PHÀM NHÂN TU TIÊN (Bản Đặc Biệt)
Trên một con đường núi ngoằn ngoèo, Hàn Lập chạy như chó rượt, phía sau là lão đạo sĩ vừa chạy vừa cười ha hả như đang tản bộ ngắm cảnh, còn con lừa thần thú mới thức tỉnh thì hí vang, tung bốn vó, thậm chí còn chạy nhanh hơn cả hai người.
Sau lưng bọn họ, một đám tu sĩ Huyền Thiên Tông mặt đỏ tía tai, mắt trợn lòi, từng người cầm pháp bảo sáng loáng, quát tháo điên cuồng:
• "Lão già khốn kiếp! Trả bảo vật cho bọn ta!!!"
Lão đạo sĩ quay đầu lại, cười hề hề:
• "Các vị đạo hữu bình tĩnh, để ta tính lại xem… A! Hình như ta vẫn còn nợ chút ít…"
• "CHÚT ÍT CÁI ĐẦU NHÀ NGƯƠI! MỘT TRĂM LINH THẠCH, BA RƯƠNG VÀNG, CÒN CÓ CẢ TIÊN KIẾM!!!"
Hàn Lập nghe mà run rẩy, lòng dâng lên một nỗi đau khổ:
• "Sư phụ… Người nợ ngần ấy, rốt cuộc định trả thế nào?"
Lão đạo sĩ suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói chắc nịch:
• "Dễ thôi! Chạy đủ lâu, chúng nó chán thì tự bỏ cuộc!"
Hàn Lập: "…"
• "SƯ PHỤ CỦA TA LÀ THÁNH TRỐN NỢ!!!"
________________________________________

CẠN NGÔN - BÍ KỸ ĐÀO TẨU
Nhưng nói gì thì nói, tu sĩ Huyền Thiên Tông không hề dễ bỏ cuộc.
Một kẻ lấy ra phi kiếm, chém mạnh một đường chặn đầu bọn họ:
• "Xem các ngươi chạy đi đâu!"
Lão đạo sĩ quay sang vỗ vai Hàn Lập:
• "Học trò ngoan! Đây là lúc ngươi thể hiện!"
Hàn Lập cảm thấy bất an:
• "Sao con cứ có cảm giác người sắp lừa con làm bia đỡ đạn?"
Lão đạo sĩ:
• "Sao có thể chứ! Đây là cơ hội thực chiến! Mau dùng Lừa Nhân Đại Pháp đi!"
Hàn Lập nghĩ lại, thấy cũng đúng, bèn hắng giọng, tỏ ra đạo mạo, khoanh tay nhìn đám tu sĩ đang tức giận:
• "Các vị đạo hữu, trước khi đánh nhau, ta có một chuyện muốn nói!"
Tên cầm phi kiếm hừ lạnh:
• "Ngươi muốn xin tha? Muộn rồi!"
Hàn Lập giơ tay, mắt sáng rực, vận dụng tối đa Lừa Nhân Đại Pháp, giọng tràn đầy thuyết phục:
• "Thực ra, thứ các ngươi mất đi không phải bảo vật… mà chính là cơ duyên!"
Đám tu sĩ: "???"
Hàn Lập tiếp tục:
• "Số tài nguyên đó vốn thuộc về thiên mệnh, ai đoạt được là của người đó. Các ngươi cố chấp đòi lại chẳng khác nào nghịch thiên, chẳng lẽ muốn chịu thiên kiếp sao?"
Một số tu sĩ bắt đầu dao động, nhìn nhau hoang mang.
Tên cầm đầu vẫn hừ lạnh:
• "Ngươi đừng giở trò! Thiên đạo nào có lý lẽ này?"
Hàn Lập nghiêm mặt, thở dài:
• "Các ngươi không tin? Vậy ta cho các ngươi thấy!"
Hắn nhanh chóng lẩm bẩm:
"Thiên Địa Huyễn Ảo, Lừa Nhân Đại Pháp, Khẩu Xuất Thành Chân!"
ẦM!
Ngay lúc đó, bầu trời tối sầm lại, sấm sét nổ ầm ầm, đúng kiểu thiên kiếp hàng thật giá thật!
Đám tu sĩ sợ xanh mặt:
• "Đệt! Chẳng lẽ thật sự nghịch thiên sao?!"
Hàn Lập cũng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Lão đạo sĩ bên cạnh thì cười gian trá, nhỏ giọng nói:
• "Vi sư vừa lén ném ra mấy viên Lôi Hỏa Đạn, tạo hiệu ứng tí thôi!"
Hàn Lập: "SƯ PHỤ NGƯỜI ĐÚNG LÀ YÊU NGHIỆT!!!"
Nhưng kết quả quá mỹ mãn. Đám tu sĩ sợ hãi, không dám đuổi theo nữa, vội vã rút lui, còn không quên hét lên:
• "Chúng ta về bế quan trước đã! Không thể nghịch thiên!"
Lão đạo sĩ đắc ý, vỗ vai Hàn Lập:
• "Thấy chưa? Lừa Nhân Đại Pháp đúng là tuyệt học!"
Hàn Lập nhìn sư phụ, rồi lại nhìn con lừa, trong lòng sinh ra một cảm giác đầy bi kịch.
• "Mình rốt cuộc đang tu tiên, hay đang mở lớp lừa đảo cao cấp vậy???"
________________________________________

BỘ PHÁP THẦN THÁNH - TRÁNH HẾT MỌI RẮC RỐI
Sau khi trốn thoát, Hàn Lập vẫn còn run rẩy, quyết định rút kinh nghiệm, hỏi sư phụ:
• "Sư phụ, người có bộ pháp nào để chạy nhanh hơn không?"
Lão đạo sĩ cười thần bí, lấy ra một cuốn bí tịch bám đầy bụi, trên bìa ghi:
"Vô Ảnh Vô Tung - Bước Chạy Hỗn Hợp!"
Hàn Lập háo hức mở ra, nhìn thấy dòng đầu tiên:
"Muốn chạy nhanh, đầu tiên phải nhẹ cân! Từ nay mỗi ngày nhịn ăn một bữa!"
Hàn Lập mặt tái mét:
• "Sư phụ! Cái này không đúng đâu!"
Lão đạo sĩ phẩy tay:
• "Được rồi! Được rồi! Chỉ đùa thôi! Mau luyện bộ pháp đi!"
Hàn Lập khóc không ra nước mắt, đành phải luyện thử.
Lão đạo sĩ hướng dẫn:
• "Bước đầu tiên, ngươi phải di chuyển như chuột trốn mèo!"
• "Bước thứ hai, khi bị đuổi, luôn chạy theo đường ngoằn ngoèo, không bao giờ chạy thẳng!"
• "Bước thứ ba, nếu bị chặn đầu, giả chết ngay lập tức!"
Hàn Lập nghe xong, im lặng hồi lâu:
• "Sư phụ, sao con có cảm giác đây không phải khinh công mà là kỹ năng sinh tồn của kẻ trộm?"
Lão đạo sĩ cười bí hiểm:
• "Ngươi còn non lắm! Trong tu tiên giới, kẻ nào sống lâu nhất không phải thiên tài, mà là… chạy nhanh nhất!"
Hàn Lập hoàn toàn sụp đổ:
• "ĐỜ MỜ! SƯ PHỤ TU TIÊN THEO TRƯỜNG PHÁI CHẠY TRỐN!!!"
Lão đạo sĩ cười ha hả, chỉ tay lên trời:
• "Nhớ kỹ! Trốn chính là đạo! Tránh là thiên mệnh!"
Hàn Lập ôm mặt, lòng tràn đầy tuyệt vọng.
• "Mình tưởng theo sư phụ sẽ học được công pháp nghịch thiên, ai dè lại trở thành đệ tử chân truyền của đạo tẩu chạy trốn…"
(Còn tiếp…)
Tác Giả: Mèo Ping Ping
Truyện cập nhập nhanh nhất tại:
Website: https://meopingping.blogspot.com/
Nghe Audio: Kênh Youtube: https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro
0 Comments