CHƯƠNG 05: LẦN ĐẦU LÊN SÀN – HÀN LẬP THẮNG TRONG NHỤC NHÃ!
Bởi vì hắn bây giờ… chạy nhanh hơn cả chó hoang!
Tuy nhiên, chạy mãi cũng chán, Hàn Lập quyết định tìm một đối thủ để thử sức.
Và thế là, theo sự sắp đặt của sư phụ, hắn đã ghi danh tham gia Đấu Trường Tu Tiên của một môn phái vô danh nào đó.
Lão đạo sĩ vỗ vai hắn, cười đầy thần bí:
"Yên tâm! Đối thủ của ngươi chỉ là một tên nhãi luyện khí tầng hai thôi!"
Hàn Lập thở phào, đang định lên sàn thì bỗng nghe giọng thông báo vang lên:
"Tiếp theo, trận đấu giữa… HÀN LẬP VS MÃNH HỔ CHÍN ĐẦU!!!"
Hàn Lập: "?????"

Giữa sàn đấu, một con hổ chín đầu cao ba trượng gầm rú, đôi mắt đỏ lòm như đèn pha, nước dãi chảy thành dòng.
Hàn Lập sợ xanh mặt, quay sang lão đạo sĩ:
"SƯ PHỤ! NGƯỜI GHI DANH KIỂU GÌ ĐẤY?!"
Lão đạo sĩ bật quạt phe phẩy, cười gian:
"À… Ta đọc nhầm bảng đấu một chút. Nhưng mà, yên tâm! Có thể ngươi không thắng, nhưng chắc chắn sẽ… không chết ngay đâu!"
Hàn Lập nghiến răng:
"NGƯỜI TƯỞNG ĐÓ LÀ LỜI AN ỦI À?!"
Bên dưới, đám khán giả cười ha hả:
"Thằng nhãi này xong rồi! Ai lại đấu tay đôi với Mãnh Hổ Chín Đầu chứ?!"
Hàn Lập thở dài, quyết định tung ra tuyệt học tối thượng:

Hắn chắp tay, ra vẻ đạo mạo:
"Chư vị đạo hữu, trước khi đánh nhau, ta có một câu chuyện muốn kể!"
Mọi người: "???"
Hàn Lập hắng giọng:
"Mãnh Hổ Chín Đầu là linh thú hung ác, ai cũng biết. Nhưng mọi người có biết… nó là đồ đệ của ai không?"
Đám khán giả lập tức tò mò, xôn xao bàn tán:
"Đồ đệ? Nó có sư phụ sao?"
Hàn Lập gật đầu đầy nghiêm túc:
"Đương nhiên! Các ngươi có biết Thanh Hổ Đại Tiên không?"
Một tu sĩ hoảng sợ:
"Là… là yêu tu chí tôn trấn giữ Tây Hải ư?!"
Hàn Lập gật đầu:
"Chính hắn! Mãnh Hổ Chín Đầu từng là con của hắn, nhưng vì không nghe lời nên bị đuổi khỏi sư môn!"
Đám đông ồ lên, bắt đầu tin sái cổ.
Lão đạo sĩ bên ngoài híp mắt cười:
"Đồ đệ ta quả nhiên giỏi nghề lừa đảo!"
Mãnh Hổ Chín Đầu ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hàn Lập tiếp tục:
"Nhưng nó đâu có ngu! Nó chỉ giả vờ ở đây, chờ cơ hội quay về báo thù sư phụ nó thôi! Mọi người nói xem, nếu hôm nay ta đánh bại nó, có phải Thanh Hổ Đại Tiên sẽ tìm ta tính sổ không?"
Đám đông hét lên:
"Đúng vậy!!! Không thể đánh nó được!"
Giám khảo cũng toát mồ hôi, lập tức tuyên bố:

Hàn Lập mừng như điên, còn con hổ mặt đầy dấu chấm hỏi, không biết mình thua kiểu gì.

Sau trận thắng đầy nhục nhã, Hàn Lập được thưởng một bữa tiệc.
Nhưng khi hắn vừa ngồi xuống ăn, bỗng một tên đô con chặn trước mặt:
"Hàn Lập! Ta muốn thách đấu ngươi!"
Hàn Lập suýt sặc cơm, lắc đầu:
"Không đánh! Ta vừa đấu xong, còn chưa tiêu hóa thức ăn!"
Tên đô con:
"Nếu ngươi không đánh, danh tiếng của ngươi sẽ mất hết!"
Hàn Lập bình tĩnh cắn thêm miếng thịt, chậm rãi nói:
"Ta không cần danh tiếng, ta chỉ cần… no bụng."
Nhưng tên đô con không bỏ cuộc, xách đao lên sàn:
"LÊN ĐÂY! TA SẼ KHÔNG CHO NGƯƠI TRỐN ĐÂU!"
Lão đạo sĩ bật cười, nhìn Hàn Lập:
"Lần này không trốn được nữa, đành phải đánh thôi!"
Hàn Lập thở dài, đứng lên, lấy ra một thanh kiếm gỗ, lắc đầu:
"Được rồi… Nhưng ta cảnh báo trước, nếu ta ra tay, hậu quả ngươi phải tự gánh!"
Tên đô con cười lớn:
"Hậu quả cái gì? Mau lên!"
Hàn Lập gật đầu, nhắm mắt hít một hơi sâu…
Rồi bỗng nhiên, hắn ném thanh kiếm đi, hai tay ôm bụng, hét lên:

Đám đông hốt hoảng, còn tên đô con chưa kịp phản ứng thì trọng tài đã gào lên:

Hàn Lập nằm lăn ra đất, được khiêng đi như một bệnh nhân, còn không quên lẩm bẩm:
"Mất trận này… nhưng vẫn giữ được bữa ăn!"
Lão đạo sĩ vỗ tay cười lớn:
"Đồ đệ ta quả nhiên thiên tài!"
Hàn Lập đắc ý, nhắm mắt ngủ ngon lành…

(Còn tiếp…)
Tác Giả: Mèo Ping Ping Mèo Ping Ping
Truyện cập nhập nhanh nhất tại:
Website: https://meopingping.blogspot.com/
Nghe Audio: Kênh Youtube: https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro
0 Comments