CHUYỆN LINH DỊ TÁN HỒN QUÁN CHƯƠNG 03 - 05

 

TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 3

(Quán trà cho những linh hồn lạc lối... và những kẻ mắc nợ cõi âm.)




1. LỜI NGUYỀN CHƯA DỨT

Sau khi thoát khỏi Tán Hồn Quán, Lan và Vinh cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc.

Họ chuyển đến một thành phố khác, sống yên ổn suốt ba tháng. Nhưng rồi, vào một đêm mưa lạnh, Vinh nhận được một tin nhắn lạ.

📩 "Cậu còn nợ một chén trà."

Không số điện thoại, không danh tính.

Vinh rùng mình. Cơn ác mộng về quán trà, về lão già áo xám, về những linh hồn lẩn khuất… tất cả ập về.

Và rồi, gương trong phòng rung lên.

Trong đó, phản chiếu không phải khuôn mặt Vinh, mà là hình ảnh một bóng đen đang đứng ngay sau lưng hắn.


2. TIẾNG GỌI TỪ CÕI ÂM

Lan giật mình tỉnh dậy, nghe tiếng Vinh hét lên từ phòng bên.

Cô lao vào, chỉ thấy em trai đang co rúm trong góc phòng, mắt trợn trừng.

  • "Nó… nó lại xuất hiện…" – Vinh thều thào.

Lan quay đầu nhìn vào gương.

Tấm gương đầy vết nứt, và từ trong đó, một bàn tay xương xẩu đang thò ra.

nắm lấy tay Vinh, kéo hắn chạy khỏi căn hộ.

Nhưng khi vừa lao ra hành lang, họ đứng sững lại.

Ở cuối dãy hành lang…

Một tấm biển gỗ đang treo lơ lửng.

🔖 "TÁN HỒN QUÁN – TRÀ NHẸ HỒN AN."

Không thể nào… Quán trà đó đã biến mất rồi cơ mà?!


3. TRỞ LẠI QUÁN TRÀ

Cánh cửa quán trà mở ra một cách kỳ lạ, như thể đang mời họ vào.

Lan nắm chặt tay em trai, nhìn sâu vào trong bóng tối.

  • "Chúng ta phải kết thúc chuyện này."

Họ bước vào.

Bên trong, không gian vẫn y như lần cuối cùng họ thấy – ánh nến mờ ảo, mùi trà thoang thoảng, và lão già áo xám đứng sau quầy.

Ông ta cười nhạt.

  • "Ta biết các ngươi sẽ quay lại."

  • "Ông muốn gì?" – Lan nghiến răng.

Lão già không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đẩy một chén trà về phía họ.

  • "Lần này, hãy uống nó. Hoặc để người khác uống thay."

Lan và Vinh nhìn nhau.

  • "Nếu chúng tôi uống, chuyện này sẽ kết thúc chứ?"

Lão già cười bí ẩn.

  • "Không có gì thật sự kết thúc cả. Nhưng… ít nhất, một trong hai người có thể rời khỏi đây mãi mãi."


4. LỰA CHỌN CUỐI CÙNG

Cả hai đều hiểu.

Chỉ có một người có thể sống.

Nếu một người uống, người kia sẽ thuộc về quán trà mãi mãi.

Lan siết chặt tay.

  • "Chị sẽ uống."

  • "Không!" – Vinh hét lên. – "Lần trước chị đã cứu em rồi. Lần này…"

Không để Vinh nói hết câu, Lan chộp lấy chén trà, uống cạn.

Ngay lập tức, toàn thân cô lạnh buốt. Mọi thứ xung quanh biến thành một cơn lốc xoáy đen tối.

Cô thấy hình ảnh của mình… biến mất khỏi thế gian.

Vinh gào lên, nhưng lão già chỉ lắc đầu.

  • "Đã quyết định, không thể quay lại."

Quán trà rung chuyển.

Mọi thứ tối sầm.


5. MỘT CÁI KẾT KHÁC?

Vinh tỉnh dậy… trên giường của mình.

Không có quán trà. Không có lão già. Không có Lan.

Căn hộ trở lại như cũ, nhưng chỉ còn một mình hắn.

Hắn bật khóc.

Lan đã biến mất.

Trên bàn, chỉ còn lại một tấm gương nhỏ, phản chiếu hình ảnh của cô đang đứng bên trong đó, mỉm cười buồn bã.

📩 Một tin nhắn hiện lên màn hình điện thoại:

"Nợ đã trả. Nhưng đừng quên… Quán trà luôn chờ những linh hồn lạc lối."

TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 4

(Quán trà cho những linh hồn lạc lối... và những kẻ mắc nợ cõi âm.)


1. CHIẾC GƯƠNG VÀ TIẾNG THÌ THẦM

Vinh sống trong nỗi dày vò suốt một năm sau khi Lan biến mất.

Hắn đã thử mọi cách để tìm lại chị gái mình – tìm đến những thầy pháp, những pháp sư trừ tà, thậm chí là các nhà ngoại cảm. Nhưng tất cả đều bất lực.

Duy nhất chiếc gương còn sót lại trên bàn… vẫn phản chiếu hình ảnh của Lan.

Mỗi đêm, hắn nghe thấy tiếng chị thì thầm từ trong đó.

"Vinh… cứu chị…"

"Tán Hồn Quán… vẫn còn đó…"

Vinh siết chặt bàn tay.

Hắn biết mình không thể chạy trốn.

Hắn phải trở lại quán trà.


2. CÁNH CỬA QUAY TRỞ LẠI

Đêm đó, hắn cầm chiếc gương bước ra ngoài, lang thang qua những con phố cũ.

Và rồi, khi kim đồng hồ điểm đúng 12 giờ, một cơn gió lạnh buốt thổi qua.

Trước mặt hắn, một cánh cửa gỗ hiện ra giữa không trung, tấm biển gỗ quen thuộc lung lay trong gió:

🔖 "TÁN HỒN QUÁN – TRÀ NHẸ HỒN AN."

Vinh hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.


3. CÁI GIÁ CỦA SỰ SỐNG

Bên trong quán trà, mọi thứ vẫn không thay đổi.

Lão già áo xám đứng đó, như thể vẫn đợi hắn từ rất lâu.

  • "Cuối cùng cũng quay lại." – Giọng ông ta khàn đục.

Vinh đặt chiếc gương lên bàn, nhìn thẳng vào lão già:

  • "Tôi muốn đưa chị tôi trở lại."

Lão già mỉm cười, đẩy một chén trà về phía hắn.

  • "Cậu biết luật rồi đấy. Muốn một người sống lại, phải có một người thay thế."

Vinh không bất ngờ.

  • "Được. Tôi sẽ uống."

Hắn nhấc chén trà lên, nhưng đúng lúc ấy…

Một bàn tay từ trong gương lao ra, chộp lấy tay hắn.

Lan!

  • "Không, Vinh! Đừng uống!"

Hắn sững sờ.

  • "Nhưng nếu không uống, chị sẽ không bao giờ thoát ra!"

Lan lắc đầu, ánh mắt tuyệt vọng.

  • "Không đơn giản như vậy đâu… Chị đã nhìn thấy… bí mật của quán trà này."

Lão già nheo mắt.

  • "Nói nhiều quá rồi đấy."

Ngay lập tức, tấm gương vỡ tung, kéo Lan trở lại trong làn khói đen.

Vinh hét lên, nhưng tất cả những gì hắn có thể làm… chỉ là nhìn chị gái mình biến mất một lần nữa.


4. SỰ THẬT VỀ QUÁN TRÀ

Vinh đập mạnh tay lên bàn.

  • "Nói cho tôi biết! Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì?!"

Lão già lặng thinh một lúc lâu, rồi chậm rãi nói:

  • "Tán Hồn Quán… không chỉ đơn thuần là một quán trà. Nó là nơi giữ cân bằng giữa âm và dương. Những ai mắc nợ cõi âm, linh hồn họ sẽ mãi mãi thuộc về nơi này."

  • "Vậy tại sao chị tôi lại bị mắc kẹt?!"

Lão già cười nhạt.

  • "Bởi vì cô ấy không phải người đầu tiên uống trà."

Vinh đông cứng.

Lão già vươn tay, và giữa không trung, một hình ảnh hiện ra.

Hắn nhìn thấy chính mình… vào đêm đầu tiên bước vào quán trà năm xưa.

Nhưng có một chi tiết hắn chưa từng nhớ ra:

Khi đó, hắn đã vô thức nhấp một ngụm trà trước khi Lan xuất hiện.

Nghĩa là…

Chính hắn mới là người đáng lẽ phải bị kéo vào quán trà.

Nhưng Lan đã thay hắn gánh chịu số phận đó.

  • "Linh hồn cô ấy không bị đoạt đi… mà là đang thay thế cho cậu."

Vinh thấy người lạnh toát.

Chị hắn… đã cứu hắn thêm một lần nữa.

Nhưng lần này, hắn không thể để chị chịu đựng một mình.

  • "Tôi không quan tâm đến luật lệ. Tôi muốn lấy lại chị ấy."

Lão già khẽ nheo mắt.

Rồi, ông ta đặt lên bàn… một chiếc hộp gỗ nhỏ.

  • "Vậy thì… hãy mang nó đến nơi này."

Vinh mở hộp ra.

Bên trong, chỉ có một chiếc chìa khóa bạc, khắc những ký tự cổ quái.

  • "Tìm đến ngôi nhà bị nguyền rủa ở rừng Mạn Hà. Đó là nơi mọi chuyện bắt đầu."

  • "Nếu cậu muốn giải thoát linh hồn chị gái mình… Hãy mở cánh cửa cuối cùng."


5. CÁNH CỬA CUỐI CÙNG

Vinh rời khỏi quán trà, lòng đầy nghi hoặc và sợ hãi.

Hắn không biết điều gì đang chờ mình phía trước.

Nhưng hắn biết một điều chắc chắn:

💀 Mọi chuyện… vẫn chưa kết thúc.

(Còn tiếp…)

TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 5

(Quán trà cho những linh hồn lạc lối... và những kẻ mắc nợ cõi âm.)


1. NGÔI NHÀ BỊ NGUYỀN RỦA

Cầm chiếc chìa khóa bạc, Vinh lên đường đến rừng Mạn Hà, nơi lão già áo xám đã chỉ dẫn.

Nơi này hoang vu, bị bỏ hoang từ lâu. Người dân đồn rằng bất kỳ ai bước vào đó sẽ không thể trở ra.

Khi đến nơi, Vinh nhìn thấy một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, phủ đầy dây leo và sương mù dày đặc.

Trên cánh cửa mục nát, có một ổ khóa bạc giống hệt chiếc chìa khóa trong tay hắn.

Vinh hít sâu, tra chìa vào ổ… Xoạch!

Cánh cửa tự động mở ra, kéo theo một luồng gió lạnh thổi mạnh.

Bên trong tối đen như mực, nhưng hắn vẫn bước vào.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, một giọng nói vang lên trong bóng tối:

  • "Cuối cùng cũng có kẻ tìm đến… Kẻ đã mắc nợ cõi âm."


2. BÍ ẨN CỦA NGÔI NHÀ

Bóng tối tan dần, lộ ra một căn phòng cũ, đầy những tấm gương nứt vỡ.

Giữa phòng, một bàn thờ cũ đặt một bức ảnh mờ nhạt, hình như là một người phụ nữ trẻ.

Vinh tiến đến gần hơn, nhưng…

Tấm ảnh từ từ hiện rõ.

Hắn đứng chết lặng.

👁️ Là Lan!

Ngay lúc đó, một bóng trắng xuất hiện trong gương, đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm vào hắn.

Giọng nói thì thầm:

  • "Cô ấy đã thế chỗ ngươi… nhưng còn có một sự thật khác…"

Vinh siết chặt tay.

  • "Sự thật gì?"

Bóng trắng cười khẽ.

  • "Ngươi nghĩ ai là người đã đặt lời nguyền lên quán trà?"

Hắn ngây người.

  • "Không lẽ… là chị tôi?"


3. LỜI NGUYỀN CỦA LAN

Từ trong gương, một loạt hình ảnh hiện ra:

Cách đây 50 năm, có một cô gái trẻ từng bước vào quán trà và mắc nợ cõi âm.

Nhưng thay vì chấp nhận số phận, cô ấy đã dùng chính linh hồn mình để phong ấn quán trà, không cho nó tiếp tục lấy đi mạng sống của người khác.

Quán trà chỉ có thể quay lại nếu có kẻ phá bỏ phong ấn.

người đã phá bỏ nó… chính là Vinh.

Hắn bàng hoàng nhớ lại đêm đầu tiên ở quán trà, khi vô thức nhấp một ngụm trà.

Chính lúc đó, lời nguyền đã bị phá vỡ.

Lan không chỉ thay thế hắn… mà còn bị quán trà hút vào làm vật tế cho sự tái sinh của nó.

  • "Ngươi chính là chìa khóa mở ra tất cả." – Bóng trắng cười khẽ.

Vinh cảm thấy cả cơ thể lạnh toát.

  • "Vậy… tôi phải làm gì để cứu chị?"

Bóng trắng chỉ tay vào chiếc gương lớn nhất trong phòng.

  • "Muốn giải thoát cô ấy… hãy bước vào đó."

Không suy nghĩ thêm, Vinh lao thẳng vào.

Mọi thứ tối sầm.


4. CUỘC GẶP GỠ TRONG GƯƠNG

Vinh mở mắt.

Hắn đang đứng trong một không gian vô định, mọi thứ chỉ có màu trắng xóa.

Trước mặt hắn, Lan đang ngồi dưới một gốc cây khô, đôi mắt trống rỗng.

  • "Chị!" – Vinh chạy đến, nhưng một bức tường vô hình ngăn hắn lại.

Lan chậm rãi ngẩng lên.

  • "Vinh… em không nên đến đây."

  • "Chị! Em biết hết rồi! Em đã phá vỡ lời nguyền! Chúng ta phải thoát khỏi đây!"

Lan mỉm cười buồn bã.

  • "Không thể đâu. Chị đã là một phần của quán trà rồi."

Vinh đập mạnh vào bức tường vô hình.

  • "Không! Em không thể để chị ở đây!"

Lan khẽ lắc đầu.

  • "Nếu em muốn cứu chị… chỉ có một cách."

Vinh nín thở.

Lan chạm tay lên tấm gương phía sau mình, nơi phản chiếu khuôn mặt của chính Vinh.

  • "Nếu muốn phá vỡ quán trà… em phải thay thế chị."


5. LỰA CHỌN CUỐI CÙNG

Vinh chết lặng.

  • "Có cách nào khác không?"

Lan khẽ cười.

  • "Không có gì là không thể. Nhưng… em có dám đánh đổi không?"

Vinh nhìn chị mình.

Tất cả những gì cô đã làm…

Tất cả những gì hắn đã gây ra…

Hắn hít một hơi thật sâu.

  • "Chị đã cứu em hai lần."

  • "Lần này, hãy để em cứu chị."

Lan mở to mắt, nhưng trước khi cô kịp ngăn cản, Vinh đã đưa tay chạm vào gương.

Tấm gương vỡ tan, và một luồng ánh sáng trắng chói lòa bùng lên.

Mọi thứ… biến mất.


6. CÁNH CỬA MỚI

Vinh tỉnh dậy.

Hắn đang nằm trong phòng của mình, ánh nắng sớm rọi qua cửa sổ.

Không có chiếc gương.

Không có bóng ma.

Không có quán trà.

Vinh bật dậy, tim đập thình thịch.

Mọi thứ… đã kết thúc sao?

📩 Một tin nhắn hiện lên màn hình điện thoại:

"Lần này, em đã cứu chị. Nhưng hãy nhớ… quán trà không bao giờ thực sự biến mất."

Tên người gửi: Lan.

Vinh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới ánh nắng sớm, hắn thấy một quán trà nhỏ… vừa khai trương ngay góc phố.

"TÁN HỒN QUÁN – TRÀ NHẸ HỒN AN."

Vinh mỉm cười, nhưng không phải nụ cười bình thường.

Bởi vì…

Giờ đây, hắn chính là người đứng sau quầy trà.

💀 Mọi chuyện… chỉ vừa mới bắt đầu.

CẢM ƠN BẠN ĐÃ THƯỞNG THỨC CÂU CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI!
🎉
Cảm ơn bạn đã dành thời gian theo dõi và ủng hộ những câu chuyện linh dị trên fanpage. Sự đồng hành và yêu mến của bạn chính là động lực để chúng tôi tiếp tục mang đến những nội dung giải trí chất lượng và ý nghĩa hơn nữa!
💡
Đừng quên ghé thăm shop Mèo Béo Funny – thiên đường mua sắm online với những sản phẩm siêu dễ thương và độc đáo!
👉
Click ngay để khám phá: Shop Mèo Béo Mèo Béo FUNNY
🌟
Mua sắm vui vẻ, nhận hàng siêu chất – đảm bảo khiến bạn hài lòng!
🌟
MUA SẮM ONLINE CỰC VUI!
🌟
Hàng chất – Giá hời – Deal ngập tràn!
▶
Ủng hộ Shopee Mèo Ping Ping:
💬
Xem thêm chi tiết ở phần bình luận và mô tả video nhé!
🛒✨

Chúc bạn luôn cười tươi như Mèo Béo và có những trải nghiệm tuyệt vời cùng fanpage của chúng tôi! Hẹn gặp lại trong những câu chuyện tiếp theo!
🐾

Post a Comment

0 Comments