TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 11
(Mỗi chén trà là một số phận. Ngươi đến để quên, hay để nhớ?)
1. ĐỨA BÉ KHÔNG CÓ MẮT
Đêm nay, trời không trăng, không sao.
Chỉ có gió… lạnh đến rợn người.
Quán trà cũ kỹ vẫn sáng đèn, một ngọn lửa le lói trong màn đêm.
Cánh cửa tự động mở ra, dù không ai chạm vào.
Một đứa bé… đứng ngay ngưỡng cửa.
👁 Mắt nó trống rỗng.
👁 Chỉ là hai hốc đen sâu hoắm.
Nó không nói, không khóc, chỉ nhìn thẳng vào Vinh.
Sau đó… nó kéo ghế ngồi xuống.
-
"Cho con một chén trà… để con tìm lại mắt của mình."
2. HỒN MA TRONG LỜI NGUYỀN
Vinh khẽ cau mày, rót trà vào một chén nhỏ.
👤 Đứa trẻ này… không phải người sống.
👤 Cũng không hẳn là ma.
-
"Muốn tìm lại đôi mắt, ngươi có dám nhìn thấy sự thật?"
Đứa bé gật đầu, chầm chậm đưa chén trà lên miệng.
Khoảnh khắc ấy…
👁 Tiếng dao cắt thịt vang lên.
👁 Tiếng rít đau đớn.
Trên bàn gỗ, một cảnh tượng dần hiện ra:
👁 Một ngôi nhà cũ.
👁 Một người đàn ông cao lớn, ánh mắt đỏ ngầu vì điên loạn.
👁 Trên tay hắn là một con dao dài, lưỡi dao còn nhỏ giọt máu.
Trên nền nhà…
👁 Một đứa bé con run rẩy, tay bị trói chặt.
-
"Mắt của mày đẹp quá…" – Giọng người đàn ông khàn khàn.
👁 Lưỡi dao đưa lên.
👁 Một nhát cắt… Máu bắn tung tóe.
👁 Đứa bé hét lên một tiếng thảm thiết… rồi tất cả trở nên tối đen.
3. SỰ TRẢ THÙ TRONG ĐÊM
Hơi trà tan dần, trả lại không gian cho hiện thực.
👤 Đứa bé lặng thinh.
👁 Hai hốc mắt đen ngòm, như đang chảy máu.
Nó từ từ đứng dậy, quay lưng bước ra khỏi quán.
Bên ngoài, gió bỗng gào thét.
Xa xa…
👁 Có tiếng hét thất thanh của một người đàn ông.
👁 Rồi tiếng dao cắt.
👁 Rồi im lặng.
Đứa bé không quay lại nữa.
Nhưng trước cửa quán…
👁 Một cặp mắt đẫm máu lăn lóc trên nền đất ướt.
4. LUẬT CỦA QUÁN TRÀ
👁 Muốn quên, phải mất đi một phần linh hồn.
👁 Muốn nhớ, phải đối mặt với sự thật kinh hoàng.
👁 Và một khi đã nhìn thấy… ngươi có dám chấp nhận?
Ngoài kia, mưa lất phất rơi.
Vinh cầm chén trà, nhấp một ngụm.
👁 Trà hôm nay… có vị tanh của máu.
Ngươi có muốn thử một chén không?
(Hết phần 11… Nhưng quán trà vẫn chưa đóng cửa.)
TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 12
(Mỗi chén trà là một số phận. Ngươi đến để quên, hay để nhớ?)
1. NGƯỜI KHÁCH KHÔNG CÓ MẶT
Đêm nay, mưa phùn rả rích, gió lạnh lùa qua khe cửa.
Quán trà vẫn mở, ánh đèn leo lét giữa bóng tối mịt mù.
Cánh cửa chợt hé mở… nhưng không ai bước vào.
👁 Không một bóng người.
Nhưng Vinh biết, có kẻ vừa đến.
Hơi lạnh bủa vây, một chiếc ghế đối diện anh tự kéo ra, như có ai đó vừa ngồi xuống.
👁 Chiếc ghế trống.
Một giọng nói vang lên, không rõ từ đâu:
-
“Một chén trà… để ta tìm lại khuôn mặt của mình.”
2. KHUÔN MẶT ĐÃ BỊ ĐÁNH CẮP
Vinh rót trà vào chén, chất trà đen như mực, phản chiếu những hình ảnh méo mó.
-
"Ngươi đã đánh mất khuôn mặt của mình… hay ai đó đã lấy nó đi?"
Không gian im lặng, chỉ có tiếng mưa gõ nhịp ngoài hiên.
👁 Mặt bàn bỗng chập chờn một bóng hình…
Một người đàn ông, quấn đầy băng trắng, chỉ chừa lại một đôi mắt hoảng loạn.
👁 Anh ta không có miệng.
👁 Không có mũi.
👁 Không có tai.
Chỉ có hai hốc mắt đỏ hoe, đầy nỗi sợ hãi.
-
"Ta không nhớ… Khuôn mặt ta đâu rồi?"
Vinh không đáp, chỉ lặng lẽ đẩy chén trà về phía trước.
👁 Hơi trà bốc lên… và quá khứ dần hiện ra.
3. NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÔNG GƯƠNG MẶT
👁 Một căn phòng tối.
👁 Một tấm gương lớn, phản chiếu ánh mắt tuyệt vọng.
👤 Người đàn ông trong gương… nhìn chằm chằm vào chính mình.
Nhưng khi anh ta đưa tay chạm vào mặt mình…
👁 Da thịt bong ra.
👁 Làn da trượt khỏi xương như một lớp mặt nạ.
👁 Lộ ra bên dưới… một khoảng trống đen ngòm.
Đằng sau anh ta…
👤 Một bóng người khác, không rõ hình dạng, đang cầm một tấm da mặt trên tay.
Một tiếng thì thầm vang lên:
-
“Mặt của ngươi… giờ là của ta.”
👤 Bóng đen đó quay đi, bước vào tấm gương… rồi biến mất.
👁 Người đàn ông không còn khuôn mặt.
👁 Chỉ còn lại một hình hài rỗng tuếch.
4. CÁI GIÁ CỦA SỰ LÃNG QUÊN
Hình ảnh vụt tắt.
Hơi trà tan dần, trả lại sự tĩnh lặng cho quán trà.
👤 Người khách vô hình không còn nói gì nữa.
Chiếc ghế đối diện bỗng lạnh đi… rồi chậm rãi trở nên trống rỗng.
Gió rít lên một tiếng dài… rồi tất cả trở về im lặng.
👁 Bên ngoài quán trà, có một bóng đen lặng lẽ bước qua màn mưa.
👁 Hắn mang một khuôn mặt không phải của mình.
👁 Một nụ cười… méo mó.
5. QUY LUẬT CỦA QUÁN TRÀ
👁 Khuôn mặt có thể bị đánh cắp.
👁 Ký ức có thể bị xóa mờ.
👁 Nhưng linh hồn… mãi mãi không thể che giấu.
Đêm vẫn còn dài.
Vinh cầm chén trà, nhấp một ngụm.
👁 Trà hôm nay… có vị của da người.
Ngươi có muốn thử một chén không?
(Hết phần 12… Nhưng quán trà vẫn chưa đóng cửa.)
TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 13
(Mỗi chén trà là một số phận. Ngươi đến để quên, hay để nhớ?)
1. KHÁCH HÀNG TỪ ĐỊA NGỤC
Đêm nay, mưa tầm tã, gió rít qua những tán cây khô cằn.
Quán trà cũ vẫn sáng đèn, ánh sáng lẻ loi giữa bóng tối dày đặc.
Cánh cửa chậm rãi mở ra.
Lần này, không ai bước vào.
👁 Nhưng có một mùi hôi thối xộc đến.
Một thứ mùi ẩm mốc, lẫn với mùi xác chết đang phân hủy.
👁 Chiếc ghế đối diện Vinh tự kéo ra.
Một giọng nói khàn khàn vang lên:
-
"Cho ta một chén trà… để ta tìm lại trái tim đã mất."
Vinh ngước nhìn, và thấy hắn.
Một người đàn ông mặc bộ quần áo tang, vải trắng đã nhuốm màu thời gian.
👁 Da hắn xám ngoét, rệu rã.
👁 Nhưng điều đáng sợ nhất…
👁 Là lồng ngực hắn có một lỗ hổng toang hoác.
👁 Không có trái tim.
2. TRÁI TIM ĐÃ BỊ LẤY ĐI
Vinh không hỏi gì thêm, chỉ rót trà vào chén.
Chất trà đen xoáy tròn, phản chiếu những hình ảnh quái dị.
👁 Một bóng người chập chờn xuất hiện trên mặt nước trà.
👁 Một cậu thiếu niên trẻ tuổi.
👁 Trong tay cậu ta… là một con dao sắc lạnh.
Bàn tay cậu run rẩy, nhưng ánh mắt trống rỗng.
Trước mặt cậu ta…
👁 Người đàn ông mặc đồ tang quỳ xuống.
-
"Đừng… Đừng lấy đi trái tim ta…"
Nhưng lưỡi dao không chần chừ.
💀 Một nhát đâm thẳng vào lồng ngực.
👁 Máu phun ra, đỏ lòm.
👁 Trái tim bị móc ra, vẫn còn đập thổn thức.
Cậu thiếu niên ôm trái tim trong tay, đôi mắt mờ mịt.
👁 Và rồi… hắn nhét nó vào trong lồng ngực mình.
👁 Trái tim không thuộc về hắn… nhưng hắn đã cướp nó.
3. KẺ MANG TRÁI TIM NGƯỜI KHÁC
Hơi trà tan dần, quá khứ cũng chìm vào bóng tối.
Người đàn ông lặng im, bàn tay run rẩy đặt lên ngực trống rỗng.
-
"Ta… không thể siêu thoát… khi trái tim ta nằm trong người kẻ khác."
Vinh khẽ thở dài.
-
"Ngươi muốn lấy lại trái tim… vậy có dám đối mặt với kẻ đã cướp nó không?"
👁 Bên ngoài, tiếng sấm rền vang.
👁 Dưới ánh chớp, có một bóng người đứng ngay ngưỡng cửa quán.
👁 Cậu thiếu niên năm xưa… giờ đã là một gã đàn ông trưởng thành.
Lồng ngực hắn đập mạnh, như có thứ gì đang quẫy đạp bên trong.
👁 Trái tim không phải của hắn… nhưng đã gắn vào cơ thể hắn quá lâu.
👁 Nó đã là một phần của hắn.
Người đàn ông mặc đồ tang từ từ đứng dậy, mắt đỏ quạch.
Bên ngoài… mưa rơi lặng lẽ.
👁 Đêm nay, sẽ có một trái tim ngừng đập.
4. LUẬT CỦA QUÁN TRÀ
👁 Ký ức có thể bị lãng quên… nhưng nợ máu không bao giờ mất đi.
👁 Trái tim không thuộc về ngươi… thì mãi mãi cũng không thể hòa hợp.
👁 Ngươi có dám thử một chén trà… để biết ai đang giữ linh hồn của mình không?
Mưa vẫn rơi.
Vinh cầm chén trà, nhấp một ngụm.
👁 Trà hôm nay… có vị của máu và nước mắt.
(Hết phần 13… Nhưng quán trà vẫn chưa đóng cửa.)
TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 14
(Mỗi chén trà là một số phận. Ngươi đến để quên, hay để nhớ?)
1. NGƯỜI KHÁCH CHỈ CÓ CÁI BÓNG
Đêm nay, trời không trăng, không sao, chỉ có bóng tối phủ kín màn đêm.
Ánh đèn từ quán trà chập chờn như ngọn lửa trước gió, soi rọi con đường vắng lạnh.
Cánh cửa bất chợt hé mở…
Nhưng lần này, chỉ có một cái bóng bước vào.
👁 Không có người.
👁 Chỉ có bóng.
Cái bóng ấy lặng lẽ trườn đến chiếc ghế đối diện Vinh, ngồi xuống mà không phát ra tiếng động.
Một giọng nói thì thào vang lên từ trong hư không:
-
"Một chén trà… để ta tìm lại chính mình."
Vinh không ngạc nhiên, chỉ chậm rãi rót trà vào chén.
👁 Chất trà đen đặc, phản chiếu một thế giới vặn vẹo.
👁 Hơi trà bốc lên, và câu chuyện của cái bóng bắt đầu.
2. KHI MỘT NGƯỜI MẤT ĐI BẢN THỂ
👁 Một con phố vắng.
👁 Một người đàn ông trẻ tuổi đi lang thang giữa đêm khuya.
Mưa rơi lách tách, phủ lên con đường một màu xám xịt.
👁 Anh ta không biết mình đang đi đâu.
👁 Anh ta không nhớ mình là ai.
Chỉ biết rằng… có điều gì đó đã sai.
💀 Anh ta quay đầu lại… nhưng không thấy bóng của mình.
👁 Cái bóng đã biến mất.
👁 Hay đúng hơn… chính anh ta mới là cái bóng.
3. CUỘC TRAO ĐỔI VỚI QUỶ
👁 Một tiếng cười khe khẽ vang lên trong mưa.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen xuất hiện từ bóng tối, nở một nụ cười nhợt nhạt.
-
"Ngươi muốn có một cuộc đời mới không?"
Người thanh niên ngước lên, ánh mắt trống rỗng.
👁 Anh ta không có quá khứ.
👁 Anh ta không có ký ức.
👁 Anh ta chỉ có một khát khao mơ hồ: được tồn tại.
Vị khách bí ẩn mỉm cười, đưa tay ra:
-
"Chỉ cần ngươi trao cho ta thứ cuối cùng ngươi đang giữ…"
👁 Người thanh niên không hỏi "là gì".
👁 Anh ta chỉ lặng lẽ gật đầu.
💀 Và rồi, anh ta không còn là anh ta nữa.
4. CÁI BÓNG ĐI TÌM CHỦ NHÂN
Hơi trà tan đi, để lại sự tĩnh lặng chết chóc trong quán.
Cái bóng vẫn ngồi đó, run rẩy như một ngọn lửa yếu ớt.
-
"Ta đã đánh mất chính mình. Ta không còn là ai cả. Ta chỉ là một cái bóng lạc lõng…"
👁 Bên ngoài, gió hú dài.
👁 Một người đàn ông lặng lẽ đứng trước quán trà, mặc áo choàng đen.
👁 Hắn không có bóng.
Hắn khẽ mỉm cười.
-
"Ngươi đã ký giao kèo với ta rồi, ngươi quên sao?"
Cái bóng rùng mình, lùi lại.
-
"Không… ta muốn lấy lại bản thân…"
Người đàn ông mặc áo choàng chỉ lắc đầu.
-
"Ngươi đã bán linh hồn mình để có cuộc sống mới. Giờ ngươi chỉ là một mảnh dư thừa."
👁 Hắn giơ tay lên.
👁 Cái bóng vặn vẹo, co giật… rồi bị kéo về phía hắn.
👁 Tan biến.
5. LUẬT CỦA QUÁN TRÀ
👁 Ngươi có thể đánh mất cái bóng của mình.
👁 Ngươi có thể bán linh hồn để đổi lấy một cuộc sống khác.
👁 Nhưng ngươi có chắc… ngươi vẫn còn là chính mình?
Đêm vẫn dài.
Vinh nhấp một ngụm trà.
👁 Trà hôm nay… có vị của sự trống rỗng.
(Hết phần 14… Nhưng quán trà vẫn chưa đóng cửa.)
TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 15
(Ngươi đã từng quên đi một cái tên? Có chắc nó không phải là chính ngươi?)
1. NGƯỜI KHÁCH KHÔNG CÓ TÊN
Quán trà cũ nằm giữa con hẻm nhỏ, nơi màn đêm luôn đặc quánh như sương khói.
Đêm nay, có một vị khách mới ghé đến.
👁 Hắn ngồi xuống, nhưng Vinh không thể nhìn rõ khuôn mặt.
👁 Hắn có một hình dạng, nhưng lại không có dáng vẻ cụ thể.
Khi Vinh rót trà, hắn chỉ hỏi một câu:
-
"Ngươi có nhớ ta không?"
Vinh bình tĩnh đáp:
-
"Ta không quen ngươi."
👁 Hơi trà bốc lên, vẽ thành những ký ức bị lãng quên trong không gian.
Hắn bật cười khẽ, giọng khàn đặc:
-
"Ta cũng không nhớ ta là ai. Nhưng có một cái tên mà ta đã đánh mất… và ta muốn tìm lại nó."
👁 Hắn không còn nhớ tên mình.
👁 Hắn không còn nhớ cả lý do hắn tồn tại.
👁 Hắn chỉ biết, có một thứ hắn đã để quên ở đây.
2. CÁI TÊN BỊ LÃNG QUÊN
Vinh nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:
-
"Nếu một người quên mất tên mình… thì hắn còn là ai?"
👁 Cái tên là linh hồn.
👁 Mất đi cái tên, chính là mất đi bản ngã.
Người khách siết chặt tách trà, giọng run rẩy:
-
"Ta đã từng sống ở đâu đó… Ta đã từng có một gia đình… Nhưng rồi, ta biến mất."
👁 Không ai nhớ hắn.
👁 Không ai gọi tên hắn.
👁 Rồi một ngày, chính hắn cũng không còn nhớ tên mình nữa.
"Ta đi lang thang qua những con phố cũ, nhìn vào những khuôn mặt quen thuộc… nhưng không ai nhận ra ta."
👁 Hắn giống như một bóng ma bị thế giới lãng quên.
👁 Không còn ai nhớ đến ngươi… nghĩa là ngươi chưa từng tồn tại.
3. HẮN ĐÃ BIẾN MẤT TỪ BAO GIỜ?
Hơi trà vẽ lên những hình ảnh trong không gian:
👁 Một ngôi nhà cũ.
👁 Một người phụ nữ đang khóc trước tấm ảnh thờ.
👁 Trên ảnh… là khuôn mặt của hắn.
👁 Dưới bức ảnh… có một cái tên.
Người khách nhìn chằm chằm, mắt mở lớn.
-
"Đó là ta…"
Nhưng…
👁 Hắn không thể đọc được cái tên trên ảnh.
👁 Những con chữ trở nên méo mó, như thể bị ai đó cố tình xóa đi.
Hắn thở hổn hển, giọng khản đặc:
-
"Ta… ta đã chết rồi sao?"
Vinh đặt chén trà xuống, ánh mắt sâu thẳm như đêm đen.
-
"Ngươi không còn tên, nghĩa là không còn tồn tại. Nhưng ngươi vẫn ở đây, nghĩa là vẫn còn điều gì đó chưa kết thúc."
👁 Một vong linh không tên.
👁 Một hồn ma bị quên lãng.
👁 Hắn lang thang qua nhân gian, không ai nhớ đến hắn.
👁 Và hắn cũng đã quên mất chính mình.
4. MỘT CÁI TÊN ĐƯỢC GỌI LÊN
Người khách bỗng dưng run rẩy, như thể vừa nhớ ra điều gì đó kinh hoàng.
-
"Ta… ta đã bị xóa bỏ… Một ai đó… đã khiến ta biến mất!"
👁 Không phải là hắn quên mất cái tên.
👁 Mà có một ai đó đã xóa bỏ cái tên ấy khỏi thế gian.
👁 Ai đó đã muốn hắn không còn tồn tại.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ bên ngoài quán trà:
-
"Hắn đã không còn nữa. Hãy quên hắn đi."
👁 Một bóng đen đứng ngoài cửa, khuôn mặt giấu trong bóng tối.
👁 Đó là kẻ đã xóa bỏ cái tên.
👁 Đó là kẻ đã khiến hắn biến mất.
Người khách trợn trừng mắt, run rẩy:
-
"Ngươi… chính ngươi đã khiến ta biến mất!"
Bóng đen không đáp, chỉ lùi dần vào trong đêm tối.
👁 Người khách vội đuổi theo.
👁 Hắn biến mất vào màn đêm.
5. NGƯƠI CÓ CHẮC MÌNH KHÔNG PHẢI NGƯỜI TIẾP THEO?
Vinh nhấp một ngụm trà cuối cùng.
👁 Một câu chuyện vừa kết thúc.
👁 Nhưng một câu hỏi vẫn còn vang vọng.
Ngươi có nhớ tất cả những người từng tồn tại trong cuộc đời mình không?
👁 Có ai đó đã từng bước qua đời ngươi… mà ngươi đã quên mất hay không?
👁 Và nếu một ngày, chính ngươi là người bị quên đi…
👁 Ngươi có còn tồn tại?























0 Comments