CHƯƠNG 06: BÁ ĐẠO KINH THIÊN – MỘT CHIÊU HẠ GỤC MỌI ĐỐI THỦ!
Nhưng không phải theo kiểu bá đạo càn quét thiên hạ, mà là theo kiểu… đệ nhất chuyên lươn lẹo, trốn chạy và ăn vạ!
Mỗi lần có người khiêu chiến, Hàn Lập luôn có cách lách luật để thắng mà không tốn chút sức lực nào.

Danh hiệu cao quý này được truyền khắp võ lâm, khiến ai cũng muốn thử xem… tên Hàn Lập này lươn lẹo đến mức nào!

Một ngày đẹp trời, đại hội tranh tài của tông môn diễn ra.
Hàn Lập đang định trốn, nhưng bị sư phụ tóm cổ:
"Tiểu tử! Đừng tưởng lần này trốn được! Nếu không tham gia, ta cắt cơm tháng của ngươi!"
Hàn Lập biến sắc:
"Sư phụ! Cơm là mạng sống! Được, ta lên đấu!"
Thế là, Hàn Lập bước ra sàn đấu, đối mặt với đối thủ đầu tiên – Độc Nhãn Kiếm Khách Trương Bá Hùng.
Nghe cái tên thôi cũng thấy cực kỳ nguy hiểm.

Trương Bá Hùng rút kiếm, lườm Hàn Lập:
"Ngươi có thể lươn lẹo, nhưng lần này không có đường thoát đâu! Chỉ có đánh hoặc bị đánh!"
Hàn Lập bật mode nghiêm túc, gật đầu:
"Được, vậy ta sẽ ra tay!"
Khán giả nín thở, tưởng rằng lần này Hàn Lập sẽ thật sự chiến đấu.
Nhưng…

Trương Bá Hùng đang xông lên thì khựng lại:
"Hả? Cái gì?"
Hàn Lập chém gió tiếp:
"Ta nghe nói chưởng môn có một đứa con thất lạc, chính là ngươi!"
Đám đông ồ lên.
Trương Bá Hùng hoảng hốt:
"Ngươi nói bậy! Ta làm gì có cha mẹ!"
Hàn Lập lắc đầu, ánh mắt thương cảm:
"Thật đáng thương! Không biết cha ruột là ai, nhưng… nếu ngươi đánh ta, biết đâu sau này chưởng môn lại nhận ngươi làm nghĩa tử!"
Trương Bá Hùng tái mặt, run run:
"Ngươi… ngươi đừng nói bậy! Nếu chưởng môn nghe thấy thì ta toi đời!"
Chưởng môn đang ngồi trên khán đài:
"Ơ kìa, sao nó giống con ta thế nhỉ?"
Cả đấu trường cười như điên.
Trọng tài quá choáng, không biết nên xử thế nào.
Hàn Lập vỗ vai Trương Bá Hùng, nhẹ giọng nói:
"Thôi, gọi một tiếng 'cha' đi, có khi lại đổi đời!"
Trương Bá Hùng: "!!!!"
Không chịu nổi nữa, hắn lao ra khỏi sàn đấu, tự động nhận thua.


Hàn Lập vui vẻ về ăn cơm, nhưng chưa kịp gắp miếng thịt đã nghe tên mình bị gọi lên sàn tiếp.

Hàn Lập phun cả ngụm cơm ra, suýt sặc:
"Đệ nhất mỹ nhân tông môn?!"
Ai cũng biết Ngọc Cơ Tiên Tử vừa đẹp vừa mạnh, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, còn hắn chỉ là Luyện Khí tầng ba.
Lần này thì chết chắc!

Trên sàn đấu, Ngọc Cơ Tiên Tử bình thản rút kiếm, cười nhẹ:
"Ngươi có thể trốn, nhưng lần này không ai cứu ngươi đâu."
Hàn Lập hít sâu, quyết định tung ra tuyệt chiêu mạnh nhất:

Toàn bộ đấu trường câm nín.
Ngọc Cơ Tiên Tử cứng người, bàn tay đang cầm kiếm run run.
Đám đệ tử nam hét lên:
"THẰNG NÀY MUỐN CHẾT SAO?!"
Chưởng môn phun trà, còn sư phụ Hàn Lập vỗ trán:
"Đệ tử ta lại ra tuyệt chiêu rồi…"
Hàn Lập nghiêm túc tiếp tục:
"Ngọc Cơ Tiên Tử, nếu nàng đánh ta thua, ta sẽ nhận thua! Nhưng nếu ta thắng… nàng làm vợ ta được không?"
Ngọc Cơ Tiên Tử mặt đỏ bừng, nhưng không biết phải phản ứng thế nào.
Trọng tài nghẹn lời, lúng túng hỏi:
"Tiên tử có… đồng ý không?"
Ngọc Cơ Tiên Tử: "ĐỒ ĐIÊN NÀY!!!"


Sau khi dùng tuyệt chiêu mặt dày, Hàn Lập bị toàn bộ đệ tử nam truy sát.
Chưởng môn mệt mỏi xoa đầu:
"Thằng này đúng là yêu nghiệt của tông môn!"
Sư phụ thì cười ha hả:
"Đúng! Đây mới là con đường chân chính của tu tiên! Không chỉ mạnh… mà còn phải thật LẦY!"
Cả thiên hạ căm hận, còn Hàn Lập… vẫn vô tư ăn tiếp bữa cơm bị bỏ dở.

(Còn tiếp…)
Tác Giả: Mèo Ping Ping Mèo Ping Ping
Truyện cập nhập nhanh nhất tại:
Website: https://meopingping.blogspot.com/
Nghe Audio: Kênh Youtube: https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro
0 Comments