Chương 01: Đêm Tối Tại Rivenholt
Dưới bầu trời đen kịt không một vì sao, thị trấn Rivenholt
chìm trong sự tĩnh lặng u ám. Những ngôi nhà gỗ cũ kỹ, những con đường đầy
sương mù, tất cả đều mang một vẻ ngoài lạnh lẽo, tẻ nhạt. Không khí dày đặc cảm
giác bất an, như thể có thứ gì đó lẩn khuất trong bóng tối, chờ đợi cơ hội để
xuất hiện.
Ysino Valen bước ra khỏi chiếc xe ngựa, đôi mắt sắc lạnh của
anh liếc nhanh qua cổng thị trấn. Anh là một thám tử nổi tiếng, người đã từng
giải quyết không biết bao nhiêu vụ án hóc búa, nhưng lần này, cái cảm giác lạnh
lẽo khó tả vẫn không thể rời khỏi anh. Lý do đơn giản là vì đây không phải là
một vụ án bình thường. Rivenholt không phải là một nơi đơn giản.
Anh kéo vali đi qua cánh cổng chạm khắc hoa văn phức tạp,
tiến vào trong thị trấn. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Ysino đã nhận ra rằng mọi
thứ ở đây đều bất thường. Những ngôi nhà hầu như không có cửa sổ, những con
đường như được bao phủ bởi một lớp sương dày, làm mờ đi mọi hình ảnh. Mọi người
đi lại rất ít, và dường như họ đều lẩn tránh nhìn vào anh, chỉ để lại những ánh
mắt đầy nghi ngờ.
Dưới ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn lồng treo trước cửa nhà
trọ, Ysino nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng đợi. Mái tóc dài, đen nhánh, áo
choàng xám phủ kín người. Cô ta không nhìn thẳng vào anh mà chỉ đưa tay chỉ về
phía cánh cửa phòng.
“Ông Valen, tôi là Fiona,” cô gái lên tiếng, giọng nói của
cô nhẹ như gió thoảng nhưng lại có chút gì đó như ra lệnh. “Chúng tôi đã chờ
đợi rất lâu để có thể gặp được một người như ông. Rivenholt không phải là nơi
mà ai cũng có thể đến mà không có lý do."
Ysino nhíu mày. "Rivenholt có vẻ... không chào đón
khách lạ."
Fiona khẽ cười, đôi mắt cô lóe lên một tia sáng bí ẩn.
"Khách lạ là điều mà chúng tôi mong muốn... nhưng không phải tất cả mọi
người đều có thể hiểu được sự thật."
Ysino theo cô vào phòng, nơi một nhóm người đang chờ đợi.
Trong không gian tối mờ, một người đàn ông cao lớn với đôi mắt xanh sâu thẳm,
không mấy ấm áp, đứng lên chào đón anh.
“Chào ông Valen. Tôi là Edgar, bác sĩ tâm lý ở đây.” Edgar
nói, giọng trầm và lạnh lùng. "Chúng tôi biết ông là người có thể giúp
chúng tôi giải quyết vấn đề... ma sói."
Ysino nhìn quanh, không khỏi cảm thấy căng thẳng. Những
người này rõ ràng không nói đùa. Cả thị trấn này đang bị ám ảnh bởi một bí ẩn
mà không ai có thể lý giải. Trong mắt họ, ma sói không phải là một truyền
thuyết hay câu chuyện dân gian. Đó là sự thật. Một sự thật kinh hoàng.
“Ma sói?" Ysino hỏi lại, giọng anh không hề bị chệch đi
một nhịp. “Chuyện này... có thật sao?"
Fiona nghiêm túc đáp: "Nó có thể là sự thật. Những cái
chết gần đây... không thể giải thích được bằng lý trí. Chúng tôi nghĩ rằng một
ma sói đang ẩn náu đâu đó trong thị trấn này, và nó sẽ không dừng lại cho đến
khi thực hiện xong mục đích của mình."
Ysino gật đầu, lòng dâng lên một cảm giác không thể giải
thích. Đây không phải là một vụ án thông thường, mà là một câu đố lớn, đầy bóng
tối và mơ hồ. Anh không tin vào ma sói hay những huyền thoại, nhưng điều mà anh
đang cảm nhận được chính là sự thật không thể phủ nhận. Những cái chết gần đây
của dân làng đều có một điểm chung – chúng xảy ra vào những đêm tối không
trăng, và mỗi nạn nhân đều để lại những dấu vết kỳ lạ, không phải của con
người.
"Vậy, chúng ta bắt đầu từ đâu?" Ysino hỏi, ánh mắt
lạnh lùng quét qua đám đông.
Edgar đưa cho anh một tấm bản đồ cũ mèm, trên đó đánh dấu
những địa điểm xảy ra các vụ án. "Đây là những nơi xảy ra cái chết. Chúng
tôi đã tìm thấy dấu chân khổng lồ, giống như của một con sói, nhưng chúng lại
không để lại bất kỳ dấu vết gì khác. Dân làng đều cho rằng đây là dấu vết của
ma sói."
Ysino không nói gì, chỉ im lặng cầm lấy bản đồ và nhìn vào
từng dấu chấm đỏ trên đó. Anh cảm nhận được một điều gì đó đang rình rập, như
thể sự thật đằng sau vụ án này còn sâu xa và nguy hiểm hơn bất cứ điều gì anh
có thể tưởng tượng.
Một tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Cả phòng bỗng im lặng.
Fiona đứng dậy, bước ra ngoài, rồi quay lại với khuôn mặt tái nhợt. "Là
Reinhardt," cô nói, giọng có chút lo lắng. "Ông ta nói có thông tin
quan trọng về vụ án."
Ysino đứng dậy, ánh mắt anh cứng rắn hơn bao giờ hết. Cuộc
điều tra này đã bắt đầu, và anh sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật
đằng sau những cái chết kỳ lạ này. Ma sói... hay một thứ gì khác, anh sẽ không
để sự sợ hãi và huyền bí làm mờ đi lý trí của mình.
Nhưng trong sâu thẳm, Ysino cảm thấy một điều gì đó kỳ lạ.
Cảm giác rằng thị trấn này đang ẩn giấu một bí mật mà dù anh có cố gắng đến
đâu, thì sự thật cuối cùng sẽ là một điều gì đó mà anh không thể thoát khỏi.
Chương 02: Dấu Vết Bóng Tối
Rivenholt không bao giờ yên bình vào ban đêm. Ánh trăng
khuất sau những đám mây dày đặc, những con đường tăm tối vắng lặng, chỉ còn lại
những ngôi nhà hầu như không có ánh sáng, chỉ lác đác vài ngọn đèn dầu leo lét.
Cả thị trấn như một bộ phim kinh dị, mỗi góc tối đều chứa đựng một sự bí ẩn đẫm
máu. Ysino Valen đứng giữa phòng khách của nhà trọ, cầm tấm bản đồ cũ mèm trong
tay, đôi mắt anh lạnh lẽo nhưng không thể phủ nhận được cảm giác bất an đang
dâng lên trong lòng.
Những vụ án kỳ lạ không thể lý giải bằng khoa học hay logic
đơn thuần đã làm dấy lên sự hoài nghi, không chỉ đối với dân làng mà còn cả đối
với bản thân Ysino. Mặc dù anh là một thám tử với khả năng quan sát sắc bén và
lý trí kiên định, nhưng lần này, mọi thứ dường như đều khác biệt. Anh không thể
phớt lờ những sự kiện khó hiểu, những dấu vết kỳ lạ và cả những ánh mắt e dè mà
dân làng hướng về anh.
Khi Ysino bước ra ngoài, bầu không khí đặc quánh sự căng
thẳng, làm anh như bị mắc kẹt giữa cái thực và cái ảo. Những bước chân của anh
vang lên trên con đường đá lạnh lẽo, như muốn phá tan sự yên tĩnh chết người.
Fiona dẫn anh ra ngoài cửa thị trấn, nơi có dấu vết của những vụ án. Đêm nay,
họ sẽ lần theo những dấu vết cuối cùng mà ma sói để lại.
“Cảnh sát đã lục soát khu vực này chưa?” Ysino hỏi.
Fiona gật đầu. "Rồi. Nhưng họ không tìm thấy gì ngoài
những dấu chân kỳ lạ. Chúng dẫn đến cánh rừng gần đó rồi mất hẳn. Cả thị trấn
này đều bị ám ảnh bởi điều đó."
Ysino im lặng, đôi mắt anh lướt qua từng tấm biển tên các
con phố, từng góc tối của thị trấn. Anh cảm nhận được sự tồn tại của một cái gì
đó không bình thường trong không khí. Rivenholt không chỉ bị ma sói ám mà còn
là nơi che giấu một bí mật mà người dân không dám đối diện. Họ không dám nhìn
thẳng vào sự thật.
Dẫn đường qua một con hẻm nhỏ, Fiona dừng lại trước một ngôi
nhà có mái ngói đen nhẫy, xám xịt dưới ánh trăng mờ. Đây là nơi vụ án đầu tiên
xảy ra.
“Đây là nơi bà Eleanor chết,” Fiona nói, giọng khẽ run. “Bà
ấy sống một mình. Chỉ có một dấu chân xuất hiện quanh nhà, nhưng không ai có
thể giải thích sao nó lại biến mất ngay sau đó.”
Ysino bước vào trong sân, vội vã cất bước về phía cửa trước.
Căn nhà không có gì đặc biệt, nhưng khi anh nhìn kỹ vào cửa sổ, anh có thể nhận
ra một vết máu khô bám trên khung cửa. Anh cúi xuống, quan sát vết máu đó.
"Vết này có lẽ đã ở đây lâu rồi."
"Vâng," Fiona xác nhận. "Bà Eleanor chết vào
một đêm không trăng, và bà ấy không hề bị cắn hay có vết thương nào. Nhưng
chúng tôi tìm thấy một thứ kỳ lạ gần thi thể của bà."
Ysino nhìn vào khu vực trước cửa, nơi có một dấu vết đáng
ngờ. Bên cạnh đó là những dấu chân to lớn, thô kệch, không thể là của con
người. "Dấu vết này..." anh lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào những dấu
chân có hình dạng bất thường. "Chúng không phải là dấu vết của một con
sói. Nhưng cũng không phải dấu vết của người."
Fiona rùng mình. "Chúng tôi nghĩ rằng có một cái gì đó
không phải người trong thị trấn này. Nhưng không ai dám lên tiếng."
Ysino đứng thẳng dậy và nhìn vào những dấu chân. Cảm giác
khó tả đè nặng lên anh. Mọi chuyện đang vượt ra ngoài sự lý giải thông thường.
Cái gì đó đang chờ đợi anh trong bóng tối, một sự thật mà có thể anh sẽ không
thể sống sót sau khi khám phá ra.
“Điều gì khiến bà Eleanor có thể chết mà không hề có dấu vết
tấn công?" Ysino hỏi, mắt anh không rời khỏi những dấu vết trên mặt đất.
Fiona im lặng một lúc lâu, rồi thở dài. "Chúng tôi nghĩ
bà ấy bị nguyền rủa, nhưng đó chỉ là những suy đoán mơ hồ. Chúng tôi không có
lời giải thích nào khác."
Ysino quay lại, hướng mắt về phía ngôi nhà phía trước. Anh
cảm nhận được sự mờ ám đang bao trùm toàn bộ khu vực. Dù không muốn tin vào
những câu chuyện về ma sói, nhưng anh không thể phủ nhận rằng những dấu vết kỳ
lạ này không thể giải thích bằng khoa học hay logic thông thường.
“Chúng ta cần tìm thêm thông tin về những cái chết tiếp
theo,” Ysino nói, quyết tâm hiện rõ trong giọng nói của anh. "Nếu đây là
một vụ án giết người, tôi sẽ tìm ra thủ phạm. Nhưng nếu đây là một câu chuyện
về ma sói... thì tôi phải hiểu rõ hơn về thứ mà chúng ta đang đối mặt."
Fiona gật đầu, mắt cô sáng lên, nhưng cũng đầy lo lắng.
"Tôi sợ rằng khi ông tìm ra sự thật, mọi thứ đã quá muộn."
Ysino không trả lời, chỉ tiếp tục bước vào bóng tối. Dù biết
rằng sự nguy hiểm đang chờ đợi phía trước, anh không thể dừng lại. Bởi anh biết
rằng, nếu không phá vỡ bí ẩn này, cả Rivenholt sẽ chìm vào bóng tối vĩnh viễn.
Nhưng câu hỏi lớn vẫn ở lại trong lòng anh, chưa có lời giải: "Ai là ma
sói?"
Trong đêm tối đầy sương mù, Ysino bước vào khu rừng dày đặc,
nơi có những dấu vết không thể lý giải. Mỗi bước chân của anh như mang theo một
bí ẩn chưa được khám phá, và điều duy nhất anh có thể làm là đi tiếp, dù không
biết rằng chính anh cũng đang trở thành một phần của câu chuyện đáng sợ này.
Chương 03: Sự Thức Tỉnh Của Bóng Tối
Không khí trong khu rừng gần thị trấn Rivenholt đặc quánh,
như thể mỗi cành cây, mỗi ngọn cỏ đều gắn liền với một bí mật chưa được tiết
lộ. Ysino Valen đi xuyên qua lớp sương mờ ảo, từng bước chân vang lên trên nền
đất ẩm ướt. Mặc dù đã quen thuộc với những tình huống căng thẳng, nhưng cảm
giác không an toàn và kỳ lạ trong khu rừng này khiến anh không thể dứt ra khỏi
sự lo lắng.
“Ở đây,” Fiona nói, giọng cô khẽ run, “đây là nơi dấu chân
kỳ lạ dẫn vào. Chúng tôi đã tìm thấy một cái xác gần đây.”
Ysino chỉ gật đầu, tiếp tục bước đi. Anh không cần phải nhìn
vào khu vực xung quanh để cảm nhận được sự đáng sợ. Dù trời đêm tĩnh mịch,
nhưng cái lạnh của bóng tối vẫn làm anh rùng mình. Rất có thể, một thứ gì đó
đang theo dõi họ từ những bóng cây đen đặc.
Khi họ đến một clearing rộng trong rừng, Ysino nhận thấy một
hiện tượng kỳ lạ. Mặt đất quanh đó bị xáo trộn, như thể có một cuộc chiến đã
xảy ra. Tuy nhiên, những dấu vết không phải là của con người, mà là những dấu
chân rất lớn, thô kệch, giống như một con thú khổng lồ đi qua. Một số dấu chân
còn dính máu, không phải của nạn nhân, mà là từ một sinh vật khác – một thứ gì
đó đang săn đuổi, không phải để giết mà để tiêu diệt tất cả.
Fiona nhíu mày. “Đây là dấu vết mà chúng tôi tìm thấy gần
xác chết của bà Mary, người thứ hai bị giết.”
Ysino quỳ xuống, quan sát kỹ càng. Dấu chân không rõ ràng,
như thể một sinh vật khổng lồ, có thể là sói, nhưng lại không hoàn toàn giống
sói. Những dấu vết này không thể bị nhầm lẫn. Chúng là của một con ma sói, hoặc
ít nhất, thứ gì đó giống như một con sói, nhưng mạnh mẽ hơn và đáng sợ hơn bất
cứ thứ gì mà anh từng gặp.
“Đây không phải là một con sói thông thường,” Ysino lầm bầm,
“Nó lớn hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.”
Fiona nhìn anh, đôi mắt cô tràn đầy sự lo sợ. “Nó có thể
là... cái mà chúng tôi đã nghe đồn. Ma sói, hay còn gọi là thợ săn bóng tối.”
Ysino không đáp lại ngay, đầu óc anh vẫn đang vận động để
xâu chuỗi những sự kiện xảy ra. Mỗi dấu vết, mỗi thông tin thu thập được đều
cho thấy rằng có một thứ gì đó không bình thường đang diễn ra. Không chỉ là một
sinh vật huyền bí, mà có thể là một lời nguyền, một thứ siêu nhiên đang bám lấy
thị trấn này.
Khi anh đứng dậy và tiếp tục di chuyển, thì một tiếng động
lạ vang lên từ phía sau. Ysino lập tức quay người lại, tay nắm chặt lấy khẩu
súng bên hông. Fiona hốt hoảng nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy gì.
“Chúng ta không đơn độc ở đây,” Ysino thì thầm, mắt anh sắc
bén quét qua từng bóng cây, từng bóng tối không thể nhìn rõ.
Một cơn gió lạnh thổi qua, và rồi, từ trong bóng tối, một
tiếng thở nặng nề vang lên. Ysino đứng sững lại, cảm giác quen thuộc đó bỗng
dâng lên – cái cảm giác mà anh luôn có khi đối mặt với những sinh vật nguy
hiểm. Anh không thấy gì, nhưng biết rằng thứ đó đang ở đâu đó, quan sát họ.
“Chúng ta cần rời khỏi đây ngay,” Ysino nói, giọng cứng rắn.
Anh quay người bước vội vàng về phía lối ra, nhưng Fiona vẫn đứng yên, đôi mắt
cô dán chặt vào bóng tối phía xa.
“Đằng kia,” Fiona thì thầm, chỉ tay về phía một bóng hình mờ
ảo đứng dưới cây to. Cô không thể nhìn rõ, nhưng sự sợ hãi trong ánh mắt cô là
không thể phủ nhận.
Ysino rút súng, tiến lại gần hơn, mỗi bước đi của anh như
thêm một nhịp tim đập mạnh mẽ hơn trong lòng. Và rồi, đột ngột, bóng hình đó di
chuyển, và hình dáng kỳ quái của nó dần rõ ràng trong đêm tối. Đó là một sinh
vật khổng lồ, cao gấp đôi người bình thường, với đôi mắt đỏ rực, nửa người nửa
sói, bộ lông đen như mực và cái mồm đầy những chiếc răng sắc nhọn. Ma sói!
Chưa kịp phản ứng, sinh vật đó nhảy vọt về phía họ, tốc độ
cực kỳ nhanh chóng khiến Ysino chỉ kịp xoay người và bắn một phát súng. Tiếng
nổ vang dội giữa khu rừng tĩnh lặng, nhưng viên đạn không trúng vào mục tiêu.
Ma sói không hề tỏ ra đau đớn, mà chỉ tiếp tục lao về phía anh với vẻ mặt hung
dữ.
“Chạy!” Ysino hét lên, kéo Fiona chạy nhanh qua các bụi cây.
Anh không thể lùi lại; dù anh đã đối đầu với vô số kẻ thù nguy hiểm, nhưng đối
mặt với một con ma sói là điều chưa từng có trong đời. Lực lượng của nó quá
mạnh, và tốc độ của nó quá nhanh.
Họ lao về phía cánh rừng, nhưng ma sói không dừng lại. Nó
vẫn đuổi theo họ, những tiếng gầm gừ vang lên đầy thách thức. Ysino cảm nhận rõ
ràng sự mất kiểm soát, như thể chính con ma sói này không chỉ là một kẻ thù, mà
còn là một phần của một âm mưu tối tăm nào đó mà anh chưa thể lý giải.
Fiona thở hổn hển, “Ysino, chúng ta không thể chạy mãi thế
này được!”
Ysino quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực của ma sói,
rồi quyết định. "Không phải là chạy. Chúng ta phải chiến đấu."
Anh rút dao găm từ thắt lưng, chuẩn bị đối mặt. Một trận
chiến kinh hoàng đang bắt đầu, và chỉ có một người có thể sống sót. Bất kể kết
quả ra sao, Ysino biết rằng đây là lúc anh phải đối diện với sự thật – sự thật
về ma sói, và về bản thân mình. Liệu anh có thể sống sót qua cuộc chiến này,
hay sẽ trở thành một phần trong những câu chuyện kinh hoàng mà Rivenholt sẽ kể
lại cho thế hệ sau?
Chương 04: Ánh Sáng Trong Bóng Tối
Ma sói gầm lên, tiếng thét vang vọng qua cả khu rừng như một
cú đấm vào mặt không khí lạnh lẽo. Cơ thể khổng lồ của nó di chuyển như một cơn
lốc, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người và con mồi. Ysino Valen,
với bản năng chiến đấu đã được tôi luyện qua bao nhiêu năm làm thám tử, chỉ kịp
quay lại nhìn Fiona một lần nữa trước khi rút con dao găm từ thắt lưng, sẵn
sàng đối mặt với cái chết.
"Fiona, chạy đi!" anh quát, giọng không mảy may
dao động.
Fiona đứng sững lại, không thể rời mắt khỏi con ma sói đang
lao tới. Đôi mắt đỏ rực của nó lấp lánh như lửa trong bóng tối, chiếc miệng đầy
răng nhọn hớn hở đợi chờ một cuộc tấn công. Cô run rẩy, nhưng rồi, cái nhìn của
Ysino khiến cô không thể rời đi. Cô biết, nếu cô chạy, anh sẽ phải đối mặt một
mình với con quái vật này.
Ysino không có lựa chọn. Dù chỉ có một con dao sắc bén trong
tay, nhưng anh không sợ hãi. Bằng cách sử dụng mỗi bước di chuyển của mình như
một phần của chiến thuật, anh biết rằng nếu không đánh lại con ma sói, họ sẽ
không bao giờ thoát được.
Con ma sói vọt lên, tấn công mạnh mẽ như một cơn lốc. Ysino
xoay người, né tránh cú vồ của nó chỉ trong gang tấc, cảm nhận được hơi thở hôi
hám và mùi máu tanh từ miệng của nó. Anh rút ngắn khoảng cách, lướt qua bên
cạnh con ma sói, và bất ngờ đâm một nhát dao vào một phần mềm trên bụng nó.
Tiếng xé gió, tiếng da thịt bị dao cắt rách vang lên như một
tiếng thét đau đớn. Con ma sói lùi lại một bước, gầm lên trong đau đớn. Nhưng
rồi, nó không chịu bỏ cuộc. Máu từ vết thương nhỏ giọt xuống mặt đất, nhưng
không đủ để làm chậm bước chân của kẻ thù. Đó chỉ là một vết thương nhỏ đối với
nó.
Ysino hít một hơi thật sâu. Anh cần phải suy nghĩ nhanh hơn.
Không thể đánh bại nó bằng cách này được.
“Fiona, ra phía trước!” Ysino hét lên, nhanh chóng lùi lại
và sử dụng sự nhanh nhẹn của mình để giữ khoảng cách với con ma sói. “Lên bờ,
hướng về phía ngôi nhà trong rừng!”
Fiona nhìn vào anh, rồi như hiểu ra, cô quay người và chạy
như điên về phía ngôi nhà gỗ mà họ đã để ý từ trước. Ma sói không hề để mắt đến
cô, mà chỉ tập trung vào Ysino, quyết tâm không tha cho anh. Nhưng Ysino không
thể để Fiona gặp nguy hiểm. Anh phải kéo con ma sói ra khỏi đó, phải dẫn dụ nó
đi nơi khác.
Con ma sói quỳ xuống, một lần nữa lao về phía Ysino. Lần
này, nó áp sát nhanh đến mức Ysino chỉ kịp đẩy mạnh con dao găm ra trước, nhưng
không kịp đâm vào mắt của nó như anh dự định. Thay vào đó, con ma sói chồm lên,
sử dụng móng vuốt sắc nhọn của mình để xé rách lớp áo giáp mà Ysino mặc.
Máu từ lưng anh phun ra, nhưng anh không bỏ cuộc. Quá quen
với đau đớn, Ysino nghiến răng và lập tức xoay người, vung dao lần nữa. Lần
này, nhát dao trúng ngay vào cổ con ma sói. Nó gầm lên một tiếng dài như ai
oán, nhưng vẫn đứng vững.
Ysino cảm thấy sức mạnh của mình bắt đầu kiệt quệ. Nếu tiếp
tục chiến đấu như thế này, anh sẽ không trụ nổi lâu. Nhưng vẫn còn một thứ quan
trọng hơn cả sự sống chết của anh: Phải ngăn chặn con ma sói trước khi nó trở
thành một con ác quỷ thực sự và phá hủy toàn bộ thị trấn.
Con ma sói lao tới lần nữa, nhưng đột ngột nó ngừng lại.
Ysino nhận ra một điều gì đó khác lạ: ánh sáng từ ngôi nhà trong rừng đang
chiếu ra, và trong đó có một bóng người đứng nhìn họ. Một giọng nói lạnh lùng,
đầy bí ẩn vang lên từ trong bóng tối.
“Dừng lại.”
Cả Ysino và con ma sói đều dừng lại trong chốc lát, quay lại
nhìn người đứng trong ánh sáng mờ mờ đó. Một người đàn ông mặc trang phục kỳ
lạ, với mái tóc bạc trắng và đôi mắt đỏ rực, bước ra từ bóng tối. Anh ta có vẻ
như là một người từ thế giới khác, với khí chất lạnh lùng và mạnh mẽ. Đôi mắt
ấy nhìn thẳng vào Ysino, rồi chuyển sang con ma sói.
“Chúng không phải là kẻ thù của ngươi, Ysino Valen,” người
đàn ông nói bằng giọng không cảm xúc. “Cái ngươi đang đối mặt là thử thách. Nó
là một phần trong cuộc chiến của ngươi, một cuộc chiến mà ngươi không thể tránh
khỏi.”
Ysino kinh ngạc nhìn người đàn ông, lòng đầy bối rối. Mọi
thứ đột ngột trở nên phức tạp hơn rất nhiều. "Ngươi là ai?" anh hỏi,
cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Người đàn ông cười nhạt, rồi giơ tay lên. "Ta là người
sẽ dẫn dắt ngươi. Một thám tử như ngươi không thể hiểu hết được trò chơi này
nếu thiếu sự giúp đỡ."
Ngay lúc đó, con ma sói từ từ rút lui, đôi mắt đỏ của nó vẫn
nhìn chằm chằm vào Ysino, như thể chờ đợi điều gì đó.
“Ngươi sẽ phải chọn,” người đàn ông tiếp tục, đôi mắt đỏ như
ngọn lửa nhìn sâu vào linh hồn của Ysino. “Còn quá sớm để ngươi biết tất cả,
nhưng ngươi phải chọn. Là kẻ bảo vệ hay là kẻ tiêu diệt?”
Ysino cảm thấy một cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng. Mọi
thứ xung quanh anh đột ngột trở nên nặng nề và tối tăm. Anh nhìn vào mắt người
đàn ông, cảm nhận một sự thật mà anh không hề mong muốn.
“Chọn cái nào?” Ysino tự hỏi. "Đây là
cuộc chiến không chỉ cho mình, mà là cho tất cả những gì còn lại trong bóng
tối."
Anh biết rằng, từ giờ trở đi, cuộc đời anh sẽ không bao giờ
giống trước nữa. Những quyết định mà anh phải đưa ra sẽ không chỉ ảnh hưởng đến
số phận của mình, mà còn có thể quyết định sự tồn vong của tất cả mọi thứ mà
anh đã từng biết.
Chương 05: Vòng Tròn Bí Mật
Ysino Valen không thể rời mắt khỏi người đàn ông tóc bạc, kẻ
mà sự xuất hiện như đến từ một chiều không gian khác. Cả khu rừng dường như
đông cứng lại, chỉ còn tiếng gió rít qua các cành cây khô cằn. Con ma sói vẫn
đứng yên, như bị trói buộc bởi một sức mạnh vô hình từ người đàn ông kia.
“Ngươi nói cuộc chiến là thử thách của ta, nhưng ngươi thực
sự là ai? Tại sao ngươi lại xuất hiện đúng lúc này?” Ysino lên tiếng, cố giữ
giọng điệu bình tĩnh dù trong lòng đang trào dâng những cảm xúc lẫn lộn.
Người đàn ông cười nhẹ, đôi mắt đỏ rực như soi thấu tâm can
của Ysino. “Ta là Julian Arcane, kẻ giám sát vòng tròn này. Ngươi, Ysino Valen,
đã bị cuốn vào trò chơi từ lâu, nhưng giờ mới chính thức bắt đầu.”
Ysino nhíu mày. Anh không tin tưởng bất kỳ ai dễ dàng, đặc
biệt là những kẻ mang dáng vẻ bí ẩn và quyền năng. “Vòng tròn? Trò chơi? Ý
ngươi là gì?”
Julian bước chậm rãi về phía anh, từng lời nói như găm thẳng
vào tâm trí: “Ngươi nghĩ ma sói chỉ là một lời đồn thổi? Sai rồi. Chúng là một
phần của một cuộc thí nghiệm cổ xưa, một lời nguyền được kích hoạt khi mặt
trăng máu xuất hiện. Thị trấn Rivenholt là một mắt xích trong kế hoạch lớn hơn
ngươi tưởng.”
Ysino cảm giác như mọi thứ bắt đầu xoay quanh mình.
"Vậy ta là gì trong kế hoạch này? Chỉ là một con tốt thí sao?"
“Không,” Julian đáp, giọng nghiêm nghị hơn. “Ngươi là trung
tâm. Một thợ săn, một người được chọn. Nhưng ngươi cũng có thể trở thành kẻ săn
mồi, nếu ngươi không lựa chọn đúng.”
Ngay lúc đó, con ma sói gầm lên một tiếng, phá tan sự im
lặng. Julian giơ tay, và một vòng sáng kỳ lạ xuất hiện dưới chân con ma sói,
khóa chặt nó tại chỗ. Anh quay lại nhìn Ysino, đôi mắt lạnh lùng: “Câu hỏi
không phải là ngươi có thể sống sót hay không, mà là ngươi có thể tìm ra ai là
kẻ đứng sau tất cả trước khi mọi thứ sụp đổ.”
Fiona, nãy giờ đứng nép sau một thân cây, không thể chịu nổi
sự căng thẳng. Cô bước ra, giọng run rẩy: “Nếu Ysino là thợ săn, vậy tại sao
anh ấy lại không có sức mạnh như ngươi? Làm sao chúng tôi đối đầu với những con
quái vật này?”
Julian nhìn Fiona, ánh mắt thoáng chút thương hại. “Sức mạnh
không chỉ nằm ở cơ bắp hay phép thuật. Nó nằm trong sự thật, trong trí óc và ý
chí của con người. Ysino, ngươi đã bắt đầu tìm hiểu, và ngươi sẽ sớm thấy rằng
sức mạnh thật sự đến từ việc nhìn thấu được những điều mà kẻ khác không thể.”
Rồi Julian đưa cho Ysino một vật. Đó là một chiếc vòng cổ
bằng bạc, ở giữa khắc hình một biểu tượng mặt trăng cùng những dòng chữ cổ.
“Đây là chìa khóa để ngươi nhìn thấy sự thật. Nó sẽ giúp ngươi đối mặt với bóng
tối trong chính mình.”
Ysino nhận lấy chiếc vòng, cảm giác một luồng hơi lạnh chạy
dọc cánh tay. “Vậy ta cần làm gì tiếp theo?”
Julian chỉ tay về phía bóng tối của khu rừng: “Tìm ra kẻ đã
triệu hồi lời nguyền. Hắn là một trong số các cư dân ở Rivenholt, một kẻ mà mặt
nạ che giấu sự thật. Nhưng hãy nhớ, không phải mọi thứ ngươi nhìn thấy đều là
sự thật. Hãy để trực giác dẫn đường.”
Trở lại thị trấn Rivenholt, Ysino và Fiona rơi vào một cuộc
điều tra không tưởng. Họ lần mò qua những manh mối mà các vụ án mạng trước để
lại. Từ nhà của bà Mary, người phụ nữ bị giết, Ysino tìm thấy một cuốn nhật ký
cũ. Trong đó, bà Mary viết về những buổi họp bí mật của một nhóm người trong
thị trấn, nơi mà họ thực hiện các nghi lễ kỳ lạ dưới ánh trăng.
“Đây rồi,” Ysino nói, lật trang giấy cuối cùng, nơi bà Mary
ghi lại ngày bà cảm thấy bị theo dõi. “Một nhóm gọi là Vòng Tròn Máu. Có
lẽ họ chính là chìa khóa của mọi chuyện.”
Fiona nhíu mày, lướt qua các dòng chữ. “Vậy họ là ai? Là
những kẻ triệu hồi ma sói? Hay còn gì tệ hơn?”
Ysino không trả lời ngay. Trong tâm trí anh, những hình ảnh
về Julian, ma sói, và những lời đồn thổi trong thị trấn đan xen như một mạng
nhện. Anh biết rằng để tìm ra kẻ đứng sau tất cả, anh phải tìm đến trung tâm
của vòng tròn này – nơi mà bóng tối thực sự ngự trị.
“Fiona, đêm nay chúng ta sẽ quay lại khu rừng. Và lần này,
chúng ta phải tìm ra sự thật.”
Nhưng trong sâu thẳm, Ysino không thể ngừng tự hỏi: Liệu
anh có thể vượt qua bóng tối trong chính mình, hay anh sẽ trở thành một phần
của nó?
Chương 06: Dạ Hội Dưới Trăng Máu
Đêm đó, Ysino Valen và Fiona trở lại khu rừng u ám, nơi
Julian đã xuất hiện. Nhưng lần này, ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời lại
mang sắc đỏ đậm của máu, tạo ra một bầu không khí rùng rợn chưa từng có. Bóng
tối như nuốt chửng mọi thứ, chỉ để lại những tiếng xào xạc từ gió lùa qua cành
cây khô.
Ysino chạm tay vào chiếc vòng cổ bạc mà Julian đưa cho. Ánh
sáng mờ nhạt từ nó phát ra, tựa như một ngọn đèn le lói giữa bóng tối bao trùm.
Anh cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí: mùi máu, sự tĩnh lặng chết
chóc, và một cảm giác như có hàng trăm ánh mắt đang dõi theo từng bước đi của
họ.
“Ngươi chắc đây là lối đi đúng chứ?” Fiona khẽ hỏi, giọng
run rẩy.
Ysino không trả lời ngay. Anh cẩn thận lật lại những manh
mối trong đầu mình. Cuốn nhật ký của bà Mary có nhắc đến một nơi được gọi là Dạ
Hội Trăng Máu, nơi những kẻ trong Vòng Tròn Máu tụ họp để thực hiện
các nghi lễ. Tất cả các vụ mất tích gần đây đều dẫn về một điểm chung: họ đều
xảy ra vào đêm trăng máu.
“Chúng ta đang đến gần,” anh đáp, ánh mắt kiên định.
Họ tiếp tục đi sâu hơn vào rừng. Đột nhiên, một âm thanh
vang lên từ phía trước – tiếng cười kỳ dị và tiếng ngâm nga như một bài tụng
kinh quái gở. Ysino ra hiệu cho Fiona dừng lại, rồi họ chậm rãi tiến tới, nép
mình sau một bụi cây.
Trước mặt họ, một khung cảnh kinh hoàng hiện ra: một nhóm
người mặc áo choàng đen đứng thành vòng tròn xung quanh một bàn thờ đá lớn.
Trên bàn thờ là một cơ thể người bị trói chặt, bất động, với đôi mắt mở trừng
trừng trong nỗi sợ hãi tột cùng. Một ngọn lửa màu xanh ma quái bập bùng giữa
vòng tròn, chiếu sáng những khuôn mặt ẩn giấu sau những chiếc mặt nạ kỳ dị.
“Là họ,” Fiona thì thầm, cố giữ giọng không run rẩy. “Vòng
Tròn Máu.”
Ysino gật đầu. Nhưng anh không chỉ nhìn thấy những kẻ đeo
mặt nạ. Bên cạnh bàn thờ, một bóng hình khổng lồ lù lù hiện ra trong ánh sáng
xanh. Một con ma sói khác, lớn hơn con mà họ từng đối đầu, đứng gầm gừ như thể
bảo vệ những kẻ đang tụng kinh.
“Chúng ta không thể lao vào được,” Ysino thì thầm. “Chúng ta
cần biết họ đang làm gì và tại sao.”
Fiona lặng lẽ gật đầu, cố giữ bình tĩnh. Họ quan sát từ xa,
lắng nghe từng lời tụng kinh vang vọng.
“Nguyền rủa máu sói, hãy mở cánh cửa đến bóng tối. Đêm nay,
kẻ được chọn sẽ trỗi dậy, và lời nguyền sẽ được hoàn tất!”
Lời nói đó làm Ysino lạnh sống lưng. "Kẻ được
chọn?" Anh tự hỏi.
Julian từng nói rằng lời nguyền này không chỉ là một trò
chơi đơn giản. Nó là một nghi lễ để triệu hồi sức mạnh cổ xưa, và rõ ràng, họ
đang tìm kiếm kẻ nào đó để hoàn thành nghi lễ này. Nhưng ai là kẻ được chọn? Và
tại sao?
Đột nhiên, một trong những kẻ đeo mặt nạ bước lên bàn thờ,
giơ cao một con dao bạc. Hắn bắt đầu đọc những dòng chữ kỳ lạ, rồi đâm thẳng
xuống cơ thể người trên bàn thờ. Một tiếng hét vang lên, khiến Fiona giật mình
suýt hét theo.
Ngọn lửa xanh bùng lên dữ dội, và cả khu rừng như rung
chuyển. Con ma sói gầm lên, lao vào giữa vòng tròn, như thể nó bị kiểm soát bởi
sức mạnh từ nghi lễ. Nhưng điều khiến Ysino bất ngờ hơn cả là ánh sáng từ chiếc
vòng cổ của anh bất ngờ sáng rực lên, phản ứng mãnh liệt với nghi lễ đang diễn
ra.
“Chiếc vòng cổ…” Fiona nhìn chằm chằm. “Nó đang phản ứng với
cái gì đó!”
Ysino cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên ngực anh,
nhưng anh không dừng lại. Anh biết, nếu không hành động ngay, tất cả sẽ quá
muộn. Anh rút con dao găm từ thắt lưng, ra hiệu cho Fiona giữ im lặng, rồi
nhanh chóng lao về phía vòng tròn.
Tiếng bước chân của anh vang lên giữa sự hỗn loạn. Những kẻ
trong vòng tròn quay lại, kinh ngạc trước sự xuất hiện của anh. Con ma sói ngay
lập tức gầm lên, lao về phía Ysino như một tia chớp.
Nhưng lần này, Ysino không lùi bước. Anh giơ cao chiếc vòng
cổ, và nó phát ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ. Con ma sói khựng lại, gào thét
trong đau đớn khi ánh sáng chạm vào nó, như thể đó là thứ duy nhất có thể tổn
thương nó.
“Chuyện gì đang xảy ra?!” một trong những kẻ đeo mặt nạ hét
lên, hoảng loạn.
“Các ngươi đang triệu hồi thứ gì đó vượt ngoài tầm kiểm
soát!” Ysino gầm lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh. “Kẻ nào đứng đầu trong các
ngươi, hãy lộ diện!”
Nhưng trước khi anh có câu trả lời, ánh sáng từ chiếc vòng
cổ bất ngờ biến mất. Con ma sói hồi phục, gầm lên và lao vào anh một lần nữa.
Ysino cảm thấy mình bị đẩy ngã mạnh xuống đất. Con ma sói
đứng trên anh, hàm răng sắc nhọn chỉ cách cổ anh vài centimet. Nhưng trước khi
nó kịp ra đòn, một tiếng hét vang lên:
“Ngừng lại!”
Julian xuất hiện, lần này không còn vẻ lãnh đạm thường ngày.
Anh giơ tay, và một vòng tròn ma thuật khác bao trùm con ma sói, kéo nó lùi
lại.
“Ngươi không thể chết bây giờ, Ysino,” Julian nói, đôi mắt
đỏ rực nhìn chằm chằm vào anh. “Ngươi chưa tìm ra sự thật. Và sự thật chính là
chìa khóa để phá vỡ lời nguyền này.”
Julian quay sang những kẻ đeo mặt nạ, nụ cười lạnh lẽo hiện
lên. “Trò chơi của các ngươi sắp kết thúc rồi.”
Ysino đứng dậy, lồng ngực đau nhói nhưng ánh mắt không hề
nao núng. Anh biết rằng mình đã chạm vào một tầng sâu hơn của bí ẩn. Và anh
cũng biết rằng, câu trả lời cuối cùng chỉ nằm ở một nơi: kẻ đứng đầu Vòng
Tròn Máu.
Đêm nay, anh đã nhìn thấy bóng tối thực sự. Nhưng điều khiến
anh kinh hãi nhất là câu hỏi dường như không có lời giải: Ai là ma sói thật
sự?
Chương 07: Mặt Nạ Rơi Xuống
Sau khi Julian kịp thời can thiệp, Ysino Valen và Fiona rời
khỏi khu rừng trong cơn hỗn loạn. Những kẻ trong Vòng Tròn Máu bị đánh
tan, nhưng họ chắc chắn rằng đây chỉ là tạm thời. Câu hỏi còn vang vọng trong
đầu Ysino: Kẻ nào là ma sói thật sự? Và ai là kẻ đứng sau tất cả?
Họ trở lại quán trọ trong thị trấn Rivenholt, nơi giờ đây
không còn yên bình như trước. Người dân thì thầm về những vụ mất tích kỳ lạ,
ánh mắt đầy sợ hãi khi bóng tối phủ xuống. Ysino nhìn quanh, cảm nhận được sự
bất an bao trùm mọi ngõ ngách.
“Tối nay, chúng ta cần tập hợp các manh mối,” Ysino nói với
Fiona khi họ bước vào phòng. “Mỗi người trong thị trấn này đều có thể liên
quan. Chúng ta không thể tin tưởng bất kỳ ai.”
Fiona gật đầu, ánh mắt lộ vẻ kiên quyết. Cô không còn là cô
gái nhút nhát khi mới gặp Ysino. Giờ đây, cô đã là một người bạn đồng hành đáng
tin cậy, dù sự sợ hãi vẫn hiện hữu trong ánh mắt.
Cuộc Điều Tra Bắt Đầu
Ysino và Fiona quyết định chia nhau tìm hiểu thêm về những
người dân trong thị trấn. Fiona chọn đến thăm nhà của bà Dorothy – người phụ nữ
già luôn kín tiếng nhưng có vẻ biết nhiều điều. Trong khi đó, Ysino đến quán
rượu trung tâm, nơi thường là nơi tụ tập của những người đàn ông trong thị
trấn.
Ysino ghi nhớ từng chi tiết. Nhà thờ cũ và gia đình
Brannigan – hai mảnh ghép mới trong bức tranh đầy rẫy bí ẩn.
Fiona quay lại với một gương mặt đầy nghi ngờ. “Bà Dorothy
kể rằng bà Mary từng là thành viên của một hội kín trong thị trấn. Chính bà ấy
đã rời bỏ hội đó khi phát hiện họ thực hiện các nghi lễ cổ xưa. Nhưng điều kỳ
lạ là, bà ấy không bao giờ nói rõ tên các thành viên khác. Họ đều đeo mặt nạ
trong các buổi họp.”
Ysino cảm nhận một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Hội kín,
mặt nạ, nghi lễ cổ xưa – tất cả đều liên kết với những gì anh đã chứng kiến
trong rừng. Nhưng anh cần bằng chứng, thứ có thể dẫn anh đến kẻ cầm đầu.
Một Cuộc Chạm Trán Đầy Nguy
Hiểm
Đêm xuống, thị trấn chìm trong màn sương mờ ảo. Ysino và
Fiona quyết định đến nhà thờ cũ, nơi được nhắc đến tại quán rượu. Đây là một
tòa nhà đổ nát, nằm giữa một khu đất hoang vắng. Cửa chính bị khóa chặt, nhưng
Ysino dễ dàng phá vỡ ổ khóa bằng con dao găm của mình.
Bên trong, mọi thứ đều phủ đầy bụi, nhưng vẫn còn dấu vết
của sự hiện diện gần đây – nến cháy dở, sách cũ bị lật tung, và trên tường,
những ký hiệu kỳ lạ khắc bằng máu khô. Fiona lùi lại, nắm chặt tay Ysino.
“Chúng ta không nên ở đây…”
Ysino tiến gần đến một cuốn sách đặt trên bục gỗ. Đó là một
cuốn kinh cổ, với những trang giấy vàng úa ghi chép bằng ngôn ngữ mà anh không
thể đọc được. Nhưng có một bức ảnh rơi ra từ giữa cuốn sách – một bức ảnh nhóm
người, tất cả đều đeo mặt nạ.
“Đây chính là hội kín,” anh thì thầm. “Nhưng khuôn mặt của
họ… không thể nhận ra được.”
Ysino nắm chặt dao găm, sẵn sàng đối mặt. “Ngươi là ai? Và
ngươi có liên quan gì đến những gì đang diễn ra trong thị trấn này?”
Người kia không trả lời, chỉ giơ tay lên. Ngay lập tức, một
cơn gió mạnh quét qua, thổi tắt toàn bộ ngọn nến. Trong bóng tối, Ysino nghe
thấy tiếng cười quái dị, và sau đó là tiếng gầm rú – một con ma sói xuất hiện,
lao thẳng về phía họ.
Ysino không kịp suy nghĩ nhiều. Anh đẩy Fiona ra sau, đối
mặt với con ma sói. Chiếc vòng cổ bạc của anh lại phát sáng, làm con quái vật
chững lại trong chốc lát. Nhưng lần này, ánh sáng yếu hơn, như thể sức mạnh của
chiếc vòng đang cạn kiệt.
Fiona hét lên: “Ysino! Chúng ta không thể đánh bại nó!”
“Chạy đi!” anh gầm lên, cố gắng cản đường con ma sói. Nhưng
khi anh nghĩ rằng đây có thể là hồi kết, một ánh sáng mạnh mẽ bất ngờ bao phủ
căn phòng.
Julian xuất hiện lần nữa, lần này với vẻ nghiêm trọng hơn.
Anh giơ tay, tạo ra một vòng tròn phép thuật, nhốt con ma sói lại. Nhưng thay
vì tiêu diệt nó, Julian nhìn thẳng vào Ysino, giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Ngươi đã gần chạm đến sự thật. Nhưng để sống sót, ngươi
phải trả lời câu hỏi: Ngươi sẽ tin ai, và ai thực sự là kẻ thù của ngươi?”
Câu hỏi đó vang vọng trong đầu Ysino khi ánh sáng mờ dần, để
lại một căn phòng trống rỗng, và một cảm giác không thể gạt bỏ: Kẻ đứng sau
mọi chuyện có thể là một trong số họ… hoặc chính anh.
Chương 08: Lời Thì Thầm Từ Bóng Tối
Sau khi Julian biến mất cùng với con ma sói, căn nhà thờ cũ
trở nên im lặng đến đáng sợ. Ysino Valen thở dốc, nắm chặt con dao găm vẫn còn
dính máu khô. Fiona đứng cạnh anh, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhìn xoáy sâu vào
những biểu tượng khắc trên tường.
“Julian đang chơi trò gì vậy?” Fiona cất tiếng, giọng khàn
đặc. “Hắn cứu chúng ta, nhưng hắn cũng không bao giờ nói rõ ý định của mình.”
Ysino không trả lời ngay. Thay vào đó, anh nhặt bức ảnh từ
cuốn kinh cổ trên bục gỗ, ngón tay lần theo hình dáng mờ nhạt của những kẻ đeo
mặt nạ trong ảnh. Anh cảm thấy như đang cầm trên tay một chìa khóa dẫn đến sự
thật, nhưng vẫn thiếu một mảnh ghép quan trọng.
“Julian biết nhiều hơn những gì hắn nói,” Ysino đáp, ánh mắt
ánh lên vẻ kiên định. “Nhưng để hắn lộ mặt thật, chúng ta cần tiến thêm một
bước. Và bước tiếp theo… chính là gia đình Brannigan.”
Bí Mật Của Gia Đình Brannigan
Sáng hôm sau, Ysino và Fiona đến biệt thự của nhà Brannigan.
Đó là một tòa nhà lớn với lối kiến trúc cổ kính, bao quanh bởi hàng cây cổ thụ
khẳng khiu như những bàn tay gớm ghiếc chĩa lên trời. Cánh cổng sắt cao lớn
nặng nề khép hờ, nhưng không có ai đứng gác.
“Đây là nhà của họ sao?” Fiona thì thầm. “Không giống một
ngôi nhà của người sống.”
Ysino im lặng, đôi mắt không ngừng quan sát. Anh nhận ra sự
vắng lặng kỳ lạ trong không gian – không có chim chóc, không có tiếng gió xào
xạc. Tất cả như ngưng đọng lại, chờ đợi một điều gì đó kinh hoàng xảy ra.
Khi bước vào bên trong, họ được chào đón bởi bà quản gia già
– một người phụ nữ cao gầy với làn da nhăn nheo, ánh mắt sắc lạnh như dao cạo.
“Các vị muốn gì?” bà cất giọng khàn khàn, vẻ mặt không giấu
nổi sự đề phòng.
Ysino bước lên, ánh mắt điềm tĩnh nhưng không kém phần sắc
sảo. “Chúng tôi đang điều tra những vụ mất tích trong thị trấn. Và chúng tôi
tin rằng gia đình Brannigan biết điều gì đó.”
Bà quản gia cười khẩy, đôi môi mỏng mím lại. “Gia đình
Brannigan không liên quan gì đến những chuyện hoang đường đó. Nhưng nếu các vị
muốn gặp ngài Edward Brannigan, tôi sẽ đưa các vị vào.”
Fiona nắm chặt tay Ysino khi họ theo chân bà quản gia đi qua
hành lang dài hun hút. Hai bên là những bức tranh cũ kỹ với những đôi mắt như
dõi theo từng bước đi của họ.
Gặp Gỡ Edward Brannigan
Edward Brannigan là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ
thanh lịch nhưng có điều gì đó rất đáng ngờ trong ánh mắt. Ông ngồi trên chiếc
ghế bành lớn trong phòng khách, xung quanh là những tủ sách đầy ắp sách cổ.
“Chào mừng các vị,” ông nói, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lẽo.
“Tôi nghe nói các vị đang điều tra chuyện ma sói. Thật thú vị.”
Ysino không vòng vo. “Ngài biết về Vòng Tròn Máu,
đúng không? Và cả những nghi lễ họ thực hiện?”
Edward hơi nhướng mày, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. “Tôi
không biết các vị đang nói gì. Gia đình tôi không dính dáng đến những chuyện mê
tín dị đoan đó. Nhưng tôi phải nói rằng… trăng máu khiến thị trấn này trở nên
rất đặc biệt.”
Fiona siết chặt tay áo Ysino, thì thầm: “Ông ta đang nói
dối. Tôi cảm nhận được.”
Ysino gật đầu, nhưng anh không muốn vạch trần Edward quá
sớm. Thay vào đó, anh tiếp tục thăm dò. “Ngài có biết về nhà thờ cũ không? Tại
sao người ta lại sợ nó đến vậy?”
Edward cười khẩy, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. “Nhà thờ
đó là một vết nhơ của thị trấn. Những kẻ mê tín đã dùng nó để thực hiện những
nghi lễ cổ xưa. Nhưng đó là chuyện của quá khứ. Giờ đây, nó chỉ là một đống đổ
nát không hơn không kém.”
Ysino cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Lời
nói của Edward chứa đựng một sự dối trá tinh vi, nhưng anh không thể ngay lập
tức tìm ra bằng chứng.
“Cảm ơn ngài,” Ysino nói, đứng dậy. “Nhưng chúng tôi sẽ còn
quay lại.”
Edward chỉ mỉm cười, ánh mắt theo dõi họ rời khỏi phòng như
một con sói đang quan sát con mồi.
Lời Cảnh Báo Từ Bóng Tối
Trên đường trở về, Ysino và Fiona trò chuyện về những gì họ
vừa chứng kiến. Nhưng khi họ đi ngang qua khu chợ vắng, một bóng người bất ngờ
xuất hiện trước mặt. Đó là Julian, lần này không còn vẻ bí hiểm mà tràn đầy sự
nghiêm trọng.
“Các ngươi đang chơi với lửa,” Julian nói, giọng sắc lạnh.
“Edward Brannigan không chỉ là một quý tộc. Hắn là kẻ nguy hiểm nhất mà các
ngươi từng đối mặt.”
“Ngươi đang nói gì?” Ysino gằn giọng. “Edward liên quan thế
nào đến ma sói và Vòng Tròn Máu?”
Julian lắc đầu. “Ta không thể nói hết. Nhưng nếu các ngươi
muốn biết sự thật… hãy chuẩn bị đối mặt với nỗi sợ lớn nhất của mình. Và nhớ:
không phải tất cả mọi thứ đều như vẻ bề ngoài.”
Trước khi Ysino kịp hỏi thêm, Julian biến mất vào bóng tối,
để lại một khoảng lặng chết chóc.
Fiona nhìn anh, đôi mắt đầy hoang mang. “Chúng ta có thể tin
hắn không?”
Ysino siết chặt tay, ánh mắt kiên định. “Chúng ta không có
lựa chọn nào khác.”
Và rồi, trong bóng tối, tiếng tru dài của một con sói vang
lên, xé tan màn đêm. Trò chơi đã thực sự bắt đầu.
Chương 09: Những Mảnh Ghép Mất Tích
Sáng hôm sau, Ysino và Fiona không còn thấy bóng dáng của
Julian nữa. Những lời cảnh báo của anh vẫn vang vọng trong đầu Ysino, như một
hồi chuông cảnh tỉnh. Thị trấn Rivenholt chìm trong im lặng, nhưng mọi thứ xung
quanh đều có vẻ như đang chuẩn bị nổ tung. Sự thật càng lúc càng mơ hồ, và mỗi
manh mối mà họ nắm bắt được lại dẫn họ đến một vực thẳm sâu hơn.
“Chúng ta phải tìm được cách để vào trong khu hầm của nhà
Brannigan,” Ysino nói, mắt anh lướt qua tấm bản đồ cũ mà họ đã lấy từ thư viện
thị trấn. Tấm bản đồ này được cho là dẫn đến một khu vực bí mật dưới lòng đất
của gia đình Brannigan – nơi mà Julian từng nói đến.
Fiona nhìn anh, giọng cô không giấu được sự lo lắng. “Nếu
như mọi thứ đều được bảo vệ như vậy, liệu chúng ta có thể vào được không? Và
nếu có, chúng ta sẽ tìm thấy cái gì?”
Ysino mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười của anh không trọn vẹn.
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Những gì chúng ta tìm thấy dưới đó sẽ là
câu trả lời cho mọi chuyện.”
Kế Hoạch Đột Nhập
Chiều hôm đó, sau khi đêm dần buông xuống, Ysino và Fiona
quyết định hành động. Gia đình Brannigan gần như không bao giờ ra ngoài vào ban
đêm, và vì vậy đây là cơ hội duy nhất để họ có thể tiếp cận khu vực hầm bí mật
mà không bị phát hiện.
Ysino quan sát khu vườn xung quanh biệt thự Brannigan từ một
vị trí ẩn nấp gần cổng sắt. Bóng tối bao phủ toàn bộ khu vườn, những cành cây
quấn lấy nhau như những cái tay ma quái, khiến không khí nơi đây trở nên ngột
ngạt và bí hiểm.
“Chúng ta sẽ vào từ cửa sau,” Ysino thì thầm, ánh mắt anh
sắc như dao. “Đó là nơi ít người chú ý. Hầm chứa của gia đình Brannigan nằm
ngay dưới phòng bếp.”
Fiona gật đầu. Cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn khi
nghĩ đến những gì có thể đang chờ đợi họ trong bóng tối của khu hầm.
Họ tiến vào khu vườn trong sự im lặng tuyệt đối, mỗi bước đi
đều tính toán kỹ lưỡng. Cả hai như những bóng ma, lẩn trốn trong đêm tối, tiếp
cận cánh cửa sau của biệt thự. Ysino đưa tay lên, khẽ vặn ổ khóa của cửa. Bất
ngờ, cửa mở ra mà không phát ra một tiếng động.
Vào trong, mọi thứ đều tĩnh lặng, không có ai xung quanh. Họ
đi qua hành lang rộng lớn với những bức tranh cổ trên tường, tiến về phía phòng
bếp.
Khi họ đến gần cửa bếp, Ysino khẽ nhấn vào một viên gạch
lỏng lẻo dưới sàn. Một tiếng cọt kẹt vang lên, và ngay lập tức, một cánh cửa bí
mật mở ra, dẫn họ vào một cầu thang hẹp và tối tăm.
Khám Phá Kinh Hoàng
Bước vào lòng đất, không khí trở nên lạnh lẽo và nặng nề.
Mỗi bước đi của họ dường như khiến tiếng vang vọng lại càng rõ hơn trong không
gian tĩnh mịch. Cả khu hầm dưới đất này giống như một mê cung với những lối đi
chằng chịt, đậm chất bí ẩn. Các bức tường được khắc những ký tự lạ mà Ysino
không thể đọc, mặc dù anh cảm nhận được một thứ gì đó đầy quyền lực và tà ác.
“Cẩn thận,” Ysino thì thầm, ánh mắt cảnh giác khi đi phía
trước. “Chúng ta không thể biết được điều gì đang chờ đợi ở đây.”
Họ di chuyển một lúc, cho đến khi đến một căn phòng lớn,
chứa đầy những bức tranh và vật dụng kỳ quái. Một bàn thờ bằng đá đen được dựng
giữa phòng, trên đó có những đồ vật mà Ysino nhận ra là các vật phẩm dùng trong
các nghi lễ cổ xưa – một chiếc cốc bạc đựng máu khô, một ngọn nến đã cháy tắt,
và những cuốn sách cổ dày, từng trang giấy đầy bí ẩn.
Fiona bước đến gần một cuốn sách mở trên bàn. Cô lướt qua
những dòng chữ kỳ lạ mà Ysino không thể đọc được, nhưng lại cảm thấy một sự đe
dọa ngấm ngầm tỏa ra từ chúng.
“Đây là gì?” Fiona hỏi, giọng cô run rẩy.
Ysino tiến lại gần, nhìn vào cuốn sách. Anh nhận ra đó là
một cuốn sách về các nghi lễ ma quái – một thứ mà anh từng nghe qua trong những
câu chuyện cổ xưa, nơi ma sói và những sinh vật huyền bí bị triệu hồi để phục
vụ cho những mục đích đen tối.
Ngay khi anh đang xem xét các trang sách, một tiếng động kỳ
lạ vang lên từ phía sau họ. Họ quay lại, chỉ kịp thấy một bóng đen lao đến.
Bóng người ấy nhanh chóng xé rách bóng tối, hiện ra trong
ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn duy nhất trong phòng. Đó là một người đàn ông, nhưng
không phải Edward Brannigan. Hắn ta mặc một chiếc áo choàng đen dài, khuôn mặt
bị che khuất bởi một chiếc mặt nạ bạc sáng loáng.
“Các ngươi không nên ở đây,” hắn nói, giọng nói trầm và lạnh
lẽo. “Và các ngươi sẽ phải trả giá vì đã biết quá nhiều.”
Ysino lập tức rút dao găm từ thắt lưng, sẵn sàng chiến đấu.
“Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?”
Người đàn ông không đáp, thay vào đó, hắn nâng tay lên, và
ngay lập tức, ánh sáng trong phòng bắt đầu mờ dần, như thể bị hút vào một lực
lượng vô hình. Cả không gian chao đảo, và trong bóng tối, tiếng rít của những
sinh vật ma quái bắt đầu vang lên.
Fiona hét lên: “Chạy đi, Ysino!”
Nhưng Ysino không thể bỏ cuộc. Cảm giác nguy hiểm dâng lên
trong anh, và trước khi hắn kịp làm gì, Ysino lao về phía bóng tối, đâm mạnh
con dao găm vào nơi hắn đứng.
Một tiếng động lớn vang lên. Hắn đổ gục xuống, nhưng không
chết. Mặt nạ của hắn rơi ra, để lộ một khuôn mặt mà Ysino chưa bao giờ tưởng
tượng ra – đó là Edward Brannigan.
Trái tim Ysino thắt lại. Tất cả chỉ là một cái bẫy.
Khi hắn ngã xuống, Ysino nhìn thấy một thứ còn khủng khiếp
hơn – dấu vết ma sói trên cơ thể của Edward Brannigan. Từng mảnh ghép đã được
lắp lại, và Ysino giờ đây đã có câu trả lời: Kẻ đứng sau tất cả, kẻ thao túng
mọi sự kiện trong thị trấn Rivenholt, chính là Edward Brannigan – và hắn
không phải là con người.
Hắn là ma sói.
Chương 10: Hồi Sinh Và Tổ Chức Bí Ẩn
Ysino đứng sững lại, tay vẫn nắm chặt con dao găm. Chỉ một
khoảnh khắc, anh không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Edward
Brannigan, người đàn ông mà anh từng nghĩ là một quý tộc thâm trầm và lạnh
lùng, giờ lại là một sinh vật ma sói. Mọi thứ dường như vỡ tan thành từng mảnh
vỡ, và anh không biết liệu mình có thể giữ vững tinh thần trong hoàn cảnh này.
“Đúng như ta đã nghĩ,” Edward thều thào, đôi mắt trở nên đỏ
rực như ngọn lửa. “Các ngươi cuối cùng cũng hiểu. Nhưng các ngươi không thể
ngăn cản được tôi.”
Fiona đứng lùi lại, gương mặt cô trắng bệch, đôi mắt hoảng
sợ nhìn vào cơ thể đang dần biến đổi của Edward. Đầu tiên là da hắn, nhanh
chóng trở nên nhợt nhạt và rồi dần dần phủ lớp lông dày. Các móng tay của hắn
dài ra, giống như vuốt của một con thú hung tợn.
“Làm sao có thể?” Fiona thì thầm, vẻ mặt không dám tin vào
mắt mình.
Ysino không trả lời. Anh chỉ tập trung vào chuyển động của
Edward, nhận ra rằng mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát. Thực tế, không chỉ
Edward mà cả thị trấn này đều đã bị lôi kéo vào một cái bẫy chết người. Và giờ
đây, Ysino không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với con sói này.
“Ngươi không thể thoát được đâu,” Ysino nói với một giọng
lạnh lùng, đồng thời vung dao găm trong tay. “Cả ngươi lẫn tất cả những gì
ngươi đã tạo ra.”
Edward cười khẩy, tiếng cười của hắn vang vọng trong căn
phòng tối tăm. “Các ngươi không hiểu. Tôi không chỉ là một ma sói. Tôi là người
lãnh đạo của Vòng Tròn Máu – tổ chức bí ẩn đã điều khiển tất cả các sự
kiện ở đây. Ngươi tưởng rằng chỉ một con ma sói là đáng sợ? Hãy nhìn vào những
gì ta đã xây dựng.”
Ysino cảm nhận một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Vòng
Tròn Máu – tổ chức mà Julian đã nhắc đến. Đây không phải là một sự trùng
hợp. Mọi thứ liên quan đến sự mất tích, những nghi lễ và cả những sinh vật quái
dị trong thị trấn đều bắt nguồn từ cái tổ chức này.
“Ngươi định làm gì?” Ysino hỏi, không để lộ sự sợ hãi.
“Ngươi muốn giết chúng ta, hay ngươi có âm mưu gì khác?”
Edward tiếp tục cười, nhưng nụ cười của hắn càng lúc càng
trở nên ghê tởm. “Ta sẽ không giết các ngươi… ít nhất là chưa. Nhưng nếu các
ngươi muốn sống sót, các ngươi phải hiểu rằng các ngươi chỉ là những quân cờ
trong một trò chơi lớn hơn. Vòng Tròn Máu sẽ không bao giờ để các ngươi phá
hoại kế hoạch của chúng.”
Một tiếng động lớn vang lên phía sau, và ngay lập tức, Ysino
và Fiona quay lại. Từ bóng tối, một nhóm người xuất hiện, tất cả đều mặc áo
choàng đen, khuôn mặt không thể nhìn rõ. Những kẻ này dường như xuất hiện từ
bóng tối, giống như những bóng ma không thể chạm vào. Từng người bước ra từ
những khu vực tối om như thể không hề có trọng lực.
“Những kẻ này…” Fiona nói trong sự kinh hãi.
“Đúng,” Ysino thầm thì. “Đây chính là những người mà Julian
đã cảnh báo chúng ta về Vòng Tròn Máu. Những kẻ điều khiển cả một thị
trấn mà không ai hay biết.”
Edward không còn giữ thái độ điềm tĩnh nữa. Hắn tiến về phía
họ, đôi mắt đỏ rực như muốn thiêu cháy mọi thứ. “Các ngươi nghĩ rằng mình có
thể đánh bại tổ chức này sao? Chúng ta đã đứng trên sự sống và cái chết quá lâu
rồi. Và giờ là lúc ta giải quyết các ngươi.”
Bỗng dưng, những kẻ bí ẩn kia bắt đầu tiến lại gần. Họ không
nói một lời nào, nhưng từng bước đi của họ như đang kéo cả căn phòng vào bóng
tối tăm tồi tệ hơn. Ysino cảm nhận được sự đe dọa đang gia tăng theo từng giây.
“Fiona,” Ysino thì thầm, giọng cương quyết. “Chạy đi. Ta sẽ
đối phó với hắn.”
Fiona nhìn anh, sự lo sợ rõ ràng trên khuôn mặt. “Nhưng nếu
như…”
“Không có nếu như nào cả!” Ysino cắt ngang. “Đi đi! Cứu lấy mình.”
Fiona không còn cách nào khác, cô quay người chạy ra khỏi
căn phòng, nhưng trước khi đi, cô dừng lại một giây nhìn anh. Ánh mắt cô chứa
đầy sự biết ơn và sợ hãi.
Ysino nhìn theo bóng cô cho đến khi cô khuất hẳn. Trong
khoảnh khắc ấy, một luồng khí lạnh bao phủ cả không gian, và anh nhận ra mình
đã hoàn toàn bị đẩy vào thế giới mà không có đường thoát.
Cuộc Đối Mặt Cuối Cùng
Bây giờ, chỉ còn lại Ysino và Edward trong căn phòng tối mù.
Các thành viên của Vòng Tròn Máu đã rút lui, để lại hai kẻ đối đầu trong
không gian trống trải. Cảm giác căng thẳng dâng lên, như một trận chiến sẽ
quyết định tất cả.
Edward không còn vẻ lạnh lùng như trước. Hắn đã hoàn toàn
chuyển sang hình dạng ma sói, và giờ đây, hắn giống như một con thú săn mồi
khát máu, muốn nghiền nát mọi kẻ dám cản đường.
Ysino bước một bước về phía trước, rút con dao găm ra, và
đứng vững, đôi mắt không rời khỏi đối thủ. “Tất cả những gì ngươi đã làm sẽ kết
thúc tại đây, Brannigan.”
Edward bật cười, tiếng cười của hắn vang dội như sấm. “Ngươi
nghĩ rằng một con dao tầm thường có thể đánh bại ta? Ta là con ma sói mạnh mẽ
nhất, và ngươi chỉ là một thằng điên mơ mộng!”
Hắn lao về phía Ysino với tốc độ không thể tin được, móng
vuốt vươn ra như những lưỡi dao sắc nhọn. Ysino không hề lùi bước, anh đâm mạnh
con dao vào ngực Edward trong một động tác nhanh như chớp.
Nhưng một điều bất ngờ xảy ra – con dao không xuyên qua cơ
thể của Edward. Thay vào đó, khi nó tiếp xúc với da hắn, nó bị phản lại, như
thể bị một lớp phòng ngự vô hình ngăn cản.
Ysino loạng choạng, nhưng ngay lập tức anh cảm nhận được một
sức mạnh khác từ chính trong cơ thể mình. Một linh hồn kỳ bí đã bắt đầu thức
tỉnh.
Và khi đó, Ysino biết – cuộc chiến này sẽ không chỉ là về ma
sói.
TÁC GIẢ: Mèo Ping Ping
“Tác phẩm này là sáng tác độc quyền của
Mèo Ping Ping. Mọi hình thức sao chép, chỉnh sửa, hoặc sử dụng mà không có sự đồng
ý đều được xem là vi phạm bản quyền.”
Tác Phẩm được
viết nên bằng tâm huyết và sáng tạo của Mèo Ping Ping, Đừng sao chép nếu chưa
được phép!"
"Mèo Ping Ping trân trọng từng chữ, từng
dòng trong tác phẩm này. Xin đừng sao chép, chỉnh sửa nếu không có sự đồng
ý."
Nếu Muốn có thể liên hệ với mình qua
email: meopingping@gmail.com thank you
everybody!
Cập Nhập Chuyện Nhanh Nhất Tại Website Bên
Dưới!
Truy Cập Website: https://meopingping.blogspot.com/
Website
Truyeenjyy.vip: - Link: https://truyenyy.link/tr/5m77dgdm
► (Fan Page) https://www.facebook.com/profile.php?id=61568212627080
YouTube:► https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro
👉 "Ủng hộ tác
giả một Ly Cafe để mình có sức ‘cày’ thêm nhiều chương hot cho các bạn nhé!
Donate của các bạn là động lực lớn cho mình đấy!
👉 Số tài khoản:
8006215034915
👉 Ngân hàng: Agribank
▶ Kết nối với Mèo
Ping Ping: email: meopingping@gmail.com
0 Nhận xét