CHUYỆN LINH DỊ TÁN HỒN QUÁN CHƯƠNG 06 - 10

 TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 6

(Khi linh hồn không còn nơi để đi, cõi âm sẽ mở cửa đón chào…)




1. KHÁCH HÀNG ĐẦU TIÊN

Vinh đứng sau quầy trà.

Quán nhỏ, không biển hiệu rực rỡ, không đông đúc, nhưng vẫn có người tìm đến.

Một cô gái mặc váy đen, khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt thất thần.

Cô kéo ghế ngồi xuống, đặt hai bàn tay gầy guộc lên mặt bàn gỗ.

  • "Cho tôi một chén trà… giúp tôi quên đi."

Vinh nhìn sâu vào đôi mắt cô, nơi có những mảnh vỡ ký ức đang chuyển động.

  • "Cô muốn quên điều gì?"

Cô gái mím môi, đôi vai run rẩy.

  • "Tôi… đã giết người."

Không khí chợt đặc quánh.

Vinh không ngạc nhiên. Khách đến đây… không phải người bình thường.

Hắn rót một chén trà từ ấm đồng cũ, đặt trước mặt cô.

  • "Hãy uống, và nhìn vào đáy chén."

Cô gái chậm rãi nâng chén, uống từng ngụm nhỏ.

Bỗng dưng, đồng tử cô co rút lại.

Một hình ảnh hiện lên trong đáy chén…


2. SỰ THẬT TRONG TRÀ

Trong chén trà, một căn phòng hiện ra.

Máu chảy xuống sàn.

Một thi thể nằm co quắp, đôi mắt trợn trừng nhìn lên trần nhà.

Cô gái bịt miệng, run rẩy.

  • "Không… không thể nào!"

Cô đã nghĩ mình giết chết một người đàn ông.

Nhưng hình ảnh trong chén trà lại cho thấy…

Người đó vẫn còn sống.

Hắn ta đã giả chết.

  • "Hắn đang đợi cô… Đêm nay, hắn sẽ quay lại tìm cô." – Vinh nói, giọng nhẹ như sương.

Cô gái tái mét mặt, siết chặt bàn tay.

  • "Không thể nào… tôi đã thấy hắn không còn thở!"

Vinh lắc đầu.

  • "Linh hồn đôi khi thoát xác… chỉ để quay lại báo thù."

Cô gái lùi ghế đứng bật dậy, nhưng…

Cánh cửa quán trà đã đóng chặt.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng đỏ nhuộm cả con phố.

Vinh nhìn ra ngoài, thì thầm:

  • "Hắn đến rồi."


3. VỊ KHÁCH THỨ HAI

Bóng đen bên ngoài cánh cửa dần dần lộ rõ.

Một người đàn ông cao gầy, bộ vest đen phủ đầy bụi, đôi mắt trắng dã.

Hắn… không có bóng dưới ánh trăng.

Cô gái ngã quỵ xuống ghế, lắp bắp:

  • "Hắn… Hắn thật sự quay lại!"

Vinh rót thêm một chén trà, đặt lên bàn.

  • "Nếu muốn sống, hãy uống chén trà này."

Cô gái run rẩy cầm lấy, uống một hơi cạn sạch.

Ngay khoảnh khắc ấy, hình ảnh trong chén trà lại thay đổi.

Lần này, cô không còn thấy kẻ giả chết nữa…

thấy chính mình.

👁 Đôi mắt cô trở nên đen ngòm.

👁 Bóng hình cô mờ dần…

👁 Hơi thở cô chậm lại…

  • "Không… Không! Đây không phải tôi!"

Vinh khẽ cười.

  • "Ai nói cô còn là chính mình?"


4. HỢP ĐỒNG CỦA CÕI ÂM

Cánh cửa từ từ mở ra.

Người đàn ông bước vào, đi thẳng đến bàn trà.

Hắn cười nhẹ, giọng vang vọng:

  • "Cô nghĩ có thể thoát khỏi ta sao?"

Cô gái lắc đầu, nhưng không thể thốt lên lời.

Vinh đẩy một tờ giấy cũ về phía người đàn ông.

  • "Luật lệ vẫn thế. Nếu muốn lấy đi một linh hồn, hãy ký vào đây."

Người đàn ông nhìn xuống tờ giấy.

Tên của cô gái… đã được viết sẵn.

Máu đỏ thấm dần qua từng nét chữ.

Hắn cười khan, nhặt bút lên.

Ngay khi nét bút cuối cùng hoàn tất, cô gái khẽ run lên

Và rồi…

Cô ấy biến mất.

Không tiếng hét.

Không dấu vết.

Người đàn ông cất giấy vào áo, gật đầu chào Vinh.

  • "Lần này… ngươi làm tốt đấy."

Rồi hắn quay lưng, bước ra khỏi quán trà, hòa vào bóng đêm.

Cánh cửa… tự động đóng lại.


5. TRÀ VÀ NGHIỆP

Vinh nhìn xuống chiếc ghế trống trước mặt.

Hắn nâng ấm trà, rót thêm một chén mới.

Mùi trà vẫn thoang thoảng, nhưng có thêm chút hương máu.

Hắn nhấp một ngụm, đôi mắt phản chiếu bóng tối sâu thẳm.

👁️ Từ giờ, hắn không chỉ là người pha trà.

👁️ Hắn là kẻ quyết định số phận của những linh hồn lạc lối.

👁️ Mỗi chén trà… là một linh hồn.

Và đêm nay, hắn đã pha một chén hoàn hảo.

… Nhưng liệu ai sẽ là vị khách tiếp theo?

💀 Quán trà vẫn còn mở cửa… Ngươi có dám bước vào không?


(Hết phần 6. Nhưng… mọi chuyện chưa kết thúc đâu.)

TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 7

(Ngươi muốn quên hay muốn nhớ? Mỗi chén trà là một đoạn ký ức…)


1. NGƯỜI KHÁCH LẠ

Đêm nay, mưa phùn lất phất, phủ lên con phố một màn sương mờ ảo.

Trong quán trà nhỏ không biển hiệu, Vinh đang lau chén trà bằng một chiếc khăn cũ.

Cánh cửa gỗ tự động mở ra, dù không có ai chạm vào.

Một người đàn ông khoác áo dài đen bước vào.

Hắn cao gầy, gương mặt chìm trong bóng tối, nhưng thứ khiến Vinh chú ý…

👁 Hắn không có mắt.

Hai hốc mắt trống rỗng, tối đen như vực sâu.

Hắn kéo ghế ngồi xuống, giọng khàn đục:

  • "Cho ta một chén trà… vị của quá khứ."

Vinh khẽ nhếch môi, rót trà từ ấm đồng cũ.

  • "Ngươi muốn nhớ… hay muốn quên?"

Người đàn ông không trả lời ngay. Hắn đưa tay chạm vào hốc mắt rỗng, rồi thì thầm:

  • "Ta muốn thấy… những gì ta đã đánh mất."


2. HỒN MẮT

Hơi trà bốc lên, cuộn thành những vòng khói u ám.

Người đàn ông nhấc chén lên, uống một hơi cạn sạch.

Ngay khoảnh khắc ấy, một cơn gió lạnh buốt tràn vào quán.

👁 Trong hốc mắt trống rỗng của hắn…

👁 Đột nhiên xuất hiện hai con ngươi đỏ như máu.

Vinh khoanh tay, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mới ấy.

Chúng không chỉ đơn thuần là mắt.

Chúng là hồn.

  • "Ngươi đã từng có đôi mắt này, nhưng… lại đánh mất nó." – Vinh cười nhạt.

Người đàn ông siết chặt tay, toàn thân run lên.

  • "Phải… Ta đã trao chúng cho… một con quỷ."

Bóng đèn trong quán lập lòe, gió lạnh quét qua khiến những tấm màn rung động dữ dội.

  • "Quỷ nào?"

  • "Kẻ sống trong gương…"

Ngay khi hắn dứt lời, một tiếng cười khe khẽ vang lên từ góc quán.

Vinh từ từ quay lại.

Tấm gương lớn đặt sau quầy trà… đã không còn phản chiếu quán nữa.

Mà phản chiếu một nơi khác.

👁 Một hành lang dài, chật hẹp.

👁 Những bóng đen đứng rải rác, im lặng.

👁 Và… một bóng người đang tiến lại gần.


3. KẺ TRONG GƯƠNG

Người đàn ông bật dậy, giọng hoảng loạn:

  • "Nó đến rồi! Nó muốn lấy lại mắt ta!"

Vinh không tỏ ra ngạc nhiên.

Hắn chậm rãi rót thêm một chén trà khác, nhưng lần này, nước trà đen kịt, bốc mùi hương lạ.

  • "Muốn giữ đôi mắt, ngươi phải uống chén trà này."

Người đàn ông ngập ngừng.

Hắn nhìn vào gương…

Bóng người trong đó đã đứng sát mép kính.

Khuôn mặt hắn…

👁 Giống hệt người đàn ông!

Nhưng khác ở chỗ…

👁 Hắn vẫn còn đôi mắt nguyên vẹn.

  • "Ngươi lấy mắt ta! Trả lại cho ta!" – Người đàn ông gào lên, nhưng kẻ trong gương chỉ mỉm cười, chậm rãi đưa tay ra.

Bàn tay xuyên qua mặt kính…

Vinh nhếch môi.

  • "Uống đi, hoặc để hắn lấy lại thứ thuộc về hắn."

Người đàn ông siết chặt chén trà, rồi uống một hơi cạn sạch.

Ngay khoảnh khắc ấy…

👁 Đôi mắt hắn…

👁 Chảy ra thành máu.

Hắn gào lên trong đau đớn, ôm mặt lăn lộn dưới sàn.

Trong gương, bóng người cười nhạt, lùi dần vào hành lang tối tăm.

Khi hình ảnh biến mất, quán trà lại trở về như cũ.

Người đàn ông không còn đôi mắt, nhưng không còn hét lên nữa.

Hắn chậm rãi đứng dậy, lảo đảo bước ra cửa.

Không một lời.

Không một tiếng động.

Cánh cửa gỗ tự động đóng lại sau lưng hắn.


4. LUẬT CHƠI CỦA QUÁN TRÀ

Vinh ngồi xuống, nhìn chén trà đã cạn.

👁 Mọi linh hồn đến đây đều phải trả giá.

👁 Muốn quên, phải mất đi một thứ gì đó.

👁 Muốn nhớ, phải đối diện với sự thật kinh hoàng.

Hắn mỉm cười, nâng ấm trà lên, rót thêm một chén mới.

👁 Và đêm nay… sẽ lại có một kẻ khác bước vào.

👁 Ngươi có dám thử một chén không?


(Hết phần 7… Nhưng trò chơi còn tiếp tục.)

TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 8

(Mỗi chén trà, một số phận. Ngươi đến để quên, hay để nhớ?)


1. NGƯỜI KHÔNG MẶT

Đêm nay, mưa vẫn rơi, hòa lẫn trong làn gió lạnh.

Quán trà nhỏ không biển hiệu, vẫn sáng đèn, giữa con phố đã tắt lửa.

Vinh ngồi sau quầy, lật giở một quyển sách cũ.

Đột nhiên, cánh cửa mở ra.

Một vị khách bước vào…

👤 Hắn không có mặt.

Không mũi, không mắt, không miệng. Chỉ là một vùng da trống rỗng, phẳng lì như mặt nạ sáp.

Hắn kéo ghế ngồi xuống.

  • "Ta muốn một chén trà… có vị của chính ta."

Vinh không tỏ ra ngạc nhiên.

  • "Ngươi muốn tìm lại khuôn mặt của mình sao?"

Người kia không trả lời, chỉ gật đầu chậm rãi.

Vinh rót trà, chất lỏng đen đặc như bóng tối.

  • "Uống đi, rồi ngươi sẽ thấy."


2. KHUÔN MẶT THẤT LẠC

Vị khách cầm chén trà, từ từ đưa lên môi…

Nhưng…

👁 Hắn không có miệng.

Hắn không thể uống.

Vinh thở dài, khẽ chạm vào trán hắn.

Ngay lập tức, hơi trà cuộn lên, bao phủ cả căn phòng trong sương khói.

Bóng đèn lập lòe, ánh sáng chập chờn…

👁 Và trong gương… xuất hiện một người khác.

Một người giống hệt vị khách.

Nhưng hắn có khuôn mặt.

  • "Đó là ngươi… trước khi quên đi chính mình."

Người khách chậm rãi đứng lên, bước đến gần tấm gương.

Hắn giơ tay chạm vào hình ảnh của chính mình.

Ngay khoảnh khắc ấy…

👤 Người trong gương nở một nụ cười méo mó.

👤 Rồi giơ tay… kéo vị khách vào trong.

Hắn vùng vẫy, nhưng tấm gương đã nuốt trọn hắn.

Vinh ngồi lặng lẽ, nhìn mặt kính rung lên rồi dần trở lại yên tĩnh.

Người khách… đã biến mất.

Chỉ còn lại chén trà đen, bốc khói nhàn nhạt.

Vinh mỉm cười, nhấc chén lên, uống một ngụm.

  • "Ký ức này… khá đắng."


3. QUY LUẬT KHÔNG THAY ĐỔI

👁 Ai bước vào quán trà này đều phải lựa chọn.

👁 Muốn nhớ, hay muốn quên?

👁 Nhưng dù chọn gì, cái giá luôn là một phần linh hồn.

Vinh đặt chén xuống, chậm rãi đứng dậy.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi, và một bóng người đang tiến về phía quán

Ngươi có muốn thử một chén không?

(Hết phần 8… Nhưng quán trà vẫn mở cửa.)

TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 9

(Mỗi chén trà là một số phận. Ngươi đến để quên, hay để nhớ?)


1. NGƯỜI PHỤ NỮ MẶC ÁO TRẮNG

Đêm nay, mưa vẫn rơi, từng giọt lách tách trên mái hiên gỗ cũ kỹ.

Bên trong quán trà nhỏ không biển hiệu, Vinh đang lau chén trà.

Cánh cửa gỗ lặng lẽ mở ra, dù không có ai chạm vào.

Một người phụ nữ bước vào.

Cô ta mặc áo dài trắng, tóc dài phủ kín gương mặt.

Bàn chân trần trụi, ướt sũng nước.

Dưới ánh đèn mờ, bóng cô ta không có trên nền nhà.

Cô kéo ghế ngồi xuống, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vang vọng:

  • "Một chén trà… để ta nhớ lại… ta là ai."

Vinh nhìn cô một lúc, rồi rót trà từ ấm đồng cũ.

  • "Muốn nhớ, ngươi phải chấp nhận sự thật. Dù nó có đáng sợ."

Người phụ nữ không chần chừ, đón lấy chén trà.

Cô ta uống cạn trong một hơi.

Khoảnh khắc ấy…

Tiếng khóc trẻ con vang lên.


2. KÝ ỨC CỦA MỘT LINH HỒN

Căn phòng tối sầm lại.

Gió lạnh tràn qua, thổi bay những trang sách trên kệ.

Trên mặt bàn gỗ cũ, hình ảnh bắt đầu hiện lên trong làn khói trà.

👁 Một người phụ nữ trẻ mang thai, đứng trước một giếng nước sâu.

👁 Bên cạnh cô là một người đàn ông, khuôn mặt mờ ảo.

  • "Nếu đứa bé này ra đời… sẽ cướp mất gia sản của ta." – Giọng người đàn ông lạnh lùng.

Người phụ nữ ôm bụng, lắc đầu hoảng loạn.

  • "Đừng… nó là con của chàng…"

Nhưng hắn không nghe.

👁 Hắn đẩy cô xuống giếng.

👁 Bóng cô chìm vào nước lạnh, tiếng hét tắt lịm.

👁 Chỉ còn tiếng khóc của đứa bé… rồi tất cả biến mất.

Làn khói tan dần.

Người phụ nữ mặc áo trắng run rẩy, ôm lấy đầu.

  • "Ta… nhớ rồi… Ta đã chết…"

Nước mắt rơi xuống, nhưng không còn là nước mắt…

👁 Mà là máu.


3. LỜI NGUYỀN VÀ SỰ TRẢ THÙ

Bên ngoài quán, sấm chớp lóe lên.

Người phụ nữ từ từ ngẩng mặt lên, để lộ một khuôn mặt trắng bệch, không mắt, không mũi, không miệng.

Chỉ còn một cái miệng dài nứt toác, gằn lên từng chữ:

  • "Hắn… phải trả giá…"

Từ trong màn mưa, một tiếng hét thất thanh vang lên.

Vinh không cần nhìn cũng biết.

Người đàn ông năm xưa… vừa chết.

Bị chính đôi tay lạnh giá của oán hồn mà hắn đã tạo ra.

Người phụ nữ đứng dậy, quay lưng bước ra cửa.

Dáng hình cô tan dần vào mưa, chỉ còn vọng lại một giọng nói khe khẽ:

  • "Cảm ơn… vì đã nhắc ta nhớ."

Cánh cửa khép lại.

Vinh lặng lẽ uống một ngụm trà.

Hơi trà… mang mùi máu.


4. LUẬT CỦA QUÁN TRÀ

👁 Muốn quên, phải mất đi một phần linh hồn.

👁 Muốn nhớ, phải đối mặt với sự thật kinh hoàng.

👁 Nhưng một khi đã biết sự thật… ngươi có dám chấp nhận?

Ngoài kia, mưa vẫn rơi.

Vinh nhìn về phía cửa.

Lại một bóng người… đang bước vào.

Ngươi có muốn thử một chén trà không?

(Hết phần 9… Nhưng quán trà vẫn chưa đóng cửa.)

TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 10

(Mỗi chén trà là một số phận. Ngươi đến để quên, hay để nhớ?)


1. KẺ ĂN XÁC

Đêm nay, gió lạnh rít qua khe cửa, mùi ẩm mốc quện trong không khí.

Bên trong quán trà nhỏ, Vinh đang lau chén trà, ánh mắt trầm tư.

Cánh cửa lặng lẽ mở ra

Một người đàn ông cao gầy, khoác áo dài đen, gương mặt nhợt nhạt như xác chết.

👁 Hắn không có bóng.

👁 Không có hơi thở.

Hắn kéo ghế ngồi xuống, giọng khô khốc như lá mục:

  • "Một chén trà… để ta quên đi mùi thịt người."

Vinh nhướng mày, nhìn kỹ vị khách.

👤 Lưỡi hắn… có vết máu chưa khô.


2. BÓNG MA ĐÓI KHÁT

Vinh rót một chén trà đen đặc, mùi hương thoang thoảng hắc ín.

  • "Uống đi. Nhưng hãy nhớ, một khi đã quên… ngươi không thể lấy lại."

Người đàn ông không ngần ngại, cầm chén lên, uống một hơi cạn sạch.

Khoảnh khắc ấy…

👁 Tiếng xương gãy vang lên.

👁 Tiếng nhai nuốt vọng ra từ trong màn sương trà.

Hình ảnh hiện lên trên mặt bàn:

Một căn nhà hoang, lạnh lẽo.

Bên trong…

👁 Một người đàn ông đang xé xác một thi thể, nhai ngấu nghiến như kẻ đói khát.

👁 Xác chết không còn nguyên vẹn.

👁 Máu vương khắp nền nhà.

Kẻ ăn xác ngước lên, đôi mắt hắn đỏ ngầu…

Vinh lặng lẽ đặt tay lên bàn, cảnh tượng tan biến.

Người đàn ông rùng mình, mồ hôi lạnh túa ra.

  • "Ta… ta vừa thấy gì?"

Vinh nhếch môi.

  • "Ký ức của ngươi. Nhưng đừng lo… ngươi đã quên rồi."

Người đàn ông đứng dậy, lảo đảo bước ra cửa.

Khi hắn đi khuất…

👁 Một vệt máu vẫn còn trên khóe môi.


3. CÁI GIÁ CỦA VIỆC LÃNG QUÊN

👁 Quên đi, không có nghĩa là được tha thứ.

👁 Một khi đã uống trà của quán, số phận ngươi không còn do ngươi quyết định.

Ngoài kia, tiếng gió rít lên, mang theo âm thanh của xương vỡ vụn.

Vinh cầm chén trà, nhấp một ngụm.

👁 Mùi trà hôm nay… có vị của thịt sống.

Ngươi có muốn thử một chén không?

(Hết phần 10… Nhưng quán trà vẫn chưa đóng cửa.)

CẢM ƠN BẠN ĐÃ THƯỞNG THỨC CÂU CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI!
🎉
Cảm ơn bạn đã dành thời gian theo dõi và ủng hộ những câu chuyện linh dị trên fanpage. Sự đồng hành và yêu mến của bạn chính là động lực để chúng tôi tiếp tục mang đến những nội dung giải trí chất lượng và ý nghĩa hơn nữa!
💡
Đừng quên ghé thăm shop Mèo Béo Funny – thiên đường mua sắm online với những sản phẩm siêu dễ thương và độc đáo!
👉
Click ngay để khám phá: Shop Mèo Béo Mèo Béo FUNNY
🌟
Mua sắm vui vẻ, nhận hàng siêu chất – đảm bảo khiến bạn hài lòng!
🌟
MUA SẮM ONLINE CỰC VUI!
🌟
Hàng chất – Giá hời – Deal ngập tràn!
▶
Ủng hộ Shopee Mèo Ping Ping:
💬
Xem thêm chi tiết ở phần bình luận và mô tả video nhé!
🛒✨

Chúc bạn luôn cười tươi như Mèo Béo và có những trải nghiệm tuyệt vời cùng fanpage của chúng tôi! Hẹn gặp lại trong những câu chuyện tiếp theo!
🐾

Post a Comment

0 Comments