CỔ NGUYỆT ĐĂNG TÂM ( CHƯƠNG 36 - 40 ) TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN

 Chương 36: Huyết Lệnh Truy Sát – Cái Giá Khi Chọc Vào Long Ngủ


1. Tin dữ về đến Chi Huyết Sơn

Trong đại điện màu máu u ám giữa lòng núi Huyết Nhai, tiếng hét giận dữ vang vọng khắp không gian:

“Hình Đình... bị thương?! Một tên Hạ Dương nho nhỏ dám chặt cánh tay Chấp Pháp Sứ của ta?!”

Kẻ đang gầm lên chính là Tứ trưởng lão Chi Huyết Sơn – Lý Xích Huyết, Nguyên Anh hậu kỳ, tính tình hung tàn, từng đồ sát cả một tiểu quốc chỉ vì một viên linh đan bị cướp mất.

Bên dưới, một đệ tử đang quỳ, run rẩy kể lại toàn bộ việc đã xảy ra tại Lâm Tuyền thôn.

“Không rõ tu vi của hắn... nhưng chỉ một dao nhỏ đã xuyên qua tầng hộ thể của sư thúc…”

“Dao nhỏ?” – Lý Xích Huyết nhướng mày – “Dao nấu ăn?!”

Sự việc càng khiến lão cảm thấy bị sỉ nhục. Một tên ‘phàm nhân’ nông dân, giữa vùng thôn dã, lại có thể ép một Kim Đan bỏ chạy, còn khiến Chi Huyết Sơn mất mặt toàn cõi Tây Vực?

“Truyền lệnh xuống – mở Huyết Lệnh Truy Sát!”

“Hạ Dương – giết không tha! Ai giết được hắn, ban ba vạn linh thạch, thêm hai viên Kim Đan Đạo Thai, nhập thẳng nội môn!”




2. Lâm Tuyền thôn – Sóng ngầm dậy

Mấy ngày trôi qua kể từ sau trận "tiếp khách", dân làng vẫn còn chưa hoàn hồn. Tuy không hiểu tu tiên là gì, nhưng rõ ràng ai cũng biết Hạ Dương không còn là người thường.

Trưởng thôn ngập ngừng đến trước lều tranh, cung kính thưa:

“Dương thúc… hôm nọ là người của tiên giới?”

Hạ Dương đang ngồi câu cá bên bờ suối, chỉ khẽ gật đầu:

“Một đám tiểu tu ngông cuồng, không cần để tâm.”

“Nhưng… sau này bọn họ quay lại thì sao?”

Hạ Dương vẫn không ngẩng lên:

“Ta vẫn ở đây. Cá vẫn chưa cắn câu. Bọn họ đến lần nữa, ta sẽ cho họ ngủ cùng cá.”


3. Huyết Lệnh lan khắp – Kẻ giết rồng cũng động

Chi Huyết Sơn là một trong bát đại ma đạo tông môn phía tây. Khi Huyết Lệnh Truy Sát được phát ra, lập tức gây chấn động khắp tam châu.

Rất nhanh, trong giới tu tiên bắt đầu râm ran:

  • “Hạ Dương? Tên đó là ai? Sao lại khiến Chi Huyết Sơn giận đến thế?”
  • “Nghe nói từng là tán tu, từng sống sót qua Vực Hư Hồn…”
  • “Cẩn thận đấy. Có lẽ là một lão quái vật cải trang.”

Trong một tửu lâu tại Thất Tinh Thành, một bóng người áo đen đặt chén rượu xuống, ánh mắt lóe sáng:

“Ba vạn linh thạch… Đủ để ta kết anh rồi.”

Hắn chính là Phong La Tán Tu, Luyện Hư sơ kỳ, nổi danh sát thủ số một ở Huyền Vực.

Một lời không nói, bóng đen biến mất trong đêm, hướng về Lâm Tuyền.


4. Vân Mộng Hải – Một người xưa tỉnh dậy

Tại vùng biển xa xôi phía đông, trong động phủ bị phong ấn nghìn năm, một đạo khí tức như rồng thần thức tỉnh. Một nữ tử mặc áo tím ngồi trên bàn đá, cầm lấy một mảnh ngọc giản vừa vỡ:

“Hạ Dương…”

“Tên ngốc này, ngươi thật sự không chịu yên ổn ẩn mình à?”

Nàng là Nguyệt La, từng là sư muội thân thiết nhất của Hạ Dương trong những năm đầu tại Thái Linh Tông. Sau biến cố tan môn, nàng tưởng hắn đã chết…

“Nếu đã để muội biết, thì kẻ nào dám động đến huynh, muội sẽ giết hắn trước.”


5. Hạ Dương chuẩn bị – Kẻ ở ẩn nhưng không mù

Đêm xuống.

Hạ Dương lặng lẽ đứng trước cây bạch mai già giữa thôn, lấy ra một chiếc hộp ngọc đã phủ bụi lâu năm.

Trong đó là một chiếc phù triện màu đen tỏa ra sát khí nồng đậm.

“Thời gian qua lâu quá rồi. Thân thể ta tuy đã tĩnh tu, nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.”

“Huyết Lệnh Truy Sát… tốt. Lâu rồi không luyện tay.”

Hắn lấy ra mười hai viên đan hoàn màu tím nhạt, nuốt xuống một lượt, rồi khoanh chân ngồi thiền.

Một tầng hỏa vân tụ lại quanh người, hình thành lốc xoáy hút thiên địa linh khí.

Dưới lớp áo rách nát, từng đạo linh văn cổ xưa hiện ra trên da hắn – Luyện Hư Tâm Kinh – tầng thứ chín.


6. Lặng trước bão

Sáng hôm sau, bầu trời nhuộm một tầng mây đỏ máu.

Một con rối khổng lồ cao hơn mười trượng cưỡi gió lao đến từ xa, trên vai là một bóng đen. Phía sau là hàng chục tu sĩ cấp cao, dẫn đầu bởi Phong La Tán TuTam Sát Tông.

Trong một bụi trúc cách đó vài dặm, Nguyệt La lặng lẽ xuất hiện, mắt hướng về phía thôn.

“Huynh… lần này, để muội xem, huynh sẽ khiến bao nhiêu người khiếp đảm?”


Chương 37: Phong La Xuất Thủ – Dao Nấu Ăn Giết Luyện Hư


1. Mở đầu: Tĩnh lặng chết chóc

Một buổi sáng sớm, sương mù bao phủ dày đặc quanh Lâm Tuyền thôn. Trên không trung, chim muông đột nhiên im bặt. Cả khu vực như bị một loại áp lực vô hình bao trùm.

Tại đầu thôn, Hạ Dương đang ngồi trước bếp lửa, chăm chú mài con dao bếp bằng thép rỉ. Tay áo xắn lên, áo vải thô vá chằng vá đụp, gió thổi lồng lộng không khác gì một lão nông.

“Hôm nay có khách.” – Hắn nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi lưỡi dao đang sáng lên từng chút một dưới ánh lửa.


2. Kẻ sát thủ giáng lâm

Trên không trung, Phong La Tán Tu cưỡi rối khổng lồ, từ từ đáp xuống. Khí tức Luyện Hư sơ kỳ ép xuống như núi đè, khiến bầu không khí đông cứng.

Phía sau hắn là mười bảy tu sĩ Kim Đan trở lên, thuộc Tam Sát Tông – một nhánh phụ của Chi Huyết Sơn, nổi danh tàn độc.

Phong La mặc hắc y, mặt đeo mặt nạ gỗ cười. Hắn lướt mắt qua thôn, cười nhạt:

“Một nơi quê mùa thế này, ngươi sống được cũng thật tài đấy, Hạ Dương.”

Hắn đưa tay, một lá ngọc phù màu máu bay ra, khảm giữa không trung, hiện lên bốn chữ đỏ rực:

Huyết Lệnh Truy Sát

Lệnh vừa hiện, linh khí toàn khu vực lập tức hỗn loạn, thiên địa biến sắc.

Dân trong thôn, trẻ con, người già đều bị khí tức đè ép đến không thể thở, có người đã ngất xỉu. Trưởng thôn bò đến trước cửa lều tranh, run rẩy:

“Dương thúc… chúng… chúng tới thật rồi…”


3. Hạ Dương không rời bếp lửa

Hạ Dương vẫn thong thả. Hắn gắp từng miếng củi, bỏ vào bếp, chậm rãi nhóm lửa, rồi cắt vài lát thịt khô.

Không khí xung quanh đã sôi trào, hơn chục đạo pháp lực đang tập trung khóa chặt hắn.

Phong La cau mày:

“Ngươi nghĩ giấu đầu rút cổ là có thể sống yên?”

“Nếu đã ẩn tu, sao còn ra tay giết người của Chi Huyết Sơn?”

“Ngươi đáng chết, và sẽ chết tại đây.”

Hạ Dương ngẩng lên, ánh mắt vẫn bình thản như nước giếng:

“Ta đang nấu ăn. Nếu ngươi còn nói nữa, sẽ phải ăn dao thay vì cơm.”

Phong La bật cười, sát khí bùng lên. Hắn lật tay, một luồng kiếm khí đen sì hóa thành kiếm ảnh dài hơn trăm trượng, chém thẳng xuống lều tranh.

“Vậy để ta xem, dao bếp của ngươi đối đầu nổi với Phong Diệt Nhân Hồn Kiếm không!”


4. Một dao – Luyện Hư tán thần

Hạ Dương không tránh, không né. Hắn chỉ cầm lấy con dao đang thái thịt, nhẹ nhàng vung lên.

Một đạo ánh sáng trắng bạc lạnh lẽo như gió xuân, như sương sớm, không chứa sát ý, không có pháp lực dao động, cứ thế chém lên.

Xoẹt!!

Toàn bộ kiếm ảnh bị cắt đôi như giấy mục. Lưỡi dao nhẹ như lá rụng, nhưng khi rơi xuống đất, cả thôn chấn động.

Phong La còn chưa kịp phản ứng, cổ họng hắn đột nhiên lạnh buốt. Một vết cắt mảnh như tơ xuất hiện ngang cổ.

“Ngươi… làm sao có thể…”

Bụp!

Đầu rơi xuống. Cả thân thể Phong La bị chia làm hai mảnh, thần hồn chưa kịp thoát ra đã bị hút vào lưỡi dao, tan biến như khói bụi.

Mười bảy tu sĩ còn lại sững sờ, rồi quay đầu bỏ chạy. Nhưng khi họ vừa quay lưng—

Cạch!

Hạ Dương nhẹ nhàng gác dao lên giá, rồi khẽ phất tay áo.

Một đạo phong nhận không hình, không sắc, không khí tức, như ý niệm, lướt qua không gian.

Bùm bùm bùm!!

Từng thân thể nổ tung như bong bóng bị chọc thủng. Mười bảy Kim Đan, một hơi diệt sạch, không để lại một hạt bụi.


5. Yên lặng lại bao phủ

Bếp lửa vẫn cháy, mùi cháo nấu lan tỏa.

Dân làng bắt đầu tỉnh lại, những người còn sống sót đều trừng mắt nhìn cái thôn nhỏ… mà nơi đó, chỉ có một người áo vải đang cầm bát ăn cơm.

Không ai dám đến gần. Họ đã hiểu: người này… không phải “người”.

“Dương thúc… là thần tiên…”


6. Từ xa – ánh mắt dõi theo

Trên ngọn đồi xa, Nguyệt La đã chứng kiến toàn bộ.

Nàng nắm chặt chuôi kiếm:

“Là hắn thật rồi… vẫn là một đao kia. Một đao từng khiến Ngũ Sát Tông chủ lui bước.”

“Huynh vẫn sống… và vẫn mạnh đến mức khiến người ta run rẩy.”

Chương 38: Dư Chấn – Danh Khí Chấn Động Tam Châu


1. Gió tanh mưa máu – tin dữ truyền xa

Ba ngày sau sự kiện tại Lâm Tuyền thôn, khắp Tam Châu – bao gồm Thanh Châu, Vân Châu, và Lạc Châu, một tin tức lan truyền như sấm động giữa trời quang:

Phong La – tán tu Luyện Hư sơ kỳ, chết không toàn thây tại Lâm Tuyền thôn.

Mười bảy tu sĩ Kim Đan hộ tống bị diệt sạch. Không ai sống sót.

Hung thủ: một lão phàm nhân chuyên bán củi, nấu cơm – tên Hạ Dương.


Thanh Vân Tông – Vân Châu.

Trong đại điện, các trưởng lão nghe báo cáo, ai nấy mặt mày ngưng trọng. Một vị Nguyên Anh trung kỳ cau mày, thấp giọng hỏi:

“Chắc chắn là do một... phàm nhân ra tay?”

“Không có dao động pháp lực. Không có trận pháp. Một đao chém Luyện Hư. Không nhìn rõ động tác, không cảm nhận sát khí.”

“Phong La thần hồn câu tán. Ngọc giản truyền hồn vỡ vụn trước khi ghi được kẻ thù.”

Một nữ trưởng lão rùng mình:

“Chuyện này… không thể là Luyện Hư. Không giống Hóa Thần. Chỉ có... lão quái vật!”


2. Chi Huyết Sơn nổi giận

Tại Huyết Hồn Điện, sâu trong Chi Huyết Sơn – một nơi u ám ngập tràn khí huyết.

Tên đại trưởng lão mặc hắc bào, tu vi Hóa Thần trung kỳ, Nghiêm Phạn, đang nghiền ngẫm một đoạn ký ức ghi hình được truyền lại từ một đệ tử sống sót chớp nhoáng – chỉ vỏn vẹn vài khắc ánh sáng lóe lên từ dao bếp!

“Một dao, chém vỡ thần hồn Phong La.”

“Dao không có linh tính, không chứa pháp trận.”

“Là... loại tồn tại gì vậy?”

Hắn đập vỡ một đỉnh đồng:

“Điều tra gốc gác tên Hạ Dương! Kẻ nào bao che, tru di cửu tộc!”


3. Những kẻ từng nghe danh

Cùng lúc đó, ở nhiều nơi sâu trong rừng núi, một số ẩn sĩ xưa cũ – những người từng rút lui khỏi tu chân giới, mở mắt.

Một người mặc áo lam rách nát, râu bạc, mở ngọc giản lưu trữ:

“Dao bạc. Một đao chém Luyện Hư. Không có linh lực. Chắc chắn là hắn…”

“Đạo Nhất Ẩn Đao – Hạ Dương... tên này mười năm trước đã chết mà?”

Một người khác, tu sĩ tán tu trong Lạc Châu:

“Năm đó Huyết Sát Cốc đại chiến, không ai sống sót. Nhưng tên đó... là người duy nhất tự tay chém Nguyên Anh hậu kỳ chỉ bằng một miếng xương khô!”


4. Lâm Tuyền thôn – ngày yên lặng tiếp diễn

Trong khi cả Tam Châu đang náo động vì một lão nông tên Hạ Dương, thì tại Lâm Tuyền thôn, người đàn ông ấy vẫn gánh nước, chẻ củi, nấu cháo như thể thế giới ngoài kia không tồn tại.

Dân làng, từng người từng người, đều tránh xa hắn ba trượng. Trẻ con thấy hắn liền nín khóc, người già gặp hắn chỉ cúi đầu lặng lẽ.

Có người còn lập một bàn thờ nhỏ trước nhà:

“Không dám gọi thần, chỉ xin Dương thúc phù hộ, đừng giận.”

Hạ Dương chỉ khẽ cười. Hắn biết, những ngày bình yên đã không còn nhiều nữa.


5. Nguyệt La tìm đến

Buổi chiều, mưa rơi lất phất.

Trên con đường đất dẫn vào thôn, một bóng áo trắng xuất hiện – Nguyệt La.

Nàng đứng dưới hiên nhà Hạ Dương, ánh mắt như sóng nước, chứa bao cảm xúc phức tạp.

“Mười hai năm, huynh vẫn chưa chết.”

Hạ Dương đặt chén cháo xuống bàn, không ngẩng đầu:

“Ta không chết. Nhưng người cũ đã chết rồi.”

“Ngươi đến đây, là vì tình xưa, hay vì đao kia?”

Nguyệt La cắn môi:

“Vì cả hai.”


6. Lời cảnh báo

Nguyệt La rút ra một phong thư truyền âm, đặt lên bàn:

“Chi Huyết Sơn đã phát hiện thân phận huynh. Nghiêm Phạn tự mình rời núi.”

“Hóa Thần trung kỳ. Hắn không giống đám tôm tép kia.”

Hạ Dương nhẹ nhàng cầm lấy thư, đốt nó bằng một sợi linh hỏa mỏng như tơ.

“Ta chỉ cần một ngày. Một ngày thôi.”

Nguyệt La khựng lại:

“Huynh muốn rời thôn?”

Hạ Dương nhìn xa xăm, mưa rơi trên mái rơm tí tách:

“Không phải ta rời... mà là thế giới sắp tới đây rồi.”


7. Kết thúc chương 38

Ngoài thôn, một bóng người mặc áo vải, bị mưa thấm ướt, đang gõ trống âm linh – triệu hồi một thứ gì đó cổ xưa.

Trong núi sâu, một con yêu thú ba đầu đã bắt đầu rít gào.

Dưới lòng đất, thành trì cổ xưa của Vạn Trận Tông bắt đầu lay động.

Gió báo bão – Hạ Dương đã bị nhìn thấy. Và thiên hạ... sẽ không còn yên nữa.

Chương 39: Huyết Lệnh Truy Hồn – Tử Vong Đến Trước Bình Minh


1. Huyết Lệnh Truy Hồn – Báo ứng bắt đầu

Trên đỉnh Chi Huyết Sơn, giữa biển sấm máu và khí âm sát dày đặc, một lá lệnh phù đỏ như máu, khắc họa trận văn cổ xưa, bốc lên khí tức vô cùng âm lệ.

Huyết Lệnh Truy Hồn.

Một khi ban xuống, cả Tam Châu tu chân giới – bất kỳ ai giết được người mang tên trong huyết lệnh, đều có thể đến Chi Huyết Sơn đổi lấy:
→ Một viên Huyết Hồn Đan (trợ giúp Nguyên Anh sơ kỳ thăng cấp),
→ Ba kiện trung phẩm linh khí,
→ Một nửa bản Thiên Huyết Trảm Thần Kinh!

Tên trong lệnh phù viết bằng máu quỷ:

Hạ Dương – Tu vi chưa xác định. Tội: diệt Phong La, hủy ba mươi bảy đạo hồn ấn của Chi Huyết Sơn.

Tiếng trống tang vang vọng khắp Vân Châu.

Từ lúc này, mọi ánh mắt đều hướng về Lâm Tuyền thôn.


2. Cạm bẫy giăng đầy – Kẻ săn người

Ba tổ chức sát thủ lớn nhất trong giới tán tu:

  • Ảnh Ảnh Lâu – chuyên giết người không để lại dấu vết.
  • Huyết Ẩn Môn – sát thủ luyện hồn, ẩn trong bóng tối.
  • Tà Nguyệt Cốc – dùng mỹ nhân và độc thuật lấy mạng.

Cả ba đồng loạt nhận huyết lệnh. Giá treo đầu cao như giết Nguyên Anh trung kỳ.

Ở các thành trấn lân cận như Thanh Khê, Hoàng Lăng, Phù Yên… các nhóm tán tu, gia tộc nhỏ, thậm chí một số môn phái nhị lưu cũng bắt đầu âm thầm điều tra.

“Một lão nông dân mà được treo giá ngang với Địa Ma Tông chủ cũ? Không phải chuyện nhỏ.”

Trong vòng chưa đầy một canh giờ, Lâm Tuyền thôn bị vây quanh bởi hơn 200 tu sĩ – từ Trúc Cơ đến Kim Đan, ẩn nấp rải rác trong núi, khe, cánh rừng, thậm chí cả trong thôn.


3. Lão già gánh củi rời thôn

Trong khi vô số ánh mắt như sói rình mồi, thì sáng sớm hôm ấy, Hạ Dương gánh hai bó củi, mặc áo vải thô, đội nón rách, rời thôn như mọi ngày.

Không ai thấy hắn mang pháp bảo.

Không ai cảm nhận được linh khí dao động.

Nhưng đúng lúc hắn bước ra khỏi ranh giới thôn, đột nhiên một kiếm quang sắc lạnh từ phía tây bắn tới, như sao băng bổ thẳng vào yết hầu!

“Chết đi!” – Một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ trong Ảnh Ảnh Lâu ra tay đầu tiên.

Hạ Dương… không quay đầu, không tránh né.

Hắn nhẹ buông vai trái – bó củi rơi xuống đất.

Cùng lúc đó…

Chát!!

Một tiếng xé gió nổ tung!

Không ai thấy Hạ Dương động thủ.

Nhưng tu sĩ Kim Đan ấy đã bị xé đôi, không phải bởi đao, cũng chẳng phải pháp thuật.

Chỉ là… một nhánh củi khô.

Gỗ củi, mục rữa, văng ra từ vai gánh.

Cắm thẳng vào trán tên sát thủ, trấn nát Kim Đan, khiến linh hồn câu diệt.

Một chiêu.


4. Cuộc đi săn biến thành cuộc tàn sát

Mọi người chưa kịp phản ứng, thì phía đông, ba bóng đen lao tới – là ba nữ tu từ Tà Nguyệt Cốc, phóng xuất một màn mê hương khiến người khác tê liệt.

Hạ Dương… vẫn chậm rãi đi tới.

Ba nữ tu kia bỗng khựng lại giữa không trung, mắt trợn trắng – máu chảy ra từ tai, mũi, miệng.

Không thấy hắn dùng bất kỳ thuật pháp nào.

Chỉ là… hắn vừa hít một hơi.

Mê hương phản lại chính chủ.


Rồi tiếp theo đó, cả ngọn núi như rung chuyển.

Hạ Dương một mình bước đi, để lại sau lưng xác của:

  • Ba Kim Đan,
  • Chín Trúc Cơ,
  • Một pháp tu Luyện Hư giả (dùng trận pháp ẩn tu vi, nhưng bị phát hiện và nghiền nát).

Không một tiếng động. Không ai thấy rõ hắn dùng đao hay kiếm. Thậm chí… nhiều người còn nghi ngờ mình nhìn nhầm.

“Hắn... chỉ là gánh củi đi qua…”


5. Gặp lại cố nhân – Giữa máu và lửa

Ra khỏi núi hơn ba dặm, một chiếc xe ngựa cổ xưa đợi sẵn.

Trên xe là Nguyệt La.

Nàng ngồi trong buồng kín, không nhìn hắn, chỉ để lại một câu:

“Tam Châu không còn đất cho huynh nữa.”

Hạ Dương trèo lên ghế phu xe, nắm dây cương:

“Vậy ta đến nơi mà đất chưa sinh người.”

Nguyệt La nhắm mắt.

Hắn đánh xe đi, như người phu bình thường.


6. Dư chấn lan xa – Kẻ mạnh thực sự nhập cuộc

Cùng lúc đó, nơi Thiên Băng Cốc tận Lạc Châu – một đạo nhân tóc bạc đứng trên băng nguyên mở mắt:

“Mùi đao ý kia... không phải phàm vật. Là hắn thật.”

Vạn Trận Cung, một tấm trận đồ cổ rung lên, chiếu ra bóng dáng một người đàn ông mặc áo vải, gánh củi, nhưng bước đi lại để lại sát khí sánh ngang thần linh.

Ở tận Bắc Vực Hắc Tuyền, một con hung thú cấp bậc Hóa Thần đang gào rống, vì nhận thấy kẻ từng cắt mất một sợi lông đuôi của nó đã sống lại.


7. Kết thúc chương 39

Huyết Lệnh Truy Hồn – thứ vốn được tạo ra để săn đuổi con mồi – lại gọi ra một con ác quỷ cổ xưa.

Từ hôm đó trở đi, bất kỳ ai nhắc đến cái tên Hạ Dương, đều phải hạ giọng. Không ai dám truy sát hắn nữa.

Vì người đó không phải mục tiêu.

Hắn là… kết thúc.

 

Chương 40: Đại Cảnh Ngoại Vực – Ngư Ông Tế Kiếm


1. Biên cảnh Tây Bắc – Vùng đất quỷ phong

Gió đêm thổi từng cơn lạnh thấu xương qua Vạn Lý Cô Phong, nơi được xem là biên cảnh tận cùng phía Tây Bắc của Tam Châu. Phía sau rặng núi Bạch Lân, giữa biển tuyết hoang vu, một khe nứt không gian đen thẳm từ hư vô dần mở ra, lấp ló ánh sáng âm u lạnh lẽo.

Đại Cảnh Ngoại Vực – Tàn Tích Vạn Linh.

Một bí cảnh cổ xưa xuất hiện mỗi ba nghìn năm, nơi từng là chiến trường của mười vạn tu sĩ Thượng Cổ, chôn vùi vô số linh bảo, bí pháp, pháp tắc bị thất truyền.

Mỗi khi bí cảnh mở ra, chỉ cần đặt chân vào sẽ là một canh bạc: hoặc nghịch thiên cải mệnh, hoặc chết không thấy xác.


2. Xe ngựa nơi gió tuyết

Trong lúc hàng trăm thế lực đang tụ hội về phía khe nứt, thì ở một triền núi tuyết cách đó mười dặm, một chiếc xe ngựa cũ nát do một con lừa già kéo, chậm rãi tiến về phía biên cảnh.

Hạ Dương ngồi trên mui xe, tay cầm chiếc ấm trà đất, uống trà như ở quê.

Hắn không nói, nhưng Nguyệt La bên trong xe đã lên tiếng:

"Năm xưa huynh chôn một vật ở đây. Nay vật thức tỉnh, khí cơ vọng động, thiên đạo không cho phép huynh ở yên nữa rồi."

Hạ Dương gật đầu:

"Đã đến lúc trả lại thanh kiếm cho chủ nhân thực sự."

"Kiếm gì?" – nàng hỏi nhỏ.

"Kiếm do ngư ông tế trời." – Hắn đáp.


3. Lời đồn – Ngư Ông Tế Kiếm

Truyền thuyết từ thời Thượng Cổ nói về một ngư ông phàm nhân, mỗi ngày câu cá bên bờ vực sâu.

Một hôm thấy trời khóc máu, ông bèn gọt cốt, lấy máu, đúc một thanh kiếm, gọi là Tế Thiên.

Tế Kiếm chưa từng xuất hiện trong bất kỳ tàng thư nào. Chỉ có một dòng ghi chú mờ nhạt trong [Bách Quái Lục]:

"Kiếm chưa từng chém người, nhưng từng khiến thần linh cúi đầu, thiên địa im tiếng."


4. Vào bí cảnh – Giả trư ăn hổ, màn đầu tiên

Mỗi người bước vào bí cảnh đều phải trả một giọt tinh huyếttên thật cho cổng đá.

Đoàn tu sĩ chen lấn, kẻ nào cũng tự xưng là thiên kiêu, tự tin mình sẽ đoạt tạo hóa.

Hạ Dương chậm rãi đến sau cùng, vẫn áo vải thô, tay dắt lừa, chỉ đưa cho cổng đá một quả trứng luộc thay vì tinh huyết.

Mọi người cười nhạo.

Nhưng cổng đá... rung lên nhẹ nhàng, mở ra cho hắn như cung kính nghênh đón.

Không ai hiểu.

Nguyệt La ngồi trong xe cũng ngẩn người. Hắn không nói gì, chỉ bước vào.

Một kiếm khách trẻ tuổi Kim Đan trung kỳ bật cười:

"Hắn là ai?"

"Lão nông thôn Lâm Tuyền, nghe nói từng trồng cải, trừ sâu." – Một người đáp.

"Hừ, vào đó chắc một canh giờ là xong đời."


5. Tàn Tích Vạn Linh – Trận pháp bất diệt

Bên trong bí cảnh là một vùng đất hoang phế rộng như một châu lục, từng dãy núi lở, từng cánh đồng tro bụi, vẫn còn lưu lại khí tức chiến đấu của mười vạn tu sĩ cổ đại.

Những kẻ mới vào không kịp định thần đã bị các quái vật khí linh, oán hồn, tàn niệm lao tới cắn xé.

Nơi nơi là máu và tiếng gào.

Hạ Dương đứng giữa đám đổ nát, nhẹ nhàng nhặt lấy một viên đá, lật qua lật lại.

Không một con oán linh nào dám tiến đến gần hắn – thậm chí một số còn quỳ rạp xuống đất, run rẩy như gặp chủ nhân cũ.


6. Mạch kiếm phục sinh – Ngư Ông trở lại

Giữa vùng đầm lầy bị phong ấn vạn năm, nơi không người dám lại gần, Hạ Dương một mình tiến vào.

Hắn đi đến giữa hồ lầy, quỳ xuống, gõ ba tiếng lên mặt đất:

"Ngư ông không tế trời nữa."

Gió gào thét, bùn đen sôi sục.

Một luồng khí kiếm chém toạc bầu trời, hình bóng thanh kiếm cổ xưa dần hiện ra – mũi kiếm gãy, chuôi kiếm mục nát, nhưng toàn thân lại vang lên tiếng kêu bi thương như linh hồn sống dậy.

Hạ Dương đưa tay chạm vào chuôi kiếm.

Ầm!!!

Toàn bộ bí cảnh rung động.

Ở bên ngoài, đám cao thủ đang quan sát chỉ thấy một cột kiếm khí chọc thủng tầng mây, tiếng chuông cổ tự đánh lên, vô số hồn niệm cổ đại run rẩy, có kẻ thậm chí tự bạo kim đan vì sợ hãi.


7. Kết thúc chương 40

Hạ Dương không nói, cũng không quay đầu.

Hắn rút thanh kiếm mục nát ra, một mảnh vảy cá dính trên lưỡi kiếm, ánh lên tia sáng xanh mờ.

"Ngư ông từng tế trời."

"Nay... ta tế lại ngư ông."

Thanh Tế Thiên Kiếm sống lại.

Từ hôm đó, các oán linh trong bí cảnh đều im lặng, không còn tiếng gào, chỉ có tiếng cá nhảy trong sương sớm, như vọng về từ thời đại cổ xưa.

 TÁC GIẢ: MÈO PING PING

☕ Nếu bạn thấy truyện hay và muốn ủng hộ tác giả có thêm động lực ra chương mới đều đặn, hãy mời mình một ly cà phê qua:

🔹 Agribank – STK: 8006215034915
🔹 Chủ tài khoản: [PHAM VAN HUNG]

Mỗi đóng góp nhỏ đều là nguồn cảm hứng lớn.
Chân thành cảm ơn mọi sự ủng hộ! 

Xem nhiều video hay tại:

🛒 Website: ► https://meopingping.blogspot.com/  

 🌟 YouTube:► / https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro/videos 

Post a Comment

0 Comments