Phong Hàn Cửu Thiên Chương 21 đến Chương 30 Tác Giả: Mèo Ping Ping

 Chương 21: Đỉnh Cao Thứ Hai – Trận Pháp U Minh

Rời khỏi hang động, Thiên Phong và Thanh Vũ tiếp tục hành trình lên đỉnh núi Cửu Linh. Đường đi ngày càng dốc đứng, hiểm trở. Mỗi bước tiến là một thử thách không chỉ về sức mạnh thể chất mà còn về ý chí.


Khi đến một khu vực bằng phẳng trên triền núi, trước mặt họ hiện ra một trận pháp khổng lồ. Trận pháp được tạo thành từ những cột đá cao vút, khắc đầy phù văn kỳ dị, phát sáng lập lòe như có sinh khí.



Thanh Vũ thận trọng nói:
“Trận pháp này... dường như không phải chỉ là cạm bẫy. Có gì đó giống như một lời thách thức.”

Thiên Phong tiến lại gần. Từ trong viên ngọc, ánh sáng phát ra chiếu rọi lên một cột đá, làm hiện lên dòng chữ cổ:
“Chỉ kẻ có tâm chí kiên định và trí tuệ hơn người mới vượt qua được U Minh Trận. Hãy bước vào nếu ngươi sẵn sàng đối mặt với bóng tối sâu thẳm trong lòng mình.”

Thiên Phong gật đầu, dứt khoát bước vào, Thanh Vũ cũng đi theo sau.


Khi cả hai vừa bước vào, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi. Ánh sáng biến mất, để lại một không gian tối đen như mực. Giữa bóng tối, những tiếng cười ma quái và tiếng thở dài ai oán vang lên khắp nơi.

Thiên Phong chợt thấy mình đứng giữa quê nhà, nơi căn nhà tranh cũ kỹ hiện ra. Cha mẹ cậu, với gương mặt hốc hác, đang cày cuốc trên mảnh đất khô cằn.

Bất chợt, từ bầu trời u ám, một nhóm kẻ lạ mặt xuất hiện. Chúng phá hoại ruộng vườn, đập tan căn nhà nhỏ, rồi kéo cha mẹ cậu đi trong tiếng la hét thảm thiết.

“Thiên Phong, cứu chúng ta!”

Tiếng hét ấy làm trái tim cậu thắt lại. Cậu lao tới, nhưng đôi chân như bị trói chặt, không thể di chuyển.

Cảnh tượng thay đổi. Cậu thấy mình đứng trên một chiến trường, bạn bè thân thiết nằm gục dưới chân cậu, máu chảy tràn khắp nơi. Những ánh mắt trách móc dồn về phía cậu.

“Kẻ vô dụng như ngươi, làm sao bảo vệ được bất kỳ ai?”


Thanh Vũ cũng rơi vào ảo cảnh của riêng mình, không ngừng la hét trong hoảng loạn. Nhưng Thiên Phong, nhờ vào nội tâm vững vàng, nhanh chóng nhận ra điều bất thường.

Cậu nhắm mắt lại, tập trung ý chí, tự nhủ:
“Đây chỉ là ảo giác. Không ai có thể lay động lòng tin của ta.”

Viên ngọc trong tay phát sáng rực rỡ, phá tan màn đêm u tối. Cảnh tượng kinh hoàng dần tan biến, trả lại sự tĩnh lặng cho không gian.

Thanh Vũ, sau khi được Thiên Phong kéo ra khỏi ảo cảnh, thở hổn hển:
“Cậu... làm thế nào thoát được? Cảnh tượng ấy thật quá đáng sợ!”

Thiên Phong đáp, ánh mắt đầy quyết tâm:
“Chỉ cần giữ vững niềm tin vào chính mình, không gì có thể đánh bại được chúng ta.”


Nhưng trận pháp U Minh chưa dừng lại. Từ bốn phía, các cột đá bỗng tỏa ra những luồng sáng mạnh mẽ, kết hợp thành một hình bóng khổng lồ: một chiến thần U Minh, cao tới mười trượng, mang theo thanh đại đao đầy uy lực.

“Ngươi đã vượt qua ảo cảnh, nhưng sức mạnh thực sự của ngươi sẽ được thử thách ở đây,” giọng nói lạnh lẽo vang lên từ hư không.

Chiến thần U Minh lao tới, mỗi nhát đao chém xuống đều tạo thành luồng khí cuồng bạo, khiến cả không gian rung chuyển. Thiên Phong dùng Huyền Ảnh Bộ né tránh, đồng thời phản công bằng Phong Vân Kiếm Pháp.

Thanh Vũ cũng cố gắng hỗ trợ, nhưng sức mạnh của chiến thần quá vượt trội. Mỗi cú chạm đều đẩy cả hai lùi lại hàng chục bước.

“Không thể đối đầu trực diện! Chúng ta phải phá trận!” Thiên Phong nhận ra vấn đề, hét lên với Thanh Vũ.

Cậu tập trung nội lực, nhắm thẳng vào một cột đá. Với chiêu Phong Vân Tứ Phương, cậu tung ra một đường kiếm mạnh mẽ, chém gãy cột đá đầu tiên.

Thanh Vũ nhanh chóng hiểu ý, cùng cậu phá hủy các cột đá khác. Khi cột cuối cùng gãy đổ, chiến thần U Minh gầm lên, rồi tan biến như cát bụi.


Khi trận pháp tan biến, một con đường nhỏ xuất hiện, dẫn lên đỉnh núi. Ở cuối đường, ánh sáng chói lòa như đang gọi mời họ.

Thanh Vũ thở phào, ngồi bệt xuống đất:
“Ta chưa bao giờ gặp thử thách nào khắc nghiệt như thế này. Cậu nghĩ điều gì đang chờ đợi chúng ta ở đỉnh núi?”

Thiên Phong nhìn về phía ánh sáng, lòng tràn đầy quyết tâm:
“Đây chỉ mới là bắt đầu. Nhưng ta tin rằng, mỗi bước đi sẽ giúp ta mạnh mẽ hơn. Ta sẽ chạm tới đỉnh cao, dù có khó khăn đến đâu.”

Ngọn núi Cửu Linh dần hé lộ những bí mật sâu thẳm. Với từng thử thách vượt qua, Thiên Phong không chỉ rèn luyện bản lĩnh, mà còn tiến gần hơn tới chân lý võ học và định mệnh của chính mình.

Chương 22: Kiếm Khí Thiên Hạ và Lời Thách Thức Bí Ẩn

Bước qua lối đi vừa mở ra, Thiên Phong và Thanh Vũ tiến gần hơn tới đỉnh núi Cửu Linh. Không gian ở đây khác hẳn với những gì họ từng trải qua. Cảnh vật mang vẻ hùng vĩ nhưng cũng nhuốm đầy sự kỳ bí. Từng luồng khí lạnh buốt thổi qua, hòa lẫn vào không khí là mùi hương nhè nhẹ của cỏ lạ, như báo hiệu điều gì đó sắp xảy ra.


Võ đài đá và thanh kiếm kỳ lạ

Trước mặt họ, một võ đài bằng đá khổng lồ hiện ra, xung quanh phủ đầy dây leo. Ở trung tâm võ đài, cắm sâu vào nền đá là một thanh kiếm lớn, ánh lên sắc bạc rực rỡ. Từng đợt kiếm khí phát ra từ thanh kiếm, mạnh mẽ đến mức khiến Thanh Vũ lùi lại vài bước, khuôn mặt tái nhợt.

“Thanh kiếm này... không bình thường. Cậu cảm nhận được không, Thiên Phong? Nó như có linh hồn.”

Thiên Phong không đáp. Cậu bị cuốn hút bởi thanh kiếm. Từng bước tiến đến gần, cậu cảm nhận được sự rung động trong cơ thể, như thể thanh kiếm đang mời gọi cậu đến.


Lời thách thức từ một cao nhân

Ngay khi Thiên Phong định chạm vào chuôi kiếm, một tiếng cười lớn vang lên từ trên cao. Một bóng người từ từ đáp xuống võ đài. Đó là một lão nhân với mái tóc bạc trắng, mặc trường bào màu xám. Đôi mắt của ông sắc bén như chim ưng, toát lên phong thái của một cao thủ thực thụ.

“Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng chỉ cần chạm vào thanh kiếm này là có thể trở thành anh hùng thiên hạ sao?”

Thiên Phong giật mình, vội chắp tay cung kính:
“Tiền bối, vãn bối chỉ muốn tìm kiếm con đường để mạnh mẽ hơn.”

Lão nhân cười nhạt, ánh mắt lóe lên sự thích thú:
“Tốt! Nếu muốn chạm vào thanh kiếm này, trước hết phải vượt qua được ta.”


Cuộc chiến nghẹt thở

Không đợi Thiên Phong đáp lời, lão nhân đã lao tới với tốc độ kinh hoàng. Chỉ một cái phất tay, một luồng kiếm khí mạnh mẽ đã lao về phía Thiên Phong.

Thiên Phong né tránh trong gang tấc, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Lão nhân không chỉ mạnh, mà còn toát ra uy áp khiến cậu gần như nghẹt thở.

Cậu nhanh chóng thi triển Phong Vân Tứ Phương, tung ra những đường kiếm sắc bén nhằm phản công. Nhưng mỗi đòn tấn công của cậu đều bị lão nhân dễ dàng hóa giải, như thể ông đang chơi đùa với cậu.

Thanh Vũ đứng bên ngoài hét lớn:
“Thiên Phong, cẩn thận! Lão này không hề tầm thường!”

Sau một hồi giao đấu, Thiên Phong nhận ra rằng mình không thể thắng bằng sức mạnh thông thường. Cậu nhớ lại những bài học từ Linh Giả và thử thách trong trận pháp U Minh.

“Không phải sức mạnh, mà là sự sáng suốt và linh hoạt,” cậu tự nhủ.


Chiến thắng bằng trí tuệ

Khi lão nhân tiếp tục tấn công, Thiên Phong bất ngờ chuyển sang phòng thủ hoàn toàn, tập trung vào việc né tránh và phân tích chiêu thức của đối phương. Cậu nhận ra rằng mỗi đòn tấn công của lão nhân đều có một khoảng trống nhỏ ở bên trái.

Chờ đúng thời điểm, Thiên Phong tung một chiêu phản công bất ngờ, nhắm thẳng vào điểm yếu đó. Lão nhân khựng lại, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

“Tiểu tử, khá lắm!” Lão nhân bật cười, thu hồi chiêu thức và đứng thẳng người.


Thanh kiếm và lời tiên tri

Lão nhân bước tới gần Thiên Phong, giọng nói trở nên ôn hòa hơn:
“Ngươi đã vượt qua thử thách của ta. Nhưng hãy nhớ, thanh kiếm này không chỉ là một vũ khí. Nó mang trong mình một lời nguyền. Chỉ những ai có trái tim trong sạch và ý chí không lay chuyển mới có thể sử dụng nó mà không bị nuốt chửng.”

Thiên Phong gật đầu, tiến tới và nắm lấy chuôi kiếm. Một luồng khí mạnh mẽ tràn vào cơ thể cậu, khiến cậu suýt nữa ngã quỵ. Nhưng cậu cắn răng chịu đựng, vận nội lực để hòa nhập với thanh kiếm.

Khi cậu rút kiếm ra, cả không gian bừng sáng. Thanh kiếm phát ra một âm thanh ngân vang, như thể đang chào đón chủ nhân mới.

Lão nhân mỉm cười hài lòng:
“Ngươi đã thành công. Nhưng hãy nhớ, con đường phía trước còn dài và đầy chông gai. Thanh kiếm này sẽ là đồng minh, nhưng cũng có thể trở thành kẻ thù nếu ngươi không đủ bản lĩnh.”


Hướng tới đỉnh cao mới

Thiên Phong cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình. Với thanh kiếm mới, cậu không chỉ có thêm sức mạnh mà còn cảm nhận được sự gắn kết với võ đạo.

Cậu quay sang Thanh Vũ, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
“Chúng ta tiếp tục thôi. Đỉnh núi Cửu Linh đang chờ đợi.”

Chặng đường mới lại bắt đầu, với những thử thách lớn hơn và những bí ẩn sâu thẳm hơn. Triệu Thiên Phong đang tiến gần hơn tới giấc mơ trở thành cao thủ võ lâm, nhưng liệu cậu có thể vượt qua tất cả để đạt tới đỉnh cao thực sự?

Chương 23: Trận Chiến Dưới Ánh Trăng

Rời khỏi võ đài đá, Triệu Thiên Phong và Thanh Vũ tiếp tục hành trình leo lên đỉnh núi Cửu Linh. Cả hai đều cảm nhận được khí tức càng lúc càng nặng nề, như thể mỗi bước chân đều bị áp lực từ bầu trời đè xuống. Tuy nhiên, ánh sáng từ thanh kiếm kỳ lạ trong tay Thiên Phong tỏa ra, giúp cậu vững tâm hơn.

“Phong ca, cảm giác có gì đó không ổn,” Thanh Vũ nói, ánh mắt không ngừng đảo quanh như tìm kiếm điều gì trong bóng tối.

Thiên Phong gật đầu. Cậu cũng cảm nhận được sát khí mờ mịt bao phủ xung quanh, như thể có kẻ địch đang rình rập.


Kẻ địch trong bóng tối

Khi cả hai đến một bãi đất trống, ánh trăng tròn trên cao chiếu rọi khắp nơi, làm cảnh vật trở nên rõ ràng hơn. Đột nhiên, từ bốn phía, những tiếng cười lạnh vang lên.

“Tiểu tử Triệu Thiên Phong, cuối cùng ngươi cũng đến đây. Ta đã chờ ngươi lâu lắm rồi!”

Một nhóm người mặc áo đen xuất hiện. Dẫn đầu là một nam nhân trung niên, khuôn mặt lạnh lùng, trên tay cầm một thanh kiếm màu đỏ rực như lửa. Đôi mắt hắn sắc bén, không chút tình người.

“Ngươi là ai?” Thiên Phong hỏi, giữ chặt thanh kiếm trong tay.

“Ta là Độc Hỏa Hàn, một trong Tứ Đại Thủ Hộ của núi Cửu Linh. Nhiệm vụ của ta là ngăn cản bất kỳ ai không đủ tư cách đặt chân lên đỉnh núi.”

Thanh Vũ hít một hơi sâu, thì thầm:
“Phong ca, người này nổi danh trong võ lâm vì sự tàn bạo và độc ác. Nghe nói võ công của hắn đã đạt tới cảnh giới thượng thừa. Chúng ta phải cẩn thận!”


Cuộc đối đầu đầy nguy hiểm

Không đợi thêm, Độc Hỏa Hàn lao tới, tung một chiêu kiếm cực mạnh. Lưỡi kiếm đỏ rực như thiêu đốt cả không gian, khiến đất đá xung quanh bốc hơi. Thiên Phong vội xoay người né tránh, nhưng sức nóng từ chiêu thức đã khiến cậu cảm thấy như bị lửa đốt.

“Không thể chỉ phòng thủ mãi!” Thiên Phong nghĩ, lập tức phản công bằng thanh kiếm bạc trong tay.

Hai luồng kiếm khí va chạm, tạo ra tiếng nổ lớn, ánh sáng rực rỡ lan tỏa khắp bãi đất. Độc Hỏa Hàn bật cười:
“Thanh kiếm trong tay ngươi quả thật lợi hại, nhưng liệu ngươi có đủ sức để sử dụng nó không?”

Thiên Phong không trả lời. Cậu tập trung vào từng chiêu thức, sử dụng sự linh hoạt của mình để né tránh và phản công. Mỗi đường kiếm của cậu đều sắc bén và chính xác, nhưng Độc Hỏa Hàn vẫn dễ dàng hóa giải.


Trận chiến dưới ánh trăng

Cuộc chiến kéo dài trong sự căng thẳng. Thanh Vũ ở bên ngoài quan sát, lòng không ngừng lo lắng.

“Phong ca đang bị áp đảo. Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng...”

Nhưng đúng lúc ấy, Thiên Phong bỗng thay đổi chiến thuật. Cậu dừng tấn công và chuyển sang phòng thủ hoàn toàn, giống như khi đối đầu với lão nhân trên võ đài đá.

Độc Hỏa Hàn nhíu mày, nhận ra sự khác thường:
“Ngươi đang giở trò gì đây?”

Thiên Phong không đáp. Cậu bình tĩnh quan sát từng động tác của đối phương, chờ đợi thời cơ thích hợp.

Khi Độc Hỏa Hàn tung một chiêu kiếm mạnh mẽ, Thiên Phong bất ngờ xoay người né tránh, đồng thời tung một đòn phản công bất ngờ nhắm thẳng vào sơ hở của hắn.

“Chết đi!” Độc Hỏa Hàn gầm lên, cố gắng chống đỡ, nhưng thanh kiếm bạc trong tay Thiên Phong đã xuyên qua lớp phòng thủ, chạm tới vai hắn.

Hắn lùi lại, mặt tái mét:
“Tiểu tử... không ngờ ngươi lại có thể làm được điều này!”


Sự xuất hiện của kẻ bí ẩn

Khi Thiên Phong định tung đòn quyết định, một bóng đen khác từ trên cao lao xuống. Đó là một người mặc áo choàng đen, khuôn mặt che kín, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh.

“Đủ rồi, Độc Hỏa Hàn. Hắn đã chứng minh được tư cách của mình.”

Độc Hỏa Hàn nhìn người kia, ánh mắt đầy kính sợ:
“Đại nhân...”

Người áo đen quay sang Thiên Phong, giọng nói trầm thấp:
“Ngươi rất giỏi. Nhưng hãy nhớ, đây chỉ là khởi đầu. Con đường ngươi đi sẽ ngày càng khó khăn hơn. Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng.”

Nói xong, người áo đen quay đi, mang theo Độc Hỏa Hàn rời khỏi.


Hướng về đỉnh núi

Thiên Phong thở phào, mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo. Thanh Vũ chạy tới, ánh mắt đầy sự thán phục:
“Phong ca, cậu thật sự làm được! Nhưng... người áo đen đó là ai? Tại sao hắn lại giúp chúng ta?”

Thiên Phong lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía đỉnh núi Cửu Linh. Trong lòng cậu dấy lên một cảm giác khó tả, vừa hứng thú vừa lo lắng.

“Câu trả lời nằm ở phía trước. Chúng ta không thể dừng lại.”

Ánh trăng vẫn sáng, chiếu rọi con đường gập ghềnh và đầy bí ẩn. Thiên Phong tiếp tục tiến bước, quyết tâm khám phá mọi điều đang chờ đợi trên đỉnh núi Cửu Linh.

Chương 24: Bí Mật Của Núi Cửu Linh

Sau trận chiến căng thẳng với Độc Hỏa Hàn, Thiên Phong và Thanh Vũ tiếp tục tiến sâu vào núi Cửu Linh. Cảnh vật nơi đây ngày càng kỳ dị, với những thân cây to lớn uốn lượn như rắn, và tiếng gió rít vang vọng như tiếng khóc than của những linh hồn bị mắc kẹt.

Dọc đường đi, Thiên Phong cảm nhận được luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Thanh Vũ, tuy cố tỏ ra bình tĩnh, cũng không giấu nổi nét lo lắng trên khuôn mặt.

“Phong ca, ngọn núi này không chỉ có cao thủ canh giữ. Dường như còn ẩn chứa những điều ma quái...” Thanh Vũ khẽ nói.

“Bất kể là gì, chúng ta phải tiến lên. Bí mật thật sự nằm trên đỉnh núi,” Thiên Phong đáp, ánh mắt kiên định.


Tảng Đá Huyền Bí

Đến một thung lũng nhỏ nằm sâu trong núi, cả hai chợt dừng bước trước một tảng đá lớn kỳ lạ. Tảng đá đen bóng, trên bề mặt khắc chi chít những ký tự cổ. Dường như chúng không thuộc về bất kỳ ngôn ngữ nào mà Thiên Phong từng biết.

Thanh Vũ bước đến gần, giơ tay chạm vào tảng đá, nhưng ngay lập tức bị bật ngược lại bởi một luồng sức mạnh vô hình.

“Phong ca, đây không phải tảng đá bình thường!” Thanh Vũ kinh ngạc thốt lên.

Thiên Phong tiến lại gần, ánh mắt chăm chú quan sát. Bất chợt, thanh kiếm bạc trong tay cậu phát ra ánh sáng rực rỡ, như đáp lại luồng năng lượng từ tảng đá.

Khi ánh sáng từ thanh kiếm chiếu vào ký tự trên tảng đá, một đoạn văn bí ẩn hiện ra:
“Kẻ nào mong đạt được sức mạnh tối thượng, hãy chứng minh tâm hồn và ý chí trước ngọn lửa thiêng.”

“Ngọn lửa thiêng?” Thiên Phong nhíu mày, tự hỏi điều này có nghĩa là gì.

Bỗng nhiên, một luồng sáng đỏ rực từ tảng đá bắn lên bầu trời, chiếu sáng khắp khu vực. Cả thung lũng rung chuyển, và từ mặt đất, một cánh cửa đá dần dần hiện ra, mở ra con đường dẫn vào lòng núi.

“Đây là... lối vào thử thách?” Thanh Vũ thốt lên, giọng đầy kinh ngạc.


Thử Thách Ngọn Lửa Thiêng

Không chút do dự, Thiên Phong bước qua cánh cửa đá, theo sau là Thanh Vũ. Con đường dẫn xuống sâu dưới lòng núi, không khí trở nên nóng bức đến mức khó thở.

Khi đến cuối con đường, họ phát hiện một căn phòng lớn, ở giữa là một bệ đá khổng lồ. Trên bệ đá, một ngọn lửa màu xanh lơ cháy rực, không tỏa nhiệt nhưng lại mang theo áp lực nặng nề.

Bên cạnh bệ đá, một lão nhân tóc bạc xuất hiện. Ánh mắt ông sắc lạnh, nhưng giọng nói lại trầm ấm:
“Ngọn lửa thiêng chỉ chấp nhận kẻ có tâm hồn trong sáng và ý chí bất khuất. Nếu ngươi muốn chạm vào nó, hãy bước lên và chứng minh bản thân.”

“Lão trượng, ngọn lửa này có gì đặc biệt?” Thiên Phong hỏi.

“Đây là thử thách cuối cùng dành cho những kẻ tìm kiếm sức mạnh trên đỉnh núi Cửu Linh. Nếu ngươi vượt qua, ngọn lửa sẽ ban cho ngươi sức mạnh không ai sánh bằng. Nhưng nếu thất bại, ngươi sẽ trở thành tro bụi.”

Nghe vậy, Thanh Vũ lo lắng nói:
“Phong ca, thử thách này quá nguy hiểm. Có cần thiết phải liều mạng như vậy không?”

Thiên Phong mỉm cười, ánh mắt đầy quyết tâm:
“Chỉ khi dám đối mặt với khó khăn, ta mới có thể đạt được mục tiêu. Nếu không bước qua ranh giới này, ta mãi mãi chỉ là một kẻ tầm thường.”


Bước Vào Ngọn Lửa

Thiên Phong chậm rãi tiến về phía bệ đá. Áp lực từ ngọn lửa khiến cơ thể cậu như bị đè nặng, từng bước chân trở nên khó khăn.

Khi cậu chạm vào ngọn lửa, một cơn đau nhói xuyên qua toàn thân, như thể hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt. Tuy nhiên, Thiên Phong không lùi bước. Cậu nhắm mắt, tập trung toàn bộ ý chí để vượt qua cảm giác đau đớn.

Trong tâm trí, những ký ức đau khổ thời thơ ấu ùa về: cảnh mẹ cậu nằm bệnh mà không có thuốc chữa, cảnh cha cậu gục ngã trước gánh nặng cơm áo gạo tiền. Những ký ức ấy không làm cậu yếu đuối, mà ngược lại, trở thành động lực mạnh mẽ.

“Tâm hồn ngươi có đủ trong sáng để chịu đựng khổ đau mà không đánh mất bản thân?” Một giọng nói vang lên trong đầu Thiên Phong.

“Ta không chỉ chịu đựng khổ đau, mà sẽ vượt qua nó, để trở thành người mà gia đình và bằng hữu có thể tự hào!” cậu đáp, giọng đầy quả quyết.

Ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, bao bọc toàn thân Thiên Phong. Nhưng thay vì thiêu đốt, nó thấm sâu vào cơ thể cậu, mang theo cảm giác ấm áp và sức mạnh vô biên.

Khi ánh sáng từ ngọn lửa tan biến, Thiên Phong mở mắt. Cơ thể cậu tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ, đôi mắt sáng rực như có lửa cháy bên trong.


Người Giữ Lửa

Lão nhân tóc bạc gật đầu hài lòng:
“Ngươi đã vượt qua thử thách. Từ giờ trở đi, ngọn lửa thiêng sẽ là một phần của ngươi. Nhưng hãy nhớ, sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng cao. Đừng bao giờ để ngọn lửa này trở thành công cụ của tội ác.”

Thiên Phong cúi đầu cảm tạ:
“Đa tạ tiền bối. Ta sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngọn lửa này.”

Thanh Vũ tiến tới, ánh mắt ngưỡng mộ:
“Phong ca, cậu thật sự đã làm được! Nhưng... đây mới chỉ là một bước trên hành trình dài.”

Thiên Phong gật đầu, nhìn về phía con đường dẫn lên đỉnh núi. Giờ đây, cậu không chỉ mang theo hy vọng của bản thân, mà còn là trách nhiệm bảo vệ ngọn lửa thiêng và khám phá những bí mật phía trước.

Ánh sáng từ ngọn lửa vẫn cháy âm ỉ trong tim cậu, soi sáng con đường mờ mịt phía trước. Hành trình của Triệu Thiên Phong trên con đường trở thành cao thủ võ lâm lại bước sang một chương mới.

Chương 25: Kẻ Thù Trong Bóng Tối

Sau khi vượt qua thử thách của ngọn lửa thiêng, Triệu Thiên Phong cùng Thanh Vũ tiếp tục tiến bước. Họ không hề hay biết rằng, từ lâu, hành trình của họ đã lọt vào mắt của những thế lực ngầm trong võ lâm.

Tin tức về một thiếu niên nghèo vượt qua thử thách ngọn lửa thiêng đã lan truyền khắp giang hồ. Một số người coi Thiên Phong là biểu tượng của ý chí kiên cường, nhưng kẻ khác lại xem cậu là mối đe dọa cần phải loại bỏ.


Ám Khí Độc Và Kẻ Bí Ẩn

Trong một đêm yên ả, khi hai người dựng trại dưới chân núi, một âm thanh nhẹ vang lên giữa không trung. Thiên Phong lập tức cảm nhận được điều bất thường, nhanh chóng rút kiếm.

Phập! Một ám khí nhỏ, được tẩm độc, ghim sâu vào thân cây gần đó.

“Thanh Vũ, cẩn thận!” Thiên Phong hét lớn.

Nhưng đã quá muộn. Một bóng đen từ trên cao lao xuống như tia chớp, tấn công Thanh Vũ.

Thiên Phong nhanh chóng vung kiếm, đỡ lấy đòn tấn công. Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, ánh sáng từ lưỡi kiếm chói lòa trong màn đêm.

“Kẻ nào?! Sao dám tập kích ta trong bóng tối?” Thiên Phong quát, ánh mắt đầy giận dữ.

Người tấn công lùi lại vài bước, để lộ một bộ y phục đen che kín mặt. Giọng nói lạnh lẽo vang lên:
“Triệu Thiên Phong, ngươi không nên sống sót sau thử thách ngọn lửa. Đáng tiếc, ta phải tự tay xử lý ngươi!”

Cậu nhíu mày:
“Ngươi là ai? Ai sai ngươi đến đây?”

Kẻ áo đen không trả lời, chỉ vung tay tung ra hàng loạt ám khí. Những vật nhỏ, sắc bén và tẩm độc, bay về phía Thiên Phong như mưa.


Lửa Thiêng Trỗi Dậy

Thiên Phong không lùi bước. Cậu kích hoạt sức mạnh ngọn lửa thiêng bên trong, toàn bộ cơ thể phát ra ánh sáng rực rỡ, khiến ám khí tan biến trước khi chạm vào da thịt.

“Ngọn lửa thiêng của ta không dễ bị đánh bại!” Thiên Phong hét lên, lao về phía đối thủ.

Thanh Vũ lúc này đã hồi phục, nhanh chóng hỗ trợ. Cả hai phối hợp nhuần nhuyễn, từng đòn tấn công dồn dập ép kẻ áo đen vào thế khó.

Tuy nhiên, kẻ áo đen tỏ ra rất thành thục trong việc sử dụng khinh công và các kỹ năng chiến đấu linh hoạt. Dù bị áp đảo, hắn vẫn có thể né tránh phần lớn các đòn đánh của Thiên Phong.

“Ngươi nghĩ có thể thắng ta chỉ vì chút sức mạnh đó sao?” Kẻ áo đen cười lạnh, ném xuống đất một quả cầu nhỏ.

Ngay lập tức, một làn khói đen dày đặc lan tỏa, che phủ toàn bộ khu vực.

“Chạy sao? Không dễ thế đâu!” Thiên Phong hét lên, vận dụng sức mạnh ngọn lửa để xua tan khói mù. Nhưng khi khói tan, kẻ áo đen đã biến mất.


Manh Mối Đầu Tiên

Thiên Phong và Thanh Vũ nhanh chóng kiểm tra khu vực xung quanh, nhưng chỉ phát hiện một vật kỳ lạ rơi lại – một mảnh lụa đen có khắc biểu tượng hình rắn cuộn tròn.

Thanh Vũ nhặt lên, nghi hoặc:
“Phong ca, đây là biểu tượng của Hắc Xà Hội. Chúng là một tổ chức sát thủ khét tiếng, không bao giờ thất bại trong nhiệm vụ. Nhưng tại sao chúng lại nhắm vào cậu?”

Thiên Phong trầm ngâm:
“Hắc Xà Hội... Phải chăng có kẻ trong giang hồ sợ ta sẽ phá hỏng kế hoạch nào đó của họ?”

Thanh Vũ gật đầu:
“Rất có khả năng. Nhưng để đối phó với Hắc Xà Hội, chúng ta cần thêm thông tin. Chỉ dựa vào sức mạnh hiện tại, e rằng chưa đủ.”


Kế Hoạch Phản Công

Sáng hôm sau, Thiên Phong quyết định thay đổi kế hoạch. Thay vì trực tiếp tiếp tục hành trình, cậu chọn một con đường vòng để đến vùng trung tâm võ lâm, nơi có thể tìm hiểu thêm về Hắc Xà Hội.

“Thanh Vũ, chúng ta cần biết rõ ai là kẻ đứng sau vụ này. Nếu không, những kẻ như hắn sẽ còn xuất hiện nhiều lần nữa,” Thiên Phong nói, ánh mắt đầy quyết tâm.

Thanh Vũ đồng tình, nhưng không quên nhắc nhở:
“Phong ca, dù mạnh đến đâu, cậu vẫn cần cẩn thận. Hắc Xà Hội không phải kẻ dễ đối phó.”

Thiên Phong mỉm cười:
“Ta biết. Nhưng ta sẽ không để bất kỳ ai ngăn cản bước tiến của mình.”


Bóng Tối Bắt Đầu Phủ Lên Giang Hồ

Khi hai người rời khỏi khu vực núi Cửu Linh, tại một nơi xa xôi, trong căn phòng tối chỉ được chiếu sáng bởi ánh nến, một người đàn ông bí ẩn cầm trên tay bản danh sách dài.

“Triệu Thiên Phong... Một kẻ quá nguy hiểm để sống sót.” Giọng nói trầm đục vang lên, đầy sát khí.

Hắn ra hiệu, và từ trong bóng tối, những sát thủ của Hắc Xà Hội đồng loạt quỳ xuống, chờ lệnh.

“Bất kể giá nào, hãy mang đầu hắn về đây.”

Những cơn sóng ngầm trong giang hồ bắt đầu nổi lên. Liệu Thiên Phong có đủ sức đối mặt với những thử thách sắp tới, hay ngọn lửa thiêng trong cậu sẽ bị dập tắt bởi bóng tối?

Hành trình chinh phục võ lâm của Thiên Phong đã bước sang một giai đoạn đầy hiểm nguy, nơi mà chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến cậu trả giá bằng mạng sống.

Chương 26: Bóng Ma Quá Khứ

Rời khỏi núi Cửu Linh, Thiên Phong và Thanh Vũ bước vào một ngôi làng nhỏ nằm giữa thung lũng xanh mướt. Làng Lạc Yên, nơi từng được biết đến với sự thanh bình, nay lại bao trùm bởi không khí u ám. Những cánh cửa khép hờ, ánh mắt người dân đầy cảnh giác mỗi khi thấy người lạ.


Lời Cảnh Báo Bí Ẩn

Thiên Phong ghé vào một quán trà nhỏ ven đường để hỏi thăm. Chủ quán, một ông lão gầy guộc với đôi mắt sâu thẳm, nhìn cậu chằm chằm như muốn dò xét.

“Tiểu tử, ngươi không nên ở lại đây lâu. Làng này gần đây liên tiếp xảy ra những vụ mất tích kỳ lạ. Tốt nhất là đi ngay trước khi quá muộn.”

Thanh Vũ tò mò:
“Thưa lão bá, mất tích sao? Có kẻ nào đứng sau việc này không?”

Ông lão lắc đầu, hạ giọng:
“Không ai biết rõ. Chỉ nghe nói rằng vào những đêm trăng mờ, có một bóng ma áo đen xuất hiện, mang đi những người không may mắn. Những kẻ bị bắt đi không bao giờ trở về.”

Thiên Phong nghe vậy liền cảm thấy có gì đó không ổn. Bóng ma áo đen này rất có thể liên quan đến Hắc Xà Hội, hoặc tệ hơn, một thế lực khác còn nguy hiểm hơn.


Truy Tìm Dấu Vết

Đêm đó, thay vì rời đi, Thiên Phong và Thanh Vũ quyết định ở lại. Họ dựng trại bên ngoài làng, ở vị trí có thể quan sát rõ mọi động tĩnh.

Khi màn đêm buông xuống, gió lạnh thổi qua những hàng cây, mang theo tiếng hú kỳ dị. Thanh Vũ rùng mình, thì thầm:
“Phong ca, có gì đó không ổn. Cậu chắc chắn muốn ở đây chứ?”

Thiên Phong gật đầu, ánh mắt sắc bén:
“Chúng ta không thể bỏ qua chuyện này. Nếu có người vô tội gặp nạn, ta không thể đứng nhìn.”

Giữa lúc hai người đang canh chừng, một tiếng hét vang lên từ phía trong làng. Thiên Phong lập tức lao đến, Thanh Vũ bám sát theo sau.


Gặp Gỡ Kẻ Ác

Tại trung tâm làng, một bóng đen cao lớn với đôi mắt đỏ rực đang kéo lê một người phụ nữ trẻ. Tiếng gào khóc của cô vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch.

“Dừng lại!” Thiên Phong hét lớn, vung kiếm chém thẳng vào bóng đen.

Bóng đen xoay người, để lộ một khuôn mặt đầy sẹo, đôi mắt tràn đầy hung ác. Hắn không phải là người thường mà là một kẻ bị điều khiển bởi tà thuật.

“Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của ta?” Giọng hắn trầm đục, đầy sát khí.

Thiên Phong không trả lời, nhanh chóng lao vào tấn công. Thanh Vũ cũng phối hợp, dùng kiếm khí để ngăn chặn đường lui của kẻ địch.

Tuy nhiên, tên áo đen không dễ bị khuất phục. Hắn sử dụng những đòn đánh mạnh mẽ và phi tự nhiên, khiến Thiên Phong phải liên tục né tránh.


Sức Mạnh Bí Ẩn

Trong lúc giao đấu, Thiên Phong nhận ra một luồng hắc khí bao quanh tên áo đen, khiến hắn có sức mạnh vượt xa người thường. Đó chắc chắn là một dạng tà thuật, nhưng nguồn gốc từ đâu thì vẫn là một bí ẩn.

Cậu sử dụng ngọn lửa thiêng để áp chế hắc khí. Mỗi khi ngọn lửa bùng lên, bóng đen tỏ ra đau đớn, nhưng hắn vẫn không chịu bỏ cuộc.

“Ngọn lửa này… Là sức mạnh từ truyền thuyết!” Tên áo đen rít lên, đôi mắt lộ vẻ kinh hãi.

Sau một trận chiến ác liệt, Thiên Phong cuối cùng cũng giành được thế thượng phong. Một đường kiếm chính xác chém đứt cánh tay kẻ địch, buộc hắn phải bỏ chạy vào màn đêm.




Bí Ẩn Lộ Diện

Sau trận chiến, người phụ nữ trẻ được giải cứu, liên tục cảm ơn Thiên Phong. Cô nói:
“Hắn… không phải người. Tôi nghe những người từng gặp hắn kể rằng, hắn đến từ một nơi gọi là Thung Lũng Hắc Ám, nơi mà tà khí ngập tràn và những kẻ bị nguyền rủa sống ẩn dật.”

Thanh Vũ lo lắng:
“Thung Lũng Hắc Ám? Nghe thật nguy hiểm. Phong ca, cậu định thế nào?”

Thiên Phong trầm ngâm, ánh mắt kiên định:
“Nếu hắn thực sự đến từ Thung Lũng Hắc Ám, chúng ta phải đến đó. Chỉ khi tận gốc loại bỏ tà thuật, người dân mới có thể sống yên bình.”


Hành Trình Tiếp Tục

Sáng hôm sau, Thiên Phong và Thanh Vũ lên đường, hướng về phía Thung Lũng Hắc Ám. Hành trình càng ngày càng trở nên nguy hiểm, nhưng Thiên Phong không hề nao núng.

“Mỗi bước đi là một thử thách, nhưng ta sẽ không dừng lại. Võ lâm cần một người đứng lên chống lại cái ác, và nếu số phận chọn ta, ta sẽ không chối từ!”

Cuộc phiêu lưu của cậu bé nhà nghèo vẫn tiếp tục, với những bí ẩn và hiểm nguy mới đang chờ đợi phía trước.

Chương 27: Thung Lũng Hắc Ám

Thiên Phong và Thanh Vũ tiếp tục hành trình tiến vào Thung Lũng Hắc Ám, nơi được người đời đồn đại là một vùng đất chết chóc, đầy rẫy tà khí. Con đường dẫn đến thung lũng ngày càng hoang vắng, cây cối dần trở nên khô héo, và bầu không khí lạnh lẽo bao trùm mọi thứ.


Điềm Báo Quỷ Dị

Khi cả hai đặt chân đến cổng thung lũng, một luồng hắc khí kỳ lạ phả ra từ bên trong. Gió thổi vù vù, mang theo những tiếng rên rỉ như lời ai oán. Thanh Vũ rùng mình, giữ chặt thanh kiếm trong tay:
“Phong ca, nơi này thật quỷ dị. Cậu có chắc muốn vào không?”

Thiên Phong không trả lời ngay, chỉ đưa ánh mắt nhìn sâu vào màn sương đen trước mặt.
“Chúng ta không thể quay đầu. Nếu muốn chấm dứt sự đe dọa của tà khí, đây là nơi phải bắt đầu.”

Họ bước qua cánh cổng đá đổ nát, tiến vào lòng thung lũng. Mặt đất khô cằn, nứt nẻ, những vết máu khô loang lổ trên bề mặt tạo thành một cảnh tượng đáng sợ.


Chạm Trán Với Lũ Tà Linh

Không lâu sau, từ trong màn sương mù, những bóng dáng lờ mờ bắt đầu hiện ra. Đó là một nhóm tà linh – những kẻ từng bị nguyền rủa và mất đi nhân tính.

Chúng lao vào như những con thú hoang, miệng phát ra những tiếng cười quái dị. Thanh Vũ lập tức rút kiếm, chém bay một tà linh đang lao tới. Nhưng chúng không ngừng lại, mà càng ngày càng đông hơn.

Thiên Phong hét lớn:
“Thanh Vũ, bảo vệ phía sau! Ta sẽ mở đường!”

Cậu vận nội lực, tay trái rút ra ngọn lửa thiêng mà mình đã thuần thục luyện tập bấy lâu. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, quét sạch những bóng tà linh đang vây quanh.

“Tà linh vốn không thể chịu nổi sức mạnh của lửa thiêng. Nhưng cậu phải cẩn thận, không được để bị chúng chạm vào!” Thanh Vũ nhắc nhở, vừa nói vừa cố gắng phòng thủ.


Ngôi Làng Bị Nguyền Rủa

Sau khi vượt qua lũ tà linh, Thiên Phong và Thanh Vũ tìm thấy một ngôi làng bị bỏ hoang ở giữa thung lũng. Những căn nhà đổ nát, dây leo phủ kín, và không khí nặng nề bao trùm khắp nơi.

Họ bước vào ngôi nhà lớn nhất, dường như từng là nơi cư ngụ của trưởng làng. Bên trong, một bức tranh cũ kỹ treo trên tường thu hút sự chú ý của Thiên Phong.

Trên bức tranh là hình ảnh một người đàn ông mặc áo đen, đôi mắt đỏ rực, tay cầm một cây trượng kỳ lạ. Dưới chân hắn là những bóng người quỳ rạp, tựa như đang bị hắn khống chế.

Thanh Vũ lẩm bẩm:
“Đây chẳng phải là tên mà chúng ta đã gặp ở làng Lạc Yên sao?”

Thiên Phong gật đầu, ánh mắt sắc lạnh:
“Không sai. Hắn là người đứng đầu trong việc sử dụng tà thuật ở đây. Chúng ta phải tìm ra hắn.”


Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

Khi cả hai bước ra khỏi ngôi làng, một giọng cười lạnh lẽo vang lên từ trong bóng tối.

“Ta đã chờ các ngươi.”

Từ trong màn sương, một bóng người cao lớn xuất hiện. Hắn chính là kẻ áo đen mà họ đã giao đấu trước đó, nhưng lần này, khí thế của hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều.

“Ngươi vẫn dám quay lại?” Thiên Phong hỏi, tay siết chặt chuôi kiếm.

Hắn cười lớn:
“Các ngươi chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt, làm sao hiểu được sức mạnh của ta? Tại đây, các ngươi sẽ trở thành một phần trong đội quân tà linh của ta!”

Không đợi Thiên Phong trả lời, hắn lao đến với tốc độ kinh hồn. Thanh Vũ vừa kịp đỡ đòn thì bị đánh bật ra xa. Thiên Phong nhanh chóng tung kiếm, nhắm thẳng vào ngực hắn, nhưng cú đâm bị chặn lại bởi một lớp hắc khí dày đặc.

“Ngươi không thể thắng ta đâu, tiểu tử!” Hắn gầm lên, đòn tấn công dồn dập hơn bao giờ hết.


Sức Mạnh Bên Trong

Giữa lúc tình thế nguy hiểm, Thiên Phong nhớ lại những lời dạy của sư phụ:
“Thiên Phong, khi đối mặt với nghịch cảnh, con hãy để tâm tĩnh lặng. Sức mạnh thật sự không nằm ở thanh kiếm, mà nằm trong trái tim của con.”

Cậu nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ nội lực vào thanh kiếm. Ngọn lửa thiêng bắt đầu sáng rực, lan tỏa một luồng ánh sáng mạnh mẽ.

“Ngươi nghĩ chút tà thuật này có thể làm khó ta sao? Đón lấy!” Thiên Phong quát lớn, vung kiếm mạnh mẽ.

Lưỡi kiếm bùng cháy lao tới, phá vỡ lớp hắc khí và khiến kẻ địch hét lên đau đớn. Hắn lảo đảo, rút lui vào bóng tối, để lại những lời đầy căm phẫn:
“Các ngươi nghĩ đã thắng? Đây mới chỉ là khởi đầu!”


Hướng Về Phía Trước

Khi tên áo đen biến mất, Thiên Phong và Thanh Vũ nhìn nhau. Cả hai đều biết rằng, hành trình phía trước sẽ còn nhiều hiểm nguy hơn nữa.

“Chúng ta đã làm được một bước, nhưng vẫn chưa phải là kết thúc. Phong ca, cậu sẽ tiếp tục chứ?” Thanh Vũ hỏi, giọng đầy lo lắng.

“Ta sẽ không dừng lại. Những người như hắn không thể để tồn tại. Chúng ta phải tiếp tục, vì chính nghĩa và vì những người vô tội.”

Ánh mặt trời le lói phía chân trời, nhưng bóng tối vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Với sự quyết tâm không lay chuyển, Thiên Phong bước tiếp, hướng về trung tâm của Thung Lũng Hắc Ám, nơi những bí mật đen tối nhất đang chờ đợi cậu.

Chương 28: Bí Mật Của Lời Nguyền

Rời khỏi thung lũng, Thiên Phong và Thanh Vũ tiếp tục hành trình, nhưng bóng tối của trận chiến vừa qua vẫn đè nặng trong lòng họ. Dường như tên áo đen kia chỉ là một phần của âm mưu lớn hơn. Bằng cách nào đó, hắn đã sử dụng tà thuật để thao túng cả một vùng đất.


Những Tấm Bản Đồ Kỳ Lạ

Trong ngôi làng bị bỏ hoang, Thiên Phong đã kịp lấy một tấm bản đồ cũ từ căn nhà của trưởng làng. Trải tấm bản đồ ra, cậu và Thanh Vũ nhìn thấy những ký hiệu lạ lùng được vẽ bằng mực đỏ, như đánh dấu một chuỗi các địa điểm quan trọng trong khu vực.

Thanh Vũ chỉ vào một ký hiệu hình trăng lưỡi liềm:
“Nơi này, nếu không nhầm, chính là Thạch Sơn Tự. Truyền thuyết nói rằng trong chùa có lưu giữ một bảo vật có thể hóa giải tà khí.”

Thiên Phong gật đầu:
“Thạch Sơn Tự nằm ở biên giới phía tây của vùng núi. Chúng ta cần đến đó để tìm hiểu thêm. Nếu bảo vật thực sự tồn tại, nó có thể giúp chúng ta chống lại tà thuật.”

Cả hai nhanh chóng lên đường, nhưng chưa đầy nửa ngày, họ đã nhận ra mình đang bị theo dõi.


Tử Thần Trong Rừng

Trên con đường dẫn tới Thạch Sơn Tự, cả hai phải băng qua một khu rừng rậm rạp. Những tiếng lá xào xạc, tiếng cú kêu vọng từ xa khiến không gian thêm phần âm u.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi hôi thối nồng nặc. Thanh Vũ rút kiếm, căng thẳng:
“Phong ca, cẩn thận! Có thứ gì đó đang đến gần!”

Ngay lúc đó, từ trên cây, một bóng đen lao xuống với tốc độ kinh hồn. Đó là một con dã thú khổng lồ, bộ lông đen bóng, đôi mắt đỏ ngầu, và những móng vuốt sắc nhọn như dao găm.

Thiên Phong không do dự, lập tức vung kiếm đỡ đòn tấn công của nó. Thanh Vũ lao vào hỗ trợ, nhưng con quái thú quá nhanh nhẹn, khiến cả hai gặp khó khăn trong việc phối hợp.

“Đây không phải dã thú bình thường! Nó bị tà khí chi phối!” Thiên Phong nói lớn, vừa lùi lại vừa tránh đòn.

Thanh Vũ gật đầu, tung một chiêu kiếm đầy nội lực, nhưng chỉ làm con thú bị thương nhẹ. Thiên Phong tập trung, kích hoạt ngọn lửa thiêng trên thanh kiếm của mình.

“Đừng để nó tiếp cận! Ta sẽ kết liễu nó!”

Ngọn lửa bùng lên dữ dội, ánh sáng chói lòa khiến con thú gầm rú đau đớn. Một đường kiếm mạnh mẽ từ Thiên Phong chém thẳng vào tim con quái thú, khiến nó ngã gục.

Trước khi chết, con thú hóa thành một luồng khói đen, tan biến vào không khí.


Lời Cảnh Báo Từ Quá Khứ

Khi tiến gần tới Thạch Sơn Tự, cả hai bất ngờ gặp một lão nhân kỳ lạ, đang ngồi bên vệ đường, vẻ mặt như đang chờ đợi họ.

“Các ngươi là người muốn đến Thạch Sơn Tự?” Lão nhân cất giọng khàn khàn, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Thiên Phong.

Thiên Phong chắp tay, cung kính:
“Thưa tiền bối, đúng vậy. Chúng tôi cần tìm một bảo vật để đối phó với tà khí đang lan tràn.”

Lão nhân cười nhạt:
“Các ngươi nghĩ rằng chỉ cần một bảo vật là có thể hóa giải được lời nguyền ư? Năm xưa, nơi này từng là chiến trường của hai vị đại cao thủ. Một kẻ tìm cách khống chế tà khí để xưng bá, một kẻ hy sinh tất cả để phong ấn nó. Nhưng phong ấn ấy đang yếu dần, và kẻ thù cũ sẽ sớm quay lại.”

Thanh Vũ sốt ruột:
“Vậy bảo vật trong Thạch Sơn Tự có thật không?”

Lão nhân trầm ngâm một lúc, rồi nói:
“Có, nhưng nó không phải là chìa khóa duy nhất. Muốn phá giải lời nguyền, cần hơn cả sức mạnh – đó là lòng dũng cảm và sự quyết tâm của người cầm kiếm.”

Nói xong, lão nhân biến mất như một làn khói, để lại sự bối rối cho cả hai.


Thạch Sơn Tự

Thạch Sơn Tự hiện ra giữa rừng sâu, một ngôi chùa cổ kính phủ đầy rêu phong. Khi bước vào, Thiên Phong và Thanh Vũ nhận thấy không khí trong chùa rất kỳ lạ, vừa thanh tịnh, vừa ẩn chứa sự nguy hiểm.

Bên trong chính điện, một pho tượng lớn bằng đồng khắc hình một vị tăng nhân đang ngồi thiền, hai tay chắp lại. Trước mặt tượng là một chiếc hộp nhỏ, được bao phủ bởi một lớp phù chú cổ xưa.

Thanh Vũ tiến lại gần, nhưng vừa chạm vào chiếc hộp, một luồng sức mạnh vô hình đẩy ngược cậu ra xa. Thiên Phong lập tức tiến tới, vận nội lực để trấn áp luồng sức mạnh ấy.

Một giọng nói vang lên trong đầu cậu:
“Người muốn lấy bảo vật, hãy chứng minh lòng chính nghĩa của mình.”

Thiên Phong không do dự, nói lớn:
“Tôi không tìm kiếm sức mạnh cho bản thân, mà muốn bảo vệ những người vô tội khỏi bàn tay tà ác!”

Chiếc hộp dần dần mở ra, bên trong là một viên ngọc sáng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.


Sứ Mệnh Mới

Khi Thiên Phong cầm lấy viên ngọc, cả ngôi chùa dường như rung chuyển. Một luồng sức mạnh truyền thẳng vào người cậu, nhưng đồng thời, một hình ảnh hiện lên trong đầu: tên áo đen đang đứng trước một cánh cổng lớn, chuẩn bị mở ra điều gì đó kinh hoàng.

Thiên Phong hít sâu, quay sang Thanh Vũ:
“Chúng ta đã có bảo vật, nhưng đây chỉ là bước khởi đầu. Cánh cổng tà khí đang chờ chúng ta ở phía trước.”

Với viên ngọc trong tay, Thiên Phong tiếp tục hành trình, mang theo sự quyết tâm và gánh nặng của một sứ mệnh lớn lao hơn bao giờ hết.

Chương 29: Bóng Tối Sau Cánh Cổng

Sau khi rời khỏi Thạch Sơn Tự với viên ngọc thiêng trong tay, Thiên Phong và Thanh Vũ không có thời gian nghỉ ngơi. Viên ngọc không chỉ là một bảo vật mạnh mẽ mà còn là chìa khóa mở ra bí mật về tà khí đang lan tràn khắp võ lâm.


Con Đường Chông Gai

Bản đồ cũ dẫn họ tới một nơi gọi là Cổng Hắc Ám, nằm sâu trong vùng núi phía nam. Tương truyền rằng đây là nơi từng diễn ra trận chiến huyền thoại giữa hai cao thủ: một kẻ sử dụng tà khí để tạo ra sức mạnh vô biên, và người còn lại hy sinh mạng sống để phong ấn tà khí.

Thiên Phong cầm viên ngọc trong tay, cảm nhận được nguồn năng lượng kỳ lạ trong nó. Cậu quay sang Thanh Vũ:
“Nơi này sẽ không dễ dàng vượt qua. Nhưng nếu không hành động ngay, tà khí sẽ sớm nuốt chửng cả võ lâm.”

Thanh Vũ gật đầu, ánh mắt lộ rõ quyết tâm.


Kẻ Thù Chặn Đường

Khi tới gần Cổng Hắc Ám, họ bị phục kích bởi một nhóm sát thủ mặc áo choàng đen. Chúng không nói một lời, chỉ lao vào tấn công với kiếm, dao, và ám khí.

Thiên Phong vung kiếm, sử dụng những chiêu thức mà sư phụ đã truyền dạy. Thanh Vũ cũng không kém cạnh, bảo vệ Thiên Phong khỏi các đòn đánh từ phía sau.

Một tên sát thủ lớn tiếng:
“Ngươi nghĩ rằng viên ngọc đó có thể cứu được võ lâm? Ngu xuẩn! Nó chỉ là chiếc chìa khóa để giải phóng tà khí mạnh hơn!”

Thiên Phong sững người trong giây lát. Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói lớn:
“Dù là chìa khóa hay bảo vật, ta sẽ dùng nó để tiêu diệt các ngươi!”

Với nội lực dâng tràn, Thiên Phong vận dụng Hỏa Long Quyết, tạo ra một lưỡi kiếm lửa cuồng nộ, chém sạch bọn sát thủ trong chớp mắt.


Cánh Cổng Hiện Ra

Cổng Hắc Ám cuối cùng hiện ra giữa rừng rậm âm u. Đó là một cánh cổng đá khổng lồ, phủ đầy rêu phong, với những ký tự cổ xưa khắc trên bề mặt. Tà khí bốc lên từ cánh cổng khiến không khí xung quanh lạnh lẽo đến mức ngột ngạt.

Thiên Phong cầm viên ngọc, tiến lại gần. Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau:
“Ngươi dám bước qua đây, thì đừng mơ quay lại!”

Cả hai quay lại, thấy một bóng người xuất hiện trong bộ áo choàng đen, tay cầm một thanh trường kiếm phát ra ánh sáng đen huyền bí.

“Hắn là thủ lĩnh của bọn chúng!” Thanh Vũ nói nhỏ, siết chặt kiếm trong tay.

Tên áo choàng đen cười lạnh:
“Ta là Hắc Vương – người thừa kế tà khí của vùng đất này. Các ngươi nghĩ rằng mình đủ sức ngăn cản ta sao?”


Trận Chiến Dưới Bóng Cổng

Thiên Phong không nói gì, lập tức lao lên. Thanh kiếm của cậu và thanh kiếm của Hắc Vương va chạm, tạo ra những tia lửa sáng chói giữa bóng tối. Thanh Vũ nhanh chóng hỗ trợ, nhưng Hắc Vương quá mạnh, chỉ một chiêu đã đẩy lui cả hai.

“Thiên Phong, dùng viên ngọc đi!” Thanh Vũ hét lên.

Thiên Phong gật đầu, cầm viên ngọc, tập trung toàn bộ nội lực vào đó. Một luồng sáng vàng chói lòa phát ra, khiến Hắc Vương phải lùi lại vài bước.

“Không thể nào! Ngươi làm sao biết cách kích hoạt nó?” Hắc Vương gầm lên.

Thiên Phong không trả lời. Cậu vận dụng toàn bộ sức mạnh từ viên ngọc, kết hợp với chiêu thức cuối cùng của Hỏa Long Quyết. Một con rồng lửa khổng lồ xuất hiện, lao thẳng vào Hắc Vương.

Hắc Vương chống trả quyết liệt, nhưng tà khí trong cơ thể hắn không thể chống lại sức mạnh chính nghĩa. Chỉ sau vài khắc, hắn bị nuốt chửng bởi ngọn lửa rực cháy.


Cánh Cổng Hé Mở

Khi trận chiến kết thúc, viên ngọc trong tay Thiên Phong bắt đầu phát sáng mãnh liệt. Cánh Cổng Hắc Ám tự động mở ra, để lộ một thế giới u ám bên trong.

Thiên Phong và Thanh Vũ nhìn nhau, hiểu rằng đây chỉ mới là khởi đầu.

“Bên trong cánh cổng là gì?” Thanh Vũ hỏi, giọng đầy lo lắng.

“Ta không biết. Nhưng nếu muốn bảo vệ võ lâm, chúng ta phải bước tiếp.” Thiên Phong nói, ánh mắt đầy kiên định.

Cả hai bước vào cánh cổng, chuẩn bị đối mặt với những thử thách lớn hơn và một âm mưu còn kinh khủng hơn đang chờ đợi họ.

Chương 30: Thế Giới Sau Cánh Cổng

Cánh Cổng Hắc Ám dẫn Thiên Phong và Thanh Vũ tới một vùng đất lạ lùng. Mặt đất phủ đầy tro bụi, bầu trời luôn trong trạng thái hoàng hôn đỏ rực, và không khí dày đặc năng lượng tà khí khiến mỗi hơi thở đều nặng nề.

Trước mắt họ là một thành trì cũ nát, với những bức tường đổ vỡ và hàng loạt tượng đá bị tàn phá. Một dòng sông đen chảy ngang, phát ra âm thanh rì rầm kỳ dị như đang thì thầm lời nguyền rủa.

“Đây là nơi nào?” Thanh Vũ lên tiếng, ánh mắt ngập tràn nghi hoặc.

Thiên Phong siết chặt viên ngọc trong tay, cảm nhận nó rung nhẹ như muốn chỉ dẫn một điều gì đó. “Ta không biết, nhưng rõ ràng nơi này không thuộc về thế giới mà chúng ta từng biết.”


Người Canh Cổng

Bước tới gần thành trì, cả hai phát hiện một bóng người đứng giữa cổng lớn. Đó là một ông lão tóc bạc, thân hình gầy gò nhưng đôi mắt lại sắc bén lạ thường. Ông lão chống một cây trượng gỗ, giọng trầm thấp vang lên:
“Ngươi mang theo viên ngọc... ngươi thực sự dám bước vào đây?”

Thiên Phong gật đầu. “Chúng ta đến đây để tiêu diệt tà khí và bảo vệ võ lâm. Ngài là ai?”

Ông lão khẽ cười, nhưng ánh mắt không giấu được sự nghiêm trọng. “Ta là Người Canh Cổng, người cuối cùng còn sống sót từ trận chiến phong ấn tà khí năm xưa. Nếu ngươi muốn đi tiếp, ngươi phải chứng minh rằng mình đủ sức mạnh và ý chí để vượt qua thử thách.”

Không đợi Thiên Phong trả lời, ông lão vung trượng, và một cơn lốc đen xoáy mạnh mẽ bủa vây họ.


Thử Thách Tâm Ma

Thiên Phong cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể như bị kéo vào một giấc mơ kỳ quái. Cậu mở mắt ra, thấy mình đang đứng ở quê hương, trước căn nhà nhỏ nơi cha mẹ cậu từng sống. Nhưng khung cảnh không còn yên bình – nhà cửa cháy rụi, người dân hoảng loạn chạy trốn, và một toán quân áo đen đang cướp bóc.

Ở giữa cảnh hỗn loạn, Thiên Phong thấy cha mẹ mình bị bắt giữ. Tiếng hét đau đớn của họ vang lên:
“Thiên Phong, cứu chúng ta! Con đang ở đâu?”

Cậu định lao tới, nhưng đôi chân lại bị ghì chặt xuống mặt đất, không thể cử động. Toán quân áo đen cười lớn, giọng nói của chúng vọng lại:
“Ngươi nghĩ mình có thể thay đổi số phận sao? Ngươi mãi mãi chỉ là một kẻ vô dụng!”

Những lời nói ấy như một nhát dao đâm sâu vào tâm can Thiên Phong. Nhưng rồi, cậu nhớ lại lời dạy của sư phụ:
“Tâm ma là thử thách lớn nhất của võ học. Nếu ngươi không chế ngự được nó, sức mạnh ngươi có sẽ trở thành gánh nặng.”

Hít một hơi thật sâu, Thiên Phong nhắm mắt lại, bỏ ngoài tai mọi âm thanh. Cậu tự nhủ:
“Đây không phải là thật. Ta không còn là cậu bé yếu đuối ngày xưa. Ta có thể vượt qua tất cả.”

Khi mở mắt ra lần nữa, khung cảnh biến mất, chỉ còn lại một khoảng không tĩnh lặng.


Chứng Nhận của Người Canh Cổng

Thiên Phong tỉnh lại, thấy mình vẫn đứng trước Người Canh Cổng. Ông lão khẽ gật đầu, nụ cười trên môi đầy hài lòng.

“Ngươi đã vượt qua tâm ma của chính mình. Ngươi xứng đáng để đi tiếp.”

Ông đưa cho Thiên Phong một tấm bùa cổ. “Hãy giữ lấy. Nó sẽ bảo vệ ngươi trước những cạm bẫy trong thành trì này. Nhưng nhớ kỹ, đây chỉ là khởi đầu. Những gì chờ đợi ngươi phía trước còn khủng khiếp hơn nhiều.”

Thiên Phong nhận lấy tấm bùa, cảm nhận được năng lượng ấm áp từ nó. “Cảm ơn ngài. Ta sẽ không phụ lòng tin của ngài.”


Bước Chân Vào Thành Trì

Cánh cổng lớn từ từ mở ra. Thiên Phong và Thanh Vũ bước vào, đối diện với một mê cung khổng lồ. Ánh sáng từ viên ngọc trong tay cậu chiếu rọi lối đi, nhưng bầu không khí lạnh lẽo khiến mỗi bước chân đều trở nên nặng nề.

“Chúng ta đã đến được đây, không thể quay đầu lại.” Thanh Vũ nói, ánh mắt kiên định.

Thiên Phong gật đầu, nhìn thẳng về phía trước. Trong sâu thẳm trái tim, cậu biết rằng hành trình này không chỉ là để bảo vệ võ lâm, mà còn là để chứng minh rằng một người như cậu – từ tay trắng, từ nghèo khổ – có thể làm nên điều phi thường.

Vùng đất u ám này không chỉ là nơi thử thách sức mạnh, mà còn là nơi quyết định vận mệnh của cả võ lâm.

TÁC GIẢ: Mèo Ping Ping

“Tác phẩm này là sáng tác độc quyền của Mèo Ping Ping. Mọi hình thức sao chép, chỉnh sửa, hoặc sử dụng mà không có sự đồng ý đều được xem là vi phạm bản quyền.”

Tác Phẩm được viết nên bằng tâm huyết và sáng tạo của Mèo Ping Ping, Đừng sao chép nếu chưa được phép!"

"Mèo Ping Ping trân trọng từng chữ, từng dòng trong tác phẩm này. Xin đừng sao chép, chỉnh sửa nếu không có sự đồng ý."

Nếu Muốn có thể liên hệ với mình qua email: meopingping@gmail.com thank you everybody!

Cập Nhập Chuyện Nhanh Nhất Tại Website Bên Dưới!

Truy Cập Website: https://meopingping.blogspot.com/

Website Truyeenjyy.vip: - Link: https://truyenyy.link/tr/5m77dgdm

► (Fan Page) https://www.facebook.com/profile.php?id=61568212627080

YouTube:► https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro

👉 "Ủng hộ tác giả một Ly Cafe để mình có sức ‘cày’ thêm nhiều chương hot cho các bạn nhé! Donate của các bạn là động lực lớn cho mình đấy!

👉 Số tài khoản: 8006215034915

👉  Ngân hàng: Agribank

Kết nối với Mèo Ping Ping: email: meopingping@gmail.com

Đăng nhận xét

0 Nhận xét