hiểu rõ tâm mình. Hãy phá tan tảng đá này mà không làm tổn thương những cây cỏ xung quanh.”

Thiên Phong nhíu mày. Nhiệm vụ này nghe có vẻ đơn giản, nhưng khi cậu vung kiếm lên, mỗi chiêu thức đều làm rung động cả khu vực. Cành lá, bụi cỏ bị cắt ngang, đất đá văng tung tóe.

Tề Lão lắc đầu:
“Ngươi vẫn còn thiếu sự tinh tế. Võ công không chỉ là sức mạnh. Nó là sự hòa quyện giữa tâm trí và cơ thể, giữa kiếm và thiên nhiên.”

Suốt ba ngày liền, Thiên Phong tập luyện không ngừng, cố gắng làm chủ từng đường kiếm. Mỗi lần thất bại, cậu lại ngồi thiền dưới gốc cây, cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp đập của thiên nhiên.

Đến ngày thứ tư, cuối cùng cậu cũng thực hiện được. Một chiêu Phong Lôi Trảm mạnh mẽ nhưng nhẹ nhàng như gió đã chia đôi tảng đá mà không làm lay động bất kỳ nhánh cỏ nào xung quanh.

Tề Lão gật đầu hài lòng:
“Ngươi đã hiểu. Hãy nhớ rằng, sức mạnh thật sự không đến từ kiếm, mà từ tâm.”


Trong khi Thiên Phong đang tập luyện, Hắc Minh Giáo và Vạn Kiếm Sơn Trang bắt đầu hành động. Những sát thủ được cử đi, quyết tâm truy sát Thiên Phong để giành lại bí kíp.

Một đêm, khi Thiên Phong đang ngồi thiền, một tiếng động lạ vang lên trong rừng. Cậu mở mắt, cảm nhận được sát khí đang đến gần.

Một nhóm sát thủ vận áo đen, bịt kín mặt, xuất hiện. Kẻ cầm đầu lên tiếng:
“Triệu Thiên Phong, giao bí kíp ra đây, ngươi có thể giữ mạng.”

Thiên Phong đứng dậy, ánh mắt kiên định:
“Nếu các ngươi muốn lấy nó, hãy bước qua xác ta trước.”

Trận chiến ngay lập tức nổ ra. Thiên Phong tận dụng những gì vừa học được từ Tề Lão, dùng những chiêu thức tinh tế để hóa giải các đòn tấn công ác liệt.

Tuy nhiên, kẻ địch quá đông, và cậu dần rơi vào thế yếu. Đúng lúc ấy, Tề Lão xuất hiện, chỉ một chiêu đã hạ gục ba tên sát thủ. Ông nói với giọng lạnh lùng:
“Các ngươi muốn chết, hãy ở lại. Còn muốn sống, hãy cút đi!”

Nhóm sát thủ kinh hãi, lập tức bỏ chạy.


Sau trận chiến, Thiên Phong nhìn Tề Lão với ánh mắt đầy kính phục:
“Võ công của tiền bối thực sự phi phàm. Nhưng tại sao ông lại chọn giúp một kẻ như ta?”

Tề Lão trầm ngâm một lúc, rồi đáp:
“Vì ngươi chính là hy vọng cuối cùng của võ lâm. Năm xưa, Vô Ảnh Thần Kiếm từng giao đấu với tổ sư của Hắc Minh Giáo. Dù chiến thắng, ông ấy cũng bị trọng thương và phải rút lui khỏi giang hồ. Nhưng trước khi qua đời, ông ấy để lại lời tiên tri rằng: ‘Sẽ có một người trẻ tuổi xuất hiện, mang theo ánh sáng xóa tan bóng tối.’ Ta tin, người đó chính là ngươi.”

Thiên Phong cảm thấy một áp lực vô hình đang đè lên vai mình, nhưng cậu không lùi bước.


Trước khi rời đi, Tề Lão để lại cho Thiên Phong một quyển sách nhỏ. Ông nói:
“Đây là phần cuối của bí kíp Thiên Phong Kiếm. Nhưng hãy nhớ, võ công không phải là tất cả. Tâm phải vững, ý phải bền. Nếu ngươi để lòng tham hoặc hận thù chi phối, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.”

Thiên Phong cúi đầu cảm tạ, hứa sẽ không làm phụ lòng Tề Lão.


Cầm quyển sách trong tay, Thiên Phong nhìn về phía chân trời. Cậu biết con đường phía trước còn đầy gian nan, nhưng lòng cậu không còn sợ hãi.

“Lăng Bạch Dương, Hắc Minh Giáo… các ngươi hãy chờ đấy. Ta sẽ không dừng lại cho đến khi giang hồ được trả lại sự công bằng.”

Với tâm thế vững vàng và kỹ năng ngày càng tiến bộ, Thiên Phong tiếp tục hành trình, bước vào một giai đoạn mới đầy thử thách nhưng cũng tràn đầy hy vọng.

Chương 13: Đỉnh Thiên Phong và Cơn Lốc Đẫm Máu

Những ngày sau khi chia tay Tề Lão, Triệu Thiên Phong bước đi trên con đường đầy thử thách với hành trang là bí kíp Thiên Phong Kiếm và ý chí không gì lay chuyển. Cậu hướng về phía Đỉnh Thiên Phong, nơi được đồn đại là thử thách cuối cùng của những kẻ khao khát vươn lên đỉnh cao võ lâm.


Đỉnh Thiên Phong nằm giữa một vùng núi đá hiểm trở, được bao quanh bởi những cơn gió cuồng loạn suốt bốn mùa. Theo truyền thuyết, những ai vượt qua được thử thách ở nơi này sẽ khai phá toàn bộ tiềm năng bản thân, trở thành bất khả chiến bại.

Tuy nhiên, không ít cao thủ đã bỏ mạng tại đây vì không chịu nổi áp lực của thiên nhiên và những cạm bẫy bí mật.

Khi đến chân núi, Thiên Phong bắt gặp một bia đá cổ. Trên đó khắc dòng chữ mờ nhạt:
"Kẻ yếu lòng không được bước tiếp. Kẻ mạnh tâm hãy chuẩn bị hy sinh."

Cậu đọc xong, chỉ mỉm cười. Đôi mắt ánh lên sự quyết tâm:
“Ta không đến đây để lùi bước. Nếu phải hy sinh, ta sẽ hy sinh vì chính nghĩa.”


Ngay khi bước vào con đường dẫn lên đỉnh, Thiên Phong bị cuốn vào một cơn lốc dữ dội. Gió rít mạnh như những lưỡi dao vô hình, cắt vào da thịt cậu.

Thiên Phong vận dụng Huyền Phong Bộ, nhưng vẫn khó lòng trụ vững trước cơn cuồng phong. Cậu nhớ lại lời Tề Lão:
“Không đối đầu, hãy hòa quyện.”

Lấy lại bình tĩnh, cậu nhắm mắt, lắng nghe tiếng gió, cảm nhận nhịp điệu của nó. Từng bước chân của cậu trở nên nhẹ nhàng, hòa mình vào dòng chảy của thiên nhiên.

Sau nhiều giờ kiên trì, cậu vượt qua khu vực nguy hiểm, nhưng toàn thân đã rã rời, quần áo rách nát.


Khi gần đến đỉnh núi, Thiên Phong gặp một nhóm người lạ. Họ là những cao thủ từ các môn phái khác nhau, cũng đang thử sức tại Đỉnh Thiên Phong.

Một trong số đó, một thiếu nữ vận áo trắng, bước đến gần cậu. Giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được sự sắc sảo:
“Ngươi là Triệu Thiên Phong? Ngươi thực sự dám đến đây một mình sao?”

Thiên Phong gật đầu, mắt không rời khỏi thiếu nữ. Cô giới thiệu mình là Lam Tử Yên, đại đệ tử của phái Hoa Sơn.

Lam Tử Yên nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ:
“Ta nghe danh ngươi đã lâu. Nhưng hãy cẩn thận, không chỉ thiên nhiên nơi đây là kẻ thù. Những người khác cũng sẵn sàng ra tay vì mục đích riêng.”


Khi cả nhóm đến được đỉnh núi, họ phát hiện một cánh cửa đá khổng lồ khắc đầy hoa văn kỳ lạ. Trên đó là dòng chữ:
"Chỉ kẻ có tâm sáng như gương, kiếm sắc như gió mới mở được cánh cửa này."

Mỗi người lần lượt thử sức, nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích. Khi đến lượt Thiên Phong, cậu rút kiếm, vận dụng tất cả sự tinh tế mà mình học được.

Cậu không tấn công trực diện mà để từng đường kiếm hòa vào gió, tạo nên một âm thanh vang vọng như tiếng nhạc.

Bất ngờ, cánh cửa rung chuyển, rồi từ từ mở ra.


Bên trong cánh cửa là một đấu trường khổng lồ. Từ trên cao, một giọng nói vang lên:
“Chúc mừng các ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng để tiến xa hơn, các ngươi phải chiến đấu với chính nỗi sợ lớn nhất của mình.”

Lập tức, một làn khói đen lan tỏa. Mỗi người trong nhóm nhìn thấy ảo ảnh về những ký ức đau khổ nhất.

Thiên Phong thấy lại cảnh cha mẹ mình bị giết, thấy chính mình nhỏ bé, bất lực trong quá khứ. Nỗi đau xưa kia ùa về, nhưng cậu cắn răng, nhắm mắt để tâm trí không bị xâm chiếm.

Cậu hét lớn:
“Ta đã thề không để quá khứ trói buộc mình! Hãy đến đây, ta không sợ ngươi!”

Lời tuyên thệ ấy khiến ảo ảnh tan biến. Thiên Phong bước lên, sẵn sàng đối mặt với thử thách tiếp theo.


Khi mọi người thoát khỏi ảo ảnh, một nhóm sát thủ từ Hắc Minh Giáo bất ngờ xuất hiện. Chúng đã mai phục từ trước, chờ thời cơ tấn công.

Lần này, Thiên Phong không còn đơn độc. Lam Tử Yên cùng các cao thủ khác sát cánh bên cậu, tạo thành một đội hình phòng thủ vững chắc.

Cuộc chiến diễn ra ác liệt. Thiên Phong sử dụng Thiên Phong Kiếm một cách điêu luyện, phối hợp nhịp nhàng với Lam Tử Yên.

Sau khi hạ gục nhóm sát thủ, Lam Tử Yên nói:
“Chúng ta không thể ở đây lâu. Phía trước còn nhiều hiểm nguy.”


Khi mặt trời lên cao, cả nhóm cuối cùng cũng đến được trung tâm của Đỉnh Thiên Phong. Tại đó, họ phát hiện một thanh kiếm cổ được cắm trên đài đá, phát ra ánh sáng rực rỡ.

Một giọng nói từ hư không vang lên:
“Kẻ xứng đáng sẽ nhận được thanh kiếm này, nhưng chỉ có một người có thể mang nó đi.”

Mọi ánh mắt đổ dồn vào Thiên Phong. Cậu bước tới, tay chạm vào chuôi kiếm. Lưỡi kiếm rung lên, như cảm nhận được ý chí kiên cường của cậu.

Ngay lúc ấy, một tiếng sét vang rền, đất trời như muốn xé toạc. Thiên Phong cảm nhận luồng sức mạnh kỳ diệu truyền vào cơ thể mình.

Cậu nắm chắc thanh kiếm, nhìn về phía chân trời. Đây không chỉ là một vũ khí, mà còn là biểu tượng của hy vọng và trách nhiệm.


Dưới ánh sáng mặt trời, Thiên Phong cắm thanh kiếm xuống đất, thề:
“Thanh kiếm này sẽ không dùng để phục vụ tham vọng, mà sẽ trở thành ngọn đuốc soi sáng con đường chính nghĩa. Bất kể kẻ thù mạnh mẽ đến đâu, ta sẽ không khuất phục!”

Với lời thề ấy, Thiên Phong chính thức bước vào giai đoạn mới, một hành trình đầy thử thách để bảo vệ võ lâm khỏi bóng tối.

Chương 14: Bóng Tối Trỗi Dậy

Sau khi rời khỏi Đỉnh Thiên Phong với thanh kiếm cổ trong tay, Triệu Thiên Phong cùng Lam Tử Yên và những đồng đội tạm thời chia tay. Mỗi người có hướng đi riêng để thực hiện mục tiêu của mình. Thiên Phong quyết định quay về thôn làng, nơi cậu đã rời xa từ lâu, với hy vọng tìm lại sự bình yên và chuẩn bị cho chặng đường tiếp theo.


Khi Thiên Phong đặt chân trở lại thôn Hạ Sơn, mọi thứ không còn như trước. Ngôi làng nhỏ bé giờ đây chìm trong một bầu không khí ảm đạm. Nhà cửa đổ nát, cánh đồng hoang tàn, và người dân sống trong sự lo sợ.

Cậu nhanh chóng tìm đến nhà cũ của mình. Căn nhà xiêu vẹo nhưng vẫn còn đứng vững. Bên trong, cậu phát hiện một mảnh giấy cũ nát được để lại trên bàn, với dòng chữ ngắn ngủi:
"Hắc Minh Giáo đã tới, không ai còn an toàn."

Thiên Phong nắm chặt mảnh giấy, ánh mắt lóe lên sự phẫn nộ. Cậu không thể ngồi yên nhìn quê hương bị hủy hoại.


Đi sâu vào trong thôn, Thiên Phong gặp một người đàn ông lớn tuổi mà cậu từng quen biết, Lưu Bá, một người sống sót hiếm hoi còn lại trong làng.

Lưu Bá kể lại trong nước mắt:
“Hắc Minh Giáo đã tấn công làng cách đây vài tháng. Chúng muốn cướp lấy thứ gì đó ở núi phía sau làng. Những ai chống cự đều bị giết hại. Chúng để lại lời cảnh báo rằng không một ai được bén mảng tới nơi đó.”

Nghe vậy, Thiên Phong lập tức nhớ đến lời Tề Lão từng nói: vùng núi sau làng Hạ Sơn ẩn giấu một bí mật lớn có liên quan đến võ lâm.

“Ta sẽ đi. Lưu Bá, hãy dẫn mọi người rời khỏi làng để tránh bị liên lụy.” Thiên Phong dứt khoát nói.


Đêm đến, Thiên Phong một mình tiến vào vùng núi sau làng. Không khí ở đây nặng nề, mang theo mùi máu tanh và tử khí. Cậu cảm nhận được từng bước chân đều bị giám sát bởi một lực lượng vô hình.

Giữa rừng sâu, cậu bắt gặp một nhóm người mặc áo đen đang đào bới xung quanh một hòn đá lớn, có vẻ như tìm kiếm thứ gì đó.

Thiên Phong nấp vào bụi cây, lắng nghe.

Một trong số họ nói:
“Nghe nói thứ được chôn ở đây là bí mật dẫn đến kho báu Thiên Huyền. Giáo chủ đã ra lệnh, bằng mọi giá phải tìm thấy.”

Một kẻ khác lên tiếng:
“Nhưng ta nghe nói kho báu này có liên quan đến một sức mạnh nguy hiểm, không khéo chính chúng ta cũng bị hủy diệt.”


 

Không chần chừ, Thiên Phong bước ra, đối mặt với nhóm người áo đen.

“Kẻ nào cả gan xâm phạm mảnh đất này, hãy chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt!”

Đám người áo đen bất ngờ khi thấy chỉ có một thiếu niên đơn độc. Chúng cười nhạo:
“Thằng nhóc này từ đâu ra vậy? Ngươi nghĩ mình là ai mà dám cản đường Hắc Minh Giáo?”

Không đáp lời, Thiên Phong rút thanh kiếm cổ, khí thế bừng bừng. Một cơn gió mạnh nổi lên, lá rụng xoáy quanh cậu như một cơn lốc nhỏ.

Nhận thấy sự nguy hiểm từ đối thủ, bọn chúng lập tức xông lên.


 

Lần đầu tiên, Thiên Phong sử dụng toàn bộ sức mạnh của thanh kiếm cổ. Những đường kiếm uyển chuyển như mây trôi nước chảy, nhưng ẩn chứa sát khí đáng sợ.

Cậu tung ra chiêu Phong Vân Hồi Quyết, một kỹ thuật mới học từ bí kíp Thiên Phong Kiếm, khiến đám người áo đen kinh hãi.

Mỗi nhát kiếm đều mang theo lực gió, mạnh mẽ và chính xác. Trong chớp mắt, hơn nửa bọn chúng đã gục ngã.

Nhưng ngay lúc này, một kẻ áo đen to lớn, rõ ràng là thủ lĩnh, bước ra. Hắn sử dụng một thanh đại đao, ánh mắt đầy sát khí.


Thủ lĩnh áo đen vừa bước lên đã tung ngay một chiêu mạnh mẽ, khiến mặt đất rung chuyển. Thiên Phong nhanh chóng né tránh, nhưng không thể xem thường sức mạnh của hắn.

Hai người giao đấu ác liệt. Mỗi chiêu của thủ lĩnh đều mang theo sức mạnh áp đảo, nhưng Thiên Phong không chỉ dựa vào sức mạnh mà còn dùng sự nhanh nhẹn và trí tuệ.

Cậu vận dụng Huyền Phong Bộ, kết hợp với thanh kiếm cổ, dần dần làm chủ cuộc chiến.

Khi đối thủ sơ hở, Thiên Phong tung ra chiêu cuối cùng, đánh bật thanh đại đao khỏi tay hắn.

Thủ lĩnh áo đen quỳ xuống, ánh mắt đầy thù hận:
“Ngươi nghĩ ngươi thắng sao? Hắc Minh Giáo sẽ không tha cho ngươi. Đây chỉ là khởi đầu!”


Sau khi hạ gục kẻ thù, Thiên Phong tìm thấy một chiếc hộp nhỏ được chôn dưới hòn đá lớn. Bên trong là một tấm bản đồ kỳ lạ, với ký hiệu dẫn đến một địa điểm bí ẩn khác.

Lưu giữ tấm bản đồ, Thiên Phong thầm nhủ:
“Hắc Minh Giáo đang âm mưu gì đó rất lớn. Ta không thể để chúng đạt được mục đích.”

Cậu quay lại làng, quyết tâm chuẩn bị cho cuộc chiến lâu dài, bởi bóng tối từ Hắc Minh Giáo đã thực sự bao phủ võ lâm.

Chuyến hành trình của Thiên Phong chỉ mới bắt đầu.

Chương 15: Đường Tới Thiên Huyền

Sau khi trở lại làng Hạ Sơn, Triệu Thiên Phong nhận ra rằng mọi thứ không còn an toàn. Hắc Minh Giáo đã để lại dấu ấn đen tối trên vùng đất này. Tấm bản đồ trong tay cậu không chỉ là một manh mối, mà còn là chiếc chìa khóa dẫn đến sự thay đổi lớn lao trong võ lâm.

Thiên Phong quyết định rời khỏi làng, tiếp tục hành trình khám phá bí ẩn của bản đồ và ngăn chặn âm mưu của Hắc Minh Giáo trước khi quá muộn.


Tấm bản đồ chỉ dẫn đến một vùng đất xa xôi, nơi có dãy núi Thiên Huyền hùng vĩ. Người ta đồn rằng trong lòng núi này cất giấu một sức mạnh thần bí, từng khiến nhiều cao thủ hy sinh để chiếm đoạt.

Trên đường đi, Thiên Phong gặp nhiều khó khăn. Những kẻ do thám của Hắc Minh Giáo xuất hiện ở khắp nơi, không ngừng theo dấu cậu. Nhưng nhờ sự khôn ngoan và kỹ năng ngày càng điêu luyện, Thiên Phong luôn kịp thời tránh né hoặc hạ gục chúng.


Một ngày nọ, khi đang băng qua một cánh rừng, Thiên Phong gặp một lữ khách lạ mặt. Đó là một chàng trai trẻ tên Mạc Thanh Vũ, một kiếm khách lưu lạc nhưng sở hữu kỹ năng đáng kinh ngạc.

Thanh Vũ cười nói:
“Ngươi đi một mình tới dãy Thiên Huyền? Chỉ có hai lý do: hoặc là kẻ ngốc, hoặc là kẻ rất mạnh. Ngươi thuộc loại nào?”

Thiên Phong đáp lại bằng ánh mắt nghiêm túc:
“Nếu ngươi đi cùng ta, ngươi sẽ biết.”

Sau một cuộc thử kiếm nhanh, cả hai nhận ra sự đồng điệu trong võ nghệ. Thanh Vũ quyết định đồng hành cùng Thiên Phong, không chỉ vì tò mò mà còn vì mục tiêu cá nhân của anh ta liên quan đến Hắc Minh Giáo.


Khi cả hai đến gần dãy Thiên Huyền, họ gặp một nhóm người tự xưng là "Liên Minh Nghĩa Hiệp." Họ tuyên bố rằng đang cố gắng bảo vệ bí mật của Thiên Huyền trước Hắc Minh Giáo.

Người đứng đầu là một nữ hiệp trẻ tuổi, Bạch Tuyết Lam, người có vẻ ngoài thanh cao nhưng đôi mắt luôn ẩn chứa sự lạnh lùng.

Tuyết Lam mời Thiên Phong và Thanh Vũ gia nhập để tăng cường lực lượng. Tuy nhiên, Thiên Phong nhanh chóng nhận thấy điều gì đó không ổn.

Tuyết Lam luôn tỏ ra hứng thú với tấm bản đồ mà Thiên Phong đang giữ, và dường như mục đích của cô không chỉ là chống lại Hắc Minh Giáo.

Trong một đêm, khi mọi người đang nghỉ ngơi, Thiên Phong phát hiện Tuyết Lam lén rời khỏi trại. Cậu lặng lẽ theo dõi và chứng kiến cô gặp gỡ một kẻ lạ mặt, trao đổi thông tin bí mật.


 

Khi trở về trại, Thiên Phong đối chất với Tuyết Lam. Lời qua tiếng lại biến thành một cuộc đấu kiếm gay gắt. Tuyết Lam không còn giữ vẻ ngoài thánh thiện, lộ rõ dã tâm muốn chiếm đoạt tấm bản đồ.

Giữa trận chiến, Thanh Vũ bất ngờ đứng về phía Thiên Phong, giúp cậu chế ngự Tuyết Lam. Trước khi bị khống chế, Tuyết Lam gằn giọng:
“Ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn cản được ta sao? Ta không làm việc cho Hắc Minh Giáo, nhưng sức mạnh ở Thiên Huyền phải thuộc về ta!”

Tuyết Lam trốn thoát, để lại lời thách thức:
“Hẹn gặp lại các ngươi ở Thiên Huyền. Lần tới, ta sẽ không nương tay.”


Thiên Phong và Thanh Vũ cuối cùng cũng tới chân núi Thiên Huyền. Tại đây, họ tìm thấy một ngôi làng nhỏ, nơi những người già kể lại những câu chuyện huyền bí về ngọn núi này.

Một lão ông nói:
“Dãy núi Thiên Huyền không chỉ là nơi chứa kho báu, mà còn là ngục tù của một sức mạnh đáng sợ. Kẻ nào tham vọng sẽ chỉ nhận lấy diệt vong.”

Thiên Phong không nao núng, bởi cậu biết mình không tìm kiếm kho báu để thỏa mãn lòng tham, mà để bảo vệ chính nghĩa.

Lão ông tiếp lời:
“Đường lên đỉnh núi không chỉ đầy cạm bẫy, mà còn bị bảo vệ bởi những linh hồn cổ xưa. Nếu không có trái tim kiên định, ngươi sẽ không thể vượt qua.”


Trước khi khởi hành lên núi, Thanh Vũ cười nhẹ, nói với Thiên Phong:
“Ta không phải người dễ dàng tin tưởng kẻ khác. Nhưng ở ngươi, ta thấy một điều gì đó... khác biệt. Ta sẽ cùng ngươi đi đến cùng.”

Thiên Phong gật đầu, không nói nhiều, nhưng ánh mắt cậu thể hiện sự biết ơn sâu sắc.

Dưới ánh trăng mờ, cả hai bắt đầu bước lên con đường hiểm trở dẫn tới đỉnh Thiên Huyền, nơi định mệnh đang chờ đợi.


Hành trình tiếp theo của Thiên Phong sẽ đối mặt với những hiểm nguy không chỉ đến từ Hắc Minh Giáo, mà còn từ chính những bí mật của ngọn núi huyền thoại này.

Chương 16: Bí Mật Thiên Huyền

Đường lên núi Thiên Huyền không hề dễ dàng như Thiên Phong và Thanh Vũ tưởng tượng. Những lời cảnh báo của lão ông tại chân núi giờ đây dần trở thành hiện thực. Thiên nhiên tại đây không chỉ khắc nghiệt mà dường như còn có một sức mạnh bí ẩn bảo vệ nơi này, như thể nó muốn ngăn cản bất kỳ ai tiến vào vùng đất cấm.


Thiên Phong và Thanh Vũ bước qua những tán rừng rậm rạp, nơi ánh sáng mặt trời chỉ có thể len lỏi từng chút. Tiếng gió rít qua các vách đá hòa cùng âm thanh của những con thú hoang khiến không khí trở nên đáng sợ.

Trong một lần đi qua một hẻm núi hẹp, Thanh Vũ bất ngờ phát hiện một cạm bẫy. Một mạng lưới dây leo tự nhiên, tưởng chừng vô hại, lại là cơ chế kích hoạt những thanh gỗ nhọn từ trên cao rơi xuống.

“Cẩn thận!” Thanh Vũ hét lên, kéo Thiên Phong tránh khỏi nguy hiểm.

Thiên Phong thở phào, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm trọng:
“Nơi này không chỉ chứa đựng sức mạnh cổ xưa, mà còn thử thách lòng kiên nhẫn và sự tỉnh táo của chúng ta.”


Khi họ vượt qua khu rừng, một nhóm kẻ áo đen bất ngờ xuất hiện, chắn ngang đường đi. Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt đầy vết sẹo, tự xưng là Hắc Bá, một trong những trưởng lão của Hắc Minh Giáo.

Hắc Bá nhìn chằm chằm vào Thiên Phong, cười lạnh:
“Ngươi là Triệu Thiên Phong, kẻ đã gây rối cho giáo phái ta. Đúng như dự đoán, ngươi không thể ngồi yên.”

Thiên Phong đáp trả bằng ánh mắt sắc lạnh:
“Nếu các ngươi nghĩ có thể cướp đoạt bí mật tại Thiên Huyền, hãy thử bước qua ta trước.”

Không đợi lâu, cuộc chiến nổ ra.


Thiên Phong và Thanh Vũ phối hợp ăn ý để đối phó với nhóm Hắc Minh Giáo. Thanh Vũ với thanh kiếm dài, sử dụng lối đánh tốc độ, tạo khoảng trống cho Thiên Phong phát huy Phong Vân Kiếm Pháp.

Hắc Bá tỏ ra là một đối thủ mạnh, mỗi đòn của hắn đều mang theo nội lực hùng hậu, khiến mặt đất rung chuyển.

Trong khi Thanh Vũ kìm hãm các thuộc hạ, Thiên Phong đối mặt trực tiếp với Hắc Bá. Cậu vận dụng kỹ thuật Huyền Ảnh Bộ, di chuyển nhanh như gió, khiến đối thủ không thể đoán trước.

Sau một hồi giao đấu căng thẳng, Thiên Phong tung chiêu Phong Vân Hồi Quyết, một nhát chém mạnh mẽ xé toạc lớp giáp trên vai Hắc Bá, khiến hắn phải lùi bước.

Hắc Bá tức tối, gằn giọng:
“Ngươi nghĩ thắng được ta thì đã đủ sao? Đây mới chỉ là khởi đầu!”

Hắn phóng một quả cầu khói, biến mất cùng đám thuộc hạ còn lại.


Vượt qua nhóm Hắc Minh Giáo, Thiên Phong và Thanh Vũ đến một cánh cổng đá khổng lồ được khắc chạm tinh xảo. Trên cánh cổng là những ký hiệu kỳ lạ, phát sáng mờ nhạt trong bóng tối.

Thanh Vũ nhíu mày:
“Dường như đây là nơi mà bản đồ muốn dẫn chúng ta tới.”

Thiên Phong cầm tấm bản đồ, đối chiếu với các ký hiệu trên cánh cổng. Khi cậu chạm tay vào một biểu tượng hình ngọn gió, cánh cổng rung lên và từ từ mở ra, để lộ một con đường dẫn sâu vào lòng núi.

Bước vào bên trong, cả hai cảm nhận được một luồng khí lạnh toát, như thể không gian này đã bị bỏ hoang hàng ngàn năm.


Con đường dẫn đến một đại điện rộng lớn, nơi trung tâm đặt một bệ đá. Trên bệ là một viên ngọc kỳ lạ, phát ra ánh sáng xanh nhạt.



Nhưng khi Thiên Phong tiến lại gần, một giọng nói vang lên trong không trung:
“Kẻ nào dám xâm phạm vùng đất của Thiên Huyền, hãy chứng minh lòng kiên định và dũng cảm của ngươi.”

Đột nhiên, hình ảnh những người thân yêu của Thiên Phong hiện lên trước mắt cậu: cha mẹ, người dân làng Hạ Sơn, thậm chí là sư phụ Tề Lão.

Giọng nói tiếp tục:
“Nếu ngươi không đủ mạnh mẽ, ngươi sẽ chìm vào ký ức và không bao giờ thoát ra.”

Thiên Phong nhắm mắt, cố gắng giữ vững tinh thần. Cậu hiểu rằng đây là thử thách của chính tâm trí mình.


Những hình ảnh đau khổ, mất mát liên tục ập đến. Cậu thấy cảnh ngôi làng bị phá hủy, người thân gào khóc, và những kẻ thù cười nhạo.

Nhưng giữa những hình ảnh đó, Thiên Phong nhớ đến mục tiêu của mình: bảo vệ những người cậu yêu thương, chống lại sự bất công.

“Tâm ta như ngọn gió, không gì có thể trói buộc!” Thiên Phong hét lớn, phá vỡ ảo ảnh.

Ánh sáng từ viên ngọc trên bệ đá vụt sáng, như chấp nhận sự kiên định của cậu.


Khi Thiên Phong cầm viên ngọc, một luồng năng lượng mạnh mẽ tràn vào cơ thể cậu, tăng cường nội lực và khai mở những kiến thức võ học mới.

Tuy nhiên, từ sâu trong bóng tối, một giọng cười lạnh vang lên:
“Ngươi có được sức mạnh, nhưng liệu ngươi có sử dụng nó đúng cách không? Hãy đợi xem.”

Thiên Phong quay lại, nhưng không thấy ai. Thanh Vũ vỗ vai cậu:
“Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi Hắc Minh Giáo tìm ra đường vào.”

Cả hai nhanh chóng rời khỏi đại điện, mang theo viên ngọc bí ẩn, sẵn sàng đối mặt với những thử thách còn lớn hơn đang chờ đợi.

Con đường đến đỉnh cao võ lâm của Triệu Thiên Phong ngày càng gian nan, nhưng cũng đầy hứa hẹn.

Chương 17: Sóng Gió Tại Đỉnh Thiên Huyền

Rời khỏi đại điện, Triệu Thiên Phong và Mạc Thanh Vũ vẫn chưa kịp thở phào. Cảm giác có ai đó đang theo dõi khiến không khí căng thẳng bao trùm. Con đường dẫn xuống núi không còn đơn giản như lúc lên.

Thiên Phong nắm chặt viên ngọc bí ẩn trong tay, lòng ngổn ngang suy nghĩ. Viên ngọc này không chỉ tăng cường nội lực mà còn truyền vào tâm trí cậu những hình ảnh rời rạc, như một đoạn ký ức cổ xưa.


Khi Thiên Phong và Thanh Vũ bước tới một vách đá hiểm trở, đột nhiên bốn phía vang lên tiếng bước chân. Hắc Minh Giáo đã phục kích từ trước.

Hắc Bá xuất hiện lần nữa, nhưng lần này hắn không đi một mình. Bên cạnh hắn là một người đàn ông mặc áo choàng đen, mặt che kín, chỉ để lộ đôi mắt sáng quắc đầy sát khí.

Hắc Bá cười lớn:
“Triệu Thiên Phong, ngươi nghĩ có thể rời khỏi đây dễ dàng sao? Đưa viên ngọc cho ta, ta có thể cho ngươi một con đường sống.”

Thanh Vũ rút kiếm, đáp lời thay Thiên Phong:
“Muốn lấy, bước qua xác chúng ta trước.”


Hắc Bá và gã áo choàng đen lao tới, dẫn đầu đám thuộc hạ. Thanh Vũ đối đầu với Hắc Bá, trong khi Thiên Phong phải đối mặt với kẻ áo choàng đen bí ẩn.

Người đàn ông này không chỉ mạnh về nội lực mà còn sở hữu thân pháp kỳ dị, di chuyển nhanh như bóng ma. Mỗi đòn đánh của hắn đều mang theo khí lạnh như muốn xuyên qua cơ thể Thiên Phong.

Trong lúc nguy cấp, Thiên Phong nhớ lại những kiến thức mà viên ngọc truyền dạy. Cậu vận dụng Phong Vân Kiếm Pháp ở cấp độ mới, tạo ra một vòng gió xoáy bao quanh mình, làm chậm tốc độ của đối thủ.

Thanh Vũ ở phía bên kia cũng rơi vào tình thế nguy hiểm. Hắc Bá tung những đòn đánh dồn dập, khiến Thanh Vũ phải lùi dần về phía vách đá.

“Thanh Vũ, giữ vững!” Thiên Phong hét lên, tăng tốc độ kiếm pháp của mình để kịp giải nguy.


Khi cục diện trận chiến trở nên nguy hiểm, viên ngọc trong tay Thiên Phong bất ngờ phát sáng mạnh mẽ. Một luồng sáng chói lòa bắn ra, đẩy lùi tất cả kẻ địch.

Hắc Bá lảo đảo, gào lên:
“Viên ngọc đó... chính là chìa khóa! Không thể để hắn thoát được!”

Tận dụng cơ hội, Thiên Phong và Thanh Vũ phối hợp tấn công mạnh mẽ. Với nội lực được tăng cường, Thiên Phong tung một chiêu Phong Vân Tứ Phương, khiến đối thủ ngã gục.

Gã áo choàng đen bị trọng thương nhưng vẫn cố gắng bỏ chạy. Hắc Bá tức giận nhưng không dám liều lĩnh đối đầu nữa, đành dẫn thuộc hạ rút lui.


Sau trận chiến, Thiên Phong ngồi xuống, tay đặt lên viên ngọc. Một luồng ánh sáng mờ nhạt bao bọc lấy cậu, và trong tâm trí cậu xuất hiện một giọng nói:
“Ngươi là người được chọn, nhưng hành trình chỉ mới bắt đầu. Viên ngọc này không phải sức mạnh, mà là cánh cửa dẫn đến chân lý võ đạo. Hãy tìm kiếm ngọn núi Cửu Linh, nơi bí mật cuối cùng được chôn giấu.”

Thanh Vũ nhìn Thiên Phong, thấy cậu như chìm vào một trạng thái kỳ lạ. Khi ánh sáng tan đi, Thiên Phong mở mắt, nói:
“Chúng ta cần đến núi Cửu Linh. Tất cả chỉ mới là khởi đầu.”


Trên đường xuống núi, Thiên Phong cảm nhận rõ sự thay đổi trong bản thân. Nội lực trong cậu không chỉ tăng lên mà còn tinh khiết hơn, giúp cậu hiểu sâu hơn về võ học.

Tuy nhiên, Thanh Vũ không giấu nổi lo lắng:
“Hắc Minh Giáo sẽ không dừng lại. Bọn chúng chắc chắn sẽ dốc toàn lực để cản trở chúng ta.”

Thiên Phong gật đầu, ánh mắt kiên định:
“Chúng ta không chỉ đối đầu với chúng, mà còn phải đối mặt với chính thử thách của võ đạo. Đây là con đường duy nhất để bảo vệ những người ta yêu thương.”

Dưới ánh hoàng hôn, hai bóng người tiếp tục bước đi, tiến gần hơn tới ngọn núi Cửu Linh huyền bí, nơi ẩn chứa những bí mật định đoạt số phận võ lâm.

Hành trình của Triệu Thiên Phong đang dần hé lộ nhiều thử thách lớn hơn, nhưng cũng mang theo những cơ hội để cậu khẳng định vị trí của mình trong giang hồ.

Chương 18: Đường Tới Núi Cửu Linh

Sau trận chiến ở Thiên Huyền, Thiên Phong và Thanh Vũ tiếp tục hành trình hướng về núi Cửu Linh. Con đường dẫn đến ngọn núi này không chỉ xa xôi mà còn ẩn chứa vô vàn hiểm nguy. Những lời đồn đại về một vùng đất đầy bí mật và những kẻ bảo vệ cổ xưa khiến họ không thể lơ là.


Trên đường đi, hai người ghé qua một thị trấn nhỏ để nghỉ ngơi. Thị trấn này có vẻ ngoài yên bình, nhưng không khí lại mang một cảm giác kỳ lạ. Người dân nơi đây ít nói, gương mặt ai cũng toát lên vẻ lo âu.

Khi bước vào một quán trọ, Thiên Phong và Thanh Vũ nghe được những câu chuyện kỳ bí về ngọn núi Cửu Linh. Một lão nhân tóc bạc, tay cầm bầu rượu, lặng lẽ lên tiếng:
“Các ngươi muốn đến Cửu Linh sao? Nơi đó không phải chỉ cần dũng cảm là đến được. Nhiều cao thủ đã đi, nhưng không một ai quay về.”

Thiên Phong tò mò hỏi:
“Lão trượng, ngài biết gì về nơi đó?”

Lão nhân khẽ cười, ánh mắt xa xăm:
“Núi Cửu Linh không chỉ là một ngọn núi. Đó là nơi cất giấu những bí mật cổ xưa, và cũng là nơi thử thách lòng người. Không chỉ võ công, mà cả tâm trí và ý chí đều bị thử thách đến tận cùng.”

Lão dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào Thiên Phong:
“Nhưng trong ánh mắt ngươi, ta thấy một ngọn lửa. Có lẽ, ngươi sẽ là người đầu tiên vượt qua được.”


Lão nhân rời đi, nhưng để lại một mảnh da cũ kỹ trên bàn. Thanh Vũ cầm lên, phát hiện đó là bản đồ dẫn tới lối vào bí mật của núi Cửu Linh.

Thiên Phong mỉm cười:
“Xem ra ông lão này không phải người bình thường. Chúng ta không thể phụ lòng tin của ông ấy.”


 

Hành trình tiếp tục, nhưng lần này họ phải đối mặt với những kẻ thù đáng sợ hơn. Hắc Minh Giáo đã lần theo dấu vết và cho người chặn đường họ.

Một nhóm sát thủ mặc đồ đen xuất hiện, dẫn đầu là một nữ nhân với vẻ ngoài lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao. Nàng tự giới thiệu là Lục Yên, sát thủ đứng đầu của Hắc Minh Giáo.

“Triệu Thiên Phong, ngươi có vẻ may mắn khi thoát được Hắc Bá. Nhưng lần này, ngươi không thể đi xa hơn.”

Không đợi trả lời, Lục Yên tung chiêu. Thân pháp của nàng nhẹ nhàng như chim yến, nhưng mỗi đòn đều mang theo sát khí mãnh liệt.

Thiên Phong nhanh chóng vào thế thủ, sử dụng Huyền Ảnh Bộ để né tránh. Thanh Vũ thì đối đầu với các sát thủ còn lại, tạo khoảng trống cho Thiên Phong.

Lục Yên là một đối thủ đáng gờm. Kiếm pháp của nàng kết hợp giữa sự mềm mại và tốc độ, khiến Thiên Phong phải tập trung cao độ. Tuy nhiên, trong lúc giao đấu, Thiên Phong nhận ra một điều lạ: ánh mắt của Lục Yên không hoàn toàn là sát khí, mà còn ẩn chứa sự do dự.


Trong một khoảnh khắc, Thiên Phong cố tình hạ kiếm, để lộ sơ hở. Lục Yên lập tức lao tới, nhưng ánh mắt nàng khựng lại khi nhìn thấy sự bình thản của cậu.

“Ngươi không sợ chết sao?” Lục Yên hỏi, giọng có chút dao động.

Thiên Phong mỉm cười:
“Nếu ta sợ chết, đã không bước chân vào con đường này. Nhưng ngươi thì sao? Có thật sự muốn giết ta?”

Lục Yên ngẩn người, trong giây lát tay nàng run lên, và đó là cơ hội để Thiên Phong phản công. Cậu không ra đòn kết liễu, chỉ dùng nội lực đẩy lùi nàng.

Nhìn Thiên Phong, Lục Yên khẽ cắn môi:
“Ngươi thật kỳ lạ. Nhưng đừng nghĩ lần sau ta sẽ tha cho ngươi.”

Nàng ra hiệu cho các sát thủ rút lui, để lại Thiên Phong và Thanh Vũ trong sự ngỡ ngàng.


Cuối cùng, họ cũng tới được chân núi Cửu Linh. Trước mặt họ là một khung cảnh hùng vĩ: những ngọn núi chọc trời, bao quanh bởi mây mù dày đặc.

Tuy nhiên, ngay khi họ bước vào khu vực này, không khí lập tức thay đổi. Một áp lực vô hình đè nặng lên cơ thể họ, khiến từng bước đi trở nên khó khăn.

Thanh Vũ thở dốc:
“Nơi này quả nhiên không phải dành cho người bình thường.”

Thiên Phong cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu siết chặt viên ngọc, như lấy thêm sức mạnh từ nó.

“Tất cả chỉ mới bắt đầu,” Thiên Phong nói, ánh mắt rực lửa.

Ngọn núi Cửu Linh đã hiện ra, nhưng bí mật của nó vẫn còn xa vời. Triệu Thiên Phong sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn nhất để tiến gần hơn đến con đường trở thành cao thủ võ lâm.

Chương 19: Cánh Cửa Đầu Tiên Của Cửu Linh

Khi Triệu Thiên Phong và Mạc Thanh Vũ tiến vào khu vực chân núi Cửu Linh, không khí như biến đổi kỳ lạ. Sương mù bao phủ, che khuất cả ánh mặt trời. Từng cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, mang theo tiếng thì thầm xa xăm.

Trước mắt họ là một cánh cổng đá khổng lồ, bị phủ rêu phong và những ký hiệu cổ xưa. Cánh cổng dường như đã tồn tại hàng trăm năm, tỏa ra một luồng áp lực kỳ lạ.

Thanh Vũ nhíu mày, hỏi:
“Thiên Phong, đây có phải là lối vào núi Cửu Linh không? Cánh cổng này trông thật bất thường.”

Thiên Phong nhìn chăm chú vào những ký tự khắc trên cổng. Bất ngờ, viên ngọc trong tay cậu phát ra ánh sáng, chiếu thẳng vào cánh cổng. Ánh sáng chạm tới đâu, những ký tự trên đó bắt đầu sáng lên và chuyển động như sống dậy.


Một giọng nói vang lên, trầm ấm nhưng đầy uy quyền:
“Kẻ bước chân vào Cửu Linh, hãy chứng minh trí tuệ của mình. Trước mắt ngươi là ba câu đố. Chỉ khi trả lời đúng, cánh cửa mới mở ra.”

Thiên Phong gật đầu, đối diện với thử thách đầu tiên.

Câu đố thứ nhất:
“Thứ gì càng chia sẻ, lại càng lớn lên?”

Thanh Vũ cau mày suy nghĩ, nhưng Thiên Phong đáp ngay:
“Là tri thức. Càng chia sẻ, tri thức càng lan rộng.”

Cánh cổng rung chuyển, ánh sáng từ ký tự đầu tiên biến mất, chứng tỏ câu trả lời đúng.

Câu đố thứ hai:
“Cái gì ngươi sở hữu nhưng người khác dùng nhiều hơn?”

Thanh Vũ lúng túng:
“Cái này... là gì nhỉ? Tên của ngươi chăng?”

Thiên Phong gật đầu, mỉm cười đáp:
“Đúng vậy. Đáp án là tên của ta.”

Cánh cổng tiếp tục sáng lên, chỉ còn lại một câu đố cuối cùng.

Câu đố thứ ba:
“Thứ gì vừa mềm mại vừa sắc bén, có thể mang đến sự sống lẫn cái chết?”

Lần này cả hai đều trầm ngâm. Thanh Vũ lắc đầu:
“Câu này thật khó...”

Thiên Phong nhắm mắt lại, hồi tưởng những bài học võ đạo và ký ức từ viên ngọc. Đột nhiên, cậu mở mắt, nói:
“Là ngôn từ. Một lời nói có thể cứu mạng, nhưng cũng có thể hủy hoại người khác.”

Cánh cổng rung lên mạnh mẽ, rồi từ từ mở ra, để lộ một con đường dẫn sâu vào núi.


Bên trong cánh cổng, khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Những cây cổ thụ khổng lồ với rễ đan xen tạo thành những lối đi ngoằn ngoèo. Không gian tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ từ những loài cây phát quang, khiến nơi đây vừa huyền bí vừa mời gọi.

Nhưng càng đi sâu, áp lực vô hình càng lớn. Thiên Phong cảm thấy nội lực trong người bị áp chế, buộc cậu phải vận dụng toàn bộ ý chí để tiến bước.

Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt họ. Đó là một lão nhân tóc bạc trắng, mặc áo bào xám, ánh mắt sắc lạnh như dao.

“Ta là Linh Giả, người gác cổng đầu tiên của núi Cửu Linh. Kẻ nào dám xâm phạm nơi đây, phải chứng minh sức mạnh của mình.”


 

Linh Giả không đợi câu trả lời, lập tức ra tay. Thân pháp của ông ta nhanh đến mức tưởng như phân thành bốn bóng dáng, vây quanh Thiên Phong và Thanh Vũ.

Thanh Vũ rút kiếm lao tới, nhưng chỉ vài chiêu đã bị Linh Giả đánh bật. Thiên Phong nhanh chóng sử dụng Huyền Ảnh Bộ để né tránh, đồng thời phản kích bằng Phong Vân Kiếm Pháp.

Linh Giả gật đầu, giọng lạnh lùng:
“Tốt, ngươi cũng có chút bản lĩnh. Nhưng như vậy chưa đủ.”

Ông ta tung ra một chưởng, tạo thành luồng khí mạnh như bão tố. Thiên Phong dùng toàn lực vận công chống lại, nhưng vẫn bị đẩy lùi vài bước.

Đột nhiên, viên ngọc trong tay Thiên Phong phát sáng lần nữa. Một luồng năng lượng kỳ lạ truyền vào cơ thể cậu, giúp cậu hồi phục nội lực và cảm nhận rõ hơn từng chiêu thức của đối thủ.

Thiên Phong thay đổi chiến thuật, tập trung vào phòng thủ và chờ cơ hội phản đòn. Khi Linh Giả lộ sơ hở, cậu tung chiêu Phong Vân Tứ Phương, kết hợp với nội lực từ viên ngọc, đánh trúng vào tay ông ta.


Linh Giả khựng lại, nhìn Thiên Phong với ánh mắt đầy ngạc nhiên. Sau một lúc im lặng, ông ta mỉm cười, thu hồi chiêu thức.

“Tốt lắm, ngươi đã vượt qua thử thách của ta. Nhưng đây chỉ là bước đầu tiên. Hãy nhớ, núi Cửu Linh không dành cho những kẻ yếu lòng. Mỗi cánh cửa tiếp theo sẽ khó khăn hơn.”

Nói rồi, Linh Giả biến mất, để lại một lối đi dẫn sâu hơn vào núi.


Thiên Phong và Thanh Vũ tiếp tục hành trình, trong lòng tràn đầy quyết tâm. Nhưng cả hai đều hiểu rằng, những gì vừa xảy ra chỉ là khởi đầu. Bí mật thực sự của Cửu Linh vẫn còn ở phía trước, chờ đợi họ khám phá.

Ngọn núi Cửu Linh, với những thử thách không ngờ, đang dần hé lộ sự khắc nghiệt và vẻ huyền bí của nó. Liệu Triệu Thiên Phong có đủ sức mạnh và trí tuệ để vượt qua tất cả?

Chương 20: Hang Thần Bí và Tiếng Gọi Từ Quá Khứ

Sau khi vượt qua thử thách của Linh Giả, Thiên Phong và Thanh Vũ tiến sâu hơn vào ngọn núi Cửu Linh. Con đường phía trước càng ngày càng kỳ quái, không chỉ bởi khung cảnh mà còn bởi cảm giác áp lực vô hình bao trùm, như thể nơi đây không phải thuộc về thế giới của con người.


Trước mặt họ xuất hiện một hang động khổng lồ. Cửa hang được bao quanh bởi những cột đá lớn, khắc đầy những ký tự cổ xưa mà Thiên Phong không hiểu nổi. Từ bên trong hang phát ra tiếng gió thổi, hòa lẫn với âm thanh như tiếng rên rỉ mơ hồ, khiến cả hai cảm giác như đang đứng trước cánh cửa của một vùng đất ma quái.

Thanh Vũ thận trọng lên tiếng:
“Thiên Phong, cậu có chắc đây là con đường đúng không? Ta có cảm giác nơi này ẩn chứa điều gì đó không lành.”

Thiên Phong siết chặt viên ngọc trong tay, ánh sáng từ nó dường như đang dẫn đường. Cậu khẳng định:
“Chúng ta không thể lùi bước. Nếu đây là thử thách, ta sẽ đối mặt.”


Khi bước vào hang, không gian tối đen như mực. Bất chợt, những ngọn đuốc trên tường tự động bừng sáng, chiếu rõ một khung cảnh đầy kinh dị. Hàng loạt bộ xương khô nằm rải rác, như minh chứng cho những ai đã từng thất bại tại đây.

Giữa hang, một bóng đen dần hiện ra. Đó là một sinh vật kỳ quái, nửa người nửa quái thú, với đôi mắt đỏ rực và móng vuốt sắc nhọn. Nó gầm lên, giọng nói khàn đặc:
“Ngươi dám xâm phạm lãnh địa của ta? Nếu muốn sống, hãy quay lại ngay!”

Thiên Phong không nao núng, rút kiếm ra và đứng vững vàng.
“Ta không tìm kiếm rắc rối, nhưng nếu ngươi cản đường, ta sẽ không nhượng bộ.”

Ảnh Hồn lao tới với tốc độ kinh hoàng, móng vuốt chém mạnh xuống như muốn xé toạc không khí. Thiên Phong xoay người né tránh, tung chiêu Phong Vân Tứ Phương, tạo ra những luồng khí kiếm chặn đứng đòn tấn công của nó.

Thanh Vũ cũng lao vào hỗ trợ, nhưng nhận ra rằng kiếm pháp thông thường dường như không gây tổn hại đến sinh vật này.

“Thiên Phong, nó không phải người thường! Chúng ta phải tìm cách khác!” Thanh Vũ hét lên.

Thiên Phong nhận ra viên ngọc trong tay cậu phát sáng mạnh hơn khi cậu đối mặt với sinh vật này. Cậu nhanh chóng vận nội lực, truyền vào viên ngọc, và tung ra một chiêu mạnh mẽ. Ánh sáng từ viên ngọc như một lưỡi kiếm xuyên qua bóng tối, đâm thẳng vào sinh vật.

Ảnh Hồn gầm lên đau đớn, rồi tan biến thành từng đốm sáng nhỏ, để lại một chiếc hộp gỗ cũ nằm trên mặt đất.


Thiên Phong cẩn thận mở chiếc hộp. Bên trong là một cuốn sách cổ, trang giấy đã ngả màu thời gian, cùng một mảnh ngọc bội bị vỡ đôi. Trên cuốn sách khắc dòng chữ: "Di Hồn Kinh".

Thanh Vũ nhìn cuốn sách, không khỏi thắc mắc:
“Đây là võ công sao? Nhưng sao nó lại nằm ở đây?”

Thiên Phong cầm mảnh ngọc bội lên, cảm nhận được một luồng khí ấm áp lan tỏa. Đột nhiên, trong đầu cậu vang lên một giọng nói xa xăm, như đến từ một nơi rất xa:
“Triệu Thiên Phong, ngươi là người được chọn. Hãy dùng cuốn sách này để giải mã bí mật của ngọn núi và mở ra cánh cửa cuối cùng.”

Giọng nói biến mất, nhưng để lại trong cậu cảm giác nặng nề. Cậu hiểu rằng mỗi bước đi tiếp theo sẽ càng khó khăn hơn.


Trên đường ra khỏi hang, Thanh Vũ tò mò hỏi:
“Cậu nghĩ mảnh ngọc bội này có liên quan gì đến thân thế của cậu không?”

Thiên Phong nhìn mảnh ngọc bội, lòng tràn ngập suy tư. Viên ngọc mang lại cảm giác quen thuộc, như thể nó từng thuộc về cậu hoặc một người rất quan trọng trong cuộc đời cậu.

“Có lẽ, ngọc bội này là chìa khóa dẫn tới câu trả lời mà ta đang tìm kiếm. Nhưng trước hết, chúng ta phải vượt qua thử thách phía trước.”


Rời khỏi hang động, họ tiếp tục hành trình tiến sâu hơn vào núi Cửu Linh. Con đường càng lên cao, những khó khăn càng lớn. Cả hai đều cảm nhận được sự hiện diện của một sức mạnh cổ xưa đang chờ đợi họ.

Những bí mật của ngọn núi Cửu Linh đang dần hé mở. Triệu Thiên Phong không chỉ đối mặt với thử thách, mà còn phải đối diện với chính quá khứ và thân thế của mình. Liệu cậu có thể vượt qua tất cả để tiến bước trên con đường trở thành cao thủ võ lâm?


TÁC GIẢ: Mèo Ping Ping

“Tác phẩm này là sáng tác độc quyền của Mèo Ping Ping. Mọi hình thức sao chép, chỉnh sửa, hoặc sử dụng mà không có sự đồng ý đều được xem là vi phạm bản quyền.”

Tác Phẩm được viết nên bằng tâm huyết và sáng tạo của Mèo Ping Ping, Đừng sao chép nếu chưa được phép!"

"Mèo Ping Ping trân trọng từng chữ, từng dòng trong tác phẩm này. Xin đừng sao chép, chỉnh sửa nếu không có sự đồng ý."

Nếu Muốn có thể liên hệ với mình qua email: meopingping@gmail.com thank you everybody!

Cập Nhập Chuyện Nhanh Nhất Tại Website Bên Dưới!

Truy Cập Website: https://meopingping.blogspot.com/

Website Truyeenjyy.vip: - Link: https://truyenyy.link/tr/5m77dgdm

► (Fan Page) https://www.facebook.com/profile.php?id=61568212627080

YouTube:► https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro

👉 "Ủng hộ tác giả một Ly Cafe để mình có sức ‘cày’ thêm nhiều chương hot cho các bạn nhé! Donate của các bạn là động lực lớn cho mình đấy!

👉 Số tài khoản: 8006215034915

👉  Ngân hàng: Agribank

Kết nối với Mèo Ping Ping: email: meopingping@gmail.com

Đăng nhận xét

0 Nhận xét