CHUYỆN LINH DỊ TÁN HỒN QUÁN CHƯƠNG 16 - 20

 TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 16

(Ngươi đã từng nghe một câu chuyện mà sau khi nghe xong, ngươi không còn là chính mình nữa?)




1. NGƯỜI KỂ CHUYỆN Ở CUỐI CON HẺM

Giữa khu phố cũ, có một con hẻm sâu hun hút.

Không ai dám bước vào đó sau khi trời tối.

👁 Người ta nói, có một kẻ sống trong hẻm.

👁 Hắn không có bóng.

👁 Hắn không có giọng nói riêng.

Nhưng hắn có một câu chuyện để kể.

Và nếu ai lỡ nghe câu chuyện đó… họ sẽ không còn là chính mình nữa.


2. CÂU CHUYỆN KHÔNG CÓ KẾT THÚC

Tối nay, một người khách bước vào hẻm.

Đó là một chàng trai trẻ, tò mò về những lời đồn đại.

Anh ta thấy một ông lão ngồi trong bóng tối, với một chiếc đèn dầu lập lòe.

👁 Ông lão mỉm cười, ra hiệu anh ta ngồi xuống.

👁 Rồi bắt đầu kể một câu chuyện.

Câu chuyện về một người khách lạ bước vào con hẻm…

Và gặp một ông lão kể chuyện.

👁 Câu chuyện cứ thế lặp lại.

👁 Chàng trai bỗng rùng mình.

  • "Khoan đã… đây là câu chuyện về chính ta sao?"

👁 Nhưng ông lão vẫn tiếp tục kể.

👁 Giọng ông trở nên trầm hơn, tối hơn, xa xăm hơn.

Câu chuyện tiếp tục…

👁 Nhưng người nghe không còn là chính mình nữa.


3. NGƯƠI CÓ NHỚ MÌNH LÀ AI KHÔNG?

Người khách trẻ tuổi lắc đầu, cảm giác đầu óc trở nên trống rỗng.

👁 Anh ta không còn nhớ mình là ai.

👁 Không còn nhớ mình đến từ đâu.

Anh ta chỉ biết, trước mặt mình… là một kẻ lạ mặt ngồi trong bóng tối.

Với một chiếc đèn dầu lập lòe.

👁 Và một câu chuyện cần được kể tiếp.


4. NGƯƠI LÀ KẺ TIẾP THEO

Từ hôm đó, mỗi đêm, ở cuối con hẻm…

Có một người kể chuyện mới xuất hiện.

👁 Không ai nhớ hắn là ai.

👁 Không ai biết từ đâu hắn đến.

👁 Nhưng hắn có một câu chuyện để kể…

Và nếu ai lỡ nghe câu chuyện đó… họ sẽ không còn là chính mình nữa.


(Hết phần 16… Nhưng câu chuyện vẫn chưa dừng lại.)


TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 17

(Có những giấc mơ không phải là mộng, mà là ký ức của một ai đó… hoặc của chính ngươi.)


1. GIẤC MƠ KHÔNG CÓ LỐI RA

Vinh ngồi trong quán trà, nhấp một ngụm nóng.

Đêm nay, không có khách.

Bên ngoài, gió rít từng cơn, thổi qua những ngõ nhỏ, mang theo hơi lạnh từ một nơi xa lạ.

👁 Bỗng dưng, có một giọng nói vang lên:

  • "Ngươi có từng mơ thấy một nơi mà ngươi chưa từng đến, nhưng lại quen thuộc đến đáng sợ không?"

Vinh ngẩng đầu lên.

👁 Trước mặt là một người đàn ông mặc áo dài đen, khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt vô hồn.

  • "Mỗi đêm, ta đều mơ thấy cùng một nơi," người khách thì thào.

  • "Một căn nhà… với những cánh cửa không bao giờ mở được."

  • "Và ta… mãi mãi không thể thoát ra."

👁 Hắn không biết mình là ai.

👁 Hắn chỉ biết rằng hắn đã bị mắc kẹt trong giấc mơ đó rất lâu rồi.

👁 Lâu đến mức, hắn không còn nhớ thế giới bên ngoài trông như thế nào nữa.


2. NGÔI NHÀ KHÔNG CÓ CỬA RA VÀO

Vinh lặng lẽ rót thêm trà, giọng trầm xuống:

  • "Ngươi có chắc đó chỉ là một giấc mơ?"

Người đàn ông giật mình.

👁 Hắn chợt nhớ ra…

👁 Ngôi nhà đó…

👁 Không chỉ có trong giấc mơ.

👁 Hắn đã từng ở đó.

👁 Hắn đã từng cố gắng thoát ra.

👁 Và hắn… chưa bao giờ thành công.

  • "Có một lần, ta tìm thấy một cánh cửa," hắn lẩm bẩm.

  • "Nhưng khi ta mở nó ra… ta lại thấy mình quay về chính căn phòng ban đầu."

👁 Một vòng lặp.

👁 Một mê cung không lối thoát.

👁 Mỗi lần hắn cố chạy đi, hắn chỉ quay lại điểm xuất phát.

  • "Ta đã thử đập vỡ cửa sổ… nhưng phía bên kia chỉ là một màn đêm không đáy."

👁 Không có bên ngoài.

👁 Không có ranh giới.

👁 Ngôi nhà ấy… không thuộc về thế giới này.


3. NGƯƠI ĐÃ RỜI KHỎI NƠI ĐÓ CHƯA?

Vinh nhìn sâu vào mắt người khách, chậm rãi hỏi:

  • "Ngươi nói mình mơ thấy nơi đó mỗi đêm… Vậy hiện tại, ngươi đang ở đâu?"

👁 Không gian chợt trùng xuống.

👁 Người đàn ông tái mặt, bàn tay siết chặt.

👁 Hắn chợt nhận ra…

Hắn không nhớ làm thế nào mình đến được đây.

Hắn không nhớ mình đã rời khỏi căn nhà đó bằng cách nào.

Hắn có thực sự đang tỉnh táo… hay vẫn còn trong giấc mơ?

👁 Hay chính quán trà này… cũng chỉ là một phần của nơi đó?


4. VỊ KHÁCH CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

Người đàn ông bật dậy, hơi thở gấp gáp, ánh mắt hoang mang.

  • "Ta… ta không thể thoát ra!"

Vinh vẫn điềm tĩnh, nhấc tách trà lên:

  • "Vậy có khi nào…"

  • "Ngươi chưa bao giờ thực sự tồn tại ở thế giới bên ngoài?"

👁 Nếu một người đã bị mắc kẹt quá lâu trong giấc mơ…

👁 Liệu hắn còn có một thân xác thực sự ở thế gian này không?

👁 Hay hắn đã chỉ còn là một linh hồn lang thang giữa những tầng mộng?

Người đàn ông mở miệng định nói…

Nhưng giọng hắn biến mất.

👁 Và rồi…

👁 Cả hắn cũng biến mất theo.


5. NGƯƠI CÓ CHẮC MÌNH ĐÃ TỈNH DẬY?

Bên ngoài, gió đêm vẫn rít qua những ngõ nhỏ.

Vinh nhấp một ngụm trà cuối cùng, khẽ mỉm cười.

👁 Có lẽ, hắn không phải là vị khách đầu tiên…

👁 Và cũng không phải là người cuối cùng.

👁 Vì vẫn còn rất nhiều người…

👁 Đang lạc trong những giấc mơ không có lối ra.


(Hết phần 17… Nhưng giấc mơ vẫn chưa kết thúc.)


TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 18

(Có những nơi ngươi không nên bước vào, dù chỉ một lần… Vì một khi đã vào, ngươi sẽ không thể trở ra.)


1. KHÁCH TRỌ Ở CUỐI THỊ TRẤN

Tôi là một kẻ lữ hành.

Những chuyến đi dài đã dẫn tôi đến một thị trấn nhỏ, nằm heo hút giữa những ngọn đồi âm u.

Đêm nay, một cơn bão lớn sắp trút xuống.

Tôi cần một chỗ nghỉ chân.

👁 Người dân ở đây không ai tiếp tôi vào nhà.

👁 Nhưng có một ông lão run rẩy chỉ về phía cuối con đường:

  • "Nếu không còn nơi nào khác… cậu có thể nghỉ tạm ở Khách Trọ Quỷ Hồn."

👁 Tên quán trọ khiến tôi rùng mình.

👁 Nhưng cơn bão đêm nay… còn đáng sợ hơn.

Tôi bước vào.


2. CÁI GIÁ CỦA MỘT ĐÊM LƯU TRÚ

Quán trọ cũ kỹ, đèn dầu lập lòe, không có một bóng người.

👁 Nhưng cửa… tự động mở khi tôi đến.

👁 Và từ phía sau quầy, một người phụ nữ xuất hiện.

Cô ta mặc một bộ áo dài đen, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt sâu hoắm.

  • "Khách lạ, ngươi muốn nghỉ lại sao?"

Tôi gật đầu.

  • "Một đêm, chỉ có một điều kiện."

  • "Khi ngươi vào phòng, tuyệt đối không được mở cửa sau nửa đêm."

  • "Dù có nghe thấy gì… cũng không được mở!"

👁 Tôi không hỏi lý do.

👁 Bản năng mách bảo, có những thứ không nên biết quá rõ.

Tôi nhận chìa khóa.

👁 Và cánh cửa quán trọ… tự động đóng lại sau lưng tôi.


3. AI ĐANG GÕ CỬA?

Phòng tôi nằm ở cuối hành lang, mùi ẩm mốc bủa vây.

Bên ngoài trời nổi giông tố, gió gào thét như tiếng khóc than.

👁 Gần nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng động.

👁 Từ cửa phòng.

👁 Một tiếng gõ nhẹ.

👁 Rồi hai tiếng.

👁 Rồi ba tiếng.

Tôi nín thở.

Giọng nói khẽ vang lên:

  • "Mở cửa ra… Tôi bị lạc đường…"

👁 Tôi nhớ lời dặn.

👁 Tuyệt đối không mở cửa!

Nhưng tiếng gõ… vẫn tiếp tục.

👁 Càng lúc càng dồn dập.

  • "Làm ơn… mở cửa… ra…!"

👁 Giọng nói càng lúc càng nghẹn ngào.

👁 Như một người đang sắp chết.

Tôi siết chặt chăn, nhắm mắt lại.

👁 Bất ngờ…

👁 Cánh cửa khe khẽ rung lên.

👁 Như thể có ai đó… đang cố xoay nắm cửa từ bên ngoài.


4. ĐỪNG NHÌN RA NGOÀI

Tôi không thể chịu nổi nữa.

Tôi quay đầu, nhìn qua khe hở của cánh cửa.

👁 BÊN NGOÀI…

👁 Không có ai cả.

Chỉ có một cái bóng in trên sàn nhà.

👁 Bóng của một người… nhưng không có cơ thể.

👁 Cái bóng đang run rẩy.

👁 Rồi chầm chậm… quay đầu về phía tôi.

👁 Nó biết tôi đang nhìn.

👁 Và nó bắt đầu… trườn về phía cửa.


5. NGƯƠI KHÔNG BAO GIỜ RỜI KHỎI ĐƯỢC

Tôi nhắm nghiền mắt.

Tôi không nhớ mình đã ngất đi từ lúc nào.

Khi tỉnh lại, trời đã sáng.

Tôi lao ra khỏi phòng, chạy xuống quầy tiếp tân.

Nhưng…

👁 Quầy tiếp tân trống trơn.

👁 Không có người phụ nữ áo đen.

👁 Không có ai cả.

Tôi chạy ra cửa chính…

👁 Nhưng nó bị khóa chặt.

👁 Không có tay nắm, không có ổ khóa.

👁 Như thể cánh cửa ấy… chưa từng mở ra.

Tôi hoảng loạn, quay đầu lại.

👁 Dãy hành lang bỗng dài thêm.

👁 Những cánh cửa… mở toang.

👁 Bên trong… không có phòng.

👁 Chỉ có bóng tối.

👁 Và tiếng thì thầm.

  • "Ngươi đã bước vào… thì không bao giờ rời khỏi đây nữa…"

Tôi lùi lại.

👁 Và rồi…

👁 Bóng của tôi… cũng quay đầu lại nhìn tôi.

👁 Nó mỉm cười.


6. KHÁCH TRỌ KẾ TIẾP

Đêm nay, một cơn bão khác sắp trút xuống.

Một người lữ hành khác tìm đến cuối thị trấn.

👁 Người dân chỉ về phía cuối con đường.

👁 Nơi có một quán trọ cũ kỹ, với cánh cửa tự động mở ra.

👁 Sau quầy tiếp tân, có một người đàn ông lạ mặt đứng đó.

Hắn mặc áo dài đen, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt sâu hoắm.

👁 Và hắn nói với vị khách mới:

  • "Một đêm, chỉ có một điều kiện."

  • "Tuyệt đối không được mở cửa sau nửa đêm…"


(Hết phần 18… nhưng kẻ lữ hành vẫn chưa biến mất.)


TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 19

(Có những bí mật không dành cho người sống. Nhưng một khi đã biết… ngươi sẽ không thể thoát ra.)


1. BÍ ẨN DƯỚI MÓNG NHÀ

Dưới một cơn bão lớn, tôi đặt chân vào Khách Trọ Quỷ Hồn.

Không ai tiếp tôi vào nhà.

👁 Nhưng có một người đàn ông mặc áo dài đen, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt sâu hoắm.

  • "Một đêm, chỉ có một điều kiện."

  • "Tuyệt đối không được… đào bất cứ thứ gì dưới sàn phòng."

👁 Lời cảnh báo ấy cứ lởn vởn trong đầu tôi.

👁 Có thứ gì đó đang bị giấu kín…


2. TIẾNG ĐỘNG LÚC NỬA ĐÊM

Nửa đêm, tôi thức giấc vì một tiếng động.

👁 Tiếng cào cấu vang lên dưới sàn.

👁 Như thể có thứ gì đó bị chôn bên dưới… đang cố bò lên.

Tôi rón rén bước xuống giường.

Gõ nhẹ xuống sàn nhà.

👁 Tiếng gõ đáp lại từ bên dưới.

👁 CÓ AI ĐÓ DƯỚI ĐÓ!

Tôi nuốt nước bọt.

👁 Có nên đào lên không?


3. CÁNH TAY THOÁT RA

Bản năng mách bảo tôi chạy đi.

Nhưng sự tò mò kéo tôi lại.

Tôi lấy con dao nhỏ, cẩn thận cạy từng mảng gỗ sàn.

👁 Một lỗ hổng lộ ra.

Bên trong… là một bàn tay trắng bệch.

👁 Bàn tay ấy… cử động!

  • "Làm ơn… kéo tôi lên…"

👁 Giọng nói thều thào.

👁 Lạnh lẽo như gió thoảng từ địa ngục.

Tôi lùi lại.

Nhưng bàn tay ấy chộp lấy cổ chân tôi!


4. SỰ THẬT BỊ CHÔN GIẤU

Tôi vùng vẫy, nhưng bàn tay ấy siết chặt.

👁 Nó kéo tôi xuống!

Tôi nhìn vào cái hố.

Dưới đó… không chỉ có một bàn tay.

👁 Mà là vô số cánh tay…

👁 Tất cả đều là… KHÁCH TRỌ TRƯỚC ĐÂY!

Họ bị chôn sống.

Bị vùi xuống đây… để thay thế cho những kẻ đến sau.

👁 Vì ai vào đây… cũng phải ở lại.

👁 Để quán trọ này tồn tại…

👁 Luôn cần một linh hồn thế chỗ.


5. KHÁCH TRỌ MỚI

Tôi gào thét.

Nhưng bàn tay ấy kéo tôi xuống.

👁 Sàn gỗ tự động khép lại.

👁 Và trên đó… có một người mới đang đứng.

Một cơn bão khác lại trút xuống.

Một người lữ hành khác tìm đến cuối thị trấn.

👁 Người dân chỉ về phía cuối con đường.

👁 Nơi có một quán trọ cũ kỹ, với cánh cửa tự động mở ra.

👁 Sau quầy tiếp tân, có một người đàn ông mặc áo dài đen, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt sâu hoắm.

Hắn mỉm cười.

  • "Một đêm, chỉ có một điều kiện."

  • "Tuyệt đối không được… đào bất cứ thứ gì dưới sàn phòng…"


(Hết phần 19… nhưng những linh hồn vẫn còn bị giam cầm.)


TÁN HỒN QUÁN – PHẦN 20

(Bí mật đã lộ, nhưng chưa ai có thể thoát ra. Một vòng luân hồi chết chóc, liệu có ai phá vỡ?)


1. NGƯỜI KHÁCH CUỐI CÙNG

Đêm nay, một người khách mới lại đến.

👁 Cánh cửa quán trọ tự động mở ra.

👁 Gió lạnh thổi qua như tiếng thở dài của kẻ đã khuất.

Người khách ấy là một cô gái trẻ.

Cô ta không sợ hãi, chỉ lặng lẽ nhìn quanh, rồi bước vào.

👁 Sau quầy tiếp tân, vẫn là người đàn ông mặc áo dài đen.

Hắn mỉm cười:

  • "Một đêm, chỉ có một điều kiện…"

Cô gái bỗng cắt ngang:

  • "Ta biết hết rồi."

👁 Người đàn ông thoáng giật mình.

👁 Những cái bóng phía sau hắn bỗng rung động.

👁 Lời nguyền… sắp bị phá vỡ?


2. SỰ THẬT ĐƯỢC MỞ RA

Cô gái đặt lên bàn một chiếc bùa cổ.

  • "Ngươi đã giam cầm bao nhiêu người?"

Người đàn ông cười nhạt:

  • "Họ tự đến, tự mắc kẹt. Ta chỉ làm theo quy tắc."

👁 Phía dưới sàn nhà, những cánh tay trắng bệch run rẩy.

👁 Những linh hồn bị giam giữ, chờ đợi sự giải thoát.

Cô gái rút ra một con dao bạc, khắc một ký tự lên cổ tay mình.

👁 Máu nhỏ xuống sàn.

👁 Tiếng gào thét từ lòng đất vọng lên.

  • "Ngươi dám phá vỡ vòng luân hồi sao?!"


3. KẺ THAY THẾ CUỐI CÙNG

Cô gái không nói, chỉ cắm phập con dao xuống sàn.

👁 Một luồng khí đen bốc lên.

👁 Những linh hồn bị chôn vùi bắt đầu trồi lên.

Nhưng trước khi chúng kịp thoát, người đàn ông lao tới.

👁 Hắn bám chặt vào cô gái.

  • "Ngươi đã biết quy tắc."

  • "Không có kẻ thế thân… thì ngươi chính là người thay thế!"

👁 Sàn nhà mở ra.

👁 Cô gái cảm thấy cơ thể mình bị kéo xuống.

Nhưng cô chỉ cười nhạt.

  • "Ngươi quên rồi sao… ta không phải kẻ đến đây để chết."


4. KẾT CỤC MỘT LỜI NGUYỀN

👁 Dưới sàn nhà, một bàn tay khác vươn lên.

Một linh hồn khác… bám chặt lấy người đàn ông áo đen!

Hắn gào thét.

  • "KHÔNG! TA LÀ NGƯỜI CANH GIỮ… TA KHÔNG THỂ…!"

👁 Những linh hồn bị giam cầm tràn lên.

Họ kéo hắn xuống.

👁 Sàn nhà đóng lại.

👁 Những tiếng gào thét tắt dần.

Cô gái lùi lại, nhặt lấy chiếc bùa trên bàn, rồi rời khỏi quán trọ.

👁 Đêm ấy, lần đầu tiên sau hàng trăm năm, cánh cửa quán trọ khép lại.

👁 Và không bao giờ mở ra nữa.


LỜI NGUYỀN ĐÃ KẾT THÚC.

👁 Nhưng trên con đường vắng lặng ấy…

👁 Một bảng hiệu mới lại xuất hiện.

👁 Một quán trọ mới lại mọc lên.

👁 Và một người tiếp tân mới… đang chờ đợi những kẻ lữ hành kế tiếp.

CẢM ƠN BẠN ĐÃ THƯỞNG THỨC CÂU CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI!
🎉
Cảm ơn bạn đã dành thời gian theo dõi và ủng hộ những câu chuyện linh dị trên fanpage. Sự đồng hành và yêu mến của bạn chính là động lực để chúng tôi tiếp tục mang đến những nội dung giải trí chất lượng và ý nghĩa hơn nữa!
💡
Đừng quên ghé thăm shop Mèo Béo Funny – thiên đường mua sắm online với những sản phẩm siêu dễ thương và độc đáo!
👉
Click ngay để khám phá: Shop Mèo Béo Mèo Béo FUNNY
🌟
Mua sắm vui vẻ, nhận hàng siêu chất – đảm bảo khiến bạn hài lòng!
🌟
MUA SẮM ONLINE CỰC VUI!
🌟
Hàng chất – Giá hời – Deal ngập tràn!
▶
Ủng hộ Shopee Mèo Ping Ping:
💬
Xem thêm chi tiết ở phần bình luận và mô tả video nhé!
🛒✨

Chúc bạn luôn cười tươi như Mèo Béo và có những trải nghiệm tuyệt vời cùng fanpage của chúng tôi! Hẹn gặp lại trong những câu chuyện tiếp theo!
🐾

Post a Comment

0 Comments