Chương 13: Mộ Cổ Yên Phong – Sát Khí Trùng Thiên
Ngoại thành trấn Hồng Hoa, cách ba trăm dặm về phía
Tây Nam, có một dãy núi hoang vu, quanh năm mây mù bao phủ, cây cối khô héo,
đất đá đen xám như bị lửa thiêu tàn.
Tương truyền nơi đây từng là chiến trường tu sĩ ngàn năm
trước. Xác tu sĩ, yêu thú, thậm chí cả linh hồn vẫn vất vưởng không siêu thoát.
Người đời gọi nơi ấy là — Yên Phong Cổ Mộ.
"Cảnh báo: Linh khí khu
vực ô uế – nhiễm sát khí và thi độc."
Khương Dạ Minh mặc áo vải lam đơn sơ, trên lưng vác túi vải
thô, bước từng bước vào lối mòn dẫn vào Yên Phong.
Ánh mắt hắn bình tĩnh, khí tức thu liễm như một phàm nhân vô
tu vi.
Thực ra, hắn vừa đột phá đến Luyện Khí tầng 9, nửa bước Trúc
Cơ. Nhưng hắn không hề khoe ra.
Tất cả linh lực đều giấu trong đan điền, theo phương pháp
“Ẩn Huyết Trường Tức” do hệ thống cung cấp – kỹ pháp cổ xưa từng được dùng
để trà trộn vào giữa đại chiến tu sĩ thời thượng cổ.
Canh ba đêm ấy.
Trong màn sương dày đặc, Khương Dạ Minh đứng trước cổng đá
cổ nứt vỡ, trên khắc chữ mờ nhạt: “Phong Hồn Trận – Không Kẻ Sống Qua.”
Hắn lấy ra ba mảnh phù cổ, ghép lại thành một ký hiệu hình
lốc xoáy, đặt giữa rãnh đá khảm.
“Rắc…”
Mặt đất rung nhẹ. Một khe đá mở ra, dẫn xuống huyệt động sâu
thẳm không thấy đáy.
Hắn không chần chừ. Nhảy vào.
Dưới lòng đất – u ám, lạnh
lẽo.
Mùi ẩm mốc, tử khí, hòa lẫn với linh lực hỗn loạn khiến ai
không có định lực rất dễ phát điên.
Khương Dạ Minh thắp lên một viên “Dạ Minh Thạch”, bước chậm
rãi qua từng bức tường đá có khắc pháp văn cổ.
Ở trung tâm mộ đạo, hắn gặp một tấm bia đá kỳ lạ —
bên trên khắc ba dòng chữ máu:
Ngay khi bước tới gần, một luồng khí đen như mực trào
lên từ dưới đất.
Một thi ảnh quỷ lệ xuất hiện — hình dạng nữ tử tóc
dài, mờ nhạt, mặt đầy lệ máu.
“Ngươi... không thuộc về nơi
này…”
Giọng nói của oán linh vang lên lạnh băng.
Khương Dạ Minh không đáp, chỉ lấy ra một khối ngọc thạch
hình mắt cá, là vật hắn đánh đổi từ một thương nhân lang bạt, được hệ thống
xác nhận là “Tàn Trận Dẫn Tâm Châu”.
Ngọc thạch sáng lên, phát ra luồng khí mờ, xoắn lấy oán
linh.
Oán linh rít lên thê lương. Mộ đạo chấn động. Khắp các lối
khác, vô số thi thiếp, oan hồn, cổ trùng bắt đầu tụ về phía hắn.
Khương Dạ Minh áp tay xuống mặt đất.
Một đồ hình hiện lên trong tầm nhìn hắn – một trận pháp
cổ đại hình xoắn ốc, chính giữa có tàn đồ mảnh hai.
Hắn không chọn liều mạng đấu oán linh. Mà dùng “Ẩn
Huyết Tàng Linh Phù” do hệ thống luyện chế từ trước, thu lại khí tức, nhẹ bước
qua khe đá, chui vào mộ thất bên cạnh.
Một khắc sau.
Bên ngoài, tiếng gào thét rùng rợn vang vọng. Oán linh không
phát hiện ra hắn.
Bên trong, hắn đã lấy được mảnh tàn trận thứ hai – hình
lục giác khuyết một góc, chất liệu đồng đen, khắc phù văn cổ giống mảnh đầu
tiên.
Trở về, hắn không qua đường chính, mà theo
lối thoát ngầm ghi chú trên vách cổ, lần mò ra ngoài lúc trời sắp sáng.
Trên người hắn không có lấy một vết thương. Nhưng thần
sắc hơi tái – vì hắn đã phải dùng một giọt linh huyết để kích hoạt
Trận Nhãn trong phút cuối.
Hắn lặng lẽ quay về căn nhà tranh ở trấn Hồng Hoa, bắt đầu
khâu ghép hai mảnh tàn đồ lại với nhau.
Khi hai mảnh vừa ghép khít,
một dòng chữ cổ hiện ra:
Khương Dạ Minh nhìn dòng chữ, lặng đi.
Ánh mắt hắn chậm rãi chuyển lạnh.
“Nếu ta không đoán sai, người đoạt xác… là ta. Nhưng kẻ bị
đoạt… vẫn chưa hoàn toàn bị xóa sổ.”
Cuối chương 13
Chương 14: Tự Giám Tâm – Hồn
Trong Gương Lặng
Căn nhà tranh giữa rừng vắng, ánh lửa le lói từ chiếc lò
luyện phù nhỏ bé rọi sáng khuôn mặt nghiêm túc của Khương Dạ Minh.
Hắn ngồi khoanh chân, trước mặt là hai mảnh Tàn Trận Hồn
Giới, đã ghép lại theo hình lục giác thiếu một cạnh. Bên cạnh là một chiếc gương
đồng vỡ góc, mặt kính mờ đục nhưng khắc đầy phù văn.
Khương Dạ Minh không chần chừ, tay áo phất nhẹ, một giọt máu
từ đầu ngón tay nhỏ xuống mảnh ngọc đen — máu tỏa ra ánh đỏ nhạt, như ẩn chứa
lực lượng linh hồn mơ hồ.
Trong thoáng chốc, gương đồng rung nhẹ, phù văn phát sáng
nhè nhẹ, ánh sáng lan tỏa như nước.
Một khắc sau.
Mặt gương đồng đột nhiên xuất hiện một bóng mờ, giống
hệt Khương Dạ Minh — nhưng thần sắc dữ tợn, ánh mắt tàn độc.
Hắn đứng dậy, hít sâu một hơi, nhìn bóng phản chiếu của
chính mình:
“Là ngươi… kẻ còn sót lại trong thân thể này.”
Bóng mờ trong gương nở nụ cười lạnh.
“Ta là Khương Dạ Minh — ngươi mới là kẻ chiếm xác!”
Giám Tâm Trận – Đối thoại
linh hồn.
Hệ thống giải thích:
Bên trong trận, hai linh hồn đang giằng co trong không
gian hư ảnh, chỉ có một ý chí được phép tồn tại.
Khương Dạ Minh, thần sắc không đổi, ánh mắt trầm lặng như
nước giếng cổ:
“Ký ức của ngươi không thuộc về ta, nhưng thể xác này thì đã
thuộc về ta rồi.”
Bóng mờ gào thét, linh khí loạn xạ xung quanh rung động,
muốn xuyên phá kết giới.
Hệ thống thông báo:
【Tâm cảnh không đủ vững – đề nghị vận
dụng “Thiên Tĩnh Quyết” để củng cố ý chí】
Hắn nhắm mắt, niệm khẩu quyết, chỉ một hơi sau, ánh sáng
trong mắt trở nên sắc bén như đao kiếm.
Bóng mờ trong gương run rẩy, mờ dần, rồi vỡ vụn như khói
sương tan trong ánh mặt trời.
Ngay lúc đó.
Một mảng hình ảnh vụt hiện trong đầu hắn:
Khương Dạ Minh mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm như vực thẳm.
“Di Hồn Cảnh… là mục tiêu cuối của nguyên chủ?”
Hắn ghi lại những ký ức còn sót — không phải để trả thù cho
nguyên chủ, mà để… lợi dụng nó, đạt tới con đường bản thân chọn.
Tối hôm đó.
Linh khí trong căn nhà tranh trầm lắng hơn bao giờ hết.
Khương Dạ Minh kiểm tra lại cơ thể, cảm nhận khí huyết ổn định, linh thức sắc
bén.
Một tin báo nhẹ vang lên trong đầu:
Khương Dạ Minh khẽ cười nhạt:
“Dù ta có đủ tư chất để một bước lên trời… nhưng thời cơ
chưa đến, thì thà lùi một bước để đi xa vạn dặm.”
Hắn quay lại châm trà, ngồi bên bàn gỗ nhỏ, như một học giả
già nua vô hại.
Xa xa, trong bóng tối của rừng trúc sau trấn,
một đôi mắt âm trầm đang dõi theo căn nhà tranh đơn sơ ấy.
Một lão giả mặc trường bào đen, tay cầm trượng, thì thào:
“Khí tức vừa rồi… không phải thứ một Luyện Khí tu sĩ có thể
khống chế… Hắn, là ai?”
Cuối chương 14
Chương 15: Vạn Linh Cốc – Mở
Lối Vào Môn Phái
Sáng sớm, sương mù còn chưa tan hết, Khương Dạ Minh đã rời
căn nhà tranh, trên vai đeo một túi gấm nhỏ, khí tức được áp chế đến tận cùng,
chẳng khác nào một người phàm bình thường.
Bên hông hắn, là lệnh bài ngụy chế có khắc chữ “Dự Tu
– Vạn Linh Môn.”
Vạn Linh Cốc – Cửa ngõ vào
nội môn Vạn Linh Môn
Nơi đây quanh năm phủ sương, địa hình phức tạp, linh khí lại
quỷ dị mà dồi dào, nhiều kẻ đến đây tầm linh dược hoặc săn linh thú đều chết
không rõ nguyên do.
Nhưng với Khương Dạ Minh, sau khi kế thừa một phần ký ức
tàn dư từ nguyên chủ, nơi này lại hiện lên bản đồ cổ vẽ tay – đường tắt
vượt qua sương độc, đi thẳng đến Trận Cơ Phong, nơi khảo hạch nhập
môn của Vạn Linh Môn.
Khi hắn đặt chân đến rìa Vạn Linh Cốc, một giọng nói
nhẹ như gió thoảng vang lên:
“Ngươi… là người tham gia nhập môn khảo thí hôm nay?”
Một thiếu nữ áo xanh xuất hiện trước mặt hắn, tuổi chỉ
khoảng mười sáu, lưng đeo kiếm gỗ, mắt to lấp lánh, vẻ mặt có phần nghi hoặc
khi nhìn Khương Dạ Minh.
“Ngươi không mang linh khí… cũng không có pháp khí… Luyện
Khí tầng năm?”
Khương Dạ Minh mỉm cười, cúi đầu lễ độ:
“Tiểu sinh là tán tu vùng phụ cận, nghe danh Vạn Linh Môn,
mạo muội xin nhập môn, mong cô nương chiếu cố.”
Giọng nói chân thành, khí tức trầm ổn. Cô gái khẽ hừ một
tiếng:
“Thế loại người như ngươi mười kẻ đến thì tám chết, một bị
đuổi, còn một thì… may mắn.”
Tuy nói vậy, nàng vẫn phẩy tay:
“Đi theo ta. Khảo thí sắp bắt đầu.”
Khảo hạch nhập môn – Trận Cơ
Phong
Tại đỉnh núi hình vòng cung, có chín trụ đá cổ, khắc đầy
trận văn lấp lánh, giữa sân là một bàn đá lớn, nơi ba vị trưởng lão áo xám đang
ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Xung quanh có chừng hơn sáu mươi người, phần lớn là
tán tu hoặc đệ tử được giới thiệu từ các nhánh phụ của Vạn Linh Môn.
Khương Dạ Minh lặng lẽ đứng cuối cùng, khí tức như nước
tĩnh, ánh mắt luôn hướng xuống đất.
Một lão già mặt lạnh quát:
“Quy tắc khảo thí lần này đơn giản – bước qua Trận Giới Bát
Môn, đến được trung tâm không quá một canh giờ, ai vượt được, vào nội môn.”
Khảo thí bắt đầu. Từng người được dẫn vào. Đám tán tu thi
triển đủ loại tiểu pháp thuật, nhưng chỉ mới qua cửa thứ hai đã bị trận văn
hất văng ra ngoài.
Kẻ mạnh nhất trong nhóm – một thanh niên Luyện Khí tầng bảy
– cố đến được cửa thứ tư thì toàn thân tê liệt, phải được kéo ra ngoài.
Cuối cùng, đến lượt Khương Dạ Minh.
Hắn bước vào, tay vẫn trống không, không bày pháp
khí, không tụ linh lực.
Ngay khi vào trận, trận văn sáng rực – một áp lực mơ hồ
đè nặng, như có linh hồn đang dò xét.
Hắn nhắm mắt. Trong đầu vang lên giọng hệ thống:
Hắn chậm rãi bước. Một bước – hai bước – ba bước… đi như dạo
chơi, chẳng khác nào đang đi giữa đường làng.
Đến cửa thứ bảy.
Một ánh sáng lóe lên – trận văn biến hóa, hình thành Ảo
Tâm Trận.
Một hình ảnh hiện lên trước mặt hắn: phụ thân của nguyên
chủ, bị phản bội, bị thiêu cháy giữa điện môn. Gào thét, gọi tên con mình.
Khương Dạ Minh không biến sắc. Hắn chỉ lẩm bẩm:
“Đây là ảo giác, không đủ làm tâm ta dao động.”
Hắn bước qua.
Cửa cuối. Một đốm sáng hiện ra giữa trận – tinh thể linh
lực lơ lửng giữa không trung.
Lão trưởng lão ngồi phía xa híp mắt lại:
“Hử? Không ai vượt nổi đến cửa tám, mà hắn lại…”
Nhưng khi ông định đứng dậy, thì Khương Dạ Minh đã đứng
giữa trung tâm.
Ánh sáng trận pháp tan rã — trọn vẹn vượt qua Bát Môn!
Mọi người ồ lên. Nhưng hắn chỉ khẽ cúi người, quay về vị trí
cũ. Mặt không đổi sắc.
Một đệ tử lẩm bẩm:
“Tên đó… rõ ràng chỉ là Luyện Khí tầng năm...”
Cô gái kiếm gỗ nhìn theo hắn, lặng lẽ siết chặt chuôi kiếm,
thầm nói:
“Không đơn giản.”
Ba vị trưởng lão thì thầm với nhau:
Cuối cùng, Khương Dạ Minh được phân vào Huyền
Trận Các – phân viện chuyên tu trận pháp và phù đạo, nơi ít người để mắt,
nhưng là chốn mà rất ít người biết… chính là nơi ẩn tàng bản đồ Trận Đồ
Phong Hồn mà hắn cần tiếp cận.
“Ẩn nhẫn là kiếm sắc trong vỏ gỗ. Bóng tối càng sâu, kiếm ra
càng tàn nhẫn.”
Khương Dạ Minh tự nhủ.
Hết chương 15
Chương 16: Huyền Trận Các – Trận Văn Tàng Bí
Sau khi vượt qua Bát Môn Trận, Khương Dạ Minh được sắp xếp
đến Huyền Trận Các, một nhánh phụ kín tiếng của Vạn Linh Môn. Dù là phân
viện chính thức, nhưng nơi này lại ít người đoái hoài, phần lớn chỉ là
những đệ tử có linh căn khiếm khuyết, hoặc không có tư chất tu luyện chính phái
nên mới bị phân về đây.
Trên đường tới Trận Các, một đệ tử trung niên áo lam dẫn
đường, giọng khàn khàn:
“Huyền Trận Các nằm ở phía tây sơn cốc, không có cảnh đẹp,
cũng không có linh dược linh thạch gì đáng giá. Nhưng... nếu chịu khó học hỏi,
trận đạo có thể đổi vận.”
Khương Dạ Minh chỉ nhẹ nhàng chắp tay, không biểu lộ gì
thêm. Hắn biết rõ – trận đạo mới chính là chìa khóa mở ra con đường vượt cấp
sinh tồn của hắn ở thế giới này.
Huyền Trận Các – Nơi Bụi Mờ
Lắng Đọng
Tòa viện cổ thấp bé, tường rêu phong, cổng không bảng hiệu,
chỉ có một bia đá mờ chữ:
「Trận Dẫn Huyền Âm – Vạn Vật
Dung Linh」
Trong viện có chừng hơn mười người, người trẻ nhất cũng khoảng
hai mươi, đa phần là tán tu, hoặc đệ tử bị “giáng cấp”. Ánh mắt họ khi nhìn
Khương Dạ Minh đầy khinh miệt lẫn thương hại.
Một kẻ mập mạp ngồi gác chân trên bậc đá, cười hô hố:
“Lại thêm một tên bị thải loại? Môn phái này càng ngày càng
thú vị!”
Một người khác khẽ nói:
“Đừng coi thường, nghe nói hắn đi qua Bát Môn Trận.”
“Hừ, dựa vào may mắn thôi. Không có căn cơ, vào đây cũng chỉ
là phế nhân lau bàn quét sân.”
Bên Trong Trận Các – Lão Giả
Tàng Hư
Bên trong đại điện đơn sơ, một lão giả râu bạc, áo bào xám
tro, ngồi sau án gỗ lớn. Trong tay cầm một trận bàn ngọc đen đầy những
khe nứt, ánh mắt bình thản lướt nhìn qua Khương Dạ Minh.
“Tên ngươi?”
“Khương Dạ Minh, đệ tử tán tu.”
Lão gật đầu:
“Được. Từ hôm nay, ngươi là đệ tử hạ cấp của Huyền Trận Các.
Mỗi ngày học một canh giờ lý trận, một canh giờ trận văn khắc luyện. Ngoài ra,
tự thu dọn phòng ở, tự nấu ăn, không được sai phái ai.”
“Tạ ơn tiền bối.”
Lão giả bỗng ánh mắt sâu xa nhìn hắn:
“Khí tức của ngươi… không có dấu hiệu linh căn thượng phẩm,
nhưng tâm hồn… lại quá tĩnh. Kẻ như ngươi nếu không chết yểu, tất có ngày khiến
người khác kinh hãi.”
Khương Dạ Minh cúi đầu, không nói gì. Nhưng trong lòng lại
lặng lẽ khẽ động.
Ban Đêm – Luyện Khắc Trận Văn
Khi các đệ tử đã rút về nghỉ, Khương Dạ Minh một mình trong
phòng gỗ nhỏ. Hắn lấy từ túi gấm ra một cuộn trận đồ cổ nát, chính là
tàn văn hệ thống gợi ý lấy được từ Bát Môn Trận.
Giọng nói trong đầu vang lên:
Hắn hít sâu một hơi, tay cầm dao khắc bằng xương linh ngưu,
bắt đầu khắc từng nét lên một phiến đá trận đen xám. Mồ hôi nhỏ xuống,
nhưng ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi từng đường nét mảnh như tơ.
Bên Ngoài Có Người Nhìn Trộm
Dưới bóng cây xa xa, thiếu nữ kiếm gỗ hôm khảo thí –
tên thật là Diệp Thanh Y, đang nhìn hắn qua khe lá, ánh mắt vừa kinh
ngạc vừa nghi hoặc:
“Trận văn đó... ta từng thấy trong thư khố cấp cao... Hắn...
sao lại biết?”
Nàng lặng lẽ lùi đi, trong lòng sinh nghi. Nhưng bản thân
lại không thể ngăn được sự tò mò. Một tên đệ tử mới vào, lại có khả năng giải
tàn trận Tử Kim cấp, thật sự quá vượt thường thức.
Sáng Hôm Sau – Tranh Chấp Đầu
Tiên
Khi Dạ Minh ra bãi đá luyện trận, kẻ mập hôm qua – gọi là
Lưu Tam chặn đường, cười cợt:
“Tiểu tử, bãi đá phía đông là chỗ ta dùng. Người mới như
ngươi, mau dọn sang chuồng ngựa mà tập đi.”
Không muốn gây chuyện, Dạ Minh cúi đầu:
“Tại hạ không biết quy củ, xin nhường.”
Lưu Tam lại hừ lạnh, cố ý đẩy mạnh vai hắn một cái, gằn
giọng:
“Biết điều thì đừng giở trò. Ở đây không có anh hùng rơm
đâu.”
Dạ Minh bị đẩy lùi vài bước, vẫn không phản ứng.
Nhưng khi Lưu Tam quay lưng rời đi, hệ thống trong đầu Dạ
Minh khẽ hiện:
Dạ Minh mỉm cười nhẹ. Tay hắn khẽ nhúc nhích, vài nét mờ
nhạt như vết cào nhẹ hiện trên nền đá.
Một giờ sau, tiếng hét của Lưu Tam vang dậy
toàn viện:
“A a a! Sao khí hải ta nghịch lưu? Ai… ai phá trận ta!?”
Không ai biết gì. Khương Dạ Minh vẫn ngồi một góc, miết mực
lên đá, ánh mắt tĩnh như nước giếng cổ.
Hết chương 16
Chương 17: Tàng Thư Cốc – Bí Văn Trận Cổ
Sau sự cố với Lưu Tam, Khương Dạ Minh càng kín tiếng hơn.
Hắn không đụng chạm ai, ngày ngày khắc trận, nghiên cứu cổ đồ, đêm đến mới lặng
lẽ tu luyện trong mật thất hệ thống mở ra dưới phòng mình.
Nhưng dù cố giữ yên lặng, sóng ngầm vẫn lan truyền.
Tin Đồn Âm Thầm
Trong Huyền Trận Các, có người bắt đầu thì thầm:
“Ngươi nghe chưa? Lưu Tam mấy ngày nay không thể ngưng tụ nguyên
khí. Có người nói trận hắn dùng bị phá ngầm…”
“Tên tán tu mới đến? Không thể nào…”
“Hừ, ngươi không thấy đêm nào hắn cũng luyện trận đến tận
canh ba? Một tên tán tu lấy đâu ra nghị lực và đạo tâm như thế?”
Dưới vẻ ngoài lặng lẽ, Khương Dạ Minh đã khiến những kẻ
coi thường hắn bắt đầu dè chừng.
Tàng Thư Cốc – Cơ Duyên Khởi
Mở
Ba ngày sau, mỗi đệ tử trong Huyền Trận Các đều được phân
công quét dọn Tàng Thư Cốc — nơi cất giữ hàng ngàn bản trận văn cổ tịch,
phần lớn đã tàn khuyết hoặc không thể tu luyện.
Người khác thì chán ngán, riêng Dạ Minh – lại coi đây là cơ
hội trời cho.
Chiều muộn hôm ấy, hắn được phân đến dãy tầng
dưới cùng của cốc, nơi bụi bặm đầy kệ, đa phần là những cuộn trục hư
hao, mục nát. Đệ tử khác chỉ qua loa quét vài chỗ rồi rời đi, Dạ Minh lại cẩn
thận lau từng tấm bia, từng trang sách.
Bỗng hệ thống vang lên:
Ánh mắt Dạ Minh khẽ động.
“Ẩn trận? Thứ này nếu kết hợp với khinh hành phù và ảo
trận... có thể vô thanh vô tức rời khỏi vòng vây tu sĩ luyện khí hậu kỳ.”
Một suy nghĩ bắt đầu hình thành trong đầu hắn –
một hệ thống trận đạo dành riêng cho những kẻ yếu như hắn, giả trư ăn thịt
hổ, bất chiến mà thắng.
Cơ Duyên Tiếp Theo – Trận Văn
Trên Phiến Gạch
Đang định rời đi, một viên gạch sàn dưới chân đột nhiên
phát ra ánh sáng nhạt khi chân hắn chạm vào.
Hệ thống kêu lên:
Dạ Minh khẽ gật.
“Khảo sát. Nếu là cấm trận, ta sẽ rút. Nếu là trận văn bị
vùi lấp… thì chính là cơ duyên lớn.”
Một tia sáng bắn lên từ phiến gạch, khung cảnh trước mắt hắn
biến đổi.
Ảo Cảnh Trí Văn – Lời Dặn
Ngàn Năm Trước
Hắn thấy mình đang đứng giữa một thế giới u lam, từng vầng
sáng hiện ra giữa không trung. Một lão giả tóc trắng, áo bào trận văn rách
rưới, lơ lửng trong hư không, ánh mắt buồn bã:
“Ngươi là người mở trận? Tốt. Nếu có thể nhìn thấy cảnh này,
chứng tỏ ngươi có đạo tâm với trận đạo.”
“Trên đời này, không phải ai có linh căn cũng mạnh. Không
phải ai yếu cũng vô dụng.”
“Trận đạo không chỉ để công, không chỉ để phòng. Trận là
thiên cơ, là quy luật. Thấu trận, là thấu thế gian.”
“Nếu ngươi tin tưởng, hãy mang ‘Bí Văn Tứ Huyền’ ta lưu lại
truyền thừa. Có thể không giúp ngươi phi thăng, nhưng đủ để bảo vệ đạo của bản
thân giữa biển trời sát phạt này.”
Một luồng sáng nhập thẳng vào mi tâm Khương Dạ Minh.
Ra Khỏi Cốc – Một Bước Đột
Phá
Tối đó, Khương Dạ Minh ngồi trong phòng, toàn thân tắm trong
ánh sáng nhạt của trận văn do hắn tự tay khắc trên đất.
Hắn dùng thử “Linh Căn Biến Trận” – từng luồng linh khí
trong phòng bỗng ngưng tụ lại, tốc độ hấp thu tăng vọt gấp ba lần!
Tâm thần hắn rung động mãnh liệt. Đây không còn chỉ là một
bước hỗ trợ – mà là thứ có thể thay đổi vận mệnh tu sĩ cấp thấp như hắn!
Khẽ thở ra một hơi, Dạ Minh mở mắt, ánh sáng trong mắt lóe
lên:
“Nếu có thể... ta sẽ tạo ra một hệ trận pháp cho riêng mình.
Một con đường ẩn tu – nhưng có thể chấn nhiếp quần hùng.”
“Tạm thời... vẫn nên làm người vô danh.”
Hắn cúi đầu, tiếp tục mài từng nét trận trên phiến đá lạnh.
Hết chương 17
Chương 18: Trận Pháp Thử Nghiệm – Linh Thú U Ảnh Lang
Ba ngày sau khi rời khỏi Tàng Thư Cốc, Khương Dạ Minh vẫn
giữ thói quen cũ: sáng sớm thức dậy luyện khí, ban ngày đi nghe giảng ở các lớp
sơ học của Huyền Trận Các, đêm về mới lặng lẽ nghiên cứu trận pháp.
Nhưng giờ đây, trong đầu hắn không chỉ là mấy trận pháp
tầm thường ghi chép trong đạo tịch nữa, mà là "Bí Văn Tứ Huyền –
Linh Căn Biến Trận" cùng vài trận đồ ẩn thân, ngụy linh do hắn tự tay
sáng chế từ những mảnh tàn quyển thu được ở Tàng Thư Cốc.
Thử Nghiệm Ngoại Vi – Vùng
Núi Tử Mộc
Dưới chân núi Huyền Trận Các là một khu rừng hoang gọi là Tử
Mộc Lâm, nơi đây thỉnh thoảng xuất hiện linh thú cấp thấp như Thanh Diêm
Xà, Hắc Nhãn Lộc – thích hợp cho đệ tử luyện tay.
Khương Dạ Minh lựa đúng lúc hoàng hôn, tránh đông người,
mang theo một bao tài liệu trận pháp tự chế, tiến sâu vào lâm địa.
"Linh Căn Biến Trận tuy có thể tăng tốc độ hấp thu linh
khí, nhưng cần thời gian vận chuyển. Còn trận ẩn thân – ta cần thử trong điều
kiện áp lực thực chiến."
Chạm Trán Linh Thú – U Ảnh
Lang Xuất Hiện
Khi đang bố trí một vòng trận giản lược theo quy tắc “Tàng
Hư – Tụ Linh – Phân Hình”, một tiếng gầm trầm thấp vang lên.
Một con lang toàn thân đen như mực, mắt đỏ như máu,
bước ra từ sau bụi cỏ. Lưng nó có một vết rách đã khô máu, nhưng linh khí xung
quanh thân thể lại đậm đến mức ngột ngạt.
Dạ Minh không hoảng loạn, trái lại, ánh mắt hắn bình tĩnh
đến lạnh lẽo.
"Vừa hay, có ngươi làm chuột bạch."
Hắn vung tay, ba phi phù do chính tay hắn luyện chế bật mở –
ẩn trận, tụ linh trận và ngụy hình trận đồng thời vận hành.
Trên mặt đất, các dấu ấn loang ra ánh sáng tím mờ, thân ảnh
Dạ Minh mờ dần, rồi "phịch" – một tàn ảnh bốc lên phía trái,
bay vút về hướng khác.
U Ảnh Lang gầm lên, phóng đến chỗ tàn ảnh, móng vuốt xé nát
thân cây lớn như bắp đùi người, nhưng chỉ bắt trúng… ảo ảnh.
Ẩn Trận Thể Hiện Sức Mạnh
Dạ Minh đang đứng cách đó ba trượng, toàn thân tàng hình
hoàn toàn dưới Ẩn Trận – nhị phẩm do hắn cải tiến từ “Tam Tức Ẩn Trận”. Hiện
giờ, thời gian ẩn thân đã kéo dài đến hơn 7 tức, gần bằng thời gian một
hơi thở của tu sĩ Trúc Cơ!
"Nếu kẻ địch không phải tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ trở lên,
gần như không thể phát hiện."
Sau ba hơi thở, hắn lại dịch chuyển thân hình qua một tụ
linh điểm phụ – nhờ Phân Hình Trận, U Ảnh Lang vẫn bị dẫn dụ, như kẻ mù
chạy quanh giữa rừng cây.
Chiêu Kết – Phá Linh Thạch
Trận
Dạ Minh không ham chiến đấu, nhưng cũng không phải kẻ vô
mưu.
Hắn vung tay ném xuống ba viên linh thạch đã được phong
trận dao động phản xạ – khi U Ảnh Lang đạp trúng, trận văn dưới đất vỡ ra, tạo
phản chấn linh lực, đánh văng con lang hơn một trượng, khiến nó rống lên
đau đớn.
Cơ hội đó, hắn ẩn thân rút lui, không chút do dự.
Trưởng Lão Bí Mật Quan Sát
Xa xa, trên đỉnh cây cao có một bóng người mặc áo lam,
che mặt, đứng im lặng từ đầu đến cuối.
“Tiểu tử này… rõ ràng chỉ là Luyện Khí tầng bốn, vậy mà có
thể khiến linh thú trung kỳ không thể chạm vào người hắn? Còn là… trận pháp tự
chế?!”
Nữ tử khẽ cau mày, miệng lẩm bẩm:
“Thú vị… Rất thú vị. Ghi danh: Khương Dạ Minh – Huyền Trận
Các – Ngoại môn đệ tử.”
Một chiếc phù lục từ tay nàng bay đi, biến mất giữa màn đêm.
Trở Về Trong Im Lặng
Khương Dạ Minh trở lại phòng, gỡ từng trận phù, ghi chép lại
những sai sót vừa rồi vào quyển “Bản Thảo Trận Đạo – Tự Ghi”.
"Tốc độ dẫn linh vẫn chậm... Trận ẩn thân cần điều
chỉnh quỹ đạo hình học để giảm trễ tín hiệu... Phân Hình Trận quá tốn linh
thạch, cần nghĩ cách dùng linh khí dư âm thay thế..."
Hắn cắm bút xuống, trầm ngâm:
“Tu tiên giả lấy mạnh làm chuẩn. Nhưng nếu ta có thể lấy trí
phá lực… thì dù chỉ là một luyện khí tầng thấp, vẫn có thể lật bàn.”
Hết chương 18
Chương 19: Lệnh Triệu Kiến – Tên Tu Sĩ Thầm Lặng Lộ Diện
Ba ngày sau trận thử nghiệm trong Tử Mộc Lâm, Khương Dạ Minh
vẫn sống như thường: sáng luyện công, trưa đọc trận tịch, chiều lặng lẽ luyện
phù tại căn phòng nhỏ ở góc tây Huyền Trận Các. Gió nhẹ, mưa xuân lất phất,
từng ngày như nước chảy qua tay.
Nhưng hôm nay, một truyền âm phù từ nội môn bỗng bay
tới, khiến cả căn phòng yên tĩnh rung động nhẹ.
“Ngoại môn đệ tử Khương Dạ Minh, có lệnh triệu kiến từ Trận
Đạo Đường – Phó Trưởng lão Mặc Tuyết Linh. Canh giờ Mùi, có mặt tại Tam Văn
Các.”
Dạ Minh nhìn phù văn tàn lụi trong tay, hàng mày khẽ nhíu
lại.
“Phó trưởng lão? Vì sao lại triệu ta?”
Hệ thống không đưa ra cảnh báo nguy hiểm, chỉ hiện một dòng
gợi ý:
【Cơ hội kết giao quý nhân: Mặc Tuyết
Linh – Trận Đạo đại sư, Nguyên Anh kỳ. Đề nghị giữ thái độ khiêm cung, tránh lộ
thực lực.】
Tam Văn Các – Gió Lạnh Như
Dao
Đúng giờ, Dạ Minh đứng trước một tòa các cao ba tầng, tường
xám mái cong, ẩn mình giữa rừng trúc. Trước cửa là một nữ đệ tử áo xanh, thấy
hắn đến thì khẽ cúi chào.
“Khương sư huynh? Mời vào. Phó trưởng lão đang đợi.”
Hắn không nói gì, chỉ gật đầu. Bước chân yên lặng như gió,
chẳng khác gì kẻ hầu phòng.
Bên trong, giữa tầng ba của Tam Văn Các, một nữ tử áo lam
tóc dài, gương mặt thanh lệ như điêu khắc, đang ngồi trước bàn đá, tay vuốt một
quyển trận đồ màu vàng kim.
“Khương Dạ Minh?”
“Vãn bối tham kiến phó trưởng lão.”
Giọng hắn bình thản, vừa đủ lễ độ, lại không chút sợ sệt.
Người Không Tầm Thường
Mặc Tuyết Linh quan sát hắn kỹ lưỡng: bộ y phục giản dị,
thân thể bình phàm, khí tức bình ổn, dường như không khác gì những ngoại môn đệ
tử khác.
“Ngươi ba hôm trước từng đi Tử Mộc Lâm?”
“Dạ có. Vãn bối thử nghiệm một ít trận đồ mới chế, gặp phải
linh thú, may mắn thoát nạn.”
“Ngươi dùng trận pháp ẩn thân, phân hình, còn dẫn động linh
lực tạo dao động phản công đúng chứ?”
Dạ Minh im lặng một khắc, sau đó thản nhiên đáp:
“Vâng. Đó là tiểu trận do vãn bối cải tiến từ pháp tịch hạ
phẩm.”
Mặc Tuyết Linh đặt trận đồ xuống, khẽ cười:
“Ngươi nói dối rất giỏi. Nhưng trận pháp ngươi dùng… chẳng
phải ai cũng có thể chế được.”
“Ngươi có hứng thú vào Trận Tàng Tư Các – tầng ba?
Nơi đó chỉ mở cho nội môn trận pháp đệ tử, nhưng… ta có thể phá lệ.”
Lời Mời và Lựa Chọn
Lời mời này, đặt vào mắt người khác, là phúc duyên ngàn năm
khó gặp. Nhưng Khương Dạ Minh lại im lặng rất lâu, đôi mắt trầm tĩnh như
mặt hồ thu.
“Tạ trưởng lão ưu ái. Nhưng vãn bối tự biết tu vi còn thấp,
tâm trí bất ổn. Hiện chỉ mong tích lũy thêm nền tảng vững chắc.”
“Chưa muốn gây chú ý.”
Một câu này, khiến Mặc Tuyết Linh hơi nhướng mày. Nàng là
người từng tiếp xúc không ít thiên tài, nhưng chưa từng thấy ai biết “ẩn
nhẫn” rõ ràng như vậy.
“Ngươi biết khi nào nên lùi, cũng biết khi nào nên im. Tốt.”
Nàng gật đầu, phẩy tay, một lệnh bài trận văn màu tím bay
tới trước mặt hắn:
“Đây là lệnh bài Trận Khách, cho phép ngươi ra vào
Tàng Thư Các tầng hai và mượn trận cụ từ Trận Đạo Đường. Không ai được phép hỏi
lý do. Hạn dùng: 3 tháng.”
Dạ Minh tiếp nhận, cúi người cảm tạ mà không biểu hiện mừng
rỡ.
“Tạ trưởng lão.”
Sau Cánh Gà – Người Trong
Bóng Tối
Khi Dạ Minh rời khỏi Tam Văn Các, một trận văn hình xoáy nhỏ
hé mở sau vách tường.
Một nam tử trung niên mặc đạo bào bước ra, sắc mặt
trầm ổn như núi.
“Tuyết Linh, tiểu tử đó… ngươi muốn thu làm môn hạ?”
“Không. Hắn không thuộc về bất cứ ai. Một con sói trong vỏ
cừu. Ta chỉ muốn… nhìn xem hắn đi xa đến đâu.”
Nam tử khẽ cười:
“Có vẻ ngươi hứng thú thật rồi. Nhưng nhớ, càng là người ẩn
nhẫn, một khi bộc phát… lại càng khó khống chế.”
“Ta biết.” – Mặc Tuyết Linh nhắm mắt, lẩm bẩm – “Chỉ cần
không ép hắn lộ răng, hổ cũng sẽ mãi đội da cừu mà thôi.”
Hết chương 19
Chương 20: Trận Tàng Tư Các – Gặp Nữ Thiên Tài
Hôm nay, trời âm u, mây đen giăng thấp như sắp có một cơn
mưa lớn. Khương Dạ Minh bước lên bậc đá dẫn đến Trận Tàng Tư Các, tay áo
rộng bay nhẹ theo gió. Tay áo phải của hắn khẽ khép lại, che đi lệnh bài màu
tím nhạt có khắc trận văn xoắn ốc – lệnh bài Trận Khách do Mặc Tuyết Linh đích
thân ban.
Cửa đá mở ra, hắn bước vào tầng hai như một kẻ vô danh.
“Chỉ nghiên cứu, không gây chú ý.”
Hệ thống hiện một dòng:
Nữ Đệ Tử Mang Họ Tiêu
Khương Dạ Minh không cần quay đầu cũng cảm nhận được ánh mắt
ấy. Hắn lặng lẽ bước đến góc cuối của các, lấy một quyển Trận Cơ Huyễn Vô
đã phủ bụi.
Cách đó vài trượng, một nữ tu áo trắng tóc buộc cao đang
ngồi giữa mười mấy trận tịch mở rộng trên bàn. Ánh mắt nàng sáng như tuyết, khí
tức nội liễm nhưng không thể giấu được phong tư thanh lệ phi phàm.
Tên nàng là Tiêu Thanh Tuyết – đệ tử nội môn danh
tiếng của Trận Đạo Đường, thân phận cao quý, thiên tư bậc nhất, được xem là truyền
nhân tương lai của Mặc Tuyết Linh.
Tiêu Thanh Tuyết liếc thấy lệnh bài tím lóe nhẹ bên tay áo
Khương Dạ Minh, lòng thầm cảnh giác:
“Ngoại môn? Nhưng có lệnh bài Trận Khách... Người này là
ai?”
Giao Phong Trên Giấy
Không kìm được tò mò, Tiêu Thanh Tuyết đứng dậy bước lại
gần.
“Vị sư huynh kia, trận tịch trong tay huynh... là bản chỉnh
sửa lần thứ ba, đúng không? Ta từng nghiên cứu bản sơ khởi, nhưng có điểm nghi
hoặc ở mục ‘Linh Khí Dao Thần’ chưa rõ, không biết huynh có cao kiến?”
Giọng nói dịu dàng, nhưng ánh mắt lại bén như kiếm.
Dạ Minh hơi ngẩng lên, nhìn nàng một thoáng rồi lắc đầu:
“Tại hạ tu vi nông cạn, chỉ là tìm hiểu cho vui, chẳng dám
luận ‘cao kiến’.”
“Ồ?” – Tiêu Thanh Tuyết nở một nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt
vẫn không rời quyển trận tịch trong tay hắn – “Nhưng huynh đang chú thích đúng
phần ‘Linh Khí Dao Thần’. Hơn nữa, chú giải của huynh... còn logic hơn bản
gốc.”
Dạ Minh nhẹ nhàng khép sách, giọng bình thản:
“Vãn bối chỉ là dựa theo cảm giác mà sửa vài chỗ sơ hở. Nếu
có chỗ hợp lý, chắc cũng là nhờ người biên soạn trước để lại cơ sở.”
Hắn đứng dậy, định rời đi. Nhưng Tiêu Thanh Tuyết đã chặn
trước mặt hắn, tay vẫn giữ phong thái lễ độ.
“Xin chờ. Khương sư huynh – ta đoán đúng tên chứ? Nếu đã có
hiểu biết như vậy, chi bằng cùng ta đối luận một trận pháp. Ta cũng đang tìm
người kiểm chứng một trận hình ta vừa thiết kế.”
Chiến Trận Không Linh Lực
Tiêu Thanh Tuyết vẽ nhanh một trận hình phòng ngự tam
tầng, mượn linh trận dẫn động cơ quan lực, không dùng linh lực – đây là quy
tắc phổ biến trong đối luận của các trận tu sĩ.
“Nếu huynh phá được trong năm bước, coi như ta thua. Nếu
không, ta sẽ xem như chưa từng quấy rầy.”
Dạ Minh không nói, chỉ nhìn trận một lúc.
Hệ thống hiện lên một dòng:
【Đã phân tích xong – điểm yếu tại
giao điểm linh tuyến thứ tư, chỉ cần một tia dao động lệch hướng...】
Bàn tay hắn nhẹ nhàng điểm lên trận đồ, không mạnh, không
yếu. Mọi người xung quanh chỉ thấy ánh sáng lập lòe, chưa đến ba bước thì “Rắc”
– trận văn vỡ nát như đồ sứ.
Tiêu Thanh Tuyết sững người. Nét ngạc nhiên trong mắt nàng
không phải vì thua, mà là vì trình độ kiểm soát trận văn cực kỳ tinh tế
– điều mà ngay cả nàng cũng chưa làm được.
“Ngươi rốt cuộc... học từ ai?”
Khương Dạ Minh cúi đầu:
“Chỉ là tự học. Cũng từng nhìn thấy một vài trận tịch cổ
trong phế tích.”
“Nếu không còn việc gì, vãn bối xin cáo từ.”
Sau Bức Màn Trúc – Người Quan
Sát
Khi Dạ Minh rời khỏi Trận Các, một hư ảnh từ linh kính nơi
tầng ba hiện ra trước mặt Mặc Tuyết Linh.
“Thanh Tuyết, ngươi thấy sao?”
Tiêu Thanh Tuyết nhìn theo bóng lưng Khương Dạ Minh, ánh mắt
dần nghiêm túc:
“Nếu hắn chỉ là ngoại môn... thì những đệ tử thiên tài nội
môn, có lẽ chẳng đáng gọi là thiên tài.”
Hết chương 20
☕ Nếu bạn thấy truyện hay và muốn ủng hộ tác giả có thêm động lực ra chương mới đều đặn, hãy mời mình một ly cà phê qua:
Xem nhiều video hay tại:
🛒 Website: ► https://meopingping.blogspot.com/ ✅
✅ 🌟 YouTube:► / https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro/videos ✅
0 Comments