Chương 10: Săn Đuổi Trong Cốc – Phàm Nhân Cũng Biết Giết Kim Đan
Sáng sớm hôm sau.
Trong khe núi chật hẹp bên trong Vạn Linh Cốc, Khương Dạ Minh lặng lẽ thu hồi ngọc giản, rời khỏi động phủ tàn tích. Hắn biết, từ giây phút khởi động "Thức Hải Tàng Hồn", khí tức của hắn đã bị một vài tồn tại cảm nhận được.
【Cảnh báo: Một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ đang tiếp cận với tốc độ cao】【Dự đoán chạm mặt trong 120 tức】【Đề xuất: Tránh giao chiến trực diện】
Hắn khẽ chau mày.
Trong thế giới này, chênh lệch cảnh giới là ranh giới giữa sống và chết. Một Kim Đan sơ kỳ, chỉ cần nâng tay cũng có thể bóp nát một Luyện Khí tầng 3 như hắn. Nhưng… hắn chưa từng nghĩ mình phải chơi cùng luật với người khác.
【Kích hoạt gợi ý chiến thuật: “Hấp dẫn – Dẫn dụ – Kết giới”】【Tình trạng địa hình: Gần khu vực “Giếng Vọng Linh” – nơi linh khí đảo loạn, dễ thiết lập kết giới phản chấn】【Đề xuất sử dụng Huyễn Hình Bản Ngã + Trận Văn Lưu Ảnh + Phá Cốc Tác Dẫn】
Nửa canh giờ sau.
Một đạo kiếm quang màu lam lướt ngang không trung, nhanh như thiểm điện. Lão giả áo trắng – chính là Vân Mặc Chân Nhân, Kim Đan sơ kỳ của Liệt Vân Môn – đã khóa định khí tức hắn.
Ánh mắt lão như lưỡi đao, nhìn quanh khe cốc:
“Hừm... rõ ràng linh tức còn vương lại đây. Tiểu bối chỉ là Luyện Khí tầng ba mà dám xâm nhập cấm địa? Can đảm lắm.”
Lão vận thần thức, quét sâu vào lòng đất.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó — một đạo trận văn lặng lẽ lóe sáng dưới chân!
ẦM!!!
Một luồng lực phản chấn trào lên từ lòng đất, thổi bay Vân Mặc lùi nửa bước, sắc mặt đại biến.
“Phản trận?!” – Lão rít lên. “Tên tiểu bối này là trận sư?”
Ngay lúc đó, cách đó trăm trượng, một thân ảnh từ trong sương mờ vụt chạy ra, tốc độ không nhanh, nhưng lại có khí tức Trúc Cơ hậu kỳ tỏa ra mơ hồ.
“Ngươi tưởng ta không dám lộ mặt sao? Cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ!” – tiếng nói kia trầm trầm, nhưng rất xa lạ.
Vân Mặc cả kinh.
“Tên tiểu tử kia giả mạo Trúc Cơ?! Không đúng… đây là ảo ảnh linh thức!”
Trong khi đó, Khương Dạ Minh đang ẩn thân trong một khe đá nhỏ, kích hoạt "Tàng Hình Thức Hải", hoàn toàn biến mất khỏi mọi cảm ứng.
Hắn cẩn thận quan sát từ xa, ánh mắt lạnh lùng, không lộ vẻ hoảng loạn.
“Muốn giết ta, không dễ thế đâu.”
Nửa canh giờ sau.
Vân Mặc Chân Nhân rút khỏi được trận. Quần áo rách nát, mặt mũi khói bụi, khí tức lộn xộn.
Lão ngẩng đầu nhìn trời, nộ khí ngập tràn:
“Một tiểu tử Luyện Khí kỳ... dám dùng ảo thuật dẫn dụ, dùng cổ trận phản chấn, còn khiến ta tổn thương thần hồn nhẹ?”
“Không tra ra thân phận hắn... ta thề không làm người!”
Lão truyền tin phù ra ngoài, một luồng lệnh truy sát phát đi:
“Truy nã một tiểu tử vô danh, giỏi ẩn khí, nghi là tàn dư Vạn Linh Môn.”“Thưởng ngọc linh đan cấp ba cho kẻ nào đưa đầu hắn về.”
Trong một động đá sâu bên ngoài Vạn Linh Cốc, Khương Dạ Minh ngồi xếp bằng, điều tức ổn định.
【Phá trận thành công – thưởng 500 điểm chiến lược】【Cấp độ ẩn thân +1】【Mở khóa Tàng Ảnh Phù – tạo phân thân giả sau 3 hơi thở】【Đánh giá hệ thống: Chiến thuật hoàn hảo, tránh đối đầu, tiêu hao kẻ địch】
Khương Dạ Minh nhếch môi cười nhạt:
“Muốn giết ta? Hãy thử tìm được ta trước đã.”
Hết chương 10
Chương 11: Tàng Kinh Lầu Cũ – Bí Điển Phế Thư
Ba ngày sau khi thoát khỏi Vạn Linh Cốc, Khương Dạ Minh lặng lẽ xuất hiện tại Trấn Hồng Hoa, một nơi giao thương nhỏ nằm ở rìa vùng biên giới giữa hai nước tu chân là Đại Sở và Lương Hỏa.
Nơi đây là nơi tập trung của vô số tán tu, người phàm, tu sĩ cấp thấp và cả những kẻ mang thân phận mờ ám. Khí tức hỗn tạp, kẻ mạnh không lộ mặt, kẻ yếu chỉ dám lặng lẽ sinh tồn.
Khương Dạ Minh lúc này ăn mặc đơn sơ, trên lưng vác một bao thô, thần sắc mệt mỏi, dáng vẻ chẳng khác gì một kẻ phàm nhân buôn lậu thất bại.
【Hệ thống: Khu vực này có linh khí loãng, phù hợp để ẩn thân nghỉ dưỡng】【Đề xuất: Ẩn tàng tu vi, tạm thời cư trú dưới thân phận tạp dịch hoặc học đồ】【Gợi ý nhiệm vụ: Trà trộn vào “Thư Viện Tàng Kinh Cũ” – nơi cất giữ công pháp rách nát】
Khương Dạ Minh khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như nước giếng cạn.
Hắn không cần nơi tu luyện tốt, mà chỉ cần một chỗ không ai chú ý để yên ổn tăng cường thực lực. Còn hệ thống — luôn biết cách dẫn đường đến những thứ tưởng chừng vô dụng.
Thư Viện Tàng Kinh Cũ – Phủ Thái Lăng
Một cơ sở đã xuống cấp, bị các môn phái chính đạo bỏ lại. Nay do tán tu địa phương quản lý, chủ yếu chứa công pháp cấp thấp đã mất tác dụng, hoặc thất truyền nửa chừng.
Khương Dạ Minh xin làm học đồ, đổi lấy cơm ăn và một chỗ ngủ. Hắn tỏ ra chậm chạp, quê mùa, cả ngày chỉ quét sân và bê gạch sửa mái, khiến chẳng ai buồn nhìn hắn kỹ hơn một lần.
Ba ngày sau, hắn được phân công lau dọn tầng dưới cùng của Tàng Kinh Các – nơi không ai buồn bước chân vào, vì toàn là rách nát tàn thư, giấy mục mực phai, thậm chí nhiều quyển không có bìa.
Nhưng với hắn, đây mới là kho báu thực sự.
Tối hôm đó, giữa lúc đèn mờ, hắn lật từng trang một cuốn tàn thư dính máu cũ. Những đoạn chữ ngắt quãng, nét mực chồng chéo, như thể được viết lúc sinh tử.
Hệ thống khẽ rung động.
【Đã phát hiện công pháp: “Tán Linh Bổ Hồn Quyết” – cấp độ: Không rõ】【Tình trạng: Thiếu hụt 2 phần 3 nội dung】【Phân tích sơ bộ: Đây không phải là công pháp tu luyện đơn thuần, mà là bí thuật dưỡng hồn – cực kỳ hiếm thấy】【Khả năng tương thích với hệ thống: 91%】【Gợi ý: Thu thập các bản ghi chép khác liên quan tới linh hồn trong cùng khu vực】
"Dưỡng hồn... bổ khuyết thức hải... có thể là chìa khóa để vượt cảnh giới bằng đường vòng..."
Ngay đêm đó, hắn tìm thêm ba bản chép tay mục nát. Một bản về pháp môn cổ trấn hồn, một bản là đoạn nhật ký ghi lại triệu chứng “tẩu hỏa nhập ma khi nhập thức hải”, và một bản viết bằng máu – có vẻ là bản tự ghi chú lại kinh nghiệm tự tu hồn pháp.
【Kích hoạt phân tích “Bổ Hồn Cổ Quyết – Mảnh Ghép Sơ Cấp”】【Gom góp hoàn chỉnh tàn pháp: 32%】【Tăng tốc độ khôi phục linh hồn và ổn định thức hải +14%】【Tạm thời mở khóa thuật phụ trợ: “Minh Thức Nhập Cảnh” – giúp cảm ứng linh lực mạnh hơn tu sĩ đồng cảnh】
Sáng hôm sau.
Trong lúc quét sân, một vị khách lạ xuất hiện – một thiếu niên áo tím, ánh mắt cao ngạo, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, theo sau là hai hộ vệ.
“Chưởng sự đâu? Ta đến thay sư huynh thu hồi mảnh tàn đồ trận pháp để khảo sát!”
Khương Dạ Minh đang quét sân liền bước lui xuống, cúi đầu, giả vờ lúng túng, miệng cà lăm:
“Tiểu... tiểu nhân không biết... đại nhân vào thư viện... tầng ba, bên trái...”
Thiếu niên áo tím không thèm nhìn hắn, chỉ khẽ hừ một tiếng rồi đi vào.
Ngay khi thiếu niên ấy vừa bước vào Tàng Kinh Các — hệ thống vang lên.
【Cảnh báo: Có một luồng khí tức quen thuộc từ “Vân Mặc Chân Nhân” – nghi ngờ có quan hệ với kẻ từng truy sát ký chủ】【Phát hiện vật phẩm mang phù văn của Vạn Linh Cốc trên người đối phương】
Khương Dạ Minh mắt khẽ co rút.
“Vậy ra... hắn đến để lần theo dấu vết? Xem ra… trò chơi chưa kết thúc.”
Cuối chương 11
Chương 12: Dẫn Sói Vào Hang – Mượn Đao Giết Người
Khương Dạ Minh ngồi lặng lẽ dưới gác tàn thư tầng ba, bên cạnh ánh sáng leo lét của một chiếc hỏa đăng đã cũ, ánh mắt trầm tư như đang nghiền ngẫm điều gì đó rất sâu xa. Bên ngoài, tiếng bước chân nặng nề của thiếu niên áo tím vừa khuất sau bậc thang đá.
【Cảnh báo: Tu sĩ cấp Trúc Cơ hậu kỳ có vật phẩm nghi mang phù văn Vạn Linh Cốc – khả năng liên hệ kẻ thù cũ: 67%】【Đề xuất hành động: Không đối đầu trực diện – có thể dẫn dụ va chạm với thế lực địa phương】
“Dẫn dụ sao?” – Khương Dạ Minh mỉm cười nhạt.
Một con cáo không bao giờ đấu tay đôi với sư tử. Nó sẽ khiến sư tử và báo hoa đánh nhau trước.
Gã thiếu niên áo tím kia – tên là Chu Kiêu – là đệ tử ngoại môn của Vạn Linh Môn Chi Phân, đang phụ trách truy lùng những manh mối cuối cùng về trận pháp đã thất lạc trong vụ diệt môn năm xưa.
Mà tàn trận pháp hắn tìm kiếm, hiện đang nằm trong cuốn sách mục nát mà Khương Dạ Minh đã vô tình thấy từ 3 hôm trước – gói gọn trong hai tờ giấy lót gáy, không một ai buồn ngó đến.
Khương Dạ Minh không giấu đi, cũng không phá huỷ. Hắn nhét nó vào một quyển khác rồi cố ý đặt lộ ra trên giá sách tầng dưới – nơi có một lão nhân gù lưng tên Lưu Tam phụ trách quản lý khu tạp thư.
Lưu Tam, tuy chỉ là tán tu Luyện Khí tầng tám, nhưng lại nổi tiếng là tham tài sợ chết, luôn tìm cách moi móc bảo vật từ tàng thư để bán cho đệ tử cấp cao đổi linh thạch.
Sáng hôm sau.
Chu Kiêu nổi giận đùng đùng. "Thứ bản vẽ đâu? Ai đã động vào nó trước ta?"
Lưu Tam lập tức bị hắn ép hỏi tới cùng. Chu Kiêu đe dọa, đánh cho một chưởng nội thương nhẹ, nhưng hắn không ngờ rằng chính Lưu Tam đã âm thầm gửi tin đến một thế lực ngầm ở Trấn Hồng Hoa – “Huyết Đao Đường”, tố cáo Chu Kiêu có bảo vật vô giá.
Đêm đến.
Trời vừa tối, Khương Dạ Minh như thường lệ lau dọn phía sau thư các, tay cầm chổi tre, tai lặng lẽ nghe tiếng gió và bước chân từ xa.
Quả nhiên…
“Vút!” Một tiếng xé gió. Ba bóng người áo xám bịt mặt từ ngoài nhảy vào, không phát ra chút linh lực nào.
Chu Kiêu biến sắc. "Người của ai?!"
Không ai đáp lời. Một loạt pháp khí cấp thấp như phi nhận, hỏa phù, ám tiễn cùng lúc đánh úp.
Một trận hỗn chiến bùng nổ ngay giữa tầng ba thư viện cũ kỹ. Pháp khí va chạm, linh lực dao động làm bụi giấy bay đầy, sách mục cháy đen, giá gỗ đổ rầm rầm.
Khương Dạ Minh không hề tham chiến.
Hắn núp sau đống sách đổ, tay nhẹ nhàng lật ra một tờ phù văn cũ kỹ, nhỏ giọng đọc thầm trong đầu.
【Kích hoạt “Phù Ẩn Thuật” – cấp thấp】【Trạng thái: Che giấu khí tức trong 1 giờ】【Hấp thu loạn khí linh lực xung quanh để tăng tiến linh hồn: +2%】
Nửa canh giờ sau.
Đêm đó, tại một căn nhà tranh hẻo lánh cuối trấn.
Khương Dạ Minh lặng lẽ trải một tấm da thú, lấy ra ba mảnh giấy cháy xém, ráp lại cẩn thận.
Trên đó – chính là một phần bản đồ Tàn Trận Hồn Khốn Cổ Trận – loại cổ trận dùng để phong ấn linh hồn, ngăn cản tái sinh hoặc đoạt xá.
【Tàn đồ kích hoạt: 1/3】【Tạm thời mở khóa chức năng phụ hệ thống: “Trận Nhãn Giám Định”】【Gợi ý nhiệm vụ tiếp theo: Truy tìm mảnh 2 tại khu mộ cổ Yên Phong – nơi bị phong tỏa bởi sát khí và thi độc】
“Nếu ta đoán không sai… trong cơ thể ta, không chỉ có một mình ta.”
Ánh mắt hắn tối lại. Lần đầu tiên, hắn nghi ngờ… liệu mình xuyên không, có thực sự đơn giản?
Cuối chương 12
☕ Nếu bạn thấy truyện hay và muốn ủng hộ tác giả có thêm động lực ra chương mới đều đặn, hãy mời mình một ly cà phê qua:
Xem nhiều video hay tại:
🛒 Website: ► https://meopingping.blogspot.com/ ✅
✅ 🌟 YouTube:► / https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro/videos ✅
0 Comments