Chương 11: Linh Hồn Tối Tăm
Cơ thể của Ysino run lên trong giây lát, cảm giác lạ lùng
lan tỏa khắp người anh, như một dòng điện mạnh mẽ mà anh không thể kiểm soát
được. Đã bao nhiêu lần anh đối mặt với cái chết, nhưng lần này, một thứ gì đó
khác biệt đang diễn ra trong anh. Một sức mạnh không phải của con người.
Con dao găm trong tay anh bắt đầu phát sáng mờ ảo, như thể
nó phản ứng với một điều gì đó trong chính con người Ysino. Một cảm giác mạnh
mẽ, kỳ lạ, như có một linh hồn cổ xưa nào đó đang thức tỉnh. Linh hồn đó
đang gọi anh.
“Ngươi sẽ không thể thắng được ta, Ysino,” Edward, trong
hình dạng ma sói khổng lồ, gầm lên. Hắn đã thay đổi hoàn toàn, không còn là con
người mà Ysino từng biết. Toàn bộ cơ thể của hắn bây giờ như một con thú khổng
lồ, đôi mắt đỏ rực trừng trừng nhìn vào anh, như thể muốn nuốt chửng anh ngay
lập tức.
Ysino hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung. Hắn ta mạnh
mẽ, nhưng anh cũng cảm nhận được một thứ sức mạnh đang dâng trào trong cơ thể
mình, không phải từ vũ khí, mà từ bên trong. Những ký ức cũ, những hình ảnh mà
anh không thể lý giải, những lời nói của Julian và Fiona về những thế lực cổ
xưa, tất cả đều bắt đầu kết nối lại trong đầu anh.
Đột nhiên, trong lúc đó, Ysino hiểu ra. Đây không phải là
một trận chiến bình thường. Đó là một trận chiến giữa những linh hồn. Hắn
và Edward không chỉ chiến đấu về thể xác, mà là cuộc đấu tranh giữa ánh sáng và
bóng tối, giữa sự sống và cái chết.
“Ta đã bị chi phối bởi bóng tối trong quá lâu,” Ysino thì
thầm, mắt anh rực sáng. “Nhưng giờ ta không thể để ngươi tiếp tục.”
Edward nhìn Ysino với ánh mắt chế giễu. “Ngươi nghĩ rằng một
lời nói có thể thay đổi được số phận của ngươi sao? Hãy xem sức mạnh của ta!”
Ngay lập tức, hắn lao về phía Ysino, nhanh như chớp, bàn tay
đầy móng vuốt sắc nhọn nhắm thẳng vào ngực anh. Nhưng trước khi hắn kịp chạm
vào Ysino, một điều không ngờ đã xảy ra.
Một ánh sáng mạnh mẽ bất ngờ bùng lên từ cơ thể Ysino.
Dường như tất cả sức mạnh của linh hồn anh đang trỗi dậy,
tạo thành một lá chắn vô hình bao phủ quanh anh. Con dao găm mà anh đang cầm
bắt đầu phát ra ánh sáng rực rỡ, khiến không gian xung quanh như nổ tung trong
một cơn bão lửa và ánh sáng.
Edward chợt dừng lại, ngạc nhiên, khi cảm nhận một lực lượng
kỳ bí đang ngăn cản hắn tiến gần tới Ysino. Hắn quát lên, lùi lại vài bước,
nhưng cảm giác đó lại càng mạnh mẽ hơn, như thể một cơn sóng vô hình đang cuốn
hắn đi.
“Cái gì…?” Edward gầm lên. “Ngươi… ngươi không thể làm vậy!”
Ysino nắm chặt con dao, bước về phía Edward, ánh sáng từ dao
găm chiếu rọi mọi thứ trong căn phòng tối tăm. “Ta không chỉ là con người,
Brannigan. Ta mang trong mình một linh hồn chiến binh cổ xưa, và đó là thứ duy
nhất có thể đánh bại ngươi.”
Ánh sáng từ con dao găm bắt đầu lấn át bóng tối bao phủ khắp
phòng, chiếu sáng gương mặt của Edward, làm lộ ra những chi tiết đáng sợ. Hắn
không thể chống lại sức mạnh này. Dưới tác động của ánh sáng, cơ thể của hắn
bắt đầu co lại, dần dần trở về hình dáng ban đầu.
Ysino nhìn thấy một khuôn mặt mà hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ
thấy. Khuôn mặt của Edward Brannigan, không phải là một con ma sói hung
tợn, mà là một người đàn ông tội lỗi, đầy sự đau đớn và sợ hãi.
“Cái gì đã xảy ra với ngươi, Brannigan?” Ysino hỏi, giọng
anh lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt anh không còn sự thù hận, mà là sự tiếc
nuối. “Ngươi đã để mình bị cuốn vào những thế lực này bao giờ?”
Edward nhìn anh, đôi mắt đỏ ngầu đang dần mất đi vẻ hung dữ.
“Ngươi không hiểu đâu,” hắn thở hổn hển, khuôn mặt hắn giờ đây trông già cỗi và
kiệt sức. “Tôi chỉ là một công cụ. Một con cờ trong tay Vòng Tròn Máu.
Tôi đã không thể thoát ra được. Chúng đã điều khiển tôi. Và bây giờ… tôi không
còn đường lui.”
Ysino im lặng nhìn hắn, cảm giác một sự đồng cảm kỳ lạ. Anh
hiểu. Đôi khi, con người ta chỉ là những nạn nhân của những thế lực lớn hơn,
những kẻ thao túng tâm trí và linh hồn của họ. Nhưng sự đồng cảm đó không có
nghĩa là anh sẽ tha thứ cho tội lỗi của Edward.
“Ngươi có thể cứu lấy mình,” Ysino nói, bước một bước gần
hơn. “Chỉ cần ngừng làm việc cho Vòng Tròn Máu. Cùng tôi, chúng ta có
thể đánh bại chúng.”
Edward ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt của hắn lại đầy sự tuyệt
vọng. “Không thể. Ta đã quá sâu vào bóng tối. Chúng sẽ không bao giờ để ta ra
đi. Và bây giờ… các ngươi phải chịu trách nhiệm.”
Khi hắn nói những lời này, Ysino cảm nhận được một điều gì
đó kỳ lạ. Những bước chân vội vã của ai đó đang tiến đến gần. Hắn chưa kịp nói
thêm lời nào, thì một bóng người từ phía cửa sổ vụt vào.
Đó là Fiona.
“Ysino!” Cô la lên, giọng đầy lo lắng. “Chạy đi! Họ đã biết
chúng ta ở đây rồi!”
Ngay khi Fiona nói xong, cả căn phòng bắt đầu rung chuyển dữ
dội, và những tiếng gầm gừ kỳ quái vang lên từ mọi hướng. Một nhóm các thành
viên của Vòng Tròn Máu đã xuất hiện, tiến vào căn phòng trong sự im
lặng, mặc những bộ áo choàng đen, và đôi mắt họ đỏ ngầu.
“Đừng để họ thoát!” Một giọng nói vang lên, sắc lạnh và đầy
thù địch.
Ysino quay lại, nhận thấy mọi thứ đã quá muộn. Anh biết rằng
đây không phải là lúc để chần chừ.
“Đi thôi!” Ysino kéo Fiona ra ngoài.
Trong khi hai người vội vã rút lui, Edward đứng đó, nhìn
theo họ với ánh mắt đầy sự bất lực.
Trận chiến này mới chỉ bắt đầu. Và đối mặt với Vòng Tròn
Máu, Ysino hiểu rằng anh sẽ phải đối đầu với những thế lực còn đáng sợ hơn
những gì anh đã trải qua.
Chương 12: Những Mảnh Ghép Còn Thiếu
Ysino và Fiona chạy nhanh qua các hành lang tối tăm của tòa
biệt thự, bước chân họ vang lên trong không gian im lặng kỳ lạ. Mỗi bước chân
như đạp lên một lớp băng mỏng, và chỉ cần một sai sót, họ sẽ rơi vào vực thẳm.
Không ai biết rõ ràng điều gì đang chờ đợi phía trước, nhưng rõ ràng một điều
là Vòng Tròn Máu đang siết chặt vòng vây xung quanh họ.
Fiona nhìn vào Ysino với ánh mắt đầy lo âu. “Chúng ta phải
tìm cách thoát khỏi đây ngay lập tức. Nếu không, sẽ không còn ai sống sót.”
Ysino chỉ gật đầu, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm. Anh
không thể để mình và Fiona rơi vào tay những kẻ đó. Những câu chuyện mà Julian
từng kể, những sự thật đau đớn về Vòng Tròn Máu, giờ đây đã trở thành sự
hiện thực, và Ysino phải đối mặt với chúng.
“Chúng ta cần phải đến nơi cất giấu của Julian,” Ysino nói,
giọng trầm và kiên quyết. “Nơi đó có thể có câu trả lời cho tất cả những gì
chúng ta đang phải đối mặt.”
Fiona nghiêng đầu nhìn anh. “Nhưng chúng ta không thể chỉ
chạy trốn mãi. Cái gì đó đang kéo chúng ta vào giữa cuộc chiến này. Chúng ta
cần phải biết sự thật.”
Ysino dừng lại, nhìn vào mắt Fiona. “Chúng ta sẽ không chạy
mãi. Tôi hứa với cô, chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng. Nhưng trước mắt, cần phải
tìm hiểu về Vòng Tròn Máu và ngừng chúng lại.”
Fiona hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu đồng ý. Hai người
tiếp tục di chuyển, lướt qua những căn phòng tối tăm đầy bụi bặm. Mọi thứ xung
quanh như một mê cung, và những tiếng động kỳ lạ vang vọng trong không gian,
khiến cả hai không thể không cảm thấy một sự đe dọa lạ thường.
Sau vài phút chạy trốn, họ tìm thấy một cầu thang dẫn xuống
tầng hầm. Ysino nhìn xuống, nhận thấy ánh sáng mờ ảo từ dưới tầng hầm chiếu
lên. Cảm giác bất an lấp đầy không gian, nhưng anh biết rằng đây chính là con
đường duy nhất dẫn họ đến gần hơn với sự thật.
“Hãy cẩn thận,” Ysino nói, giọng anh đầy cảnh giác. “Tôi
không biết mình sẽ gặp gì ở dưới đó.”
Fiona nắm lấy tay anh, như thể muốn truyền cho anh một chút
sức mạnh. “Tôi tin tưởng anh, Ysino. Chúng ta sẽ làm được.”
Cả hai bước xuống từng bậc thang, ánh sáng lờ mờ dần dần trở
nên sáng rõ hơn khi họ tiến sâu hơn vào lòng đất. Tầng hầm không giống bất kỳ
nơi nào khác. Những bức tường gồ ghề, ẩm ướt và lạnh lẽo, chứa đựng một thứ gì
đó tối tăm, đầy nguy hiểm. Không gian như một nơi giam cầm những ký ức bị lãng
quên.
Bước chân của họ chạm vào một cửa sắt cổ xưa. Ysino rút con
dao găm ra, chuẩn bị đối phó với bất cứ sự nguy hiểm nào. “Đây là nơi cuối cùng
chúng ta cần đến,” anh thì thầm, giọng nói đầy sự quyết tâm. “Bên trong này
chắc chắn có những manh mối.”
Fiona nhìn vào cánh cửa một cách lo lắng. “Đây có phải là
nơi mà Julian đã nói đến không?”
Ysino không trả lời ngay lập tức. Anh đưa tay lên và đẩy nhẹ
cánh cửa sắt. Cửa kêu lên một tiếng rít lớn, như thể phản đối sự xâm nhập của
họ. Nhưng cuối cùng, cửa cũng mở ra, hé lộ một không gian bí mật bên trong.
Căn phòng dưới tầng hầm không lớn, nhưng đầy ắp những cuốn
sách cổ, bản đồ, và những ký tự kỳ lạ trên các bức tường. Mọi thứ đều có một
không khí đầy bí ẩn, như thể đang giữ lại một bí mật lớn lao.
Fiona đi về phía những cuốn sách, trong khi Ysino tiến thẳng
đến chiếc bàn đá lớn ở giữa phòng. Trên bàn có một cuốn sách dày, với những trang
bị vết thời gian, nhưng lại vẫn giữ được độ sắc nét của từng chữ. Ysino mở cuốn
sách ra, và những trang viết trong đó chứa đầy những ký tự kỳ lạ mà anh chưa
từng thấy.
“Đây là gì?” Fiona hỏi khi nhìn thấy Ysino đang chăm chú vào
cuốn sách. “Có phải đây là tài liệu của Vòng Tròn Máu không?”
Ysino không trả lời ngay lập tức. Anh lật nhanh những trang
sách, và càng đọc, anh càng nhận ra rằng đây chính là một cuốn sách cổ chứa
đựng những bí mật đen tối về Vòng Tròn Máu – một tổ chức được thành lập
từ những thời kỳ xa xưa, với mục tiêu chiếm lấy quyền lực tối thượng trên thế
giới. Và trong đó, có một thông tin khiến Ysino phải dừng lại.
“Linh hồn của ma sói không phải là nguyên nhân. Nó chỉ là
công cụ. Cái thực sự điều khiển là… một linh hồn tối tăm, đã bị nguyền rủa từ
bao đời.”
Ysino cảm thấy tim mình đập mạnh. Đây chính là câu trả lời
anh đang tìm kiếm.
“Không thể nào!” Fiona thốt lên khi nhìn thấy câu viết đó.
“Một linh hồn tối tăm?”
Ysino nhắm mắt lại, cảm nhận được sự rung động mạnh mẽ trong
cơ thể mình. Tất cả những gì anh từng trải qua – những chiến đấu, những cuộc
đối mặt – giờ đây như một phần của một trò chơi mà anh không thể thoát ra. Anh
nhận ra rằng mình không chỉ đối đầu với Vòng Tròn Máu, mà còn phải đối
mặt với chính những linh hồn mà tổ chức này đã triệu hồi và thao túng.
“Chúng ta cần phải tìm ra linh hồn đó,” Ysino nói, giọng anh
chắc chắn hơn bao giờ hết. “Đó là chìa khóa để phá hủy tất cả.”
Fiona nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng. “Vậy chúng ta phải
làm gì tiếp theo?”
Ysino quay lại, nhìn vào cô với sự kiên quyết trong mắt.
“Chúng ta không còn lựa chọn. Chúng ta phải đối mặt với linh hồn đó. Và chỉ có
một cách để giải quyết nó.”
Anh đóng cuốn sách lại, để lại những trang giấy cổ xưa vẫn
còn thấm đẫm sự nguyền rủa. Bước chân của họ vang lên trong không gian tĩnh
mịch, nhưng Ysino biết rằng giờ đây, cuộc hành trình của anh không chỉ là tìm
kiếm sự thật – mà là chiến đấu với bóng tối, để giải thoát cho những linh hồn
bị mắc kẹt.
Và như vậy, cuộc chiến mới thực sự bắt đầu.
Chương 13: Linh Hồn Tối Tăm
Ysino và Fiona đứng lặng lẽ trước cửa căn phòng bí mật, nơi
chứa đựng những manh mối quan trọng mà họ vừa khám phá. Không khí nặng nề, ngột
ngạt, như thể thời gian trong phòng đã ngừng trôi từ lâu. Cuốn sách cổ mà Ysino
vừa tìm thấy đã mở ra một chân trời mới, nơi mà ma sói chỉ là một phần trong
một trò chơi tâm linh tăm tối. Và giờ, họ phải đối mặt với kẻ thực sự điều
khiển tất cả – linh hồn tối tăm.
Ysino hít một hơi thật sâu, lấy lại sự bình tĩnh. Trong lúc
này, anh không thể để mình hoảng loạn, bởi nếu làm vậy, mọi thứ sẽ tan vỡ.
Fiona nhìn anh, trong ánh mắt của cô không chỉ có sự lo lắng mà còn là niềm
tin, một niềm tin mù quáng vào khả năng của anh.
“Chúng ta phải tìm ra linh hồn đó,” Ysino nói, giọng trầm và
dứt khoát. “Nếu không, mọi thứ sẽ kết thúc ở đây.”
Fiona gật đầu, đôi mắt cô rực sáng lên một tia quyết tâm.
“Anh biết mình đang làm gì chứ?”
Ysino không trả lời ngay lập tức. Anh nhắm mắt lại, cố gắng
cảm nhận bất kỳ dấu hiệu nào của linh hồn tăm tối đang trỗi dậy trong không
gian. Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy anh, và không phải là cái lạnh của
không gian hay thời gian – đó là cái lạnh của sự chết chóc, cái lạnh của một
sức mạnh vô hình mà ngay cả Ysino cũng chưa thể hình dung hết.
Đột nhiên, một tiếng động vang lên từ góc phòng, khiến Ysino
giật mình. Một bóng hình mờ ảo xuất hiện, nhưng chỉ trong khoảnh khắc. Fiona
cũng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, cô liền quay lại và nắm chặt
tay Ysino.
“Có gì đó không ổn,” Fiona thì thầm.
Ysino chớp mắt, rồi quay người. Đôi mắt anh không ngừng quét
quanh căn phòng, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự hiện diện mà họ không thể
nhìn thấy. Họ đã bị theo dõi. Một cảm giác rợn người xâm chiếm tâm trí anh – có
ai đó hoặc cái gì đó đang dõi theo mỗi bước đi của họ.
“Chúng ta không ở đây một mình,” Ysino nói, ánh mắt trở nên
sắc lạnh như dao cạo.
Cánh cửa sắt đột nhiên khép lại với một tiếng vang lớn, và
phòng chìm vào bóng tối. Ysino vội vã rút ra một cây đèn dầu từ trong túi áo,
ánh sáng yếu ớt của nó chỉ đủ chiếu sáng phần nhỏ trong căn phòng. Chỉ trong
giây lát, một tiếng cười vọng lên từ trong bóng tối.
“Các ngươi tưởng rằng có thể thoát được sao?” Một giọng nói
lạnh lẽo, nhừa nhựa, như những lời thì thầm từ trong mồ, vang lên khắp không
gian.
Fiona co rụt người lại, ánh mắt hoảng loạn. Còn Ysino, mặc
dù không thể thấy rõ người nói, nhưng anh đã nhận ra một điều – linh hồn tối
tăm mà họ tìm kiếm chính là kẻ đang đứng trước mặt họ, trong bóng tối. Nhưng kẻ
đó không phải là một bóng ma thông thường, mà là một thế lực cổ xưa, được nuôi
dưỡng qua hàng thế kỷ.
Ysino liếc nhìn Fiona, rồi nắm chặt cây dao găm trong tay.
“Cô không được rời khỏi đây, Fiona. Đừng để mình bị mê hoặc bởi lời nói của
nó.”
Lời nói của Ysino như một mệnh lệnh, và Fiona không dám phản
đối. Cả hai tiến vào giữa căn phòng, nơi mà không gian như bỗng trở nên chật
hẹp, ngột ngạt hơn bao giờ hết. Đúng lúc này, một bóng người hiện lên trước mặt
họ. Dáng người đó cao lớn, với một bộ đồ đen tươm tất và một chiếc mặt nạ hình
con sói. Đôi mắt lạnh lẽo sau chiếc mặt nạ ấy nhìn chằm chằm vào Ysino, như thể
muốn soi xét từng suy nghĩ của anh.
“Chào mừng các ngươi đến với Vòng Tròn Máu,” giọng
nói lại vang lên, nhưng lần này, nó đã rõ ràng và sắc nét hơn. “Ta là kẻ đã chờ
đợi các ngươi, Ysino Valen.”
Ysino rùng mình, không phải vì sợ hãi, mà vì sự lạnh lẽo và
ám ảnh trong giọng nói đó. Hắn ta biết tên anh, điều đó không phải là trùng
hợp. “Ngươi là ai?” Ysino hỏi, đôi mắt anh bắn ra những tia nhìn sắc bén, không
để lộ sự sợ hãi.
“Ta là kẻ điều khiển bóng tối này,” hắn ta đáp, giọng nói
như thể từ trong vực thẳm. “Ta là linh hồn tối tăm mà các ngươi đã tìm kiếm.”
Fiona bước lên phía trước, nắm chặt tay Ysino. “Ngươi có
biết là chúng ta sẽ không để ngươi thoát khỏi đây chứ?”
Bóng người kia mỉm cười. “Chắc chắn. Nhưng ngươi có thực sự
hiểu được trò chơi này chưa? Các ngươi đã đến quá muộn rồi, Ysino Valen. Linh
hồn của ta đã bị giam giữ trong vòng xoáy này suốt hàng thế kỷ. Và giờ, các
ngươi là những con cờ tiếp theo trong kế hoạch của ta.”
Ysino không đáp lại mà chỉ lùi lại một bước. “Nếu ngươi là linh
hồn tối tăm, thì ta phải giết ngươi.”
Câu nói của Ysino lạnh như băng, và sự quyết tâm của anh
khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng đến mức khó thở. Bóng người kia
cười lớn, tiếng cười vang vọng trong không gian. “Giết ta? Ngươi không thể giết
ta, Ysino. Ta là linh hồn bất diệt. Ta sẽ luôn ở đây, trong bóng tối, đợi ngươi
đến.”
Ngay lúc đó, một luồng ánh sáng mạnh mẽ bỗng lóe lên từ
trong tay Ysino, khiến bóng người kia lùi lại trong kinh ngạc. Một luồng sức
mạnh kỳ lạ từ trong anh bùng lên, như thể nó đã được đánh thức từ một nơi rất
sâu trong linh hồn của anh. Ysino không phải là người bình thường. Anh có khả
năng chiến đấu với bóng tối, và đó chính là điều mà Vòng Tròn Máu không
lường trước được.
“Ngươi có thể trốn vào bóng tối, nhưng không thể trốn khỏi
chính linh hồn của ngươi,” Ysino nói, và ánh sáng từ đôi tay anh ngày càng mạnh
mẽ hơn.
Linh hồn tối tăm trước mặt bắt đầu lùi lại, nhưng nó không
rút lui hoàn toàn. Nó vẫn cười, nhưng lần này, đó là tiếng cười đầy thất vọng.
“Vậy thì, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, Ysino Valen,”
nó thì thầm, và trong nháy mắt, bóng hình đó tan biến vào không khí, như thể
chưa từng tồn tại.
Căn phòng trở lại yên tĩnh, nhưng Ysino biết, đây mới chỉ là
sự khởi đầu của một cuộc chiến lâu dài. Linh hồn tối tăm vẫn còn ở đâu đó, và
cuộc truy đuổi sẽ không bao giờ kết thúc cho đến khi anh tìm ra được cách tiêu
diệt nó hoàn toàn.
Fiona nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. “Anh làm được rồi,
Ysino.”
Ysino không đáp lại, chỉ nhìn vào bóng tối mà linh hồn đó đã
để lại. Anh biết rõ rằng cuộc chiến này sẽ không kết thúc dễ dàng. Nhưng một
điều anh chắc chắn – anh sẽ không dừng lại cho đến khi mọi bí mật được phơi bày
và Vòng Tròn Máu bị tiêu diệt.
Cuộc hành trình của Ysino Valen vẫn tiếp tục.
Chương 14: Đêm Đen Và Những Bí Ẩn
Ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn dầu rọi xuống tấm bản đồ cổ
trong tay Ysino. Những đường vẽ kỳ quái trên bản đồ như đang dẫn dắt anh đến
một nơi nào đó, nơi không chỉ có nguy hiểm mà còn là điểm kết nối giữa những
linh hồn u ám và những ác mộng đã bị lãng quên. Trước mặt anh, Fiona đang chăm
chú lắng nghe từng lời anh nói, ánh mắt cô sáng lên, tràn đầy sự lo lắng.
“Chúng ta phải đi đến thị trấn Gloomfury,” Ysino nói, giọng
điềm tĩnh nhưng chứa đựng sự quyết đoán. “Đó là nơi mà mọi thứ bắt đầu. Là nơi
bóng tối thực sự xuất hiện.”
Fiona không nói gì, chỉ gật đầu. Cô đã theo anh suốt bao
nhiêu ngày qua, và dù có sợ hãi, cô cũng không thể rời xa người đàn ông mà cô
tin tưởng. Họ đã đối mặt với không ít hiểm nguy, nhưng thứ mà họ sắp đối diện
không phải là một kẻ tội phạm bình thường. Đó là một thế lực mà ngay cả Ysino
cũng chưa thể hiểu hết.
“Chúng ta sẽ cần phải chuẩn bị thêm,” Ysino tiếp tục, tay
vân vê những trang giấy trong cuốn sổ da cũ. “Nếu linh hồn tối tăm đó muốn
chúng ta đến thị trấn này, chắc chắn sẽ có cái bẫy nào đó chờ đợi.”
Đêm đen như mực bao trùm lấy mọi thứ, chỉ có ánh trăng yếu
ớt lọt qua những tán cây rậm rạp. Mùa thu đã đến, nhưng không khí không hề lạnh
lẽo như thường lệ. Mà là cái không khí nặng nề, đầy đe dọa, như thể trời đất
đang chuẩn bị chứng kiến một trận chiến lớn.
Thị trấn Gloomfury xuất hiện mờ ảo trong ánh
đèn của chiếc xe ngựa. Những ngôi nhà cũ kỹ, mái ngói lởm chởm, đứng lặng lẽ
dưới những tán cây rừng như thể đang trốn tránh ánh sáng. Dường như nơi này đã
bị bỏ quên từ lâu, nhưng lại không có dấu hiệu nào cho thấy sự vắng vẻ. Một sự
im lặng kỳ lạ bao trùm khắp nơi.
“Đây là Gloomfury?” Fiona hỏi, giọng lộ rõ sự sợ hãi. “Nó…
không giống như những gì tôi tưởng.”
Ysino không trả lời ngay lập tức. Anh đang quan sát kỹ lưỡng
mọi thứ xung quanh. Cảm giác nguy hiểm ngày càng dâng cao. Một vài người dân
lướt qua họ, ánh mắt họ trống rỗng, như thể họ không nhìn thấy hai người đang
đứng đó. Mọi thứ có vẻ bình thường, nhưng có một thứ gì đó rất không ổn. Những
ngôi nhà, con đường, cả bầu không khí… Tất cả đều ngập trong một cảm giác âm u
đến tột cùng.
“Chúng ta cần tìm một người dân, hoặc ít nhất là một nơi có
thể cung cấp thông tin,” Ysino nói, giọng anh thấp, nhưng đủ để Fiona nghe rõ.
Cả hai đi đến một quán rượu nhỏ nằm ở góc phố, nơi mà đám
người dân vẫn tụ tập. Mùi rượu nồng nặc và tiếng cười râm ran, nhưng chẳng ai
có vẻ vui vẻ cả. Ánh mắt họ đượm buồn, như thể họ đang chôn giấu một bí mật đen
tối.
Ysino bước vào, đôi mắt anh quét qua từng người một. Cuối
cùng, anh nhìn thấy một ông lão ngồi một mình trong góc quán, ánh mắt tối tăm
như vừa trải qua quá nhiều đau thương. Ysino tiến lại gần và ngồi xuống trước
mặt ông.
“Chúng tôi đến từ ngoài thị trấn. Chúng tôi cần thông tin về
những sự kiện kỳ lạ xảy ra gần đây. Có ai đã từng thấy những hiện tượng lạ hoặc
những người mất tích không?” Ysino hỏi, giọng anh thẳng thừng.
Ông lão nhìn anh một lúc lâu, như thể đang đánh giá anh.
Cuối cùng, ông thở dài, đặt chiếc cốc xuống bàn và bắt đầu kể.
“Gloomfury là một nơi không bình thường. Nó từng là một làng
mạc yên bình, nhưng từ khi ma sói xuất hiện, tất cả đã thay đổi. Những người
dân nơi này không bao giờ nói ra, nhưng họ biết. Mỗi đêm, có một sinh vật… nó
không phải là ma sói, nhưng cũng không phải là người. Một thứ gì đó đen tối,
không thể mô tả được. Nó đã giết hại nhiều người trong làng. Và từ đó, nơi này
chỉ còn lại những linh hồn vất vưởng.”
Fiona rùng mình, cô nhìn Ysino như muốn tìm sự an ủi, nhưng
không thể. Bất cứ ai nghe những lời này đều sẽ cảm thấy hoảng loạn. Nhưng Ysino
lại bình tĩnh, gật đầu như thể anh đã sẵn sàng đối mặt với mọi thứ.
“Linh hồn đó vẫn còn ở đây?” Ysino hỏi, không một chút lo
lắng.
Ông lão chầm chậm gật đầu. “Nó vẫn tồn tại. Trong bóng tối.
Mọi thứ đã bị nó điều khiển từ lâu. Các ngươi đã đến quá muộn rồi, không thể
cứu vãn được gì nữa.”
Ysino im lặng, nhưng trong ánh mắt anh, có một sự quyết tâm
không thể lay chuyển. “Cám ơn ông. Chúng tôi sẽ làm sáng tỏ bí mật này.”
Khi họ rời quán rượu, Ysino không nói gì. Anh đã biết mình
sẽ phải đối mặt với một con ma sói không phải là người, mà là một sinh vật tinh
quái hơn nhiều, một linh hồn bị nguyền rủa, tồn tại trong bóng tối suốt bao thế
kỷ. Và giờ, nó đã bắt đầu để lại dấu vết.
Khi đêm xuống, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, mang theo
tiếng rít của một thứ gì đó không phải con người. Ysino và Fiona nhìn nhau, và
ngay lập tức, họ biết – cuộc săn đuổi thật sự đã bắt đầu.
Một tiếng hét vang lên từ phía xa, làm cả thị trấn rung
chuyển. Mọi người trong quán rượu quay lại, vẻ mặt họ không còn sự hồn nhiên mà
là sự sợ hãi tột độ. Mối đe dọa mà Ysino đang tìm kiếm đã tìm thấy họ trước.
Một cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự sống và cái chết, đang chuẩn
bị bắt đầu trong lòng Gloomfury.
Chương 15: Hơi Thở Của Bóng Tối
Tiếng hét xé tan màn đêm, vang vọng qua từng góc phố của thị
trấn Gloomfury. Ysino Valen lao nhanh qua con đường lát đá rêu phong, ánh đèn
dầu trên tay chập chờn trong gió. Theo sau anh, Fiona gắng sức chạy theo, hơi
thở ngắt quãng nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
Âm thanh dẫn họ đến một ngôi nhà bỏ hoang ở rìa thị trấn.
Những cánh cửa gỗ mục nát kẽo kẹt trong gió, tạo nên âm thanh rùng rợn. Cánh
cổng phía trước đã bị gãy đổ, để lộ một lối vào dẫn xuống tầng hầm tối tăm.
Ysino dừng lại, đặt ngón tay lên môi ra hiệu cho Fiona giữ im lặng.
“Có ai đó ở đây,” anh thì thầm.
Fiona gật đầu, tay siết chặt chiếc dao nhỏ mà cô mang theo.
Cả hai bước chậm rãi, mỗi bước chân đều phát ra tiếng kẽo kẹt trên sàn gỗ cũ
kỹ. Không gian xung quanh bỗng trở nên nặng nề, như thể không khí bị rút cạn.
Ysino cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo kỳ quái, như hơi thở của chính bóng
tối đang vây lấy họ.
Tầng hầm hiện ra trước mắt với một cầu thang nhỏ hẹp, ánh
sáng lờ mờ từ bên trong hắt ra. Những tiếng động lạ – tiếng rên rỉ, tiếng cào
cấu – vang lên từ sâu trong bóng tối, làm Fiona khẽ rùng mình.
“Cẩn thận,” Ysino nói khẽ, đôi mắt sắc bén quét qua từng góc
khuất.
Khi cả hai bước xuống, họ phát hiện ra tầng hầm là một không
gian rộng lớn, với những bức tường được khắc đầy ký hiệu cổ xưa. Những chiếc
nến cháy leo lét đặt quanh căn phòng, ánh sáng của chúng nhảy múa trên những
vật thể kỳ lạ: hộp sọ động vật, lọ chứa chất lỏng màu đen, và một bàn thờ bằng
đá bị nhuộm đỏ bởi máu khô.
Ở giữa căn phòng, một người đàn ông đang quỳ gối, lẩm bẩm
những từ ngữ không rõ nghĩa. Cơ thể ông ta run rẩy, ánh mắt hoang dại. Nhưng
điều khiến Ysino chú ý hơn cả là một hình bóng lờ mờ đứng phía sau người đàn
ông đó – một hình bóng cao lớn, với đôi mắt đỏ rực như máu.
“Cẩn thận, đó không phải là người,” Ysino cảnh báo, tay rút
khẩu súng lục bạc từ thắt lưng.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, giọng nói đứt quãng: “Các
ngươi… không nên đến đây…”
Ngay lúc đó, bóng đen phía sau ông ta lao tới. Nó không hẳn
là một con sói, nhưng cũng không phải người. Một sinh vật biến dạng với bộ lông
đen nhánh và hàm răng sắc nhọn. Fiona hét lên, lùi lại trong khi Ysino nổ súng.
Viên đạn bạc găm vào cơ thể sinh vật, khiến nó gào lên trong
đau đớn. Nhưng thay vì ngã xuống, nó càng trở nên hung hãn hơn, lao về phía họ
với tốc độ kinh hoàng. Ysino nhanh chóng lăn sang một bên, tránh cú tấn công
chí mạng, rồi bắn thêm một phát đạn trúng vào chân nó.
“Fiona, chạy đi!” anh hét lớn.
Nhưng Fiona không rời đi. Thay vào đó, cô lấy hết can đảm,
ném chiếc dao nhỏ về phía sinh vật. Lưỡi dao cắm sâu vào vai nó, khiến nó chậm
lại đôi chút. Ysino nhân cơ hội, vung thanh kiếm bạc chém mạnh vào sinh vật.
Lưỡi kiếm rạch ngang cơ thể nó, và với một tiếng gào thét đầy đau đớn, bóng đen
biến mất trong làn khói đen đặc.
Không gian lại chìm vào yên tĩnh. Người đàn ông nằm sõng
soài trên mặt đất, thở hổn hển. Ysino tiến lại gần, giúp ông ta ngồi dậy.
“Ông là ai? Và tại sao ông lại ở đây?” Ysino hỏi, giọng đầy
nghiêm nghị.
Người đàn ông run rẩy, đôi mắt vẫn hoảng loạn. “Tôi… tôi là
linh mục của nhà thờ ở đây. Tôi… đang cố gắng ngăn chặn nó. Nhưng… thứ đó quá
mạnh. Nó không phải là một ma sói thông thường. Nó là hiện thân của bóng tối,
một linh hồn bị nguyền rủa từ hàng trăm năm trước.”
Ysino nheo mắt. “Nó đã giết bao nhiêu người rồi?”
“Không ai biết chính xác,” linh mục trả lời, giọng đầy tuyệt
vọng. “Nhưng nó không chỉ giết người. Nó còn thao túng họ, biến họ thành những
con quái vật như chính nó. Gloomfury… đã bị nguyền rủa từ rất lâu rồi.”
Ysino trầm ngâm một lúc, rồi nhìn Fiona. “Chúng ta cần tìm
hiểu thêm về lời nguyền này. Nếu không, chúng ta sẽ không thể ngăn chặn nó.”
Fiona gật đầu. “Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Nó biết chúng
ta đang ở đây, và chắc chắn nó sẽ không để yên.”
Ysino quay sang linh mục. “Ông có biết cách phá bỏ lời
nguyền này không?”
Linh mục ngập ngừng. “Có một cách… nhưng nó rất nguy hiểm.
Các người sẽ phải đối mặt với bản chất thật của bóng tối. Và không phải ai cũng
sống sót trở về.”
Ysino nhìn thẳng vào mắt ông ta, giọng cương quyết. “Chúng
tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết.”
Khi rời khỏi tầng hầm, Ysino và Fiona mang theo một bản đồ
và một quyển sách cổ mà linh mục trao cho họ. Cả hai biết rằng trận chiến thực
sự vẫn còn ở phía trước, và kẻ thù của họ – một linh hồn bị nguyền rủa trong
hình hài ma sói – sẽ không dễ dàng để họ sống sót.
Nhưng dù bóng tối có mạnh mẽ đến đâu, Ysino Valen đã thề sẽ
khám phá ra sự thật, bảo vệ những người vô tội, và tiêu diệt tận gốc lời nguyền
đã ám ảnh nơi này suốt hàng thế kỷ.
Bóng tối có thể che giấu bí mật, nhưng nó không bao giờ có
thể dập tắt ánh sáng của một trái tim quả cảm.
Chương 16: Bóng Ma Của Quá Khứ
Đêm ở Gloomfury đặc quánh như mực, ánh trăng nhạt nhòa bị
mây đen che phủ. Ysino Valen và Fiona quay trở về quán trọ, mang theo bản đồ và
quyển sách cổ từ linh mục. Không gian yên tĩnh đến kỳ lạ, như thể cả thị trấn
đang nín thở trước một cơn bão lớn sắp ập đến.
Trong phòng, Ysino trải tấm bản đồ cũ kỹ lên bàn, ánh đèn
dầu hắt lên những đường vẽ ngoằn ngoèo, chỉ dẫn đến một khu vực trong rừng sâu
phía bắc. Fiona lật từng trang sách cổ, đôi mắt sáng lên mỗi khi phát hiện một
manh mối mới.
“Những ký hiệu này...” Fiona lẩm bẩm, ngón tay chỉ vào một
hình vẽ kỳ lạ. “Chúng mô tả một nghi lễ. Có lẽ là cách để phong ấn hoặc tiêu
diệt linh hồn bị nguyền rủa.”
Ysino cúi xuống, đọc lướt qua. “Đây là chữ viết cổ của bộ
tộc Tregnor. Theo những gì tôi biết, họ từng sống ở khu vực này hàng trăm năm
trước. Có lẽ chính họ là những người đầu tiên phong ấn thứ quái vật này.”
Fiona ngẩng lên, đôi mắt đầy lo lắng. “Nhưng để thực hiện
nghi lễ, cần phải có vật dẫn – thứ gì đó gắn kết với linh hồn đó. Chúng ta
không biết nó là gì.”
Ysino đứng thẳng dậy, ánh mắt trầm tư. “Nếu chúng ta không
tìm thấy vật dẫn, tất cả chỉ là vô ích. Chúng ta phải quay lại nơi mọi chuyện
bắt đầu.”
Trời rạng sáng, họ lên đường tiến về khu rừng phía bắc. Đây
là nơi mà theo bản đồ, bộ tộc Tregnor từng sinh sống. Rừng sâu âm u với những
cây cổ thụ cao lớn, rễ cây chằng chịt như muốn giữ chân những kẻ lạc lối.
Băng qua một lối mòn phủ đầy lá khô, họ đến được một khu vực
có những tảng đá lớn xếp chồng lên nhau, tạo thành một vòng tròn kỳ lạ. Trên
các tảng đá, những ký tự cổ xưa được khắc sâu, ánh sáng mặt trời chiếu lên
chúng tạo nên một vẻ huyền bí.
Fiona cẩn thận bước vào giữa vòng tròn, đôi tay lần mò theo
các ký tự. “Những ký tự này nhắc đến một sự kiện... một lời nguyền được tạo ra
từ sự phản bội.”
Ysino lặng lẽ quan sát, đôi mắt dừng lại ở một hình khắc lớn
hơn những cái khác. Hình ảnh mô tả một con sói bị xiềng xích, đôi mắt đỏ rực
như máu.
“Đây chính là nó,” Ysino nói, giọng đầy chắc chắn. “Linh hồn
bị nguyền rủa. Nhưng tại sao nó lại trở thành ma sói?”
Fiona tìm thấy một dòng chữ nhỏ bên dưới hình khắc, cẩn thận
đọc: “'Kẻ phản bội bị nguyền rủa trở thành quái vật, bị ràng buộc bởi vòng tròn
máu.'”
Tiếng lá cây xào xạc bỗng trở nên lớn hơn. Ysino lập tức rút
súng, xoay người về phía âm thanh. Một bóng người bước ra từ những bụi cây,
toàn thân bao phủ trong chiếc áo choàng đen. Khuôn mặt giấu sau một chiếc mặt
nạ gỗ kỳ lạ, chỉ lộ ra đôi mắt sáng rực như hai ngọn lửa nhỏ.
“Các người không nên ở đây,” giọng nói trầm đục vang lên.
Ysino giữ khẩu súng hướng về phía người lạ. “Ngươi là ai? Và
tại sao lại biết chúng ta ở đây?”
Người lạ không trả lời, chỉ tiến thêm một bước. “Các người
đang tìm kiếm điều không nên biết. Những gì bị chôn vùi trong bóng tối, hãy để
nó yên. Nếu không, cái giá phải trả sẽ rất đắt.”
Fiona bước lên, ánh mắt không chút sợ hãi. “Chúng tôi không
có ý định gây nguy hiểm, nhưng sự thật cần phải được phơi bày. Nếu ông biết gì,
hãy nói cho chúng tôi.”
Người lạ đứng im một lúc, rồi thở dài. “Các người thật ngu
ngốc... nhưng cũng thật dũng cảm. Được thôi, tôi sẽ nói. Nhưng hãy nhớ rằng,
một khi các người biết, không còn đường quay lại.”
Ông ta tiến đến gần vòng tròn đá, giơ tay chạm vào một ký tự
lớn. Ngay lập tức, vòng tròn phát sáng, những ký tự cổ xưa phát ra ánh sáng màu
đỏ ma quái.
“Linh hồn bị nguyền rủa đó không phải kẻ thù của các người,”
ông nói, giọng đầy nghiêm trọng. “Mà chính là những kẻ đã tạo ra nó. Bộ tộc
Tregnor không chỉ phong ấn quái vật, mà còn phong ấn bí mật của chính họ. Bí
mật mà nếu bị phát hiện, cả thị trấn Gloomfury sẽ không còn nơi nào để trốn.”
Ysino cau mày. “Ý ông là gì?”
Người lạ nhìn thẳng vào mắt anh. “Kẻ phản bội không phải là
quái vật. Kẻ phản bội là một trong số họ. Và máu của hắn... vẫn còn chảy trong
huyết quản của người ở đây.”
Trước khi Ysino kịp hỏi thêm, người lạ biến mất vào bóng
tối, để lại một bầu không khí nặng nề. Fiona nhìn Ysino, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Nếu ông ta nói đúng, thì bất kỳ ai trong thị trấn cũng có thể liên quan đến
lời nguyền này.”
Ysino gật đầu, bàn tay siết chặt khẩu súng. “Chúng ta không
chỉ chiến đấu với một quái vật. Chúng ta đang chiến đấu với cả một bí mật đã bị
chôn giấu quá lâu. Và nếu chúng ta không cẩn thận, chính thị trấn này sẽ trở
thành ngôi mộ của chúng ta.”
Họ rời khỏi khu rừng, mang theo một cảm giác lo lắng không
thể xua tan. Ysino biết rằng cuộc chiến thực sự vẫn đang chờ ở phía trước – và
lần này, kẻ thù không chỉ có bóng tối, mà còn cả những con người mà anh không
thể đoán trước.
Chương 17: Lời Nguyền Và Bóng Tối
Mưa bắt đầu rơi khi Ysino và Fiona quay trở lại Gloomfury,
như một dấu hiệu không mấy may mắn. Cơn mưa nặng hạt, trời tối sầm, như thể cả
thị trấn đang chìm dần vào bóng tối. Họ đi qua các con phố vắng, thỉnh thoảng
chỉ nghe thấy tiếng nước mưa đập vào mái ngói và tiếng bước chân của họ vang
vọng trong không khí lạnh lẽo. Gloomfury, dù có vẻ bình yên vào ban ngày, lại
trở nên đáng sợ trong bóng đêm.
“Chúng ta đã tìm được quá nhiều manh mối,” Fiona nói, mắt
vẫn nhìn chằm chằm vào những ký tự cổ trên quyển sách. “Nhưng câu hỏi lớn nhất
vẫn chưa được giải đáp. Tại sao kẻ phản bội lại là người trong bộ tộc? Và tại
sao hắn lại trở thành ma sói?”
Ysino im lặng, suy nghĩ sâu xa. Họ đã biết rằng, bộ tộc
Tregnor không chỉ phong ấn một con quái vật, mà còn giấu kín một bí mật tối
tăm. Hơn nữa, câu nói của người lạ trong rừng vẫn quanh quẩn trong tâm trí anh:
“Máu của kẻ phản bội vẫn chảy trong huyết quản của người ở đây.” Vậy
thì, liệu có phải một trong những cư dân trong thị trấn này chính là hậu duệ
của kẻ phản bội? Nếu đúng như vậy, họ có thể là mối nguy hiểm tiếp theo.
Quay trở lại quán trọ, Ysino và Fiona chỉ kịp thay đồ và lau
khô người thì có tiếng gõ cửa. Ysino đứng dậy, ánh mắt sắc bén. Người lạ từ
rừng không phải là duy nhất đã tìm đến họ. Chắc chắn có một ai đó trong thị
trấn đã theo dõi họ.
“Vào đi,” Ysino gọi, tay nắm chắc khẩu súng trong túi.
Cánh cửa mở, và bước vào là một người phụ nữ, tóc đen dài,
khuôn mặt xinh đẹp nhưng ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Đôi mắt cô ta lấp lánh
những tia sáng kỳ lạ, nhưng có gì đó không bình thường. Cô ta nhìn họ một cách
đầy ẩn ý, và chỉ khi Ysino lên tiếng, cô mới mở lời.
“Xin lỗi vì làm phiền, nhưng tôi có thông tin quan trọng.”
Cô ta nói, giọng bình tĩnh nhưng đầy sự căng thẳng. “Tên tôi là Elara, và tôi
biết các bạn đang điều tra về ma sói. Tôi có thể giúp các bạn.”
Ysino nghiêng đầu, mắt không rời khỏi cô ta. “Làm sao cô
biết về chúng tôi? Và tại sao cô lại giúp chúng tôi?”
Elara nhìn quanh căn phòng một lượt, rồi hạ giọng. “Tôi là
một phần của bộ tộc Tregnor, mặc dù tôi không lớn lên ở đây. Nhưng gia đình tôi
có một bí mật mà tôi không thể bỏ qua. Bí mật đó liên quan đến lời nguyền của
ma sói.”
Fiona nắm lấy tay Ysino, có vẻ thận trọng. “Cô nói bộ tộc
Tregnor? Nhưng đó là một tộc người đã bị tiêu diệt từ lâu rồi. Làm sao cô còn
có thể là hậu duệ của họ?”
Elara mỉm cười nhẹ, nhưng không vui vẻ. “Bộ tộc Tregnor
không bị tiêu diệt. Họ chỉ bị đẩy vào bóng tối, và bí mật của họ vẫn đang âm ỉ
cháy dưới lòng đất. Máu của họ vẫn còn chảy trong nhiều người. Và tôi là một
trong những người đó.”
Ysino không để lộ sự ngạc nhiên. “Vậy cô muốn gì từ chúng
tôi?”
Elara bước lại gần hơn, ánh mắt đầy lo âu. “Câu chuyện không
chỉ về ma sói. Con quái vật mà các bạn đang đối mặt thực ra là một hình phạt
cho tội lỗi trong quá khứ. Và kẻ phản bội... chính là người đứng sau lời nguyền
này. Nhưng hắn không chết. Hắn vẫn còn sống. Và một ngày nào đó, hắn sẽ trở
lại.”
Ysino cầm chặt tay cô ta, trong lòng chợt dâng lên một cảm
giác không thể lý giải. “Vậy cô có biết kẻ phản bội đó là ai không?”
Elara ngập ngừng một chút, đôi mắt cô trở nên trống rỗng,
như thể đang nhìn thấy một thứ gì đó mà họ không thể thấy. “Tôi không biết tên
hắn, nhưng tôi biết rằng hắn đã trở lại Gloomfury. Mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ
đây.”
Ysino ngẩng lên, suy nghĩ nhanh chóng. Nếu đúng như những gì
Elara nói, thì kẻ phản bội có thể đã ẩn nấp trong chính thị trấn này suốt nhiều
năm qua, chờ đợi một cơ hội để thực hiện lời nguyền.
Fiona đứng dậy, quyết đoán: “Chúng ta không thể để điều này
tiếp tục. Hãy tìm ra hắn trước khi hắn gây ra thêm nhiều tổn thất.”
Elara nhìn họ, ánh mắt trở nên sâu thẳm. “Tôi không biết các
bạn sẽ tìm thấy hắn ở đâu, nhưng tôi biết một điều chắc chắn. Hắn đã luôn ở rất
gần các bạn. Mọi dấu vết mà các bạn đã tìm ra đều dẫn đến chính nơi này.”
Ysino cứng người. “Người nào trong thị trấn này có thể là kẻ
phản bội?”
Elara khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười của cô ta chứa đựng một sự
đau đớn sâu thẳm. “Đó là một câu hỏi khó. Nhưng tôi sẽ giúp các bạn tìm ra. Nếu
các bạn có thể vượt qua bóng tối...”
Cô ta đi ra ngoài, để lại Ysino và Fiona đứng trong căn
phòng tĩnh mịch. Cơn mưa vẫn không ngừng, tiếng gió rít qua khe cửa. Ysino
không thể không cảm thấy sự u ám trong không khí, và một linh cảm mơ hồ cho anh
biết rằng mọi thứ họ đã tìm thấy cho đến nay chỉ là một mảnh ghép nhỏ trong một
câu chuyện lớn hơn rất nhiều.
“Chúng ta phải đi tìm thêm manh mối,” Ysino quyết đoán. “Lần
này, chúng ta không thể để kẻ đó thoát được nữa.”
Fiona gật đầu, mắt sáng lên một cách quyết liệt. “Vậy chúng
ta sẽ đi đến đâu?”
Ysino nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn mưa vẫn rơi nặng trĩu.
“Điều quan trọng là, chúng ta phải bắt đầu từ những người ở gần chúng ta nhất.
Có thể, kẻ phản bội chính là một trong số họ.”
Khi Ysino và Fiona chuẩn bị bước ra khỏi phòng, không khí
xung quanh họ dường như trở nên nặng nề hơn, như thể bóng tối đã bắt đầu chầm chậm
nuốt chửng tất cả. Họ biết rằng cuộc chiến này sẽ không chỉ đơn thuần là tìm ra
ma sói, mà còn phải đối mặt với những bí mật đen tối chưa từng được hé lộ. Và
một khi bước vào, không ai có thể quay lại.
Chương 18: Sự Thức Tỉnh Của Bóng Tối
Cơn mưa vẫn dai dẳng như thể không bao giờ muốn ngừng lại.
Những giọt nước đập vào cửa sổ quán trọ, tạo ra âm thanh như những tiếng gõ cửa
từ một thế giới khác. Ysino đứng bên cửa sổ, mắt chăm chú nhìn ra ngoài, nơi
màn đêm bao phủ Gloomfury. Mỗi con phố, mỗi ngôi nhà trong thị trấn này dường
như chứa đựng một câu chuyện, một bí mật đen tối mà không ai muốn chạm vào. Và
ngay lúc này, Ysino cảm nhận được điều đó rõ hơn bao giờ hết.
Fiona đứng bên cạnh, tay nắm chặt quyển sách cổ mà Elara đã
giao cho họ. "Yếu tố thời gian đang chống lại chúng ta. Nếu chúng ta không
nhanh chóng tìm ra kẻ đó, có thể chúng ta sẽ không có cơ hội nữa."
Ysino gật đầu. "Đúng vậy. Nhưng chúng ta cần phải hiểu
rõ hơn về con ma sói này, về lời nguyền đã giáng xuống bộ tộc Tregnor. Mọi thứ
không phải ngẫu nhiên."
Cánh cửa đột ngột mở ra, khiến cả hai giật mình. Đứng trước
mặt họ là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt khắc khổ và ánh mắt sắc bén.
Là thợ săn, người mà Ysino đã nghe đồn từ lâu trong thị trấn – Thomas
Blackwood.
"Ysino Valen," Thomas nói, giọng trầm và nặng nề.
"Tôi đã theo dõi các cậu từ lâu. Và tôi nghĩ đã đến lúc tôi nên nói cho
các cậu nghe những gì tôi biết."
Ysino không ngạc nhiên. "Vậy ông biết gì về ma sói và
lời nguyền này?"
Thomas bước vào trong, nhìn quanh một lượt rồi khép cửa lại.
"Tôi không phải là người tin vào những câu chuyện ma quái, nhưng những gì
tôi chứng kiến trong suốt nhiều năm qua không thể giải thích bằng lý trí. Ma
sói, thực ra không phải là một con quái vật như mọi người vẫn nghĩ."
Fiona hỏi: "Vậy là sao?"
Thomas ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, ánh mắt đầy nghiêm
túc. "Ma sói là sự kết hợp giữa con người và quái vật, nhưng không phải do
biến dị tự nhiên. Nó là một lời nguyền, được tạo ra bởi một tổ chức bí ẩn từ
thời xưa. Họ đã sử dụng máu của những người trong bộ tộc Tregnor để biến thành
những sinh vật ma sói, nhằm mục đích thống trị."
Ysino nghe xong, trong lòng dâng lên một nỗi nghi ngờ không
dễ dàng dập tắt. "Vậy sao ông lại nói rằng kẻ phản bội vẫn còn sống?"
Thomas nhìn thẳng vào mắt Ysino, giọng nói trầm xuống.
"Kẻ phản bội không chỉ là một tên phản đồ trong bộ tộc. Hắn chính là người
đã giết chết những người đứng đầu Tregnor, lấy máu của họ để thí nghiệm, tạo ra
ma sói. Và giờ đây, hắn đã trở lại, ở ngay trong thị trấn này."
Ysino và Fiona trao đổi ánh mắt, cả hai đều hiểu rằng họ
đang đứng trước một bước ngoặt quan trọng trong cuộc điều tra này. Không thể
chỉ đơn giản là dựa vào những manh mối đã có. Họ cần một cái gì đó rõ ràng hơn.
"Vậy làm sao chúng ta có thể tìm ra hắn?" Ysino
hỏi.
Thomas đứng dậy, tiến lại gần chiếc bàn nơi quyển sách cổ
của Elara được đặt. "Mỗi lời nguyền đều có một cách phá giải, nhưng chỉ
khi bạn hiểu rõ bản chất của nó. Những gì tôi có thể nói với các cậu là... kẻ
phản bội luôn có mặt ở nơi không ai ngờ tới."
Ysino chợt nảy ra một ý tưởng. "Tôi nghĩ mình đã hiểu.
Chúng ta phải quay lại những nơi đã xảy ra các vụ tấn công. Có thể ở đó chúng
ta sẽ tìm được dấu vết của hắn."
Fiona nhíu mày. "Nhưng những vụ tấn công đều xảy ra vào
ban đêm. Liệu chúng ta có thể tìm thấy gì trong bóng tối?"
Ysino mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng. "Đúng vậy, nhưng
bóng tối chính là nơi mà những kẻ tội lỗi luôn ẩn mình."
Đêm khuya, với ánh trăng mờ ảo lấp ló sau những đám mây dày
đặc, Ysino và Fiona lên đường. Thomas không đi cùng, nhưng anh đã đưa cho họ
một con dao găm đặc biệt, được cho là có thể phá vỡ lời nguyền nếu tiếp xúc với
máu của ma sói. Mặc dù không hoàn toàn tin tưởng vào con dao, nhưng Ysino vẫn
cảm thấy nó có thể giúp ích trong cuộc điều tra này.
Hai người băng qua các con phố vắng của Gloomfury, đôi mắt
của Ysino luôn cảnh giác, theo dõi mọi bóng dáng lạ thường trong bóng tối. Họ
tới khu rừng nơi những vụ tấn công ma sói đã xảy ra. Không khí ở đây u ám và
nặng nề, như thể có một lực lượng vô hình đang theo dõi họ.
"Đây là nơi đầu tiên," Ysino nói. "Chúng ta
phải tìm kiếm dấu vết, bất cứ thứ gì có thể liên kết với kẻ phản bội."
Fiona gật đầu, mắt quét qua khu rừng tối tăm. Bỗng nhiên, có
một âm thanh kỳ lạ vang lên từ phía sau họ. Ysino quay lại ngay lập tức, tay
nắm chặt dao găm. "Cái gì vậy?"
Một bóng người xuất hiện từ trong bóng tối, bước ra từ giữa
những cây cổ thụ. Đó là một người đàn ông cao lớn, với gương mặt lạnh lùng và
ánh mắt sáng như ánh trăng. Đôi tay hắn có vẻ dài hơn bình thường, và cơ thể
hắn toát lên một khí chất nguy hiểm.
"Ta biết các ngươi đang tìm ta," hắn nói, giọng
khàn khàn như thể đã lâu không nói chuyện.
Ysino cảm nhận được một luồng lạnh lẽo bao trùm xung quanh,
và anh biết rằng đây chính là kẻ mà họ đang tìm kiếm. Nhưng có một điều lạ
lùng: ánh mắt của hắn không phải của một con ma sói bình thường, mà là của một
con người đã bị tẩy chay và biến thành thứ gì đó khác, thứ gì đó tăm tối.
"Vậy thì đến lúc chúng ta đối mặt rồi," Ysino nói,
tay siết chặt dao găm, chuẩn bị cho cuộc chiến định mệnh sẽ bắt đầu trong đêm
tối này.
Chương 19: Bước Ngoặt Đẫm Máu
Cả khu rừng như ngừng thở. Bóng tối trở nên đặc quánh hơn
bao giờ hết, những cây cổ thụ vươn cao như những cánh tay đen tối, quấn chặt
lấy không gian. Ysino Valen đứng đối diện với người đàn ông kỳ lạ, cơ thể cao
lớn, đôi mắt phát sáng một cách nguy hiểm. Mỗi bước đi của hắn như vang vọng
trong không gian tĩnh mịch của đêm tối.
"Ngươi là ai?" Ysino lên tiếng, giọng lạnh như
băng. "Cái gì khiến ngươi trở thành ma sói? Và tại sao ngươi lại làm những
điều này?"
Người đàn ông kia không vội đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào
Ysino như thể đang đánh giá từng động tác của anh. Đôi tay hắn dài và vặn vẹo,
không phải của một con người bình thường. Ánh trăng chiếu sáng lên những vết
sẹo kỳ lạ trên làn da hắn, như những vết rạch sâu hoắm, có vẻ được khắc lên từ
nhiều năm trước.
Rồi hắn cất giọng, âm thanh khàn đặc: "Ngươi không hiểu
đâu, Ysino Valen. Ma sói không phải là một sự lựa chọn. Nó là một phần của lời
nguyền, một bóng ma mà tất cả chúng ta không thể chạy trốn. Tất cả những gì ngươi
biết chỉ là một nửa sự thật."
Ysino căng thẳng, tay siết chặt dao găm. "Tại sao ngươi
lại giết những người vô tội?"
"Không phải tôi," người đàn ông đáp lại, ánh mắt
trở nên dịu lại, nhưng lại đầy sự u uất. "Tôi chỉ là công cụ. Kẻ thực sự
điều khiển tất cả này là người đứng đằng sau lời nguyền này. Hắn đã buộc tôi
phải làm theo mệnh lệnh của mình, không thể phản kháng."
Fiona đứng gần đó, ánh mắt đầy băn khoăn. "Vậy ai là
người đứng đằng sau? Và tại sao lại chọn Gloomfury này?"
Người đàn ông cười khẽ, nụ cười pha chút đau đớn. "Câu
hỏi không phải là 'tại sao', mà là 'khi nào'. Lời nguyền này đã tồn tại từ lâu.
Và giờ, kẻ đó sẽ khiến Gloomfury trả giá. Mọi người sẽ phải trả giá vì sự im
lặng của họ."
Ysino không thể chịu đựng được sự mơ hồ trong lời nói của
hắn. "Chúng ta không thể tiếp tục đứng đây và nghe những lời giải thích vô
nghĩa. Hãy kết thúc nó."
Ngay khi Ysino nói xong, người đàn ông đột ngột lao tới, tốc
độ nhanh đến mức khó tin. Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã ở trước mặt Ysino, đôi
tay dài như móng vuốt vươn ra nhằm tấn công. Nhưng Ysino đã kịp rút dao găm,
đón đỡ cú tấn công, lưỡi dao khẽ vung lên, để lại một vết cắt sâu trên tay kẻ
đối diện.
"Khốn kiếp!" Hắn hét lên, nhưng không dừng lại.
Thay vào đó, hắn rút từ trong áo ra một vật hình viên đá sáng chói. Đó là một
viên đá ma thuật mà Ysino đã từng nghe nói đến – đá Bạch Ngọc, một loại đá
huyền bí có thể khống chế ma sói.
"Đây là thứ duy nhất có thể ngăn cản chúng ta,"
người đàn ông nói, rồi dùng viên đá đó để ném về phía Ysino.
Ysino kịp thời lách người, nhưng viên đá chạm vào một gốc
cây gần đó và phát ra một tiếng nổ lớn, khiến không gian quanh họ bỗng nhiên
thay đổi. Những ánh sáng kỳ lạ bùng lên, và bóng tối xung quanh như dồn lại,
làm cho không khí trở nên nặng nề và ngột ngạt.
Fiona hét lên: "Chạy đi! Không thể đối đầu với thứ
này!"
Nhưng Ysino không lùi bước. Anh biết đây chính là thời khắc
quan trọng. "Nếu không thể đập tan sức mạnh của viên đá này, tất cả sẽ kết
thúc."
Anh đẩy mạnh, lao vào vòng xoáy ánh sáng. Nhưng trước khi có
thể tiếp cận người đàn ông kia, bóng tối như thắt chặt lại, kéo theo sự xuất
hiện của một bóng ma khổng lồ – một con ma sói thực sự, mang hình dạng khủng
khiếp với bộ lông đen kịt và đôi mắt sáng rực.
"Không thể trốn thoát," người đàn ông nói, nở nụ
cười đáng sợ. "Hắn ta đã ra lệnh cho tôi phải đưa các ngươi đến gặp
hắn."
Con ma sói gầm lên, hướng về phía Ysino và Fiona. Nhưng
trước khi nó kịp lao vào, Ysino đã chớp thời cơ, rút thanh kiếm bạc của mình,
một thanh kiếm đặc biệt được thấm vào chất liệu bạc có thể giết chết ma sói.
Anh vung kiếm lên, chém vào cổ con ma sói.
Một tiếng rít thảm thiết vang lên, máu của ma sói bắn ra,
nhuộm đỏ cả không gian. Nhưng con ma sói vẫn không ngã xuống, mà lùi lại một
bước, hơi thở nặng nề. Người đàn ông lại cười, lần này tiếng cười của hắn mang
theo sự phẫn nộ.
"Thứ vũ khí đó không thể hạ gục được hắn," hắn gầm
lên. "Ma sói của ta là vô địch! Không ai có thể chống lại ta!"
Ysino nhìn Fiona, mắt anh sáng lên với quyết tâm.
"Chúng ta không có lựa chọn. Chúng ta phải phá hủy viên đá Bạch
Ngọc."
Cả hai lao tới, nhưng con ma sói lại chặn đường họ. Ysino
không lùi bước. Anh vung kiếm, mỗi nhát đều mang theo một mục đích duy nhất –
hạ gục con quái vật này. Cuối cùng, một nhát chém mạnh mẽ xuyên qua ngực ma
sói, khiến nó ngã xuống, chết ngay tại chỗ.
"Giết nó đi!" Fiona hô to, và Ysino vội vàng xông
tới, tìm cách tiếp cận viên đá Bạch Ngọc.
Lần này, không có gì có thể ngăn cản họ. Ysino vung thanh
kiếm bạc, đập mạnh vào viên đá. Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng sáng chói
từ viên đá vỡ vụn, tỏa ra những tia sáng cuối cùng trước khi chúng biến mất
trong không khí.
Không gian trở lại bình thường, và bóng tối dường như vơi đi
phần nào. Nhưng Ysino biết rằng đây mới chỉ là sự khởi đầu. Kẻ đứng đằng sau ma
sói vẫn còn đó, và một cuộc đối đầu thực sự vẫn đang chờ đợi họ phía trước.
Fiona thở phào, nhưng ánh mắt vẫn đượm lo âu. "Chúng ta
đã làm được, nhưng liệu đây có phải là hết không?"
Ysino nhìn ra xa, nơi ánh trăng mờ nhạt chiếu sáng những
ngọn đồi. "Không, Fiona. Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu. Chúng ta chưa biết
được điều gì thực sự đang chờ đợi mình."
Và với những lời này, cả hai bước đi vào bóng đêm, sẵn sàng
đối mặt với bí ẩn vẫn còn nằm sau lời nguyền ám ảnh mà họ đang theo đuổi.
Chương 20: Màn Sương Dày
Ysino Valen đứng trên đỉnh ngọn đồi, ánh trăng chiếu xuống
mờ ảo, nhấn mạnh vẻ tĩnh lặng của cả khu rừng. Cảnh vật xung quanh có vẻ đã
bình yên, nhưng anh biết rằng sự bình yên này chỉ là ảo ảnh. Bởi vì những gì đã
xảy ra chỉ là bước đầu của một cuộc hành trình đầy hiểm nguy.
"Chúng ta không thể dừng lại," Ysino lên tiếng,
giọng trầm thấp, ánh mắt của anh lướt qua Fiona, người đang đứng bên cạnh.
"Chỉ mới tiêu diệt được một con ma sói, nhưng có thể hàng nghìn con khác
vẫn đang lẩn trốn trong bóng tối. Và người đứng sau tất cả này... chúng ta chưa
biết gì về hắn."
Fiona gật đầu, lòng nặng trĩu. Cô nhìn về phía xa xăm, nơi
những đám mây đen kịt đang cuồn cuộn đến, che khuất bầu trời sao. "Vậy ta
sẽ đi đâu bây giờ? Cả vùng này đã bị tàn phá, và người dân của Gloomfury đang
hoảng loạn. Họ cần sự bảo vệ."
Ysino nhắm mắt một lúc, tập trung vào cảm giác kỳ lạ trong
không khí. Anh có thể cảm nhận được sự thay đổi của thế giới xung quanh, như
thể một thế lực vô hình đang lẩn khuất trong bóng tối. "Chúng ta sẽ đến
Tòa Tháp Vĩnh Cửu. Nơi đó có thể có câu trả lời."
Tòa Tháp Vĩnh Cửu là một kiến trúc cổ xưa, nằm ẩn mình trong
khu rừng sâu, nơi mà không ai dám bước vào sau khi nghe đồn về những hồn ma vất
vưởng xung quanh. Người ta nói rằng, tháp này không chỉ là nơi lưu giữ những
kiến thức cổ xưa mà còn là chỗ trú ngụ của những sinh vật bí ẩn. Nhưng Ysino
không e ngại. Anh biết rằng chỉ có nơi đó mới chứa đựng những manh mối quan
trọng để kết thúc cuộc chiến này.
Sau ba ngày hành trình vất vả, họ đến được cổng lớn của Tòa
Tháp Vĩnh Cửu, nơi vỏn vẹn chỉ còn lại những bức tường hoang tàn, bao phủ bởi
lớp rêu xanh và những vết nứt dài. Không khí nơi đây lạnh lẽo và ngột ngạt,
giống như thời gian đã ngừng trôi.
"Đây là nơi duy nhất chúng ta có thể tìm được câu trả
lời," Ysino thì thầm, vung tay ra hiệu cho Fiona đi theo. Anh đẩy cửa tháp
bằng một lực mạnh mẽ, và tiếng cửa thép kêu lên như tiếng than khóc.
Khi cả hai bước vào bên trong, một không gian kỳ lạ hiện ra
trước mắt họ. Tòa tháp rộng lớn, các hành lang tối om với những bức tường phủ
đầy bụi bặm và những dấu vết của những cuộc chiến xưa cũ. Những chiếc đèn dầu
cũ kỹ phát ra ánh sáng lờ mờ, nhưng chúng không thể xua đi cảm giác lạnh lẽo và
sợ hãi bủa vây.
Ysino tiến lên một cầu thang xoắn ốc bằng đá, tiếng bước
chân của họ vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Lúc này, mọi thứ xung quanh
như đang dõi theo họ. Cảm giác có một cái gì đó đang rình rập gần như khiến cả
hai trở nên căng thẳng hơn.
Bước lên đến tầng cao nhất, Ysino dừng lại trước một cánh
cửa lớn, khắc những biểu tượng cổ xưa mà anh chưa từng thấy bao giờ. Đó là một
bức tranh miêu tả một con sói khổng lồ, mắt sáng rực như lửa, đứng trên đỉnh
một ngọn núi, nhìn xuống một ngôi làng nhỏ bé bên dưới.
Fiona nhìn vào cánh cửa, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Đây là đâu? Và nó có liên quan gì đến ma sói?"
Ysino không trả lời ngay, anh đưa tay lên gõ nhẹ vào cánh
cửa. Một giọng nói yếu ớt, nhưng đầy quyền lực, vang lên từ trong lòng tháp.
"Yêu cầu của các ngươi không thể bị từ chối... nhưng
các ngươi phải sẵn sàng trả giá."
Cánh cửa từ từ mở ra, hé lộ một căn phòng đầy những cuốn
sách cổ xưa, những đồ vật kỳ lạ và một bàn thờ lớn được phủ đầy hoa cỏ tươi
mới. Ở chính giữa, một người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc bén ngồi trên
chiếc ghế đá. Dù ông ta có vẻ đã già, nhưng trong đôi mắt ấy lại chứa đựng một
sức mạnh không thể đoán trước.
"Chào mừng các ngươi đến với Tòa Tháp Vĩnh Cửu,"
người đàn ông lên tiếng, giọng ông không hề có chút mệt mỏi. "Ta là
Caelus. Và ta biết các ngươi đến đây vì một lý do quan trọng."
Ysino không để mình bị lúng túng, ánh mắt anh đượm vẻ nghiêm
nghị. "Chúng tôi muốn biết về lời nguyền ma sói. Tại sao những sinh vật
này lại tấn công Gloomfury, và ai đứng sau tất cả này?"
Caelus mỉm cười một cách bí ẩn. "Để hiểu được điều đó,
các ngươi phải biết về lịch sử của ma sói. Những sinh vật này không phải là
quái vật bình thường. Chúng là kết quả của một phép thuật cổ xưa, một phép
thuật bị đánh mất từ lâu."
Ông đứng dậy, đi lại gần một cuốn sách cổ đặt trên bàn.
"Phép thuật này bắt nguồn từ thời đại của những đế chế cổ xưa, khi các
vương quốc ma sói cai trị thế giới. Nhưng một ngày, họ đã bị phản bội. Lời
nguyền ma sói đã được thả ra, và từ đó trở đi, những sinh vật này không còn có
thể kiểm soát được bản năng hoang dã của mình."
Ysino nghe đến đây, đôi mắt anh sáng lên. "Vậy ai là
người đã thả lời nguyền này?"
Caelus ngừng lại một lúc, ánh mắt của ông trở nên nặng trĩu.
"Người đó không phải là ai xa lạ. Chính là tổ tiên của ngươi, Ysino
Valen."
Câu nói của Caelus khiến không gian im lặng đến nghẹt thở.
Ysino nhìn ông, không tin vào những gì mình vừa nghe. "Điều đó không thể
nào!"
"Ngươi đã nghe đúng," Caelus đáp, ánh mắt của ông
như xuyên thấu vào tâm trí Ysino. "Lịch sử là một chuỗi những bí ẩn không
thể giải thích. Nhưng ngươi chính là con cháu của kẻ đã tạo ra ma sói, và nếu
ngươi không tìm ra cách giải thoát cho mình, ngươi sẽ phải trả giá."
Ysino không còn lời nào để nói, anh cảm thấy một sức nặng vô
hình đang đè lên mình. Tất cả những gì anh biết bỗng chốc trở thành một câu đố
khó giải. Ma sói, lời nguyền, và những bí mật về gia tộc của mình – mọi thứ
đang dần mở ra, nhưng cũng càng thêm phức tạp.
Bây giờ, Ysino phải đối mặt với sự thật tàn khốc: chính anh
là người cuối cùng có thể kết thúc cuộc chiến này... nếu anh có đủ sức mạnh để
làm điều đó.
Tiếp theo...
TÁC GIẢ: Mèo Ping Ping
“Tác phẩm này là sáng tác độc quyền của
Mèo Ping Ping. Mọi hình thức sao chép, chỉnh sửa, hoặc sử dụng mà không có sự đồng
ý đều được xem là vi phạm bản quyền.”
Tác Phẩm được
viết nên bằng tâm huyết và sáng tạo của Mèo Ping Ping, Đừng sao chép nếu chưa
được phép!"
"Mèo Ping Ping trân trọng từng chữ, từng
dòng trong tác phẩm này. Xin đừng sao chép, chỉnh sửa nếu không có sự đồng
ý."
Nếu Muốn có thể liên hệ với mình qua
email: meopingping@gmail.com thank you
everybody!
Cập Nhập Chuyện Nhanh Nhất Tại Website Bên
Dưới!
Truy Cập Website: https://meopingping.blogspot.com/
Website
Truyeenjyy.vip: - Link: https://truyenyy.link/tr/5m77dgdm
► (Fan Page) https://www.facebook.com/profile.php?id=61568212627080
YouTube:► https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro
👉 "Ủng hộ tác
giả một Ly Cafe để mình có sức ‘cày’ thêm nhiều chương hot cho các bạn nhé!
Donate của các bạn là động lực lớn cho mình đấy!
👉 Số tài khoản:
8006215034915
👉 Ngân hàng: Agribank
▶ Kết nối với Mèo
Ping Ping: email: meopingping@gmail.com
0 Nhận xét