ẨN TU ĐẠO GIẢ (CHƯƠNG 46 - 50) TIÊN HIỆP HỆ THỐNG

 Chương 46: Lỗi Hệ Thống – Ký Ức Vỡ Vụn Trong Biển Thức Hải


Ầm ầm…

Địa mạch vỡ toang. Những dòng linh khí pha lẫn oán khí không còn bị phong ấn nữa mà tuôn ra như hồng thủy, cuốn phăng mọi vật trong sơn động cổ. Trong khoảnh khắc, toàn bộ tiểu giới không gian nơi Khương Dạ Minh ẩn thân bắt đầu xuất hiện những khe nứt không gian mờ mịt.



Giữa trung tâm, Khương Dạ Minh vẫn bình tĩnh ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền.

Một đạo kết giới hình cầu mờ nhạt bao phủ quanh thân hắn. Trận pháp “Di Ảnh Phân Hồn” lúc này đang phát huy tối đa hiệu dụng — vừa cắt đứt toàn bộ khí cơ từ bên ngoài, vừa đồng thời kết nối một chiều không gian ẩn sâu bên trong thức hải của hắn.

Hệ thống cảnh báo: Phát hiện dị vật xâm nhập vào thức hải
【Xác nhận: Dị vật mang thuộc tính ký ức, không có bản thể】
【Kích hoạt chế độ bảo vệ tâm trí – Tạm ngừng toàn bộ kỹ năng ngoài cơ thể】

Ầm!

Một tia sét tím đen nổ tung trong thức hải, xé rách bầu trời ký ức. Một hình ảnh mơ hồ xuất hiện…


Trong Thức Hải – Người Đến Từ Quá Khứ Hệ Thống

Một bóng người cao lớn đứng giữa vùng hư vô, sau lưng là hàng ngàn dòng mã ký tự bay lượn như những con cá trong đại dương điện tử.

Gương mặt hắn bị che bởi một chiếc mặt nạ đồng cổ, giọng nói khàn khàn nhưng lạ lùng… không mang theo địch ý.

“Ngươi… là người được lựa chọn tiếp theo sao?”

Khương Dạ Minh mở mắt, ánh nhìn lạnh lùng:

“Ngươi là gì? Không phải người sống, cũng không phải thần hồn. Một đoạn dữ liệu thừa à?”

Bóng người cười lớn, âm thanh vang vọng trong thức hải:

“Ngươi đoán không sai. Ta là ‘Lỗi’, một đoạn dữ liệu bị vứt bỏ… từng là ký ức của kẻ được hệ thống chọn để trở thành ‘Thiên Cơ Đạo Chủ’.”

“Nhưng ta thất bại. Vì ta tin vào hệ thống. Còn ngươi… không tin nó.”

Khương Dạ Minh lặng im.




Quá Khứ Của Lỗi – Sự Sụp Đổ Của Một “Thiên Tuyển”

Lỗi – tên thật là Trần Huyền Tẫn, tu sĩ thiên tài ngàn năm trước, được hệ thống đưa đến từ một thế giới khác. Với thiên phú siêu tuyệt và hệ thống hỗ trợ, hắn từng khuấy đảo Cửu Châu, thành lập Tẫn Thiên Đạo. Nhưng… hắn càng mạnh, hệ thống càng cắt quyền kiểm soát.

Cho đến một ngày, hắn phát hiện ra: hệ thống không phải công cụ, mà là một lồng giam, nơi mọi tu sĩ "xuyên không" đều chỉ là thí nghiệm.

“Ngươi khác ta, Khương Dạ Minh. Ngươi biết giấu mình, biết chờ thời cơ, và biết nghi ngờ.”

“Ta đến đây… không phải để ngăn ngươi. Mà để cảnh báo: kẻ sáng tạo hệ thống đã đến Cửu Châu.”

“Và ngươi… có thể là lỗi hệ thống cuối cùng. Nếu ngươi chết, nó sẽ hoàn thiện.”


Biến Động Lớn – Toàn Bộ Cửu Châu Cảm Ứng

Cùng lúc đó, tại tám đại tông môn và ba cổ thế gia, các khí tượng bất thường đồng loạt xảy ra:

  • Tại Vạn Diệu Cốc: Linh tuyền bỗng đổi màu, chảy ngược về phía bắc.
  • Tại Thái Huyền Đạo Tông: Bầu trời bị xé đôi, từng luồng ánh sáng tím kỳ dị rơi xuống như sấm lửa.
  • Tại Lưu Ly Phong: Bức tượng cổ ngàn năm… vỡ làm đôi.

Một lão tổ đang bế quan ở Bách Trận Đạo Môn bỗng mở mắt, ánh nhìn đầy kinh hoàng:

“Linh giới... đang sắp mở sao? Không! Đây không phải khai giới… mà là khôi phục quyền năng vốn bị đánh cắp!”


Khương Dạ Minh – Tỉnh Dậy Sau Hợp Nhất Ký Ức

Từng dòng ký ức của Trần Huyền Tẫn hóa thành những tia sáng nhập vào trán Khương Dạ Minh.

Hắn không bị chiếm thân, không bị đồng hóa — ngược lại, hệ thống của hắn phân tích toàn bộ dữ liệu, dung hợp thành tri thức mới:

Đã hấp thu “Ký Ức Thiên Cơ Đạo Chủ”
【Kích hoạt phân nhánh thuật pháp: Ngũ Phương Thiên Cấm – tầng một】
【Thức hải gia cường: +200% kháng xâm nhập tâm trí】
【Trạng thái: Tĩnh dưỡng – cấm hành động mạnh trong 1 ngày】

Khương Dạ Minh mở mắt. Trong mắt hắn, một luồng tử quang chớp lên rồi biến mất.

Hắn khẽ thở dài:

“Xem ra… trò chơi bắt đầu rồi.”

Chương 47: Động Tĩnh Trên Trời Cao – Sự Tái Xuất Của Cổ Đạo Nhân


Trong một khe núi sâu bị lãng quên, gió cuốn bụi đá, mây mù u ám. Khương Dạ Minh chậm rãi đứng dậy từ tấm bồ đoàn đá đã ngồi suốt ba ngày ba đêm. Toàn thân hắn trông có vẻ mỏi mệt, y phục nhăn nhúm, tóc rối tung, như một tán tu nghèo hèn vừa thất bại trong lần tu luyện nhập định.

Nhưng sâu trong đôi mắt bình tĩnh ấy, một tầng tử khí như có như không chợt lóe rồi biến mất — tàn ảnh ký ức của Trần Huyền Tẫn đã được dung hợp hoàn toàn.

Hệ thống thông báo: Tình trạng ổn định
【Tích lũy năng lượng trí tuệ: 14%】
【Tái tạo cấu trúc phụ hệ "Thiên Cơ Tàng Thư Các" – Đang khởi động...】

Khương Dạ Minh lặng lẽ thu dọn vài món pháp khí tàn tạ xung quanh, vác theo tiểu hồ lô gãy miệng như một món đồ chơi. Không ai có thể nghĩ rằng trong tiểu hồ lô đó lại cất giữ một đạo phù triện có thể phong ấn nguyên thần Nguyên Anh trung kỳ.


Thiên Không Dị Tượng – Bạch Quang Xuyên Phá Cửu Trùng

Giữa lúc Khương Dạ Minh đang rời khỏi địa mạch cổ, một đạo quang trụ trắng ngà xuyên thẳng từ trời cao rơi xuống vùng biên cảnh Nam Vực, gây chấn động toàn tu giới.

Tại Thái Huyền Đạo Tông, chưởng môn đang truyền pháp bỗng sắc mặt đại biến:

“Là… người đó trở lại?”

Một vị lão tổ trầm giọng:

“Không phải thần linh. Mà là... kẻ kiến tạo hệ thống. Cổ Đạo Nhân!”


Cổ Đạo Nhân – Chủ Của Thiên Cơ

Cổ Đạo Nhân – cái tên từng chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, kẻ được cho là đã từ giới ngoài tiến nhập Cửu Châu mấy vạn năm trước. Hắn sáng lập nên “Thiên Cơ Luận Đạo”, dùng trí tuệ tạo nên hệ thống truyền thừa ký sinh, biến những người xuyên việt thành con cờ thực nghiệm.

Giờ phút này, hắn đã tái hiện.

Hắn đứng giữa trời đất, khoác đạo bào trắng, mái tóc xám dài rũ đến thắt lưng, giữa trán là một ấn ký kim văn cổ xưa phát sáng.

“Mỗi lần hệ thống khởi động sai lệch, đều xuất hiện một ‘dị nhân’. Kẻ này… đã cắn ngược lại cơ chế cốt lõi.”

Ánh mắt hắn hướng thẳng về nơi Khương Dạ Minh đang dừng lại – ánh nhìn vượt qua vạn dặm không gian, xuyên qua tầng tầng cấm chế.


Khương Dạ Minh – Ẩn Tàng Giữa Phàm Nhân

Trở lại với Khương Dạ Minh, hắn đã thay lại y phục thô lậu, tạm trú trong một tiểu trấn dưới chân núi tên Vân Tẫn Trấn. Một tay cầm chổi quét sân, tay kia nắm cuốn sách cổ mượn từ tửu lâu.

Không ai nghĩ người đang sống lặng lẽ tại tiểu trấn này lại vừa khiến cả thiên địa xao động.

Một tiểu nhị quán rượu tò mò hỏi:

“Lão huynh luyện khí ba năm mà vẫn chưa thấy ra pháp khí gì, chán không?”

Khương Dạ Minh mỉm cười, lắc đầu:

“Đạo vốn không vội. Gạo nấu chưa chín, ăn vào sẽ đau bụng.”

Lời nói giản dị, nhưng khiến vị tiểu nhị mờ mịt… còn lão giả đang ngồi trong góc tửu lâu kia — một tu sĩ Nguyên Anh kỳ trá hình — bỗng khựng lại.

“Là hắn... khẩu khí này… y hệt Trần Huyền Tẫn năm đó.”


Cổ Đạo Nhân Phát Chiếu Lệnh

Ba ngày sau, một đạo truyền âm vang khắp Nam Vực, chỉ có tu sĩ từ Ngưng Đan kỳ trở lên mới có thể nghe được.

“Cửu Châu xuất hiện dị biến. Thiên cơ hỗn loạn, cần tuyển người lên Thiên Uyên Đài – dò xét nguyên căn.”
“Người mang dấu hiệu hệ thống, đều có trách nhiệm hồi ứng.”
“Kẻ nào không tuân, sẽ bị xóa bỏ khỏi luân hồi, hồn phi phách tán!”

Khương Dạ Minh nhìn về phía chân trời, khóe miệng nhếch lên:

“Rốt cuộc cũng chịu ra mặt rồi… Nhưng Thiên Uyên Đài là bẫy, chứ không phải cơ hội.”
“Muốn dẫn ta ra ánh sáng ư? Chưa đủ.”

Chương 48: Thiên Uyên Đài Khai – Lưới Trời Đã Giăng, Cá Vẫn Chưa Vào


Vân Tẫn Trấn những ngày gần đây dậy sóng ngầm.

Sau đạo thiên âm rúng động tu giới từ Cổ Đạo Nhân, hàng loạt tu sĩ bắt đầu rời khỏi nơi ẩn cư, hướng về Thiên Uyên Đài – một cổ địa truyền thuyết nằm ở biên giới Tây Vực, nơi trời đất giao nhau, thiên cơ hỗn loạn.

Nhưng trong một căn nhà gỗ mục nát phía sau trấn, Khương Dạ Minh vẫn thong thả… nhóm lửa nấu cháo.

“Ký ức của Trần Huyền Tẫn từng nhắc đến một nơi như vậy… nơi mà ngay cả Thiên Đạo cũng không thể can thiệp hoàn toàn. Cổ Đạo Nhân chọn nơi đó để ‘chiêu mộ’, thực chất là muốn khống chế những kẻ có hệ thống, ổn định lại trật tự mà hắn từng dựng nên…”

Hắn múc một muỗng cháo, nhấp môi, cau mày:

“Cháo chưa đủ lửa.”


Thiên Uyên Đài – Hư Vô Giới Môn

Nằm ở đỉnh Thiên Dực Phong, Thiên Uyên Đài là một bệ đá tròn cao hơn trăm trượng, quanh năm lơ lửng giữa tầng mây đen cuồn cuộn, lôi điện uốn lượn.

Ngày khai mở, hơn một ngàn tu sĩ đến từ các vực tụ hội – người mang hệ thống, người được tông môn phái đến thăm dò.

Một lão nhân áo xám đứng giữa đài, cao giọng:

“Cổ Đạo Nhân đã hạ dụ lệnh. Người nào cảm ứng được ‘Cốt Ấn’ trong tâm hải, bước lên đài này, thông qua ‘Thiên Linh Trắc Nghiệm’, sẽ được ban cho cơ hội tiến nhập Vạn Linh Trì, hóa sinh cơ duyên.”

Vạn Linh Trì, nghe nói là nơi năm xưa Cổ Đạo Nhân tế luyện linh trí, nơi sinh ra các hệ thống đầu tiên.

Một luồng áp lực mênh mông từ trên trời giáng xuống, tất cả người có hệ thống đều cảm nhận được tầng khóa lệnh trong nguyên thần mình dao động nhẹ.


Ẩn Trong Bóng Tối – Sát Ý Dâng Lên

Tại một góc tối gần chân núi Thiên Dực, một bóng đen quấn áo choàng, đứng lặng dưới tàng cây bạch tùng.

Chính là Khương Dạ Minh.

Hệ thống cảnh báo: Đã phát hiện sóng đạo vận từ tầng thứ 9 của Thiên Cơ Trận – có khả năng phong ấn linh trí ký chủ.
【Gợi ý: Không nên trực tiếp bước lên đài.】
【Đang phân tích đường vòng - tìm lối vào bí cảnh cổ xưa: 17%...】

Hắn khẽ vuốt cằm, thở dài:

“Quả nhiên, chỉ có kẻ ngu ngốc mới cho rằng đây là cơ duyên.”

Sau lưng hắn, một thiếu nữ áo lam đột ngột xuất hiện – chính là Diệp Sơ Tuyết, nữ tu từng cứu hắn năm xưa ở Lạc Vân Cốc.

“Ngươi biết rõ mà vẫn đến, chứng tỏ có kế hoạch.” – nàng lạnh giọng.

“Ta chỉ đến để... lấy lại thứ vốn thuộc về ta.”

Ánh mắt Khương Dạ Minh nhìn về đài đá giữa không trung, nơi ấn ký trong nguyên thần hắn đang bắt đầu bị lôi kéo, rung động từng đợt.

“Một nửa Thiên Cơ Hệ thống – mảnh hạch tâm mà Cổ Đạo Nhân từng vứt bỏ... đang ở ngay trong Vạn Linh Trì.”

“Nếu hắn có thể tái khởi nguồn gốc, thì ta... có thể đoạn tuyệt toàn bộ.”


Dẫn Lối Tới Cổ Cảnh – Đường Vòng Đầy Chông Gai

Dưới chân Thiên Uyên Đài có mười hai khe đá nhỏ, tương truyền chỉ những ai không phù hợp với thiên cơ mới thấy được cửa vào – gọi là “Đạo Dị Môn”.

Trong đêm, Khương Dạ Minh cùng Diệp Sơ Tuyết tiến vào một trong những khe đá – Tử Khung Cốc.

Ánh sáng mờ ảo, cổ khí dày đặc, yêu khí lẫn linh khí trộn lẫn thành hỗn độn.

Kích hoạt trạng thái: Ẩn Tàng Thức Hải
【Đang giải mã trận pháp tầng thứ nhất...】
【Đạt được: Mảnh "Thiên Cơ Bản Nguyên" – 1/12】


Chương 49: Tử Khung Cốc – Cơ Duyên và Tử Vận


Ánh trăng lặng lẽ chiếu qua tầng mây đen xám, rọi xuống cửa vào Tử Khung Cốc, tựa như một vệt sáng mong manh dẫn đường nơi u minh.

Trong khe đá u ám ấy, Khương Dạ Minh chậm rãi bước đi, mỗi bước chân đều tính toán kỹ lưỡng, mắt bình thản nhìn từng ký hiệu cổ ngữ lóe sáng mờ ảo trên vách đá.

Phát hiện khí tức của "Huyết Tủy Chi Linh" – linh vật cấp Trúc Cơ đỉnh phong.
【Cảnh báo: Yêu linh này từng bị Thiên Cơ hệ thống cưỡng chế trấn áp, hiện đang lệ khí cực thịnh.】
【Đề nghị: Không khiêu khích chính diện, có thể sử dụng "Ẩn Linh Tán Hồn Trận" để qua mặt.】

“Ẩn Linh Trận?” – Khương Dạ Minh khẽ mỉm cười, từ tay áo rút ra một đạo phù cổ thô ráp, vẽ bằng máu linh thạch và bột tro của một loài ngư cổ quái – Tán Hồn Ngư.

“Ta vốn không muốn trêu chọc… nhưng nếu ngươi cản đường, đành phải xin lỗi.”

Một tiếng gầm trầm đục từ sâu trong cốc vang lên, đất đá run rẩy nhẹ. Một sinh vật khổng lồ toàn thân đỏ như máu, trông như giao long không sừng, thân mọc gai nhọn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng về phía hai người.

Diệp Sơ Tuyết đứng sau lưng Khương Dạ Minh, giơ tay định triệu xuất phi kiếm thì bị chặn lại.

“Không cần.” – Khương Dạ Minh thấp giọng.

“Ngươi không định động thủ sao?” – nàng nhíu mày, không hiểu.

“Không. Ta chỉ cần… nó đi chỗ khác.”

Khương Dạ Minh phất tay, phù văn trên tay hắn lập tức cháy rực, một vòng sáng không màu lan ra như làn sóng nước. Trong khoảnh khắc, cả Tử Khung Cốc như bị bóp méo nhẹ, thời gian chậm lại nửa nhịp.

Huyết Tủy Chi Linh gầm lên một tiếng dữ dội, nhưng đôi mắt mơ màng, sau đó như bị mê hoặc, thân hình to lớn quay đầu… bỏ đi vào sâu trong cốc.

Diệp Sơ Tuyết kinh ngạc:

“Đây là loại mê huyễn pháp gì? Không dùng linh lực dao động, không ảnh hưởng nguyên thần, nhưng lại khiến yêu linh từ bỏ lãnh địa...”

“Không phải pháp thuật, mà là một loại cảm giác bản năng.” – Khương Dạ Minh đáp nhẹ – “Thứ ta vừa sử dụng không phải trận, mà là một loại ký ức... gắn với nỗi sợ nguyên sơ mà nó từng nếm trải.”


Cơ Duyên Bất Ngờ – Tàng Cảnh Cổ Đài

Đi sâu vào trong Tử Khung Cốc chừng trăm trượng, cả hai đột ngột dừng lại trước một ngôi đài đá cũ kỹ, nửa vùi trong đất, mờ nhạt ký tự run rẩy như ánh nến chực tắt.

Trên đài có ba lối nhỏ khắc bằng trận pháp cổ, chính là Thiên Cơ Đồ, một loại phương trận biến ảo dùng để thử tâm, trắc trí và thẩm hồn.

Yêu cầu lựa chọn 1/3 con đường:
【1 – Đạo Vấn Tâm Trận: Trắc chân ý tu hành.】
【2 – Vọng Hư Ảnh Trận: Đối mặt quá khứ.】
【3 – Đoạt Linh Trì: Chiến lực sinh tử.】

Diệp Sơ Tuyết chưa kịp chọn, Khương Dạ Minh đã nhấc chân, bước thẳng vào lối thứ hai – Vọng Hư Ảnh Trận.

“Ngươi chọn lại đi! Trận này không ai từng sống sót rời ra cả! Là hồn cảnh sâu nhất!” – Diệp Sơ Tuyết thất sắc.

Nhưng Khương Dạ Minh quay đầu, ánh mắt bình thản mà lạnh nhạt:

“Kẻ tu hành muốn phá giới, nếu không dám nhìn thẳng vào chính mình… thì đi đến đâu cũng chỉ là ếch dưới đáy giếng.”


Hư Ảnh Trở Về – Trí Tôn Tàn Ảnh

Bên trong hư cảnh, Khương Dạ Minh đối diện với… chính mình.

Nhưng không phải là "Khương Dạ Minh" hiện tại, mà là một Trí Tôn Đạo Ảnh năm xưa hắn từng nhìn thấy trong mảnh vỡ của Thiên Cơ hệ thống – một kẻ giống hắn như đúc, từng xưng bá một thời rồi tự hủy tâm hải.

Đạo Ảnh kia ngồi xếp bằng, tay cầm một mảnh ngọc nát:

“Ngươi sẽ đi lại con đường của ta chứ?”

Khương Dạ Minh không trả lời, bước lên từng bước, từng bước… đến gần.

Đạo Ảnh bật cười:

“Ngươi không sợ sao?”

“Ta không cần sợ. Vì ta không hề muốn trở thành ngươi.”

Một quyền – không linh lực, không pháp tắc – nhưng lại nện thẳng vào ngực Đạo Ảnh, khiến ảo ảnh tan biến như khói bụi.

Vượt qua Vọng Hư Ảnh Trận – tâm hồn không dao động, thần niệm bất diệt.
【Thưởng: Một phần Thiên Cơ Hạch Tâm – 2/12】
【Kích hoạt tiến trình tổng hợp: 18%】


Chương 50: Bí Văn Thiên Cơ – Tâm Giới Khai Thiên


Tử Khung Cốc đã lặng.

Khương Dạ Minh lặng lẽ đứng giữa đài đá, hơi thở vững như nham thạch, hai mắt nhắm nghiền, nhưng bên trong đan điền, linh hải đang cuồn cuộn dâng trào.

Thiên Cơ Hạch Tâm – 2/12 mảnh đã được kích hoạt. Tiến trình tái cấu trúc khởi động.

Từng đạo văn tự vàng óng hiện lên trong thức hải của hắn, phảng phất như tiếng thì thầm của cổ thần, vang vọng tự thuở hồng hoang.

"Thiên Cơ Cổ Văn – Chân Giải: ‘Nhất niệm thiên cơ, vạn tượng quy nguyên.’"

Một mảnh ký ức bỗng lóe lên trong đầu hắn – một hình ảnh thoáng hiện:
Trên đỉnh Thiên Huyền, giữa vô số xác chết và pháp bảo vỡ vụn, một thân ảnh đơn độc ngồi xếp bằng giữa biển lửa. Không ai khác, chính là bản thể trong ký ức – Trí Tôn Đạo Ảnh.

“Nếu ngươi có thể đi tới bước này, thì hãy nhớ lấy… Thiên Cơ không phải chỉ là công cụ. Nó là một con đường bị lãng quên.”

“Tâm giới bất khai, mọi đạo đều hư.”

Lời thì thầm ấy như vang vọng từ ngàn vạn năm trước, truyền đến tận bây giờ.


Linh Hồn Đột Biến – Cảnh Giới Khác Biệt

Đúng lúc ấy, trong hư không linh hải, một luồng khí lưu đen xám đột nhiên tụ lại, ngưng kết thành hình một quang điểm tím đen. Đó là một phần “Tâm Giới” – tầng thứ mà đa số tu sĩ chưa từng nghe tên.

Hệ thống kích hoạt giao diện ẩn: Tâm Giới – tầng thứ khai thiên đoạn thứ nhất.
【Yêu cầu: Tĩnh tâm vô dục, tâm niệm không chấp.】
【Cảnh báo: Kẻ mang tâm ma, vọng niệm, sẽ bị Tâm Giới phản phệ.】

Tâm giới là nơi linh hồn tu sĩ lộ ra bản thể thật nhất, cũng là cánh cửa để bước vào cảnh giới Chân Thực Hư Huyễn – một tầng thứ chưa từng được ghi chép chính thức.

Khương Dạ Minh không hoảng sợ. Hắn ngồi xếp bằng, đan tay kết ấn, thì thầm một tiếng:

“Thiên tâm bất động, hư cảnh bất diệt.”

Câu chú ngữ đơn giản, nhưng lại khớp với một đoạn văn tự cổ từ hệ thống.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ thức hải của hắn… bừng sáng!


Tâm Kết Thành Hình – Cơ Duyên Chuyển Sinh

Khi ánh sáng tan đi, trong tâm giới của Khương Dạ Minh xuất hiện một chiếc bàn đá đơn sơ, trên đó có một quyển sách cũ kỹ, bìa bằng da thú cổ đại, không có chữ.

Hắn đưa tay chạm vào.

Bạn đã mở khóa: "Thiên Cơ Chân Giải – Quyển 1: Luận Nhân Quả Vô Ảnh".
【Kỹ năng ẩn sinh: “Nhân Quả Khế Thần” – Có thể nhìn thấy một đoạn nhân quả mỏng giữa vật thể và tu sĩ, hỗ trợ truy nguyên, tránh họa.】

Diệp Sơ Tuyết từ xa vẫn đang nhìn hắn ngồi yên bất động, trong lòng nảy sinh nghi hoặc.

“Tên này… đã ngồi yên suốt một canh giờ, tại sao lại không có linh lực dao động?” – nàng thì thầm.

Nàng không hề biết rằng, trong lòng đất nơi Khương Dạ Minh đang tọa thiền, một mảnh linh quang như long cốt, ẩn sâu trong tâm giới, đang dần kết tụ thành hình — thứ chỉ những tu sĩ bước vào Tâm Giới mới có thể sở hữu.


Ẩn Họa Manh Nha – Kẻ Đến Trong Bóng Tối

Ở rìa ngoài Tử Khung Cốc, trong bóng tối có một đôi mắt mở ra — lành lạnh như ánh sao giữa đêm.

“Hắn… đã bắt đầu thức tỉnh?” – Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Tên áo đen kia thu lại truyền âm phù, sắc mặt âm trầm:

“Còn ba mảnh nữa. Nếu để hắn gom đủ Thiên Cơ Hạch Tâm... thì không ai còn có thể ngăn nổi cái kết kia.”

“Phải để hắn... chết tại đây.”


TÁC GIẢ: MÈO PING PING

☕ Nếu bạn thấy truyện hay và muốn ủng hộ tác giả có thêm động lực ra chương mới đều đặn, hãy mời mình một ly cà phê qua:

🔹 Agribank – STK: 8006215034915
🔹 Chủ tài khoản: [PHAM VAN HUNG]

Mỗi đóng góp nhỏ đều là nguồn cảm hứng lớn.
Chân thành cảm ơn mọi sự ủng hộ! 

Xem nhiều video hay tại:

🛒 Website: ► https://meopingping.blogspot.com/  

 🌟 YouTube:► / https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro/videos 

Post a Comment

0 Comments